Cuộc sống náo nhiệt của nông phụ dị năng
Chương 30: Dính không khí vui mừng
Nghi ngờ Hà Hoa mang thai thật, Sở Phong Thu mượn xe lừa, ở mặt trên trải hai cái chăn bông dày, sau đó mới để cho Hà Hoa ngồi lên, Thương thị cũng bồi ở bên cạnh che chở nàng, ba người đi trên trấn tìm lang trung, tuy rằng nóng vội nhưng cũng không đánh xe quá nhanh, sợ làm Hà Hoa mệt.
Lang trung bắt mạch cho Hà Hoa, nhắm mắt lại hơi hơi gật gật đầu, sau mở to mắt cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, là hỉ mạch, đã hai tháng."
"Đa tạ, đa tạ! Không biết con dâu tôi xương cốt như thế nào? Có cần uống thuốc an thai không?"
Thương thị cao hứng nói lời cảm tạ với lang trung, còn thập phần cẩn thận hỏi thêm vài câu.
Lang trung lắc đầu, nói Hà Hoa xương cốt tốt lắm, không cần bồi bổ, chỉ cần ba tháng đầu không cần quá mệt là được.
Hà Hoa nghĩ lang trung này là người thành thật, cũng không có nghĩ nhân cơ hội kiếm thêm tiền thuốc.
Thương thị cùng Sở Phong Thu đều thật cao hứng, lại nói lời cảm tạ với lang trung sau liền đỡ Hà Hoa đi ra ngoài, nghĩ đây là đại hỷ sự, lại nói đi mua về mấy cân thịt.
"A, chúc mừng đệ muội, xem làm Nhị đệ cao hứng, hi vọng ngươi có thể một lần được con trai, đến lúc đó Nhị đệ cùng mẹ khẳng định càng vui mừng, chúng ta cũng có thể được ăn thêm mấy món ngon hơn."
Khúc Hồng Bố cười nói, trong lòng cũng đầy ghen tị, thị luôn luôn khẩn cầu trời cao không muốn cho Hà Hoa có thai, kết quả nàng vẫn là mang thai nhanh thế. Xem ra chỉ có thể tiếp tục khẩn cầu để cho nàng sinh con gái, tốt nhất sinh con gái liên tục, lúc đó xem mẹ chồng cùng Sở Phong Thu còn có thể vui nữa không?
Thương thị cười nói: "Con trai con gái ta đều thích, Hà Hoa, con đừng có tạo gánh nặng cho mình."
Sở Phong Thu cũng nói: "Đúng vậy, con gái cũng rất tốt, đến lúc đó ta mua hoa cài đầu cho con bé mang, mang con bé đi xem tuồng."
Khúc Hồng Bố âm thầm cắn răng, thị nhìn ra bọn họ nói đều là lời thật lòng, trong lòng tràn đầy nước chua, nhớ ngày đó thị hoài Thụ Căn, bụng tròn tròn, người khác đều nói giống như hoài nha đầu, kết quả cha chồng cùng Sở Đại Bảo đều mất hứng, cho đến khi sinh ra Thụ Căn bọn họ mới nở nụ cười. Thế nào Hà Hoa còn có phúc khí như vậy, có tướng công cùng mẹ chồng đều yêu thương nàng, chính mình so với nàng kém đến mức độ nào? Thật sự là tức chết người đi được!
Trong lòng Hà Hoa cũng có chút cảm động, phải biết rằng đừng nói cổ đại này, chính là hiện đại đều có rất nhiều địa phương trọng nam khinh nữ, vận khí nàng lại đặc biệt tốt, cha mẹ đại ca đều yêu thương nàng, sau khi lập gia đình mẹ chồng tướng công lại đối tốt với nàng, cũng không để ý nàng sinh nam sinh nữ, thật tốt. Ai, nếu lại có thể đem vài cực phẩm này ném qua một bên, nàng và mẹ chồng, tướng công cùng nhau sống cuộc sống thanh tĩnh liền tốt rồi.
Thương thị sai Sở Phong Thu nhanh đi truyền tin cho nhà mẹ đẻ Hà Hoa, nghĩ bọn họ cũng nhất định đang nhớ thương chuyện này, phải cho bọn họ cũng cao hứng.
Sở Phong Thu đáp ứng một tiếng, lại nói mấy câu với cùng Hà Hoa, sau đó đi Tôn Vương thôn.
"Cám ơn bồ tát!"
Lý Hương Chi nghe xong lập tức hai tay chắp lại hướng lên trời bái bái, sau đó mặt mày hớn hở nói muốn đi thăm Hà Hoa.
