Truyen3h.Co

Daerin Nu Than La Phai Dem Ve Sung

Buổi chiều, phòng thu thật yên tĩnh, Khương Hải Lân lần đầu tiên trải nghiệm công việc của Đan Nhi, phải nhanh chóng ghi nhớ trong đầu, từng câu từng câu hướng dẫn mình hát, rõ ràng đã rất mệt mỏi. Nhưng vẫn duy trì mỉm cười và nhiệt tình, quả nhiên, Khương Hải Lân nhìn Mẫn Đình thỉnh thoảng sửa đổi một chút lời bài hát, Nữ vương đại nhân thật đúng là ca sĩ thiên phú a.

Lại là một ngày thứ hai quen thuộc, Kim Minh Trí ngồi trong phòng làm việc, xử lý một chút chuyện vụn vặt của những nghệ sĩ do mình quản lý, sau đó, "cốc cốc", cửa bị đẩy ra, trợ lý bước vào, trình lên một đống văn kiện.

"Kim Minh Trí, đây là tất cả những thực tập sinh hôm nay mới vào công ty, tất cả tài liệu đều ở đây."

Kim Minh Trí hơi sững người, nhìn sang điện thoại đi động, thời gian trôi qua thật nhanh, đã vào tháng tư, thấm thoát đã dến đợt tuyển thực tập sinh hàng năm của công ty.

Rồi giống như nhớ ra điều gì, nàng có chút yên lặng, hơi hạ ánh mắt, nhận lấy xấp tài liệu thật dày, nhẹ nhàng mở ra. Dán ngay ngăn trên từng tờ sơ yếu lý lịch là khuôn mặt non nớt, có chút căng thẳng, nhưng trong ánh mắt đều thể hiện khát vọng đối với tiền đồ của bản thân và đối với giới giải trí, đều là những đứa trẻ rất đơn thuần. Lật nhìn một hồi, Kim Minh Trí khép lại tập hồ sơ, ngẩng đầu:

"Bọn họ bây giờ đều đang tập trung ở phòng luyện tập sao, tôi đi xem thử."

Giày cao gót rất có tiết tấu vang lên trong hành lang quanh co, Kim Minh Trí từ xa xa nhìn thấy nhà tập trung vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng không khỏi cảm khái cười một tiếng, rất lâu trước kia, nàng chính là ở chỗ này, lần đầu tiên gặp Đan Nhi, còn có cô gái kia. Khi đó mình mới vừa trở thành người đại diện, thậm chí còn mang giày vải bình thường, tràn đầy kích động và tâm tình mong đợi đi đến chỗ này, đã nhiều năm trôi qua như vậy, tất cả đã không còn giống như trước.

Đi nhanh vào trong nhà tập trung, để ý thấy bên trong đã tụ tập không ít người trẻ tuổi, ánh mắt Kim Minh Trí lướt qua mặt của từng người, qua một thời gian ngắn nữa, một số trang giấy trắng ở đây sẽ bị vẽ lên nhiều loại màu sắc, giống như những hàng hoá trưng bày trong các siêu thị.

"Rất tốt, rất tốt, đây đều là những hạt giống tốt nhất sao?". Kim Minh Trí quay sang người đại diện mới đứng bên cạnh, thanh âm có chút trầm thấp. Nhìn đồng hồ đeo tay, nàng đi ra ngoài, hôm nay nàng phải đi gặp một người.

"Đại thần, Đan Nhi sáng sớm hôm nay đã xin đạo diễn cho nghỉ rồi". Lê Huyền đã sớm chú ý đến Khương Hải Lân, rất nhanh chạy tới, vỗ một cái lên vai nàng, tiết lộ tin tức mới nhất của nữ vương, xem việc đó như là nhiệm vụ CP quan trọng nhất.

"Bị bệnh sao?" Khương Hải Lân nhíu mày, Nữ vương đại nhân vẫn luôn là một người cuồng công việc, nếu như không có chuyện quá lớn thì tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện xin nghỉ.

"Uhm cô ấy không nói rõ, nhưng có nói rất nhanh sẽ quay trở lại." Lê Huyền vẻ mặt đau khổ, Nữ Vương đại nhân bỏ mình lại, một mình lái xe đi, giờ cũng không rõ đang ở đâu.

"Nếu không để em gọi điện cho cô ấy". Tiểu trợ lý nghe vậy, có chút kích động cầm lấy điện thoại, nếu như nói là Đại thần muốn gọi điện, Nữ Vương đại nhân liệu có tức giận không.

Còn đang muốn từ chối, Lê Huyền liền đem điện thoại nhét vào tay, Khương Hải Lân hơi kinh ngạc, vô thức cầm lấy điện thoại mang đậm phong cách thiếu nữ mới lớn.

"...Alô, là Haerin sao?" Dường như cách rất xa, vì thanh âm Đan Nhi nghe rất nhẹ.

