Truyen3h.Co

Dam My Ai Khuyen


  Phương Diệc Nhiên còn chưa nhận ra chuyện gì xảy ra, thì đã bị một bóng người nhào tới đẩy
ngã, sau đó là cái giá đổ ập, một đống đồ đạc rơi xuống, tạo ra tiếng động lớn.

Sau lưng va mạnh xuống đất, xương cốt đau nhức, khiến Phương Diệc Nhiên rên khẽ một tiếng.

"Anh có sao không? Đụng vào chỗ nào rồi?" Người vừa đẩy y lo lắng kiểm tra xem Phương Diệc
Nhiên có sao không.

"Phương Mặc?" Phương Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn Phương Mặc phía trên mình.

"...Xin lỗi, xin lỗi anh." Phương Mặc cuống quít muốn đứng dậy, nghĩ tới ngày hôm qua
Phương Diệc Nhiên bảo mình không được tới gần y, nhất thời có chút khẩn trương, rất sợ
Phương Diệc Nhiên sẽ lại lộ ra vẻ đề phòng đó.

"Sao cậu ở đây?" Phương Diệc Nhiên kinh ngạc, không phải cậu ta đã đi rồi sao, thế nào lại ở
chỗ này, không phải mình gặp ảo giác chứ? Nhưng xúc cảm trên người khiến Phương Diệc
Nhiên biết đây không phải là mình tưởng tượng.

Phương Mặc ngây cả người, vội vã giải thích, "Không... không phải em cố ý đi theo anh... Em
em... em chỉ là muốn thấy anh một chút." 



Không đi theo mình, sao lại có thể gặp được mình ở kho vắng vẻ này, nói là tình cờ gặp khéo
chẳng ai tin, còn đúng lúc cứu mình khỏi cái giá đổ, lời nói kiểu này có nói cho quỷ quỷ cũng

không tin... Phương Diệc Nhiên bắt đắc dĩ đảo mắt, cẩu ngốc này nhất định là vẫn lén lút theo
đuôi mình, nghĩ tới hôm qua mình đối xử với cậu như thế mà cậu vẫn lo lắng cho mình, Phương
Diệc Nhiên nhất thời có chút yêu thương.

Nhìn thấy người mình nãy giờ lo lắng giờ đã đứng nguyên vẹn trước mặt, Phương Diệc Nhiên
bỗng có cảm giác như tìm lại được thứ tưởng đã mất, bộ quần áo trên người Phương Mặc vẫn là
bộ hôm qua, ngoại trừ vẻ mặt hơi mệt mỏi thì tất cả đều bình thường, Phương Diệc Nhiên thở
phào nhẹ nhõm, cũng may không có việc gì...

"Em sẽ đi ngay, anh... đừng lo lắng..." Phương Mặc dè dặt nhìn Phương Diệc Nhiên, y nói
không được tới gần y, bây giờ nhất định là y đang rất chán ghét.

Phương Diệc Nhiên nhìn thấy vẻ không biết làm sao đó của Phương Mặc, vội vàng muốn đứng
dậy như là sợ mình sẽ đẩy cậu ra, là bởi vì lời nói hôm qua của mình sao? (ai bảo hqua phũ với
em ; ; ) 

Phương Diệc Nhiên nhất thời không biết nên nói gì, sao người này có thể ngốc như vậy chứ, rõ ràng là bị đối xử như thế, còn không để ý an nguy bản thân cũng phải bảo vệ cho mình, là nên nói cậu ta trung thành hay là nói cậu ta ngốc đây.


"Hư..." Phương Mặc vừa đứng lên liền đau đớn rên một tiếng, là vừa rồi ống tuýp từ trên giá rơi
xuống đập vào đùi cậu, nhưng Phương Mặc không quan tâm vẫn muốn đứng lên khỏi người
Phương Diệc Nhiên, hoàn toàn mặc kệ vết thương ở chân.

Phương Diệc Nhiên vội vã ôm lấy người bên trên, ngăn cậu đứng dậy, miệng quát: "Cậu làm cái
gì đấy, cẩu ngốc." Phương Diệc Nhiên lúc này mới phát hiện Phương Mặc bị va đập, đưa tay vén
ống quần của cậu lên, quả nhiên đã sưng vù một mảng.