Trương Xuyên cùng Trương Đại Khuê cũng thật cao hứng, bất quá Trương Xuyên nghĩ mình sẽ không đi, để cho vợ cùng con trai đi thăm trước, chờ bọn họ đi xong rồi lần khác ông lại đi, cả nhà rộn ràng như ong vỡ tổ.
Tôn Lan Thảo nói: "Ta cũng đi!"
Lý Hương Chi nói: "Ngươi đi làm gì? Ta còn sợ vía của ngươi dọa con gái ta, không được đi!"
Tôn Lan Thảo nói: "Ta đi để dính không khí vui mừng cũng không được? Chẳng lẽ các ngươi cũng chỉ muốn cháu ngoại, không muốn cháu nội? Hừ, chỉ ngóng trông Hà Hoa sinh, lại một chút cũng không ngóng trông ta sinh con, các ngươi là nghĩ đến lúc đó đem ta hưu chứ gì? Nghĩ thật hay, ta nói cho các ngươi, cho dù Trương gia các ngươi có tuyệt hậu, ta cũng không đi!"
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Trương Đại Khuê tức giận khiển trách, thấy sắc mặt cha mẹ đều khó coi, vội vàng khuyên bọn họ không cần tức giận, nói Trương Xuyên cùng mẹ hắn đi thăm Hà Hoa. Hắn muốn ở lại trong nhà từ từ dọn dẹp Tôn Lan Thảo này một chút, thị thật đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Tôn Lan Thảo quệt miệng, nói: "Trương Đại Khuê! Ngươi đừng rống với ta! Ngươi nói ngươi thế nào không học như muội phu, nhìn xem muội phu đối với Hà Hoa thật tốt?"
Tôn Lan Thảo nói xong, đôi mắt mang đầy hâm mộ nhìn Sở Phong Thu, nghĩ Hà Hoa thực có phúc khí, có chồng anh tuấn, tương lai sinh ra đứa nhỏ nhất định cũng xinh đẹp muốn chết! Động tác quết miệng này của thị làm cho người ta buồn nôn, mặt Sở Phong Thu không biểu cảm quay người lại, nói chuyện cùng Trương Xuyên.
Lý Hương Chi cảm thấy mất mặt muốn chết, để cho Sở Phong Thu đi về trước cùng Hà Hoa, bọn họ lập tức đi qua.
Sở Phong Thu cũng không nghĩ ở trong này nữa, lập tức đi về.
Sở Phong Thu vừa đi, Trương gia chính là đại náo một trận lớn.
Tôn Lan Thảo kiên trì lấy chuyện dính không khí vui mừng muốn đi thăm Hà Hoa, Lý Hương Chi cảnh cáo thị trong thời gian Hà Hoa chưa sinh, đều không cho chạy tới bên người Hà Hoa. Bà đương nhiên muốn cháu nội, nhưng chỉ cần nghĩ đến là đứa nhỏ do Tôn Lan Thảo sinh ra, hy vọng của bà lại ít đi một nửa, một nửa còn lại thì nghe số trời đi, mà Tôn Lan Thảo cùng Trương Đại Khuê thành thân cũng đã vài năm, bụng Tôn Lan Thảo một điểm động tĩnh cũng không có, người Trương gia tuy rằng thấy con cháu người ta mà thèm chảy nước dãi, nhưng cũng chỉ chết lặng, nghĩ đi một bước xem một bước. Tựa như Tôn Lan Thảo nói, người phụ nữ này sinh con không được, nhà bọn họ cũng không thể làm gì thị, hơn nữa nhà bọn họ cũng không phải cái loại gia đình bởi vì con dâu không sinh con được liền hưu thê.
Bởi vì Tôn Lan Thảo quậy một trận như vậy, một việc vui bị quậy cho đều mất không khí vui mừng, Trương Xuyên cùng Lý Hương Chi vẫn cùng đi thăm Hà Hoa, còn mang theo tất cả trứng gà trong nhà.
Trương Xuyên cùng nữ nhi nói nói mấy câu, xem nàng hết thảy đều tốt, liền đi ra nói chuyện cùng Sở Tuấn Tài.
Lý Hương Chi ở lại trong phòng Hà Hoa, càng không ngừng dặn dò Hà Hoa nhất định phải cẩn thận chú ý thân thể, bởi vì cháu nội không biết khi nào thì mới có, cho nên bà rất mong chờ cháu ngoại.
Hà Hoa nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, có mẹ chồng chăm sóc con, con sợ đến lúc đó lại nuôi con mập ù cho coi."
Thương thị vừa nghe liền nở nụ cười, người nào làm mẹ chồng cũng không muốn thân thiết với con dâu, nhưng lại trước mặt thông gia nói bà rất tốt.
