Truyen3h.Co

Dai Mong Quy Ly Chu Yem X Ly Luan Tieu Hoe Nhi Cua Ta

Y = A Yếm

Chàng = A Chu

Ngài = Cả 2

A Ly lên sàn trình diện với Tập Yêu Ti, dự kiến một oánh ghen cực căng

E hèm, bối cảnh/nhân vật hoàn toàn nằm trong trí tưởng tượng của tui, tui cũng chưa có xem phim, chắc chắc không giống phim nên xin đừng hỏi logic

Chap nay xin cam đoan là cực hay, cực nhiều thông tin, và cũng rất dài, khó tránh khỏi sai sót, mong mọi người thông cảm

Toàn văn: 10000+

____________________________________

" Chủ nhân "

Ái Ân đi vào, hướng yêu đang ngồi trên ghế nói

" Vụ bạo loạn bên kia đã lên đến đỉnh điểm, yếm đại yêu đã định thân ra trận rồi ạ "

Ly Luân nghe thì liền cười lên, rõ ràng Em rất hài lòng với kết quả này

"Tốt, quá tốt "

Em cố tình kịch động cuộc bạo loạn này có 2 mục địch, thứ nhất là dẫn dụ cả Chàng và Y rời đi, thứ 2 là nhân cơ hội đó lợi dụng lão Thừa Hoàng trừ khử đám người Tập Yêu Ti

Em đã tính toán cả rồi, trận bạo loạn này chắc chắc sẽ kinh động đến Y, buộc Y phải đính thân ra trận, bên phía đám người Tập Yêu Ti chắc chắc sẽ không vì thế mà dừng điều tra, đến khi đó Em chỉ cần chờ lão Thừa Hoàng xử lý đám người Tập Yêu Ti là xong

Cuộc bạo loạn này tuy bề ngoài có vẻ rất nguy cấp nhưng thật chất đều nắm dưới sự kiểm soát của Em, Em hiểu rõ Chu Yếm, Ngài sẽ không thật sự ra tay với đám tiểu yêu kia, và như vậy Em đã thành công cầm chân Ngài lại biên giới phía nam Đại Hoang, đến khi Ngài nhận ra có điểm bất thường thì đã quá trễ, khi Y chạy về, đám người Tập Yêu Ti chắc chắc chỉ còn lại là những thi thể lạnh lẽo

Còn về phần của Anh Lỗi, đám người Tập Yêu Ti chắc chắc sẽ cứ người ở lại bên ngoài đồng hồ mặt trời để canh chừng mà người phù hợp cho việc này không ai khác ngoài Anh Lỗi, nhưng để đề phòng, Em đã rót vào trong đồng hồ mặt trời ấy một ít yêu lực, nếu Anh Lỗi thật sự đi vào thì cũng đảm bảo sẽ an toàn trở ra

Em đã tính toán hết các đường đi nước bước nhưng Em không thể ngờ được rằng.....

"Nhưng....."

Thấy Ái Ân ngập ngừng, Em liền biết chắc chắc bên đám người Tập Yêu Ti đã đi chệch khỏi kế hoạch ban đầu Em vạch ra liền nói với Ái Ân

" Có chuyện gì? Mau nói "

" Yếm đại yêu đúng là đúng đã rời đi để hổ trợ chu đại yêu nhưng, là dùng ngọc dịch chuyển...."

Nghe cô nói đến đây, Em lập tức biết được tình hình hiện tại, cũng trở nên lo lắng

Y nếu muốn vừa muốn đến hỗ trợ cho Chàng nhanh nhất có thể vừa không yên tâm khi để đám trẻ của Tập Yêu Ti đi một mình, cách tốt nhất chính là sử dụng đến ngọc dịch chuyển

Ngọc này là do Ngài cùng sáng tạo để phân phát cho các đồ đệ của Ngài, dùng để bảo vệ các sư đồ của Ngài trong các trường hợp cấp bách, khi sư đồ của Ngài không thể tự chống chọi nổi nữa mà lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh, nó sẽ lập tức triều tín hiện đến cho Chàng hoặc Y, cho phép Chàng hoặc Y hoan đổi vị trí với đồ đệ đó để thay đồ đệ mình giải quyết mối hiểm nguy, Ngài có 7 đệ tử, các viên ngọc này cũng có 7 mảnh với các màu tướng ứng với từng để tử của Ngài

8 năm trước, với sự mất tích của Bạch Trạch Thần Nữ, kết giới của Đại Hoang trở nên lỏng lẻo, ngoài núi Côn Luân ra, Đại hoang còn có 7 cổng có thể ra vào khác, Ngài đã phân phó các đồ đệ của mình ở mỗi cổng để canh chừng

Mà trấn thủ hộ phía nam, đồ đệ hiện tại đang ở bên cạnh Chàng lúc này chẳng ai khác ngoài đại đệ tử của Ngài, cửu vĩ hồ ly vạn năm_Miêu

Nếu là các đồ đệ khác thì Em sẽ chẳng cần lo lắng, các đệ tử của Chàng ai cũng đều biết đến Em nhưng chưa có ai từng tiếp xúc qua với Em, ngoài trừ Miêu, các đồ đệ của Ngài đều là được Chàng nuôi dưỡng từ nhỏ, Miêu là đồ đệ đầu tiên Chàng thu nhận, từng tiếp xúc qua với Em rất nhiều lần, cũng biết được khá nhiều chuyện giữa Em và Y, trong đó bao gốm việc chiếc đồng hồ mặt trời kia là do Y và Em cùng nhau tìm ra, cũng biết việc, hiện tại đồng hồ mặt trời do Em cất giữ

Nếu nhìn thấy đồng hồ mặt trời vốn nên đặt ở chỗ Em lại đang ở trong tay Thừa Hoàng, Miêu chắc chắn sẽ thấy lạ và có thể sẽ bảo lại với Chàng mà Chàng biết chuyện thì Y đương nhiên cũng sẽ biết, Em biết chắc chắc Y và Chàng sẽ không kết luận ngay rằng chủ mưu là Em nhưng chắc chắc khó tránh khỏi nảy sinh nghi ngờ và sẽ bắt đầu thăm dò Em, mà kiểu gì trong lúc sơ sảy nào đó Em cũng sẽ lộ ra sơ hở, nếu để Chu Yếm biết được những chuyện này là do Em đứng sau giật dây, chắc chắc cũng sẽ sớm điều tra ra những chuyện mà Em đang và đã làm, như việc hợp tác với Sùng Võ Doanh chẳng hạn, nếu để Chu Yếm biết được những điều này, dù Chu Yếm có yêu thương Em đến đâu thì chắc chắc Em cũng không tránh khỏi bị trừng phạt một trận

Nhưng so với lo lắng, Em lại càng cảm thấy nực cười hơn, đám người Tập Yêu Ti kia chưa từng trân trọng Y, chúng luôn sẵn sàng cầm vũ khí chỉa về phía Y nhưng Y thì sao? Dù có bận việc chính sự vẫn hết lòng lo lắng cho sự an nguy của bọn chúng, còn phái ra cả một đồ đệ mạnh như vậy

Qủa là nực cười!

Nghĩa đến đây, ý muốn giết hết đám người phiền toái Tập Yêu Ti kia trong Em càng thêm mãnh liệt, giờ thì đám người Tập Yêu Ti cùng Anh Lỗi và Miêu đã đến chỗ của Thừa Hoàng rồi, Em có muốn ngăn cũng đã quá trễ rồi, mà giờ cả 6 người/yêu cũng đều đã đi vào trong trận pháp luôn rồi

Chuyện giờ cũng đã lỡ, thôi thì để Thừa Hoang xử đám kia xong, Em liền đem Anh Lỗi và Miêu ra ngoài, sau đó Chu Yếm có phát hiện ra điều gì mà trừng phạt Em thì Em cũng chấp nhận thôi

Nhưng càng nghĩ đến đám người Tập Yêu Ti, đặc biệt là ả thần nữ phế nhân và tên hậu duệ băng di kia, Em càng tức, vượn trắng nhỏ nhà Em, Em nâng niu yêu thương, đánh cũng chưa dám đánh mạnh cái nào thế mà bọn chúng hết dùng dao rồi dùng cung, quá quắc hơn là tên hậu nhân băng di kia còn dùng cả vân quang kiếm rồi đả thương vượn trắng nhỏ nhà Em, mà vân quang kiếm đối với yêu quái có tình sát thương bao nhiêu chẳng lẽ tên kia không biết? Mà tên nhóc thần y kia còn dàm cả gan có ý định hạ độc vượn trắng nhỏ nhà Em

Vượn trắng nhỏ ngốc của Em dù biết tất cả những vẫn đối tốt với chúng, thế mà chúng vẫn không biết đủ mà còn dám đói hỏi thêm, vượn nhỏ của Em nói mình nợ chúng, muốn trả nợ cho chúng, mà chúng hình như cũng có suy nghĩ này nên cứ mặc sức mà làm vượn nhỏ của Em thương tổn

Vượn trắng nhỏ nhà Em thì nợ bọn chúng cái gì chứ? Rõ ràng chính Y là người cứu chúng mới đúng!