"Ừ," Khương Hải Lân mấp máy đôi môi hơi khô, "Có chuyện gì gấp sao?"

"Ừ, đi gặp một người bạn." Bên kia đầu dây ngừng một chút, "Đang đợi mình sao? Mình sẽ quay lại ngay." Bạn sao? Mặc dù thanh âm Đan Nhi vẫn mềm nhẹ như thường lệ, không biết vì sao, hôm nay Khương Hải Lân trong lòng tự nhiên có chút bất an vô hình.

"Không có gì, không nên quá mệt mỏi, lúc về có thể để em hoặc Lê Huyền đi đón chị." Đơn giản trả lời mấy câu, Khuơng Hải Lân liền cúp máy, việc bây giờ có thể làm, cũng chỉ là chờ đợi.

"Nghe chưa?" Đan Nhi nhẹ nhàng hạ xuống điện thoại đã hơi nóng lên, nhìn sang, mắt mang ý cười, "Là nói cậu đối với tôi rất đặc biệt sao, mặc dù rất thích cùng tôi chơi đuổi bắt." Vừa nói, Đan Nhi vừa cong người, tự nhiên ngồi xuống.

"Gần đây, tôi còn tưởng rằng cậu lại xuất hiện trước mặt tôi". Đan Nhi đưa tay ra, sờ lên bia mộ màu trắng khắc cái tên quen thuộc: "Là một nhà văn, tiểu thuyết của nàng thật giống như là câu chuyện của chính chúng ta." Hơi cong khoé miệng, nàng hạ xuống mí mắt.

"Nhưng không phải là cậu đúng không, cậu là người thích cười mà", khẽ lắc đầu, "Cậu sẽ cười tôi ngu ngốc đúng không, rõ ràng đã là một bia mộ tồn tại... Tôi không muốn tin rằng cậu đã thật sự rời đi, luôn cho là cậu cùng tôi đùa giỡn, thật giống như sẽ có một ngày, cậu lại đột nhiên cười, nhảy ra trước mặt tôi, chính miệng nói với tôi rằng cậu đã trở lại."

Ngẩng đầu nhìn chung quanh, gió trong khu nghĩa trang hơi lớn, nàng nhắm mặt lại, hít một hơi thật sâu, "Lại là mùa xuân, tháng tư, là lời nói dối của cậu nhỉ."

"Tôi chẳng giống như là đang đóng phim gì cả, tôi đang đem chính mình ra diễn thì đúng hơn."

Đan Nhi cong gối, dựa vào bia mộ màu trắng, giống như qua một lúc, ở bên cạnh nói nhỏ, "Người kia cũng không tệ lắm, cô ấy luôn cho tôi ảo giác rằng cậu đang đứng trước mặt tôi." Nghĩa trang lớn như vậy, chỉ có nàng lẻ loi dựa vào bia mộ, giọng thật thấp, nhẹ giọng cùng người trên bia kể chuyện phát sinh trong một năm.

Kim Minh Trí chậm rãi dừng xe, mở dây an toàn, cầm lấy bó hoa ở ghế phụ lái, đẩy của xe bước xuống. Lại đến nơi này, nàng nhìn cảnh vật xung quanh có chút xa lạ, chẳng mấy chốc đã qua một năm, vẫn là không bỏ được sao. Vừa nghĩ, Kim Minh Trí đã đạp giày cao gót đi lên.

"Kim Minh Trí, chị cũng đến sao." Là tiếng Đan Nhi, Kim Minh Trí đã sớm biết nàng sẽ tới nơi này, có chút lo lắng ngẩng đầu.

Vẫn là nụ cười quen thuộc trong quá khứ, nhưng dường như là vừa mới khóc. Kim Minh Trí chú ý tới khoé mắt hơi ửng đỏ của Nữ vương đại nhân, đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn không bỏ được sao, thở dài, không chỉ có nàng, không phải mình cũng không bỏ được sao.

"Cùng cô ấy trò chuyện đi, mặc dù chị tin tưởng cô ấy nhất định vẫn còn ở một nơi nào đó, nhưng hiểu rõ cô ấy như vậy, ở nơi không có chúng ta nhất định sẽ cảm thấy rất cô đơn." Đan Nhi ánh mắt sáng lên, gật đầu với Kim Minh Trí rồi đi xuống.

Có chút lo âu nhìn Đan Nhi gầy yếu nhưng bóng lưng lại kiên cường, Kim Minh Trí kìm nén xúc động, xoay người đi lên. Nhẹ nhàng đem hoa để trên đất, Kim Minh Trí nhìn tên khắc trên bia mộ, vừa nhìn, lập tức nhớ lại kỉ niệm lần đầu tiên gặp mặt.