Lý Hương Chi nói: "Đúng vậy, đem con giao cho đại tỷ tỷ mẹ là một trăm một ngàn lần yên tâm, nhưng vẫn cần nhắc nhở con, mẹ không phải lo lắng người khác sao?"
Lý Hương Chi nói xong lại nói chuyện người ngoài, Khúc Hồng Bố kia, bà thấy thế nào cũng không thích.
Thương thị nói: "Bà yên tâm, có tôi ở đây, xem ai dám!"
Thương thị tính tình dịu dàng mà kiên cường, bất quá ở trong nhà này, phần dịu dàng kia dần dần cũng bị mài mòn hết, cùng với nói là dịu dàng, không bằng nói là lãnh đạm, mà từ sau khi biết chuyện Sở Tuấn Tài cùng Liễu thị, tâm bà lại lạnh, hiện tại, bà toàn tâm toàn ý chỉ suy nghĩ vì con trai con dâu, ai dám hại bọn họ, bà liền đánh trả lại liền.
Lý Hương Chi nghe xong lời này yên tâm, ở trong nhà này, nữ nhi có mẹ chồng cùng trượng phu che chở, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Khúc Hồng Bố phi thường căm tức phát hiện từ sau khi Hà Hoa có thai Thương thị cùng Sở Phong Thu đối xử với nàng tốt đến độ làm cho người ta đau răng, việc gì cũng không để cho nàng làm, lại bảo hộ nàng rất chặt chẽ, giống như bên người Hà Hoa lúc nào cũng sẽ có một người đi theo, nhất là thời điểm chính mình muốn tới gần Hà Hoa, bọn họ sẽ cố ý vô tình bảo hộ càng chặt, thật sự là tức chết thị. Trên thực tế Khúc Hồng Bố thật đúng động tâm tư, nghĩ để cho Hà Hoa sảy thai, vốn thị đang khẩn cầu trời cao để cho Hà Hoa sinh con gái, nhưng vừa thấy Thương thị và Sở Phong Thu yêu thích con gái, thị liền ngay cả con gái cũng không muốn cho Hà Hoa sinh.
Khúc Hồng Bố chỉ có thể thức thời không tới gần Hà Hoa, trong lòng lại nghĩ còn có mấy tháng, chỉ cần để cho thị có cơ hội cũng không tin Hà Hoa có thể tránh thoát được.
Chính là Khúc Hồng Bố còn không có tìm được cơ hội, trong nhà liền ra một đại sự, Thương thị xảy ra chuyện!
Lang trung bắt mạch cho Hà Hoa, nhắm mắt lại hơi hơi gật gật đầu, sau mở to mắt cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, là hỉ mạch, đã hai tháng."
"Đa tạ, đa tạ! Không biết con dâu tôi xương cốt như thế nào? Có cần uống thuốc an thai không?"
Thương thị cao hứng nói lời cảm tạ với lang trung, còn thập phần cẩn thận hỏi thêm vài câu.
Lang trung lắc đầu, nói Hà Hoa xương cốt tốt lắm, không cần bồi bổ, chỉ cần ba tháng đầu không cần quá mệt là được.
Hà Hoa nghĩ lang trung này là người thành thật, cũng không có nghĩ nhân cơ hội kiếm thêm tiền thuốc.
Thương thị cùng Sở Phong Thu đều thật cao hứng, lại nói lời cảm tạ với lang trung sau liền đỡ Hà Hoa đi ra ngoài, nghĩ đây là đại hỷ sự, lại nói đi mua về mấy cân thịt.
"A, chúc mừng đệ muội, xem làm Nhị đệ cao hứng, hi vọng ngươi có thể một lần được con trai, đến lúc đó Nhị đệ cùng mẹ khẳng định càng vui mừng, chúng ta cũng có thể được ăn thêm mấy món ngon hơn."
Khúc Hồng Bố cười nói, trong lòng cũng đầy ghen tị, thị luôn luôn khẩn cầu trời cao không muốn cho Hà Hoa có thai, kết quả nàng vẫn là mang thai nhanh thế. Xem ra chỉ có thể tiếp tục khẩn cầu để cho nàng sinh con gái, tốt nhất sinh con gái liên tục, lúc đó xem mẹ chồng cùng Sở Phong Thu còn có thể vui nữa không?
Thương thị cười nói: "Con trai con gái ta đều thích, Hà Hoa, con đừng có tạo gánh nặng cho mình."
Sở Phong Thu cũng nói: "Đúng vậy, con gái cũng rất tốt, đến lúc đó ta mua hoa cài đầu cho con bé mang, mang con bé đi xem tuồng."
