Truyen3h.Co

Da Tuyen

Chương 2

Phòng năm nhất của chúng ta ở lầu hai, đi trên hành lang tráng lệ của ký túc xá, giẫm lên thảm đỏ mềm mại, nhìn miếng gỗ lim vừa dày vừa nặng trên ván cửa có khắc số, đi tìm gian phòng của mình.

"A, tìm được rồi, phòng của ta ở đây." La Dũng bên cạnh ta kêu lên, ta ngẩng đầu nhìn, phòng 204, đáng tiếc chúng ta không ở cùng một gian phòng.

"Thật đáng tiếc nga, không có tên của ngươi." La Dũng thở dài nói ra suy nghĩ trong nội tâm ta.

"Không có gì, không phải ở cùng một tầng lầu sao, chúng ta về sau có khi cũng có cơ hội gặp mặt ah." Ta an ủi hắn, vừa giống như an ủi chính mình.

"Cũng đúng, ta vào trước, ngày mai gặp."

"Ân, ngày mai gặp." Nhìn La Dũng đẩy cửa đi vào, ta lại tiếp tục tìm phòng của mình. Rốt cục, ta đến gian phòng cuối hành lang, trên cửa phòng 210 thấy được tên mình, di? Bạn cùng phòng của ta dĩ nhiên là Đổng Minh, mặt khác còn có một người tên Đổng Tình, vì sao đều là họ Đổng ah? Cửa khép hờ, ta đẩy cửa ra, đi vào, trong phòng không có ai.

Đây là một gian phòng rộng rãi thoáng mát, ở giữa đặt ba cái giường đơn, một giường bày đủ đồ, chắc là giường của học trưởng, trên hai cái giường còn lại giống nhau đều là trải giường màu lam nhạt. Đầu giường dựa vào tường, cuối giường có một bảng nhỏ khắc tên mỗi người, vị trí giường của ta vừa vặn ở chính giữa.

Mỗi giường cách nhau một ô cửa sổ, rèm cửa được kéo lên cao, cửa sổ mở to, gió mát thổi vào trong phòng, có thể nhìn thảm cỏ cùng rừng cây rậm rạp bên ngoài. Dưới cửa sổ đều đặt một cái bàn học nhỏ, trên mỗi bàn đều bày biện một cái đèn bàn tinh xảo.

Tường bên trái phòng là một tủ quần áo làm bằng gỗ, tách rời ra ba tầng, phía trên cửa tủ cũng có một cái bảng khắc tên. Bên cạnh tủ có một cái cửa nhỏ, mở ra, từ bên ngoài nhìn vào, dĩ nhiên là một gian bếp nhỏ thiết bị đầy đủ.

Bên phải phòng là toilet. Đem hành lý đặt lên giường của mình, nhìn quanh bốn phía một chút, phát hiện trên cửa chính còn treo một cái đồng hồ điện tử, đã là tám giờ mười ba phút tối.

Bởi vì ở cùng với mẫu thân mắc bệnh sạch sẽ nhiều năm, dù nhiều hay ít cũng dưỡng thành tật xấu này, cho nên việc thứ nhất ta làm chính là đi vào toilet, nhúng nước khăn lau, đem hai cái bàn học cùng tủ quần áo đều lau qua một lần. Vào lúc ta đang muốn bày đồ đạc, cửa đẩy ra, tiến vào là một cái, ách, chắc là nam sinh. Ta nhìn người đi vào, ánh mắt cơ hồ đều muốn lồi ra, tóc thật dài, trên mặt trang điểm cầu kỳ, căn bản nhìn không ra bộ dạng nguyên bản. Hắn mặc trang phục quái dị, lúc đi tới vòng eo tinh tế còn giống xà vặn vẹo.

