Truyen3h.Co

[Đam mỹ - Hoàn thành] Boss nẫu ruột với Sen quá trời! (xuyên sách)

CHƯƠNG 46: MEO MEO ĂN BUFFET

witaram

Game được chia thành nhiều giai đoạn khác nhau, không thể làm xong toàn bộ nội dung game trong một lần.

Tính theo giai đoạn, phần đầu của game sẽ kết thúc vào lúc Triệu Khuông Dận chết và Triệu Quang Nghĩa lên ngôi, giai đoạn "sảng văn". Triệu Khuông Dận hoàn toàn nắm bắt được kịch bản nam chính trung tâm, triều Tống có một khởi đầu vô cùng suôn sẻ.

Hoàn thành tất cả nội dung kịch bản và thiết kế mỹ thuật của phần này xong, Tô Lâm Thanh đá bay kế hoạch viết phần thứ hai của "Đại Tống", trở lại làm một Meo Meo thư giãn.

Diệp Hiệt vẫn ôm mèo đi làm rồi tan làm, cuộc sống dường như chẳng khác gì so với trước kia, chỉ là thời gian mang mèo đi làm nhiều thêm một chút. So với sinh hoạt thường ngày nhiều năm không đổi của Diệp Hiệt và Tô Lâm Thanh, các nhân vật chính của thế giới nhỏ này đang bước vào giai đoạn "gay cấn" đầy hỗn loạn.

Sau trận khẩu chiến nảy lửa với Cung Lăng Dương, Văn Tễ nhận ra chỉ có thể chọn một giữa sự nghiệp và tình yêu. Rơi vào những ngày tháng đau khổ tột cùng, hắn mắc bệnh nặng, tạm thời gác lại sự nghiệp trở về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Đúng lúc bộ phim điện ảnh Diệp Hiệt đầu tư thành công vang dội, sự nghiệp của Văn Tễ càng lên cao như diều gặp gió.

Nhà họ Văn biết rõ tham vọng sự nghiệp của Văn Tễ, nhưng lại không biết hắn đang liếm bốn con chó. Họ nghĩ cuối cùng hắn cũng gây dựng được tiền đồ, nếu được hoan nghênh chúc tụng nhất định sẽ vui vẻ rồi thân thể cũng sẽ mau chóng khỏe lên, nên đã tự ý tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.

Tất nhiên, lấy lý do ăn mừng thành công để tổ chức tiệc thì quá phô trương. Họ chỉ mời người thân bạn bè đến tụ tập để thông báo chuyện Văn Tễ và gia đình đã hòa thuận.

Là nhà đầu tư thiên thần cho bộ phim thành công rực rỡ của Văn Tễ, đương nhiên Diệp Hiệt nhận được lời mời cao cấp nhất. Cha Văn đích thân gọi điện để mời anh.

"Dẫn Lâm Thanh đến đi. Văn Tễ thiếu bạn bè đồng trang lứa."

Trong mắt cha Văn, Diệp Hiệp không cùng lứa với Văn Tễ, còn đám bạn cùng lứa khác đều ôm ác ý với Văn Tễ. Đúng vậy, ông là một người cha cuồng con trai út mắc bệnh đa nghi.

Nghe Diệp Hiệt giới thiệu cha Văn như thế, Tô Lâm Thanh thắc mắc ngay: "Ông ấy thích Văn Tễ như thế, sao hắn vẫn bị bốn người kia bắt nạt? Còn bị anh ép nhảy biển?"

Diệp Hiệt: "Tôi không biết sự tình của thế giới ban đầu. Nhưng ở thế giới này, tôi không thân với Văn Tễ. Còn bốn người kia..."

Anh nghĩ đến mớ bòng bong của năm người.

"Có lẽ nhà họ Văn không cho rằng Văn Tễ bị bắt nạt."

Nhà họ Văn không biết rõ cách Văn Tễ đối xử với bốn người kia. Nhìn bề ngoài, chỉ thấy hắn rót chút tài nguyên cho người quen, cũng không tính là bắt nạt được.