Mặt mày đặc biệt vui vẻ, luôn là đứa trẻ khiến mình tự hào, còn tưởng rằng có thể thuận lợi ra mắt, kết quả cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, Kim Minh Trí lộ ra chút ảo não, có lẽ khi đó mình nên mạnh mẽ thêm một chút, đứa trẻ này chắc sẽ không có kết cục như vậy.

Thật sự rất tự do phóng khoáng, đứa trẻ này, Kim Minh Trí nhẹ nhàng sờ hoa văn chạm nổi, chỉ như vậy rời đi, ngay cả để lại cho mình và Đan Nhi một lời từ biệt cũng không có, chắc có lẽ không muốn bị người khác dễ dàng lãng quên, nên mới lựa chọn cách thức như vậy.

"Haerin, mình về rồi này." Khương Hải Lân vẫn luôn ngồi đợi ở trước, rất nhanh liền chú ý tới Nữ vương đại nhân đang đi đến, tâm tình khó hiểu chọt nhảy nhót, cười đợi nàng đi vào. "Xảy ra chuyện gì sao?" Vì vậy khi đến gần, mới chú ý thấy sắc mặt Đan Nhi có chút khác thường, mặc dù bình thường vẫn rất lạnh nhạt, nhưng lúc này lại lạnh đến mức khiến cho người khác không dám đến gần, Khương Hải Lân hơi lo lắng đỡ cánh tay Nữ vương đại nhân, nhẹ nhàng quơ quơ.

"Mình không sao." Chớp mắt, Đan Nhi thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Khương Hải Lân, miễn cưỡng mỉm cười, đỡ cánh tay nàng, luôn có người nguyện ý lo lắng cho nàng, nguyện ý quan tâm nàng, không phải thật sự rất hạnh phúc sao?

"Đan Nhi, chị đã về rồi, vừa đúng lúc quay tới phân cảnh của chị." Tiểu phụ tá vừa chạy tới, có chút không kịp chú ý đến Đan Nhi có điểm không đúng.

"Trước nên nghỉ ngơi một chút..." Khương Hải Lân có chút nóng nảy, muốn kéo trợ lý, Nữ vương đại nhân lại cười cười, dịu dàng nhìn nàng.

"Chị lập tức tới ngay." Đuổi Lê Huyền đi, nàng xoay người, nắm thật chặt tay Khương Hải Lân, dường như muốn từ cái người trước sau như một, luôn luôn lạnh như băng này hấp thu thứ gì đó. "Yên tâm đi, em không phải ở bên cạnh mình sao?" Khương Hải Lân cảm nhận được tiếp xúc trong tay, đau lòng, đây là đang cố gắng khống chế bản thân, rốt cuộc là đi gặp người nào mà chị ấy mới có thể như vậy...

Đan Nhi ngồi ở trước bàn hoá trang, lật xem kịch bản trong tay, "Cảnh này chủ yếu là nhìn Phạm Ngọc Hân phát huy, Đan Nhi, chị chỉ cần cố gắng khống chế, không đến gần nàng là được rồi." Phụ tá một bên giải thích nội dung cảnh quay.

Dựa theo tình tiết trong kịch bản, cảnh này là Phạm Ngọc Hân tỏ tình, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn đến, nhiều năm cạnh nhau không xa rời, cùng ủng hộ nhau, khiến cho đối với bạn tốt của mình phát sinh tình cảm không giống bạn bè, sau một thời gian dài xoắn xuýt và bàng hoàng, cuối cùng chọn một ngày, quyết định tỏ tình với Hoà tử.

"Cô không tập trung nha." Đi vào khung hình, Đan Nhi có chút không yên, khiến Phạm Ngọc Hân chú ý, cơ hội hiếm có như vậy, giọng nàng mang theo cười nhạo.

Đan Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía thiếu nữ áo trắng trước mặt, không nói một lời, nhưng ánh mắt trở nên càng lúc càng sắc bén, bỗng nhiên bị khí tràng nữ vương doạ cho rùng mình, Phạm Ngọc Hân lặng lẽ im lặng, không dám cười nhạo nữ vương, ngoan ngoãn ở bên vừa nghe hô bắt đầu liền diễn.

Trong khung hình, hai thiếu nữ đi trên đường, mùa xuân, ven đường hoa nở thật đúng lúc, Hoà Tử xoã tóc, chậm rãi đi phía trước. Tố Lê bước sau mấy bước, khẽ cắn môi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bạn tốt đang đi trước mặt, nhìn bộ dạng như đang băn khoăn gì đó.

"Không đi lên sao?" Cô gái phía trước quay lại, mặc dù tính tình vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại có ánh sáng mềm mại, lúc này đang hỏi bạn thân đang đi phía sau. Có sợi tóc nghịch ngợm dính vào khoé miệng nàng, màu đen càng tôn thêm sắc đỏ, không kìm được xúc động muốn đến gần nàng, Tô Lê thở dài, lẫn nữa mỉm cười, nếu đã quyết định, cứ làm như vậy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co