Dam Hoan Tram Ty Vong Hong Thien Su Hoa Cuu Cuu
CHƯƠNG 117"Lục đại sư?" Lạc Phỉ thấy rợn cả lông tơ, "Ngài đang nhìn gì ạ?""Không có gì" Lục Chỉ thu hồi ánh mắt, cười cười, "Tôi có hơi mệt nên mất tiêu điểm một chút thôi."Lạc Phỉ thấy cậu nở nụ cười, vẫn đáng yêu thân thiện như cũ, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều."Hai cô về trước đi, đêm nay tốt nhất tìm cái khách sạn ở trung tâm thành phố mà ở, chọn khách sạn nhiều người một chút, ở cùng một chỗ đừng tách ra, sáng sớm mai, chúng ta gặp lại, tôi sẽ đi với cô về xem."Nghe Lục Chỉ nói, Lạc Phỉ có chút khó xử, "Đêm nay không về nhà sao?"Bạch Điềm kéo kéo cô, "Cả đêm, có thể chứ? Lời tiểu thần tiên nói tốt nhất vẫn nên nghe theo thì hơn."Lạc Phỉ nghĩ đến ở nhà ban đêm cũng ngủ không được, cảm thấy trong nhà như khắp nơi đều đầy người xa lạ, gật gật đầu, "Được, cứ làm vậy đi, chúng ta đến khách sạn Hồng Phong ở trung tâm thành phố ở một đêm, nơi đó gần phố đi bộ, đông người nhất.""Được." Bạch Điềm gật đầu, "Chúng ta cùng đi."Lục Chỉ cười cười, "Đêm nay cô sẽ có giấc mơ đẹp."Lạc Phỉ ngẩn ra, mím môi, cảm kích gật gật đầu, "Cảm ơn tiểu thần tiên, cảm ơn!"Bạch Điềm cười cười với hai người, rồi cũng rời đi cũng Nam Thừa Phong."Sư huynh, các huynh mới thấy được cái gì?" Lục Chỉ ngẩng đầu hỏi hai vị sư huynh."Ừm, linh hồn cô gái kia có vấn đề, xem ra có người muốn lợi dụng con bé để tục mệnh." Cao Triệt hiếu kỳ nói, "Nếu không phải có cô gái còn lại, chỉ sợ mệnh con bé đã sớm bị cướp đi rồi.""Nhưng có vẻ như chuyện này còn phức tạp hơn." Hứa Bán Vân nói."Ngày mai đệ đi xem sao, không thể đi chơi với mấy huynh rồi." Lục Chỉ cười cười, xin lỗi hai sư huynh."Không có gì, vừa lúc tổ trưởng Long Tổ hẹn huynh ngày mai đi uống trà." Cao Triệt nói."Chỉ Chỉ, ngày mai sư huynh đi cùng đệ nhé?" Hứa Bán Vân lập tức nói.Lục Chỉ xua xua tay, "Các huynh cứ đi gặp bạn bè đi, đệ đi một mình cũng được ạ."Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, Nam Thừa Phong lập tức trả lời, "Muốn tôi đi cùng em?""Mới không cần đâu." Lục Chỉ cười, "Em muốn nói ngày mai anh lo làm việc cho tốt đi, không được như hôm nay, đang họp một nửa đã bỏ chạy."Nam Thừa Phong cười cười, "Bị em nhìn thấu rồi?""Đúng vậy, trợ lý Thân không ở đây, nhất định đang bận túi bụi thu dọn bãi chiến trường cho anh chứ gì." Mắt Lục Chỉ ngập tràn anh không giấu được em đâu."Quả nhiên Chỉ Chỉ hiểu tôi nhất." Nam Thừa Phong thân mật xoa xoa tóc cậu.Hứa Bán Vân tức đến trợn trắng mắt, tay ôm ngực, "Trước kia tóc Chỉ Chỉ gần gũi với huynh nhất, thật khó chịu."Cao Triệt vỗ vỗ vai hắn, vừa muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên, Lục Chỉ quay đầu nhìn hai người một cái, Cao Triệt không phòng bị, lập tức ôm lấy vai Hứa Bán Vân."Sao vậy ạ?" Lục Chỉ chớp chớp mắt.Cao Triệt và Hứa Bán Vân bừng tỉnh, giữa sư huynh đệ ôm ôm ấp ấp là chuyện bình thường, ra vẻ khẩn trương như vậy thật ra mới trông không bình thường."Không, không có gì." Hứa Bán Vân đá Cao Triệt một cái, cười cười với Lục Chỉ.Chỉ là, hắn không thấy được nụ cười này của chính mình trong mắt Lục Chỉ lại thành mất tự nhiên bao nhiêu. Lục Chỉ vẫn như cũ, hồ nghi nhìn hai người. Hứa Bán Vân khẩn trương, tim đập tưng tưng. Nam Thừa Phong liếc nhìn hắn một cái, dùng mắt ý bảo: Cần hỗ trợ? Hứa Bán Vân lập tức gật đầu, đương nhiên rồi!Nam Thừa Phong cúi đầu, ôn nhu nói với Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, tôi đói rồi."Lục Chỉ lập tức quay đầu lại, nôn nóng nói: "Thừa Phong đói bụng à! Chúng ta nhanh đi ăn thôi nào." Cậu vừa nói vừa kéo Nam Thừa Phong đi nhanh ra bên ngoài. Nam Thừa Phong giờ chính là người của cậu, cậu cần sủng anh thật tốt mới được, đút anh ăn no là trách nhiệm của cậu, Lục Chỉ nghiêm túc nghĩ.Hứa Bán Vân nhẹ nhàng thở ra, Cao Triệt cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn."A, thật không biết chuyện này giấu được bao lâu nữa đây." Hứa Bán Vân hít thở thông thuận lại, có hơi khó chịu, "Cũng chỉ có Nam Thừa Phong biết, giống như bị hắn túm ngay chỗ hiểm."Cao Triệt lắc lắc đầu, "Cũng chẳng còn cách nào, chúng ta từ trước đã biết Nam Thừa Phong là loại người gì rồi mà."Trước mặt Cao Triệt, Hứa Bán Vân khôi phục lại vẻ ôn nhuận, săn sóc hỏi: "Làm sao vậy, sao đệ mặt ủ mày chau thế, cả buổi chiều không thấy cười lần nào."Cao Triệt bỗng lấy ra cái di động, "Đây là bên Long Tổ lục soát được, là di động của ảo thuật gia kia, huynh nhìn đoạn tin nhắn trong đó đi."Hứa Bán Vân xem xong cả kinh, "Nãy giờ hắn vẫn cùng nói chuyện với Phí Lạc Nhân, chúng ta tới cũng không ngắt? Vậy Phí Lạc Nhân có phải đã nghe được hết hay không.""Huynh nhìn thời gian trò chuyện đi, kết thúc là lúc Long Tổ tới." Cao Triệt ngưng mày, "Hắn đã biết chuyện Nam Thừa Phong là thiên mệnh chi nhân."Hai hàng lông mày Hứa Bán Vân chau chặt, sau một lúc cân nhắc, nói: "Huynh vốn cảm thấy kỳ quái, nếu Nam Thừa Phong thích Chỉ Chỉ như lời hắn nói, dù cho mệnh cách tương khắc cũng sẽ không làm chuyện không tốt với Chỉ Chỉ, có lẽ tiên đoán sẽ bị phá vỡ.""Nhưng nếu Phí Lạc Nhân đứng giữa gây khó dễ, hoặc lợi dụng mệnh cách Nam Thừa Phong, như vậy tiên đoán thật sự có thể thành hiện thực."Hứa Bán Vân càng nghĩ càng sợ hãi, "Chẳng lẽ Chỉ Chỉ thật sự sẽ bị Nam Thừa Phong khắc chết?""Không được, dù chỉ một chút xíu xỉu xìu xiu khả năng cũng phải bóp chết từ trong trứng nước, vẫn phải ngăn cản hai đứa thôi." Hứa Bán Vân lúc đầu thấy Lục Chỉ dính Nam Thừa Phong như vậy còn hơi do dự, hiện tại quyết tâm tiếp tục chiến dịch can thiệp. Rốt cuộc, không gì quan trọng hơn sự an toàn của Chỉ Chỉ!Buổi tối, đoàn người đi vào khách sạn, Nam Thừa Phong đã chọn một bàn ăn toàn món Lục Chỉ thích. Nam Thừa Phong muốn gắp đồ ăn cho Lục Chỉ, Hứa Bán Vân bỗng nhiên vươn tay, đoạt trước một bước, gắp vào chén Lục Chỉ."Chỉ Chỉ, đệ nếm thử đi, lâu rồi sư huynh không được ăn cơm cùng đệ." Hứa Bán Vân thân mật nói, cũng không thèm liếc nhìn Nam Thừa Phong một cái."Dạ." Lục Chỉ nếm thử một miếng, "Ăn ngon ạ, cảm ơn sư huynh.""Chỉ Chỉ sao lại nói vậy, trước kia có bao giờ khách khí với sư huynh vậy đâu." Hứa Bán Vân nhăn mày, lại gắp thêm một đũa, "Không được nói cảm ơn nữa.""Được ạ." Lục Chỉ ăn xong, gật đầu.Nam Thừa Phong cũng gắp một miếng thịt cua cho Lục Chỉ, Lục Chỉ cười tủm tỉm ăn. Hứa Bán Vân không cam lòng yếu thế, tiếp tục nỗ lực gắp thức ăn, quyết chiếm hết lực chú ý của Chỉ Chỉ. Hắn gắp đồ nhanh, Lục Chỉ ăn cũng nhanh. Nam Thừa Phong nhìn hắn một cái, thả đũa xuống, nhíu nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.Lục Chỉ chú ý thấy vẻ mặt mất mát của hắn, lập tức quan tâm hỏi: "Anh sao vậy, Thừa Phong?"Nam Thừa Phong miễn cưỡng cười cười: "Tôi rất thích gắp thức ăn cho Chỉ Chỉ."Lục Chỉ vội nói, "Được được, vậy Thừa Phong gắp cho em đi, em thích lắm."Nam Thừa Phong do dự giống như cô vợ nhỏ mới bị khi dễ, làm Cao Triệt và Hứa Bán Vân giật giật mày nhìn ngứa cả mắt, mày chau sắp kẹp chết được con ruồi luôn rồi."Tôi biết tôi gắp Chỉ Chỉ sẽ ăn, nhưng tôi không muốn Chỉ Chỉ ăn quá nhiều, ăn no quá sẽ không thoải mái." Nam Thừa Phong cười cười, "Chỉ Chỉ, tôi không sao đâu." Hắn thâm tình thể hiện bộ dáng âm thầm chịu đựng cảnh bị người khác cướp đi quyền gắp thức ăn cho Lục Chỉ, làm Lục Chỉ thấy cảm động lại thấy không đành lòng."Sư huynh, hay sư huynh cũng ăn đi? Đệ không cần gắp." Lục Chỉ nghiêm túc nói với Hứa Bán Vân xong, lập tức quay sang trước mặt Nam Thừa Phong cố gắng dụi dụi cọ cọ trấn an hắn, còn dùng đũa gắp thức ăn cho Nam Thừa Phong, "Thừa Phong, em gắp thức ăn cho anh."Nam Thừa Phong lập tức nở nụ cười, hai người thân thân mật mật, làm nguyên bụng tức của Hứa Bán Vân không biết xả đi đâu."