Cv Mot Duong Sieu Sao
Bắt đầu từ giờ trở đi, mình sẽ thay đại từ xưng hô của của các nhân vật nam từ "Hắn" thành "Anh" nhé. Mình có tham khảo một số bộ edit thì hầu như đều để là "Anh" cả và mình cũng thấy để thế thì sẽ hay và thuận miệng hơn là để "hắn" vì mình thấy từ "hắn" vẫn còn hơi chút không thuần Việt cho lắm. Và trừ người quản lí của nữ chính mình sẽ để là "Gã" nhé. Cám ơn mọi người đã đọc.
________________________________________________________________________
Khách sạn cách studio đặc biệt gần, có vài phút khoảng cách, Ninh Vi Lan trở về phòng liền lật rương hành lý tìm thuốc, cô không nhớ rõ lúc thu dọn đồ đạc có đem theo thuốc hay không, một lúc sau khi lật tung hết lên, nửa cái hộp thuốc cũng không thấy. Vỗ trán, sờ soạng thấy tay toàn mồ hôi lạnh, toàn thân cô vô lực, lại không muốn đi xuống lầu mua, dứt khoát nằm trên giường, khó chịu mà ngủ. Ban ngày lăn qua lăn lại cả ngày, nằm xuống liền thấy thoải mái không ít, Ninh Vi Lan trong lúc nửa tỉnh nửa mơ thật giống như nghe được thanh âm, giống như là tiếng đập cửa, cô cố gắng mở mắt ra, kéo lê dép đi mở cửa. Tại Trạch thình lình chứng kiến Ninh Vi Lan đầu tóc loạn xạ hai mắt mơ màng, sững sờ mấy giây cười ra tiếng: "Mộng du ?" Ninh Vi Lan lúc này mới phản ứng lại, liên tục không ngừng dụi mắt đứng thẳng: "Tại đạo diễn, tìm tôi có việc?" Ngắm nhìn bốn phía xác định không có người, Tại Trạch không trả lời mà hỏi ngược lại: "Có thể hay không đi vào nói chuyện? Đứng đây thì không tốt lắm." Dù sao tầng này có không ít nhân viên đoàn phim ở đây, nếu bị nhìn thấy cũng không tốt lắm. Ninh Vi Lan tự nhiên cũng hiểu được, hơi nghiêng người cho Tại Trạch đi vào, rồi đóng cửa lại. Tại Trạch đúng mực, liền tựa ở bên hành lang, không lại bước vào. "Nhiều ngày liên tục quay cường độ cao, có mệt hay không?" "Còn tốt.""Hừm , còn mạnh miệng, nếu không phải là..." Phát giác chính mình thiếu chút nữa lỡ lời, Tại Trạch dừng lại, cười cười đưa túi thuốc, "Không thoải mái là không thoải mái, ai cũng sẽ ngã bệnh, không cần phải cậy mạnh, thuốc ở bên trong, chút nữa thì uống đi." Giật mình, Ninh Vi Lan hơi rủ mắt xuống tiếp nhận túi to, chỉ nhìn lướt qua cô đã nhìn thấy thuốc cảm, thuốc hạ sốt, đầy đủ mọi thứ. "Cảm ơn Tại đạo diễn." "Không cần cám ơn tôi.. " Tại Trạch vô ý thức khoát khoát tay, cự tuyệt lòng biết ơn, "Người đại diện của cô đâu? Nghệ sĩ của mình ngã bệnh , ngay cả cái bóng cũng không có?" Dứt lời lại không nghe thấy trả lời, anh kỳ quái nhìn, đã thấy Ninh Vi Lan nhẹ mím môi, đôi mắt khẽ nhăn, phút chốc liền nhớ tới lúc ở hậu trường quay ngẫu nhiên hội nghe thấy một chút nói chuyện linh tinh, như Ninh Vi Lan không được công ty đại diện nâng đỡ, như người đại diện của cô thường xuyên biến mất, còn ví dụ như người đại diện của cô một lòng chỉ muốn cô nổi tiếng, căn bản không quan tâm đến cô. Con mắt sắc bén hơi trầm xuống, Tại Trạch tự biết nhắc tới một đề tài không hay, đúng lúc chuyển đề tài: "Trong phòng đã nấu nước chưa, nhớ uống thuốc ." Thanh âm đem Ninh Vi Lan đang thất thần kéo về, cô gật gật đầu, chính mình đi rót chén nước, xem sách hướng dẫn rồi uống thuốc. "Cơm tối đã ăn chưa, có muốn tôi nhờ trợ lý mua giúp không?"Cô lắc đầu: "Tôi không đói bụng, cảm ơn Tại đạo diễn." Nếu đã người ta đã nói như vậy , Tại Trạch đương nhiên cũng không ép, gật đầu nói nhỏ: "Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây ." "Được, cảm ơn thuốc của anh." "Không cần, này không phải là..." Tại Trạch đúng lúc phanh lại, cầm tay cầm cái cửa, "Nếu là còn khó chịu hơn nhớ đi bệnh viện, quay chụp có thể lùi lại, thân thể là quan trọng nhất." "Được." Một lần nữa nằm lại trên giường, có thể là do tâm lý, Ninh Vi Lan chỉ cảm thấy cơn nhức đầu vơi đi không ít, cảm giác buồn ngủ cũng tan đi, cô trở mình, chẳng biết tại sao, đột nhiên liền nghĩ đến vừa rồi Tại Trạch hai lần nói một nửa, cô mơ hồ cảm thấy có cái gì, nhưng lại không nghĩ ra được cái gì. Ngẫm lại thôi, nhắm mắt lần nữa đi vào giấc ngủ. Tại trạch trở về phòng trước tắm rửa sạch sẽ, sấy khô đầu tóc ngồi tại mép giường, đột nhiên suy nghĩ mình có nên hay không nói một tiếng, anh mò qua đầu giường di động, goi cho Tề Chiêu Viễn.Bên kia chắc là đang quay cái gì, có chút ầm ĩ, Tại Trạch chờ Tề Chiêu Viễn đi đến chỗ yên tĩnh, mới hỏi: "Cậu đang bận?" Tề Chiêu Viễn đáp: "Có chuyện?" "Không có gì, muốn nói cho cậu biết là cô ấy đã uống thuốc, nhưng lại không ăn mà lại tiếp tục ngủ ." "Ừ." Tại Trạch cười cười, tiếp tục nói: "Cô ấy thật sự là ký với công ty đại diện thật tốt, đã ngã bệnh , người đại diện không biết chạy đi đâu , còn có trong lúc quay, nhiều diễn viên đều ở trên xe bảo mẫu hóng gió, cô ấy lại cùng chúng ta ngồi ở rạp che nắng." Dứt lời hai người đều là im lặng một lát, Tề Chiêu Viễn mắt nhìn cách đó không xa nhân viên đang bận rộn làm việc, âm thanh hơi ép xuống mà trầm: "Cô ấy rất nhanh liền sẽ đổi công ty đại diện." "Tôi biết rõ, cũng chỉ là cảm khái mà thôi."Anh một lần nữa ừ, hai người cũng không có tán gẫu, bởi vì sắp bắt đầu quay, Tề Chiêu Viễn không có nói thêm nữa liền cúp điện thoại, nhìn qua phía trước một lát, liền nâng bước đi. *** *** Ninh Vi Lan bệnh rất nhanh liền khỏi , phần diễn trong ( Cửu Trọng Cung Lương ) đã ở mấy ngày trước đây đóng máy, bất quá điều vui nhất chính là, trước đây cô có tham gia một bộ phim cổ trang không nổi tiếng cho lắm, nhưng đến khi gần kết thúc tỉ lệ người xem TV đột nhiên lại tăng, Ninh Vi Lan mặc dù chỉ là diễn một vai phụ nhỏ, nhưng cũng lại thu hoạch một chút fan, weibo lại tăng lên mấy nghìn lượt theo dõi.Thành phố B, trong công ty. Ninh Vi Lan ngồi ở trên ghế sofa, nghe người đại diện cầm lấy PDA thao thao bất tuyệt, cô không có trang điểm, mặt mày ôn hòa nhạt nhẽo, làn da trắng nõn tỉ mỉ như sứ, yên tĩnh tốt đẹp như một bức tranh thuỷ mặc.
(PDA: Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân thường được gọi theo viết tắt tiếng Anh là PDA, là các thiết bị cầm tay vốn được thiết kế như một cuốn sổ tay cá nhân và ngày càng tích hợp thêm nhiều chức năng. Một PDA cơ bản thường có đồng hồ, sổ lịch, sổ địa chỉ, danh sách việc cần làm, sổ ghi nhớ, và máy tính bỏ túi. )
"Trên tay tôi hiện tại có ba cái kịch bản, hai cái cổ trang một cái hiện đại, tùy cô chọn, " những kịch bản này đều là của một số đạo diễn có chút danh tiếng, nếu là dựa vào danh tiếng của Ninh Vi Lan ngày trước làm sao đến lượt cô? Nhưng là bây giờ còn có thể tùy ý chọn, người đại diện không thể không vênh váo một phen, "Ninh Vi Lan, hiện tại cô coi như là một chút danh tiếng, còn không phải là nhờ tôi." Ninh Vi Lan nâng mắt lên, không có trả lời. "Cô tham gia hai bộ phim, đều là nhờ tôi tranh thủ, cô xem hiện tại, ( Cửu Trọng Cung Lương ) còn chưa có chiếu, ở trên mạng liền có tiếng vang, đến khi chiếu, không phải cô liền lên như diều gặp gió hay sao?" "Còn có cô lên xem weibo đi, có bộ phận nhỏ fan đang suy đoán quan hệ giữa cô cùng Tề Chiêu Viễn, mặc dù thời gian tuyên truyền scandal tuy ngắn, nhưng là hiệu quả không tồi, dù sao cũng mượn người ta nổi tiếng..." Không đếm xỉa đến người đại diện om sòm, Ninh Vi Lan cầm lấy PDA, chuyên chuyên tâm tâm nhìn ba cái kịch bản, kịch bản hiện đại có quá nhiều cảnh hôn, cô không thích, trực tiếp pass, còn dư lại hai bộ cổ trang, cô cân nhắc một cái lợi và hại, lựa chọn Hạ đạo diễn ( giang sơn vì mộng ).Từ khi cô xuất đạo tới nay là lần đầu diễn vai nữ chính. Người đại diện còn ở dong dài, nói đi nói lại vài câu, Ninh Vi Lan nghe một lát cuối cùng là không kiên nhẫn, trực tiếp cắt đứt: "Tôi chọn cái này, khi nào thì đi qua đoàn phim?" Người đại diện sững sờ, nghiêng người mắt liếc nhìn trên Ninh Vi Lan ngón tay: "Hạ đạo diễn a, còn không có cho tôi biết, để tôi đi hỏi xem." "Được." Vừa vặn có điện thoại, người đại diện liền đứng dậy ra ngoài nghe, Ninh Vi Lan ăn không ngồi rồi, liền lên mạng tìm hiểu bộ phim ( giang sơn vì mộng ), thấy có không ít fan bày tỏ mong đợi, cô cong môi cười cười, ngược lại đi lướt weibo. Người đại diện rất nhanh trở lại.Ngồi xuống ghế sofa trước mặt cô, người đại diện xoa xoa đôi bàn tay, nịnh cười híp mắt khen ngợi: "Vi Lan a, em có nhìn thấy không, hiện ở hết thảy tất cả đều theo hướng tốt mà phát triển, trước đó vài ngày Tại đạo diễn còn khen ngợi biểu hiện của em ở ( Cửu Trọng Cung Lương ), kỳ thật em đặc biệt có tiềm lực phát triển, anh nhìn ra được." Ninh Vi Lan là lần đầu tiên nghe người đại diện dùng loại giọng nói nói chuyện với mình, cảm thấy