Truyen3h.Co

D

"Em vừa nói cái gì?"

Tiêu Chiến hỏi lại, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên nhìn Diệp Khánh. Diệp Khánh quay mặt đi không nhìn đến hắn, kiên nhẫn lặp lại những lời vừa nói:

"Em muốn cậu ấy, sinh con cho anh."

"Em bị điên rồi!"

Tiêu Chiến tức giận quát, hắn không nghĩ người vợ cùng sống suốt bao năm với mình có thể nói ra được những câu đó. Này là tự nguyện dâng chồng cho người khác sao? Diệp Khánh rốt cuộc coi hắn là gì?

"Anh biết em không thể sinh cho anh một đứa con. Anh rất thích trẻ con, em biết, em có thể nhìn ánh mắt anh ngưỡng mộ nhìn gia đình có những đứa trẻ. Em cũng muốn có một đứa trẻ của chúng ta."

Diệp Khánh cúi thấp mặt trầm giọng nói. Anh cũng chẳng có cách gì khá hơn ngoài dụng ý này. Việc nhận con nuôi anh cũng đề cập rất nhiều lần, chỉ là Tiêu Chiến không thích điều đó. Tiêu Chiến đưa tay day trán không hiểu Diệp Khánh đang suy nghĩ cái gì, nếu anh đã có ý định như thế tại sao lại dẫn một tên nhóc về nhà mà không phải một người phụ nữ? Nhưng dù có là ai thì Tiêu Chiến thật khó mà chấp nhận được.

"Em nói không biết suy nghĩ sao? Em là đàn ông, cậu ta cũng là đàn ông thì sinh con thế nào?"

Tiêu Chiến chất giọng gắt gỏng.

"Cậu ấy, không giống em, cậu ấy có khả năng mang thai, cậu ấy có thể. Tiêu Chiến anh vì em mà làm này được không?"

"Tôi vẫn không thể tin trên đời này có đàn ông nào lại có thể mang thai."

Tiêu Chiến quay lưng tính đi ra ngoài bất ngờ được một vòng tay ôm lấy từ phía sau. Diệp Khánh siết chặt eo hắn vội vã:

"Chồng à, tin tưởng em một lần được không? Chính anh cũng muốn một đứa nhỏ của riêng mình mà."

Tiêu Chiến không đáp lại, hắn đứng thững người ra ở đó trầm tĩnh một hồi. Hắn vẫn chưa thể chấp nhận được lời để nghị của anh. Tiêu Chiến lạnh nhạt cất giọng:

"Tôi có thể không cần."

Diệp Khánh trong lòng đương nhiên không để ý lời nói của Tiêu Chiến. Anh vẫn kiên quyết nói:

"Không chỉ anh, em cũng rất muốn có con, Tiêu Chiến anh chấp nhận có được không? Đến lúc đó chúng ta sẽ có con để chăm sóc rồi, hơn nữa đứa trẻ còn là máu mủ của anh."

Tiêu Chiến không nhịn được nữa mớt dứt khoát kéo tay Diệp Khánh ra, hắn quay người lại nắm chặt hai vai Diệp Khánh. Cặp mắt Tiêu Chiến đỏ ngầu giận dữ, hắn nhìn Diệp Khánh lần đầu tiên quát lên trước mặt anh:

"Còn em thì sao, em có thật sự sẽ không để ý không? Em muốn tôi đi theo người khác thế à?"

Diệp Khánh vội vã lắc đầu nghẹn ngào nói:

"Em không muốn, nhưng đó là cách duy nhất rồi. Em cũng không để ý đó có phải con ruột của em không, chỉ cần của anh là đủ, dù thế nào em vẫn sẽ yêu thương đứa nhỏ."

Tiêu Chiến bất lực không biết nói thế nào nữa. Hắn bỏ mặc Diệp Khánh mà lao ra bên ngoài đi mất hút, Diệp Khánh thẫn thờ trước cửa nhà, nước mắt đã chảy rối tung rối mù. Anh suy nghĩ, việc này chắc cũng cần thời gian cho Tiêu Chiến đồng ý.

...

Qua được vài ngày, Diệp Khánh mỗi ngày đều không ngừng thuyết phục Tiêu Chiến. Anh tìm đủ mọi cách để Tiêu Chiến đồng ý chuyện này, vì theo anh giờ chỉ còn cách này mới tốt. Tiêu Chiến cuối cùng cũng phải bất lực gật đầu, đồng ý cho qua chuyện.

"Anh đồng ý lời đề nghị của em. Nhưng có điều, nếu người em nói không thể mang thai anh sẽ không bỏ qua chuyện này. Và đương nhiên người chịu mọi trách nhiệm sẽ là cậu ta."

"Được em đảm bảo với anh."

...

Một ngày đẹp trời tại thành phố Bắc Kinh. Tiêu Chiến uể oải lái xe từ cơ quan về nhà, bước chân vào đến phòng khách đã thấy một người lạ. Diệp Khánh thấy hắn về liền vui vẻ giới thiệu:

"Tiêu Chiến, đây là Vương Nhất Bác từ nay cậu ấy sẽ sống trong nhà của chúng ta."

"Em...em chào anh."

Vương Nhất Bác rụt rè cúi đầu chào. Tiêu Chiến nhìn qua đánh giá một lượt người này, điều đầu tiên hắn có thể thấy là sự yếu đuối. Thân hình mỏng manh bơi trong chiếc áo sơ mi khá rộng, khuôn mặt theo hắn đánh giá cũng là hai từ không quá đặc biệt. (Chú Chiến lúc này chỉ thấy vợ chú đẹp thui hh)

Hắn lờ đi không đáp lại Vương Nhất Bác, ngồi xuống ghế bên cạnh Diệp Khánh, lúc này anh mới lôi ra một bản hợp đồng.

"Đây là hợp đồng, Nhất Bác em đọc kĩ rồi kí vào."

Nhận tờ giấy từ tay Diệp Khánh, em run run cầm cây bút xem qua bản hợp đồng. Mãi một lúc mới có can đảm đặt bút lên giấy kí một đường.

"Trong hợp đồng có ghi rõ, sau khi sinh con xong em phải rời khỏi đây với một khoản tiền. Đứa nhỏ và em sẽ không có bất kì mối quan hệ liên kết nào hết. Hiểu rồi chứ?"

Giọng Diệp Khánh đều đều vang lên. Vương Nhất Bác cúi mặt tay đã siết chặt góc áo nhăn nhúm.

"Em...em hiểu rồi."

Bàn bạc thống nhất xong, Diệp Khánh bắt đầu sắp xếp mọi thứ. Đến tối trong lúc Tiêu Chiến đang tắm Diệp Khánh liền đưa Vương Nhất Bác vào một căn phòng khác trong nhà đã được anh chuẩn bị đầy đủ nội thất.

"Đừng căng thẳng, ngồi đây một lát Tiêu Chiến sẽ vào với em."

"Vâ...vâng."

Em run giọng nói có chút sợ hãi, ánh mắt như muốn níu kéo Diệp Khánh ở lại. Diệp Khánh sau khi rời đi, được một lúc cánh cửa lại một lần nữa được mở ra. Người đàn ông cao lớn bước vào trên thân chỉ quấn cái khăn mỏng quanh hông. Vương Nhất Bác sợ sệt cúi thấp mặt đã liền nghe người kia lên tiếng:

"Cậu cần bao nhiêu tiền?"

"Em...em không cần tiền...em chỉ muốn giúp anh Diệp Khánh. Anh Diệp Khánh cưu mang em chỉ nhờ em việc này, em đồng ý vì mang ơn anh ấy."

Tiêu Chiến với tư thế dò xét tiến lại gần Nhất Bác đang ngồi trên giường, tay đưa đến nâng lên cằm em:

"Tuổi?"

"Mười...mười tám ạ."

"Còn nhỏ như vậy đã đi làm mấy cái việc như thế này."

Cằm bị bóp mạnh khiến Vương Nhất Bác đau đớn lại không dám kêu la. Em né tránh ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Chiến cái đầu nhỏ lắc lắc bất ngờ bị người đè ngã xuống giường.

"A...ông ông chủ."

"Để tôi xem đàn ông như cậu làm thế nào để mang thai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co