Thiên ơi, gay. Đây là ấn tượng đầu tiên của ta đối với vị học trưởng yêu khí này. Gay học trưởng tức giận trừng mắt nhìn liếc ta một cái, âm thanh sắc bén tức giận nói: "Ngốc tiểu tử, nhìn cái gì, chưa thấy qua mỹ nam a." Khi nói, vẫn không quên vẩy khăn tay vươn ra Lan Hoa Chỉ. Ta nuốt một ngụm nước bọt, lạnh quá, rùng mình một cái, cảm thấy trên người nổi đầy da gà.

"Ta ta ta gọi là Lâm Dạ Tuyền, về sau kính xin học trưởng chỉ giáo nhiều." Mất tự nhiên cười, ta vươn tay. Hắn liếc mắt đánh giá ta một cái, sau đó dùng khăn tay nồng đậm mùi nước hoa vẩy lên tay của ta một chút, "Thiết, vốn nghĩ đến lần này sẽ có một cái suất ca hoặc là mỹ thiếu niên gì gì đó, làm sao biết lại là một cái cây cỏ ven đường." Cái cái cái gì? Cây cỏ ven đường? Cũng không cần trắng trợn như vậy đi, cứ việc ta biết mình lớn lên thật sự không được tốt lắm, "Na na thật là làm cho ngươi thất vọng rồi." Sau đó nam sinh kia lại mở miệng: "Ôi, tức giận? Còn cáu kỉnh nha, ha hả, đừng khổ sở, cây cỏ ven đường cũng thật may mắn. Trong trường này, ngươi sẽ thấy may mắn vì mình xấu xí."

"Thật không?" Thật sự theo không kịp lối suy nghĩ của vị học trưởng yêu dị kia.

"Chậc, về sau ngươi sẽ biết. Ta gọi là Đổng Tình, các bằng hữu còn gọi ta là Tình nhi." Má ơi, ngay cả tên cũng ẻo lả như vậy. "Na na Đổng học trưởng, rất hân hạnh được biết ngươi." Ta tận lực tỏ vẻ tự nhiên mở miệng, Đổng học trưởng chớp mi nhìn ta một cái, lại khanh khách bật cười, "Ngốc tiểu tử, ngươi thật là có ý tứ. Nhìn ngươi rất lễ phép, học trưởng ta liền tặng cho ngươi một lời khuyên, ở trong này, đừng gặp người liền ngây ngô cười, nếu không a, ngươi liền chờ cho mông nở hoa đi, ha hả ~~~~"

Mang theo tiếng cười bén nhọn, Đổng Tình uốn uốn éo éo tiêu sái đến trên giường của mình ngồi xuống. Mà ta, hơi giật mình đứng đó, cảm giác khuôn mặt nóng lên, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào. Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra, đi tới chính là Đổng Minh, sau khi gặp qua học trưởng dọa người như vậy, thấy được bạn học có quen biết, ta thật là vui vẻ cực kỳ. Vì thế ta liền cười hô: "Đổng Minh!" Đổng Minh có chút kinh ngạc nhìn ta một chút, sau đó khẽ cười, "Hi."

Đang lúc ta còn muốn nói gì, đột nhiên bị người đẩy ra, không đợi đứng vững, ta liền nghe được một tiếng thét chói tai: "Tiểu Minh!!" Đột nhiên truyền tới tiếng kêu bén nhọn, hù dọa ta xém chút nữa ngã sấp xuống. Nhìn lại, người đẩy ta thì ra là Đổng Tình.

"Tiểu Minh, ngươi sao lại ở đây?" Đổng Tình hỏi, thanh âm có vẻ lo lắng.

"Thi tới nha." Đổng Minh bình tĩnh nói xong.

"Chính là chính là ngươi căn bản không nên đến nơi đây. Nơi này cùng chỗ kia giống nhau, không, thậm chí so với chỗ kia còn đáng sợ hơn. Mau trở về!"

"Ngươi cho là cha nuôi sẽ đồng ý sao?"

"Hắn? Đáng giận, cái lão nhân chết tiệt kia." Đổng Tình oán hận nói, lại nhìn về phía Đổng Minh, "Tiểu Minh, ngươi vì sao lại đeo kính? Thật là xấu xí nga."

