vii,
sáng hôm sau, sangwon mở mắt trong trạng thái mơ màng. mùi hương của leo đã phai đi, nhưng cảm giác vẫn còn như một vết bỏng sâu bên trong. cậu đứng dậy, bước ra khỏi phòng, cố gắng tự trấn an rằng hôm nay sẽ là một ngày bình thường.minji đã chuẩn bị sẵn lịch trình: buổi sáng là cuộc họp với hội đồng quản trị công ty gia đình, buổi trưa ăn cùng mẹ và vài quý bà trong giới thượng lưu, buổi tối tham dự tiệc ra mắt bộ sưu tập mới của một thương hiệu thời trang nổi tiếng."cậu nên mặc bộ vest màu xám, trông sẽ vừa sang trọng vừa nhẹ nhàng." minji nói khi đưa tập tài liệu."được." sangwon gật đầu, nhưng ánh mắt lại vô thức lướt về phía điện thoại đặt trên bàn.khoảng 15 phút sau, màn hình sáng lên. một tin nhắn từ số lạ, nhưng sangwon biết ngay là ai:leo: đừng đến bữa tiệc tối nay.cậu khẽ nhíu mày, ngón tay lướt nhanh.sangwon: tại sao?
leo: tôi không muốn.
sangwon: đây là công việc, tôi không thể—
leo: cậu có thể. hủy đi.cậu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ. một phần trong cậu muốn phản kháng, nhưng một phần khác – phần đã bị pheromone của hắn xâm nhập – lại thấy mình không muốn làm trái ý.sangwon: nếu ai hỏi thì sao?
leo: nói cậu mệt. hoặc tôi sẽ tìm ra lý do.cậu thở dài, bỏ điện thoại xuống.minji nhìn sang. "có chuyện gì sao?""tôi... nghĩ mình sẽ không đi bữa tiệc tối nay." sangwon đáp, cố giữ giọng bình thản. "tôi hơi mệt."minji hơi ngạc nhiên. "nhưng... đây là sự kiện quan trọng.""cậu lo sắp xếp lại lịch đi." sangwon nói, giọng hơi cứng hơn bình thường.minji không hỏi thêm, nhưng ánh mắt cô để lộ sự lo lắng.buổi trưa, khi sangwon đang ngồi cùng mẹ và các vị khách, điện thoại lại rung.leo: cậu đang ở đâu?
sangwon: bữa trưa với mẹ.
leo: bao lâu nữa xong?
sangwon: khoảng 1 tiếng.
leo: 30 phút. tôi đợi ở phía sau biệt thự.sangwon ngẩng lên, cố che sự bối rối. "mẹ, con xin phép về trước. hơi mệt."bà mẹ nhìn con trai với chút quan tâm. "được, nghỉ ngơi đi."phía sau biệt thự, leo đang đứng dựa vào xe. mũ trùm lại kéo thấp, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc như lần đầu sangwon thấy."cậu đến rồi." leo nói, không phải như một lời chào mà như xác nhận một điều hiển nhiên."anh không thể cứ gọi tôi như thế. tôi còn công việc." sangwon bước lại, nhưng giữ khoảng cách.leo nhìn cậu một giây, rồi tiến lại, đặt bàn tay lên gáy cậu, kéo sát vào mình. "tôi đã bảo là đừng để ai lấy thời gian của cậu ngoài tôi."mùi pheromone bùng lên, mạnh hơn hôm qua. sangwon cảm giác đầu óc hơi choáng, tim đập nhanh."anh..." cậu muốn phản đối, nhưng hơi thở đã hòa vào hơi thở hắn.leo khẽ cười, cúi xuống, môi chạm vào tai cậu. "cậu có biết mình trông thế nào khi cố tỏ ra chống cự không? càng khiến tôi muốn giữ cậu hơn."sangwon lùi lại nửa bước, nhưng tay leo vẫn giữ chặt. "anh đang kiểm soát tôi.""đúng." hắn đáp thẳng, không chút do dự. "và cậu thích điều đó nhiều hơn cậu nghĩ."câu nói khiến sangwon nghẹn lại. đúng là một phần nào đó trong cậu cảm thấy... an toàn khi bị giữ chặt, bị bao phủ bởi pheromone của leo, dù lý trí biết đây là một vòng xích."tôi không muốn cậu ở gần jisoo." leo tiếp tục. "không nói chuyện, không chạm, không để hắn ngửi thấy mùi của cậu.""jisoo là vị hôn phu của tôi." sangwon cố nhấn mạnh.leo mỉm cười lạnh. "trên giấy tờ, có thể. nhưng trên cơ thể cậu, chỉ có tôi."một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng sangwon."nếu tôi từ chối?" cậu hỏi.leo cúi sát hơn, ánh mắt lóe lên như lửa. "tôi sẽ tìm mọi cách để chắc chắn cậu không thể."hắn nói xong thì buông ra, bước về phía xe. "tối nay tôi sẽ đến. chuẩn bị cho tôi."sangwon đứng yên, nhìn bóng hắn rời đi, tim vừa đập loạn vừa dồn một thứ cảm giác mơ hồ – nửa là sợ, nửa là chờ đợi.tối hôm đó, đúng như lời, leo xuất hiện trong phòng sangwon mà không ai phát hiện.không nhiều lời, hắn kéo cậu vào vòng tay, pheromone dày đặc tràn ngập, như muốn đánh dấu không gian này thuộc về hắn.sangwon biết mình đang bị ràng buộc, nhưng từng thớ da thịt lại đáp lại sự hiện diện ấy như một phản xạ. và trong khoảnh khắc hơi thở của cả hai hòa làm một, cậu hiểu rằng sợi xích này không cần khóa – vì cậu đã tự khóa mình từ lâu.
