Truyen3h.Co

Dam My Ai Khuyen


Diễn biến kế tiếp, hoàn toàn có thể dùng 'gà bay chó sủa' để hình dung, Phương Diệc Nhiên cười khổ nhìn Chu Viêm tông cửa bỏ đi, vốn định đuổi theo nhưng cuối cùng lại không nhúc nhích. Thôi thôi, cứ như vậy đi, bản thân cũng không cần phải suy nghĩ có nên đón nhận sự theo đuổi của Chu Viêm không... Sợ rằng sắp tới đây Chu Viêm sẽ hoàn toàn không thèm để ý tới mình nữa.

Phương Diệc Nhiên nhìn Tiểu Bát co rúm trên mặt đất, dáng vẻ vô hạn ủy khuất, khiến y không khỏi đau đầu, thật không hiểu sao Tiểu Bát lại ghét Chu Viêm tới như vậy.

Vừa rồi hai người đang thưởng thức rượu vang, phát hiện Tiểu Bát đã phá tan tành bàn ăn, Phương Diệc Nhiên đương nhiên là nổi giận, lập tức đi qua trách mắng Tiểu Bát. Tiểu Bát phản ứng nhanh, thấy Phương Diệc Nhiên tới lập tức nhảy xuống, không ngờ Chu Viêm đi sau Phương Diệc Nhiên lại làm ra động tác thắng lợi để thị uy cho Tiểu Bát xem, triệt để chọc giận Tiểu Bát, vậy là Tiểu Bát liền bổ nhào tới.

Cái này hoàn toàn ngoài dự liệu của Phương Diệc Nhiên, phải biết rằng bình thường Tiểu Bát rất ngoan ngoãn thông minh, đừng nói là tấn công ai, đến sủa cũng rất ít, thường im lặng đi theo Phương Diệc Nhiên, nghe lời miễn chê, vậy mà hôm nay không thèm để ý sự ngăn cản của Phương Diệc Nhiên mà tấn công Chu Viêm.

Chu Viêm đương nhiên cũng không ngờ Tiểu Bát sẽ lao tới, tuy Tiểu Bát hình thể lớn, có điều luôn trăm nghe ngàn tuân đối với Phương Diệc Nhiên, trước mặt y luôn rất hiền lành dễ bảo, khiến hắn quên mất hàm răng sắc bén của Tiểu Bát đủ để xé hắn tan xác, trên người nó hòa lẫn dòng máu của sói, vậy mà hắn lại không biết sống chết đi khiêu khích nó. Chu Viêm nhất thời luống cuống, vô thức giơ tay lên chắn trước người, hoàn toàn quên mất trên tay mình còn cầm chén rượu và dụng cụ rót rượu.

"Choang" một tiếng, Chu Viêm ngã ra sàn, dụng cụ rót rượu bị đập xuống đất, vỡ thành vô vàn mảnh vụn, rượu vang bên trong đương nhiên cũng văng khắp nơi, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, có điều lúc này không ai rảnh mà đi thưởng thức hương thơm đó nữa.

"Tiểu Bát!" Phương Diệc Nhiên vừa sợ vừa giận, thế nhưng thấy Tiểu Bát trực tiếp giẫm lên mảnh vụn thủy tinh thì lại xót, "Cẩn thận dưới sàn!"

"Phương! Diệc! Nhiên!"

Lúc này Phương Diệc Nhiên mới để ý tới Chu Viêm ngã ngồi dưới đất, rượu văng khắp người, hơn nữa trên mặt hình như còn bị thủy tinh vỡ cứa qua thành một vệt dài mảnh, định qua kéo hắn dậy, Chu Viêm đã chống tay xuống đất, mặt kệ thủy tinh vỡ, mà đứng dậy.

"Rốt cuộc là tôi quan trọng hay là con chó kia quan trọng hả!" Chu Viêm thấy Phương Diệc Nhiên chỉ lo lắng cho cẩu chết tiệt kia, giận không có nơi trút, trước giờ hắn chưa từng thảm hại như thế, lại ở trước mặt người mình theo đuổi, miễn bàn có bao nhiêu mất mặt.