Tô Lâm Thanh kéo tấm thiệp mạ vàng: "Tui đi được không? Nghe nói tiệc tùng của giới thượng lưu rất hay xảy ra trò bắt nạt, nhiều chuyện lộn xộn khác nữa."

Diệp Hiệt: "Tiệc nhà họ Văn thì không lộn xộn, nhưng xung quanh Văn Tễ có lẽ sẽ phát sinh những chuyện vớ vẩn bất thường."

Diệp Hiệt đang định tìm cớ từ chối, cha mẹ Diệp lại bảo tốt nhất nên đưa Tô Lâm Thanh đi cùng.

"Tốt nhất anh nên sớm giới thiệu Tô Lâm Thanh với vòng xã giao của mình, miễn cho phát sinh tin đồn không hay. Anh không thích tổ chức tiệc thì tiệc của nhà họ Văn gia vừa hay đúng dịp."

Nghe họ nói xong, Diệp Hiệt do dự vài phút rồi báo cha Văn chuyện sẽ đưa Tô Lâm Thanh đi dự tiệc.

"Nhân tiện giới thiệu Lâm Thanh với mọi người."

Hiểu ý định của Diệp Hiệt, Cha Văn bảo Văn Tễ: "Thằng nhóc Diệp Hiệt đó thực sự nghiêm túc cơ đấy!"

Văn Tễ trợn trắng mắt: "Con nói anh ta nghiêm túc từ lâu rồi mà. Chắc chắn Lâm Thanh không phải bạn từ nhỏ, mà là bạn trai nhỏ, sau này hai người đó nhất định sẽ kết hôn."

Cha Văn: "Với địa vị của Diệp Hiệt, hẳn nên kết hôn với tiểu thư nào đó chứ?"

Văn Tễ: "Năng lực của Diệp Hiệt cỡ đó mà còn phải kết hôn vì lợi ích à?"

Cha Văn gật đầu: "Nói cũng đúng. Mấy mối xem mắt cha đưa con..."

Văn Tễ khó chịu: "Thành tựu của con đã chứng minh con có thể sống tốt mà không cần gia đình nuôi, cho nên không cần kết hôn vì lợi ích đúng không?"

Mẹ Văn gõ nhẹ lên đầu con trai út: "Ai đổi con vì lợi ích? Nói năng với cha mẹ kiểu gì thế? Cha mẹ chỉ muốn con kết hôn sớm chút để có cháu bế thôi."

Văn Tễ chỉ vào các anh chị mình: "Giục họ ấy."

Mẹ Văn: "Giục hết!"

Văn Tễ: "Bây giờ con là ngôi sao lớn đang thăng tiến, không phải lúc kết hôn, đừng làm lỡ sự nghiệp của con."

Anh chị Văn Tễ lập tức khuyên nhủ cha mẹ, sự nghiệp em trai đang trên đà phát triển, không nên trì hoãn nó.

Dù không vui nhưng cha mẹ Văn cũng không thúc ép Văn Tễ nữa. Họ chỉ yêu cầu trong bữa tiệc này hãy chú ý quan sát, nếu thấy ai phù hợp thì tiếp cận nhiều hơn, sự nghiệp và gia đình không mâu thuẫn đâu, người lớn chọn cả hai được mà.

Văn Tễ đành phụ họa "vâng vâng, dạ dạ dạ" mà tâm tư rối bời. Đạt được cả sự nghiệp và gia đình thì thật tốt, bốn người kia của hắn...

Hắn ấn trán, lý trí lại gào thét. Thế quái nào mình lại có tận bốn mối mập mờ nhỉ? Sai ở đâu ư? Không, sai hết cả rồi!

Đầu óc hắn mê man hỗn loạn, như thể có thế lực nào đó liên tục giằng xé, khiến tâm trạng hắn ngày càng tồi tệ. Thế mà chẳng hiểu sao gia đình hết mực yêu thương Văn Tễ lại không hề phát hiện ra tình trạng này của hắn.