Cụ tức này thật khó nuốt trôi, không được! Em không thể để chúng chết dễ dàng thế được! Em phải làm gì đó để trừng phạt chúng, bắt chúng trả giá vì đã dám động đến vượn nhỏ của Em!

Nghĩa là làm, sau mấy khắc suy tư, cuối cùng Em đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt hướng về nơi vô định, nhàn nhạt nói với Ái Ân

" Ta ra ngoài một chút, nếu a chu trở về, lập tức báo với ta "

Ở bên phục tùng Em 8 năm, Ái Ân tuy không thể bằng Chu Yếm đại yêu nhưng cô vẫn đủ khả năng để đọc vị được chủ nhân của mình, chủ nhân cô lại muốn ra ngoài nhập xác!

Không được, cô không thể để chủ nhân của cô lại nhập xác đi ra ngoài nữa, đó là cấm thuật, có tác động rất xấu đến chủ nhân cô, chủ nhân cô trên người cũng mang rất nhiều vết thương, hơn nữa, nếu để Chu Yếm đại yêu biết được, ngài ấy chắc chắn không tha cho cô!

" Chủ nhân, ngài không thể làm thế! Sự thiêu đốt của bất tẩn mộc lên ngài đang ngày càng mạnh mẽ, vết thương do lần nhập xác lần trước vẫn còn, nếu ngài còn dùng nữa sẽ không xong đâu!"

" Ngài không coi trọng mạng mình thì cũng xin hãy nghĩ đến chu yếm đại yêu, nếu ngài ấy biết được chuyện này, chắc chắc sẽ rất tức giận và đau lòng "

" Hơn nữa, ngài cũng sẽ khó tránh khỏi một trận trừng phạt, nên xin ngài, chủ nhân, xin ngài đi đừng!"

Cô vội ngăn Ly Luân lại khi thấy Em đang có ý định thoát xác ra ngoài, biết rõ điếm yếu của Em là Chu Yếm cũng liền lôi ra, cô bằng mọi giá phải giữ Em lại

Nhưng hiện tại Em đã bị sự giận dữ lấn át cả lý trí, nào có quan tâm nhiều như thế? Giờ Em chỉ muốn 'trả thù' cho vượn nhỏ nhà Em thôi, nhưng cái khác, Em không quan tâm

Thế là mặc kệ Ái Ân ra sức ngăn cản, Em vẫn dùng lá hòe thuẫn thần ra ngoài

Cô nhìn bản thể của Em đã mất ý thức, lập tức cảm giác bất lực cùng chua sót dâng trào, ngoài ngồi tại chỗ khóc ra thì cô chằng biết làm gì hơn nữa, cô đúng là hận chết bản thân mình, hận bản thân sao lại yếu ớt vô năng như vậy? Đến cả việc ngăn cản Em ngừng tổn thương bản thân cũng không làm được

Nếu đổi lại là Y, kết quả sẽ khác, đúng chứ?

><><><><><>

Sau khi vào bên trong trận pháp, bằng một cách thần kì nào đó mà tất cả họ đều bị tách nhau ra, mặt cho việc họ đã trói lại với nhau bằng dây trói yêu

.

Miêu mở mắt, đập vào mắt cô là khung cảnh hoang tàn của một tào thành cũ, cô nhìn xuống sợi dây trói yêu đã bị đứt trên mình rồi lại ngẩng đầu nhìn tòa thành hoang tan này

" Qúa nhiên là vậy...."

Mới đầu, khi nhìn thấy đồng hồ mặt trời, bảo vật mà sư bá và sư trượng(chồng của anh trai sư phụ) cô cùng nhau tìm thấy và theo cô được biết, nó hiện đang được sự trượng cất giữ, khi thấy chiếc đồng hồ mắt trời vốn nên ở chỗ sư trượng lại ở đây, còn là cổng vào trận pháp của lão Thừa Hoàng, cô đã lập tức khẳng định rằng lão Thừa Hoàng đã trộm đồng hồ mặt trời của sư trượng cô, dù sau thì cả Đại Hoang ai mà không biết lão Thừa Hoàng này có chấp niệm rất lớn với thần nữ đời đầu đâu? Ngàn năm trước còn gây ra hàng loạt các cuộc thảm sát chỉ để duy trì sinh mệnh của thần nữ đời đầu cơ mà

Nhưng cô thật không thể hiểu nổi, lão Thừa Hoang này lấy đồng hồ mặt trời làm cái quái gì? Đừng nói là lão thật sự tin lời đồn đại kia, rằng đồng hồ mặt trời có thể quay ngược thời gian đấy nha? Lão gần 10 vạn tuổi rồi đấy, không ngây thơ đến mức đó chứ

Nhưng, nghĩ kĩ lại, cô lập tức bác bỏ suy đoán của mình, phải biết rằng sư trượng của cô cực kì trân quý món bảo vật này, ngài đã thiết lập một lớp kết giới quay nó, dù bây giờ ngài ấy có yếu đi thì ngài ấy vẫn là một trong những đại yêu mạnh mẽ nhất đại hoang, sao có thể dễ dàng để bảo vật của mình bị trộm đi? Hơn nữa ở đó còn có kết giới của sư phụ cô, chẳng lẽ có người đột nhập mà sư phụ cô không biết? Mà lão Thừa Hoàng thật sự có thể đột nhập vào Hòe Giang Cốc mà không bị sư phụ cô phát hiện đi nữa thì việc lão muốn trộm đi đồng hồ mặt trời mà không gây ra chấn động là chuyện không thể

Giả xử lão nhân cơ hội sư phụ cô có việc đi ngoài để lén vào trộm đồng hồ mặt trời đi nữa thì chắc chắc lão sẽ phải giao đấu với sư trượng của cô mà sư trượng của cô chắc chắn không đánh lại lão, chắc chắc sẽ bị thương, sư bá cô chắc chắc sẽ chạy về bên sư trượng để chăm sóc ngài ấy và sư phụ cô chắc chắc sẽ tìm lão Thừa Hoàng tính sổ, dù sau đứng trước sức mạnh thanh tẩy, có là đại yêu mạnh nhất đại hoang cũng phải nể sợ 3 phần

Nếu mọi thứ diễn ra đúng như vậy, sư phụ cô chắc chắc không có thời gian mà đi qua giúp cô ngăn lại cuộc bạo lạo, sư bá cũng sẽ không vì thế mà phải dùng đến ngọc dịch chuyển để hoán đổi vị trí với cô nhằm hổ trợ sư phụ

Sâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, cô lập tức nhận ra sự việc này có lẽ không đơn giản như thế, và giờ, khi đứng trong trận pháp, cảm nhận rõ ràng lượng yêu lực vượt quá mức một kết giới thông thường nên có, cô bắt đầu nghi ngờ, liệu trong chuyện này, có sự nhúng tay của sự trượng cô không?

.

Anh Lỗi mở mắt ra, thấy trước mắt là miếu sơn thần cũ trước đây mình từng ở thì nghi hoặc, khi định quay sang nói chuyện với Bạch Cửu thì nhận ra cậu bé không có ở bên cạnh, cả Tiểu Trác đại nhân cũng biến mất, sơi dây trói yêu cũng đã đứt

Anh Lỗi sững sờ, Anh Lỗi hoang mang, Anh Lỗi nghi ngờ thế sinh

Là ai nói dùng dây trói yêu là khỏi bị lạc thế?