Đúng là nhóc vô lương tâm." Hứa Bán Vân nhịn không được, hừ một tiếng.Nam Thừa Phong nhìn hắn một cái, hơi nheo nheo mắt, nhìn Hứa Bán Vân đến cứng đờ cả lưng."Tam sư huynh." Nam Thừa Phong bỗng nhiên mở miệng nói với Hứa Bán Vân, "Hình như tôi nghe loáng thoáng vị tổ trưởng Long Tổ lúc chiều gọi anh là cô vợ nhỏ?"Hứa Bán Vân hít sâu một hơi, khẩn trương nhìn Lục Chỉ, dùng ánh mắt mắng Nam Thừa Phong. Đồ tâm cơ, quan báo tư thù!
CHƯƠNG 118Cao Triệt và Hứa Bán Vân bởi vì lời của Nam Thừa Phong mà đổ đầy mồ hôi lạnh. Nam Thừa Phong nhàn nhã xoay ly rượu vang đỏ, ngay cả sư huynh cũng không được nói Chỉ Chỉ của hắn dù chỉ một câu không đúng. Theo lời trợ lý Thân, tâm tính của Nam Thừa Phong có thể nói là hộ thê cuồng ma, Nam tổng mà xếp thứ hai không dám xếp thứ nhất.Lục Chỉ quay đầu, nghiêm túc nhìn hai sư huynh, gật gật đầu, "Đệ cũng nghe thấy, tam sư huynh, vì sao anh ta lại gọi huynh như vậy?""Chuyện này ..." Lòng bàn tay Hứa Bán Vân đổ đầy mồ hôi, nên trả lời sao đây? Nói Cao Triệt tự gọi mình là "cô vợ nhỏ", hẳn không ít người cảm thấy không thích hợp nhỉ?Chỉ Chỉ có phát hiện không? Nếu Chỉ Chỉ phát hiện có thể hay nói cho nhị sư huynh biết. Nếu nhị sư huynh biết đồng nghĩa với tất cả mọi người đều biết! Hứa Bán Vân càng nghĩ càng khẩn trương, nhìn Cao Triệt, ánh mắt ám chỉ: Nhanh, mau nghĩ cách.Cao Triệt rũ rũ mắt, cúi đầu uống rượu, giống như không thấy hắn đang gấp như ngồi trên đống lửa. Hứa Bán Vân biết hắn vẫn luôn muốn công khai mối quan hệ của bọn họ, không quậy lên quậy xuống một hai đòi công khai đã là không tồi, cơ bản không nhờ được."Cái kia ... Hứa Bán Vân đảo mắt, "Hắn nói giỡn đó."Lục Chỉ nghiêng nghiêng đầu, "Phải không?"Hứa Bán Vân vội gật đầu không ngừng, "Đương nhiên."Lục Chỉ nghĩ nghĩ, "Thoạt nhìn không giống mà." Vẻ mặt cậu không vui, "Tam sư huynh, huynh thành thật với đệ đi, có phải có gì gạt đệ không?" Cậu nói xong còn nhìn sang Cao Triệt.Hứa Bán Vân căng thẳng, môi giật giật nhất thời không biết làm sao.Lục Chỉ thấy hắn không trả lời càng cảm thấy mất mát: "Sư huynh có chuyện cũng không nói cho đệ, huynh không muốn gần gũi với đệ nữa sao.""Đương nhiên là không rồi!" Hứa Bán Vân lập tức hoảng sợ, vội dỗ cậu không ngừng, "Chỉ Chỉ, đệ đừng không vui mà, sư huynh ......" Hắn gấp đến độ ngồi điều hoà cũng đổ đầy mồ hôi."Chỉ Chỉ, có lẽ người ta nói giỡn thôi, cho nên sư huynh mới không giải thích được, cũng rất bình thường." Nam Thừa Phong nói.Lục Chỉ quay đầu nhìn hắn, "Có đúng không?"Nam Thừa Phong gật đầu, Lục Chỉ nhìn Hứa Bán Vân, Hứa Bán Vân lập tức gật đầu."Vậy à." Lục Chỉ nhẹ nhàng thở a, cười nói với Hứa Bán Vân, "Thừa Phong nói đúng."Nam Thừa Phong cho Hứa Bán Vân một ánh mắt "không cần cảm tạ." Hứa Bán Vân nghiến răng nghiến lợi, tạ cái cù lôi, nếu không phải do hắn, mình sao lại phải khẩn trương như vậy. Cao Triệt có vẻ rất không vui, cúi đầu uống rượu. Hứa Bán Vân nhìn hắn một cái, thở dài, cũng cúi đầu uống rượu, hắn cũng muốn công khai a, nhưng không có cách nào. Hai người bên này yên lặng buồn bực, hai người bên kia thân thân mật mật, không ai quấy rầy. Cơm nước xong xuôi, Hứa Bán Vân và Cao Triệt muốn giữ Lục Chỉ ở lại khách sạn với họ. "Chỉ Chỉ, đã lâu không gặp sư huynh rồi, đệ không ở cùng các sư huynh sao?" Hứa Bán Vân nói, nói gì thì nói, trước hết cứ giữ tiểu sư đệ lại đã rồi tính."A?" Lục Chỉ biết sư huynh nói đúng, nhưng ...... cậu nhịn không được quay sang nhìn Nam Thừa Phong."Sư huynh."Hứa Bán Vân và Cao Triệt giăng sẵn trận địa chờ đón quân địch, mỗi lần Nam Thừa Phong xưng hô như vậy chưa bao giờ là chuyện tốt."Chỉ Chỉ đang hẹn hò với tôi, có thể coi như là cô vợ nhỏ của tôi, hơn nữa, chúng tôi ở bên nhau, tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, giống như sư huynh chăm sóc cô vợ nhỏ của mình vậy."Hắn một câu "cô vợ nhỏ" hai câu "cô vợ nhỏ" lại còn đặc biệt nhấn mạnh. Hứa Bán Vân nổi đầy gân xanh, mặt đen quá nửa."Tôi không có cô vợ nhỏ." Hứa Bán Vân nhanh chóng phủi sạch, sắc mặt Cao Triệt trầm trầm."Sư huynh, mai gặp lại." Nam Thừa Phong mỉm cười.Lục Chỉ vẫy vẫy tay chào hai người, không chút lưu luyến bị Nam Thừa Phong ôm vào ngực mang đi."Đúng là con lớn giữ không nổi." Hứa Bán Vân nhìn Lục Chỉ vừa gặp Nam Thừa Phong đã vui đến quên cả trời đất, tức giận thở dài."Làm sao vậy?" Hứa Bán Vân xoay người thấy sắc mặt Cao Triệt không vui, lập tức hỏi."Huynh nói huynh không có cô vợ nhỏ?" Cao Triệt nhướng mày hỏi hắn.Hứa Bán Vân ngẩn ra, bừng tỉnh nhận ra vì sao Nam Thừa Phong cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này, không vì nhấn mạnh ba chữ kia, mà nhìn ra được quan điểm khác nhau của hắn và Cao Triệt về việc công khai. Hắn là kiếm việc cho mình để mình không có thời gian đi phá hắn. Người này cũng quá thông minh rồi, rõ ràng không phải là thiên sư, lại có thể nhìn thấu hết thảy, đùa bỡn nhân tâm, quả thật ......Hứa Bán Vân chịu phục, nhìn Cao Triệt vẫn sầm mặt như cũ, nhanh chóng dỗ hắn: "Huynh không phải có ý đó, đệ biết ......"Nam Thừa Phong cùng Lục Chi về nhà, Ninh Tước vậy mà vẫn chưa trở về, trong nhà chỉ có hai người. Tâm tình Nam Thừa Phong rất tốt, dùng một tay ôm Lục Chỉ lên."Làm sao vậy Thừa Phong?" Lục Chỉ ôm cổ hắn, mông được hắn đỡ, hai chân còn đung đưa nghịch ngợm trong không trung."Không ai quấy rầy chúng ta, tôi rất vui." Nam Thừa Phong cười, cúi đầu hôn mặt cậu."Ha ha ha." Tóc của hắn cọ cổ Lục Chỉ, chọc cậu ngứa phải rụt cổ cười ha hả.Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm tình chân thành, "Chỉ Chỉ, tôi thích em."Mặt Lục Chỉ đỏ hồng, mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên đang rất vui, lại có chút thẹn thùng, "Thừa Phong, em cũng thích anh."Nam Thừa Phong hít sâu một hơi, ý cười nơi đáy mắt mày mi hừng hực như lửa, một cảm xúc xúc động tràn khắp lồng ngực hắn, "Chỉ Chỉ, chúng ta đã ở bên nhau, lại lưỡng tình lương duyệt, có phải nên tiến tới giai đoạn tiếp theo hay không?"Lục Chỉ không hiểu, nhưng rất nhanh đã trở nên thẹn thùng, cúi đầu, "Giai đoạn gì tiếp theo?""Chính là ..." Đôi mắt Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ chăm chú, đáy mắt hừng hực mong muốn tựa muốn phá lồng tung bay. "Làm quan hệ của chúng ta thân mật thêm một bước."Nam Thừa Phong vừa dứt lời, Lục Chỉ vừa vui vẻ vừa do dự, mím môi, "Có phải quá sớm không anh?""Sớm sao? Nhưng mà, tôi đã đợi lâu lắm rồi, Chỉ Chỉ?" Nam Thừa Phong khẩn trương, "Nếu Chỉ Chỉ không thích, tôi có thể chờ tiếp."Lục Chỉ lập tức dỗ hắn, "Thừa Phong, anh biết em không chịu được anh nhíu mày mà. Em nói rồi, từ nay về sau em muốn anh mãi mãi được vui vẻ hạnh phúc, em sẽ bảo vệ anh thật tốt, chăm sóc anh, thích anh thật nhiều." Nói xong câu cuối, Lục Chỉ thẹn thùng chui vào ngực Nam Thừa Phong."Ha ha." Hai người ôm nhau cười vui vẻ, tiếng cười ngọt ngào, tiếng cười cũng truyền tới tai hai người đang tránh sau sô pha. Ninh Tước che miệng Cửu gia, đè người hắn lại không có hắn lên cơn xông ra tính sổ với Nam Thừa Phong. Nói đúng là không khéo, Nam Thừa Phong và Lục Chỉ đột nhiên quay về, khiến cho hai người bọn họ đang quần áo xộc xệch nằm ngã xuống sô pha. Ninh Tước vốn còn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Cửu gia, nghe thấy Nam Thừa Phong, nháy mắt cả kinh, Ninh Tước thấy đáy mắt Cửu gia bừng bừng lửa giận thiêu đốt, nhanh chóng ngăn cản hắn. Hắn nghe thấy Nam Thừa Phong nói chuyện, trong lòng giật cả mình. Tuy rằng thông cảm cho tâm trạng phẫn nộ của Cửu gia nhưng người ta là vợ chồng son bạn trai bạn trai danh chính ngôn thuận, có làm gì cũng là chuyện bình thường, hợp lẽ thường, quấy rầy bọn họ ngược lại không được tốt cho lắm. Hơn nữa, hai người bọn hắn như vầy cũng không thích hợp bị Nam Thừa Phong và Lục Chỉ bắt gặp.Hắn nghe Nam Thừa Phong nói, nhịn không được cười thầm trong lòng, được nha người anh em, trực tiếp như vậy, đêm nay xem ra bắt chặt được bé dễ thương rồi. Ninh Tước sợ Cửu gia không vui, lập tức nhịn cười, cân nhắc đợi lát nữa giúp Nam Thừa Phong cản Cửu gia, để hai người họ có thể thưởng thức một buổi tối trọn vẹn mỹ diệu."Chỉ Chỉ, vậy em đồng ý với tôi sao?" Nam Thừa Phong khẩn trương nhìn Lục Chỉ hỏi."Dạ, cái gì ạ? Anh nói chuyện em mới đồng ý với anh à, lỡ em đoán sai thì sao." Lục Chỉ thẹn thùng cúi đầu nói.Nam Thừa Phong tựa lên trán cậu, sủng nịch cười, "Em đoán được, em nhất định đoán được, nhưng Chỉ Chỉ một hai ép tôi phải nói ra.""Dạ." Lục Chỉ rõ ràng thẹn thùng không nói ra được, nên vẫn xúi Nam Thừa Phong mở miệng.Giọng cậu đáng yêu lại ngọt ngào, làm Nam Thừa Phong động tâm. "Đúng không, có phải nhất định muốn tôi nói ra không?" Ngữ khí Nam Thừa Phong ái muội không tả nổi, làm Ninh Tước nghe được cũng nhiệt huyết sôi trào. Cái chuyện xấu hổ này mà hai người còn muốn tự nói ra miệng? Được nha người anh em, biết chơi, biết chơi ghê.Tuy rằng hắn nghĩ như vậy nhưng hưng phấn hóng chuyện trên mặt lại càng ngày càng rõ ràng. Nhưng mà, hắn có hơi lo lắng, lỡ lát nữa bọn họ làm luôn tại đây thì sao? Hắn chỉ là người nghe, có nghe live đi nữa cũng không quan trọng lắm, nhưng hắn sợ Cửu gia hoả cấp công tâm, đả kích quá lớn mà hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa, lần đầu tiên đó, có phải nên lên giường cho an toàn hay không? Ninh Tước nghiên túc nghĩ."Tôi muốn nói, em nghiêm túc nghe nhé, Chỉ Chỉ." Ngữ khí Nam Thừa Phong vô cùng chân thành tha thiết, "Chỉ Chỉ, hy vọng em có thể đồng ý với tôi.""Dạ." Lục Chỉ cười nói, "Anh nói gì em cũng sẽ đều đồng ý."Ninh Tước kích động, hai mắt phóng tia laser, ngưng thần nín thở, lỗ tai dựng thẳng đứng, sợ nghe thiếu chữ nào, trong lòng giơ cao lá cờ hò hét trợ uy cho anh em mình."Chỉ Chỉ." Ngữ khí Nam Thừa Phong phá lệ trịnh trọng, "Tôi hy vọng em có thể tiếp nhận, tôi muốn chuẩn bị phòng chơi game cho em."Ninh Tước ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn cảm thấy hình như lỗ tay mình bị nghẽn thì phải."Chỉ Chỉ, em biết tôi rất thích em, rất muốn đối xử tốt với em, nhưng trước kia vì em chưa đồng ý ở bên tôi, cái gì tôi cũng không dám vượt quá giới hạn. Nhưng giờ quan hệ của chúng ta đã phát triển đến mức này, có thể bước vào giai đoạn mới tốt đẹp hơn, tôi không mong cầu em chuyển vào ở chung với tôi, nhưng tôi hy vọng em có thể nhận phòng chơi game tôi chuẩn bị cho em, làm bước tiến đầu tiên." Nam Thừa Phong nói từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc.Ninh Tước bỗng nhiên cảm thấy, bản thân như miếng thịt khô đong đưa trước gió."Dạ, em đồng ý với anh, thực ra thì en cũng đoán được rồi." Lục Chỉ cười nói rất vui vẻ, "Trợ lý Thân lén nói cho em, lúc trước em có nhắc đến việc muốn cho phòng chơi game trong nhà, anh liền nhớ kỹ, vẫn luôn tìm kiếm mua sắm thiết bị, máy chơi game tốt nhất cho em."Lục Chỉ thân mật cọ cọ cổ hắn, "Thừa Phong, cảm ơn anh, anh thật sự quá tốt với em.""Em đồng ý nhận là tôi vui rồi." Cả mặt Nam Thừa Phong tràn ngập ý cười."Tôi dẫn em đi xem nhé?" Nam Thừa Phong đề nghị."Dạ được, muốn Thừa Phong ôm em cơ." Lục Chỉ mềm mụp làm nũng, "Không sợ Thừa Phong mệt đâu.""Ôm Chỉ Chỉ vĩnh viễn không bao giờ mệt." Nam Thừa Phong ôm cậu đi đến phòng chơi game.Mãi đến khi không nghe được tiếng chân hai người đằng xa nữa, Ninh Tước mới ngồi dậy, hai mắt mờ mịt trống rỗng. CMN, ở đâu ra hai đứa học sinh tiểu học nói chuyện yêu đương thế này?Cửu gia bị hắn dùng tay bịt miệng, hít sâu một hơi nhìn hắn, "Anh làm gì mà không cho ta nói?"Cửu gia trừng mắt liếc Ninh Tước một cái, "Mắt không ổn nhưng che miệng lại chính xác nhỉ."Ninh Tước cười cười, "Đây không phải là tôi sợ em tức giận mà lao thẳng ra sao?""Hắn tặng Chỉ Chỉ phòng chơi game thì tôi tức giận cái gì?' Cửu gia kiểu "Anh bệnh à."Khoé miệng Ninh Tước giật giật, hắn quên mất, về phương diện nào đó, vị này cũng chung đường chung lối với hai vị kia."Không phải, tôi sợ đi ra bị họ nhìn thấy chúng ta ......?" Ngữ khí Ninh Tước ái muội ám chỉ."Thấy thì thấy, có gì?" Mặt Cửu gia bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy bọn họ có bất kỳ vấn đề gì, cũng không để ý người khác nghĩ cái gì."Chỉ là đồ bị rớt, anh lại nhìn không thấy, nên tôi kiếm giúp thôi mà, bị họ nhìn thấy thì sao?" Cửu gia đúng lý hợp tình.Ninh Tước: ...... Sao hắn lại quên chứ. Mạch não người với người đúng là như rãnh biển Mariana, ôi thương thay cái khoảng cách này. Tình thú cái này ấy hả, đối với người nào đó, cái tình thú này cơ bản chẳng tồn cmn tại.Đi vào phòng chơi game, Nam Thừa Phong thoáng lướt mắt qua phía sau, khoé miệng hơi cong. Cho rằng hắn không phát hiện? Hắn nếu thật muốn làm cái gì với Lục Chỉ, cũng nhất định tìm thời điểm đẹp nhất, tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội quấy rầy."Chỉ Chỉ, hình như tôi nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, có thể có trộm không?""Hả? Chúng ta nhanh ra bắt nào!"