leo: tôi không muốn.
sangwon: đây là công việc, tôi không thể—
leo: cậu có thể. hủy đi.cậu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ. một phần trong cậu muốn phản kháng, nhưng một phần khác – phần đã bị pheromone của hắn xâm nhập – lại thấy mình không muốn làm trái ý.sangwon: nếu ai hỏi thì sao?
leo: nói cậu mệt. hoặc tôi sẽ tìm ra lý do.cậu thở dài, bỏ điện thoại xuống.minji nhìn sang. "có chuyện gì sao?""tôi... nghĩ mình sẽ không đi bữa tiệc tối nay." sangwon đáp, cố giữ giọng bình thản. "tôi hơi mệt."minji hơi ngạc nhiên. "nhưng... đây là sự kiện quan trọng.""cậu lo sắp xếp lại lịch đi." sangwon nói, giọng hơi cứng hơn bình thường.minji không hỏi thêm, nhưng ánh mắt cô để lộ sự lo lắng.buổi trưa, khi sangwon đang ngồi cùng mẹ và các vị khách, điện thoại lại rung.leo: cậu đang ở đâu?
sangwon: bữa trưa với mẹ.
leo: bao lâu nữa xong?
sangwon: khoảng 1 tiếng.
leo: 30 phút. tôi đợi ở phía sau biệt thự.sangwon ngẩng lên, cố che sự bối rối. "mẹ, con xin phép về trước. hơi mệt."bà mẹ nhìn con trai với chút quan tâm. "được, nghỉ ngơi đi."phía sau biệt thự, leo đang đứng dựa vào xe. mũ trùm lại kéo thấp, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc như lần đầu sangwon thấy."cậu đến rồi." leo nói, không phải như một lời chào mà như xác nhận một điều hiển nhiên."anh không thể cứ gọi tôi như thế. tôi còn công việc." sangwon bước lại, nhưng giữ khoảng cách.leo nhìn cậu một giây, rồi tiến lại, đặt bàn tay lên gáy cậu, kéo sát vào mình. "tôi đã bảo là đừng để ai lấy thời gian của cậu ngoài tôi."mùi pheromone bùng lên, mạnh hơn hôm qua. sangwon cảm giác đầu óc hơi choáng, tim đập nhanh."anh..." cậu muốn phản đối, nhưng hơi thở đã hòa vào hơi thở hắn.leo khẽ cười, cúi xuống, môi chạm vào tai cậu. "cậu có biết mình trông thế nào khi cố tỏ ra chống cự không? càng khiến tôi muốn giữ cậu hơn."sangwon lùi lại nửa bước, nhưng tay leo vẫn giữ chặt. "anh đang kiểm soát tôi.""đúng." hắn đáp thẳng, không chút do dự. "và cậu thích điều đó nhiều hơn cậu nghĩ."câu nói khiến sangwon nghẹn lại. đúng là một phần nào đó trong cậu cảm thấy... an toàn khi bị giữ chặt, bị bao phủ bởi pheromone của leo, dù lý trí biết đây là một vòng xích."tôi không muốn cậu ở gần jisoo." leo tiếp tục. "không nói chuyện, không chạm, không để hắn ngửi thấy mùi của cậu.""jisoo là vị hôn phu của tôi." sangwon cố nhấn mạnh.leo mỉm cười lạnh. "trên giấy tờ, có thể. nhưng trên cơ thể cậu, chỉ có tôi."một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng sangwon."nếu tôi từ chối?" cậu hỏi.leo cúi sát hơn, ánh mắt lóe lên như lửa. "tôi sẽ tìm mọi cách để chắc chắn cậu không thể."hắn nói xong thì buông ra, bước về phía xe. "tối nay tôi sẽ đến. chuẩn bị cho tôi."sangwon đứng yên, nhìn bóng hắn rời đi, tim vừa đập loạn vừa dồn một thứ cảm giác mơ hồ – nửa là sợ, nửa là chờ đợi.tối hôm đó, đúng như lời, leo xuất hiện trong phòng sangwon mà không ai phát hiện.không nhiều lời, hắn kéo cậu vào vòng tay, pheromone dày đặc tràn ngập, như muốn đánh dấu không gian này thuộc về hắn.sangwon biết mình đang bị ràng buộc, nhưng từng thớ da thịt lại đáp lại sự hiện diện ấy như một phản xạ. và trong khoảnh khắc hơi thở của cả hai hòa làm một, cậu hiểu rằng sợi xích này không cần khóa – vì cậu đã tự khóa mình từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co