Phương Mặc bị Phương Diệc Nhiên quát liền rụt cổ, đờ ra không dám động đậy, cẩn thận khống
chế thể trọng của mình không đặt ở trên người Phương Diệc Nhiên. Y không đẩy mình ra, y còn
ôm mình, nói vậy kỳ thực cũng không ghét mình như lời y nói đúng không?

Phương Diệc Nhiên cau mày, đỡ Phương Mặc đứng dậy, để cậu dựa vào mình, miễn cho sức
nặng dồn lên cái đùi bị thương, không biết có ảnh hưởng tới xương không, lại nhìn cậu đang
trông mình vẻ dè dặt như là hơi sợ.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Âm thanh vừa rồi đã dẫn tới nhiều người chạy đến kiểm tra.

"Cái giá bị đổ xuống." Phương Diệc Nhiên trả lời, đồng thời đỡ Phương Mặc đi ra.

"Có bị thương không, mau đi khám xem." Người nọ vội vàng nói, tiến tới hỗ trợ.

"Tôi không sao, chỉ là..." Phương Mặc còn chưa nói xong đã bị Phương Diệc Nhiên nhìn chằm

chằm liền nín thinh



Người này đúng là không biết lo lắng cho bản thân chút nào, ống tuýp từ trên cao như thế rơi
xuống, còn dám nói không sao, cứ như bị thương không phải cậu ta vậy? Phương Diệc Nhiên

giận dữ lườm cậu.

Tới phòng khám, chụp X-quang, may mà không gãy xương, có điều trên xương bị rạn nhỏ, chú ý
không dồn trọng tâm lên chân bị thương là được, rồi lại kê một số loại thuốc thông máu tan bầm về bôi.

Hai người về phòng của Phương Diệc Nhiên. Lại được lần nữa thấy Phương Mặc trong phòng
mình, Phương Diệc Nhiên cảm giác như đã qua mấy kiếp, rõ ràng chỉ là chuyện mới hôm qua,
mà như là đã thật lâu trước đó.

Để Phương Mặc ngồi xuống giường, vén ống quần lên thì lại sợ xiết vào chỗ bị sưng, nên
Phương Diệc Nhiên đơn giản bảo cậu cởi quần ra.

Phương Mặc rất nghe lời, ngoan ngoãn làm theo, chỉ là trong lòng nghi hoặc không biết Phương
Diệc Nhiên có ý gì? Cậu còn có thể ở gần y chứ? Từ nãy tới giờ, Phương Diệc Nhiên đều nắm
tay cậu không buông, tức là không còn sợ mình nữa đúng không? Có phải là y đã hết giận rồi
không? Vậy cậu cũng có thể cho rằng là Phương Diệc Nhiên cho phép mình tiếp tục đi theo chứ?
Sẽ không đuổi mình đi chứ...

Phương Diệc Nhiên nhìn theo ánh mắt Phương Mặc, thấy mình đang nắm tay cậu, nhất thời có
chút xấu hổ muốn buông ra.

Phương Mặc theo phản xạ xiết chặt lấy bàn tay đó, không cho Phương Diệc Nhiên buông, rồi lại
lập tức nhận ra, vội vã buông tay.

"Xin, xin lỗi..."

Nghe Phương Mặc xin lỗi, lại nhìn bộ dáng co rúm lại của cậu, Phương Diệc Nhiên không nỡ,
đưa tay muốn xoa lên cặp lông mày nhíu chặt của cậu.

Cánh tay cứng đờ giữa không trung, Phương Mặc né về phía sau, Phương Diệc Nhiên sửng sốt,
lại lập tức hiểu ra, cậu tưởng y định đánh mình?

