Truyen3h.Co

Daerin Song Tinh Va Bien Ca

.

.

.

2 năm ba đổ vỡ.

Tại khu làng chài năm ấy.

"Các cụ nói biển tình có thể đưa hai người bất thuở gặp nhau, sẽ yêu nhau tới vẹn mái đầu, nhìn sóng vỗ nhè nhẹ mà lòng dịu êm. Chuyện tình chớm nở hãy để biển chứng kiến, hãy để biển dùng sóng tạo thành tràng âm rộn ràng chúc phúc thì đó mới thật ý nghĩa với dân chài ở đây."

Hải Lân ba tuổi đang nghịch cát, nó ngước mái đầu tròn vo lên nhìn người mẹ ngồi bên cạnh. Cái đôi mắt lóng lánh như sao trời đêm toả ra thứ ánh sáng hấp dẫn đang hướng về người. Người nhìn nó đầy trìu mến, bàn tay gầy guộc vuốt ve đuôi tóc của nó, khuôn mặt nhăn nheo bởi tuổi tác khẽ rộ lên một nụ cười hiếm có.

"Mẹ cười rồi, xinh quá."

Hải Lân ba tuổi reo lên trong đêm vắng. Tiếng gió lành hưởng ứng hùa theo từng nhịp khúc khích, sóng đang ngủ cũng bị tiếng cười của trẻ con thu hút bắt đầu vỗ từng nhịp. Người vui vẻ nhìn Hải Lân tiếp tục nghịch cát, sự đau thương từ đáy lòng rấy lên một cơn ho dữ dội, người sắp phải đi rồi.

----

Ngày đó nhà Trí Tuệ giàu nhất cái khu làng chài nhỏ này. Trong cái xóm nghèo đổ nát đầy bãi sình lầy, ai được ở gần nhà Tuệ là may mắn lắm đấy. Vì họ sẽ được chiêm ngưỡng cái xưởng làm muối của nhà Tuệ ngày nào cũng có khách ngoại tới ghé mua, thấy chiếc thuyền đánh cá siêu chiến của nhà Tuệ thường neo trước bến cảng, sẽ được tận mắt chứng kiến từng thúng đựng bao nhiêu là cá mỗi khi tới mùa. Chính vì giàu có như vậy, Trí Tuệ đã trải qua một tuổi thơ vô cùng êm đẹp, được cha cho lên thị xã đi học bằng bạn bằng bè.

Hải Lân, một cô bé nghèo ở xóm bên cạnh. Từ khi lên 4, Hải Lân đã mất mẹ, sống cùng người cha già bợm rượu. Mỗi ngày thay vì được đi học như bao bạn đồng chang lứa, Lân phải ở nhà đi đánh bắt cá cùng cha. Nhưng trời đâu thể lường trước gió giông. Có những ngày nắng lên, không khí trong lành ấm áp thì may ra hôm đó, cha con Hải Lân thu hoạch được một chút cá biển sống qua ngày. Còn đâu có những hôm sóng biển trập trùng, gió bão rít chẳng ngừng, cha con Lân chẳng những không thu hoạch được gì mà Lân còn chịu những trận đòn roi của người cha già say khướt vì rượu chè. Bữa đói bữa no đối với Hải Lân chẳng còn xa lạ, Lân bị đánh cũng chẳng hé răng cãi lại nửa lời. Những vết roi tím tái cứa lên da thịt của nó dường như trở thành những câu chuyện buồn tới độ bẹo cả hình cả dạng theo suốt cả tuổi thơ của nó.

----

Bi kịch đã tới.

Năm Trí Tuệ lên lớp 3, cha mẹ ly hôn.

Ngồi đung đưa đôi chân trong lớp học, Trí Tuệ vẫn chưa hề biết rằng người đàn bà đó đã rời khỏi cha con Tuệ. Viết nắn nót từng dòng chữ ngay ngắn tả về mẹ, Trí Tuệ cười cong tít cả mắt lại. Vì em yêu mẹ của em lắm.

Giờ tan tầm cũng tới lúc trời đổ cơn mưa, cái màu đen xám xịt như tro như bụi đang nườm nợp kéo tới, che lấp đi ánh sáng ban chiều vốn có ở nơi thị xã sơ bồ này. Trí Tuệ thở dài đứng trước cửa lớp, đôi mắt trong veo đang ngắm nghía nhành hoa mười giờ bỗng đặc quánh lại, nhìn chú chim sẻ bị bắn đang nằm thoi thóp trước sân mà không khỏi kinh hãi. Cái khung cảnh chết chóc đến đáng sợ dường như trở thành những mũi kim nhọn hoắt hằn sâu vào tâm trí Tuệ, một cơn ác mộng dài tập mà chẳng thể nào nguôi ngoai. Nhưng Tuệ không khóc, Tuệ sợ mẹ thấy em khóc sẽ lo lắng nên đã kìm nén sự sợ hãi này cho đến khi thấy cha lái con xe cup 82 từ phía ngoài cổng trường.

Bước vào căn nhà im ắng đến lạ thường, nhìn căn phòng trống hoánh không còn hơi thở của mẹ. Lúc ấy, Trí Tuệ mới biết khi thế giới sụp đổ, nó khủng khiếp tới cỡ nào. Tập giấy còn viết dang dở về mẹ như chết lặng trong chiếc balo công chúa màu hồng. Tất cả những vỏ bọc mạnh mẽ mà Tuệ bấy giờ khó khăn gây dựng nên, giờ đã tàn thành cát vụn, bay về hư không. Cái nơi không hề tồn tại thứ gọi là tiềm tố cảm xúc.

...

Ba ngày trước...

Vì nhà Tuệ quá giàu và giỏi giang, có những người ghen ăn tức ở muốn hãm hại cha của Tuệ. Họ tung tin giả rằng xưởng muối của nhà Tuệ trốn thuế trắng trợn, đối xử bất công với người làm để xoay chuyển truyền thông, muốn tống cha của Tuệ vào tù. Tiếc thay bởi lẽ không có bằng chứng, còn có con nhỏ và người cha già ở nhà nên chúng không đẩy cha của Tuệ vào tù được. Nhưng do ảnh hưởng của tin xấu đồn xa, xưởng muối nhà Tuệ rơi vào nguy cơ phá sản. Chính vì thế, cuộc sống của gia đình Trí Tuệ ngày càng sa sút trầm trọng vì xưởng thiếu nhân công. Mẹ của Tuệ cũng ly hôn với cha, vì bà không thể chịu nổi cái nghịch cảnh sống trong cái căn nhà chỉ sống nhờ nghề đánh cá. Cái ngày bà lên thị xã đón Trí Tuệ, tình cờ gặp một người đàn ông tươm tất, tử tế hơn. Duyên trời định, bà chọn kết giao với ông ta, bỏ mặc gia đình còn đang sum vầy hạnh phúc.

...

Cha của Trí Tuệ từ khi ly hôn với bà thì không còn hứng thú làm bất cứ điều gì, xưởng muối bị bỏ hoang dẫn đến phá sản, buộc phải đóng cửa. Chiếc thuyền chiến cũng treo ở ngoài cảng như ngựa bị xích trong chuồng, không còn được tự do sải buồm chinh phục biển nữa. Trí Tuệ vẫn được cha tạo điều kiện cho đi học đều đều, chỉ là không còn ai đưa đón em mỗi ngày nữa.

Và rồi..

Việc gì tới cũng sẽ tới, trong cái mùa thấm đẫm hơi nồng của muối mặn, ông nội Trí Tuệ bỗng trở bệnh nặng, chỉ có thể nằm liệt giường nhờ con cháu tới chăm sóc. Cuộc sống vốn khó khăn càng khó khăn, tiền tiết kiệm bấy lâu dành cho Tuệ để đi học, giờ phải dùng tới để chữa bệnh cho ông. Vì thế, Trí Tuệ buộc phải thôi học, ở nhà quét tước sân vườn, nấu cháo, xay thuốc trông nom ông đỡ cha. Còn cha của Tuệ thì dầm mưa dãi nắng suốt ngày suốt đêm ngoài biển chỉ để kiếm cá nuôi cha ruột và con gái. Làn da bánh mật của người bị nắng mặn bao mòn trở nên xám xịt. Nhưng chúng có vẻ chưa đủ thoả mãn, chúng nhảy chồm hỗm lên người, gieo cái nóng bức oi ả lên từng thớ thịt, đay nghiến người đau khổ đến vô cùng. Mỗi ngày về nhà với thân xác tàn tạ bị gió biển quật ngã, lẽ sống duy nhất của người cũng vì sự khó khăn bởi hoàn cảnh mà rời đi. Người đàn bà ấy bị thứ ánh sáng pha lê lấp lánh dụ hoặc, đi theo cái con đường xa hoa phú quý mà bỏ lại người chồng, người con hết mực yêu thương mình. Người ở lại chẳng biết chờ đợi điều gì, linh hồn trống rỗng nhìn bờ biển đằng xa kia mà hết lòng thở dài.

Trí Tuệ đứng trong hiên nhà hướng theo hình bóng người ngoài bãi, thấy cha đầy mệt mỏi như vậy, trong lòng đau lắm. Lại nhìn về người ông đang ho khù khụ trên giường, lòng càng trĩu nặng hơn.

Cho tới một ngày...

Chiếc thuyền mang theo cha của Tuệ cứ như tàu không chủ, nó cứ phi băng băng trên biển chẳng biết điểm dừng ở đâu. Nó mặc kệ mọi thứ ở đằng sau, mặc kệ ở nhà còn có Trí Tuệ chờ đợi, mặc kệ người cha già ốm yếu đang chờ tới ngày nhắm mắt xuôi tay. Nó mặc kệ tất thảy, đâm đầu vào cơn bão biển đang ùn ùn kéo tới. Người để hơi biển muối mặn lại trong từng hạt cát, bóng áo bay lộng gió như cánh buồm lớn sải rộng hướng về tự do, muốn bỏ đi mọi ưu phiền ở lại bờ biển, để biển ăn mòn chúng hộ người.

Và người cứ thế đi mà chẳng hề trở lại, Trí Tuệ vốn không hiểu nhiều về nghề đánh cá, cũng chẳng hay bao lâu cha của em sẽ về. Vì hồi bé Tuệ có được cha dặn, sẽ mất liền 3-4 ngày mới có buổi thu hoạch no, có khi mất hơn một tuần trời mới đủ đầy thúng. Thế nên 1 ngày-2 ngày sau đó vắng bóng cha, Trí Tuệ ở nhà chỉ có thể dùng chút cá mòi nấu thành cháo cho ông ăn đủ ba cử. Chiều chiều lại ra bờ ngóng trông bóng thuyền của cha trở về. Có hôm nghe mọi người truyền tai nhau rằng hôm nay có bão to lắm, Trí Tuệ đang nấu dở nồi cháo cũng buông bỏ đó, chạy lật đật ra ngoài ngóng trông cha. Nhưng tiếc thay, chẳng những không thấy cha về, Trí Tuệ còn đón một trận mưa ngập trời đè lên đôi vai nhỏ của mình.

----

Đã hơn một tuần vắng bóng cha, Trí Tuệ đã rèn cho mình một thói quen khó bỏ. Đó là mỗi khi bình minh chuẩn bị lên và hoàng hôn xách vali màu đi xuống, Trí Tuệ sẽ đứng ngoài bãi trông ngóng thuyền của cha trở về.

Hôm nay cũng thế, trời rải đầy sương mù từ xa tiến vào, lại còn lác đác thêm vài hạt mưa bụi, Trí Tuệ theo thói quen ra ngoài bãi đứng ngóng cha khi biển chiều chuẩn bị ngả sang màu trầm uất. Đứng một hồi lâu mà chẳng thấy tín âm, Trí Tuệ thất vọng ngồi sụp xuống cát, cái màu cát xám tro bám quanh chân em như muốn nuốt chửng đôi chân gầy guộc, đôi mắt sáng long lanh giờ đây đã hoen đỏ. Trông về phía xa xăm mà lòng như đổ nát.

