Truyen3h.Co

Dam My Hoan Su Ton Luon Muon Bu Dap Lai Moc Tu Mac Bach

❦Sư tôn tổng tưởng tái bổ cứu hạ❦

»» Sư tôn luôn muốn bù đắp lại ««

**maitran.wordpress.com**

Tuy rằng Tiêu Tử Diệp cảm thấy Tiêu Nhu  trêu đùa tựa như có chút châm chọc người, dù sao đều là nam nhân, trước  tiên không quản ai thượng ai hạ đi, thì luôn hy vọng được xem là nam  nhân, mà không phải nữ nhân, vốn hợp tịch đại điển cũng không nói gì đến  xuất giá, nói như thế, chẳng qua là vui đùa.

Nhưng nhìn đến sắc mặt lãnh ngạnh của  Quân Mặc, Tiêu Tử Diệp lại không hài lòng. Lâm Tiêu trời sinh tính lãnh  đạm lại không thích nói chuyện, Tiêu Tử Diệp dù là chán ghét Lâm Tiêu  thích làm bộ làm tịch, nhưng vẫn chấp nhận tiểu sư đệ này, chọn đạo lữ  phải thận trọng, nếu tinh thần không thể giao hòa lẫn nhau, về sau chẳng  phải lại có thêm một Vương Tư Nhã khác?

"Ngươi không muốn?" Thanh âm của Tiêu Tử Diệp rất trầm: "Hay ngươi muốn đem sư tôn ngươi 'Lấy' về sao?"

Quân Mặc đột nhiên hoàn hồn, thấy bốn  người đều nhíu mày nhìn mình, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, nén lại cuồn  cuộn trong lòng, trầm giọng nói: "Chỉ cần có thể cùng sư tôn cử hành hợp  tịch đại điển, ta đối với những chuyện khác đều không có bất cứ dị nghị  gì."

"Vậy ngươi đang suy nghĩ gì?" Tiêu Tử  Diệp nhíu mày, hơi có chút không hài lòng nói: "Tiêu Nhu sư thúc của  ngươi chẳng qua chỉ đùa một chút, chẳng lẽ thật sẽ kêu ngươi mặc giá y  của nữ tử? Nếu ngươi bất mãn có thể nói ra, nếu chọc cho họ Lâm không  cao hứng, cẩn thận hắn xử ngươi!"

Quân Mặc vội vàng lắc đầu nói: "Ta sao  lại nghĩ như thế? Nếu sư tôn thích, ta cũng có thể mặc giá y." Chỉ cần  sư tôn thích, hắn làm sao cũng được, nếu sư tôn thích nhìn, sau này hắn  đều mặc cho sư tôn nhìn, sao có thể vì vậy mà sinh ra bất mãn.

Hắn chẳng qua là...

Tiêu Nhu sắc bén hơn so với ba người kia,  nàng nhìn qua hướng Quân Mặc vừa mới nhìn, chỉ thấy Tiêu Trường Hà đang  cùng Lâm Tiêu đấu đến lợi hại, Tiêu Trường Hà tựa hồ đã bị bức đến cực  hạn, quanh thân vẫn luôn có một tầng sương mù màu xanh quay chung  quanh, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng.

Trong lòng nàng hình như có một tia chớp  lướt qua, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Quân Mặc: "Tiêu Trường Hà  có liên quan tới Quân gia ngươi bị diệt môn?"

Nhìn mặt Quân Mặc đột nhiên cứng lại, Tiêu Nhu biết nàng đã đoán đúng.

Nếu không phải mối thù diệt tộc, còn cái  gì có thể tác động đến tâm tư của người này? Nàng có thể nhìn rõ ràng  hơn ba đại nam nhân bên cạnh, quyến luyến của Quân Mặc đối với Lâm Tiêu  đã đạt tới mức độ mê mẩn thậm chí là si cuồng, đừng nói là một câu vui  đùa, nếu thật cho hắn mặc, chỉ cần Lâm Tiêu gật đầu, hắn sợ là sẽ cao  hứng phấn chấn đi làm.

Quan trọng nhất chỉ sợ là, Quân Mặc căn bản cũng không tin Lâm Tiêu sẽ để cho hắn bị cái gì ủy khuất.