"Hả?" Phương Diệc Nhiên sửng sốt, sao lại liên quan tới ai quan trọng nhỉ...

"Đáng chết!" Chu Viêm để lại một câu như thế rồi tông cửa bỏ đi...

Phương Diệc Nhiên nhìn căn phòng bừa bãi, rồi cả giọt rượu bắn đầy lên quần, quay lại lườm tên đầu sỏ gây họa, cái tên này, mình đúng là quá chiều nó, thiếu dạy bảo! Phương Diệc Nhiên không giận Tiểu Bát làm hỏng cuộc hẹn của mình, nhưng giận nó tấn công người khác, sao có thể vô quy tắc thế được.

Có điều Phương Diệc Nhiên còn chưa giáo huấn Tiểu Bát thì điện thoại vang lên, Phương Diệc Nhiên bóp trán, ấn nút nghe.

"A lô." Ngữ khí đương nhiên là không tốt.

"...Không có việc gì," nghe ra đối phương là ai, thở dài, "Chỉ là chú chó trong nhà nghịch ngợm."

"Ừ, ừm... cảm ơn nhé." Phương Diệc Nhiên nhìn bữa ăn tan tành, nói, "Không cần, bây giờ tôi tới luôn, chờ tôi."

Phương Diệc Nhiên thực sự không muốn dọn dẹp bây giờ, lập tức đồng ý đến gặp đối phương, bởi vì y thật không biết đang nổi nóng thế này mình có thể dạy dỗ Tiểu Bát được không, nếu thực sự làm nó bị thương, mình lại hối hận, vậy nên trước tiên cứ ra ngoài cho nguôi bớt đã. Phương Diệc Nhiên cầm chìa khóa và điện thoại di động, chuẩn bị ra ngoài, thấy Tiểu Bát đang trốn trong góc vội bật dậy.

"Ngươi ở nhà!" Giọng điệu mang sự nghiêm khắc trước nay chưa từng có, Tiểu Bát có lẽ cũng bị dọa, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, chỉ có đôi mắt ngóng theo Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên không ngờ, sau khi y ăn bữa trưa, uống trà chiều, cầm chứng nhận cho chó về tới nhà, thì chuyện thần quái lại tiếp tục xảy ra. Phương Diệc Nhiên vừa vào cửa, ngây ngốc nhìn phòng ăn bị thu dọn sạch sẽ tinh tươm, khiến y có chút hoảng hốt, không phải là mình đi lầm nhà chứ...

Nhưng nội thất này thiết bị này rõ ràng là nhà mình mà, mảnh thủy tinh đầy đất đã biến mất, rượu trên sàn cũng đã bị lau hết, sàn nhà bằng đá sạch tới độ có thể soi gương, mà bàn ăn vốn bị Tiểu Bát làm cho tanh bành cũng đã sáng bóng, bát đĩa đều biến mất, ngay cả khăn trải bàn bị rượu bắn vào cũng không còn một vết bẩn, như là đã thay tấm mới. Phương Diệc Nhiên vào bếp xem một chút, quả nhiên tất cả những bát đĩa vừa dùng đều đã rửa sạch cất vào tủ, không những thế, ngay cả căn bếp Chu Viêm chưa kịp dọn dẹp cũng đã gọn gàng sạch sẽ, chuyện trưa nay như chưa từng xảy ra.

Phương Diệc Nhiên có chút ngây người, thở dài, quay lại phòng khách, thấy Tiểu Bát vẫn co rúm một góc, nhìn y mang theo chút sợ hãi. Phương Diệc Nhiên đột nhiên có một ảo giác quái dị là, tất cả những thứ này không lẽ là do Tiểu Bát làm? Bởi vì nó gây chuyện, vì lấy lòng mình, nên mới đi dọn dẹp sạch sẽ?

Đương nhiên ý nghĩ quái dị này cũng chỉ lướt qua trong đầu Phương Diệc Nhiên, liền bị y cười phủ định. Tiểu Bát chỉ là một chú chó mà thôi, tuy bình thường có rất nhiều biểu cảm nhân tính hóa, nhưng mà dọn phòng ư? Như vậy cũng quá hoang đường rồi...