Gió trời càng ngày càng tợn, nó luồn vào cát, rẽ qua từng lọn sóng, chạy vào mắt em những cơn đau đáu ở tận đáy lòng. Tuệ uất ức nhìn biển, tiếng thuỷ triều đổ ào ào như tiếng phẫn nộ đang tuôn trào trong tim, Tuệ muốn gào lên thật lớn, Tuệ muốn hét lên thật to để biển đưa chúng trở về phía chân trời đen kịt.

"Tại sao cuộc đời đối với tôi lại bất công thế ? Tại sao biển lại cướp mẹ của tôi ? Biển trả lại mẹ của tôi đây !!"

Là ai đang hét đấy ? Là ai đang nói thay lòng của Tuệ đấy ?

Tiếng hét đủ lớn để Tuệ nghe thấy. Tuệ cảm nhận được nó đang ở gần mình. Tưởng chừng chỉ cách vài bước chân thôi.

"Biển thật xấu xa !! Biển thật ích kỉ !! Biển trả mẹ cho tôi đây."

"Hải Lân, mày đang nói cái của nợ gì đấy ?"

Còn có, giọng nói của một người đàn ông. Trí Tuệ hướng về phía hai thanh âm lạ. Từ đằng xa ở bên kia bờ, hình ảnh một đứa bé gái và một người đàn ông đang giằng co nhau cái gì đó như ẩn như hiện sau màn sương dày đặc. Khẽ nheo con mắt lại, Trí Tuệ hoá thân thành một con nhộng cứ ngó lên lại cúi xuống liên hồi. Bởi lẽ em muốn nhìn rõ đằng ấy đang xảy ra chuyện gì.

Bất giác, người đàn ông kia chỉ thẳng vào mặt đứa trẻ trước mặt, quát lớn.

"Con ranh này, mày có miệng không ? Ban nãy tao còn nghe thấy mày nói chuyện được cơ mà ? Trả lời ngay cho tao, mày lại nhắc đến mẹ mày nữa đấy à ?"

Gã đứng chao đảo trên bờ cát, một tay múa lung tung, tay còn lại cầm cái chai rượu thuỷ tinh to đã vơi đi một nửa. Cái cách ăn mặc sộc sệch với gương mặt đỏ lựng của ông khiến Tuệ có phần phải dè chừng.

Nhưng Trí Tuệ thấy có điều gì lạ lắm.

Rõ ràng ông ta nói những điều thô thiển với đứa bé kia như thế, sao em ấy không lộ ra bất kì điểm hoảng sợ nào cả ?

Đứa trẻ vẫn đứng đó với vẻ mặt nhẫn nhục cam chịu. Nó không hề đáp trả cũng chẳng hề kêu than. Nó lầm lì cúi gằm mặt xuống đất, chịu sự nguyền rủa của người đàn ông kia.

"Khương Hải Lân, tao ghét nhất thứ đàn bà bị câm. Mày đừng có giống con mẹ mày, hỏi cái gì là im, có cái mồm thôi cũng không biết nói à ?"

"Đừng có nói mẹ tôi nữa. Bà ấy đi rồi, để bà ấy yên."

Trí Tuệ sững sờ nghe một tiếng "chát" vang rền. Sau đó, từng cái tát đau điếng của gã đàn ông liên tục giáng xuống gương mặt của đứa bé. Gã vừa đánh vừa nghiến răng ken két, gương mặt đỏ gay gắt ăn mòn cả vệt nắng của hoàng hôn không thể xoá nhoà đi vẻ dữ tợn từ một gã đàn ông bợm rượu. Nhìn gã bây giờ như một con thú hoang, sẵn sàng giết chết con mồi trước mặt bất cứ lúc nào. Trí Tuệ thấy cảnh hung tàn thì không thể kìm lòng ngồi nhìn được nữa. Tuệ có thể cảm nhận được dường như biển đang cố gắng động viên Tuệ, tiếp thêm sức mạnh cho Tuệ. Tuệ phủi vội hai bên quần bám đầy cát, bước từng nhịp chân mạnh mẽ tới gần hai cha con nhà kia.

"Chú ơi, có chuyện gì thì từ từ hẵng nói được không ? Chú đừng đánh em ấy nữa, chú sẽ phải vào tù vì tội bạo lực gia đình đấy ạ."

Giọng nói lanh lảnh như tiếng chim ca đầu hạ vang lên đã thu hút ánh nhìn của hai cha con. Dưới ánh dương bao phủ mảnh đất xanh rọi của linh hồn biển, Tuệ thấy trong đôi mắt đen vẩn đục của Hải Lân hình như loé lên một tia sáng, một tia sáng nho nhỏ khi thấy Tuệ đứng trước mặt bảo vệ nó. Cái bóng lưng gầy gầy chỉ nhỉnh hơn nó một tẹo nhưng nó biết người này đang đứng về phe của nó. Sự vui mừng ngập tràn từ cuống họng chảy dọc xuống đáy cát. Như mùa xuân năm ấy nó còn được ngồi nũng nịu với mẹ ngoài bãi biển, như mùa hạ năm kia còn được ngủ trong tiếng quạt tay của mẹ. Tất cả niềm vui đó nó chỉ gói gọn vào trong kí ức đã hoen sâu trong quá khứ, vì nó biết chẳng còn ai sẽ ở lại bảo vệ nó nữa. Nên khi thấy Tuệ lên tiếng bảo vệ nó, nó vui lắm, nhưng nó lại không thể hiện ra mặt, giữ thật sâu trong lòng.

Sau một hồi đôi co, Trí Tuệ can ngăn không được. Thấy mọi chuyện dần hết hi vọng, trong lòng Tuệ bỗng lóe lên một ý định muốn dắt Hải Lân chạy trốn ra khỏi đây, nhưng không thể. Vì Hải Lân là con của nhà người ta, dắt đi như thế thì chẳng khác gì bắt cóc cả.

"Chị ơi, dẫn em đi theo với."

Tiếng cầu cứu yếu ớt của Hải Lân vang lên như hồi chuông đánh thức lý trí của Tuệ. Tuệ không hiểu lúc đó bản thân đã ăn phải gan con gì mà có can đảm để chộp lấy bàn tay gầy guộc của Hải Lân, kéo nó chạy vụt qua khỏi người đàn ông. Gã thấy vậy liền tức tối, kêu la om sòm. Đoạn, gã đuổi theo hai đứa trẻ dọc theo bờ biển đen. Có lẽ ông trời chẳng chịu buông tha hai đứa, Hải Lân hôm đó chịu một trận đòn rất đau, còn Tuệ thì bị gã cầm cái chai đánh ba nhát vào đằng sau lưng.

---

Hôm sau, Tuệ vẫn theo thói quen ra biển đợi cha. Còn nữa, Tuệ muốn gặp đứa bé ngày hôm qua để gửi một lời xin lỗi. Bởi hôm qua thấy nó bị đánh đau, Tuệ hối hận lắm. Hối hận vì đã kéo nó đi, vì đã để nó bị đánh bởi cái chiêu trò giải cứu nhất thời của Tuệ. Nhưng Tuệ không thấy cô bé kia ra lại bờ biển nữa. Dường như sự xuất hiện của nó chưa hề tồn tại, chỉ tình cờ thoáng qua như những cuộc gặp gỡ của cánh hoa thược dược héo úa tới ngày rụng xuống ở sau sân vườn nhà Tuệ, lạc mất nhau trong đống hổ lốn của lá cỏ, hoà mình trong mảnh đất khô cằn đầy sỏi gạch ngổn ngang.

Và, trong những ngày kế tiếp, Tuệ vẫn ngồi chờ trong mòn mỏi, vừa đợi tín âm của cha, vừa đợi cái hình bóng nhỏ nhỏ của ngày hôm ấy. Nhưng Tuệ chỉ nhận lại sự thất vọng, em tiu nghỉu ném một hòn sỏi ra biển. Những tiếng "póc" cứ thế liên tiếp vang lên cùng với tiếng sóng đẩy nhẹ vào bờ tạo thành cái âm thanh rất lạ tai, như một bản hoà âm của biển reo vần trên từng cánh buồm trắng phau ngoài xa trở về. Hình ảnh cô bé gầy nhom mang tên Hải Lân bất chợt ồ ạt ùa tới, chúng vẫn rõ từng chút một, như chỉ vừa gặp cách đây vài giây thôi. Cái đôi mắt to tròn như chú mèo mun của nhà bà bảy kế bên hay nhảy sang nhà Trí Tuệ ăn vụng, mái tóc xù cắt lởm chởm trông phát ngố, mặt mũi tèm lem bụi bẩn và nước mắt chẳng hề phai đi. Trí Tuệ nhớ đến nó, nửa thương nửa buồn cười, chẳng hiểu sao cứ nghĩ tới nó thì lại cười. Chắc tại nhìn nó ngố.

----

Cái ngày gọi là định mệnh rốt cuộc cũng đã tới.

Ngày Tuệ chuẩn bị bước sang tuổi 18, ông nội Tuệ trút hơi thở cuối cùng, cũng là lúc Tuệ đón tin cha đã mất trên biển.

Mẫn Trí, con gái nhà bà bảy kế bên là người kéo thuyền đánh cá của nhà Tuệ về, cũng là người báo tin cha của Tuệ mất.

Ngày đó, nó theo đoàn đi đánh cá ở xa bờ, tình cờ thấy chiếc thuyền của nhà cha con Tuệ mắc ở hòn đảo kế bên. Vì là hàng xóm láng giềng lâu năm, Trí còn chơi thân với Tuệ, nó gọi anh trai lái thuyền tới hỏi thăm xem đằng ấy có cần sự giúp đỡ hay không. Nhưng khi mới chạm tới bờ tới thì nó thấy khoang thuyền trống trải, không có một bóng người. Ngoài mạn thuyền, chiếc lưới bắt cá còn chưa được kéo lên hết, những con cá mắc lưới nhảy trên bờ tanh tách. Trí được cái hay lo, nó bảo anh trai tìm phụ nó dấu tích cha của Tuệ. Khi đi được vài bước xa thuyền, nó phát hiện thi thể của cha Tuệ nằm trơ trọi trên bờ cát, khuôn mặt ông xanh xao chẳng còn lấy một hơi thở. Nó sợ quá hét lên, gọi mọi người tới giúp anh trai gói ghém thi thể của ông mang về bờ. Khi thuyền mới đáp đến nơi, nó nhảy khỏi thuyền, chạy vụt về xóm, băng qua đống sình lầy bẩn đục, vượt qua từng cây cầu tre, lao thẳng vào nhà Trí Tuệ mà không cần phải gõ cửa, nó quen vậy rồi.

"Tuệ, Tuệ, mày đâu rồi ? Tuệ ơi, cha của mày."

Tuệ đang bắc nồi cháo lên bếp, nghe thấy Trí reo réo trước sân liền ngóc đầu ra ngóng:

"Mày nói gì cơ ? Tao không nghe rõ."

Trí thấy Tuệ ở dưới bếp liền nhảy tót xuống, kéo tay Tuệ đi:

"Mày đi ra bãi nhanh lên. Nhanh nhanh, cha của mày, ổng chết rồi."

...

Trí Tuệ lách qua một vòng người đang bủa vây, lê từng bước chân nặng nề đứng trước thi thể của cha. Nhìn gương mặt gầy guộc không còn sắc hồng, vòm ngực trần giờ chỉ trơ xương của cha, lòng em quặn thắt lại. Em không thể kìm lòng được mà gào lên trong đau đớn. Người đàn ông cưng sủng em lên tận chân mây, người đàn ông luôn tự hào về em, chỉ vì bữa em thi cuối kì 10 mà khao cá cho cả hàng xóm,.. Một người đàn ông yêu em vô cùng tận như vậy, giờ đây chỉ nằm bất động trên cái chiếu rách bươm này. Mẫn Trí đứng bên cạnh, vuốt dọc bờ vai Tuệ, để em khóc nức nở trong lòng của nó. Bây giờ trong lòng nó cảm xúc vô cùng phức tạp.

Nhờ người đưa thi thể của cha về, đứng trước cổng định lên nhà thưa chuyện với ông, Tuệ một lần nữa không tin vào mắt mình. Ông của Tuệ, ngã sõng soài trước cửa phòng, gương mặt nhăn nheo tái đi tím ngắt, ông nằm úp xuống nền gạch, đôi dép dưới chân cũng văng đi tứ tung. Tuệ mặc kệ bản thân vẫn còn chao đảo, em lao tới thật nhanh về phía ông, đôi mắt mới khô lệ lại tuôn hai hàng nước mắt mặn chát, mặn hơn cả muối biển, cay đắng hơn cả cái món thuốc bắc mà ông hay ngồi uống.

---

Tuệ bất lặng đứng trước thềm. Bầu không khí trong cái đám tang ảo não đến cùng. Ở đằng xa xa kia, màn mưa đen đang ùn ùn kéo tới, nó xả ào ào lên cái mái tôn sờn màu, rơi lộp độp lên từng tàu lá cọ, lăn dài trên từng cái thau đựng cá, rồi mới đáp nhẹ lên sườn mặt của Tuệ những giọt sương trong suốt, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Khoác lên mình chiếc áo tang mỏng dính, Tuệ cảm tưởng chính mình bây giờ không còn một chút sự sống nào nữa, giống như nó vậy.

Mong manh, nhẹ tênh, tưởng chừng có thể xuyên thấu vào tận bên trong chính trái tim đang rỉ máu của Tuệ.

Nhìn dòng người ra vào hồi lâu, Tuệ không tài nào trụ được liền ngã vào lòng Mẫn Trí.

"Tuệ, mày có sao không ?"

"Cảm ơn mày, Trí ơi. Nếu hôm nay không có nhà mày qua đỡ chắc tao chẳng làm được trò trống gì cả."

"Bạn bè thân thiết lâu năm mà mày còn nói lời cảm ơn nữa à. Chuyện nhà mày cũng là chuyện nhà tao, từ giờ có tao sẽ có mày, đừng lo."

...

Suốt hai ngày sau đó, Mẫn Trí chịu tang thay cho Tuệ. Người con gái chịu hai đả kích cùng một lúc khiến em sụt đi mất vài ba kí, Trí có dỗ cho Tuệ ăn mà không tài nào dỗ được. Bà bảy thì bận tiếp khách thay cho Tuệ, nhìn con gái mình an ủi Trí Tuệ hết ngày này qua ngày khác, bà không khỏi đau lòng thay.

Thấy Tuệ yếu ớt dựa vào vách tường nhìn di ảnh của hai người đàn ông trên dương thờ mà lòng bà quặn thắt. Bà đã từng trải qua khi bà mất đi người chồng trong chiến trường năm ấy nên bà có thể hiểu nỗi đau mất đi người thương yêu của Tuệ tồi tệ tới nhường nào. Bà nhẹ nhàng tới gần Tuệ, để Tuệ dựa vào vai bà. Bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve mái tóc xù của em, nghe nhịp thở đều đều của Tuệ trên vai, bà biết Tuệ đã ngủ say rồi.

"Từ giờ mày phải ở một mình lo toàn bộ thay phần cha mày. Khổ thân cháu gái của tôi, ôi ông trời ơi sao ông ác với nó thế. Nó cũng là phận đàn bà, sao lại để nó chịu tủi nhục từ bé như thế này, nó xấu số quá !!! Ôi ông trời ơi !!"

---

Trí Tuệ năm nay đã chạm ngưỡng 20 tuổi. Cái tuổi xuân xanh hừng hực khí thế của thanh niên đến độ chín muồi. Suốt 2 năm vừa qua, mỗi lần đi đánh bắt là Trí lại qua "ới" Tuệ đi cùng, dẫn Tuệ làm quen dần với những người trong đoàn đánh cá. Trí Tuệ cũng tự học được cách đánh bắt cá, cách đan lưới, nuôi tôm...từ Mẫn Trí. Tất cả những công việc mà Tuệ trước giờ chỉ thấy từ cha, giờ đây đối với Tuệ, chẳng đáng là khó nhọc bao.

Từ ngày cha và ông của Tuệ mất, Tuệ thường qua nhà bà bảy dùng cơm. Cứ tới bữa là bà bảy gọi Tuệ qua nhà ăn cơm, mới đầu ngại ngùng là thế nhưng riết đã quen thuộc rồi. À, Trí Tuệ còn quen một con bé tên là Huệ Nhân hay đi đánh cá chung đoàn nữa. Thấy người ta bảo nó ở xóm bên cạnh nhưng hay lại xóm bên đây đánh cá. Nó đánh cá rất cừ, thấp tuổi hơn Tuệ là thế nhưng so với cái chiều cao hơn hẳn một cái đầu của nó cũng đủ ăn đứt Tuệ ở mảng kéo lưới rồi. Tuệ quý nó lắm, coi nó như người em trong nhà, có quà bánh gì cũng để cho nó một nửa khiến Mẫn Trí phải ghen tị.

"Tao bạn mày bao nhiêu năm, mày chẳng cho miếng bánh nào, con Nhân mới quen mày mấy tháng mà mày đối xử với nó như thế đấy. Hay là mày thích nó ?"

Trí Tuệ cười phì, em gõ vào đầu nó một cái đau điếng:

"Có yêu thì tao cũng không thèm yêu cái người cao hơn tao hẳn một cái đầu như nó đâu con quỷ. Ghen vớ ghen vẩn."

---

Là thân con gái, một mình phải lo chuyện đàn ông ở nhà, Trí Tuệ cũng hiểu phần nào về cuộc sống. Thấy dòng người trong làng lũ lượt rời lên thị xã sinh sống để theo đuổi cái thứ gọi là kim tiền mỹ lệ, Trí Tuệ không khỏi thất vọng. Thất vọng thay cho làng nghề đã có truyền thống, thất vọng thay cho những cánh buồm trắng lác đác ngoài xa, thất vọng thay cho cả dòng biển bao la trải dọc xứ này.

Nói biển cô đơn, biển cũng quen rồi. Vốn dĩ biển làm gì cô đơn, chẳng qua bạn của biển mải theo đuổi thứ lấp lánh khác mà bỏ rơi biển thôi. Quê hương của dân chài vốn gắn liền với biển, ai đi rồi chắc cũng có chút nhớ thương về mảnh đất này đó chứ ? Hay lại bỏ rơi nó như cách mẹ Tuệ vì phồn vinh phú quý mà bỏ rơi cha con Tuệ ở nơi đây. Ai mà chẳng muốn giàu sang, đẹp đẽ, đâu có ai khờ mà ở lại chốn nghèo như Tuệ đâu. Trí Tuệ đã bám vào cái nghề đánh cá này tính đến nay cũng là cũng tròn 5 năm. Là người con gái tuổi 23 với làn da sạm nâu, mặt sạn vì dãi nắng, người đã quen bám đầy mùi tanh của cá, của biển, Tuệ chỉ cần đơn giản như này sống qua ngày thôi, cao sang làm gì nữa, Tuệ chẳng bao giờ nghĩ tới đâu.

---

"Tuệ, hay mày, tao với con Nhân làm chuyến lên thị xã kinh doanh bán cá đi."

"Thôi tao không lên đó đâu, ở đây đủ sống rồi."

Trí Tuệ đang kéo lưới bắt cá lên, thấy Mẫn Trí ở bên vừa kéo đỡ lưới vừa ì èo bài ca kinh doanh, em phì cười rồi lên tiếng.

"Mày thích thì lên đó với cái Nhân đi, tao ở nhà bắt cá tiếp tế cho mày, lo quách gì."

"Trời ơi, mẹ coi nó kìa."

Mẫn Trí không thuyết phục Tuệ được liền nhõng nhẽo với bà bảy. Bà cũng hiểu nỗi lòng của Trí Tuệ. Chẳng trách là Trí Tuệ sợ xa nhà, xa nhà rồi ai lo cơm cúng tổ tiên, ai đánh cá để bà bảy bán qua ngày nữa. Nhưng, ở đây muốn làm giàu thì khó lắm. Bà thở dài một hơi, hướng tới cái Tuệ mà nói:

"Không đùa ấy chứ bà già này chỉ mong ba đứa lên dó làm ăn rồi xây dựng một cuộc sống riêng chứ không phải quanh quẩn với cái nghề đánh cá từ năm này qua tháng nọ ở trong cái ngôi làng nghèo này. Chúng mày còn trẻ cứ lên đó làm ăn thử đi, thất bại về đây sống tiếp nghề đánh cá, sợ gì mà không thử."

"Bà bảy, trên đó không giống dưới này đâu. Đầy thứ sang xịn hơn cơ, con lên đó rồi, con hiểu. Ở nhà con còn lo cúng bái tổ tiên, mang cá về đỡ bà bảy chứ, cần gì đi xa."

"Mày lên đó mới cỡ tầm tuổi đi học, mới lớp mầm lớp lá, đâu đó vài năm tiểu học. Chứ có phải mới về đâu mà. Cứ đi đi, tao ở nhà tao lo được. Tao còn thằng Minh phụ tao. Việc nhà mày thì yên trí, tao thay mày làm hết cho."

Mẫn Trí ở bên phụ hoạ giúp mẹ thuyết phục Trí Tuệ.

"Đúng rồi mày, anh Minh khoẻ re, ở nhà phụ mẹ tao được rồi. Tao với mày đi lên đó làm chuyến, đi. À để rủ thêm con Nhân nữa."

---

Trong cái khu chợ nằm sâu trong trung tâm thị xã, ba đứa Trí, Tuệ, Nhân kéo nhau vào một khu trống để thuê làm một cái gian hàng buôn bán đồ biển. Được cái chỗ thuê rẻ ọt nên ba đứa cũng đủ dư giả mua thêm vài ba cái đồ thiết yếu để dựng sạp. Khi mọi thứ đã tươm tất, con Nhân nhanh nhẹn chọn nhiệm vụ mổ cá, nó phân chia để Trí đảm nhiệm gọi khách và đương nhiên, Tuệ sẽ là người vừa phải gói hàng vừa thu ngân. Nhiệm vụ vừa mới phân xong, ba đứa liền nhào vào mở sạp luôn.

Nhờ sự duyên dáng trong cách khéo ăn khéo nói của Mẫn Trí, sạp mới mở liền đông khách. Khỏi phải đi đâu xa xem múa dao hay múa kiếm, chỉ cần tốn 5 phút đứng tại đây, Nhân sẽ thể hiện tài mổ cá siêu đẳng cho khách xem. Qua vài nhát dao, loáng một cái, một con cá siêu to đã được lọc sạch sẽ không còn một chiếc xương nào cả. Mẫn Trí vui vẻ đứng gói hàng cùng Tuệ, nó cười khanh khách như được mùa làm Tuệ cũng vui lây. Lâu rồi cả ba đứa mới được vui vẻ như thế này đấy.

.

.

.

Tới giữa trưa, Trí Tuệ hú Mẫn Trí đi mua đồ ăn cùng, để Nhân ở lại trông sạp. Khi quay lại thì thấy có hai người con gái lạ đang đứng tám chuyện với Nhân. Trí Tuệ để ý cái người cao nhất, bóng lưng gầy quen thuộc ngày nào ùa về trong kí ức của Tuệ. Trong tiếng sóng vỗ ào ào như đổ thác, tiếng hét lớn của một đứa trẻ vang lên đầy oán trách.

Hải Lân ?

Huệ Nhân thấy hai chị lớn từ đằng xa, nó vẫy ra hiệu liên tục làm hai cô gái kia chú ý theo hướng tay vẫy của nó. Trí và Tuệ ngượng ngùng xách bịch đồ ăn tới, miệng không quên chào hỏi hai vị khách lạ. Con Nhân nhanh nhảu kéo tay hai người lại giới thiệu:

"Chị Hân, chị Lân, đây là chị Trí và chị Tuệ, làm chung nghề với em."

Ngọc Hân dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, vội chộp lấy bàn tay của Tuệ không ngừng lắc:

"Ô ? Mưu Trí Tuệ đúng không ?"

Trí Tuệ ở một bên ngẩn tò te hết cả ra, như sực nhớ ra, Tuệ reo lên một cái tên là lạ:

"Phạm Ngọc Hân ?"

"Là Hân đây. Đừng bảo bà quên tên tui hen."

"Bậy, tui nào dám quên cô bạn thân đanh đá của tui đâu."

"Thị xã coi vậy mà nhỏ quá ta ơi. Đi một vài vòng là gặp cô bạn học yêu dấu của tui rồi. Xưa sao bà thôi học vậy ? Biết tui lo cho bà lắm không."

Mẫn Trí và Huệ Nhân đứng một bên nhìn hai con người tay bắt mặt mừng thì không hiểu cái gì cả. Mẫn Trí đánh mắt qua cái đứa cao hơn, thấy nó cứ lầm lầm lì lì đứng nhìn thau cá thì vội rùng mình. Mẫn Trí huýnh nhẹ vai Huệ Nhân ra dấu:

"Nhìn nó như dân đen ý nhỉ."

"Chị Lân hồi bé vốn đã thế rồi, lớn lên không khác xưa mấy. Các chị mới tiếp xúc, thấy lạ là đúng ròi."

"Mày quen con đó hả, tao không biết hai đứa nó. Mà hay he, cái con hồi bé nhỏ Tuệ quen cũng tên là Lân. Vì cứu hụt con Lân đó khỏi bố nó nên con Tuệ với con Lân bị ông đó đánh bầm dập luôn."

"Mày nói xấu gì là tao nghe hết rồi đấy nhé Mẫn Trí."

Trí Tuệ với gương mặt đằm đằm sát khí tiến sát gần Mẫn Trí khiến nó lúng túng xách vội bịch đồ ăn chạy thẳng vào bên trong. Trí Tuệ thôi không giỡn với Trí nữa, em đánh mắt nhìn cô bé cao cao bên cạnh Hân:

"Này là em gái bà hả Hân ?"

Ngọc Hân vui vẻ giới thiệu Hải Lân với Trí Tuệ, trên miệng không ngừng nở một nụ cười tươi:

"Đúng rồi, này là Hải Lân, em họ tui. Mới chuyển về sống chung với tui từ khi lúc tui lên lớp 4. Nhìn nhỏ lầm lì thế thui nhưng mà bên trong hướng ngoại lắm."

Trí Tuệ không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào Lân khiến nó xấu hổ mà rúc vào sau lưng Hân. Thấy nó ngượng ngùng nấp đi, Trí Tuệ gượng cười thu hồi ánh mắt lại. Trong lòng nôn nao hết cả ra, cái quá khứ năm nảo năm nào vẫn còn thủy chung nằm yên ở đó, Tuệ tưởng như nó vĩnh viễn thu dọn tất thảy rời đi rồi cơ. Vì Tuệ cảm giác rằng bản thân em càng lớn thì trí nhớ càng thuyên giảm ấy. Mới vừa nghe chuyện này lại quên chuyện kia, nhưng chỉ có thứ duy nhất Tuệ chẳng bao giờ quên được, đó chính là cô bé năm xưa ở làng chài.

Nhìn cái điệu bộ lầm lầm lì lì của cô gái đằng kia, chẳng khác gì nó cả. Hay là..?

Mà nếu đúng là Hải Lân thật thì sao ? Tuệ sẽ làm gì với Hải Lân của bây giờ đây ? Chắc gì Hải Lân còn nhớ chuyện năm đó cơ chứ.

Ngọc Hân thấy Tuệ đứng chôn chân ở một chỗ liền phì cười. Cái cô bạn chơi chung với Hân từ lớp lá đến tận bây giờ chẳng thay đổi là bao, vẫn là gương mặt ngô ngố của một thiếu nữ mới lớn, chẳng giống người đã từng trải một tý nào cả. Hân đánh mắt về chiếc đồng hồ quả cam nằm ngăn nắp ở trên tường, thấy kim giờ sắp sửa điểm tới số 11, cô liền vội vã thúc giục Tuệ:

"Gói cho tui con cá kia đi, giữa trưa rùi tui còn phải về nhà nấu cơm. Nào rảnh rang tui qua tìm bà buôn chuyện tiếp nha."

---

Sau lần gặp ngày hôm đó, thi thoảng Hân có lại tới sạp mua cá đỡ ba người họ, nhưng chẳng thấy Lân đi theo. Tới một ngày, Tuệ mới gặng hỏi Hân thì Hân nói Lân mới đi du học cách đây hơn một tuần rồi. Câu trả lời như tiếng sét đánh vào tai của Tuệ.

Vậy là em ấy sẽ không ghé thăm cái sạp nhỏ này nữa sao ? Tuệ không thể nhìn em lần nữa sao ?

Và, từ khi Hân nói câu đó xong, Trí Tuệ cứ ngơ ngơ ra làm sao ý. Mẫn Trí với Huệ Nhân nhiều lúc đang bận tiếp khách thấy Trí Tuệ cứ đứng như trời trồng ở trước cửa sạp, ánh mắt thất thần nhìn vào khoảng không trên nền gạch loang lổ mùi tanh của cá thì ảo não vô cùng. Một hôm nọ, hai đứa thấy Tuệ vẫn đứng đơ ra đấy, khách gọi không trả lời, Mẫn Trí đang mổ cá dở thì bực lắm, nó liền đi qua táng Tuệ một cái vào mông khiến Tuệ giật mình.

"Mày he, cứ đần thối ở đó làm gì vậy ? Hay là dạo này tương tư em nào, hả?"

Mẫn Trí đưa con cá mới lọc xong cho Tuệ, Huệ Nhân ở một bên phụ họa:

"Hay chị để ý chị Ngọc Hân ? Từ bữa đó tới giờ em để ý chị là lạ làm sao á."

Trí Tuệ hắng giọng một cái, em nhìn xung quanh một hồi rồi chụm đầu vào hai người:

"Tao để ý con bé lầm lì bữa đầu đi theo bà Hân cơ."

"Mà nhắc mới nhớ, bữa tao thấy mày nói chuyện với hai người đó. Bộ mày quen Lân hả Nhân ?"

Trí Tuệ hồ hởi lấy cái ghế con trong góc nhà, nhanh nhảu ngồi cạnh con Nhân. Nó vừa lọc cá vừa kể:

"Đúng rồi, chị Lân với em ở chung xóm bên mà. Hồi đó cha của chỉ bị đồn là dữ nhất làng, hay ăn vạ như Chí Phèo ý nên không ai bén mảng tới gần. Mà chị Lân khổ lắm, bị ổng đánh suốt ngày, có mấy bữa bị nhốt ở ngoài cổng không cho về. Mấy bữa đó em có rủ chỉ qua nhà ăn cơm rồi ngủ chung luôn. Nên mới thân đó."

"Má biết vậy tao làm thân với mày từ sớm rồi."

"Thân với em để cua chỉ hả ? Ối dồi ôi, chắc gì chị Lân ưa chị, trông chị khờ thấy bà nội luôn."

Trí Tuệ trợn mắt lườm Huệ Nhân một cái làm nó rụt hết cả cổ, đoạn em quay phắt qua Mẫn Trí, nháy mắt trêu chọc nó:

"Cái người mày nói để ý Hân là nhỏ này mới đúng."

Huệ Nhân hết hồn hết vía đánh rơi con dao trên tay, Mẫn Trí đang mổ cá đỡ Huệ Nhân thì giật mình, liền ho khù khụ. Nó chùi vội tay chối bỏ:

"Mày tào lao vừa. Tao đã nói chuyện gì nhiều với nhỏ đó đâu."

"Mày nhìn con nhà người ta suýt nữa rơi cả mắt mà chối."

Mẫn Trí đỏ hết cả mặt, tay gãi gãi đầu mũi che giấu sự ngại ngùng.

"Thì cũng có."

----

Một tháng, hai tháng, rồi tới 1 năm, 2 năm trôi qua.

Ba đứa vẫn buôn bán như thường lệ, Ngọc Hân chính là "mối buôn bán" lớn của sạp. Lần nào cô đến cũng phải dẫn theo vài ba người bạn học hay họ hang thân thiết đi chung mua cùng. Mà khổ lắm cơ, Mẫn Trí nó hay ghen, mỗi lần thấy Hân tới là nó hứng hở lắm, liên mồm chào hàng mới cho Hân. Nhưng khi Hân dẫn theo ai đi cùng là mặt nó đằm đằm sát khí. Thấy nó lân la tới dò hỏi người đi chung với mình, Hân ban đầu cũng lấy làm lạ, tưởng Mẫn Trí để ý người ta nên mai mối cho Trí dữ lắm kìa. Mà Trí khi biết được thông tin của người đi cùng Hân thì lại dửng dưng như không có gì cả khiến Hân bực hết cả mình. Mai mối nhiệt tình thế rồi mà chẳng để tâm, thật phí công. Mà khổ nỗi Hân khờ giống Tuệ, đâu biết người Trí đang để ý là Hân đâu.

Còn Tuệ thì ngược lại, mỗi ngày trôi qua của Tuệ tẻ nhạt vô cùng. Tính từ khi Tuệ biết Lân là cô bé năm xưa, em có cái cảm giác lạ lắm. Cái cảm giác không thể nào diễn tả được bằng lời. Nói sao nhỉ ? Vì trái tim của Tuệ không biết truyền đạt tới Tuệ như thế nào nữa. Nó như một hộp pandora không có cổng mở chìa khoá vậy, xoay chuyển tâm trí của Tuệ hết hướng này qua hướng nọ. Chỉ khi Tuệ đối mặt với biển thì Tuệ mới biết câu trả lời. Sự hồi hộp liên tục đập thành từng nhịp "ba dum" thôi thúc Tuệ hỏi sóng. Sóng cuộn trào ở đầu mũi chân, chạm nhẹ lên từng mảnh vụn của tình yêu, ghép chúng thành một chiếc chìa khoá. Một chiếc chìa khoá dẫn Tuệ đi tới cái ngày định mệnh gặp gỡ giữa Tuệ và Lân.

....

Sau ngần ấy thời gian, biết bao nhiêu người tới làm mai làm mối, tán tỉnh ba cô gái bán cá nhưng chỉ có Huệ Nhân ưng ý một anh bác sĩ hay tạt vào sạp để mua xương cá về thực nghiệm. Còn Trí Tuệ và Mẫn Trí thì khác, chẳng có ai lọt vào mắt xanh của hai người được cả. Vì họ đều có người tương tư rồi.

---

Tháng tư, cái tháng duy nhất chỉ xuất hiện một ngày nói dối, cũng là tháng Trí Tuệ năm ấy mất tất cả.

Tết thanh minh, Trí Tuệ cùng Mẫn Trí trở về làng trong cơn mưa phùn nhẹ. Huệ Nhân nói ở lại trông coi sạp cá, nói trông coi là thế chứ hai chị lớn cũng thừa biết Huệ Nhân ở lại là để hò hẹn với anh chàng kia rồi. Trước khi đi, hai người căn dặn kỹ lưỡng cho Huệ Nhân, thấy nó gật gù hiểu rõ rồi thì mới an tâm thu dọn chút đồ để trở về.

Dù có đi đâu xa, nhưng ai cũng sẽ có một nơi để trở về. Đó là nơi đã chứa đựng, chăm đẵm, nuôi lớn từng kỉ niệm tuổi thơ vô giá; là nơi vương vấn bao điều còn giang dở; là nơi nâng từng gót chân mềm còn đỏ hỏn khỏi nỗi đau, đưa từng linh hồn còn lạc lối về với đất mẹ. Đó chính là quê hương, là khu làng chài nghèo này. Hơn nữa, lần này Trí Tuệ còn về thưa chuyện làm ăn với tổ tiên, với cha và với ông. Bởi vì ngày đó vội bắt kịp chuyến xe mà Tuệ đã quên béng mất chuyện hệ trọng này. Trí với Tuệ thu dọn đồ xong xuôi liền bắt ngay chiếc xe khách từ thị xã về làng, trong lòng hai đứa đều thấp thỏm không thôi. Đã lâu rồi chúng nó chưa trở lại về làng, chẳng biết bây giờ làng xá ra sao, nhà bà bảy, chuyện nhà Tuệ như thế nào.