CHƯƠNG 119Ninh Tước thấy Cửu gia đơn thuần như vậy, lại thấy hắn bởi vì mới lăn lộn, cổ áo sơmi bị bung nút lỏng ra, lộ ra làn da trắng nõn, không khỏi động đậy tâm tư, ánh mắt hơi trầm xuống. Cơ thể hắn lung lay một cái, ngã sang phía Cửu gia."Hả? Sao vậy?" Cửu gia lập tức đỡ hắn."Tôi mới nãy đứng không vững bị vướng ngã." Ninh Tước tựa như đang cố gắng đứng cho vững, kết quả càng cố lại càng quấn chặt lấy Cửu gia, gắt gao ôm chặt hắn trong lòng."Anh đừng lộn xộn, nặng kinh." Cửu gia dìu hắn không được đỡ hắn không xong, nhịn không được dùng sức muốn tách hắn ra khỏi người mình."Cửu ca ca, người ta cũng không muốn mà, nhưng mắt người ta khó chịu quá." Cửu gia càng muốn tách hắn ra, Ninh Tước càng làm nũng ôm chặt hắn vào lòng.Cửu gia vừa nghe mắt hắn không thoải mái liền ngừng động tác, nên càng bị hắn ôm chặt vào lòng, còn nhịn không được nói, "Anh làm tôi đứng cũng không vững, hai ta cứ như vậy sẽ té ngã mất.""Vậy té ngã đi, dù ngã tôi cũng sẽ che chở Cửu ca ca, không để em bị thương đâu." Ngữ khí Ninh Tước ái muội."Nếu anh không gọi tôi là Cửu ca ca, những lời này thật ra còn rất hảo cảm đấy." Cửu gia có hơi nổi da gà.Ninh Tước cố ý ôm eo Cửu gia, vòng eo thon gọn lại rắn chắc, vô cùng mê người, hắn nhịn không được dùng chân khều chân Cửu gia, làm hai người hoàn toàn ngã xuống sô pha."Cửu ca ca, em ép tôi thở không nổi rồi."Khoé miệng Ninh Tước hơi cong, trên người Cửu gia có mùi nước hoa nam nhàn nhạt, mùi thơm tựa hồ quấn lấy hắn đắm chìm.Lục Chỉ nghe thấy có trộm liền căng thẳng, thấp giọng nói với Nam Thừa Phong: "Chúng ta đừng rút dây động rừng, chờ em đi vào nhà bếp lấy đồ phòng thân đã."Nam Thừa Phong nhịn cười, ôm Chỉ Chỉ, "Chỉ Chỉ, trộm này có phải quá nguy hiểm không? Chúng ta cẩn thận một chút, nếu hắn có vũ khí thì làm sao bây giờ? Chúng ta không nên đi tay không ra thì hơn."Thấy biểu tình hắn hình như có chút sợ hãi, Lục Chỉ lập tức vỗ vỗ hắn, "Đừng sợ, có em mà. Thừa Phong nói có lý, chúng ta đi xuống bếp lấy chút đồ phòng thân đi."Hàng mi dài của Nam Thừa Phong hơi rung rung, "Phòng bếp?" Hắn đi theo sau Lục Chỉ, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Lục Chỉ quét mắt quanh phòng, cầm lấy một con dao thái dài."Chỉ Chỉ, Chỉ Chỉ." Nam Thừa Phong nhanh chóng ngăn cản. Hắn chỉ định nói có nên đi qua phòng gym lấy gậy bóng chày này kia thôi, tốt xấu gì cũng là anh em, hắn còn chưa tính chuyển phát nhanh Ninh Tước đến bệnh viện."Cái này nguy hiểm quá." Nam Thừa Phong nhanh chóng nói.Lục Chỉ gật đầu, lại nói, "Chính là nguy hiểm nên mới dùng để đối phó trộm đó anh, nếu trong tay hắn có dao chúng ta cũng không sợ.""Chỉ Chỉ, hay là đổi cái khác đi, em cầm dao tôi lo lắm." Nam Thừa Phong ôn nhu khuyên nhủ.Lục Chỉ rất nghe lời, "Vậy được." Cậu lại quét quanh một vòng, ánh mắt chuyển sang bệ bếp, cầm lấy một cái chảo muốn đi ra ngoài.Nam Thừa Phong run run mi, hắn sao cứ cảm thấy thần sắc Lục Chỉ khi cầm chảo có chút hưng phấn, em ấy sẽ không coi đây là trò chơi đấy chứ. Hắn nhìn cái chảo, hệ số an toàn OK, vì thế cũng không nói nhiều, đi theo phía sau Lục Chỉ ra ngoài.Lục Chỉ từ từ đi vào phòng khách, nghe thấy trong phòng khách truyền ra âm thanh, giơ chảo lên định xông ra."Cửu ca ca, em ép tôi thở không nổi."Lục Chỉ nghe thấy những lời này, hô hấp chững lại, giữ chặt Nam Thừa Phong, mở to hai mắt nhìn: "Thừa Phong, tiếng này nghe quen tai ghê?"Nam Thừa Phong gật đầu, "Chúng ta yên lặng theo dõi tình hình?""Dạ." Lục Chỉ đồng ý, tay chân nhẹ nhàng đi đến sau sô pha, nhướng người ra xem, Nam Thừa Phong nhịn cười, cũng đi theo qua.Lục Chỉ rướn cổ qua sô pha nhìn thấy Ninh Tước đang bị Cửu gia đè dưới thân, tư thế hai người ái muội, quần áo lộn xộn, nhìn kiểu gì cũng không khỏi nảy sinh suy nghĩ bậy bạ."Hả? Cửu gia, Ninh Tước, hai anh làm gì vậy?" Lục Chỉ lặng im không tiếng động ghé sát nhìn không nói, lại còn hỏi chuyện."Ai da ——!" Ninh Tước ôm Cửu gia đang nghĩ miên man, đang lúc hưng phấn, trước mặt bỗng nhiều thêm một khuôn mặt, cơ thể Ninh Tước run lên, cả người lạnh toát, không kiểm soát hét lên một tiếng, ôm Cửu gia lăn xuống dưới sô pha."Eo của tôi." Cửu gia ôm eo ngồi dậy, "Anh làm trò gì vậy? Làm giật cả mình."Ninh Tước thấy rõ hai người, vỗ vỗ ngực, "Tôi nói hai người đi đường sao không có chút tiếng động nào vậy!"Nửa cái mạng của hắn thiếu chút bị doạ bay tung, điểm mấu chốt chính là, đang lúc hắn hưng phấn mà chơi cú sảng hồn như vậy, lỡ doạ tiểu đệ đệ hắn có vấn đề thì sao, ảnh hưởng tính phúc về sau thì ai chịu trách nhiệm đây?! "Nam Thừa Phong, cậu cmn có phải anh em không đấy hả!" Ninh Tước tức giận mắng to, không cần nhìn hắn cũng biết, chiêu tổn hại này thì chỉ có xuất phát từ tên khỉ hăng hái này thôi. Hắn mới vừa tìm được cơ hội ăn đậu thủ Cửu gia thuận tiện lừa người ta phụ trách, kế sách trong đầu đã liệt kê tỉ mỉ kỹ càng, hôm nay cần phải phát triển thêm một bước với Cửu gia, kết quả, tự nhiên bị Lục Chỉ lao tới cắt ngang phim. Hắn giương mắt nhìn vẻ hài lòng trong mắt Nam Thừa Phong, hay lắm, nãy chưa đủ kín kẽ nên bị phát hiện, nên giờ mới cố tình quấy rối hắn, thuận tiện tìm cơ hội loại bỏ tình địch hàng đầu Cửu gia đây mà. Mặt Ninh Tước giật giật, Nam Thừa Phong thật sự quá khôn khéo, cái gì cũng bị hắn tính sạch. Ninh Tước càng quen biết lâu với Nam Thừa Phong, càng bị tâm cơ của hắn chọc tức. Bất quá, hắn cũng thường xuyên tính kế Nam Thừa Phong, dù thành công hay không cũng không ai nợ ai. Ninh Tước thấy Lục Chỉ nhìn bọn hắn chằm chằm, mắt đảo quanh, thành toàn cho Nam Thừa Phong cũng là thành toàn cho hắn. "Chỉ Chỉ, bị cưng phát hiện rồi, chúng tôi ......" Hắn cố ý dùng ngữ khí thẹn thùng dễ làm người khác hiểu nhầm.Lục Chỉ mở to mắt nhìn hai người họ. Cửu gia mới rồi vì Lục Chỉ đột nhiên lao đến nên bị chấn kinh chưa phản ứng kịp, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lục Chỉ cũng ngữ khí ái muội của Ninh Tước, bừng tỉnh, đẩy mạnh Ninh Tước đứng lên."Chỉ Chỉ, không phải như em nghĩ đâu! Bọn anh cái gì cũng không có!" Cửu gia khẩn trương giải thích, sợ Lục Chỉ hiểu nhầm.Ninh Tước lên tăng xông, mạch não người này sao lại thế, bình thường thì chầm rì rì mà đối diện với bé dễ thương lại nhanh nhạy dị thường. Lục Chỉ mím môi, tựa hồ khó tiếp thu, "Các anh ......"Cửu gia thấy biểu cảm của Lục Chỉ, hơi hơi buồn cười, Chỉ Chỉ cũng để ý à? Chẳng lẽ em ấy rất quan tâm mình? Thần kinh Nam Thừa Phong căng chặt, ngoài mặt lại bất động thanh sắc. "Sao các anh tự nhiên lại đánh nhau vậy, các anh là bạn mà, bạn bè thì không nên đánh nhau!" Vẻ mặt Lục Chỉ khiếp sợ nói.Cửu gia: ...... Quả nhiên hắn đã suy nghĩ quá nhiều.Nam Thừa Phong thở hắt ra, khẽ cười cười, "Chỉ Chỉ nói rất đúng."Lục Chỉ còn cầm cái chảo trong tay, "Có mâu thuẫn gì, các anh có thể bình tâm tĩnh khí ngồi lại nói chuyện, không cần xúc động quá nhé.""Ninh Tước, Cửu gia rất tốt á." Tuy rằng ngoài miệng cậu không nói nhưng cứ nhìn thần sắc không ủng hộ Ninh Tước, rõ ràng cậu đứng bên phía Cửu gia, giống như đang nói "Anh đánh bạn tôi tôi sẽ tức giận đó."Lục Chỉ quen với Cửu gia trước, nghiêng về phía bạn tốt chẳng có gì đáng trách, Ninh Tước không có gì để nói.Hắn nhìn Nam Thừa Phong, "Dù gì cũng là anh em có nhau bao năm, cậu không nói giúp tôi được câu nào à?"Nam Thừa Phong mặt không biểu tình, gật đầu với hắn, đi đến trước mặt Lục Chỉ, ôn nhu nói, "Chỉ Chỉ nói rất đúng, Chỉ Chỉ làm cái gì cũng đúng cả."Ninh Tước: ......Rốt cuộc sao hắn lại tìm một tên bạn trọng sắc khinh bạn vậy chứ, thuyền hữu nghị của chúng ta tan rã từ đây. Ninh Tước nhìn cái chảo trong tay Lục Chỉ, nghĩ tới sức của Lục Chỉ, biết cái chảo này mà phang xuống, khả năng cao hắn sẽ được ăn chuối ngắm gà khoả thân ngay, bèn nuốt nuốt nước miếng."Bé dễ thương, các cậu bất công quá, tôi là người bị đè, tôi là người ăn khổ, các người lại không chủ trì công đạo cho tôi sao?"Lục Chỉ chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, "Nhưng Cửu gia là người đơn thuần a."Ninh Tước run run mi, "Ý bé dễ thương là tôi giảo hoạt hả?""Không có." Lục Chỉ dời mắt, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói, anh không giảo hoạt thì còn ai. Ninh Tước biết không thể lấy một địch ba, lập tức thay đổi sách lược."Bé dễ thương, cưng thật là ...... quá không hiểu tôi rồi." Vẻ mặt Ninh Tước đầy biểu cảm thương tâm."Sao tôi có thể thương tổn Cửu gia được, tôi ... dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ tổn thương em ấy." Ngữ khí Ninh Tước kiên định dị thường.Lục Chỉ hơi bị đả động. Cửu gia nghe vậy thì ngẩn ra, ánh mắt lập loè. Ninh tước nhìn Cửu gia, thấy hắn có hơi chút cảm động, bèn không ngừng cố gắng, vô cùng nghiêm túc nói với hắn, "Tôi sẽ không làm tổn thương em, em hẳn đã biết." Cửu gia nghiêm túc gật đầu, "Ừ, tôi biết, anh đánh không lại tôi, đương nhiên không thể tổn thương tôi."Ninh Tước: ...... Đánh không lại? Ngày nào đó phải tìm cơ hội cho em thử một trận mới được."Ưm, mắt tôi đau." Chiêu đầu không được, Ninh Tước lại ra chiêu thứ hai."A? Làm sao vậy? Mắt lại đau sao?" Cửu gia lập tức đi tới quan tâm."Ừ." Ninh Tước nhân cơ hội này dựa vào lòng Cửu gia, "Cửu ca ca, em nói muốn chịu trách nhiệm với tôi, mắt đau quá, muốn thổi thổi?"Cửu gia quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, liền thổi thổi mắt hắn, "Phù ——!" Bởi vì Cửu gia quá khẩn trương, dùng sức hơi mạnh. Tròng mắt Ninh Tước thiếu chút nữa bị thổi bay khỏi ổ, đau đến mức hắn phải nhanh chóng che mắt lại, "Không, không cần thổi."Cửu gia vội nói, "Làm sao vậy? Vẫn không thoải mái sao? Hay lại thổi thổi nhé?""Không không không, không cần." Ninh Tước nhanh chóng né, nghĩ thầm cái thân già này chỉ muốn tạo chút tương tác lãng mạn, sao thành cái gì thế này!"Vì sao không? Mắt anh đau, tôi giúp anh thổi cho đỡ đau không tốt hơn à?" Cửu gia nôn nóng nói, hắn có nghĩa vụ chăm sóc đôi mắt của Ninh Tước."Không cần, không cần." Ninh Tước kêu khổ không ngừng, nếu để em thổi thật mới càng nghiêm trọng đó, xong xuôi chắc thành mù thật mất. Hắn nhanh chóng lén ra hiệu với Nam Thừa Phong, "Là anh em thì mau cứu giá! Nếu không tuyệt giao!"Nam Thừa Phong cười như không cười, "Chơi đủ rồi? Không quậy nữa?""Không quậy, không quậy! Mau! Cứu mạng!" Ninh Tước cố gắng dùng ánh mắt ra tín hiệu.Nam Thừa Phong cười cười, khoé miệng đầy vẻ đắc ý làm Ninh Tước tức giận đến ngứa răng."Chỉ Chỉ, nếu Ninh Tước và Tiêu Cửu không phải trộm, chúng ta cũng yên tâm rồi, giờ mình lên phòng game nhé, em còn chưa xem mà.""A, được ạ." Lục Chỉ thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm hai người."Phòng chơi game này là minh chứng cho bước tiến mới trong quan hệ của chúng ta, em có muốn mời bạn bè đến chung vui không?" Nam Thừa Phong lại cười nói."Được ạ!" Ở mức độ nào đó mà nói, Lục Chỉ chính là một thê nô trăm phần trăm vàng ròng bốn số chín, vợ nói gì cũng nghe, lời vợ cao hơn trời, hoàn toàn là bản tính của cậu."Cửu gia, Ninh Tước, Thừa Phong tặng em phòng chơi game, các anh cùng tới chơi nhé?" Lục Chỉ hỏi.Cửu gia vừa nghe lập tức thả Ninh Tước ra, "Chỉ Chỉ, nhưng mắt Ninh Tước còn chưa ổn đâu.""Tôi đỡ rồi, nhanh đi xem phòng chơi game mới của bé dễ thương thôi nào, tôi cũng muốn nhìn." Ninh Tước nhanh chóng mở miệng."Vậy được." Cửu gia thấy hắn không bị gì mới yên tâm, vui vẻ đi đến gần Lục Chỉ, "Đi, Chỉ Chỉ, đi xem nào, nãy núp đó anh đã tò mò phòng chơi game này kiểu gì rồi.""Hả? Các anh nghe lén bọn em nói chuyện á?" Lục Chi phản ứng lại.Ninh Tước căng não, Cửu gia thành thật gật gật đầu, "Đúng vậy, anh muốn đi ra nhưng Ninh Tước không cho, nói sợ quấy rầy hai người."
CHƯƠNG 118Cao Triệt và Hứa Bán Vân bởi vì lời của Nam Thừa Phong mà đổ đầy mồ hôi lạnh. Nam Thừa Phong nhàn nhã xoay ly rượu vang đỏ, ngay cả sư huynh cũng không được nói Chỉ Chỉ của hắn dù chỉ một câu không đúng. Theo lời trợ lý Thân, tâm tính của Nam Thừa Phong có thể nói là hộ thê cuồng ma, Nam tổng mà xếp thứ hai không dám xếp thứ nhất.Lục Chỉ quay đầu, nghiêm túc nhìn hai sư huynh, gật gật đầu, "Đệ cũng nghe thấy, tam sư huynh, vì sao anh ta lại gọi huynh như vậy?""Chuyện này ..." Lòng bàn tay Hứa Bán Vân đổ đầy mồ hôi, nên trả lời sao đây? Nói Cao Triệt tự gọi mình là "cô vợ nhỏ", hẳn không ít người cảm thấy không thích hợp nhỉ?Chỉ Chỉ có phát hiện không? Nếu Chỉ Chỉ phát hiện có thể hay nói cho nhị sư huynh biết. Nếu nhị sư huynh biết đồng nghĩa với tất cả mọi người đều biết! Hứa Bán Vân càng nghĩ càng khẩn trương, nhìn Cao Triệt, ánh mắt ám chỉ: Nhanh, mau nghĩ cách.Cao Triệt rũ rũ mắt, cúi đầu uống rượu, giống như không thấy hắn đang gấp như ngồi trên đống lửa. Hứa Bán Vân biết hắn vẫn luôn muốn công khai mối quan hệ của bọn họ, không quậy lên quậy xuống một hai đòi công khai đã là không tồi, cơ bản không nhờ được."Cái kia ... Hứa Bán Vân đảo mắt, "Hắn nói giỡn đó."Lục Chỉ nghiêng nghiêng đầu, "Phải không?"Hứa Bán Vân vội gật đầu không ngừng, "Đương nhiên."Lục Chỉ nghĩ nghĩ, "Thoạt nhìn không giống mà." Vẻ mặt cậu không vui, "Tam sư huynh, huynh thành thật với đệ đi, có phải có gì gạt đệ không?" Cậu nói xong còn nhìn sang Cao Triệt.Hứa Bán Vân căng thẳng, môi giật giật nhất thời không biết làm sao.Lục Chỉ thấy hắn không trả lời càng cảm thấy mất mát: "Sư huynh có chuyện cũng không nói cho đệ, huynh không muốn gần gũi với đệ nữa sao.""Đương nhiên là không rồi!" Hứa Bán Vân lập tức hoảng sợ, vội dỗ cậu không ngừng, "Chỉ Chỉ, đệ đừng không vui mà, sư huynh ......" Hắn gấp đến độ ngồi điều hoà cũng đổ đầy mồ hôi."Chỉ Chỉ, có lẽ người ta nói giỡn thôi, cho nên sư huynh mới không giải thích được, cũng rất bình thường." Nam Thừa Phong nói.Lục Chỉ quay đầu nhìn hắn, "Có đúng không?"Nam Thừa Phong gật đầu, Lục Chỉ nhìn Hứa Bán Vân, Hứa Bán Vân lập tức gật đầu."Vậy à." Lục Chỉ nhẹ nhàng thở a, cười nói với Hứa Bán Vân, "Thừa Phong nói đúng."Nam Thừa Phong cho Hứa Bán Vân một ánh mắt "không cần cảm tạ." Hứa Bán Vân nghiến răng nghiến lợi, tạ cái cù lôi, nếu không phải do hắn, mình sao lại phải khẩn trương như vậy. Cao Triệt có vẻ rất không vui, cúi đầu uống rượu. Hứa Bán Vân nhìn hắn một cái, thở dài, cũng cúi đầu uống rượu, hắn cũng muốn công khai a, nhưng không có cách nào. Hai người bên này yên lặng buồn bực, hai người bên kia thân thân mật mật, không ai quấy rầy. Cơm nước xong xuôi, Hứa Bán Vân và Cao Triệt muốn giữ Lục Chỉ ở lại khách sạn với họ. "Chỉ Chỉ, đã lâu không gặp sư huynh rồi, đệ không ở cùng các sư huynh sao?" Hứa Bán Vân nói, nói gì thì nói, trước hết cứ giữ tiểu sư đệ lại đã rồi tính."A?" Lục Chỉ biết sư huynh nói đúng, nhưng ...... cậu nhịn không được quay sang nhìn Nam Thừa Phong."Sư huynh."Hứa Bán Vân và Cao Triệt giăng sẵn trận địa chờ đón quân địch, mỗi lần Nam Thừa Phong xưng hô như vậy chưa bao giờ là chuyện tốt."Chỉ Chỉ đang hẹn hò với tôi, có thể coi như là cô vợ nhỏ của tôi, hơn nữa, chúng tôi ở bên nhau, tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, giống như sư huynh chăm sóc cô vợ nhỏ của mình vậy."Hắn một câu "cô vợ nhỏ" hai câu "cô vợ nhỏ" lại còn đặc biệt nhấn mạnh. Hứa Bán Vân nổi đầy gân xanh, mặt đen quá nửa."Tôi không có cô vợ nhỏ." Hứa Bán Vân nhanh chóng phủi sạch, sắc mặt Cao Triệt trầm trầm."Sư huynh, mai gặp lại." Nam Thừa Phong mỉm cười.Lục Chỉ vẫy vẫy tay chào hai người, không chút lưu luyến bị Nam Thừa Phong ôm vào ngực mang đi."