Khúc Hồng Bố âm thầm cắn răng, thị nhìn ra bọn họ nói đều là lời thật lòng, trong lòng tràn đầy nước chua, nhớ ngày đó thị hoài Thụ Căn, bụng tròn tròn, người khác đều nói giống như hoài nha đầu, kết quả cha chồng cùng Sở Đại Bảo đều mất hứng, cho đến khi sinh ra Thụ Căn bọn họ mới nở nụ cười. Thế nào Hà Hoa còn có phúc khí như vậy, có tướng công cùng mẹ chồng đều yêu thương nàng, chính mình so với nàng kém đến mức độ nào? Thật sự là tức chết người đi được!
Trong lòng Hà Hoa cũng có chút cảm động, phải biết rằng đừng nói cổ đại này, chính là hiện đại đều có rất nhiều địa phương trọng nam khinh nữ, vận khí nàng lại đặc biệt tốt, cha mẹ đại ca đều yêu thương nàng, sau khi lập gia đình mẹ chồng tướng công lại đối tốt với nàng, cũng không để ý nàng sinh nam sinh nữ, thật tốt. Ai, nếu lại có thể đem vài cực phẩm này ném qua một bên, nàng và mẹ chồng, tướng công cùng nhau sống cuộc sống thanh tĩnh liền tốt rồi.
Thương thị sai Sở Phong Thu nhanh đi truyền tin cho nhà mẹ đẻ Hà Hoa, nghĩ bọn họ cũng nhất định đang nhớ thương chuyện này, phải cho bọn họ cũng cao hứng.
Sở Phong Thu đáp ứng một tiếng, lại nói mấy câu với cùng Hà Hoa, sau đó đi Tôn Vương thôn.
"Cám ơn bồ tát!"
Lý Hương Chi nghe xong lập tức hai tay chắp lại hướng lên trời bái bái, sau đó mặt mày hớn hở nói muốn đi thăm Hà Hoa.
Trương Xuyên cùng Trương Đại Khuê cũng thật cao hứng, bất quá Trương Xuyên nghĩ mình sẽ không đi, để cho vợ cùng con trai đi thăm trước, chờ bọn họ đi xong rồi lần khác ông lại đi, cả nhà rộn ràng như ong vỡ tổ.
Tôn Lan Thảo nói: "Ta cũng đi!"
Lý Hương Chi nói: "Ngươi đi làm gì? Ta còn sợ vía của ngươi dọa con gái ta, không được đi!"
Tôn Lan Thảo nói: "Ta đi để dính không khí vui mừng cũng không được? Chẳng lẽ các ngươi cũng chỉ muốn cháu ngoại, không muốn cháu nội? Hừ, chỉ ngóng trông Hà Hoa sinh, lại một chút cũng không ngóng trông ta sinh con, các ngươi là nghĩ đến lúc đó đem ta hưu chứ gì? Nghĩ thật hay, ta nói cho các ngươi, cho dù Trương gia các ngươi có tuyệt hậu, ta cũng không đi!"
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Trương Đại Khuê tức giận khiển trách, thấy sắc mặt cha mẹ đều khó coi, vội vàng khuyên bọn họ không cần tức giận, nói Trương Xuyên cùng mẹ hắn đi thăm Hà Hoa. Hắn muốn ở lại trong nhà từ từ dọn dẹp Tôn Lan Thảo này một chút, thị thật đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Tôn Lan Thảo quệt miệng, nói: "Trương Đại Khuê! Ngươi đừng rống với ta! Ngươi nói ngươi thế nào không học như muội phu, nhìn xem muội phu đối với Hà Hoa thật tốt?"
Tôn Lan Thảo nói xong, đôi mắt mang đầy hâm mộ nhìn Sở Phong Thu, nghĩ Hà Hoa thực có phúc khí, có chồng anh tuấn, tương lai sinh ra đứa nhỏ nhất định cũng xinh đẹp muốn chết! Động tác quết miệng này của thị làm cho người ta buồn nôn, mặt Sở Phong Thu không biểu cảm quay người lại, nói chuyện cùng Trương Xuyên.
Lý Hương Chi cảm thấy mất mặt muốn chết, để cho Sở Phong Thu đi về trước cùng Hà Hoa, bọn họ lập tức đi qua.
Sở Phong Thu cũng không nghĩ ở trong này nữa, lập tức đi về.
Sở Phong Thu vừa đi, Trương gia chính là đại náo một trận lớn.
Tôn Lan Thảo kiên trì lấy chuyện dính không khí vui mừng muốn đi thăm Hà Hoa, Lý Hương Chi cảnh cáo thị trong thời gian Hà Hoa chưa sinh, đều không cho chạy tới bên người Hà Hoa. Bà đương nhiên muốn cháu nội, nhưng chỉ cần nghĩ đến là đứa nhỏ do Tôn Lan Thảo sinh ra, hy vọng của bà lại ít đi một nửa, một nửa còn lại thì nghe số trời đi, mà Tôn Lan Thảo cùng Trương Đại Khuê thành thân cũng đã vài năm, bụng Tôn Lan Thảo một điểm động tĩnh cũng không có, người Trương gia tuy rằng thấy con cháu người ta mà thèm chảy nước dãi, nhưng cũng chỉ chết lặng, nghĩ đi một bước xem một bước. Tựa như Tôn Lan Thảo nói, người phụ nữ này sinh con không được, nhà bọn họ cũng không thể làm gì thị, hơn nữa nhà bọn họ cũng không phải cái loại gia đình bởi vì con dâu không sinh con được liền hưu thê.
Bởi vì Tôn Lan Thảo quậy một trận như vậy, một việc vui bị quậy cho đều mất không khí vui mừng, Trương Xuyên cùng Lý Hương Chi vẫn cùng đi thăm Hà Hoa, còn mang theo tất cả trứng gà trong nhà.
Trương Xuyên cùng nữ nhi nói nói mấy câu, xem nàng hết thảy đều tốt, liền đi ra nói chuyện cùng Sở Tuấn Tài.
Lý Hương Chi ở lại trong phòng Hà Hoa, càng không ngừng dặn dò Hà Hoa nhất định phải cẩn thận chú ý thân thể, bởi vì cháu nội không biết khi nào thì mới có, cho nên bà rất mong chờ cháu ngoại.
Hà Hoa nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, có mẹ chồng chăm sóc con, con sợ đến lúc đó lại nuôi con mập ù cho coi."
Thương thị vừa nghe liền nở nụ cười, người nào làm mẹ chồng cũng không muốn thân thiết với con dâu, nhưng lại trước mặt thông gia nói bà rất tốt.
Lý Hương Chi nói: "Đúng vậy, đem con giao cho đại tỷ tỷ mẹ là một trăm một ngàn lần yên tâm, nhưng vẫn cần nhắc nhở con, mẹ không phải lo lắng người khác sao?"
Lý Hương Chi nói xong lại nói chuyện người ngoài, Khúc Hồng Bố kia, bà thấy thế nào cũng không thích.
Thương thị nói: "Bà yên tâm, có tôi ở đây, xem ai dám!"
Thương thị tính tình dịu dàng mà kiên cường, bất quá ở trong nhà này, phần dịu dàng kia dần dần cũng bị mài mòn hết, cùng với nói là dịu dàng, không bằng nói là lãnh đạm, mà từ sau khi biết chuyện Sở Tuấn Tài cùng Liễu thị, tâm bà lại lạnh, hiện tại, bà toàn tâm toàn ý chỉ suy nghĩ vì con trai con dâu, ai dám hại bọn họ, bà liền đánh trả lại liền.
Lý Hương Chi nghe xong lời này yên tâm, ở trong nhà này, nữ nhi có mẹ chồng cùng trượng phu che chở, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Khúc Hồng Bố phi thường căm tức phát hiện từ sau khi Hà Hoa có thai Thương thị cùng Sở Phong Thu đối xử với nàng tốt đến độ làm cho người ta đau răng, việc gì cũng không để cho nàng làm, lại bảo hộ nàng rất chặt chẽ, giống như bên người Hà Hoa lúc nào cũng sẽ có một người đi theo, nhất là thời điểm chính mình muốn tới gần Hà Hoa, bọn họ sẽ cố ý vô tình bảo hộ càng chặt, thật sự là tức chết thị. Trên thực tế Khúc Hồng Bố thật đúng động tâm tư, nghĩ để cho Hà Hoa sảy thai, vốn thị đang khẩn cầu trời cao để cho Hà Hoa sinh con gái, nhưng vừa thấy Thương thị và Sở Phong Thu yêu thích con gái, thị liền ngay cả con gái cũng không muốn cho Hà Hoa sinh.
Khúc Hồng Bố chỉ có thể thức thời không tới gần Hà Hoa, trong lòng lại nghĩ còn có mấy tháng, chỉ cần để cho thị có cơ hội cũng không tin Hà Hoa có thể tránh thoát được.
Chính là Khúc Hồng Bố còn không có tìm được cơ hội, trong nhà liền ra một đại sự, Thương thị xảy ra chuyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co