"Xấu một chút, có vẻ tốt hơn, không phải sao? Giống như ngươi vẽ đầy mặt nhìn như quỷ?" Đổng Minh cười nói, khuôn mặt nguyên bản đạm mạc đột nhiên trở nên sinh động hơn.

"Hì hì, đến, cho ta một nụ hôn." Nói xong Đổng Tình chu môi, mà Đổng Minh thì lại nhìn ta một cái, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ xấu hổ hôn xuống.

"Các ngươi các ngươi" bị bỏ quên lâu ngày ta rốt cục đưa ra kháng nghị, không thể nào, bọn họ chẳng lẽ là đồng tính luyến ái? Ô ~~~ má ơi, ta muốn đổi phòng. Bọn họ đồng thời nhìn về phía ta, Đổng Tình như muốn chứng minh ý nghĩ của ta liền ôm chặt Đổng Minh, xấu xa trêu chọc nói: "Ngốc tiểu tử, sững sờ cái gì." Ta không thể tin nhìn về phía Đổng Minh, trên gương mặt trắng nõn của hắn tựa hồ hiện ra một tia đỏ ửng: "Đó là ca ca ta, Đổng Tình."

"Tiểu Minh!?" Đổng Tình có chút kinh ngạc nhìn Đổng Minh, mà Đổng Minh thì là không chút dấu vết tránh ra.

"Oa, nguyên lai các ngươi là huynh đệ a!" Tại sao lại không chút giống nhau?

"Ân, đúng vậy." Đổng Minh dường như có chút mất tự nhiên nói xong, hoàn toàn không có vẻ mặt vốn luôn đạm bạc.

"Thật sự là tốt, có ca ca chiếu cố." Ta có chút hâm mộ nói.

"Ha hả, phải không. Vừa rồi thật sự là ngượng ngùng, khiến ngươi chê cười."

"Ha ha, không có a, bất quá cảm tình huynh đệ các ngươi thật sự tốt lắm nha, thực hâm mộ. Ta nếu có ca ca thì tốt rồi." Ta nói.

"Nga? Ngươi không có huynh đệ sao?" Đổng Minh kỳ quái hỏi.

"Không a, nhà ta chỉ có một đứa con là ta."

"Vậy ngươi thật sự không nên tới trường này." Thanh âm kiên quyết của Đổng Tình đột nhiên vang lên.

"Di? Học trưởng, vì sao?" Kỳ quái, học trưởng nơi này nói chuyện thật là lạ, tựa như cái người vừa nãy tên là Đổng Nghiễn.

"Bởi vì nếu như có chuyện không hay xảy ra với nhi tử bảo bối là ngươi, chỉ sợ cha mẹ ngươi lo lắng gần chết." Thanh âm Đổng Tình, tựa hồ so với vừa rồi còn gay gắt hơn rất nhiều, làm cho ta cảm giác mình giống như đã nói gì đó làm cho hắn chán ghét.

"Nhị ca!"

"Gì chứ? Loại này hoa trong phòng kính có cái gì tốt." Đổng Tình nhìn Đổng Minh, lại nhìn về phía ta, có chút khinh thường nói, "Ta chán ghét nhất cái loại ngu ngốc khờ dại đến mức cái gì cũng không biết." Lúc này ta dám khẳng định, ta thật sự nói sai, cũng không biết là câu nào.

"Nhị ca, đừng nói nữa." Đổng Minh nhẹ nhàng nói.

"Tiểu Minh ~~" Đổng Tình có chút quở trách thét lên, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, xấu xa cười, "Hảo, hảo, ta cái gì cũng không nói, cái gì cũng không nói." Nói xong, hắn liền nằm trên giường của mình, đeo tai nghe điện thoại, nhắm mắt lại nghe nhạc, không hề nhìn về phía chúng ta. Khiến cho ta bỏ đi suy nghĩ vốn định thu thập xong đồ đạc hỏi Đổng Minh một chút tình huống quan hệ nơi này. Đổng Minh vỗ vỗ bả vai của ta, có chút xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, ca ca của ta..."