"Tiêu Trường Hà quả thật có liên quan tới Quân gia ngươi bị diệt môn sao?" Mạnh Thanh Vân hỏi, thần sắc nặng nề.

Tiêu Trường Hà là người cấp cao của Huyền  Chân tông, trong chính đạo Tu Chân giới cũng là nhân vật có uy tín danh  dự, nếu hắn thật sự tham dự vào loại thảm án diệt môn này, như vậy gút  mắt sau lưng chuyện này, liền tuyệt đối không nhỏ.

Ánh mắt Quân Mặc lại một lần nữa dừng  trên người Tiêu Trường Hà, chậm rãi nói: "Nếu một thân khói độc lục sắc  kia là bí pháp độc môn của hắn, như vậy, ta dám khẳng định chính là hắn  làm."

Quân Mặc dừng một chút, hỏi: "Mười ba năm trước, cánh tay trái của hắn có từng bị thương?"

Con ngươi của Mạnh Thanh Vân trầm xuống,  gật đầu: "Không sai. Hắn lúc ấy cố ý che giấu, ngoại trừ vài người cấp  cao lúc ấy, không ai biết hắn đã từng bị thương, hắn cũng có ý che  giấu."

Quân Mặc cười lạnh một tiếng: "Vậy không  sai, là hắn tự mình dẫn người đi Quân gia. Vết thương trên cánh tay hắn...  là mẫu thân ta vì bảo hộ ta mà tự bạo nổ bị thương."

Sau khi Quân Mặc nói xong, không muốn mở  miệng, nắm thật chặt nắm tay, nhìn hai người đang tranh đấu trên đài  cao, chậm rãi cất bước đi tới trước khán đài, đôi mắt sắc bén gắt gao  nhìn chằm chằm Tiêu Trường Hà, cho đến khi Tiêu Trường Hà lại một lần  nữa bị một kiếm của Lâm Tiêu quất vào mặt, hung hăng bị văng đến bên  chân của hắn, sát ý trên mặt hắn mới hóa thành ý cười.

Hiện giờ, không giống đời trước, hắn cũng  không còn cô độc, hắn còn có sư tôn, sư tôn thích dung túng hắn, sủng  hắn, ai chọc hắn, kẻ đó chính là kẻ địch của sư tôn, tựa như, Tiêu  Trường Hà lúc này.

Hắn nhếch môi cười khẽ, cúi đầu nhìn mặt già xanh mét của Tiêu Trường Hà, hướng về phía Tiêu Trường Hà cười chế nhạo.

"Ngươi muốn chết!" Tiêu Trường Hà chưa  từng bị người ta cười cợt. Hôm nay bị sỉ nhục, quả thực có thể nói là  duy nhất trong đời, bị một tiểu bối như Lâm Tiêu dồn ép đánh đã làm hắn  thật mất mặt, hiện giờ lại bị một tên nhãi ranh chê cười, cơ hồ giận  điên lên.

Hắn không trừng trị được Lâm Tiêu, chẳng lẽ còn không trừng trị được một thằng nhãi ranh sao?!

Tiêu Trường Hà nghĩ như vậy, lập tức liền  hung ác nhảy qua muốn một kiếm trở tay đem tiểu tử này kết liễu, lại  không nghĩ động tác của mình mới thi triển một nửa, đã cảm thấy sau lưng  một trận nguy cơ đánh úp lại, trong lòng hắn rùng mình, biết Lâm Tiêu  đã đến trước mặt, lập tức không thể không buông tha cuộc công kích,  chuẩn bị né tránh trước lại nói.

Nhưng mà Quân Mặc làm sao sẽ cho hắn như ý  nguyện? Thấy hắn muốn lui, lập tức cất bước tiến lên, phịch một cước  liền đá vào trong bắp đùi của hắn, nếu không phải Tiêu Trường Hà trốn  nhanh một chút, một cước này có thể đủ làm hắn đoạn tử tuyệt tôn tại  chỗ!

Chẳng qua mặc dù không trúng mục tiêu ở  giữa, nhưng nửa đản của hắn đều đã tê rần, còn có toàn bộ đùi mất cảm  giác, loại đau đớn gần như nứt xương này, làm một phân thần kỳ như hắn  cũng nhịn không được kêu thảm một tiếng lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Tất cả mọi người ngây dại, ai cũng không  ngờ người trẻ tuổi này thoạt nhìn rất ôn hòa, đi lên chính là một chiêu  nham hiểm đến cực điểm đoạn tử tuyệt tôn.