...

Khi mới bước chân xuống một cây cầu tre, Trí Tuệ vọt chạy đi trước bỏ mặc Mẫn Trí ở đằng sau. Ai mà biết được trong thân tâm của Tuệ đang nghĩ gì, chỉ là Tuệ đang có một cảm giác lạ lẫm mà chính Tuệ không hiểu được. Băng qua từng bãi sình năm xưa mò cua bắt ốc, chạy dọc men theo khu nuôi tôm nuôi cá, Trí Tuệ đã đứng trước cổng nhà của mình. Em thở hổn hển nhìn vào trong, bà bảy đang loay hoay đun ấm chè dưới bếp, Tuệ mừng rỡ lao vào lòng bà khiến bà giật mình mà mắng yêu:

"Tiên sư cha nhà mày, làm giật mình bà già này. Nay về qua mộ thắp cho ông với cha mày nén hương hen."

"Con biết rồi mà. Bà bảy này."

Trí Tuệ siết chặt cái ôm lại, bà bảy theo thói quen vuốt mái tóc xù của em, ánh mắt trìu mến nhìn Tuệ đang rúc sâu vào trong lòng bà:

"Tao nghe."

"Cảm ơn bà bảy vì thời gian qua giúp đỡ gia đình con. Con biết ơn nhà bà bảy lắm đó."

"Coi bộ mày lên đó học được phép lịch sự quá hen. Con Trí mà được một góc của mày thì tốt, à thế nó có về với mày không ?"

"Trí có về á bà bảy, nó chạy ở đằng sau con."

"À tao quên, trên nhà có mày nay có khách. Nhìn nó lạ lắm nhưng thấy bảo là bạn mày vào thắp nén nhang cho ông với cha mày nên tao cho vào đấy. Mày ngó coi phải không ? Kẻo ăn trộm."

Trí Tuệ bấy giờ mới buông vòng ôm khỏi bà bảy. Trong lòng thấp thỏm không thôi, Tuệ bèn xách cái túi to đi lên nhà thì thấy có một cái bóng của ai đang ngồi ở gian phòng khách. Tuệ tò mò đi vào trong, cái mái tóc đen mượt xoã dài ngang lưng cùng chiếc đầm trắng tinh khôi rải đầy hoa nhí khẽ xoay người lại. Tuệ thất thần nhìn kỹ gương mặt ấy, đôi mắt ấy, bờ môi ấy, tất cả đều là sự quen thuộc.

"E-em là ?"

"Chị Tuệ. Lâu rồi không gặp."

Hải Lân đứng dậy bước tới trước mặt Tuệ. Cái hình bóng năm xưa bất chợt ùa về khiến Tuệ không khỏi xúc động. Nhưng vì không chắc chắn rằng đó là Hải Lân năm xưa nên Tuệ kìm lòng lại, em hít từng nhịp chậm rãi như sợ vụt bay mất cái nỗi nhớ hằng đêm từ khi Lân không ghé tới sạp. Để rằng chắc chắn hơn, Trí Tuệ mon men dò hỏi điều mà bấy lâu nay em còn nghi ngờ:

"Em có phải là Hải Lân, cái đứa bé bé hổm chị kéo đi rồi cả hai bị đánh không ?"

"Là em đây, cái đứa mặt mũi tèm lem nước mắt với cái mái ngố cắt lởm chởm mà chị bảo vệ ngày hôm đó đây."

Trí Tuệ bấy giờ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sự hạnh phúc lan rộng khắp cơ thể. Tuệ nhào tới ôm Lân thật chặt. Hải Lân không tránh né, nó vòng tay đáp lại cái ôm của Tuệ, không ngừng vuốt ve lấy tấm lưng của Tuệ.

"Em đi du học 2 năm theo lời của hai bác, giờ rảnh rang về thăm quê nên tiện qua thắp cho ông và bác trai vài nén hương. Năm xưa em nhỏ quá nên người ta không cho vào viếng, em chỉ có thể đứng ở bên ngoài quan sát thôi."

Tuệ chôn sâu gương mặt của mình vào hõm vai Lân, tham lam hít vào thật sâu cái hương hoa nhài vương ở đầu mũi làm Lân nhột. Nó phì cười, đưa tay lên vuốt mái tóc xù của Tuệ:

"Gặp chị ở chợ bán cá đúng là duyên nhở. Em cứ ngỡ sau chiều hôm đó không gặp được chị nữa vì em được người ta đưa vào cô nhi viện."

Trí Tuệ bất ngờ khi nghe thấy Hải Lân nói vậy, em rời khỏi cái ôm, nghi hoặc nhìn Lân:

"Em được đưa vào cô nhi viện ? Tại sao ?"

---

Trên cái mảnh đồi đất bỏ hoang ngay sau nhà, hai người vai kề vai đứng trước mộ của ông và cha Tuệ. Nhìn xung quanh đã được dọn dẹp sạch cỏ rác, Tuệ xúc động vô cùng, sự biết ơn đối với nhà bà bảy trong em càng ngày càng lớn. Đặt hai bó hoa cúc vàng lên từng bia mộ, thắp vài nén hương tỏa khói thơm lan dọc quanh bãi cỏ, Tuệ cúi đầu chắp bái thưa chuyện với ông và cha. Hải Lân im lặng đứng bên cạnh Tuệ, nghe tiếng thì thào của Tuệ như tiếng sóng chiều vỗ nhẹ vào bờ làm lòng em nhẹ hẳn. Nghe Tuệ kể tất cả những điều xảy ra với ông và cha Tuệ, tiếng sụt sịt hoà chung với từng nhịp run từ hơi thở của Tuệ khiến Lân không khỏi xót xa. Nó đợi Tuệ thưa chuyện xong xuôi, lạy xong ba lạy rồi chậm rãi tiến tới xoa bờ vai nhỏ của Tuệ. Tuệ được Lân an ủi liền oà lên khóc nức nở, tiếng khóc chan hoà với từng giọt lệ mặn chát lăn dài xuống cằm rồi rơi lỗ chỗ lên vạt áo Lân. Lân mím chặt bờ môi mỏng, đôi tay chậm rãi vuốt dọc rãnh lưng của Tuệ, lần xuống dưới eo, ôm gọn lấy Tuệ vào lòng.

---

Buổi tối tại làng chài bình yên vô cùng. Cái màu mực đen ngòm bao phủ lấy biển trải dài tới tận chân trời không có điểm hút. Vài lọn bông xám xịt trôi chầm chậm trên nền trời, hoà chung với những vì tinh tú đang lấp ló đằng sau ánh trăng. Sâu trong khu vườn chuối dại ngoài xóm, lác đác tiếng gà cục cục đang tìm về ổ, tiếng vịt nháo nhác chạy về chuồng vang lên không ngừng. Từ xa còn văng vẳng tiếng chó sủa inh ỏi khiến xóm chài trở nên nhộn nhịp hẳn ra, khác với cái nhộn nhịp bởi tiếng còi xe trên thị xã nhiều.

Trí Tuệ hôm nay làm một bữa cơm nhỏ, em mời Hải Lân cùng nhà bà bảy qua nhà dùng cơm. Hải Lân ban đầu còn ngại ngùng từ chối, nó lấy cớ còn phải về nhà dọn dẹp nhưng bị Trí Tuệ gạt phăng đi, Tuệ nói nếu Lân không sang, Tuệ vác cả mâm cơm qua nhà Lân thì Lân mới lưỡng lự gật đầu. Nhận được lời đồng ý, Trí Tuệ vui vẻ nhảy chân sáo đi về nhà nấu cơm, Hải Lân đứng nhìn bóng lưng của em mà lòng vui lắm. Nó cảm tưởng như có cả triệu cánh đồng hoa đang nở rộ ở trong trái tim nó, như có vạn cánh diệu kéo nó bay tới thiên đường, để nó được xuất hiện ngay tại đây, ngay trước mắt của Trí Tuệ.
Hải Lân năm ấy còn nhớ rõ đôi mắt của Tuệ, cái đôi mắt trong veo tựa như một tiểu thiên thần lấp lánh vạn ánh sao giữa cái màn đêm u uất, cái đôi mắt ngây thơ ấy đã không quản ngại mà sẵn sàng xoè rộng đôi cánh cứu rỗi lấy Hải Lân. Một linh hồn bị cuộc đời quật ngã; ra biển thì bị sóng đánh dạt vào bờ, ra gió thì bị gió đưa tới những chân đường lạc lối. Nó chỉ dựa vào một nguồn sống duy nhất chính là chứng minh nó còn tồn tại, bởi lẽ cái mảng bóng tối trong nó đã cướp lấy thứ gọi là sự sống vốn thuộc riêng về nó; giờ đây đối với nó, chẳng còn thứ gì cao quý hơn sự tồn tại. Nhưng, tại chiều hôm ấy, chính đôi mắt ấy khi nhìn nó, nó cảm nhận được có một tia sáng của sự sống đã xuất hiện. Nó lẻn qua từng áng mây, nằm sâu trong từng lọn sóng, xoáy sâu vào trong linh hồn của Hải Lân làm nó bừng tỉnh.

Sau trận đánh no đòn đó, nó đã tìm cách lẻn vào nhà bác ba làm bảo vệ; khoe với bác những vết xẹo méo mó in hằn trên làn da trắng của nó trước bụng, sau lưng, trên vai, sau bắp chân,...; nó khóc lóc kể lể tất cả những uỷ khuất từ bé tới giờ của nó với bác làm bác xót nó vô cùng. Bác ba thở hắt một cái, dặn lòng không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, bác liền dắt tay nó về nhà cùng hai thanh niên to lớn nữa, gô cổ gã đàn ông bợm rượu, đưa vào khu cải tạo ở trên thị xã. Bởi nó biết bác ba trên đời ghét nhất thứ đàn ông mê rượu chè cờ bạc; bạo lực với đàn bà, con gái.

---

Sau khi kết thúc bữa cơm, Mẫn Trí và bà bảy nhận rửa bát. Ban đầu Trí Tuệ và Hải Lân áy náy lắm nhưng hai người họ nhiệt tình quá, đẩy hai người ra ngoài nên họ đành rủ nhau đi dạo biển. Hải Lân chọn một chỗ gần biển nhất rồi ngồi phệt xuống bãi cát, sóng đánh nhè nhẹ lên đôi chân trần khiến Hải Lân rít lên đầy thích thú. Trí Tuệ thấy nó ngồi xuống thì cũng dừng lại ngồi cạnh nó, bắt chước nó để đôi chân trần trước mặt biển nông cho sóng đánh vào.

Hai người ngại ngùng ngồi nhìn ra biển, nghe tiếng sóng đập bờ từng hồi mà lòng êm êm. Tuệ buồn miệng không biết nên mở lời nói chuyện với Lân như thế nào. Hải Lân cũng thế, chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Như vừa sực nhớ ra điều gì đó, Trí Tuệ lên tiếng trước:

"Hải Lân này, tại sao em lại được đưa vào cô nhi viện ?"

"Bác ba không an tâm để em sống một mình, nên bác đưa em vào đó để họ nuôi."

"Ơ chị tưởng em là em gái họ của Ngọc Hân ?"

"Không có đâu, em được cha mẹ chỉ nhận nuôi. Nhưng vì tính em lì lợm, không chịu gọi đằng ấy là cha mẹ nên họ để em gọi bằng bác luôn. Rồi nói với chị Hân rằng em là em họ của chỉ để chỉ chấp nhận em ở chung."

"Èo nói dối vậy không sợ Hân biết sao ?"

"Chị Hân phát hiện ra rồi ạ, nhưng chỉ không nói với cha mẹ chỉ mà chỉ qua tâm sự với em. Mọi thứ an bài hết cả rồi. Chị đừng lo."

Trí Tuệ lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm. Hải Lân ngồi ở bên cạnh nghe thấy liền phì cười làm Tuệ xấu hổ quay vội đi.

"Mà hôm ở chợ cá, sao em nhận ra chị vậy ?"

"Chị Hân có ảnh chụp với lớp để ở trên kệ. Hồi đó em nhìn qua có thấy một gương mặt quen quen, nhìn kĩ thì nhận ra chị. Thế là em hỏi chị Hân thì mới biết chị tên là Tuệ, học chung lớp với chị Hân, nhưng vì gia đình gặp biến cố nên chị đã thôi học."

"Sau đó khi em thấy chị Hân có gọi tên chị, em mới nhận ra chị."

"Rồi nhà của chị sao em biết ?"

"Chị quên em nói với chị điều gì ban sáng rồi sao, hồi bé em có tới nhà chị một lần. Cái hôm mà nhà chị có tang ấy, nhưng bởi em nhỏ quá nên người ta không cho vào. Đó giờ em bận học bận thi để du học nên bây giờ em mới tìm đến nhà của chị. Đồ Tuệ ngốc này."

Trí Tuệ không tin được những lời mình vừa nghe. Khi Hải Lân vừa mới dứt câu, Tuệ liền hỏi lại:

"Em mới gọi chị là gì ? Em nói lại đi ?"

Hải Lân cười phá lên, trốn tránh:

"Em chỉ nói một lần thôi. Chị không nghe thấy thì ráng chịu đi."

Tuệ ỉu xìu thu lại vẻ mặt đang hớn hở khiến Lân cười lớn hơn nữa. Chưa bao giờ nó được cười như bây giờ, nó cười rất tươi, tươi đến nỗi bóng đêm không thể che nhòa đi nụ cười của nó. Đoạn nó xích lại gần Tuệ, luồn những ngón tay nhỏ đang đè nặng dưới cát vào nhau, nó ghé vào tai Tuệ thủ thỉ:

"Em gọi là Tuệ. Tuệ ơi, Tuệ ngốc ạ."

---

Ngày hôm sau, Tuệ và Trí phải về lại sạp cá bán hàng. Trước khi đi bà bảy dúi vào tay mỗi đứa mấy đồng chẵn, Tuệ liên tục xua tay từ chối, bà bảy phải giả vờ dỗi hờn thì Tuệ mới cầm cho bà đấy. Hai đứa xách túi to đứng trước bến xe, Trí thấy Tuệ còn ngóng ra phía sau liền huých nhẹ vào vai Tuệ:

"Mày ngóng ai đấy ? Con Lân sáng nay lên thị xã sớm, nó thấy mày còn ngáy khò khò nên để cho mày tờ giấy có ghi số điện thoại của nó trong túi đó."

Trí Tuệ nghe xong liền vội buông túi xuống, em lục lọi trong túi một hồi chỉ thấy có cái kẹp hình củ cà rốt đang ló đầu ra. Khi rút đầu kẹp lên, Tuệ mới phát hiện ra có một mẩu giấy màu nằm gọn gàng bên dưới củ cà rốt. Tuệ vui lắm, nó cất kĩ cái kẹp vào túi, dặn lòng khi nào lên đến sạp liền sắm một cái điện thoại mới.

---

Từ ngày lên sạp, Trí Tuệ đã sắm cho mình cái điện thoại cục gạch mới toanh, phải là hãng Nokia đời mới thì Tuệ mới chịu cơ. Mẫn Trí với Huệ Nhận lấy làm lạ. Hổm bữa Ngọc Hân có ghé lại sạp mua cá, tranh thủ lúc Trí Tuệ đi mua đồ ăn trưa, Mẫn Trí kéo Hân vào sạp, chỉ vào cái cục đen đen nằm ở góc giường Tuệ thắc mắc với Hân. Sau một hồi giải đáp thì Trí và Nhân mới biết cái cục gạch đó là điện thoại, có thể nhắn tin và gọi điện. Ngọc Hân ngỏ ý muốn mua cho Trí một cái để tiện liên lạc nhưng Trí không chịu, Trí nói nó thích gặp Hân nói trực tiếp làm Hân đỏ hết cả mặt, ngượng ngùng cầm túi cá đi mất.

Tuệ mua đồ ăn về liền đặt lên bàn, không nói không rằng nhào về góc giường. Nhìn dòng tin nhắn mới tới, Tuệ vui mừng khôn xiết, em bấm bấm liên tục, quên cả gói hàng cho khách làm Mẫn Trí và Huệ Nhân vô cùng bực bội. Lần này không phải là Mẫn Trí đá mông Tuệ nữa mà là con Nhân, nó lẻn ra đằng sau Tuệ, chuẩn bị đà tét một phát vào mông Tuệ khiến Tuệ đau đớn la oai oái:

"Má đau mày."

"Thế má tập trung làm cho con đi thì con để má yên. Có cái điện thoại bấm bấm suốt ngày. Hay là được anh nào xin số tán đấy ? "

"Có đâu. Tao liên lạc được với Hải Lân rồi. Con bé hôm bữa tao kể với mày đó. Nhỏ rủ tụi mình thứ bảy đi công viên thủ lệ kìa, tụi mày đi không ?"

"Có Ngọc Hân không ? Có nhỏ đó thì tao đi."

"Hân nhà mày đương nhiên sẽ đi theo Lân nhà tao rồi."

Huệ Nhân ở một bên khích đểu:

"Dào ơi làm như hai bà cưới được hai chỉ mà nhà mày nhà tao. Gứm."

---

Đến ngày đi chơi, cả sáu đứa đã cùng nhau đến công viên. Hết chạy đi xem thú, rồi lại đi tàu lượn siêu tốc, sau đó kéo nhau vào rạp phim 3D coi. Hết trưa, chúng nó lại tạt vào khu xe đua đụng độ. Mẫn Trí với Ngọc Hân một xe, Trí Tuệ với Hải Lân một xe, còn Huệ Nhân với anh bác sĩ một xe. Từng đôi không ai chịu ai, Trí với Tuệ cứ lái tông vào nhau, Huệ Nhân với anh bác sĩ ngồi xem màn kịch này mà dở khóc dở cười. Huệ Nhân khẽ nói:

"Nhìn hai bả như con nít, coi qua hai cô ngồi bên cạnh không khác gì mẹ già ngồi chăm con."

Anh bác sĩ chỉ cười thầm, ghé tai Nhân nói:

"Em cũng là em bé của anh mà."

...

Cỡ xế chiều, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, cả sáu người mới di chuyển qua khu đu quay lồng. Mỗi cặp ngồi riêng ở một lồng khác nhau, Trí Tuệ ngồi chung với Hải Lân. Em xấu hổ nhìn ra ngoài, gương mặt đỏ au được nắng chiều hắt lên bao lấy trọn vòm xương hàm, bắt đầu ngân nga hát để xua đi bầu không khí ngại ngùng. Hải Lân yên lặng ngồi đối diện nghe Tuệ hát, đôi mắt đen láy nhìn Tuệ không rời, nghe Tuệ hát mà lòng nó lại rộn ràng. Nó nhìn sâu vào đôi mắt của Tuệ. Trong ánh dương của biển cả loé lên vài hạt nắng mai, chúng ôm lấy biển, hoà làm một thành những dòng ấm áp, hấp dẫn nó dần ngập sâu vào bên trong. Chúng len lỏi vào trong trái tim, chữa lành những vết thương đã ứ đọng, rồi cả gan bay tới quấn quanh linh hồn của Lân, làm Lân dễ chịu vô cùng.

Khi ô lồng của hai người chuẩn bị tới khúc cao nhất, Tuệ ngừng hát định bảo Lân nhìn ra ngoài. Thấy Lân đang nhìn mình chằm chằm, Tuệ liền cười ngượng:

"Mặt chị dính gì hở?"

"Dính nụ hôn của em."

Dưới ánh chiều tà, hai bờ môi mềm đi lạc đã tìm thấy nhau. Hải Lân rướn người về phía Trí Tuệ, đan nhẹ lấy tay của Tuệ, truyền hơi ấm của nhài rừng tới bên thềm của biển cả, đưa biển cả về với bờ, để sóng tình cuộn trào rồi nổ tung thành những hạt thuỷ tinh lấp lánh trong nắng chiều của hoàng hôn.

Trí Tuệ sửng sốt nhìn khuôn mặt phóng đại của Lân trước mắt, em bất động đón nhận nụ hôn chớp nhoáng vài giây. Đoạn thấy Lân định rời đi, Tuệ vòng tay ôm chặt lấy eo của Lân, đưa hai người vào một nụ hôn khác.

Cuồng nhiệt, mạnh mẽ và ấm áp hơn.

---

Sau bữa đi chơi công viên thủ lệ, Trí cũng sắm thêm một cái điện thoại để bên túi quần. Dù không thích dùng cái thứ đen đen này lắm nhưng vì Hân năn nỉ muốn nói chuyện thật nhiều với Trí vào buổi tối nữa nên Trí đành lòng mua. Trí Tuệ và Hải Lân vốn đã thân giờ càng thân thiết, hai người đã có những buổi hẹn đi chơi riêng, đón sinh nhật cùng nhau, đi tham quan đó đây mà trước giờ Tuệ chưa từng mơ tới. Hải Lân cũng đã mở lòng nhiều hơn, kể mọi thứ từ bé đến lúc về nước cho Tuệ nghe. Lân còn kể hồi đi du học nó có học đan, thế là nó cặm cụi đan cho Tuệ một cái khăn và viết cả nhật kí nữa. Khi Tuệ thắc mắc những thứ đó bây giờ ở đây thì Hải Lân không trả lời, nó đánh trống lảng sang chuyện khác. Tuệ cũng ngại hỏi nên đành lòng cho qua.

---

1 năm sau, sạp cá của ba người làm ăn ngày càng phát đạt. Ba người đã thành lập được một cơ sở sản xuất hải sản.

2 năm sau, vì nhu cầu ngày càng lớn, họ đã thành lập một công ty mang tên hiệu: "Công ty TNHHTPUMUI hải sản sạch".

2 năm 6 tháng trôi qua, Trí và Hân đã thành một đôi. Huệ Nhân và anh chàng bác sĩ kia cũng đã ngỏ lời yêu. Chỉ còn Tuệ với Lân mãi chưa chịu tiến tới dù cả hai đều có ý muốn tỏ tình đối phương.

....

Một sáng, Mẫn Trí đứng trước bàn làm việc của Trí Tuệ, nó cầm cây bút bi tàu gõ gõ vào đầu bàn thu hút ánh nhìn của Tuệ:

"Mày gần 30 tuổi rồi đấy. Không định tỏ tình Lân à ? Mày đâu còn trẻ đâu mà đợi với chờ ?"

Tuệ cau mày nhìn chằm chằm xuống bản hợp đồng. Cái bản hợp đồng xây dựng thêm một khu khuôn viên nuôi tôm cá đối với Tuệ rất quan trọng, giờ không thể nào chú tâm được nữa. Em tặc lưỡi nhìn Trí:

"Mày nói coi, giờ ẻm muốn học nốt đại học để lấy bằng tốt nghiệp, 4-5 năm qua tao chờ ẻm được thì nửa năm nữa có đáng là bao ?"

Mẫn Trí hết nói nổi Tuệ. Nó thở dài rồi bước ra ngoài, trước khi đi nó nhìn Tuệ một cái. Tuệ cảm nhận được cái ánh mắt của nó không bình thường. Hình như chứa một điều gì đó mà chính Tuệ không thể đọc vị ra được. Người bạn thân hơn 15 năm từng kề vai sát cánh với Tuệ, người mà Tuệ thuộc tất thảy bất kì những gì về nó. Vậy mà bây giờ, khi nhìn vào mắt nó, Tuệ không hiểu được. Nói đúng hơn là không thể hiểu.

---

Tháng 12, nơi gió đông trú ngụ lại bên những ống khói, lễ Giáng Sinh đang nô nức ùa về.