"Nga, không có chuyện gì, đừng để ý." Ta cười nói.

"Huh? A? Thật vậy chăng, ta nói, Nhị ca vừa rồi thật sự có chút quá mức."

"Thật sự không có việc gì, không quan hệ, dù sao ta trước kia ở nhà bị mẹ ta mắng đã quen."

"Ân." Đổng Minh yên tâm gật đầu, vì thế hai người chúng ta bắt đầu một bên tâm sự, một bên dọn đồ của mình. Thì ra Đổng Nghiễn vừa rồi dĩ nhiên là đại ca của hắn, thật là làm cho ta cực kỳ kinh ngạc, vì sao cả ba huynh đệ nhà bọn họ đều không chút giống nhau a? Bất quá ta không có đem lời này nói ra. Tán gẫu tiếp, ta mới phát giác, nguyên lai Đổng Minh cũng không lãnh đạm như bề ngoài, chỉ là không nói nhiều lắm mà thôi, cho nên đại bộ phận thời gian đều là ta nói, mà hắn thì thỉnh thoảng nói hai câu.

Đột nhiên có người gõ cửa, ta đi qua mở cửa, là La Dũng, nhưng là sắc mặt y rất kém cỏi.

"La Dũng? Ngươi sao vậy? Không thoải mái sao?" Ta lo lắng hỏi.

"Dạ Tuyền, trời ạ, làm sao bây giờ? Chúng ta thế nhưng đi vào một ngôi trường như vậy." La Dũng gắt gao bắt lấy cánh tay của ta, nói xong. Cánh tay bị nắm có chút đau, nhưng là ta không có đẩy ra, hỏi: "Cái gì? Trường học này làm sao? Sắc mặt ngươi không tốt lắm, muốn tiến vào ngồi một chút hay không?"

"Dạ Tuyền! Chẳng lẽ học trưởng không nói cho ngươi biết sao? Mối quan hệ trong trường này cùng với đám quý tộc." Sắc mặt La Dũng có chút khủng bố hỏi, làm cho ta hồi tưởng lại chuyện Đổng Nghiễn vừa mới nói cho chúng ta biết ở đại sảnh.

"La Dũng, ta nghĩ chắc không có chuyện gì đâu, Đổng Nghiễn học trưởng có thể khoa trương một chút mà thôi." Ta có chút bàng quan nói, không biết vì cái gì, ta chính là không thể lập tức tiếp nhận lời nói của Đổng Nghiễn, cho nên ta tự động gác mọi thứ qua một bên, cảm giác, cảm thấy, vài chuyện kia cũng không phải thật, vậy nên ta cũng không muốn nghĩ nhiều. La Dũng trừng mắt nhìn ta, sau đó cái gì cũng không nói chạy đi. Ta đuổi theo ra tới cửa, thét lên: "La Dũng? La Dũng?" Nhưng là hắn cũng không chạy trở về phòng, ngay lúc ta suy nghĩ có nên đến phòng hắn xem một chút không, cửa gian phòng cách vách mở ra, một tân sinh trông cũng khá điển trai thần sắc hốt hoảng cầm hành lý đi ra, kỳ quái, như thế nào bây giờ còn chưa soạn đồ ah?

"Này, đã trễ như vậy, ngươi còn cầm hành lý ra ngoài làm gì? Không nghỉ ngơi sao?" Mặc dù biết hỏi như vậy có chút không lễ phép, nhưng ta vẫn nhịn không được kỳ quái hỏi. Tân sinh kia trừng mắt nhìn ta, cao giọng nói: "Ta mặc kệ, ta nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này, muốn ta làm kỹ nữ, không có cửa đâu! Hừ, đi thì đi, tại sao phải sợ bọn chúng ăn ta? Ngươi tốt nhất cũng nhanh chút rời đi, nơi này căn bàn không dành cho người ngây ngốc. Nếu không, hai ta cùng nhau rời đi, ta chờ ngươi." Nói xong hắn mang theo một tia hy vọng nhìn ta.