Đúng là con lớn giữ không nổi." Hứa Bán Vân nhìn Lục Chỉ vừa gặp Nam Thừa Phong đã vui đến quên cả trời đất, tức giận thở dài."Làm sao vậy?" Hứa Bán Vân xoay người thấy sắc mặt Cao Triệt không vui, lập tức hỏi."Huynh nói huynh không có cô vợ nhỏ?" Cao Triệt nhướng mày hỏi hắn.Hứa Bán Vân ngẩn ra, bừng tỉnh nhận ra vì sao Nam Thừa Phong cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này, không vì nhấn mạnh ba chữ kia, mà nhìn ra được quan điểm khác nhau của hắn và Cao Triệt về việc công khai. Hắn là kiếm việc cho mình để mình không có thời gian đi phá hắn. Người này cũng quá thông minh rồi, rõ ràng không phải là thiên sư, lại có thể nhìn thấu hết thảy, đùa bỡn nhân tâm, quả thật ......Hứa Bán Vân chịu phục, nhìn Cao Triệt vẫn sầm mặt như cũ, nhanh chóng dỗ hắn: "Huynh không phải có ý đó, đệ biết ......"Nam Thừa Phong cùng Lục Chi về nhà, Ninh Tước vậy mà vẫn chưa trở về, trong nhà chỉ có hai người. Tâm tình Nam Thừa Phong rất tốt, dùng một tay ôm Lục Chỉ lên."Làm sao vậy Thừa Phong?" Lục Chỉ ôm cổ hắn, mông được hắn đỡ, hai chân còn đung đưa nghịch ngợm trong không trung."Không ai quấy rầy chúng ta, tôi rất vui." Nam Thừa Phong cười, cúi đầu hôn mặt cậu."Ha ha ha." Tóc của hắn cọ cổ Lục Chỉ, chọc cậu ngứa phải rụt cổ cười ha hả.Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm tình chân thành, "Chỉ Chỉ, tôi thích em."Mặt Lục Chỉ đỏ hồng, mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên đang rất vui, lại có chút thẹn thùng, "Thừa Phong, em cũng thích anh."Nam Thừa Phong hít sâu một hơi, ý cười nơi đáy mắt mày mi hừng hực như lửa, một cảm xúc xúc động tràn khắp lồng ngực hắn, "Chỉ Chỉ, chúng ta đã ở bên nhau, lại lưỡng tình lương duyệt, có phải nên tiến tới giai đoạn tiếp theo hay không?"Lục Chỉ không hiểu, nhưng rất nhanh đã trở nên thẹn thùng, cúi đầu, "Giai đoạn gì tiếp theo?""Chính là ..." Đôi mắt Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ chăm chú, đáy mắt hừng hực mong muốn tựa muốn phá lồng tung bay. "Làm quan hệ của chúng ta thân mật thêm một bước."Nam Thừa Phong vừa dứt lời, Lục Chỉ vừa vui vẻ vừa do dự, mím môi, "Có phải quá sớm không anh?""Sớm sao? Nhưng mà, tôi đã đợi lâu lắm rồi, Chỉ Chỉ?" Nam Thừa Phong khẩn trương, "Nếu Chỉ Chỉ không thích, tôi có thể chờ tiếp."Lục Chỉ lập tức dỗ hắn, "Thừa Phong, anh biết em không chịu được anh nhíu mày mà. Em nói rồi, từ nay về sau em muốn anh mãi mãi được vui vẻ hạnh phúc, em sẽ bảo vệ anh thật tốt, chăm sóc anh, thích anh thật nhiều." Nói xong câu cuối, Lục Chỉ thẹn thùng chui vào ngực Nam Thừa Phong."Ha ha." Hai người ôm nhau cười vui vẻ, tiếng cười ngọt ngào, tiếng cười cũng truyền tới tai hai người đang tránh sau sô pha. Ninh Tước che miệng Cửu gia, đè người hắn lại không có hắn lên cơn xông ra tính sổ với Nam Thừa Phong. Nói đúng là không khéo, Nam Thừa Phong và Lục Chỉ đột nhiên quay về, khiến cho hai người bọn họ đang quần áo xộc xệch nằm ngã xuống sô pha. Ninh Tước vốn còn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Cửu gia, nghe thấy Nam Thừa Phong, nháy mắt cả kinh, Ninh Tước thấy đáy mắt Cửu gia bừng bừng lửa giận thiêu đốt, nhanh chóng ngăn cản hắn. Hắn nghe thấy Nam Thừa Phong nói chuyện, trong lòng giật cả mình. Tuy rằng thông cảm cho tâm trạng phẫn nộ của Cửu gia nhưng người ta là vợ chồng son bạn trai bạn trai danh chính ngôn thuận, có làm gì cũng là chuyện bình thường, hợp lẽ thường, quấy rầy bọn họ ngược lại không được tốt cho lắm. Hơn nữa, hai người bọn hắn như vầy cũng không thích hợp bị Nam Thừa Phong và Lục Chỉ bắt gặp.Hắn nghe Nam Thừa Phong nói, nhịn không được cười thầm trong lòng, được nha người anh em, trực tiếp như vậy, đêm nay xem ra bắt chặt được bé dễ thương rồi. Ninh Tước sợ Cửu gia không vui, lập tức nhịn cười, cân nhắc đợi lát nữa giúp Nam Thừa Phong cản Cửu gia, để hai người họ có thể thưởng thức một buổi tối trọn vẹn mỹ diệu."Chỉ Chỉ, vậy em đồng ý với tôi sao?" Nam Thừa Phong khẩn trương nhìn Lục Chỉ hỏi."Dạ, cái gì ạ? Anh nói chuyện em mới đồng ý với anh à, lỡ em đoán sai thì sao." Lục Chỉ thẹn thùng cúi đầu nói.Nam Thừa Phong tựa lên trán cậu, sủng nịch cười, "Em đoán được, em nhất định đoán được, nhưng Chỉ Chỉ một hai ép tôi phải nói ra.""Dạ." Lục Chỉ rõ ràng thẹn thùng không nói ra được, nên vẫn xúi Nam Thừa Phong mở miệng.Giọng cậu đáng yêu lại ngọt ngào, làm Nam Thừa Phong động tâm. "Đúng không, có phải nhất định muốn tôi nói ra không?" Ngữ khí Nam Thừa Phong ái muội không tả nổi, làm Ninh Tước nghe được cũng nhiệt huyết sôi trào. Cái chuyện xấu hổ này mà hai người còn muốn tự nói ra miệng? Được nha người anh em, biết chơi, biết chơi ghê.Tuy rằng hắn nghĩ như vậy nhưng hưng phấn hóng chuyện trên mặt lại càng ngày càng rõ ràng. Nhưng mà, hắn có hơi lo lắng, lỡ lát nữa bọn họ làm luôn tại đây thì sao? Hắn chỉ là người nghe, có nghe live đi nữa cũng không quan trọng lắm, nhưng hắn sợ Cửu gia hoả cấp công tâm, đả kích quá lớn mà hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa, lần đầu tiên đó, có phải nên lên giường cho an toàn hay không? Ninh Tước nghiên túc nghĩ."Tôi muốn nói, em nghiêm túc nghe nhé, Chỉ Chỉ." Ngữ khí Nam Thừa Phong vô cùng chân thành tha thiết, "Chỉ Chỉ, hy vọng em có thể đồng ý với tôi.""Dạ." Lục Chỉ cười nói, "Anh nói gì em cũng sẽ đều đồng ý."Ninh Tước kích động, hai mắt phóng tia laser, ngưng thần nín thở, lỗ tai dựng thẳng đứng, sợ nghe thiếu chữ nào, trong lòng giơ cao lá cờ hò hét trợ uy cho anh em mình."Chỉ Chỉ." Ngữ khí Nam Thừa Phong phá lệ trịnh trọng, "Tôi hy vọng em có thể tiếp nhận, tôi muốn chuẩn bị phòng chơi game cho em."Ninh Tước ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn cảm thấy hình như lỗ tay mình bị nghẽn thì phải."Chỉ Chỉ, em biết tôi rất thích em, rất muốn đối xử tốt với em, nhưng trước kia vì em chưa đồng ý ở bên tôi, cái gì tôi cũng không dám vượt quá giới hạn. Nhưng giờ quan hệ của chúng ta đã phát triển đến mức này, có thể bước vào giai đoạn mới tốt đẹp hơn, tôi không mong cầu em chuyển vào ở chung với tôi, nhưng tôi hy vọng em có thể nhận phòng chơi game tôi chuẩn bị cho em, làm bước tiến đầu tiên." Nam Thừa Phong nói từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc.Ninh Tước bỗng nhiên cảm thấy, bản thân như miếng thịt khô đong đưa trước gió."Dạ, em đồng ý với anh, thực ra thì en cũng đoán được rồi." Lục Chỉ cười nói rất vui vẻ, "Trợ lý Thân lén nói cho em, lúc trước em có nhắc đến việc muốn cho phòng chơi game trong nhà, anh liền nhớ kỹ, vẫn luôn tìm kiếm mua sắm thiết bị, máy chơi game tốt nhất cho em."Lục Chỉ thân mật cọ cọ cổ hắn, "Thừa Phong, cảm ơn anh, anh thật sự quá tốt với em.""Em đồng ý nhận là tôi vui rồi." Cả mặt Nam Thừa Phong tràn ngập ý cười."Tôi dẫn em đi xem nhé?" Nam Thừa Phong đề nghị."Dạ được, muốn Thừa Phong ôm em cơ." Lục Chỉ mềm mụp làm nũng, "Không sợ Thừa Phong mệt đâu.""