.

.

.

" Ta nên bắt đầu từ ai trước đây? "

" Theo quy tắc cũ, bắt đầu từ bạch trạch thần nữ trước đi "

.

.

.

Văn Tiêu mở mắt ra, lập tức nhận ra dây thừng trên tay đã bị đứt, Bùi Tư Tịnh và Miêu không rõ tung tích

Nàng ngước mắt quan sát khung cảnh xung quanh, đây....chẳng phải là Đại Hoang sao?

Nàng nhìn dao dác xung quanh, tự hỏi sao bản thân lại xuất hiện ở Đại Hoang thì bất chợt, Nàng nghe thấy một giọng nói trầm thấp đã vang lên bên tai Nàng như Nàng lại chẳng thấy ai cả, nhưng Nàng vẫn nhận ra giọng nói này, là Ly Luân

" Đã lâu không gặp, bạch trạch thần nữ "

Giọng nói kia vẫn như mấy thàng trước, khi lần đầu Em đối diện với Nàng, vẫn mang theo sự khinh miệt và chế giễu như thế

Nàng vừa nghe thấy người kia là Ly Luân liền sững sốt, không phải nói Triệu Viễn Chu đã quản lý tốt tên đại yêu này rồi hay sao? Tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây, còn là bên trong trận pháp của Thừa Hoàng, chẳng lẽ hắn và Thừa Hoàng là động phạm sao?

" Ly luân, tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn giở trò gì? "

Nàng cảnh giác mà lớn tiếng chấp vấn vào khoảng không, Nàng hiểu rằng tên đại yêu vốn nên ở trong kết giới lệnh phạt của lệnh bài Bạch Trạch ở Hòe Giang Cốc, dưới sự giám sát của Triệu Viễn Chu, ngoan ngoãn ở nơi sinh ra dưỡng thương sẽ không tự nhiên mà bất chấp việc bị phản phệ mà đi ra ngoài đây tìm Nàng chỉ để 'hàn huyên', mà giữ Nàng và hắn vốn cũng chẳng có gì để mà hàn huyên, mối quan hệ của Nàng và hắn xưa nay vốn chẳng tốt đẹp gì, mà có khi hắn còn đối với Nàng, là căm hận đến tận xương tủy, giờ hắn tìm Nàng, lại còn trong hoàn cảnh thế này, chắc chắn có mục đích gì đó

Chỉ nghe thấy kẻ kia bất cười, một điều cười âm u

" Không có gì, ta chỉ là, muốn ngươi thấy lại một chút chuyện thôi "

" Ký ước bị niêm phong của ngươi, cũng nên khôi phục lại rồi "

Sau đó, một cười trầm thấp vang lên, Nàng cảm nhận được dường như tên đại yêu kia đã đi mất, Nàng nhìn vào hư không mà khẽ nhíu mày

" Không có triệu viễn chu liền chạy ra ngoài gây lọa, xem ra sau này nên bảo tiểu trác ít giao nhiệm vụ lại cho đại yêu mới được "

Nàng thừa hiểu rằng tên hòe đại yêu kia nguy hiểm ra sao, nếu để hắn ra ngoài, chắc chắc sẽ gây họa cho nhân gian, mà người duy nhất mà tên hòe yêu này nghe lời, có thể kiểm soát được tên hòe yêu nguy hiểm này, cả thiên hạ này sợ rằng chỉ có mình Triệu Viễn Chu/Chu Yếm

Hắn không giống Triệu Viễn Chu yêu thích nhân gian, hay A Chu phân thân của Y tuy cũng chẳng mấy ưa thích nhân gian nhưng vẫn hiểu đạo lý, sẽ không tùy tiện giết ai, hắn là căm ghét nhân gian đến tận xương tủy, sẽ giết bất kỳ con người nào khiến hắn chướng mắt

Được rồi, Nàng thừa nhận, Nàng đối với tên hòe yêu kia có thành khiến, dù sau Nàng và hắn cũng ít khi tiếp xúc, mà mỗi lần tiếp xúc, đều chẳng phải tình huống tốt lành gì cho cam, lần đầu Nàng biết đến hắn là vì chuyện sư phụ Nàng mất tích 8 năm trước, khi ấy hắn là ác yêu bị sư phụ Nàng phong ấn, lần tiếp xúc thứ 2 là mấy thàng trước cùng với Triệu Viễn Chu, sự căm ghét trong ánh mắt khi hắn nhìn Nàng không hề bị che giấu, nếu không phải Triệu Viễn Chu ngăn cản, sợ rằng giờ Nàng cũng chẳng còn toàn vẹn mà đứng đây

Tuy sau này hắn dưới sự kiểm soát và dỗ dành của Triệu Viễn Chu/Chu Yếm đã chẳng gây thêm rắc rối gì nữa, nhưng Nàng đối với hắn, vẫn là có định kiến

" A tiêu "

Khi Nàng còn đang bận suy đoán xem hắn có ý định gì thì đã bị một giọng nói quen thuộc sau lưng làm cho chết đứng tại chỗ

Đây.....chẳng phải giọng nói của sư phụ Nàng sao?

Khi Nàng quay người lại, nhìn về phía chủ nhân giọng nói, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời

Là sư phụ Nàng, người vẫn y hệt như trong kí ước của Nàng, chỉ là, người hình đang trò chuyện cùng ai đó

" A tiêu, lại đây, để sư phụ tết tóc cho nào"

" Vâng ạ "

À, ra đó là Nàng, là nàng của năm 15t, vẫn là một thiếu nữ thơ ngây chưa trải sự đời cũng chưa mất đi sư phụ kính yêu của mình, Ly Luân là đang muốn hành hạ Nàng bằng những kí ước tốt đẹp xưa kia sao?

Bởi lẽ, mộng đẹp đến mấy cũng tan, quá khứ có hạnh phúc đến đâu cũng đã là quá khứ, chúng ta chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nhớ chứ chẳng thể chạm

Nhưng thôi, dù mục đích của Ly Luân có là gì, dù cho trước mắt Nàng có là ảo ảnh, Nàng đã lâu chưa thấy lại sư phụ của mình chân thực thế này, nói không nhớ là nói xạo, nên thôi, hiếm có cơ hội thế này, Nàng đành ăn mày quá khứ chút vậy

***************

Nàng đã mất một số đoạn kí ước nhưng, đó chỉ là ký ước năm 16t của Nàng còn những kí ước trước đó thì Nàng vẫn nhớ được

Nàng ngồi đó xem lại từng kí ước năm 15t, chính xác là ký ước 3 tháng trước khi Nàng tròn 16t, nếu theo tiến trình hiện tại, có lẽ Nàng cũng sẽ thấy lại được những kí ước mà Nàng đã mất năm đó

+++++++

Vào một ngày như bao ngày khác ở Đại Hoang, khi nàng đang ngồi chơi trên xích đu thì sư phụ của nàng về, và theo phía sau Người là một nam nhân đeo mặt nạ, dáng người khá cường tráng nhưng cũng rất mảnh khảnh, mặt trên mình một bộ y phục đen có họa tiết bằng sợi chỉ bạc, khoác ngoài một chiếc áo lông màu đỏ thẳm

Triệu Uyển Nhi dẫn vị nam nhân kia đi đến trước mặt Nàng, giới thiệu với nàng

" Văn tiêu, đây là nghĩa huynh của ta, huynh ấy là một đại yêu của đại hoang "

Vị nam yêu kia cũng đi lên một bước, đầu hơi cúi người, tay đặt chéo trước ngực, chào nàng đồng thời cũng giới thiệu

" Rất hân hạnh được gặp văn tiêu tiểu thư, ta tên triệu viễn chu "

Nàng cũng đứng dậy, khẽ hành lễ đáp lại vị nam yêu kia mà giới thiệu

" Tiểu nữ tên văn tiêu, rất vui được gặp tiền bối "

Thời gian trôi qua thật nhanh, loán một cái mà đã 2 tháng kể từ ngày Nàng và Triệu Viễn Chu gặp nhau, à, mà giờ thì Nàng phải gọi nghĩa sư bá