Phương Diệc Nhiên đi về phía Tiểu Bát, thì thấy Tiểu Bát sợ hãi lui lại mấy bước, Phương Diệc Nhiên sửng sốt, lúc này mới nhận ra, dở khóc dở cười nhìn cây roi trong tay, không sai chính là roi...

Nhóc này sợ mình dùng roi quất nó à? Phương Diệc Nhiên buồn cười, chiếc roi này không thể nào là Phương Diệc Nhiên mua về để đánh Tiểu bát, là người khác đưa cho y, còn tặng thêm một câu: "Thứ không nghe lời thì phải quất tới khi nào nghe lời mới thôi."

Phương Diệc Nhiên đánh giá chiếc roi trong tay, là roi mềm. Phương Diệc Nhiên nhìn Tiểu Bát, đột nhiên quất roi, tiếng roi xé không khí vút một cái rồi 'choách' nặng nệ quật xuống nền, ngay ở chỗ cách Tiểu Bát không tới nửa thước.

Tiểu Bát run lên, không dám động đậy, có điều vẻ sợ hãi lồ lộ trong mắt, nức nở nằm úp mặt xuống đất.

Phương Diệc Nhiên thử roi, độ dài và trọng lượng đều cực kỳ vừa tay, nheo mắt nhìn Tiểu Bát, nghiêm mặt nói: "Lại đây."

Tiểu Bát nhìn Phương Diệc Nhiên e dè một hồi, cẩn thận lại gần. Vốn Phương Diệc Nhiên còn đang nghiêm mặt, chuẩn bị hù dọa cái tên coi trời bằng vung này một chút, nhưng nhìn thấy tư thế bước đi của Tiểu Bát không được tự nhiên, nhất thời nhớ tới chuyện Tiểu Bát giẫm phải mảnh thủy tinh, chút tức giận đều hóa thành lo lắng.

"Làm sao vậy? Thực sự bị thương rồi sao?" Phương Diệc Nhiên vội ngồi xổm xuống nhìn chân trước của Tiểu Bát, cầm lên xem, quả nhiên có vụn thủy tinh cắm vào thịt, "Cái tên này!"

Tiểu Bát nhân cơ hội lấy lòng dán sát vào Phương Diệc Nhiên, vươn đầu lưỡi định liếm tay y.

"Ta còn đang giận đấy!" Phương Diệc Nhiên vỗ đầu nó một cái, nhưng tay thì lại nhẹ nhàng kiểm tra vết thương cho nó.

Phương Diệc Nhiên nhìn vụn thủy tinh cắm vào thịt, nhất thời chút tức giận với Tiểu Bát đều tiêu tan, ý nghĩ phải dạy dỗ để nó trở nên quy củ hơn cũng quên bẵng. Tìm được hòm thuốc, cẩn thận dùng nhíp gắp những mảnh nhỏ li ti ra ngoài.

Phương Diệc Nhiên không phải bác sĩ chuyên nghiệp, cho nên cũng bất cẩn làm đau nó, làm Tiểu Bát co rụt móng lại. Phương Diệc Nhiên nắm bàn chân nó, gõ nhẹ lên đầu nó một cái, mắng: "Cũng biết đau à? Ai bảo ngươi gây sự." Ngoài miệng tuy mắng, nhưng động tác trên tay lại càng cẩn thận hơn, sau đó sát trùng và băng lại.

"Được rồi, sau này không được nghịch ngợm nữa, nghe không?" Phương Diệc Nhiên tức giận vò lông nó, rồi mở giấy chứng nhận của Tiểu Bát ra cho nó xem, "Hộ khẩu của ngươi, bây giờ ngươi là người của ta rồi, sau này còn bướng bỉnh thì cẩn thận ta lấy roi quất ngươi!" Phương Diệc Nhiên hung dữ uy hiếp, có điều trên mặt mang ý cười, đa phần là vui đùa mà thôi, sao y nỡ đánh Tiểu Bát được.