Vào ngày tổ chức tiệc, vợ chồng Quân Ngự đi nhờ xe Diệp Hiệt cùng đến dự tiệc. Tất nhiên Quân Ngự có ô tô, cố tình vòng vo vì không tin tưởng vào thẩm mỹ của Diệp Hiệt và Tô Lâm Thanh thôi. Vợ chồng hắn dẫn một đội trang điểm tới để tạo kiểu cho hai người.

"Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh xuất hiện trước công chúng, nhất định lấy nhan sắc đè người!"

Lửa đỏ hừng hực cháy lên trong mắt hai vợ chồng hắn.

Tô Lâm Thanh thắc mắc với Diệp Hiệt: "Lần đầu ra mắt công chúng? Tui đã lên các phương tiện truyền thông rồi mà, vẫn còn là lần đầu sao?"

Diệp Hiệt: "Mặc kệ họ đi."

Bị vợ chồng Quân Ngự quấy rầy ầm ĩ, Diệp Hiệt cũng không khỏi hơi lo lắng. Anh liên tục dặn Tô Lâm Thanh nếu gặp phải chuyện khó chịu gì thì cứ lập tức ra tay.

"Tôi trả được tiền viện phí."

Quân Ngự dở khóc dở cười: "Đừng dạy hư Lâm Thanh. Lâm Thanh, tới đó chúng tôi sẽ luôn ở cạnh nhóc, không ai dám gây sự với nhóc đâu."

Tô Lâm Thanh gật đầu.

Một giờ sau trong bữa tiệc đứng, Tô Lâm Thanh cầm ly nước trái cây ngơ ngác nhìn quanh.

Đã bảo sẽ luôn ở bên tôi mà, người đâu rồi?

Cậu nhấp một ngụm nước rồi lại ngơ ngác nhìn quanh.

Chuyện là thế này.

Chủ tịch tầm cỡ như Diệp Hiệt tham dự một buổi tiệc sang trọng, đương nhiên sẽ bị mọi người vây quanh để bàn chuyện làm ăn. Dù anh chẳng muốn thì những người đó vẫn sẽ bám riết không buông.

Tô Lâm Thanh vừa nghe đã buồn ngủ, Diệp Hiệt cũng không có thời gian đi lấy đồ ăn. Mùi thức ăn cứ quyến rũ Tô Lâm Thanh, dẫu không đói cậu vẫn rất tò mò mùi vị của chúng.

Meo Meo đã sẵn sàng cắn mỗi món một miếng roài!

Thế là Tô Lâm Thanh nói: "Tui đi tìm Quân Ngự đây."

Tuy Diệp Hiệp rất muốn ở bên nhìn Tô Lâm Thanh ngẩn người lướt điện thoại, nhưng anh là một vị chủ tịch bình thường, không phải phản diện ngầu lòi kiêu ngạo ngang tàng bị Thiên Đạo điều khiển. Anh vẫn phải duy trì chuẩn mực xã giao, không thể rống lên "các người cút đi, tôi muốn chơi với mèo nhà tôi".

Bây giờ mèo không chịu ở cùng anh, Diệp Hiệt đành đích thân giao Tô Lâm Thanh cho Quân Ngự, nhờ hắn trông chừng cậu.

Diệp Hiệt dặn dò: "Đừng để em ấy ăn uống hay đi linh tinh, phải nhìn chằm chằm, đừng bỏ em ấy một mình..."

Quân Ngự đẩy Diệp Hiệt ra: "Được rồi biết rồi, biến đi mau, Lâm Thanh có phải trẻ con đâu, lải nhải lắm thế làm gì, đừng khiến đám người vây quanh cậu để ý đến chúng tôi."

Tô Lâm Thanh ra sức gật đầu: "Đúng đó, đúng đó."

Diệp Hiệt đi ba bước lại ngoảnh đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo Tô Lâm Thanh phải ngoan ngoãn.