Đỡ lấy đầu cậu, vươn người qua đặt lên trán một cái hôn nhẹ, thở dài một tiếng, Tiểu Bát của y a, vốn nên là lạnh lùng kiêu ngạo, uy phong lầm lẫm, dù là một chú chó hoang, vẫn ngạo mạn
không thèm nhận đồ ăn người lạ đút cho. Nhưng bây giờ thì sao? Lại trở nên dè dặt, ép dạ cầu
toàn như thế, rất sợ bị mình phớt lờ hoặc chọc giận mình, tất cả đều là do mình phá hỏng sao?

Tuy rằng Tiểu Bát trước đây cũng hay uốn éo lấy lòng mình, nhưng cũng không phải như bây
giờ, để ý thần sắc, nỗ lực xuôi theo ý mình, nịnh nọt mình.

"Đừng xin lỗi, đâu phải lỗi của em." Nếu là mình phá hỏng, thì phải tự mình xây dựng lại một
lần nữa thôi.



Phương Mặc bị nụ hôn dịu dàng đó của Phương Diệc Nhiên làm cho ngây người, sờ sờ chỗ trán
bị hôn, thì thào gọi: "Chủ nhân..."


"Em gọi là gì?" Phương Mặc chưa từng gọi như thế, khiến Phương Diệc Nhiên hơi lạ lẫm.

"Phương, Phương Diệc Nhiên..." Phương Mặc cuống quít thay đổi. Vẫn không được sao? Y
không cần mình nữa rồi... Bôi thuốc cho mình xong, y sẽ đuổi mình đi đúng không. Phương
Mặc nghĩ vậy không khỏi mỉm cười, chỉ có điều nụ cười đó còn thê thảm hơn cả khóc.

Phương Diệc Nhiên thấy vẻ mặt đó, biết là cậu hiểu lầm, lại thở dài rồi hôn thêm một cái nữa,
chỉ là lần này nụ hôn rơi trên đôi môi khẽ nhếch của Phương Mặc, "Em vĩnh viễn là Tiểu Bát của
tôi, tôi sẽ không đuổi em đi nữa đâu."

"Thật sao?" Trong mắt Phương Mặc nhất thời tràn đầy mừng rỡ, lại nhỏ giọng gọi một tiếng

"Chủ nhân", như là muốn xác nhận lại.

Phương Diệc Nhiên bị cậu gọi như vậy có chút không quen, cười khổ xoa đầu cậu, chủ nhân với
không chủ nhân gì chứ, nếu Phương Mặc là con người thì sẽ không thể đối xử như thú nuôi
được, mà là một cá thể bình đẳng với y.

"Gọi tên tôi là được rồi."

"Dạ..." Phương Mặc đồng ý, có điều trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.

Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ, cậu thích gọi mình như thế thì cũng tùy theo vậy, "Tùy ý em, có
điều lúc có người khác thì không nên gọi chủ nhân, sẽ làm người ta sợ." Phương Diệc Nhiên dặn, y cũng không muốn người khác hiểu lầm y chơi mấy trò chủ-nô gì đó.

"Ừm." Phương Mặc gật đầu thật mạnh, vui sướng gọi, "Chủ nhân", bây giờ không có ai vậy nên
cậu có thể gọi đúng không.

Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ tiếp nhận cách xưng hô này, lại hôn cậu một chút, sau đó mới lấy
thuốc ra bôi cho Phương Mặc.

Chỗ bị va đập đã biến thành vết sưng to xanh tím, nhìn khá kinh khủng, Phương Diệc Nhiên cẩn
thận chạm nhẹ vào, cứng cứng, sưng phồng.

"Đau không?"

Phương Mặc lắc đầu "Không đau". Cũng không phải ở trên người Phương Diệc Nhiên, vậy nên
không đau.

Biết rõ là thuốc tan bầm cần phải dùng sức xoa bóp một chút mới có hiệu quả, nhưng Phương
Diệc Nhiên không thể nặng tay sợ sẽ làm Phương Mặc đau



Vất vả lắm mới bôi xong thuốc, Phương Diệc Nhiên thấy dáng vẻ cậu uể oải, ôm lấy thắt lưng
muốn cậu nằm xuống chợp mắt một chút, nào ngờ tay vừa đụng tới phía sau eo Phương Mặc liền rụt người lại.


Xảy ra chuyện gì vậy? Không thích mình đụng chạm? Không giống a, vừa rồi lúc y định buông
tay cậu còn nắm chặt lấy cơ mà. Phương Diệc Nhiên cau mày, xốc áo Phương Mặc lên, đập vào
mắt là một mảng lưng đỏ thẫm, ở đâu ra ư, vấn đề đã rất hiển nhiên rồi.

"Sao nãy em không nói!" Âm lượng không khỏi đề cao, người này trên lưng cũng bị đập phải,
lúc ở bệnh viện lại không lên tiếng, không hiểu cậu ta nghĩ gì nữa? Nghĩ tới người này cũng
chẳng biết yêu quý bản thân, Phương Diệc Nhiên lại thấy tức giận.

"Vừa nãy... không đau." Phương Mặc lí nhí thanh minh.

Phương Diệc Nhiên lườm cậu, đã thâm tím vào như thế rồi, không đau mới lạ, có điều nhìn cậu
như là sợ mình nổi giận, Phương Diệc Nhiên nhịn xuống không mắng cậu, chỉ bảo cậu xoay
người lại nằm sấp xuống giường, sau đó vén áo lên tới tận vai, cẩn thận bôi thuốc lên lưng cho
cậu. Thế nhưng vết thương này Phương Diệc Nhiên càng nhìn càng nghiêm trọng, hình như còn
nặng hơn vết thương trên đùi, có lẽ vẫn nên đến phòng khám xem lại.

Phương Diệc Nhiên ở phía sau thì lo lắng không thôi, bản thân Phương Mặc thì hoàn toàn không quan tâm vết thương trên người, chút thương tích ấy hà tất phải làm quá lên, có điều cậu vẫn ngoan ngoãn nằm sấp, vùi đầu vào chăn ngửi mùi hương của Phương Diệc Nhiên, len lén mỉm cười không để cho Phương Diệc Nhiên thấy. Phương Diệc Nhiên không giận cậu nữa, lại dịu
dàng với mình như trước kia rồi...  

  Nhìn bàn tay đầy thuốc mỡ của mình, Phương Diệc Nhiên xoay người đi vào toilet rửa, quay ra
đã không thấy tăm hơi Phương Mặc đâu. Phương Diệc Nhiên giật mình, không lẽ đi rồi?

Nhưng vừa đi tới bên giường nhìn kỹ, Phương Diệc Nhiên nhất thời dở khóc dở cười, "Tiểu
Bát?"

Đâu có đi đâu, là Phương Mặc biến thành Tiểu Bát, vùi trong chăn mềm mại, đang ghé vào
giường ngủ...

Phương Diệc Nhiên ngồi xuống bên giường, lấy quần áo lót của nó ra, sờ sờ cái đầu xù của nó,
không biết nghĩ thế nào mà tự dưng lại biến thành Tiểu Bát. Có điều được gặp lại đại cẩu Tiểu
Bát, Phương Diệc Nhiên chỉ thấy thân thiết không gì sánh được, từ khi tới Paris đã lâu rồi không
được thấy. Tuy đã biết Phương Mặc chính là Tiểu Bát, nhưng không giống với được thực sự nhìn
thấy cẩu cẩu Tiểu Bát. Cúi người xuống, chôn đầu vào cổ nó, cọ cọ lông nó vô cùng thân thiết.

Tiểu Bát nghe được Phương Diệc Nhiên gọi mình, mở mắt quay đầu nhìn Phương Diệc Nhiên,
có điều Phương Diệc Nhiên đang gối lên cổ nó, Tiểu Bát không thể nhìn được y, thử vài lần xong Tiểu Bát liền bỏ cuộc, ngoan ngoãn nằm sấp mặc cho Phương Diệc Nhiên dùng mình làm gối.

Phương Diệc Nhiên nhìn đồng hồ, cách show buổi tối còn khá sớm, hôm qua bị lạnh đầu hơi
đau, tốt nhất là ngủ một giấc. Phương Diệc Nhiên cởi đồ, đẩy Tiểu Bát sang bên cạnh một chút,
mình cũng bò lên giường, chui vào chăn.

Nằm vào chăn rồi, nhìn Tiểu Bát nằm sấp bên cạnh, Phương Diệc Nhiên thấy cảnh tượng quen
thuộc như ở nhà. Buổi tối đi ngủ Tiểu Bát cũng thường chiếm giường như thế, không chịu quay
về ổ của nó ngủ, cứ làm xấu đè lấy chăn của y, gối lên gối của y, cùng ngủ với mình.

Phương Diệc Nhiên không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa lông trên lưng Tiểu Bát, Tiểu Bát rốt
cuộc nhìn thấy Phương Diệc Nhiên, tới gần một chút, lại nhìn một chút, thấy y không có ý phản
đối, lại gần thêm chút nữa, sau đó thò cổ sang... vươn lưỡi liếm lên mặt Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên cười, nhưng không cản nó, chỉ ôm lấy cổ nó vuốt ve.

Tiểu Bát thấy Phương Diệc Nhiên kệ mình liếm, lại càng được voi đòi tiên, cái lưỡi vốn đang
liếm cằm y chuyển dần về phía môi.

Lúc này Phương Diệc Nhiên tức giận gõ đầu nó một cái, "Đừng làm loạn, ngủ đi."

Tiểu Bát "Ô" một tiếng đáp ứng, tiếc rẻ lùi về phía của mình, rung rung tai, nhưng đôi mắt thì
nhìn Phương Diệc Nhiên chằm chằm.

"Nhìn cái gì, còn chưa nhắm mắt ngủ đi?" Phương Diệc Nhiên đưa tay che mắt nó, lại bị Tiểu

Bát liếm vào tay.

"Còn liếm à?" Phương Diệc Nhiên trừng mắt.

"Ô ô" Tiểu Bát tủi thân nức nở hai tiếng, dúi đầu vào dưới gối giả làm đà điểu.

"Em không thể nói chuyện?" Phương Diệc Nhiên xoa lỗ tai Tiểu Bát, lật tới lật lui đùa nghịch,
đồng thời hiếu kỳ hỏi. Khẳng định là nó có thể nghe hiểu, nhưng vì sao nãy giờ không nói gì?

Bây giờ y đã biết nó là Phương Mặc rồi, Phương Mặc chính là nó, nó cũng không cần phải che
giấu nữa. Nếu có thể biến thân, thì khi ở dạng cẩu cẩu hẳn là cũng có thể mở miệng nói chuyện
chứ.

Không ngờ Tiểu Bát nhìn Phương Diệc Nhiên, lắc đầu.

Phương Diệc Nhiên "Ồ" một tiếng, cũng không hỏi gì thêm, cứ thế khoát tay lên người Tiểu Bát
nhắm mắt ngủ.

Tiểu Bát nghiêng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, thấy y đã ngủ, liền lén lút lại gần chút, nhìn nhìn
y, ừm vẫn không tỉnh, tốt lắm, lại khẽ khàng dịch thêm chút nữa, từng chút từng chút một chui 



vào lòng y, cho đến khi thành tư thế được y ôm vào lòng mới thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm thấy mỹ mãn liếm cằm Phương Diệc Nhiên, đem đầu gác lên vai y thiu thiu ngủ.


Tiểu Bát vừa nhắm mắt, Phương Diệc Nhiên liền mở mắt, nhìn bé bự trong lòng bật cười, một
tên lông xù chui vào lòng mình mà y không có cảm giác mới là lạ, tên này lại còn liếm mình, coi
là mình ngủ say như chết chắc. Cười bất đắc dĩ, vuốt lông trên lưng nó rồi xiết chặt vòng tay.

Hai người thực sự ôm nhau đi vào giấc ngủ, đến khi bị tiếng chuông điện thoại của Phương Diệc
Nhiên đánh thức, Tiểu Bát cảnh giác mở mắt trước, sau đó Phương Diệc Nhiên cũng tỉnh, đưa
tay với qua người Tiểu Bát lấy điện thoại di động ở đầu giường.

"A lô, xin chào, Phương Diệc Nhiên đây."

"Cậu có tới không hả, tôi bận đến độ hận mẹ tôi sao không sinh cho thêm hai cái tay rồi đây
này!" Vừa mở máy chính là tiếng gào thảm thiết của Marc, bên trong còn lẫn lộn nhiều tạp âm
ầm ĩ.

Phương Diệc Nhiên đưa điện thoại ra xa một chút, nhìn nhìn thời gian, đã qua giờ cơm tối rồi.

Đẩy Tiểu Bát đang ra sức liếm mình ra, thấp giọng nói: "Tiểu Bát đừng liếm."

"Mau mặc quần vào cho tôi, đừng có ôm ấp triền miên với trai đẹp nữa." Không ngờ lại bị Marc 
ở đầu dây bên kia nghe được, nhất thời rít gào, thật ghê tởm, hắn ở đây bận tối mặt tối mũi mà
tên này lại lăn lộn trên giường với người ta, giận sôi a.

"Đừng nói linh tinh, tôi tới bây giờ đây, đợi một lát." Phương Diệc Nhiên trợn mắt, trời đất

chứng giám, bọn họ chỉ là ngủ cùng nhau rất chi thuần khiết, quần áo còn không cởi nữa là."Được rồi được rồi, đừng giải thích, ai chẳng biết trưa nay cậu với trai đẹp hẹn hò trong kho rồi bị ống tuýp rơi xuống cắt ngang hứng thú, được rồi, tôi hiểu mà, mau đến đây." Cũng không đợi

Phương Diệc Nhiên đáp mà lập tức cúp máy.

Phương Diệc Nhiên trừng mắt nhìn điện thoại kêu 'tút tút', thật muốn bóp chết tên ẻo lả ở đầu
bên kia. Tin đồn truyền đi cũng ly kỳ thật, sao lại biến thành y hẹn hò với người ta, rõ ràng là
một con cẩu ngốc đó mà...

Phương Diệc Nhiên chuẩn bị rời giường, nhưng phát hiện bị người ta dùng bốn chân quấn chặt
lên người. Cúi đầu xuống, Tiểu Bát đã hóa thành hình người, trần như nhộng dán chặt vào người y... Phương Diệc Nhiên bóp trán, được rồi, y rút lại lời vừa rồi, chí ít có Tiểu Bát đã cởi hết quần
áo.

Phương Diệc Nhiên cũng không đẩy cậu ra, ôm lấy eo Phương Mặc ngồi dậy, lập tức biến thành
tư thế ám muội Phương Mặc ngồi cưỡi trên người y, đã vậy người này còn dựa vào y như động
vật không xương, thỉnh thoảng lấy đầu cọ cọ. Phương Diệc Nhiên câm nín, rõ ràng trước khi đi
ngủ còn sợ mình sẽ động thủ đánh cậu mà, giờ đã biết làm nũng rồi, đây là nhớ ăn không nhớ
đòn sao...



"Buông nào, tôi phải đi làm đây, không thì Marc sẽ phát điên mất." Phương Diệc Nhiên vỗ vỗlưng cậu, ý bảo cậu buông mình ra.


Phương Diệc Nhiên vào toilet rửa mặt, Phương Mặc cũng xuống giường, lấy quần áo sạch cho

Phương Diệc Nhiên, bởi một khi Phương Diệc Nhiên đã cởi đồ ra tuyệt đối sẽ không mặc lại...

Phương Mặc biết rõ chuyện này.

Phương Diệc Nhiên rửa mặt xong đi ra liền thấy Phương Mặc đang ôm quần áo đứng chờ ở cửa,
nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề là trên người người này vẫn không một mảnh vải che
thân... Phương Diệc Nhiên nhắm mắt quyết định mặc kệ thói quen xấu này của cậu, sau này sẽ
từ từ dạy cậu không thể *** trước mặt người khác như thế, đây là quyến rũ trắng trợn.

Phương Diệc Nhiên giơ tay, để Phương Mặc mặc quần áo cho mình cứ như ông chủ, còn Phương

Mặc được mặc đồ dùm thì hớn hở vô cùng, bận tới bận lui giúp Phương Diệc Nhiên.