Trí Tuệ đứng dưới một cây thông lớn được trang trí rực rỡ giữa khu chợ. Nghe Lân bảo hôm nay là lễ Giáng Sinh, là ngày mà những đứa trẻ được ông già Noel ban phát từng món quà theo điều ước, là ngày hạnh phúc nhất của chúng, bởi đó chính là ngày thứ hai và là ngày duy nhất chúng được nhận niềm vui của riêng chúng. Trí Tuệ cũng muốn tặng Lân một món quà, một món quà mà Tuệ ấp ủ từ lâu lắm rồi, muốn trao đến tận tay Lân. Trí với Huệ Nhân đã nghĩ ra món quà dành cho nửa kia, chúng qua hỏi Tuệ đã nghĩ được gì cho Lân chưa, chỉ thấy em lắc đầu lảng tránh.

Trước Giáng Sinh một hôm, Tuệ gọi điện cho Lân. Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, bởi vì Lân nói gần đây nó bận học để thi cử nên hai người hạn chế gặp gỡ nhau. Trước khi đi ngủ, Trí Tuệ hẹn Lân về lại làng, đứng ở chỗ khi xưa, Tuệ nói có món quà tặng Lân. Ở đằng đầu dây bên kia chỉ nghe được tiếng thở khe khẽ, mãi sau Tuệ mới thấy Lân ngập ngừng đồng ý. Tuệ vui vẻ chúc Lân ngủ ngon rồi mới cúp máy. Nằm trên giường mà lòng không ngừng háo hức, Tuệ tưởng tượng hình ảnh của Lân ngày mai, không biết em sẽ mặc gì, trang điểm không, có búi tóc không, vì Tuệ thích nhìn Lân khi búi tóc lắm.

....

Đúng vào ngày 25 tháng 12, dưới ngọn gió rít gào của biển cả, thuỷ triều chẳng biết sao hôm nay lên sớm thế, Tuệ khoác chiếc áo da bên ngoài, bên trong lót thêm hai cái áo len cao cổ. Mái tóc xù được gió nâng lên bay tán loạn, hôm nay Tuệ có trang điểm một chút, em ra chỗ hẹn trước 30 phút lận. Đứng trước biển không ngừng thét gió, sóng đánh mạnh vào đôi chân trần, cái hơi lành lạnh ngấm qua từng thớ thịt của Tuệ khiến Tuệ không ngừng rùng mình. Trong vài giây lơ là, Tuệ lỡ làm rơi hộp quà xuống biển. Tuệ hoảng loạn cúi xuống lần mò dưới nước, cái vị mằn mặn của biển không ngừng hắt lên gương mặt nhỏ đang sụt sịt. Tuệ cứ đi thế xa khỏi bờ, dần dần tiến sâu ra giữa lòng biển, mặc cho Hải Lân đang đứng ở trên bờ gọi em quay lại.

Hải Lân mới bước xuống xe taxi, thấy Tuệ đang tiến xa khỏi bờ liền hớt hải vội chạy theo Tuệ. Nó cởi bỏ chiếc áo khoác lông xuống cát, xách chân váy đang ngấm đẫm nước. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, chan hoà xuống mặt biển lạnh buốt. Hơi thở của gió trời luồn qua mắt nó không ngừng làm nhoè đi hình bóng của Tuệ, nó dụi mắt liên tục, đến khi mở mắt ra thì chẳng thấy Tuệ đâu. Nó gào lên giữa mặt biển, mặc biển đang dần ngập tới eo, nó muốn tìm Tuệ, nó muốn cứu Tuệ.

"TUỆ ƠI CHỊ Ở ĐÂU ?"

"TUỆ ƠI CHỊ LÊN TIẾNG ĐI !! TRÍ TUỆ !!!"

Hải Lân vội vã tiến sâu hơn nữa, nó nghĩ Tuệ đang ở gần đây thôi, nó biết Tuệ của nó giỏi lắm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nó tin là thế.

---

Ngày 26/12, Hải Lân đứng bất lặng trước bờ biển. Nó đã thay một bộ quần áo mới. Nhìn sóng thi nhau đánh vào đôi chân trần mà lòng nó đổ nát. Ở đằng xa xa kia, đội cứu hộ không ngừng thả bộ đàm xuống dưới hỗ trợ thợ lặn. Trên mạn thuyền gỗ bóng loáng màu nâu sậm, Mẫn Trí cau mày dò tìm trên mặt nước, nó đánh lái hết từ bờ bên này tới bờ bên kia. Nếu mấy người kia chưa tìm thấy Tuệ, nó sẵn sàng rẽ đôi bờ biển, vượt ngàn dặm trên đại dương bao la này để tìm Tuệ.

---

Ngày 27/12, Huệ Nhân cùng Mẫn Trí tự lái tàu đi tìm Tuệ. Ngọc Hân ở nhà chăm sóc Hải Lân. Bữa mải ngóng tin tức của Tuệ nên Hải Lân bị dính gió độc, về đến nhà thì đón một trận đau đầu chóng mặt. Suốt đêm Hải Lân bị sốt cao, bà bảy và Ngọc Hân liên tục chăm sóc Lân, mỗi tiếng thay khăn chườm trán một lần, sau cỡ 10 lần vậy thì Hải Lân mới hạ sốt, nhưng đôi mày vẫn cau chặt, mặt mũi tái xanh xao.

---

Ngày 28, 29 cũng thế, chưa có một tý tin tức nào về Tuệ khiến cả gia đình như sụp đổ. Bà bảy mím môi mím lợi đi ra đằng sau nhà khóc thút thít, Mẫn Trí và Huệ Nhân không ngừng ra biển tìm Tuệ. Ngọc Hân ngồi bên cạnh Hải Lân, cô dỗ nó ăn cháo mà nó chẳng chịu, ánh mắt lơ đễnh hướng về một góc nhà. Ai mà biết được bây giờ nó đang nghĩ gì, chỉ cần nhắm mắt nghỉ ngơi là lại mơ về cảnh tượng Trí Tuệ hôm đó rời bỏ nó đi về với biển. Thế nên hai mắt Hải Lân dạo gần đây mới thâm quầng hết cả lên, hai bên thái dương căng như dây đàn, chuẩn bị tư thế sẵn sàng để đón nhận tin bất ngờ từ Tuệ bất cứ lúc nào.

---

Tháng giêng, những cơn mưa phùn lất phất bay qua, cuối cùng Mẫn Trí mới lết cái thân xác mệt mỏi bởi mấy ngày mấy đêm bôn ba trên biển trở về. Nó ngước nhìn Lân, đôi mắt phiên phiến hồng của nó bỗng trào lệ, nó quỳ trước mặt Lân khiến Hân và Lân vội cả kinh:

"Chị Mẫn Trí, chị đứng dậy đi. Sao lại quỳ ?"

"Chị xin lỗi Hải Lân, vì đã không ngăn con Tuệ vào ngày hôm đó. Nếu...nếu biết trước nó như thế này, chị thà nhốt nó ở trong công ty còn hơn để nó..."

"Chị nói vậy là có ý gì, em không hiểu ?"

Mẫn Trí bỗng nhiên khóc nức nở làm Hân với Lân khó xử. Huệ Nhân từ ngoài phi vào trong nhà, người nó lấm tấm vài hạt mưa còn tanh vị đất, nó hớt hải gọi bốn người:

"Có người kêu tìm thấy chị Tuệ rồi. Chị Tuệ, bị sóng đánh dạt vào đảo hôm nọ tìm thấy cha của chị Tuệ ý. Bả nằm đó im re, em sợ..."

"Mày đừng nói thêm, đi !!! Dẫn đường cho tao mau!! Bà bảy ở nhà trông nhà đỡ con, con ra tý rồi về."

Mẫn Trí thúc giục ba người lên thuyền, mặc cho mưa phun dày đặc đang bủa vây lấy cái mái buồm trắng, nó đánh lái về phía hòn đảo cũ. Nơi mà cha của Tuệ từng nằm đó say giấc nồng với biển.

....

Trong cái mùi gió mưa chan hoà với hơi vị mằn mặn của biển, Trí Tuệ nằm trên nền cát bẩn. Đôi mắt nhắm nghiền chẳng biết bao giờ mới mở, bờ môi nhạt nhoà chạm nhẹ lên lọn sóng nhỏ, để từng sợi tóc mềm thả mình bơi theo sóng, đưa chúng về nơi ban thuở tình yêu mới chớm nở. Hải Lân run rẩy bước về phía Tuệ, nuốt tiếng khóc trôi ngược về bên trong, để dạ dày tiêu hoá giúp nó cái nỗi đau đớn tột cùng. Lân quỳ rạp xuống ngay cạnh Tuệ, nhìn lấy gương mặt của người mình yêu. Vuốt nhẹ gò má không còn vương hơi ấm, khẽ di chuyển lên đôi lông mày thanh tú, lướt qua đôi mi đang khép chặt, Lân vừa ngắm Tuệ lần cuối, vừa phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, cái tiếng nấc mà có lẽ cả đời của nó chẳng bao giờ quên. Trừ mẹ nó ra, chỉ duy nhất người con gái này, chỉ duy nhất Mưu Trí Tuệ mới khiến nó được trở về làm chính nó, được làm chính Khương Hải Lân của năm xưa. Nó không kìm lòng được mà gào lên, tiếng gió rít cuốn lấy thanh âm tuyệt vọng vang đến tận chân trời, để màn mưa đưa nó đi khắp trốn xa.

"Tuệ, sao chị lại để em ở lại ? Chị dậy đi mà, đừng ngủ nữa. Tuệ ơi, Tuệ, dậy đi mà, em năn nỉ Tuệ đó..."

Ngọc Hân đứng trên bờ cát nhìn cảnh này thì không khỏi đau lòng. Cô ôm chặt lấy Mẫn Trí, Trí dang rộng vòng tay ghì chặt lấy bờ vai cô. Huệ Nhân toan tiến tới bên cạnh Hải Lân thì bị hai người ngăn lại, để nó một mình sẽ ổn hơn.

Thấy hai tay của Tuệ đang ôm thứ gì đó ở trong lòng, Hải Lân quẹt vội nước mắt, từ từ nhấc một cánh tay của Tuệ lên. Chỉ thấy có một chiếc hộp gì đó màu xanh xanh đang lấp ló bên trong. Khi lật người của Tuệ lên, chiếc hộp được cuốn tấm giấy màu xanh lá phủ kim tuyến chậm rãi xuất hiện. Nó được Tuệ bảo quản thật kỹ trong lòng nên không có giọt nước biển nào lọt được vào. Lân còn phát hiện ở vạt áo của Tuệ có kẹp một chiếc kẹp hình củ cà rốt. Một lần nữa từng giọt lệ lại tuôn rơi, nó lăn dài xuống cằm, thi nhau rơi xuống cái bãi cát ẩm ướt, chan hoà với từng hạt mưa, để mưa cùng nó rơi xuống con tim đã nguội lạnh.

Chiếc kẹp cà rốt Hải Lân đã tặng Tuệ từ năm nảo năm nào, giờ nằm gọn gàng ở nơi ngực trái của Tuệ, chiếc note màu chỉ ghi vỏn vẹn vài con số ngay ngắn cũng được Tuệ cất giữ thật kĩ vào bên trong túi áo. Hải Lân cầm chiếc hộp từ trong lòng Trí Tuệ, từ từ mở chiếc hộp ra, dưới lớp giấy vụn thơm mùi hương gỗ rừng, tấm phong thư bạc màu được đặt bên dưới một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Hải Lân lặng lẽ cầm lấy phong thư mở ra. Những con chữ xinh xắn được Tuệ nắn nót viết từng li từng tý, cưng nựng như sợ làm vỡ tan nó bất cứ lúc nào. Ngay từ dòng đầu tiên, Hải Lân đã không thể kìm lòng được mà khóc nức nở. Ngày hôm đó, cái lễ Giáng Sinh mà ai cũng mong ước tới, đối với Lân, thà rằng không có còn hơn. Vì nó đã cướp lấy điều ước của Lân, mang mất sự sống của Lân đi về phía chân trời, nơi mà Lân chẳng bao giờ có thể chạm tới được.

---

"Ngày 25/12/2...,

Thân gửi em, người con gái trân quý của Tuệ !

