Dam My Phuong Phap Nuoi Phuong Hoang Dai Phong Quat Qua Hoan
Chương 1:Sơn kê từ trên trời giáng xuống. (ờ, sơn kê :)) ) Trọng Cát là con hồ ly sống ở một ngọn núi lớn.
Nhưng nó không phải là con hồ ly bình thường, nó khá là may mắn, đầu thai tốt, sinh ra đã là một con Thiên Thực hồ. Thiên Thực hồ là một loại tiên hồ, trời sinh có tiên căn, có thể biến hóa thành hình người, nếu chăm chỉ tu đạo, thì có thể phi thăng thành tiên.
Sinh ra là một con Thiên Thực hồ, nhưng Trọng Cát chẳng cảm thấy hạnh phúc tẹo nào. Quy củ trong tộc rất nhiều, mấy con tiểu ấu hồ đồng trang lứa với nó chỉ biết có tu đạo, không chịu chơi vói nó. Nó đành phải ra ngoài chơi với mấy con hồ ly bình thường kia, nhưng tốc độ trưởng thành của Thiên Thực hồ không giống với hồ ly bình thường, một năm hai năm trôi qua, mấy con tiểu hồ ly từng cùng chơi với Trọng Cát đều đã trở thành đại hồ ly, cuối cùng trở thành lão hồ ly, nhưng Trọng Cát vẫn là con nít. Thế là mấy con tiểu hồ ly sau này đều biết nó không phải là đồng loại, không chơi với nó nữa.
Cái năm mười một tuổi đó, Trọng Cát có thể biến hóa thành hình người rồi, trưởng lão xách nó vào trong động, ý vị sâu xa mà nói với nó, con đường tu đạo dài lê thê của nó, chính thức bắt đầu. Sau này phải dưỡng khí ăn chay, ngâm cứu đạo pháp, ngày ngày chuyên cần, không được biếng nhác.
Cái gọi là dưỡng khí ăn chay, chính là từ nay về sau, nó chỉ có thể ăn chay, không được ăn mặn.
Khi Trọng Cát nghe được, vô cùng uất ức, nó vẫn luôn cảm thấy làm hồ ly không tồi, đối với việc phi thăng thành tiên chẳng có lấy một tí hứng thú nào. Vì để thành tiên, ngay đến thịt cũng không được ăn, thân là một con hồ ly, sống còn gì vui nữa chứ.
Trọng Cát bi phẫn chạy đến bên một bờ hồ yên tĩnh trong rặng núi, nằm dưới một gốc cây đại thụ, đem đầu gác ở hai cái chân trước, chăm chú nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ.
Thịt hươu, thịt thỏ rừng, thịt cá còn có thịt gà rừng thơm nhất tươi ngon nhất nữa...mấy thứ này từ rày về sau toàn bộ đều không được ăn nữa, chỉ có thể ăn gió nằm sương gặm quả dại hoa màu. Như thế, con hồ ly như nó có gì khác biệt so với thỏ chứ?
Trọng Cát tức tối mà gặm lấy cọng cỏ đuôi chó ở bên mũi, lông tơ của cọng cỏ đuôi chó chọc vào mũi nó, nó chán chường mà hắt xì hơi một cái.Ta là hồ ly, ta phải ăn thịt!Ông trời dường như cảm ứng được sự bi phẫn của nó, bỗng dưng, bầu trời đang trong xanh thì mây đen ùn ùn, che lấp cả trời, cuồng phong nổi lên, bốn phía trong phút chốc tựa như màn đêm, một mảng tối đen như mực.Trọng Cát mau chóng bò dậy, vọt về phía sơn động của mình.Sấm chớp tựa như hỏa xà từng đạo từng đạo quanh co trên tầng mây đen , tiếng sấm lùng đùng, Trọng Cát rụt đầu duỗi bốn chân ra mà phóng như điên, khi phóng đến trong rừng cây cách động huyệt của mình không xa, thì một đạo sấm sét rạch ngang bầu trời, điện quang chiếu sáng loáng khiến Trọng Cát không mở nổi mắt, tiếp đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa cứ như đang nổ tung trên đỉnh đầu Trọng Cát vậy.Trọng Cát cắm đầu xông vào trong bụi cỏ, nhắm tịt hai mắt, cuộn mình lại, không dám động đậy, một vật thể đột nhiên từ trên trời rơi xuống, xuyên qua nhánh cây, nặng nề đáp xuống nơi cách chỗ nó không xa.Lát sau, Trọng Cát từ trong bụi cỏ ngẩng đầu lên, mở mắt ra, phát hiện bốn phía sáng trưng, mây đen trên trời toàn bộ đều đã biến mất không thấy bóng, ánh mặt trời ấm áp sưởi lên lớp lông của nó, trời xanh sáng láng.Sau đó, nó phát hiện, trong bụi cỏ cách đó không xa, có một cục gì đó nhìn lòe loẹt.Trọng Cát cẩn thận đi lên phía trước, không khỏi ngớ ra, rồi lại nuốt ngụm nước miếng.Trong bụi cