Truyen3h.Co

[Đam mỹ] Phù Sinh Mộng chi Phi Tình -Trần Ấn/ Thiên Thương (Hoàn)

Chương 4 ( hạ )

bachtinhvu123


Lời người dịch:

Mấy ngày nay mình thật sự đã bỏ bê Phi Tình, không biết là bao nhiêu lâu rồi. Nhưng mình sẽ không crop Phi Tình, ít nhất là cho đến thời điểm này, nên hi vọng mọi người vẫn chờ đón bản dịch của mình như bây giờ. Và xin lỗi vì sự hờ hững của mình những ngày qua.

Thêm một lời thông báo nho nhỏ nữa, mình sẽ dịch Bích Lạc trong hai ba ngày tới. Nhưng mình sẽ để pass, vì cho đến bây giờ vẫn chưa xong được một nửa Phi Tình, làm như thế là không công bằng và không có trách nhiệm. Nếu bạn nào muốn xem trước khi mình mở pass thì để lại email cho mình, mình sẽ gửi pass cho các bạn.

Thế thôi.

Xin mời các bạn thưởng thức.

—————-

Đệ tứ chương (Hạ)
dịch bởi QT ca ca
biên tập bởi Xuy Phong

"Mạnh Thiên Dương ——" Ti Phi Tình ở trong viện nhìn xung quanh, kỳ quái thật! Hắn đi đâu rồi?

Thời gian trôi nhanh, từ ngày hắn hộc máu đã qua nửa tháng. Mạnh Thiên Dương dường như thấy thẹn trong lòng, liên tiếp hai đêm đều ở lại trong phòng cùng hắn ngủ, nhưng về sau không nhìn thấy bóng dáng hắn, ngay cả Vân Thương cũng chẳng biết đi đâu, chỉ có Y sư cùng tôi tớ mỗi ngày đưa thuốc đem cơm đến đây. Ti Phi Tình nằm hơn mười ngày, mặc dù tính tình bình lặng, cũng thấy nhàm chán tới cực điểm, hôm nay sức khỏe hơi khởi sắc, còn bên ngoài trời tươi sáng, hắn liền rời giường muốn tìm Mạnh Thiên Dương giải buồn, đi khắp hậu viện,toàn bộ đều im ắng không thấy một bóng người. Hắn không biết Mạnh Thiên Dương sáng sớm đã nghiêm cấm tôi tớ hầu hạ ở ngoại đường tự tiện đi vào, sợ quấy nhiễu hắn tĩnh dưỡng.

Hắn đi một lát, đi đứng mệt rồi, liền tìm khối giả thạch ngồi xuống nghỉ ngơi, ánh mắt không tự chủ hướng đến tiểu viện —— không biết Mạnh Thiên Dương có ở đó không? Hồi tưởng lại những gì đã chứng kiến đêm đó, trông thấy cảnh tượng phóng đãng, mặt không khỏi nóng lên.

Đang tâm tình vô định thì một viên đá nhanh như chớp bắn tới, nện vào chân hắn, Ti Phi Tình đau đớn ngẩng đầu.

"Ai nha, ngượng quá, ta đi đường tùy tiện đá một tảng đá cũng đập trúng ngươi, không làm đau ngươi chứ?" Thất thiếu gia bên ngoài thì tươi cười nhưng bên trong lại hàm ý mỉa mai đến gần, thấy Ti Phi Tình đau đớn nhíu mày, trong mắt của hắn hiện lên một tia khoái ý. Ngày đó Ti Phi Tình lỗ mãng xông vào trong phòng hắn, chứng kiến hắn cùng với lâu chủ thân thiết cũng không sao, nhưng điều đáng giận chính là lâu chủ cư nhiên lập tức bỏ hắn lại đuổi theo Ti Phi Tình mà đi, hại hắn ngày hôm sau bị những thiếu niên khác giễu cợt, thật mất mặt, giờ phút này nhìn Ti Phi Tình, chỉ muốn đánh hắn.

Ti Phi Tình mới vừa rồi còn nghĩ đến Thất thiếu gia cùng Mạnh Thiên Dương ân ái, giờ phút này người đã ở trước mặt, hắn cực kỳ bối rối, hạ mắt nói: "Không có gì. . . . . ."

Thất thiếu gia nhìn mặt hắn ửng đỏ, đột nhiên cười, tay nắm lấy cằm hắn nâng mặt lên, chậc chậc hai tiếng: "Không thể tưởng được ngươi lại có bộ dạng thảm hại này, cũng không quá khó coi——"

Nghe lời hắn nói vô lễ, Ti Phi Tình cũng không nói được một lời, đẩy tay hắn ra, Thất thiếu gia không ngờ bệnh thư sinh yếu đuối này lại dở chứng, ngẩn ngơ người.

Ti Phi Tình cũng không để ý đến hắn, đứng lên đi về. Rồi đột nhiên một lực mạnh mẽ kéo tay hắn, lôi hắn về gỉa thạch, cả người đau nhức, nhất thời đầu choáng váng, ngồi ở thạch thượng cũng không được yên.

Thất thiếu gia tung cước vào người hắn: "Không ngờ được, tính tình ngươi còn cực kì ngông cuồng! Thiếu chút nữa thì để ngươi lừa. Bất quá, đừng tưởng rằng lâu chủ hiện tại cưng chiều ngươi, rồi có thể leo lên đầu ta ngồi." Ánh mắt hắn lưu lại trên người Ti Phi Tình, cười nhạo nói: "Nhìn ngươi gầy trơ cả xương, chỉ ôm thôi cũng thấy chán rồi, thật không hiểu vì sao lâu chủ lại thích ngươi?"

Ti Phi Tình nửa ngày hôm nay đã thấy mệt quá mức, không rảnh để ý tới hắn nói gì, loạng choạng đứng lên, vòng qua Thất thiếu gia hướng phòng ngủ mà đi.

Thất thiếu gia thấy hắn hờ hững với mình, không khỏi giận dữ. Xưa nay hắn luôn làm vui lòng Mạnh Thiên Dương, người trong tổng đường đều biết hắn được Mạnh Thiên Dương cực kỳ sủng ái, phải nể nang ba phần, chưa bao giờ bị người như thế lờ đi. Khuôn mặt diễm lệ nổi lên vẻ tàn nhẫn, bắt lấy Ti Phi Tình rồi đẩy xuống mặt đất.

"A. . . . . ." Ngực Ti Phi Tình đập vào gỉa thạch, một trận đau nhức trong ngực nhói lên, tựa vào thạch thượng ho liên tục.

Thất thiếu gia thờ ơ lạnh nhạt, bĩu môi: "Thật vô dụng, đánh một cái nhẹ như vậy cũng ho, không biết ngươi làm như thế nào để hầu hạ lâu chủ. . . . . ." Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, trên mặt nổi lên ý cười, ngồi xổm người xuống, nhìn gương mặt đỏ lựng của Ti Phi Tình, cười nói: "Ta thật suýt nữa đã quên, nghe nói lần trước ngươi ở trên giường chưa làm gì được đã hộc máu té xỉu, ha ha. . . . . ."

"Buông tay ta ra." Ti Phi Tình cố sức đẩy tay hắn ra, cựa mình, tiếng cười chói tai làm đầu hắn đau nhức, thầm nghĩ mau mau thoát khỏi Thất thiếu gia khó hiểu này mà trở về phòng nghỉ ngơi.

"Thanh cao cái gì chứ?" Thất thiếu gia thấy hắn luôn coi thường mình, tức giận càng tăng lên, túm tóc Ti Phi Tình đẩy lại thạch thượng, cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ mình cao sang à? Hừ, ngày nào đó lâu chủ sẽ ghét bỏ ngươi, ngươi cho là có thể thư thái ở đây như bây giờ sao?" Hắn nhìn bộ dáng khó chịu thở dốc của Ti Phi Tình, lại châm biếm tiếp: "Chỉ bằng ngươi mà muốn làm lâu chủ thích, còn kém xa!"