Phương Mặc đứng trước mặt Phương Diệc Nhiên cài cúc giúp y. Phương Diệc Nhiên rốt cuộc
không nhìn nổi Phương Mặc cứ cười ngố nữa, nhéo cằm cậu nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Cười gì

vậy?"

"A?" Phương Mặc ngây người một chút, mình đang cười sao? Tay vẫn không dừng, tiếp tục cài

hết cúc.

Phương Diệc Nhiên bĩu môi, "Cười ngố." Rồi lại nhìn Phương Mặc vẫn đang ở trần, ngoại trừ
cái vòng cổ mang chữ 'Bát' kia, ôm lấy eo cậu, xoa xoa chỗ bị đập, bây giờ đã tím thẫm vào rồi.

"Ư..."

"Đau à?" Phương Diệc Nhiên nhẹ tay hơn, xoa đi xoa lại chỗ đó, hình như cũng bớt sưng rồi.

"Ngứa..." Phương Mặc rụt cổ, lại gần Phương Diệc Nhiên một chút, muốn tách khỏi bàn tay kia.

"Em chờ ở đây hay đi cùng tôi?" Phương Diệc Nhiên hỏi.

"Em đi với anh!" Phương Mặc lập tức trả lời.

"Vậy còn không mau đi mặc đồ vào, định cứ thế này đi à." Phương Diệc Nhiên tức giận lườm.
Phương Mặc lập tức chạy đi mặc quần áo, cũng không quan tâm vớ được cái gì liền tròng cái đó
vào, làm Phương Diệc Nhiên nhìn mà nghiến răng.

Bây giờ rốt cuộc y cũng hiểu rồi, Phương Mặc căn bản không phải là thẩm mỹ kém, rõ là quần
áo cậu lấy cho y không có vấn đề gì, mà là cậu không quan tâm trên người mặc gì, có thể che
thân là được, sợ rằng thấy vải rách cũng khoác lên, cho nên mới ăn mặc quỷ dị như thế.

"Mặc cho tử tế đi, mặc như vậy đừng ra khỏi cửa." Phương Diệc Nhiên khoanh tay đứng ở cửa. 



"Phiền phức quá..." Phương Mặc lẩm bẩm, tuy quần áo rất phiền, nhưng để được đi theo

Phương Diệc Nhiên, chút phiền phức cũng không đáng gì. Ngoan ngoãn cởi quần áo trên người
ra, rồi tìm trong vô số trang phục phụ kiện của Phương Diệc Nhiên thứ để mặc —— Phương
Diệc Nhiên gần như chuyển hết đồ nam ở kho trang phục tới đây, người không biết nhìn thấy
phòng Phương Diệc Nhiên còn tưởng rằng Phương Diệc Nhiên mới là nhân viên quản lý phục
trang.

Mãi hai người mới sắp xếp xong để đi, Marc đã chờ Phương Diệc Nhiên tới sốt hết cả ruột,
nhưng thời gian để gọi điện giục Phương Diệc Nhiên cũng không có, hận không thể lôi cả chân
ra để làm việc, tới khi nhìn thấy Phương Diệc Nhiên quả thật muốn vái y mấy cái... Cũng không
để ý Phương Diệc Nhiên mua một tặng một, còn mang theo cả con riêng.

Cấp tốc phân công cho y, Phương Diệc Nhiên cũng biết mình đuối lý, im lặng hỗ trợ, dù sao thì y
được đặc biệt phái tới để giúp đỡ —— thế mà buổi chiều lại ở khách sạn ngủ kỹ.

Đương nhiên con riêng Phương Mặc cũng theo sau Phương Diệc Nhiên một bước không rời,
Phương Diệc Nhiên đi đông cậu đi đông, Phương Diệc Nhiên sang tây cậu đi tây, quả thực còn
tận tâm tận lực hơn cả cận vệ, không cho bất cứ thứ gì bao gồm cả người tới gần Phương Diệc
Nhiên trong vòng một thước, đồng thời cũng không để Phương Diệc Nhiên cách xa mình hơn
một thước... Thiếu điều dính luôn vào người Phương Diệc Nhiên thôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co