"A? Ta?" Ta sao muốn ly khai a? Ta mất bao nhiêu cố gắng mới vào được, "Không được, đến lúc đó trường học trách tội xuống liền thảm."

"Không đi? Ta hiểu, vậy được rồi, ngươi có-vẻ-dường-như chưa biết, tái kiến." Nói xong hắn liền vội vàng rời đi, ta nhìn hắn, dấu chấm hỏi trong lòng càng lúc càng lớn. Đóng cửa lại, vốn muốn hỏi Đổng Tình, nhưng là hắn đang nằm trên giường nhìn ta, một bộ xem kịch vui, vì thế ta quyết định vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn, ta không muốn học trưởng cùng phòng chán ghét ta. Ta đem chuyện vừa rồi nói cho Đổng Minh, Đổng Minh chỉ là có chút lo lắng nhìn ta, nói: "Chuyện của người khác, chúng ta vẫn là đừng quản. Đã trễ, ngươi muốn tắm rửa trước không?"

"Nga, ngươi trước đi, ta sau cũng được." Không chút để ý nói ra.

"Ngươi xác định?"

"Ân, ngươi trước đi, ta còn có nhiều thứ cần dọn."

"Vậy được rồi." Nói xong Đổng Minh liền lấy quần áo đi vào toilet.

Dự cảm không tốt dần dần dâng lên trong đầu, đến tột cùng là bất an cái gì ta cũng không biết, cũng không muốn nghĩ. Chờ ta tắm rửa xong, Đổng Minh vừa vặn khóa kỹ xong cửa. Hắn thấy ta đi ra, sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Ngủ đi."

"Tốt." Ta bò lên giường nằm xuống, Đổng Minh cũng tắt đèn ngủ, trong lúc này, Đổng Tình không nói một câu nào. Nhìn đồng hồ điện tử vẫn sáng rõ ràng trong bóng đêm ——11:30

Nửa đêm, ta đang ngủ say đột nhiên bị một mảnh ồn ào ngoài cửa làm cho bừng tỉnh, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Phanh" thật lớn vang lên, hù dọa ta giật bắn từ trên giường đứng dậy, bên cạnh truyền đến tiếng kêu bén nhọn đặc biệt của Đổng Tình, cửa vào đối diện ta lại bị người nào đạp ra. Hành lang ánh đèn ảm đạm xuất hiện một vài bóng đen cao lớn. Xoạt một tiếng, không biết là ai mở đèn, trong phòng trở nên sáng trưng một mảnh, ánh sáng từ ngọn đèn làm cho ta phải đưa tay che khuất ánh mắt.

"Ai nha ai nha, dọa chết người!" Đổng Tình có chút khó chịu nói.

"Hắc, ngại ghê, Tình nhi, bất quá hôm nay cũng không phải là tới tìm ngươi." Một thanh âm nam tính trầm thấp nói.

"Vậy cũng ít nhất phải gõ cửa nha, thật là, ngươi có biết là hù chết người hay không a."

Ta lúc này mới chậm rãi thả tay xuống, thấy trong phòng đột nhiên nhiều hơn năm, sáu nam sinh xa lạ, đồng phục quen thuộc làm cho ta biết rõ bọn họ là học sinh nơi này, bất quá huy hiệu màu bạc lóe sáng trược ngực cũng làm cho ta biết rõ bọn họ không phải người bình thường.

"Chậc, Tình nhi, bạn cũng phòng của ngươi sao lại có bộ dáng thế này?" Một nam sinh đứng đầu hàng liếc mắt nhìn ta một cái, một chút cũng không muốn nhìn, quay đầu hỏi Đổng Tình.