Ti Phi Tình hô hấp khó khăn, yếu ớt nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì? Ta muốn đi về, ngươi buông tay ra."

Thất thiếu gia dừng lại, muốn xem hắn có phải là giả ngu không, nhưng hai mắt Ti Phi Tình lại trong vắt không vướng bụi trần hay nửa điểm tạp chất, Thất thiếu gia thấy mình bị bẽ mặt, những lời vũ nhục của hắn Ti Phi Tình không hề chú ý tới, trong lòng lửa giận bùng lên, mất hết lý trí. Nắm chặt Ti Phi Tình ở lại giả thạch thượng: "Ngươi không hiểu sao? Ta là muốn tốt cho sức khỏe của ngươi ——"

"Buông tay!" Da thịt trước ngực bị tảng đá thô ráp làm đau, Ti Phi Tình ho khù khụ giãy giụa, nhưng khí lực hắn mỏng manh, việc này căn bản không có tác dụng, bộ dạng yếu đuối mà vẫn phản kháng khiến Thất thiếu gia càng tức giận, thầm nghĩ Ti Phi Tình bị hung hăng làm nhục mà vẫn chưa xem mình ra gì. Vạt áo tả tơi, Ti Phi Tình ho liên tục, hạ y cũng bị làm rách thô bạo, tay chân đều lộ hết ra, hắn thấy cả thân mình rời rạc, cả kinh nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Buông ra!"

"Ta là theo ngươi a!" Thân thể tái nhợt hao gầy đập vào tầm mắt, cổ họng Thất thiếu gia nóng ran, rồi không thể nhịn được, hắn lấy ra dị vật của mình, tách đôi mông như cánh hoa ra, lập tức hướng mật đạo tiến vào.

"A a a..." không có gì làm dịu trước, Ti Phi Tình thét lên một tiếng thê lương thảm thiết, lập tức như ngũ mã phanh thây giày xéo, trái tim cuồng liệt run rẩy, hắn ngồi phịch ở thạch thượng, cả người co rút.

"Ha a..." Thất thiếu gia vì hắn cực kì chặt thít mà phát ra một tiếng gầm nhẹ, thoáng lui về sau, một luồng đỏ sẫm tơ máu bên mép đùi uốn lượn chảy xuống, càng làm Thất thiếu gia bạo liệt hơn, hắn mãnh liệt va chạm lần nữa, thở dốc hồng hộc mà vẫn không quên sỉ nhục Ti Phi Tình: "Làm sao vậy? Chỉ mới như vậy mà ngươi đã không chịu được? Hắc, thật là vô dụng!"

Đau! Đau! Giống như thân thể bị xé toạt ra! Chất lỏng ấm áp đang không ngừng chảy xuôi là cái gì? Thứ ở trong cơ thể qua lại giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể, tựa hồ như muốn xé ruột xé gan hắn. Ý thức Ti Phi Tình bắt đầu mơ hồ, bản thân thống khổ như đang ở trong tay người khác, cho người khác tùy mặc xoa nắn, muốn chết cũng không được.

Nâng thắt lưng hắn lên, Thất thiếu gia đẩy vài đợt mạnh mẽ nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên khuôn mặt trắng bệch: "Chịu không nổi sao? Vậy hãy van cầu ta đi! Ngươi mở miệng cầu xin ta tha thứ, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Cầu xin tha thứ? Thần trí Ti Phi Tình dần dần thoát li bây giờ bị hai chữ này kéo lại, không hề biết khí lực ở đâu mà ngăn miệng mình, giữ lại tiếng thống khổ rên rỉ. Tạo sao ngươi thương tổn thân thể ta mà ta phải cầu xin tha thứ? Ta vừa rồi không làm gì sai, tại sao phải cầu xin tha thứ?

"Ngươi còn bướng bỉnh a!" Ti Phi Tình không lên tiếng khiến Thất thiếu gia thấy mình thất bại, hắn hung hăng tiến vào trong quấy nhiễu: "Ta không tin không cách nào làm cho ngươi mở miệng. Aha, xem ngươi có thể chống cự được đến bao giờ."