Hôm nay là lễ Giáng sinh, chúc em đón một ngày lễ vui vẻ bên bạn bè, người thân và với Tuệ nhé. Mong gió biển sẽ thay Tuệ đưa những điều ước của em sớm tới phía cuối chân trời hiện thực. Mong những điều tốt đẹp nhất sẽ làm rung động tấm lòng trời cao, làm đáy biển cuộn trào cảm xúc mà nâng đỡ từng bước chân của em. Mong bạn nhỏ của Tuệ sẽ là một cô gái hạnh phúc nhất trần đời!!

Giáng sinh năm nay rất lạnh. Em bận rộn thi cử tới đâu cũng phải nhớ ăn uống điều độ, giữ ấm cho bản thân khi không có Tuệ ở bên cạnh. Tuệ ở ngoài kia lo cho em lắm. Ngoài việc ký hợp đồng trên công ty tới sắp xếp vận chuyển hàng hóa, Tuệ còn bận rộn làm thêm để kiếm tiền thu nhập hàng tháng nâng đỡ cuộc sống sau này của Tuệ và em. Em biết không, dù có bận bịu tới đâu, Tuệ cũng không bao giờ ngừng nghĩ tới em. Tuệ ước Tuệ có thể mọc ra một đôi cánh thật lớn để bay tới chỗ em, để xuất hiện bên cạnh em những lúc em cần. Tuệ chẳng cần điều gì to lớn hơn đâu, Tuệ chỉ cần em thôi, cho dù phải đánh đổi bao nhiêu thứ cũng được.

Tuệ còn nhớ ngày chúng ta mới gặp nhau, cái hôm hai đứa nhỏ xíu xiu lóc cóc dắt nhau chạy trốn khỏi cha của em ấy. Nhắc đến, lại nhớ vô cùng. Em ấy, lúc đó còn để tóc cắt tởm chởm, mặt mũi dính nước mắt tèm lem, người nhỏ xíu à, chỉ sợ gió thổi một cái là em sẽ bị cuốn đi. Mà trông em lúc ấy điềm tĩnh tới lạ kì, Tuệ không ngờ được có một cô bé xíu xiu có thể bình tĩnh đối mặt với người đàn ông đang say rượu. Em biết sao Tuệ lại tới cứu em không ? Vì Tuệ không muốn nhìn thấy bất kì ai bị đánh, bị mắng. Tuệ ghét nhìn cảnh bạo lực gia đình, ghét cái cảnh người khác phải đau khổ bởi người thân trong gia đình,..Bởi Tuệ bị mẹ bỏ rơi từ sớm, sống cùng cha và ông. Nhìn em bị cha đối xử như vậy, Tuệ đau lòng lắm. Nếu như hôm đó Tuệ không kéo em đi, em có bị đánh không nhỉ ? Chắc sẽ không dữ dội như lúc đó nhỉ, Tuệ ăn năn, hối hận vì đã kéo em đi để em bị đánh. Sau hôm đó, Tuệ muốn ra xin lỗi em những mãi chẳng thấy em ra, Tuệ lo lắng cho em rất nhiều. Tuệ sợ em lại xảy ra mệnh hệ gì, sợ em bị đánh đau nhiều hơn nên Tuệ có hỏi thăm khắp xóm nhưng chẳng ai biết đến sự hiện diện của em cả. Tuệ cứ ngỡ đó có phải ác mộng hay chỉ là sự tình cờ lướt qua duyên số. Nhưng chẳng ngờ tới việc gặp em ở chợ cá, Tuệ nghĩ Tuệ bị ảo tưởng nhận nhầm người cơ, vì em chỉ ghé sạp có đúng một lần. Sau lần đó em làm Tuệ tò mò. Thế là Tuệ mới hỏi Huệ Nhân và Ngọc Hân về em mãi thì mới biết tất cả những điều về em. Lúc ấy Tuệ nôn nao vô cùng, cứ nơm nớp lo, bồn chồn hết cả lên cơ. Tuệ mất âm tín về em, sợ rằng chẳng bao giờ được gặp lại em nữa vì em đi du học. Huhu những ngày sau đó khi không có em, đối với Tuệ, tẻ nhạt cực kì. Tuệ cảm tưởng cả thế giới sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, những thau cá kia sẽ đổ rạp ra đất tất thảy. Tuệ suy sụp tới nỗi con Trí với con Nhân muốn đá vào mông Tuệ hàng trăm cái cơ.

Rồi tới một ngày em cuối cùng cũng chịu quay trở về. Từ ngày hôm đó đối với Tuệ như có cả triệu cánh hoa bay lên trên không, cuốn thành một cơn lốc xoáy tình đưa Tuệ tới cánh cửa của tình yêu. Mỗi lần nhìn thấy em, Tuệ vui tới mức quên hết cả muộn phiền, nói sao ta, kiểu được sạc đầy pin ấy. Tuệ bắt đầu nuôi nấng một hy vọng nhỏ nhoi. Cái thứ hy vọng mơ mơ ảo ảo, luôn tràn ngập trong từng giấc mơ vĩnh viễn mà Tuệ không chạm vào được. Cho dù Tuệ có cố gắng chạm tới nó, càng vươn mình tới nó thì nó lại chạy đi. Tuệ không biết vì sao nó lại trốn tránh Tuệ như thế, Tuệ rối lắm. Nhìn mọi người xung quanh Tuệ, họ đều có những mối tình đẹp đẽ, có những niềm vui san sẻ thường ngày với nhau, Tuệ hiện hữu ở đó, hơi thở của Tuệ chỉ khẽ gọi được những con chữ trên gió, trên biển. Sự tồn tại tình yêu của Tuệ ít ai phát hiện ra được. Gặm nhấm từng nỗi đau trong quá khứ, tự ru mình vào những giấc ngủ hư ảo như một thói quen khó bỏ để chờ đợi một giây phút hạnh phúc của đời mình. Chưa bao giờ Tuệ nhìn bản thân sẽ vì ai mà buồn, chưa bao giờ để chuyện gì ảnh hưởng tới bản thân. Nhưng Tuệ đã lầm đến khi gặp em, Tuệ thích nắm tay của em lắm. Tay của em nhỏ nhỏ mềm mềm, vừa với tay của Tuệ luôn nè. Tuệ còn muốn ôm em, còn...thích hôn em nữa. Ngày hôm đó không đủ, bọn Trí với Nhân ồn ào quá làm đôi mình phải vội rời đi. Nhưng mà nhờ đó, Tuệ nhận ra rằng em cũng có tình cảm với Tuệ. Đêm hôm đó Tuệ không có ngủ được Lân ơi, em biết cũng đừng mắng Tuệ nhá, bởi vì tại thiếu em mới làm Tuệ mất ngủ đấy.

Cũng gần 3 năm rồi, Tuệ không thể nào chờ đợi nữa. Tuệ ghét bản thân ở giờ phút này vô cùng khi phải thể hiện cảm xúc bằng cái cách luồn cúi qua từng mặt giấy như thế này. Nó chỉ khiến Tuệ thành kẻ hèn thôi chứ chẳng giúp cho Tuệ là bao. Nhưng đây là cách tốt nhất để Tuệ có thể bày tỏ tình cảm với em, vì Tuệ nói kém lắm.

Tất thảy những điều Tuệ muốn nói cũng đã nói hết rồi. Những ngày sau này Tuệ ước được trải qua cùng em; thức dậy cùng em; ăn trưa cùng em; đi chơi cùng em; đón sinh nhật; giao thừa, giáng sinh, tết thiếu nhi, trung thu.. cùng em; làm mọi thứ cùng em, cùng với Khương Hải Lân xinh xắn của Tuệ. Tuệ không biết điều ước này sẽ được ông già Noel mang lên thỉnh trời hay không nhưng em chính là "Zero" để Tuệ bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu đếm từ ngày yêu em để theo đuổi em.

Liệu Lân có đồng ý làm vợ của Tuệ không ? Hãy nói cho Tuệ biết sớm nhé.

...., 25 tháng 12 năm 2.....

Từ người yêu em đến tận cùng đất biển, Mưu Trí Tuệ."

Hải Lân năm 30 tuổi gấp gọn lá thư còn mới cứng. Từng giọt muối trong vắt lăn dài xuống sườn mặt, đáp nhẹ xuống lòng bàn tay, như những giọt pha lê vỡ tan trong gió biển. Đây là lần thứ 114 nó đọc lá thư này. Cái cảm xúc ngày đó vẫn chưa hề nhoà đi, tất thảy như mới diễn ra cách đây vài phút vậy. Chiếc nhẫn xinh xắn nằm trên ngón tay Lân chính là món quà Giáng Sinh năm ấy do Tuệ tặng. Còn một chiếc nữa, nó làm dây chuyền để bên cạnh di ảnh của Tuệ. Vì người xứng đáng sở hữu chiếc nhẫn đó, chỉ có mà Tuệ thôi.

Lân đứng trước ngôi mộ của Tuệ, bó hoa ly trắng nằm gọn gàng bên quyển nhật kí và chiếc khăn len do chính Lân đan. Thú thật thì Lân không định tặng những thứ này cho Tuệ đâu nhưng vì khi nhận lời hẹn của Tuệ rồi thì đã quá muộn để Lân chuẩn bị quà rồi. Cầm chiếc khăn còn lộn lung tung mũi chỉ, Lân không biết khi thấy chiếc khăn này Tuệ sẽ nghĩ gì nữa. Liệu Tuệ có thích không? Sẽ vui vẻ nhào vào lòng, xoa đầu rồi ôm nó thật chặt không ? Nhưng tiếc thay, đã quá muộn để nhận được câu trả lời rồi. Lân nhắm nghiền mắt lại, hướng về phía xa xăm đằng sau đồi. Biển vẫn nằm ở đó, có tiếng hải âu bay miệt mài trên dải trời, chìm đắm trong từng làn sóng cuộn, để rồi lặn ngup sâu dưới đáy đại dương. Tuệ đã đưa linh hồn của mình cho biển, để biển thay Tuệ trao lại tấm chân tình cho Lân, rồi rời đi theo biển. Đời này Hải Lân đã bỏ lỡ tình cảm của Tuệ quá nhiều lần, nợ Tuệ rất nhiều điều mà chưa thể trả hết.

"Kiếp sau, em nhất định sẽ tìm Tuệ, nhất định sẽ trở lại khu làng chài này để gặp Tuệ. Tuệ nhé."

Lân khẽ híp mắt lại, nhìn ánh sương mai sớm trên nhành cây khô trước thềm đá, ngước tới những cánh buồm trắng sải rộng trên linh hồn của biển, chợ cá bắt đầu tấp nập nổ tiếng leng keng của chiếc chuông gió. Ngắm khung cảnh bình dị mà lòng nhẹ tênh, như trút được bỏ ưu phiền hằng đêm đeo bám. Lân biết, Tuệ đã gửi gió tới xoa dịu mái đầu nó, gửi hàng trăm lời hẹn ước tới tận con tim, thắp lấy cái ánh sáng nhỏ còn rung động ở nơi biển tình u uất.

Tới một ngày nào đó, ngày mà chuyến bay cuối cùng mang theo bốn mùa cất cánh, Lân cũng sẽ phải rời đi, rời khỏi mảnh đất vương hơi vị cố nhân, rời khỏi nơi còn tổn đọng những vết xước chưa lành để tìm lại một người là chính Tuệ. Chỉ là bầu trời ấy sẽ không tồn tại sự hiện hữu của người đời, chẳng còn mặt biển trắng xoá bọt sóng, cũng không còn bất kì chuyến bay lạ nào rẽ qua. Nó như một mảng khí hư không chỉ chứa đọng duy nhất linh hồn của Tuệ, người con gái mà Lân nghĩ chẳng bao giờ có ai đủ năng lực thay thế được vị trí của Tuệ trong lòng Lân.

Có điều trước khi cất cánh, Lân buộc phải trở lại con số 0, như lời Tuệ đã nói. Lân chính là "Zero".

"Biển gọi tên em trong những chiều xa vắng. Gọi kí ức buồn thiu chừng vụt mất."

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co