Ôm Chỉ Chỉ vĩnh viễn không bao giờ mệt." Nam Thừa Phong ôm cậu đi đến phòng chơi game.Mãi đến khi không nghe được tiếng chân hai người đằng xa nữa, Ninh Tước mới ngồi dậy, hai mắt mờ mịt trống rỗng. CMN, ở đâu ra hai đứa học sinh tiểu học nói chuyện yêu đương thế này?Cửu gia bị hắn dùng tay bịt miệng, hít sâu một hơi nhìn hắn, "Anh làm gì mà không cho ta nói?"Cửu gia trừng mắt liếc Ninh Tước một cái, "Mắt không ổn nhưng che miệng lại chính xác nhỉ."Ninh Tước cười cười, "Đây không phải là tôi sợ em tức giận mà lao thẳng ra sao?""Hắn tặng Chỉ Chỉ phòng chơi game thì tôi tức giận cái gì?' Cửu gia kiểu "Anh bệnh à."Khoé miệng Ninh Tước giật giật, hắn quên mất, về phương diện nào đó, vị này cũng chung đường chung lối với hai vị kia."Không phải, tôi sợ đi ra bị họ nhìn thấy chúng ta ......?" Ngữ khí Ninh Tước ái muội ám chỉ."Thấy thì thấy, có gì?" Mặt Cửu gia bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy bọn họ có bất kỳ vấn đề gì, cũng không để ý người khác nghĩ cái gì."Chỉ là đồ bị rớt, anh lại nhìn không thấy, nên tôi kiếm giúp thôi mà, bị họ nhìn thấy thì sao?" Cửu gia đúng lý hợp tình.Ninh Tước: ...... Sao hắn lại quên chứ. Mạch não người với người đúng là như rãnh biển Mariana, ôi thương thay cái khoảng cách này. Tình thú cái này ấy hả, đối với người nào đó, cái tình thú này cơ bản chẳng tồn cmn tại.Đi vào phòng chơi game, Nam Thừa Phong thoáng lướt mắt qua phía sau, khoé miệng hơi cong. Cho rằng hắn không phát hiện? Hắn nếu thật muốn làm cái gì với Lục Chỉ, cũng nhất định tìm thời điểm đẹp nhất, tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội quấy rầy."Chỉ Chỉ, hình như tôi nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, có thể có trộm không?""Hả? Chúng ta nhanh ra bắt nào!"
CHƯƠNG 119Ninh Tước thấy Cửu gia đơn thuần như vậy, lại thấy hắn bởi vì mới lăn lộn, cổ áo sơmi bị bung nút lỏng ra, lộ ra làn da trắng nõn, không khỏi động đậy tâm tư, ánh mắt hơi trầm xuống. Cơ thể hắn lung lay một cái, ngã sang phía Cửu gia."Hả? Sao vậy?" Cửu gia lập tức đỡ hắn."Tôi mới nãy đứng không vững bị vướng ngã." Ninh Tước tựa như đang cố gắng đứng cho vững, kết quả càng cố lại càng quấn chặt lấy Cửu gia, gắt gao ôm chặt hắn trong lòng."Anh đừng lộn xộn, nặng kinh." Cửu gia dìu hắn không được đỡ hắn không xong, nhịn không được dùng sức muốn tách hắn ra khỏi người mình."Cửu ca ca, người ta cũng không muốn mà, nhưng mắt người ta khó chịu quá." Cửu gia càng muốn tách hắn ra, Ninh Tước càng làm nũng ôm chặt hắn vào lòng.Cửu gia vừa nghe mắt hắn không thoải mái liền ngừng động tác, nên càng bị hắn ôm chặt vào lòng, còn nhịn không được nói, "Anh làm tôi đứng cũng không vững, hai ta cứ như vậy sẽ té ngã mất.""Vậy té ngã đi, dù ngã tôi cũng sẽ che chở Cửu ca ca, không để em bị thương đâu." Ngữ khí Ninh Tước ái muội."Nếu anh không gọi tôi là Cửu ca ca, những lời này thật ra còn rất hảo cảm đấy." Cửu gia có hơi nổi da gà.Ninh Tước cố ý ôm eo Cửu gia, vòng eo thon gọn lại rắn chắc, vô cùng mê người, hắn nhịn không được dùng chân khều chân Cửu gia, làm hai người hoàn toàn ngã xuống sô pha."Cửu ca ca, em ép tôi thở không nổi rồi."Khoé miệng Ninh Tước hơi cong, trên người Cửu gia có mùi nước hoa nam nhàn nhạt, mùi thơm tựa hồ quấn lấy hắn đắm chìm.Lục Chỉ nghe thấy có trộm liền căng thẳng, thấp giọng nói với Nam Thừa Phong: "Chúng ta đừng rút dây động rừng, chờ em đi vào nhà bếp lấy đồ phòng thân đã."Nam Thừa Phong nhịn cười, ôm Chỉ Chỉ, "Chỉ Chỉ, trộm này có phải quá nguy hiểm không? Chúng ta cẩn thận một chút, nếu hắn có vũ khí thì làm sao bây giờ? Chúng ta không nên đi tay không ra thì hơn."Thấy biểu tình hắn hình như có chút sợ hãi, Lục Chỉ lập tức vỗ vỗ hắn, "Đừng sợ, có em mà. Thừa Phong nói có lý, chúng ta đi xuống bếp lấy chút đồ phòng thân đi."Hàng mi dài của Nam Thừa Phong hơi rung rung, "Phòng bếp?" Hắn đi theo sau Lục Chỉ, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Lục Chỉ quét mắt quanh phòng, cầm lấy một con dao thái dài."Chỉ Chỉ, Chỉ Chỉ." Nam Thừa Phong nhanh chóng ngăn cản. Hắn chỉ định nói có nên đi qua phòng gym lấy gậy bóng chày này kia thôi, tốt xấu gì cũng là anh em, hắn còn chưa tính chuyển phát nhanh Ninh Tước đến bệnh viện."Cái này nguy hiểm quá." Nam Thừa Phong nhanh chóng nói.Lục Chỉ gật đầu, lại nói, "Chính là nguy hiểm nên mới dùng để đối phó trộm đó anh, nếu trong tay hắn có dao chúng ta cũng không sợ.""Chỉ Chỉ, hay là đổi cái khác đi, em cầm dao tôi lo lắm." Nam Thừa Phong ôn nhu khuyên nhủ.Lục Chỉ rất nghe lời, "Vậy được." Cậu lại quét quanh một vòng, ánh mắt chuyển sang bệ bếp, cầm lấy một cái chảo muốn đi ra ngoài.Nam Thừa Phong run run mi, hắn sao cứ cảm thấy thần sắc Lục Chỉ khi cầm chảo có chút hưng phấn, em ấy sẽ không coi đây là trò chơi đấy chứ. Hắn nhìn cái chảo, hệ số an toàn OK, vì thế cũng không nói nhiều, đi theo phía sau Lục Chỉ ra ngoài.Lục Chỉ từ từ đi vào phòng khách, nghe thấy trong phòng khách truyền ra âm thanh, giơ chảo lên định xông ra."Cửu ca ca, em ép tôi thở không nổi."Lục Chỉ nghe thấy những lời này, hô hấp chững lại, giữ chặt Nam Thừa Phong, mở to hai mắt nhìn: "Thừa Phong, tiếng này nghe quen tai ghê?"Nam Thừa Phong gật đầu, "Chúng ta yên lặng theo dõi tình hình?""Dạ." Lục Chỉ đồng ý, tay chân nhẹ nhàng đi đến sau sô pha, nhướng người ra xem, Nam Thừa Phong nhịn cười, cũng đi theo qua.Lục Chỉ rướn cổ qua sô pha nhìn thấy Ninh Tước đang bị Cửu gia đè dưới thân, tư thế hai người ái muội, quần áo lộn xộn, nhìn kiểu gì cũng không khỏi nảy sinh suy nghĩ bậy bạ."Hả? Cửu gia, Ninh Tước, hai anh làm gì vậy?" Lục Chỉ lặng im không tiếng động ghé sát nhìn không nói, lại còn hỏi chuyện."Ai da ——!" Ninh Tước ôm Cửu gia đang nghĩ miên man, đang lúc hưng phấn, trước mặt bỗng nhiều thêm một khuôn mặt, cơ thể Ninh Tước run lên, cả người lạnh toát, không kiểm soát hét lên một tiếng, ôm Cửu gia lăn xuống dưới sô pha."Eo của tôi." Cửu gia ôm eo ngồi dậy, "Anh làm trò gì vậy? Làm giật cả mình."Ninh Tước thấy rõ hai người, vỗ vỗ ngực, "Tôi nói hai người đi đường sao không có chút tiếng động nào vậy!"Nửa cái mạng của hắn thiếu chút bị doạ bay tung, điểm mấu chốt chính là, đang lúc hắn hưng phấn mà chơi cú sảng hồn như vậy, lỡ doạ tiểu đệ đệ hắn có vấn đề thì sao, ảnh hưởng tính phúc về sau thì ai chịu trách nhiệm đây?! "Nam Thừa Phong, cậu cmn có phải anh em không đấy hả!" Ninh Tước tức giận mắng to, không cần nhìn hắn cũng biết, chiêu tổn hại này thì chỉ có xuất phát từ tên khỉ hăng hái này thôi. Hắn mới vừa tìm được cơ hội ăn đậu thủ Cửu gia thuận tiện lừa người ta phụ trách, kế sách trong đầu đã liệt kê tỉ mỉ kỹ càng, hôm nay cần phải phát triển thêm một bước với Cửu gia, kết quả, tự nhiên bị Lục Chỉ lao tới cắt ngang phim. Hắn giương mắt nhìn vẻ hài lòng trong mắt Nam Thừa Phong, hay lắm, nãy chưa đủ kín kẽ nên bị phát hiện, nên giờ mới cố tình quấy rối hắn, thuận tiện tìm cơ hội loại bỏ tình địch hàng đầu Cửu gia đây mà. Mặt Ninh Tước giật giật, Nam Thừa Phong thật sự quá khôn khéo, cái gì cũng bị hắn tính sạch. Ninh Tước càng quen biết lâu với Nam Thừa Phong, càng bị tâm cơ của hắn chọc tức. Bất quá, hắn cũng thường xuyên tính kế Nam Thừa Phong, dù thành công hay không cũng không ai nợ ai. Ninh Tước thấy Lục Chỉ nhìn bọn hắn chằm chằm, mắt đảo quanh, thành toàn cho Nam Thừa Phong cũng là thành toàn cho hắn. "Chỉ Chỉ, bị cưng phát hiện rồi, chúng tôi ......" Hắn cố ý dùng ngữ khí thẹn thùng dễ làm người khác hiểu nhầm.Lục Chỉ mở to mắt nhìn hai người họ. Cửu gia mới rồi vì Lục Chỉ đột nhiên lao đến nên bị chấn kinh chưa phản ứng kịp, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lục Chỉ cũng ngữ khí ái muội của Ninh Tước, bừng tỉnh, đẩy mạnh Ninh Tước đứng lên."Chỉ Chỉ, không phải như em nghĩ đâu! Bọn anh cái gì cũng không có!" Cửu gia khẩn trương giải thích, sợ Lục Chỉ hiểu nhầm.Ninh Tước lên tăng xông, mạch não người này sao lại thế, bình thường thì chầm rì rì mà đối diện với bé dễ thương lại nhanh nhạy dị thường. Lục Chỉ mím môi, tựa hồ khó tiếp thu, "Các anh ......"Cửu gia thấy biểu cảm của Lục Chỉ, hơi hơi buồn cười, Chỉ Chỉ cũng để ý à? Chẳng lẽ em ấy rất quan tâm mình? Thần kinh Nam Thừa Phong căng chặt, ngoài mặt lại bất động thanh sắc. "Sao các anh tự nhiên lại đánh nhau vậy, các anh là bạn mà, bạn bè thì không nên đánh nhau!" Vẻ mặt Lục Chỉ khiếp sợ nói.Cửu gia: ...... Quả nhiên hắn đã suy nghĩ quá nhiều.Nam Thừa Phong thở hắt ra, khẽ cười cười, "Chỉ Chỉ nói rất đúng."Lục Chỉ còn cầm cái chảo trong tay, "Có mâu thuẫn gì, các anh có thể bình tâm tĩnh khí ngồi lại nói chuyện, không cần xúc động quá nhé.""Ninh Tước, Cửu gia rất tốt á." Tuy rằng ngoài miệng cậu không nói nhưng cứ nhìn thần sắc không ủng hộ Ninh Tước, rõ ràng cậu đứng bên phía Cửu gia, giống như đang nói "Anh đánh bạn tôi tôi sẽ tức giận đó."Lục Chỉ quen với Cửu gia trước, nghiêng về phía bạn tốt chẳng có gì đáng trách, Ninh Tước không có gì để nói.Hắn nhìn Nam Thừa Phong, "Dù gì cũng là anh em có nhau bao năm, cậu không nói giúp tôi được câu nào à?"Nam Thừa Phong mặt không biểu tình, gật đầu với hắn, đi đến trước mặt Lục Chỉ, ôn nhu nói, "Chỉ Chỉ nói rất đúng, Chỉ Chỉ làm cái gì cũng đúng cả."Ninh Tước: ......Rốt cuộc sao hắn lại tìm một tên bạn trọng sắc khinh bạn vậy chứ, thuyền hữu nghị của chúng ta tan rã từ đây. Ninh Tước nhìn cái chảo trong tay Lục Chỉ, nghĩ tới sức của Lục Chỉ, biết cái chảo này mà phang xuống, khả năng cao hắn sẽ được ăn chuối ngắm gà khoả thân ngay, bèn nuốt nuốt nước miếng."Bé dễ thương, các cậu bất công quá, tôi là người bị đè, tôi là người ăn khổ, các người lại không chủ trì công đạo cho tôi sao?"Lục Chỉ chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, "Nhưng Cửu gia là người đơn thuần a."Ninh Tước run run mi, "Ý bé dễ thương là tôi giảo hoạt hả?""Không có." Lục Chỉ dời mắt, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói, anh không giảo hoạt thì còn ai. Ninh Tước biết không thể lấy một địch ba, lập tức thay đổi sách lược."Bé dễ thương, cưng thật là ...... quá không hiểu tôi rồi." Vẻ mặt Ninh Tước đầy biểu cảm thương tâm."Sao tôi có thể thương tổn Cửu gia được, tôi ... dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ tổn thương em ấy." Ngữ khí Ninh Tước kiên định dị thường.Lục Chỉ hơi bị đả động. Cửu gia nghe vậy thì ngẩn ra, ánh mắt lập loè. Ninh tước nhìn Cửu gia, thấy hắn có hơi chút cảm động, bèn không ngừng cố gắng, vô cùng nghiêm túc nói với hắn, "Tôi sẽ không làm tổn thương em, em hẳn đã biết." Cửu gia nghiêm túc gật đầu, "Ừ, tôi biết, anh đánh không lại tôi, đương nhiên không thể tổn thương tôi."Ninh Tước: ...... Đánh không lại? Ngày nào đó phải tìm cơ hội cho em thử một trận mới được."Ưm, mắt tôi đau." Chiêu đầu không được, Ninh Tước lại ra chiêu thứ hai."A? Làm sao vậy? Mắt lại đau sao?" Cửu gia lập tức đi tới quan tâm."Ừ." Ninh Tước nhân cơ hội này dựa vào lòng Cửu gia, "Cửu ca ca, em nói muốn chịu trách nhiệm với tôi, mắt đau quá, muốn thổi thổi?"Cửu gia quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, liền thổi thổi mắt hắn, "Phù ——!" Bởi vì Cửu gia quá khẩn trương, dùng sức hơi mạnh. Tròng mắt Ninh Tước thiếu chút nữa bị thổi bay khỏi ổ, đau đến mức hắn phải nhanh chóng che mắt lại, "Không, không cần thổi."Cửu gia vội nói, "Làm sao vậy? Vẫn không thoải mái sao? Hay lại thổi thổi nhé?""Không không không, không cần." Ninh Tước nhanh chóng né, nghĩ thầm cái thân già này chỉ muốn tạo chút tương tác lãng mạn, sao thành cái gì thế này!"Vì sao không? Mắt anh đau, tôi giúp anh thổi cho đỡ đau không tốt hơn à?" Cửu gia nôn nóng nói, hắn có nghĩa vụ chăm sóc đôi mắt của Ninh Tước."Không cần, không cần." Ninh Tước kêu khổ không ngừng, nếu để em thổi thật mới càng nghiêm trọng đó, xong xuôi chắc thành mù thật mất. Hắn nhanh chóng lén ra hiệu với Nam Thừa Phong, "Là anh em thì mau cứu giá! Nếu không tuyệt giao!"Nam Thừa Phong cười như không cười, "Chơi đủ rồi? Không quậy nữa?""Không quậy, không quậy! Mau! Cứu mạng!" Ninh Tước cố gắng dùng ánh mắt ra tín hiệu.Nam Thừa Phong cười cười, khoé miệng đầy vẻ đắc ý làm Ninh Tước tức giận đến ngứa răng."Chỉ Chỉ, nếu Ninh Tước và Tiêu Cửu không phải trộm, chúng ta cũng yên tâm rồi, giờ mình lên phòng game nhé, em còn chưa xem mà.""A, được ạ." Lục Chỉ thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm hai người."Phòng chơi game này là minh chứng cho bước tiến mới trong quan hệ của chúng ta, em có muốn mời bạn bè đến chung vui không?" Nam Thừa Phong lại cười nói."Được ạ!" Ở mức độ nào đó mà nói, Lục Chỉ chính là một thê nô trăm phần trăm vàng ròng bốn số chín, vợ nói gì cũng nghe, lời vợ cao hơn trời, hoàn toàn là bản tính của cậu."Cửu gia, Ninh Tước, Thừa Phong tặng em phòng chơi game, các anh cùng tới chơi nhé?" Lục Chỉ hỏi.Cửu gia vừa nghe lập tức thả Ninh Tước ra, "Chỉ Chỉ, nhưng mắt Ninh Tước còn chưa ổn đâu.""Tôi đỡ rồi, nhanh đi xem phòng chơi game mới của bé dễ thương thôi nào, tôi cũng muốn nhìn." Ninh Tước nhanh chóng mở miệng."Vậy được." Cửu gia thấy hắn không bị gì mới yên tâm, vui vẻ đi đến gần Lục Chỉ, "Đi, Chỉ Chỉ, đi xem nào, nãy núp đó anh đã tò mò phòng chơi game này kiểu gì rồi.""Hả? Các anh nghe lén bọn em nói chuyện á?" Lục Chi phản ứng lại.Ninh Tước căng não, Cửu gia thành thật gật gật đầu, "Đúng vậy, anh muốn đi ra nhưng Ninh Tước không cho, nói sợ quấy rầy hai người."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co