Ngón tay gắt gao đút vào trong miệng, mùi máu tươi làm Ti Phi Tình muốn ngất đi, nhưng lại lập tức bị đợt đau đớn khác thức tỉnh, tay chân dần dần lạnh băng, tim đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ muốn phá cả lồng ngực. Phút chốc cứng đờ, dòng dịch nóng tanh phóng ra, trước mắt là bóng tối...

Hắn toàn thân vừa giật giật thì đột nhiên không còn động tĩnh nữa, Thất thiếu gia suy nghĩ gì đó, nhìn vào mặt hắn, máu tươi đang không ngừng từ môi trào ra, không khỏi bối rối đứng lên. Hắn vốn là muốn giáo huấn Ti Phi Tình một phen, làm hắn không dám khinh thường mình nữa, nhưng không dư đoán được thân thể Ti Phi Tình lại suy yếu đến mức không chịu nổi thế này, trong lòng nghĩ mà sợ, làm giữa chừng thì sững sờ.

"Thất thiếu, ngươi đang làm cái gì vậy?" Vài thiếu niên nhỏ từ viện đi ra, do nghe được Ti Phi Tình lúc đầu hét lên một tiếng thảm thiết nên lại đây xem có chuyện gì, bây giờ nhìn thấy cảnh này mới biết, đều cả kinh ngây người.

Thất thiếu gia nhất thời hoàn hồn, rời khỏi thân Ti Phi Tình, dòng máu đỏ tươi của Ti Phi Tình vẫn chảy ở chân và cổ tay. Mặt hắn xám như tro tàn, nhịn không được phát run.

Lối vào chưa giải phóng hết, mang đến một trận đau đớn tận cốt tủy, Ti Phi Tình kêu rên một tiếng, lần thứ hai tỉnh được, hắn nỗ lực trở mình, dựa vào giả thạch, nhìn Thất thiếu gia. Hai tay gắt gao che miệng, nhưng vẫn không giữ được dòng máu theo khe hở chảy ra.

Lui về phía sau vài bước, Thất thiếu gia sau khi dừng lại, không dám nhìn đôi mắt trong vắt của Ti Phi Tình nữa. Mấy thiếu niên như đang trong mơ mới tỉnh, đều xông tới: "Thất thiếu, ngươi điên ư, nếu lâu chủ biết được, ngươi sẽ chết thảm đó..."

"Không thể nào, lâu chủ cưng chiều ngươi nhất, người sẽ không giết ngươi đâu." Một thiếu niên thấy hắn mất hồn mất vía, liền an ủi hắn.

Cưng chiều nhất sao? Thất thiếu gia cũng không hiểu bản thân lại cười: "Ta đang nghĩ cái gì? Bất quá là để người tiêu khiển thôi, ha ha... " Rồi ngửa đầu lên, điên cuồng cười ha hả.

Tiếng cười điên cuồng lọt vào tai, Ti Phi Tình trong ngực phập phồng, lại ho ra hai hụm máu.

"Thất thiếu, đừng cười, thừa dịp không ai thấy, đi nhanh đi..." Các thiếu niên ba chân bốn cẳng kéo hắn quay về tiểu viện, nói thầm thì, này Thất thiếu, có thật là sợ choáng váng không? Nhưng mặc cho là ai thì thấy thân thể đầy máu của Ti Phi Tình đều phải sợ hãi.

Đã xong rồi sao? Ti Phi Tình giãy giụa, nghĩ phải mặc quần áo, nhưng tay chân lạnh như băng nhuyễn không có nửa phần lực đạo, hắn nghĩ đến những ngày dài tươi sáng... Ta không muốn chết, còn muốn sống nhiều ngày hơn nữa với ngươi... Có ai tới giúp ta không?

"Mạnh... Thiên Dương..." Rơi vào bóng tối khốn cùng phía trước, Ti Phi Tình thốt lên một tiếng gọi nỉ non không ai nghe thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co