Không, có lẽ trọng điểm không phải là một  cước đoạn tử tuyệt tôn, mà là một người tuổi còn trẻ như vậy, lại dùng  chiêu thức thoạt nhìn cũng không có chân khí, đem một cao thủ phân thần  kỳ đá gục!

"Láo xược! Các ngươi đây là làm bừa!"

Có người của chấp pháp đường lập tức liền kêu lên, đáng tiếc, không có ai nghe hắn nói.

Một người hai mươi tuổi đá gục một cường giả phân thần kỳ hơn ba trăm tuổi, ai tin a?!

Không riêng gì người xem không tin, chính  Tiêu Trường Hà mặc dù đau đến hận không thể lăn trên mặt đất, cũng  không thể không cố nén đau đớn đứng vững, vả lại đối với tiếng kêu thảm  thiết vừa mới thốt ra mà hối hận không thôi.

So với bị ám toán, rồi đến chuyện này, hiển nhiên càng làm cho hắn cảm thấy mất thể diện.

Nhưng chuyện làm hắn mất mặt hiển nhiên  còn chưa đủ, Lâm Tiêu không cho hắn bất cứ cơ hội gì nghỉ ngơi, trong  nháy mắt hắn đứng lên cũng đã xuất hiện trước mặt hắn, một chiêu ập đến,  lại là một kiếm đánh về phía mặt già của hắn.

Tiêu Trường Hà muốn né, lại không biết  sao nửa người dưới hiện giờ đã đau đến tê liệt, đừng nói là né tránh  chiêu thức sắc bén, chỉ đi lại bình thường cũng thành vấn đề, hắn nơi  nào có thể trốn?

Bởi vậy Tiêu Trường Hà bất quá vừa mới  nhấc chân dời nửa bước, kiếm của Lâm Tiêu đã đến, tránh, còn không bằng  không tránh, mũi kiếm kia trực tiếp mở một vết thương trên mặt hắn, máu  tươi soạt xuống, nhiễm đỏ nửa khuôn mặt, thoạt nhìn chật vật giống như  ăn mày.

Đường đường cao thủ, trấn thủ môn phái, khi nào bị qua sỉ nhục như vậy?

Tiêu Trường Hà gặp phải một loạt nghiền  áp, hiện giờ bị máu tươi khơi dậy huyết tính, xem như triệt để chịu  không nổi. Hắn cũng không thể an ủi mình Lâm Tiêu chẳng qua là nhất thời  may mắn nữa, cũng không thể an ủi mình Quân Mặc đắc thủ là vì mình nhất  thời sơ suất.

Hắn rất rõ ràng minh bạch —— hai người này mạnh hơn so với mình, hắn, bại.

"Lâm Tiêu! Giết người bất quá đầu chỉa  xuống đất, lão phu cùng ngươi không đội trời chung!" Hắn gào thét một  tiếng, hướng về phía Lâm Tiêu.

Vẻ mặt thanh lãnh của Lâm Tiêu nhất thời  lạnh hơn, mắt thấy Tiêu Trường Hà đầy chân khí hướng lại đây, ý đồ rất  rõ ràng, lập tức liền cười lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, tiến  lên ba bước, nhấc chân, một cú đá liền rơi vào đan điền ở giữa bụng Tiêu  Trường Hà!

Phốc!

Sau một tiếng trầm, cả người Tiêu Trường  Hà chấn động, ngửa mặt lên trời hộc ra một mồm máu tươi, thời điểm bay  ra ngoài kêu thảm thiết khắp cả hội trường.

Ầm ầm ầm...

Tiếng nổ vang liên tiếp từ trên người  Tiêu Trường Hà truyền đến, tâm thần mọi người đều sợ hãi nhìn qua, nhất  thời bị thảm trạng của Tiêu Trường Hà biến thành run rẩy cả người.

Chỉ thấy thân thể hắn giống như bị cái gì  từ trong nổ mạnh, gân tay gân chân, các đốt ngón tay toàn thân, đều  theo tiếng nổ mạnh nổ ra vô số huyết hoa, mà thảm nhất chính là đan điền  của hắn, đúng là trực tiếp sinh ra một huyết động, thậm chí có thể nhìn  thấy đất phía dưới bị máu nhuộm đỏ.

"Lâm Tiêu ngươi muốn chết!" Người của chấp pháp đường nhất thời rống to, kêu gào muốn xông lên.

Khí thế cả người Lâm Tiêu chấn động, trực  tiếp ép tới trưởng lão chấp pháp đường hộc máu quỳ trên mặt đất: "Hắn  muốn tự bạo, ta đây là cứu hắn."

Không sai, cứu hắn.

Lâm Tiêu đích thật là phải cứu hắn.

Người này rõ ràng cùng thù diệt môn của  Quân gia có liên quan, Lâm Tiêu nếu biết, lại làm sao có thể để cho hắn  chết đơn giản như vậy?

"Cái này không hợp quy củ! Hai sư đồ Lâm  Tiêu cùng ám toán Tiêu cung phụng! Cái này không công bằng!" Đại trưởng  lão của chấp pháp đường đứng dậy, tức giận đến cả người đều phát run.  Vào thời khắc mấu chốt, một người cấp bậc lão tổ tông đại biểu cho cái  gì, hắn so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng. Phế đi Tiêu Trường Hà,  những kế hoạch đó làm thế nào? Bọn họ làm thế nào?!

Hết thảy đều là hai sư đồ này sai, nếu  không phải bọn họ đột nhiên trở về, giờ phút này Mạnh Thanh Vân đã trọng  thương, chỉ cần Mạnh Thanh Vân ngã, môn phái này đã sớm bị thu dọn sạch  sẽ!

Lâm Tiêu lãnh mặt phi thân từ trên đài cao xuống, đứng bên cạnh Quân Mặc, căn bản không có để ý tới hắn.

Quân Mặc không nhanh không chậm sửa sang  lại quần áo có chút loạn của Lâm Tiêu, cho đến khi sửa xong, mới xoay  người nói: "Đại trưởng lão trước khi nói chuyện tốt nhất hãy dùng đầu  óc, phàm là người có mắt đều có thể nhìn thấy, trận tỷ thí này, sư tôn  của ta từ đầu đến cuối đều đè áp hắn đánh. Nếu không phải hắn dùng pháp  khí, căn bản là không trụ đến giờ. Về phần ta cùng sư tôn ta liên thủ...  Ha ha, tiểu tử bất tài, hiện giờ bất quá mới nguyên anh. Ý của trường  lão là nói, Tiêu Trường Hà, bị một tu giả nguyên anh nhỏ bé như ta nhẹ  nhàng ám toán như vậy sao?"

"Ngươi!" Đại trưởng lão nhất thời nghẹn  lời, tu vi Quân Mặc cũng không có ý che giấu, chỉ cần có tâm đi thăm dò,  liền có thể đủ nhìn ra được hắn đích thật là nguyên anh không giả,  nguyên anh đối đầu với phân thần, tuyệt đối chỉ có thể bị giết trong  tích tắc, vả lại vừa rồi mọi người xem rõ, rõ ràng chính là phân thần kỳ  này vô cùng muốn đánh lén tiểu hài nhi nguyên anh người ta, kết quả bị  sư tôn của người ta đánh.

Trước không nói chuyện này có xấu hổ hay  không, đánh không lại liền giả vờ như bị đánh lén, nên bị một người đánh  lén bất ngờ, phân thần kỳ như vậy, cho dù là cặn bã, cũng không nên như  thế.

Giờ phút này Tiêu Trường Hà còn giữ một  tia thần trí, nghe được mọi người rì rầm, nhìn những ánh mắt hoài nghi,  nhất thời chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết nảy lên trong lòng, lại là một  miệng máu phun ra, đè nén tức giận.

"Đừng vội bất tỉnh, ta hỏi ngươi, năm đó những người khác giết cả nhà Quân gia ta, ở nơi nào?"

Một câu Quân Mặc hỏi ra, toàn bộ hội trường nhất thời yên tĩnh trở lại, tựa hồ có thể nghe tiếng kim rơi...

⊱ ────── {⋅. maitran.wordpress.com .⋅} ────── ⊰

(/^▽^)/ Chiêu đạp vào chỗ hiểm này có người từng bị rồi, chắc mọi người nhớ là ai chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co