Tô Lâm Thanh giơ cao hai tay, chụm lại trên đỉnh đầu, cho Diệp Hiệt một chữ "O" to đùng. (Wi: làm dấu OK)

Mèo Nhỏ siêu ngoan ngoãn, Mèo Lớn đừng lo toan!

"Quân Ngự, tôi muốn đi vệ sinh."

"Có thấy biển chỉ dẫn đó không? Cứ đi theo nó. Nếu không tìm được đường thì hỏi nhân viên phục vụ."

"Ò."

Đi vệ sinh xong, trên đường về Tô Lâm Thanh ngửi thấy mùi hương mà mèo rất thích. Cậu lần theo mùi hương để lấy đồ ăn, trông thấy rất nhiều món mới lạ. Tô Lâm Thanh bưng đĩa, ăn một miếng ở đây, một miếng ở kia, mê mẩn măm măm cuối cùng chẳng biết mình đang ở đâu luôn.

Đây chắc chắn là lỗi của nhà họ Văn rồi.

Lần này, họ mời rất nhiều người tham dự tiệc, sắp xếp nhiều khu vực tiệc tự chọn trong trang viên rộng lớn của gia đình. Khách có thể vào sảnh chính vừa ăn vừa nghe ban nhạc biểu diễn, muốn bàn chuyện công việc thì có phòng riêng; có thể đến bên hồ bơi lấy đồ ăn thức uống nóng hổi, ăn một lúc lại nằm chơi trên mặt nước; cũng có thể đến vườn hoa vừa thưởng thức sắc hoa nở rộ vừa thử các loại bánh ngọt mới lạ..."

Tô Lâm Thanh ăng nhăng nhăng một hồi rồi lạc lối luôn.

"Không sao, mình mở định vị."

Tô Lâm Thanh lẩm bẩm, mở điện thoại bật định vị.

Định vị thông báo cậu đã đến đúng vị trí, điều hướng kết thúc, cảm ơn bạn đã sử dụng, hẹn gặp lại.

Tô Lâm Thanh câm nín.

Định vị rác rưởi, sớm muộn gì cũng tiêu đời.

Tay cầm đĩa ăn, tay cầm điện thoại, cậu do dự không biết có nên gọi Diệp Hiệt đến tìm mình không.

Tô Lâm Thanh không sợ làm phiền Diệp Hiệt.

Sao mèo sợ làm phiền Thú Hai Chân được?

Cậu chỉ lo Diệp Hiệt tìm tới, rồi lấy cớ cậu chạy loạn mà bắt cậu phải ở yên bên cạnh anh không được chạy lung tung nữa.

Thế thì chán chết.

Vì vậy cậu vội gửi tin nhắn cho Quân Ngự: "Tôi nhìn thấy Văn Tễ. Tôi cùng hắn đi chơi với hội thanh niên, sẽ quay lại sau. Tôi đã nói với Diệp Hiệt rồi."

Không phải tôi muốn chạy lung tung, chắc chắn là do lạc đường. Nhất định là ý trời bảo mèo đi khám phá!

Quân Ngự chẳng hề nghi ngờ, dẫu sao hắn cũng không biết cậu là mèo. Hơn nữa đây chỉ là một bữa tiệc chứ không phải hiện trường dầu sôi lửa bỏng gì, Tô Lâm Thanh lớn rồi, còn mang điện thoại sạc đầy pin thì có thể gặp chuyện nguy hiểm gì chứ?

Thế nên Quân Ngự trả lời: "Ờ, chơi vui vẻ nhé. Nếu có ai bắt nạt nhóc thì gọi cho tôi và Diệp Hiệt."

Tô Lâm Thanh: "Ok."

Cậu nở nụ cười meo meo.

Moahaha, Meo Meo đi thám hiểm đây!

Tô Lâm Thanh hào hứng cầm đĩa và đồ uống đi xung quanh, hỏi nhân viên những hội trường khác ở đâu. Cậu muốn ăn hết!