Tiểu Bát như là nghe hiểu, xán lại liếm ngón tay Phương Diệc Nhiên, bị Phương Diệc Nhiên ôm cổ, gõ nhẹ vào mũi nói: "Bớt làm bộ đi, sau này không nghe lời ta sẽ đánh thật đấy."

Tiểu Bát "Ô ô" hai tiếng trầm trầm, cuối cùng cũng đồng ý.

Vốn cho rằng việc này thế là đã xong, không ngờ tối đó khi chuẩn bị đi ngủ, Phương Diệc Nhiên không chỉ không cho Tiểu Bát lên giường ngủ cùng, còn bắt nó ra nhà gỗ ở ngoài ban công —— nhà gỗ nhỏ đó từ lúc mua tới giờ chưa từng dùng tới. Ý của Phương Diệc Nhiên rất rõ ràng: Ta vẫn còn giận, ngươi úp mặt vào tường tự kiểm điểm đi.

Không để ý tới Tiểu Bát nhìn mình tội nghiệp, Phương Diệc Nhiên kiên quyết đóng cửa ban công lại, ừm, không thể chiều nó quá, bằng không sẽ không ghi nhớ răn dạy. Cứ lạnh nhạt với nó mấy ngày, mai không đưa nó đi làm, Phương Diệc Nhiên quyết định.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Phương Diệc Nhiên bị đồng hồ đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, vừa bước chân xuống giường, thì giẫm lên không phải sàn nhà trơn nhẵn, mà như là cái gì đó xù lông... Phương Diệc Nhiên tỉnh táo một chút, mở mắt nhìn, cái cục lông xù đó trừ Tiểu Bát ra thì còn ai vào đây.

Phương Diệc Nhiên co chân lên, nhìn Tiểu Bát cuộn người bên cạnh giường, xoa trán, sao tên này lại vào đây... Tuy hôm qua y cũng không nhẫn tâm tới mức khóa nó ở ngoài, nhưng dù sao thì cũng đã đóng cửa lại, nó chạy vào đây bằng cách nào? Hơn nữa không phải thường nó vẫn thích ngủ ở trên giường mình, đè lên chăn, chiếm nửa cái gối sao? Sao hôm nay lại co cụm ở dưới chân giường đáng thương thế này?

Vốn Tiểu Bát đang nằm úp sấp, liền ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, đuổi theo chân y định gặm, Phương Diệc Nhiên bị nó liếm nhột nhột, vội co chân lại ngồi xếp bằng trên giường. Tiểu Bát chống chân trước lên giường, đứng dậy nhìn Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên gãi cằm nó, lườm yêu: "Lấy lòng ta cũng vô dụng, hôm nay ngươi ở nhà canh trộm." Hôm qua Phương Diệc Nhiên đã thấy kỳ quái rồi, trừ phi thực sự có chuyện ma quái, bằng không tuy trong nhà không có người, nhưng còn có Tiểu Bát mà, nếu là một sinh vật sống dọn nhà giúp y, Tiểu Bát không thể nào không có phản ứng được. Tiểu Bát là béc giê, là giống chó chăn cừu của Đức, chó chăn cừu không phải đều biết trông nhà sao?

Để lại Tiểu Bát ở nhà, Phương Diệc Nhiên đi làm. Chu Viêm quả nhiên không tới tìm y buôn chuyện, Phương Diệc Nhiên cũng không biết là tốt hay xấu. Đến giờ tan tầm, quả nhiên lại thấy Tiểu Bát chờ mình ở chỗ cũ. Trừng mắt lườm Tiểu Bát dám lén tới đây, nhưng rồi Phương Diệc Nhiên cũng không nói gì, để cho Tiểu Bát đi theo mình.

Dù sao y cũng chẳng còn lạ lẫm với chuyện Tiểu Bát ra được khỏi nhà bị khóa cửa nữa... Cái tên quỷ ranh mãnh này còn len lén nhìn mình, như để xem mình có giận hay không. Trên mặt Phương Diệc Nhiên không biểu cảm gì, kỳ thực vốn đã không giận Tiểu Bát nữa, hừ, tên này như là sợ mình sẽ dùng roi xử nó thật không bằng?