liền biết không có chuyện tốt, nhưng sắc mặt không đổi, thậm chí cười nhạt một tiếng: "Có chuyện gì cứ nói đi!" "Em cùng công ty ký hợp đồng sáu năm còn hai ngày nữa là hết hạn, hiện tại con đường nổi tiếng của em từng bước từng bước mở ra, tương lai sẽ có kịch truyền hình liên hệ, giá trị con người càng ngày càng cao, không sợ không nổi tiếng..." Cho nên, Ninh Vi Lan yên lặng nghĩ, đây là cảm thấy cô cuối cùng có chút tác dụng , xem như là cái thẻ để công ty tiếp tục nghiền ép kiếm tiền? "Em yên tâm, anh nhất định sẽ đem em nâng thành một đường siêu sao, trở thành nghệ sĩ đứng đầu của công ty chúng ta..." "Tôi biết rõ , " Ninh Vi Lan nhìn về phía người đại diện, "Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ ." "Sao cần phải suy nghĩ kỹ ? Chỉ cần em gật đầu, anh lập tức liền kêu người lấy ra hợp đồng..." Ninh Vi Lan lười phải nghe tiếp, dứt khoát đứng dậy, đội mũ cùng khẩu trang: "Tôi còn có việc, đi trước ." Người đại diện trừng mắt, nóng nảy: "Chao ôi, Vi Lan, Vi Lan em chờ một chút..." Ninh Vi Lan ra khỏi cao ốc liền đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, cô hiện tại không có danh tiếng gì, đội mũ và đeo khẩu trang đi dọc theo đường cũng không sợ bị nhận ra, tiến vào siêu thị đi thẳng đến khu rau quả, cô tính mua một lần lượng thức ăn cho ba ngày, hai tay vừa vặn xách đầy. Lúc đi ra còn sớm, công ty cách nhà cũng không xa, cô chậm rãi bước đi, lúc đi qua một tòa nhà, cô dừng lại bước chân, nhìn qua phía trên là áp-phích của Ninh Nhất Thuần Khiết, chậm rãi thất thần.Đây là công ty giải trí của ba cô, cô biết rõ.Nghệ sĩ đứng đầu là ninh nhất thuần khiết, cũng tính là em gái của cô, cô cũng biết rõ. Có thể cũng là bởi vì biết rõ, ngực khó chịu giống như bị nước tràn vào rồi bịt kín, cô trừng mắt nhìn nghĩ dời đi ánh mắt, lúc sau lưng bên cạnh có tiếng kèn, cô vô ý thức hướng bên cạnh né tránh, có thể thanh âm kia lại tới, cô nghi hoặc quay đầu. Ngồi ghế cạnh tài xế chính là Lâm dễ dàng đi ra: "Ninh tiểu thư, mời lên xe." Ninh Vi Lan không hiểu, không có động. Lâm dễ dàng biết rõ cô đang suy nghĩ gì, giải thích: "Là Tề Tổng tìm ngài có chuyện trò chuyện với nhau." Tề Tổng. Tề Chiêu Viễn? Ninh Vi Lan kéo bước chân đi qua, kéo ra cửa xe phía sau trong chớp mắt, chạm ánh mắt cùng người ngồi bên trong khiến cô trở tay không kịp, cô trấn an mình, lạnh nhạt khom lưng ngồi vào. Đợi cô đóng cửa lại, chỉ nghe bên người nói một câu "Lái xe", xe chạy bắt đầu chạy. Phía trước con phố đúng lúc là công viên, trợ lý lái xe tìm chỗ đậu xe, mở cửa đi xuống xe cùng Lâm dễ dàng, bóng lưng cực nhanh biến mất. Trong xe chỉ còn lại hai người, điều hòa ra đầu gió phát ra rất nhẹ vù vù tiếng vang, Ninh Vi Lan chờ thật lâu không thấy anh mở miệng, cuối cùng nhịn không được ghé mắt, lại không nghĩ rằng anh đang nhìn cô.Cô ngẩn ra. "Mới vừa rồi nhìn áp-phích của Ninh Nhất Thuần Khiết?"Lúc nói chuyện anh có một thói quen rất tốt, đôi mắt nhìn thẳng đối phương, lễ phép cũng làm bất hòa. Hiện tại Ninh Vi Lan bị anh nhìn , rõ ràng không muốn thừa nhận, lại thành thực gật gật đầu. Nghe vậy anh im lặng chốc lát, đột nhiên nói đến Ninh nhất Thuần Khiết, như cô ba năm trước đây xuất đạo, tài nguyên rất tốt, lại liên tục nổi tiếng, lại như cô bởi vì một bộ phim cuối cùng nổi tiếng , tốc độ bước lên một đường ngôi sao còn kém một chút, Ninh Vi Lan không thích Ninh Nhất Thuần Khiết, cho nên nghe thấy bốn* chữ này liền thấy phiền, nhịn thật lâu chờ anh nói xong.
(*: thật ra theo convert là ba nhưng Ninh Nhất Thuần Khiết lại là bốn chữ nên mình tự ý thay đổi một chút) "Cho nên Tề tiên sinh, anh muốn nói cái gì?" Tề Chiêu Viễn bình tĩnh, lời nói xoay chuyển: "Muốn vượt qua Ninh Nhất thuần Khiết, trở thành siêu sao hạng một không?" Ninh Vi Lan ngạc nhiên, đầu óc có chút không thông: "Anh nói cái gì?"Anh dừng lại một giây, từ trước đến nay lạnh lùng hai mắt khó được nhu hòa một cái chớp mắt, rồi sau đó khôi phục nhàn nhạt, thân thể hướng sau khẽ dựa. "Có muốn đến phòng làm việc của tôi không?" *** *** Tiểu kịch trường: Nghe nói Vi Lan hai ngày này không rời nổi giường, sợ cô ngày thứ hai ngủ quên, anh liền muốn ngày thứ hai sáu giờ gọi cô rời giường. Tề Chiêu Viễn bận rộn suốt đêm, mệt mỏi dựa vào ở trên ghế dựa nhớ tới chuyện này, canh thời gian goi đi. Đầu kia một hồi lâu mới tiếp, thanh âm còn mơ hồ còn đang buồn ngủ, gần tựa như trước đó vài ngày nỉ non bên tai.Anh đột nhiên không nỡ đánh thức cô, cứ như vậy mà im lặng, cô lầm bầm: "Có chuyện?"Anh hoàn hồn, đôi mắt sắc bén dần ôn hòa, thấp giọng nói: "Ừ, nhớ em." Tác giả có lời muốn nói: khai văn trước blog thượng buông tha tiểu kịch trường, này bên trong cũng phóng một cái ~~~ ps. Này mới vài chương đâu liền nghĩ bọn họ cùng một chỗ, đều thẹn thùng nói cho các ngươi biết kỳ thật còn sớm →_ → nếu đã nói lâu ngày sinh tình, như vậy cảm giác đương nhiên là cần một chút đến , đừng nóng vội hắc ~ nên cùng một chỗ khẳng định cùng một chỗ, không hội kéo ~~~ dù sao ta đã ảo tưởng n thứ bọn họ cùng một chỗ sau đó bộ dáng, ha ha ha ha ha ~~~_____________________________________________________________________
Lời editor : Vậy là sáng tỏ thân phận của chị Lan rồi nhé :))). Mình cũng thực hiện lời hứa rồi nhe :3333
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co