Cả Diệp Hiệt lẫn Quân Ngự đều thích ở lì một chỗ, chẳng biết đánh dấu lãnh địa khai phá bản đồ gì cả. Người chơi kiểu này sẽ bị đá đít khỏi đội thám hiểm đấy!

Tô Lâm Thanh chỉ nếm thử đồ ăn, mỗi món chỉ cắn một miếng nhỏ, thời gian đi dạo giữa các khu cũng đủ để tiêu hóa, thế là cậu cứ ăn nhăng nhăng đến tận bên cạnh bể bơi.

Khu hồ bơi của tiệc đứng rõ ràng là một nơi thiếu đứng đắn. Bạn có thể tưởng tượng đây là chỗ mà đám công tử tiểu thư thích ăn chơi ôm lấy bạn gái, bạn trai tự phong cùng đùa nghịch trong nước. Một bữa tiệc luôn cần có không gian cho các bạn trẻ ồn ào náo nhiệt mà.

Diệp Hiệt á?

Anh thì trẻ cđg?*

Tô Lâm Thanh là meo meo hiếm hoi thích chơi đùa với nước, nhưng bây giờ chẳng hứng nổi với cái hồ bơi đầy người như nồi sủi cảo này. Cậu đi thẳng đến bàn ăn nhìn tới nhìn lui, rồi chọn một món kem lạnh.

Méoo, lạnh quá, chua quá, cái quái gì đây!

Tô Lâm Thanh lè lưỡi, đầu lưỡi cong lên xuýt xoa liên tục.

Thấy cảnh đó, đám thanh niên bên cạnh đều trợn tròn mắt.

Người đẹp ở đâu tới đây? Còn lè lưỡi cơ đấy! Đang quyến rũ chúng ta phải không!

"Lâm Thanh, sao cậu lại ở đây?"

Cung Lăng Dương cố tình trà trộn vào đám dân chơi để nghỉ ngơi và chơi bời, đang nằm giả chết trên ghế dài cạnh hồ bơi thì nghe thấy tiếng ồn ào, hắn nhìn sang thấy ngay Tô Lâm Thanh chẳng ăn nhập gì với đám đông. Hắn chộp lấy chiếc áo sơ mi hoa mặc vào, bước đến chỗ Tô Lâm Thanh trước khi đám dân chơi mất não vây lấy cậu.

Nhìn thấy người quen, Tô Lâm Thanh vui vẻ cười nói: "Cung Lăng Dương!"

Tốt rồi, thấy người quen rồi, nếu Diệp Hiệt hỏi chỉ cần bảo đi chơi với Cung Lăng Dương là anh hết lải nhải. Chỉ cần đi cùng bạn bè thì không phải chạy lung tung nữa! Cây ngay không sợ chết đứng!

Cậu chỉ vào món kem kia: "Chua quá. Đây là đồ ăn chơi khăm à?"

Cung Lăng Dương tò mò lấy một miếng thử: "Xítttt, chua vãi c*t!"

"Đó thấy chưa."

Tô Lâm Thanh lại thử miếng kem nhỏ có mùi vị khác.

"Oe oe, đắng quá... Đồ ăn của mấy người kỳ quặc quá vậy! Tất cả đều thế à?"

Nhìn động tác và cái bụng nhỏ nhô lên sau bộ quần áo cao cấp được cắt may tỉ mỉ của Tô Lâm Thanh, Cung Lăng Dương đoán thử: "Cậu đã ăn thử hết đồ buffet rồi đấy à?"

Tô Lâm Thanh: "Chẳng biết ăn hết chưa nữa, vì tôi lạc đường."

Cung Lăng Dương cạn lời: "Cậu lạc mà không biết hỏi đường?"

Tô Lâm Thanh: "Hỏi đường thì phải quay về chỗ Diệp Hiệt. Tôi chả thèm, chơi đủ rồi tính."

Cung Lăng Dương: "..."

Hiểu rồi, hóa ra Lâm Thanh đang chạy lung tung.

Hắn hỏi: "Diệp Hiệt đang làm gì?"

Tô Lâm Thanh: "Bị một đám người vây quanh bàn công việc."

Cung Lăng Dương sáng tỏ: "Thảo nào cậu chạy lung tung."

Cung Lăng Dương có tiếng tăm trong giới con nhà giàu mới nổi. Hắn không giỏi bằng Diệp Hiệp, nhưng cũng không bị đám ăn chơi trác táng xếp vào nhóm "thanh niên". Hắn bắt chuyện với Tô Lâm Thanh trước, bước chân những người khác cũng dừng lại.

Họ tò mò nhìn Tô Lâm Thanh tóc trắng mắt uyên ương, tự hỏi người có ngoại hình xuất sắc lại hơi trẻ trâu này đến từ đâu, liệu có thể mời cậu chơi cùng hay không. Rõ ràng là đám dân chơi này chẳng quan tâm đến bất kỳ tin tức nào hơi nghiêm túc một chút, và tin tức về chuyện dũng cảm của Tô Lâm Thanh quả thực hơi mờ nhạt.

Họ cũng không quan tâm đến đời tư đứng đắn của người ngoài vòng xã giao. Diệp Hiệt có bạn trai nhỏ là chuyện quá đứng đắn, họ nghe xong quên luôn hoặc chưa từng nghe đến, nên không hề biết Tô Lâm Thanh.

Tô Lâm Thanh cãi: "Tôi đi lạc, không phải chạy lung tung. Còn anh thì sao? Chẳng phải nên bàn chuyện công việc chán ngắt với đám người giống Diệp Hiệt hả? Sao lại trốn việc tới đây nằm lười thế?"

Cung Lăng Dương chỉ quầng thâm dưới mắt: "Lười biếng không tốt sao? Chỉ kẻ tham công tiếc việc như Diệp Hiệt mới bàn việc lúc đi dự tiệc."

Tô Lâm Thanh dứt khoát gật đầu: "Anh nói đúng."

Cậu nhìn quanh: "Chơi ở đây vui không?"

Cung Lăng Dương: "Cậu muốn nghịch nước à?"

Tô Lâm Thanh: "Ăn no rồi, đợi tiêu hóa bớt rồi ăn tiếp. Nhưng chỗ này như nồi sủi cảo ấy."

Người xung quanh đang hóng hớt: "..."

Ờm, hơi giống thật. Lúc nãy không để ý, bây giờ Tô Lâm Thanh nói vậy, họ bỗng mất hứng.

"Anh Cung, đây là bạn anh à?"

Một gã ăn chơi quen với Cung Lăng Dương nhịn hết nổi bước tới hỏi: "Người anh em, cậu làm ở đâu thế?"

Tô Lâm Thanh: "Vô công rồi nghề."

Cung Lăng Dương: "..."

Cậu đảm nhiệm nhiều chức vụ trong công ty tôi vậy mà vẫn thất nghiệp?

Tô Lâm Thanh rất hùng hồn. Cư sĩ Tiểu Bạch chẳng liên quan gì đến tôi hết!

Gã dân chơi khựng lại giây lát rồi hỏi: "Thế cha mẹ cậu làm việc ở đâu?

Phần lớn đám dân chơi đều vô công rồi nghề nên thường hỏi phụ huynh trước.

Tô Lâm Thanh: "Cha mẹ đều mất rồi."

Dân chơi: "..."

Cung Lăng Dương đỡ trán: "Đừng trêu hắn nữa. Tô Lâm Thanh là người nhà Diệp Hiệt. Là bạn từ nhỏ và bạn trai hiện tại của Diệp Hiệt. Mọi người đừng đắc tội với cậu ấy. Diệp Hiệt là chó điên thích cắn không thích sủa."

Tô Lâm Thanh: "Hứ! Mi mới là chó ấy, đồ sen chó thúi thèm đòn hả?"

Cung Lăng Dương hừ lạnh: "Không có Diệp Hiệt bảo kê, cẩn thận tôi đánh cậu thật đấy."