"Hừ, ta làm sao biết, muốn thượng liền thượng, không cần làm phiền ta ngủ!" Đổng Tình tức giận nói, ta thật sự kinh ngạc hắn dám nói chuyện như vậy với những người này.

"Ôi, ta nói, tiểu mèo hoang, ngươi đừng tức giận nha, hôm nào ta hảo hảo bồi thường ngươi. Di? Cái tên bốn mắt kia là đệ đệ ngươi à?" Nam sinh kia lại hỏi.

"Là đệ đệ của ta, bất quá ngươi tốt nhất không nên đụng vào hắn dù chỉ một ngón tay!" Đổng Tình hung hăng nói.

"Ha ha, không chạm không chạm, Đổng Nghiễn đều đặc biệt tuyên bố nhiều lần, tân sinh lần này là đệ đệ bảo bối của hắn không được chạm ah. Bất quá đệ đệ này của các ngươi thật đúng là không giống hai người các ngươi nha, thật là xấu xí."

"Ha hả, nói lâu như vậy, vẫn là những lời này dễ nghe," Đổng Tình ngọt ngào nói, "Như vậy, các ngươi đến cùng có làm hay không nha?"

"Nghĩ lại một chút, đệ đệ ngươi lại chạm không được, tên này lại khiến người khác không có khẩu vị, ta xem phòng ngươi về sau sẽ không có người nào đến." Nam sinh cố tình đáng tiếc nói.

"Nói cái gì không ai đến? Còn không phải có ta ở chỗ này sao, ngươi đừng mỏ quạ đen."

"Ha ha, vẫn là Tình nhi của chúng ta đáng yêu nhất. Được rồi, bọn ta đi trước, nếu không chỉ còn nhặt được đồ để lại." Nói xong cả đám liền đi ra ngoài, còn có thể nghe được thanh âm trêu cười hỗn độn bên ngoài, dường như, còn có cả tiếng thét chói tai.

"Học, học trưởng, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

"Không phải chuyện của ngươi, tiểu tử ngươi thật sự là mạng lớn, ta nói ngươi nên cảm tạ bộ dạng của mình." Đổng Tình phất phất tay nói xong, đứng dậy đóng cửa lại, tắt đèn, tức giận tiếp tục ngủ.

Trong bóng đêm, thanh âm hỗn tạp có vẻ càng ngày càng lớn, ta nhẹ giọng kêu Đổng Minh, hắn không có phản ứng, ta nghĩ hắn đại khái đang ngủ. Ta lặng lẽ đứng lên, dưới lòng hiếu kỳ ta mở ra cửa đi ra ngoài. Trên hành lang có rất nhiều người, cũng rất ầm ĩ, trước cửa mỗi một gian phòng đều tụ tập một đám đang cười vang, làm cho ta căn bản không nhìn thấy tình huống trong phòng.

Ta cẩn thận quan sát, những người này đa phần đều mang theo huy hiệu trường màu bạc, cũng có màu đồng, nhưng hình như không có màu vàng. Bọn họ đều thực hưng phấn nhìn vào trong phòng, cho nên không ai chú ý tới ta. Ta đến trước phòng La Dũng, trước cửa cũng đồng dạng có một đám đông, nhưng là số lượng tựa hồ so với mấy phòng khác nhiều hơn một chút. Ta thật lo lắng cho La Dũng, vì thế quyết định chen vào xem. Ta không để lại dấu vết chen vào trong đám người, hi vọng không ai chú ý tới ta. Loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh đèn bên trong, tựa hồ còn nghe được một nam sinh nói: "Đại Bàn, ngươi nhanh lên a, làm lâu như vậy, phía sau còn có một đống người chờ ah."

Nhưng mà, khi ta chân chính nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ta kinh hãi, một khắc này, khiến cho mười sáu năm sinh mệnh của ta nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất, một chút nhưng, khiến cho ta vĩnh viễn không còn là Lâm Dạ Tuyền đơn thuần kia.


ӚɌQs


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co