Có một câu nói đại loại thế này. Nói bừa thành thật, hôm nọ y mới nói rằng, thiếu điều một hôm nào đó về nhà thấy trên bàn đã dọn sẵn cơm nước chờ mình thôi... Không ngờ hôm nay Phương Diệc Nhiên cùng Tiểu Biết vừa về, mở cửa liền thấy trên bàn ăn thực sự đã bày sẵn đồ ăn rồi...

Phương Diệc Nhiên đóng sầm cửa lại, mặc niệm một tiếng: Đây đều là ảo giác! Là ảo giác!

Mở cửa lần nữa... Cơm nước vẫn còn trên bàn. Trời ạ, Phương Diệc Nhiên than một tiếng, đi vào phòng ăn, lấy tay sờ thử đồ ăn trên bàn, vẫn còn nóng, rõ ràng, những thứ này cũng không phải là ảo giác của y, mà đều thực sự tồn tại.

Phương Diệc Nhiên không cần mở tủ lạnh cũng biết, tất cả đều được làm từ nguyên liệu không biết ở đâu ra trong tủ, mà đĩa đựng cũng là của nhà mình... Phương Diệc Nhiên ngồi xuống, suy tư xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào trong đồ ăn có hạ độc muốn hại chết mình?

Nghĩ tới rồi lại thấy không có khả năng, vậy thì nực cười quá, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao, làm gì có ai ăn những thứ không biết xuất xứ từ đâu? Hơn nữa nếu thật muốn độc chết mình, thì người kia chỉ cần tùy tiện bôi lên bát đĩa không phải càng thực tế hơn sao, chí ít không quá gây chú ý...

Phương Diệc Nhiên bắt đầu nghiêm túc lo lắng tới chuyện quỷ dị này, có lẽ nên thuê người lắp camera, y thực sự muốn xem rốt cuộc là người hay quỷ. Quên đi, vẫn là nên gọi điện cho người kia, loại chuyện này giao cho hắn xử lý thì yên tâm hơn, dù sao Phương Diệc Nhiên biết nếu mình kể loại chuyện quỷ quái này cho hắn nghe, hắn sẽ tin vô điều kiện, chứ không nghi ngờ là mình bị tâm thần.

Phương Diệc Nhiên hạ quyết tâm, phải biết rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, dù sao y không quá tin vào chuyện ma quái, bởi ví như chuyện ngày hôm nay rõ ràng là xảy ra giữa ban ngày, mấy thứ ma quỷ chẳng phải đều xuất hiện vào buổi tối sao? Hơn nữa tình hình này thực sự không giống chuyện ma quái.

Cũng vì Phương Diệc Nhiên không thể so với người thường, nếu đổi lại là một người nhát gan thì chắc không dám tiếp tục ở nơi này nữa rồi, còn y thì điềm nhiên lấy bát đũa đã dọn sẵn thưởng thức đồ ăn trên bàn... Vừa ăn vừa nhận xét mùi vị.

"Không thơm ngon như ngoài hàng, nhưng chí ít cũng không toàn vị bột ngọt, tàm tạm tàm tạm." Vừa nói vừa đưa đồ ăn vào miệng.

Trong nhà xảy ra chuyện quỷ dị, khiến Phương Diệc Nhiên ở trên giường khó mà đi vào giấc ngủ, cứ mơ mơ màng màng, xoay người định ôm lấy bé bự xù lông bên cạnh thì lại ôm phải không khí, mới nhớ ra là Tiểu Bát bị đuổi về chỗ riêng của nó rồi. Phương Diệc Nhiên không khỏi buồn cười, quên đi, mai lại để nó lên giường, ở ngoài lạnh như thế khéo lại ốm mất. Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên nghe bên ngoài như là có tiếng động.

Phương Diệc Nhiên hơi nhổm dậy, nghiêng đầu lắng nghe, quả nhiên có tiếng lạch cạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co