Tô Lâm Thanh hào hứng: "Được đó, được đó, không có Diệp Hiệt bảo vệ mi, xem ông đây dạy dỗ mi thế nào, so tài xem?

Cung Lăng Dương vươn vai, vừa hay đã nghỉ ngơi đủ rồi: "So cái gì?... Đệt mịa! Tô Lâm Thanh! Thả tôi xuống!"

"Ha ha ha ha!"

Tô Lâm Thanh đặt đĩa xuống, nâng cao eo Cung Lăng Dương xoay một vòng: "Bay nè!"

Viuuu.

Cung Lăng Dương rơi ùm xuống khu nước nông, bọt nước bắn lên tung tóe. Hắn lập tức trồi lên khỏi mặt nước, giận dữ gào: "Tô Lâm Thanh!"

"Hahaha, tiếp chiêu!"

Tô Lâm Thanh giật khẩu súng nước to đùng từ tay gã dân chơi đang đờ đẫn bên cạnh, bắn "phụt" vào mặt Cung Lăng Dương.

Dân chơi run rẩy giơ hai tay lên. Không phải tại tôi! Tôi bị cướp!

Cung Lăng Dương lau mặt cười lạnh: "Cậu chán sống!"

Tô Lâm Thanh: "Tới đê, lẹ lên, ai sợ ai?"

Cung Lăng Dương cũng cầm súng nước phun vào Tô Lâm Thanh.

Hai kẻ ấu trĩ nhanh chóng mở rộng trận chiến.

Tô Lâm Thanh nhờ nhân viên lấy quần bơi, cầm đầu đám dân chơi xây dựng thành lũy bằng phao bơi, tạo ra một ranh giới ngay giữa hồ, rồi khai chiến giành lãnh thổ với đội Cung Lăng Dương chỉ huy.

Đám dân chơi còn đang choáng váng chưa hiểu chuyện gì đã thấy mình gia nhập vào hai đội, bắn nhau tơi bời, đám người đẹp đính kèm cũng tham gia cuộc chiến.

Kết thúc cuộc thảo luận, Diệp Hiệt gọi điện cho Tô Lâm Thanh, không ai trả lời. Diệp Hiệt cau mày.

Mèo mà không bắt máy, chắc chắn đang gây chuyện.

Diệp Hiệt vội gọi cho Quân Ngự.

Quân Ngự: "Lâm Thanh đi chơi với Văn Tễ rồi, không phải nhóc ấy báo với cậu rồi hả?"

Diệp Hiệt hít một hơi thật sâu: "Em ấy không nói gì cả."

Quả nhiên, mèo lại gây chuyện.

Diệp Hiệt thấy vô cùng khó hiểu.

Tô Lâm Thanh có thể đến trường đi học một mình, tự đi làm ở công ty, lang thang trong khu dân cư bắt trộm.

Sao lại bị lạc trong tiệc buffet?

À, mười mươi rõ ràng, Tô Lâm Thanh không hề bị lạc, chỉ là ham chơi thôi.

Diệp Hiệt gọi thêm vài cuộc nữa. Cậu vẫn chẳng bắt máy.

Anh không hề lo cho an toàn của cậu. Trừ phi có phần tử khủng bố mang súng hoặc bom đến thì mới gây nguy hiểm cho cậu được, nếu không thì là người khác gặp nguy hiểm.

Mèo yêu biết võ có thể gặp nguy hiểm gì chứ?

Nhưng Diệp Hiệt vẫn phải đi tìm ngay lập tức kẻo mèo lại chơi đùa quá trớn

Mái tóc trắng của Tô Lâm Thanh rất dễ thấy. Diệp Hiệt đi qua nhiều quầy tiệc, sắc mặt càng lúc càng u ám. Anh mắng thầm trong lòng, con mèo háu ăn này! Tôi bỏ đói em hả?

Quân Ngự dở khóc dở cười: "Đến mức đó không? Nếu nhóc ấy muốn đi ăn buffet thì có thể rủ tôi đi cùng mà?"

Diệp Hiệt: "Chắc là em ấy không muốn làm phiền anh."