Hôm nay sư phụ nàng có việc nên đã đi đâu đó, nhờ nghĩa sư bá trong coi nàng giúp nhưng hôm nay nàng thấy nghĩa sư bá lạ lắm, bình thường ngài ấy toàn mặt hắc y nhưng hôm nay lại mặt bạch y, à mà cũng không đúng, y phục này thiên về xám hơn chứ không phải màu trắng, phía trên vai thì đúng là màu trắng nhưng chuyển đen dẫn về phía dưới

( Au: Kiểu này nè )

Mái tóc đan xen 2 màu trắng đen buôn xõa thường ngày cũng thay bằng một mái tóc đen huyền như mang đêm và được bối thấp vắt sang trái, trên mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ xấu xí đó, khí chất toát ra cũng có gì đó rất khác

Nàng mơ hồ cảm thấy, vị nam yêu đứng trước mặt nàng đây vẫn là nghĩa sư bá của nàng nhưng nàng cũng mơ hồ cảm thấy, đây không phải nghĩa sư bá của nàng

À, hôm nay nghĩa sư bá còn mang theo một cô nương, hẳn là nữ yêu đi, thấy nàng nhìn, cô nương đó cũng rất vui vẻ mà đưa tay ra giới thiệu với nàng

" Xin chào tiểu thần nữ, ta là cửu vĩ hồ ly tên miêu, là đồ đệ của nghĩa sư bá muội, rất vui được gặp "

Ồ, hóa ra nghĩa sư bá của nàng cũng có đồ đệ sao? Nàng không ngờ đấy

Thấy Miêu giới thiệu, nàng cũng vui vẻ nắm tay mà giới thiệu

" Rất vui được gặp, muội là văn tiêu "

Sau đó nàng và Miêu liền vui vẻ chơi cũng nhau, còn " Triệu Viễn Chu" thì ngồi nơi tảng đá cách đó không xa, lặng lẽ quan sát bảo vệ cho 2 nàng

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, khoảng thời gian ấy thật sự là hạnh phúc đến không thể tưởng được, nàng có sư phụ yêu thương, có tỷ tỷ xinh đẹp cưng chiều, có nghĩa sư bá bí ẩn tuy lạnh lùng ít nói lại luôn âm thầm bảo vệ chăm sóc nàng, có thể nói đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời nàng

Nhưng người ta thường có câu, trời quang trước giỗng bão là tiềm tàn tai họa, hoa đẹp đến mấy cũng tàn, mộng đẹp đến đâu cũng tỉnh

Và rồi, ngày mà nàng, thiếu nữ 16t thơ ngây ấy bị ép phải trưởng thành để đối mặt với thiên hạ hiểm ác ấy cũng đến

Khi ấy là một ngày tuyết rơi đầu tháng, sư phụ và nghĩa sư bá nàng phải đi phong ấn một tên ác yêu tên Ly Luân, nghe nói hắn đã giết sạch người trong một tiệm thuốc, cũng nghe nói rằng tên ác yêu Ly Luân này, là bằng hữu của nghĩa sư bá nàng

Nàng thì không có được tận mắt chứng khiến, Miêu tỷ tỷ đã được nghĩa sư bá phân phó ở lại bảo vệ nàng nhưng hình như bên kia có bất trắc gì đó, chỉ thấy bầu trời đột ngột chuyển đỏ, Nàng nhìn lên trời, à, hôm nay là đêm trắng máu

******

Nàng ở bên ngoài thấy đến cảnh này thì có chút không dám xem tiếp, Nàng không muốn đối mặt với sự thật rằng, vị bằng hữu mà hiện tại Nàng yêu quý, vị nghĩa sư bá luôn chăm sóc bảo vệ Nàng, lại chính là người gây ra cái chết cho sư phụ của Nàng

Nhưng bất quá Nàng lại chẳng làm gì được, bây giờ chân tay Nàng đều đã bị giây leo của cây hòe giữ chặt vào tảng đá, Nàng có muốn di chuyển cũng không di chuyển được

Thấy Nàng quay đầu đi không muốn nhìn tiếp, giây leo cây hòe như có linh tính mà vươn lên ép đầu Nàng quay lại, bên tai Nàng cũng truyến đến tiếng nói trầm thấp như quỷ dữ đòi mạng của Ly Luân

" Sao lại không xem tiếp? Không phải ngươi muốn khôi phục lại ký ước đã mất của mình sao? Không phải ngươi muốn biết năm đó chuyện gì đã sảy ra với sư phụ mình sao? Không phải ngươi muốn biết tung tích của lệnh bài bạch trạch sao? "

Nàng hít sâu một hơi, nén lại sự giận dữ và cơn uất nghẹn trong lòng, mở mắt nhìn cảnh tượng về quá khứ xưa kia, tuy không biết sau chuyện này thì sau này Nàng phải đối mặt với Triệu Viễn Chu như thế nào nhưng, lệnh bài Bạch Trạch vẫn là quan trọng nhất, dù có không muốn thì Nàng cũng phải đối mặt với nó

+++++

Nàng thì không hiểu đêm trăng máu là gì, chỉ biết là đêm nay hình như là trắng máu đậm hơn những lần trước, nàng không hiểu nhưng Miêu tỷ của nàng thì hiểu, chỉ thấy Miêu quay sang đặt tay lên vai nàng, thần sắc nghiêm trọng nói

" Vật nhỏ, muội nghe ta dặn, tuyệt đối phải ở yên trong kết giới của ta, dù có thấy động tĩnh gì cũng không được phải đi ra, hiểu chưa? "

Nàng tuy không hiểu gì nhưng vật gật đầu, Miêu tỷ thì xoa đầu nàng, sau khi tăng thêm 3 tầng kết giới bảo vệ nàng liền chạy đi về phía đang phát ra cột ánh sáng đỏ thẩm kia, nàng nhìn theo bóng lưng của Miêu tỷ, lại nhìn về phía chiến trường của sư phụ và nghĩa sư bá nàng

Nàng....có dự cảm không lành về chuyện này

Nhưng khi nàng muốn đuổi theo Miêu tỷ, một cơn choáng váng bất ngờ ấp đến khiến nàng phải bám vào tảng đá bên cạnh, tầm mắt nàng cũng mờ dần mờ dần, nàng giương mắt nhìn về phía Miêu tỷ chỉ kịp thốt lên câu

" Miêu tỷ.....nguy....hiểm...."

Sau câu nói đó là nàng bất tỉnh luôn không biết một cái gì nữa, khi nàng lần nữa tỉnh dậy chạy đến thì mọi chuyện đã quá trễ, sư phụ, nghĩa sư bá và miêu tỷ không thấy đâu, chỉ thấy một chiến trường với rất nhiều xát chết và các vết máu loan lỗ

Nàng đau khổ mà ngồi thụp xuống đó khóc nức nở, ngày hôm đó, thiếu nữ Văn Tiêu 16t thơ ngây đã chết, chỉ còn lại một thần nữ Bạch Trạch mất đi thần lực, đè nén tất cả cảm xúc, khoát lên mình vẻ ngoài trầm ổn cũng nụ cười giả tạo

***

Đến đây thì cảnh vẫn tiếp tục, dường như đây không phải là kí ước của Nàng mà là của một người nào đó khác

Khung cảnh thay đổi, khi Nàng mở ra đã thấy bản thân ở chiến trường năm đó, và ở bên kia là Chu Yếm đang đau khổ đấu tranh để bản thân không bị lệ khí khống chế

Và nàng đã nghe thấy tiếng sáo quen thuộc kia, là tiếng sáo của Bạch Trạch lệnh, và bên cạnh tiếng sáo ấy, còn có một âm thanh của nhạc cụ khác, là đàn tranh, ai đó đang đánh đàn tranh

++++++++

Triệu Uyển Nhi bên này đang ra sức thổi sáo lên khúc ca của lệnh bài Bạch Trạch, bên cạnh là A Chu cùng một chiếc đàn tranh đang đàn lên một khúc nhạc nghe khá êm tai, đó là khúc nhạc thanh tẩy

2 huynh muội bọn họ đang nổ lực để đẩy lùi lệ khí trong người của Triệu Viễn Chu, khôi phục lại thần trí cho Y, ngăn y sát sinh nhưng xem ra họ cũng sắp trụ không nổi rồi

" Chết tiệt, rốt cuộc là tên chó má nào đã kích động đến ngài khiến ngài mất kiểm soát thế này!?"

Chàng không nhịn được mà chửi thề, bao năm qua một mình Chàng vẫn có thể kiểm soát tốt lệ khí, những trăm năm gần đây Y cũng không còn thường xuyên bị lệ khí chia phối với đêm trăng máu nữa nhưng rốt cuộc là hôm nay kẻ nào đã kích động đến Y khiến Y sinh ra oán khí thế này!?

Bởi vì trong lòng Y sinh ra oán niệm khiến cho lệ khí sau nhiều năm bị kiếm chế bùng phát mạnh mẽ, khiến bây giờ cả Chàng và Triệu Uyển Nhi kết hợp sức mạnh lại vẫn không cách nào đẩy lui được lệ khí

Chàng với Triệu Uyển Nhi bây giờ là chỉ có thể áp chế đi phần nào lệ khí thôi, giờ mà muốn vượt qua cái kiệp nạn này thì chỉ còn cách là Y khôi phục lại lý trí thôi chứ Chàng với Triệu Uyển Nhi là chịu thua rồi đấy

Mà Chàng với Triệu Uyển Nhi cũng sắp đuối sức đến nơi rồi, Trác Dực Hiên đứng bên ngoài thì lo điên lên được nhưng anh đã được giao nhiệm vụ là phải ở đây, thứ nhất là kiếm chế đám người Tập Yêu Ti và Sùng Võ Doanh lại, để cho tránh họ làm điều gì ngu ngốc kích động đến Chu Yếm, khi đó là cả lũ chết hết luôn đấy chứ ở đó mà ngăn với chả chặn, thứ 2 là nếu thấy Chàng ra hiệu, lập tức xông lên dùng kiếm Vân Quang đâm vào nội đan Triệu Viễn Chu ngay và luôn, dù như vậy thì một đoạn thời gian sau đất trời cũng sẽ thai nghén ra một vật chứa lệ khí khác nhưng nếu bây giờ Y mà mất kiểm soát một cái là cả lũ chết hết, nên thôi, chuyện của tương lai thì để tương lai tính, giờ cứ giải quyết chuyện trước mắt cái đã

Miêu ở bên ngoài thì đang cố gắng duy trì kết giới, hạn chế chế tối đa khả năng di chuyển của Triệu Viễn Chu, nhưng coi bộ cô cũng sắp kiệt sức đến nơi

Không biết bao nhiêu lâu rồi qua, cuối cùng Triệu Viễn Chu cũng khôi phục lại thần trí mà áp chế lại lệ khí trong người, đàn tranh thanh tẩy và sáo Bạch Trạch lệnh cũng nhanh chóng tiêu tán đi số lệ khí bị thoát ra ngoài, khiến đám lệ khí này yếu đi phải rút vào lại sâu trong người Triệu Viễn Chu

Mọi nguy hại được giải trứ, cả đám lập tức thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ chuyện này đã qua nhưng không, Chàng cất đàn tranh của mình đi, mắt thấy Triệu Uyển Nhi lảo đảo thân thế sắp ngã xuống, Chàng lập tức đỡ lấy, Trác Dực Hiên và cha của anh cũng vội chạy đến xem tính hình của nàng

Lúc này, không biết từ đâu ra một làn khói xuất hiện rồi từ từ bao trùm lấy đám người thơ săn yêu, Chàng lập tức nhận ra đó là khói độc, vội vàng hét lên với đám người

" Lập tức bịt mũi lại, đó là khói độc "

Nhưng đã trễ, một số người bên Tập Yêu Ti đã hít phải khói độc, bắt đầu xuất hiện cái tình trạng của việc trúng độc, còn bên Sùng Võ Doanh, dương như bọn chúng đã có ý định đổ tội sát sinh cho Chu Yếm từ trước nên đã đồng loạt cắt thuốc độc từ sát, làn khí độc kia e là cũng liên quan đến chúng

Trác Dực Hiên và lão Trác cũng đã trúng độc, tính thế cấp bách, Y và Chàng chỉ đành kéo Miêu và 3 người này tránh xa khỏi vùng độc

Nhưng chưa xong, Chàng nhận thấy Triệu Uyển Nhi có dấu hiệu lạ liền bắt mạch thử, không bắt thì thôi chứ đã bắt mạch là Chàng ngay lập tức thét lên

" Ngài, uyển nhi trúng độc rồi! "

Y nghe thế vội chạy tới, sốt sắng hỏi

" Muội ấy sao lại trúng độc được, khi nảy làn khói đó còn chưa đến đó của 2 người mà "

Chàng bắt mạch lại, lắc đầu nói

" Không, không phải chấn độc dưới kia, là độc khác, chất độc này là nhắm vào uyển nhi, khi muội ấy sử dụng thần lực, đồng nghĩ với việc khiến chất độc sẽ nhanh chóng làn ra "

Chàng nghiêm trọng nói, Y nghe thế thì rất tự trách, nếu không phải tại Y, Uyển Nhi sẽ không sảy ra chuyện

" Ngài đừng tự trách, chuyện này là do có kẻ nhằm vào muội ấy và ngài, giờ tạm thời ta sẽ phong bể lại kinh mạch của muội ấy, ngăn chặn chất động lan nhanh "

Lúc này, Miêu bên này sau khi bắt mạch cho Trác Dực Hiện và lão Trác cũng thảng thốt kêu lên

" Sư phụ, sư bá, chất độc của 2 người này cũng đang lan với tốc độ rất nhanh! "

Y và Chàng nghe thế thì bàng hoang, 2 người họ chỉ mới trúng độc thôi mà, sao lại lan nhanh thế được!?

Rốt cuộc kẻ đã chế tạo chất độc này có thâm thù đại hận gì mà quyết phải giáng tội sát sinh này cho Chu Yếm đến thế!?

Trong lúc mấy người kia đang phân tâm, Triệu Uyển Nhi mở mắt, run rẩy điều động lệnh bài Bạch Trạch ra khỏi người mình, phân tách nó thành 2, 1 nửa lặng lẽ chui vào người Chàng, một nửa bay về nơi xa, nhập vào người Văn Tiêu đang bất tỉnh

Làm xong thì Nàng cũng ngất luôn, thấy tình hình không ổn, Chàng lập tức bế Triệu Uyển Nhi lên, nói với Y

" Ngài, trước mắt là chúng ta cứ đem họ về núi thanh vân của ta cái đã rồi chuyện giải độc tính sau "

Y gật đầu, thi triển pháp thuật đưa tất cả về núi thanh vân của Chàng

************

Ký ước đến đây đã ngăn quảng, Nàng thì sửng sờ không thôi

Vậy hóa ra, sư phụ của Nàng, cha huynh Trác Dực Thần không phải là do Triệu Viễn Chu trong lúc mất kiểm soát giết chết, mà là do trúng độc?

Vậy là bây lâu nay.....Nàng đã trách nhầm Triệu Viễn Chu rồi

Dù ngoài miệng, Nàng nói chưa tìm thấy xác sư phụ thì sư phụ Nàng vẫn có khả năng còn sống, nói rằng mình không trách Y nhưng lại vô thức đối xử với Y như tội đồ, mỗi lần vô ý nhắc đến sư phụ, Nàng đều vô thức mà lộ ra ánh mắt căm phẫn khi nhìn Y

Trong thâm tâm Nàng, cũng đã tự nhận định rằng chính Y đã giết sư phụ Nàng, thần nữ Bạch Trạch đới thứ 3, Triệu Uyển Nhi đồng thời là nghĩa muội của Y

Nhớ lại ánh mắt thoáng buồn của Y, nhớ lại từng nụ cười đau xót của Y mỗi khi Nàng vô ý nhắc đến sư phụ, trong lòng Nàng dâng lên một cảm xúc chua xót không nói thành lời

Với tính cách của Y, dù sư phụ của Nàng có thật sự không phải do Y giết thì Y cũng sẽ tự dằn vặt bản thân, đã vậy Nàng còn nhiều lần vô thức lộ ra ánh mắt căm phẫn với Y, khi ấy trong tim Y đã đau đến mức nào đây chứ?

Trong suốt thời gian qua, dù có cố phủ nhận nhưng thực tế, Y luôn sống trong sự nghi kị của tất cả mọi người trong Tập Yêu Ti, thời gian qua, Y rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì đây?

Lúc này, Ly Luân xuất hiện trước mắt Nàng, cười và hỏi Nàng

" Sao nào? Thấy hết rồi chứ thần nữ đại nhân? "

Ly Luân đứng trước mặt Nàng, thích thú nhìn gương mẫu tự trách đau khổ của Nàng mà cười khoái chí nhưng ẩn giấu trong nụ cười ấy, là sự giận dữ đến căm hận của Em giành cho Nàng

Tiểu tâm can của Em, hi sinh không biết bao nhiêu thứ cho thần nữ này, thế mà cô ta vẫn không biết đủ mà hết lần này đến lần khác làm vượn nhỏ của Em tổn thương, ngoài miệng thì nói rằng có thể sư phụ cô ta vẫn còn sống, nói rằng người không phải do Y giết, như lại vô thanh vô thức mà đối xử với vượn nhỏ của Em như tội đồ, ánh mắt nhìn vượn nhỏ của Em cũng luôn mang theo sự trách cứ

Hứ, đúng là giả tạo

Em dùng dây leo nâng Văn Tiêu lên, lấy trong áo ra một con dao rồi điểm lên tay phải của Nàng, cười lên một cách âm u

" Cái tay này của ngươi đã dùng dao khứa lên cổ của a yếm nhỉ? "

Em nhìn cổ tay trắng nõn yếu ớt của Nàng, rồi lại ngẩng đầu nhìn Nàng, động tác dùng dao điểm từng nhịp lên cổ tay Nàng vẫn không dừng lại, Em mỉm cười nhìn Nàng, đầu hơi nghiên sang bên

" Ngươi nói xem, cổ tay trắng ngần này của ngươi, nếu có thêm vài vết đỏ thẫm, hẳn sẽ đẹp lắm nhỉ? "

Dây leo quấn quanh cổ siết đến mức Nàng hít thở muốn không thông, nhưng Nàng không có nửa điểm phản kháng, đúng hơn là không thể phản kháng

Trong một khoảng khắc Nàng đã nghĩ, nếu xuống đó Nàng có thể gặp lại cha nương sư phụ của mình, nếu cái chết của Nàng có thể dùng để tạ tội cho Triệu Viễn Chu, vậy chi bằng Nàng cứ chết luôn đi cho xong?

Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, Nàng phải sống, Nàng có nhiệm vụ cần làm, Nàng hiện giờ đã biết lệnh bài Bạch Trạch ở đâu, Nàng cần ra ngoài đem tin này nói với Triệu Viễn Chu, nói với mọi người, Nàng phải cửu vớt chúng sinh

Hơn nữa, nếu bây giờ Nàng chết, tên đại yêu kia chắc phải sẽ tự trách đến tự vẫn sao?

Nên, Nàng phải sống, phải sống vì sư phụ, vì thiên hạ và vì Y

Nàng phải sống, phải sống để trả nợ cho Y

Với lại, người Nàng nợ, là Triệu Viễn Chu, là Chu Yếm chứ không phải Ly Luân, chẳng có lý do gì mà Nàng phải chết trong tay tên hòe yêu này!

.

.

.

.

.

Đồng dạng xem kí ức với Nàng còn có Trác Dực Thần

Nhìn thấy cha huynh của mình vốn là do trúng độc mà chết nhưng bây lâu nay Anh lại luôn trách nhầm Triệu Viễn Chu, luôn mặt sức đối xử thô bạo với Y mà hối hận không thôi

Mà Triệu Viễn Chu cũng là thấy bản thân có lỗi nên dù có bị Anh đổi xử thể vẫn im lặng chịu đựng

Lúc này Ly Luân bóp cằm Anh nâng lên, nhìn thấy vẻ mắt đau khổ của Anh mà môi cong lên tạo thành một nụ cười, nụ cười phẫn hận

" Trác dực thần, ngươi có tình cảm đặc biệt với a chu nhỉ? À, mà chắc ngươi chỉ mới xác định được đó là a chu khi 2 yêu bọn họ hoàn đổi vị trí mấy tháng trước thôi nhỉ? "

" Trước đó, đối tượng ngươi yêu là triệu viễn chu, là a yếm của ta, nhưng ngươi nhìn ngươi xem, ngươi nói ngươi yêu hắn nhưng ngươi thử nhìn lại cách ngươi đối xử với hắn đi, nó có giống cách đối xử với người mình yêu không? "

Một câu hỏi mà đánh thẳng vào điểm yêu của Anh, phải ha, cách Anh đối xử với Triệu Viễn Chu, nào giống cách nên có khi đối xử với người mình yêu đâu?

Anh, ngoài miệng thì nói không trách Triệu Viễn Chu, nói rằng mình yêu Chàng nhưng, lại vô thức đối xử thô bạo với Triệu Viễn Chu

Sát thương của Vân Quang kiếm đối với yêu quái lớn đến mức nào Anh biết chứ nhưng Anh vẫn cứ là hết lần này đến lần khác đả thương Y, biết Y sợ đau đấy nhưng vẫn vịn vào cớ Y là đại yêu mà hết lần này đến khác dùng kiếm Vâng Quang đả thương Y

Em tắt nụ cười, đưa tay bóp cổ Anh mà nâng lên cao, trong một khoảnh khắc, Anh đã định sẽ buông xuôi nhưng khi nghĩ đến Triệu Viễn Chu thì ý chí của Anh lại bùng lên

Anh không thể chết ở đây! Nếu Anh chết ở đây, Triệu Viễn Chu khẳng định sẽ cực kì tự trách, có khi là tự vẫn luôn không chừng, Anh không thể để chuyện đó sảy ra!

Hơn nữa, Người Anh nợ là Triệu Viễn Chu, là đại yêu Chu Yếm chứ không phải tên đại yêu hòe này, có muốn đến mạng thì cũng là nên chết trong tay Triệu Viễn Chu chứ không phải tên hòe yêu này!

.

.

.

.

Bạch Cửu không bị Em tác động gì nhiều, Em chỉ đơn giản vây hãm cậu bé trong những kí ức tội tệ nhất của cậu bé thôi, nhưng mà đối với đứa trẻ 13t, việc bị vây hãm trong vòng lặp vô tận của nhưng cơn ác mộng trong quá khứ cũng đủ giày vò tinh thần rồi

Hứ, rừa cái tội dám có ý định hạ độc vượn nhỏ của Em

.

.

.

.

Về phía Bùi Tư Tịnh, tuy cô ta từng dùng mũi tên đả thương vượn nhỏ của Em nhưng Em cũng không phải yêu không nói lý lẽ, cô ta cũng chỉ là theo phản xạ tự nhiên mà bắt tên, khi ấy cũng chưa kịp nhìn thấy Triệu Viễn Chu đang ở trong quan tài, mà cũng chỉ có 1 lần đó thôi

Lỗi của Bùi Tư Tịnh không nặng nên Em cũng không muốn ra tay, cứ giao cho Thừa Hoàng xử lý cô ta thôi là được rồi

Còn việc vào tay Thừa Hoàng có sống sót hay không thì.....Em ứ quan tâm

.

.

.

.

Quay lại phía Văn Tiêu

Mắt thấy Nàng đang ra sức phản kháng, Em liền lộ ra nụ cười thích thú mà nhìn Nàng, như một thơ săn nhìn con mối của mình đang vùng vẫy trong vô ích, tận hưởng từng cảm xác sợ hãi không cam lòng trên gương mặt con mối

Thẳng cho tận đến khi Văn Tiêu sắp ngạc thở chết đến nơi thì Em mới buông tha cho Nàng

Em nhìn Văn Tiêu đang nằm trên đất ho sặc sụa, ánh mắt khi nhìn mình ánh lên vẻ nghi hoặc thì nụ cười của Em lại càng tươi hơn nữa, trong ánh mắt lộ ra một chút điên dại

Từ đầu Em vốn đâu có ý định giết Nàng? Em chỉ đơn giản muốn chơi đùa với Nàng thôi~

Với lại, nếu giết Nàng ở đây, Chu Yếm chẳng phải sẽ giận chết Em hay sao? Hơn nữa, Em còn muốn hành Nàng dài dài nga~

" Ta thực muốn giết ngươi nhưng nếu vậy chu yếm sẽ giận ta, nên, nể mắt chu yếm, nay ta tha mạng cho các ngươi, nhưng, nếu ta còn biết ngươi dám đụng đến vượn nhỏ của ta thêm lần nào nữa, ta không biết bản thân mình sẽ làm gì đâu nha~"

Rồi Em cúi xuống, bên tai Nàng bỏ lại một câu

" Thần nữ bạch trạch, nhớ lấy, dù có là chu yếm hay đại hoang, đều chưa từng nợ ngươi bất cứ điều gì "

Nói xong cũng liền hóa thành lá hòe mà biến mất, Nàng sau đó cũng ngất luôn tại đó

.

.

.

.

Bên Trác Dực Thần thì không nhẹ nhàng như thế

Ừ thì, tình địch gặp nhau thì sao có thể nhẹ nhàng ngồi xuống trò chuyện đàm đạo được?

1 yêu 1 người, lao vào choáng nhau, mối đòn đánh tung ra về phía đối phương đều mang theo sát ý tựa hồ muốn một chiêu lấy mạng đối phương nhưng cũng như chỉ đang thăm dò chứ không thật sự muốn ra tay

Vừa đánh, Anh còn xấu tính mà khiêu kích Ly Luân

" Ngươi biết sao ngươi và triệu viễn chu vốn như hình với bóng lại xa cách 8 năm không? Chính vì ngươi đã tặng ô cho y đấy, vì ô chính là đại diện cho ly tán "

Em nghe thì thoáng sững người đôi chút nhưng cũng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thương mà tấn công Trác Dực Thần, cũng chẳng vừa vặn gì mà đáp lại

" Thì đã sao? Chẳng phải bây giờ y đang ở bên ta đấy hay sao? Suốt 8 năm qua, y cũng vì cứu ta nên mới rời đi, bất chấp bản thân có mất mạng cũng quyết cứu ta "

" Dù có bất kì trượng hợp nào, chỉ cần ta gọi, y dù có do dự vẫn sẽ chọn ta, a yếm yêu ta, a chu sủng ta, ngươi có được như thế không? "

Điều này trực tiếp kích động đến Anh, Anh vung tay chém ra một đường kiếm về phía Ly Luân, Em vốn có thể tránh thoát dễ dàng nhưng lại cố tính để bản thân trúng đòn đó

Em khuỵu xuống, mặc kệ máu đang chảy, Em giương đôi mắt đầy khiêu kích và thách thức mà nhìn Trác Dực Thần

" Chỉ cần ta bị thương, dù ta đúng hay sai, a yếm dù có giận vẫn sẽ dịu dàng chăm sóc ta, a chu sẽ vì lo cho ta mà bật khóc, sẽ vì ta mà tính sổ với kẻ đó, ngươi, có được như thế không? "

Trác Dực Thần tức giận nhìn Ly Luân nhưng Anh không thể phản bác, vì Em nói đúng, dù có bất kì trường hợp nào, dù là Em làm đúng hay làm sai, chỉ cần Em bị thương hoặc tỏ ra ủy khuất một chút, Chu Yếm dù giận cũng tuyệt đối không mạnh tay với Em, nếu phải lựa chọn, dù có do dự, Chu Yếm vẫn sẽ bỏ mặt Tập Yêu Ti mà chạy về phía Ly Luân

Vị trí của Em trong lòng Chu Yếm, là vị trí mà không ai có thể thay thế

Nhìn vẻ mắt đau khổ của Trác Dực Thần, Em không kiềm được mà lộ ra nụ cười khoái trá, Em lảo đảo đứng dậy, nhìn Anh với ánh mắt đầy khiêu khích và tự mãn

" Trác dực thần, dù ngươi có yêu triệu viễn chu đến đâu nhưng, dù là trước đây hay sau này, ngươi mãi mãi cũng không thể thay thế địa vị của ta trong lòng y "

" Trác dực thần, cũng xin ngươi nhớ lấy điều này, chu yếm chưa từng nợ gì ngươi "

Nói xong, Em liền bất cười khoái trá xong liền hóa thành lá hòe mà biến mất, bỏ lại Anh trầm mặt đứng đó với mớ cảm xúc hỗn loạn

(Au: Ê, tự nhiên tui thấy cảnh này giống đoạn phim cắt của Vân Quan Chi Vũ ghê, cảnh gì mà Cung Giác Chủy đi khịa người kết quả bị người ta khịa ngược ý, dù chưa có xem phim mà xem đoạn cắt đó buồn cười ghê, thương thì thương mà cười vẫn cười nha )

.

.

.

.

Miêu sau khi lần mò một hồi thì đã tìm thấy Nàng đang nắm ngất trên một con hẻn nhỏ, cô lập tức lo lằng đi lại kiểm ra Nàng, biết Nàng chỉ là bị kiệt sức mới ngất thì cũng yên tâm phần nào

.

.

.

.

Anh Lỗi bên nay sau mấy lần khung cảnh bị thay đổi cả chục lần thì cũng tìm thấy Bạch Cửu đang sụi lơ ngất bên cạnh một tảng đá, đi lại kiểm tra thì cậu bé chỉ là bị sốc quá nên mới ngất đi thôi, không có gì đáng ngại

.

.

.

.

.

<><><><><><><><><><>

Mặc kệ phía bên kia đang tàn canh gió lạnh, phía bên Chàng và Y, hết nhìn cảnh tượng trước mắt rồi lại nhìn nhau cười khổ

Là tình trạng nguy cấp dữ chưa? Cuộc bạo loạn của một đám tiểu yêu chưa đến 100 tuổi thì nguy cấp cái nổi gì!?

Nhưng, vì bọn chúng là tiểu yêu nên Y và Chàng mới không thể ra tay quá mạnh, chỉ có thể ngăn chúng không chạy ra khỏi biên giới bằng cách nói lý lẽ, chứ đường đường đại yêu, sao có thể bắt nạn một đám tiểu yêu chưa đến 100 tuổi chỉ mới khai linh trí được

Đám tiểu này cũng khá ngoan, bị Chàng quát cũng không dám bước qua biên giới nhưng có nói cách nào thì đám tiểu yêu này cũng quyết không rời đi, chỉ thấy Y hay Chàng có ý định rời đi là bọn nhóc ôm chân ôm tay lại không cho đi, nếu Ngài vẫn quyết đi, bọn chúng liền khóc, mà một đứa khóc là cả đám khóc theo, khiến Ngài đau đầu không thôi

Trần đời, trẻ con khóc là khó đối phó nhất!

.

.

.

.

<><><><><><><><>

Đội Tập Yêu Ti và Miêu đã tập hợp và đang đối phó với lão Thừa Hoàng

Chuyện này không phải dễ, dù họ hợp sức lại, dù có đại yêu vạn năm Miêu, vẫn không cách nào đánh lại lão Thừa Hoàng, đúng gừng càng già càng cay, nếu đối phó với lão yêu quái gần 10 vạn năm dễ thì Ngài cũng không cần lo lắng đến thế

Nhưng lão về cơ bản không có tấn công Miêu, dù sau cô cũng là đồ đệ của Chu Yếm, không phải lão sợ Ngài mà là vì trong tay Ngài nắm giữ thứ có thể đả thương lão, hơn nữa Chàng còn có sức mạnh thanh tẩy, mà sức mạnh thanh tẩy so với thần lực của lệnh bài Bạch Trạch không hề kém cạnh, dù lão có là yêu quái thượng cổ thần thú thì cũng e ngại cái sức mạnh đó thôi

Với lại, giớ lão cũng là một mảnh tàn hồn, là sự cố chấp với thần nữ đời đầu, nếu giờ lão đả thương đồ đệ cưng của Chàng, Chàng biết được khẳng định cho lão hồn phi phách tán

Mà sợ cái gì là cái đó đến

Khi lão lại dùng con rối Bùi Tư Hằng muốn tấn công đám người, lập tức có một màng chắn chặn lại đòn tấn công của lão, theo đó, một bóng hình nam nhân, à đâu, nam yêu lập tức xuất hiện trong tâm mắt của họ

Mái tóc đen huyền vì gấp gáp mà buôn xõa, lay động theo gió, một thân y phục bạch lam quen thuộc, vững chắc mà chắn trước mặt họ

Chàng mỉm cười nhìn lão Thừa Hoàng, rất có quy củ mà hành lễ với lão

" Đã lâu không gặp, thừa hoàng tiền bối "

Lão nhìn thấy người đến là Chàng liền không khỏi có chút lo lắng, ánh mắt không tự chủ được rơi lên đôi tay đang chấp lại để trước bụng của Chàng, lại nhìn nụ cười mỉm của Chàng, lão quen biết Chàng cũng tính là lâu đi, một số biểu hiện của Chàng vẫn là nắm rõ, Chàng, đang cực kỳ tức giận

.

" Hòe nhi của ta, ta sẽ tự mình dạy dỗ, không phiền thừa hoàng tiền bối đây "

Chàng hạ mắt, điềm đạm nói, rồi, nhoáng một cái xuất hiện trước mặt Thừa Hoàng, khi lão muốn tấn công đã bị Chàng dùng xích trói lại, Chàng nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt lão, nói tiếp

" Ngược lại là ngươi, nếu đã đi theo ái nhân rồi thì ngoan ngoãn ở dưới đó chịu phạt, chờ ngày gặp được người đi, còn ở đây gây họa cho thế gian làm gì? Ngươi đây là muốn người giận chết ngươi sao? Năm đó vì sao người thà chết chứ quyết không để ngươi dùng cách đó, duy trì sinh mạng cho người, vì sao người lại phong ấn ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu?"

Chàng nhìn sâu vào đôi mắt của lão, khẽ thở dài một hơi

" Cố chấp thế thì có ích gì? Người đã chết, người nguyện ý vì thiên hạ này mà ra đi, đó là lựa chọn của người người cũng chưa từng hối hận về điều đó, ngươi cố chấp thế làm gì chứ? "

" Trên thế gian này chẳng có gì có thể quay ngược thời gian, hồi sinh người chết là nghịch thiên, mà dù có có đi nữa, ngươi nghĩ khi sống lại người sẽ vui vẻ sao? Ngươi và người ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu người?"

Lão nghe Chàng nói thì im lặng hạ mắt, cảm xúc trong mắt là một mảng hỗn độn không rõ, Chàng lại thở dài, đi lại lấy con rối tinh xảo nhất trong đám rối trên kế hàng bên kia, Chàng đương nhiên biết con rối này đại diện cho ai

Tình yêu, là gì mà lại khiến chúng sinh điên đảo đến thế? Khiến cho một lão yêu quái sống cả ngàn cả vạn năm chấp niệm đến tận lúc chết vẫn lưu lại thế gian một mảnh tàn hồn vì người mình yêu mà gây ra bao thảm kịch

" Thừa hoàng, ta không hiểu ái là gì, nhưng cách ngươi yêu người, vì yêu người mà tước đoạt sinh mạng chúng sinh mà người luôn tâm niệm bảo vệ, từ thời khắc đó, ngươi đã sai rồi "

Chàng đưa con rối đó đến trước mắt lão

" Và hình phạt mà thiên địa này đặt ra cho ngươi, đó là vĩnh viễn không thể gặp lại người "

Thừa Hoàng nhận ra có điều bất ổn, nhìn Chàng đang cầm con rối Sở Đại mà hét lên

" Ngươi muốn làm gì!? "

Chàng cười:" Thừa hoàng tiền bối, ngươi quen biết ta cũng xem như lâu, chẳng lẽ còn không hiểu ta muốn làm gì? "

" Dừng tay!"

Mắt thấy Chàng thật sự muốn tiêu hủy đi con rối thần nữ Bạch Trạch Sở Đại, lão gấp gáp đến mức không duy trí nổi vẻ ngoài bình tĩnh mà thét lên với Chàng, cũng ra sức giật dây xích quanh thân mình, nhưng nếu xích thanh tẩy dễ bị phá hỏng thế thì chúng yêu đâu có sợ nó đến vậy?

Biết không thể cứng, Thừa Hoàng chỉ đành mềm giọng nói

" Ngươi muốn ta làm gì? "

Chàng biết bản thân đã đạt được mục đích thì cười, hạ con rối Sở Đại xuống

" Theo ta về côn luân, chịu phạt "

" Được, trả cô ấy lại cho ta "

Chàng điều khiến dây xích thành một cái còng, cong tay và chân của lão lại, cũng trả con rối lại cho lão, nhưng khi vừa đưa được một nửa lại thu lại

" Ngươi! "

" Ngươi thật sự nghĩ ta dễ bị ngươi lừa thế sao? "

Hiện tại, sức mạnh của Chàng vì sự thiếu hụt linh khí của đại hoang mà đã suy yếu, đương nhiên với lão yêu sống gần 10 vạn năm Thừa Hoàng đây, không gây ra uy hiếp gì đáng kể, lý do lão đến giờ vẫn chưa ra tay với Chàng, một phần vì Chàng đang nắm giữ điểm yếu của lão, và cũng vì lời thế năm xưa với thần nữ đời đầu thôi

Thừa Hoàng tức giận trứng mắt nhìn Chàng, Chàng cũng chẳng chút nào sợ hãi, lật qua lật lại suy xét con rối Sơ Đại trong tay

" Ngươi thật lưu manh, làm con rối của người thì thôi đi, sao lại ăn bớt ăn xén xiên y thế này? "

" Trả.cho.ta! "

Chàng lại cười:" Được a, nhưng đầu tiên " chỉ về đám người đằng sau " Thả họ ra trước đi đã "

Thừa Hoàng dù tức giận nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, thả đám người Tập Yêu Ti ra ngoài, Văn Tiêu và Miêu còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp ú ớ đã bị lão đưa ra ngoài

.

Ra ngoài, Miêu lập tức lo lắng nhìn cái đồng hồ mặt trời kia, đập tay liên tục vào nó

" Sư phụ, sư phụ, nguy hiểm, sư phụ ngươi đang mệt, không thể đối phó với hắn được đâu, sư phụ "

Đám người ở đây hiển nhiên cũng lo lắng cho Chàng nhưng hẳn Chàng đã có kế hoạch gì đó, hoặc nắm giữ điểm yếu của Thừa Hoàng mới dám một mình đối đầu với lão

" Miêu tỷ, nghĩa sư bá chắc chắn đã có kế hoạch gì đó, chúng ta vẫn nên ở ngoài này chờ thì hơn "

Nghe cách gọi của Nàng khiến Miêu sững sờ quay lại, không thể tin được nói

" Muội, khôi phục kí ức rồi? "

Văn Tiêu mím môi:" Phải, toàn bộ, bao gốm cả những điều, không có trong kí ức của ta "

Miêu nghe thế cũng liền hiểu, là sư trượng của cô, đã cho Nàng thấy lại cảnh tượng ngày đó

Đối diện với ánh mắt như có ngàn điều muốn hỏi của Nàng, cô tuy muốn nói nhưng sư phụ cô không cho phép nên chỉ đành im lặng lảng tránh ánh mắt Nàng

" Vật nhỏ, đợi một thời gian nữa, sư phụ sẽ đích thân nói với muội "

Văn Tiêu nghe thế cũng chỉ biết ngậm ngùi đừng sang bên cùng Bùi Tư Tịnh

.

Rôi qua 2 khắc, Chàng cuối cũng đã đi ra, cũng thu hồi lại bảo vật của mình, quay sang nói với đám người

" Về thôi "

Anh Lỗi ngó nghiên:" Ể? Thừa Hoàng đâu? "

" Lão quyên sinh rồi, lão vốn đã chết từ một ngàn năm trước, đó chẳng qua là chấp niệm của lão thôi "

Nói xong, cả đám cũng nhau trở về Tập Yêu Ti, chỉ là, Trác Dực Thần mơ hồ cảm thấy, ánh mắt Chàng khi nhìn Anh, hình như có chút gì đó, giận dữ?

________________________________________

Gãy lưng bà con ơi

Rùi, chap sau là A Ly bị phạt nè, có ai mong chờ hình phạt là gì không?~

Nhớ bình chọn để cho tui thêm động lực nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co