Quân Ngự: "Đi ăn cùng nhau thì phiền phức nỗi gì chứ?"

Diệp Hiệt: "Có lẽ là đi lạc, rồi hứng thú dâng trào, đi lang thang luôn."

Quân Ngự: "... Chắc không phải đâu. Người bình thường sao làm vậy được? Hứng thú trào dâng cũng không phải kiểu này chứ."

Diệp Hiệp thầm nghĩ, em ấy không phải người bình thường, chỉ là một con mèo thôi.

Hai người đi cùng nhau, cuối cùng cũng tìm thấy Tô Lâm Thanh.

Tô Lâm Thanh đã vứt hết quần áo cao cấp, mặc chiếc quần bơi nhân viên đưa, khoác chiếc áo sơ mi hoa không biết là của ai, đang nằm trên ghế dài bên hồ bơi, chơi game cày xếp hạng cùng đám dân chơi mệt mỏi vì đánh trận dưới nước.

"Ôi đệt! Thế chỗ nhanh lên! Anh Cung, đừng có bỏ chạy thế!"

"Lâm Thanh, cứu đẹp lắm! Đúng là bảo bối của tôi, quá lợi hại!"

"Ê này này! Để đại ca Lâm Thanh kéo tôi đi! Cậu thăng cấp rồi còn xếp hàng gì nữa!"

"Đến lượt tôi! Đây mới là đại thần làng game này. Tôi bỏ tiền mời tuyển thủ chuyên nghiệp gánh tôi, thế mà hắn cứ gào gánh không nổi. Không nổi cái đếch! Hắn tự cân cả trận như tôi không tồn tại không được hả!"

"Đúng, lũ cùi bắp mới nói không gánh được. Nhìn Lâm Thanh xem, chuẩn cao thủ cmnl.

"Lâm Thanh, cậu có hứng thú với thi đấu chuyên nghiệp không? Tôi vừa mua một câu lạc bộ thể thao điện tử. Nhất định cậu có thể thành ngôi sao lớn đó."

Văn Tễ đeo bản mặt chán nản vì cãi vã với bốn chó mập mờ, chậm rãi lết đến hồ bơi ngâm mình để vực dậy tỉnh táo.

Nghe tin hắn không thể cân bằng giữa sự nghiệp và tình yêu, bốn kẻ đó đều đòi hắn giao lại công ty.

Tâm trạng Văn Tễ rất hỗn loạn.

Tình yêu? Sự nghiệp? Hắn ưu tiên cái nào đây?

Sau đó, bên cạnh hắn truyền đến giọng của một nhóm người đòi Tô Lâm Thanh trở thành ngôi sao thể thao điện tử.

Tai Văn Tễ vểnh lên. Mắt mở to.

Hắn vội vã lao tới đẩy đám dân chơi ra, bảo vệ Tô Lâm Thanh trong vòng tay mình.

"Cút hết đi! Lâm Thanh làm game thủ? Lời ngu xuẩn thế mà nói ra được! Quá lãng phí tài năng của Lâm Thanh! Nhìn khuôn mặt của Lâm Thanh! Nhìn khí chất, mái tóc trắng và đôi mắt uyên ương bẩm sinh này đi! Lâm Thanh sinh ra để dành cho ngành giải trí! Lâm Thanh à, cuối cùng cậu cũng thấy Diệp Hiệt không đáng tin, sự nghiệp mới là chỗ dựa vững chắc đúng không? Đến công ty anh đi, anh bảo vệ cậu, Diệp Hiệt không dám quấy rầy cậu đâu! Anh nâng cậu lên làm ngôi sao quốc tế, cho dù có là Diệp Hiệt..."

Diệp Hiệt với sắc mặt u ám: "Cho dù là tôi thì sao?"

_____

Chú thích:


他算个屁的年轻人: "算个屁" là cách nói tục và mạnh, dùng để phủ nhận hoàn toàn giá trị hoặc ý nghĩa của một người, vật, hay sự việc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co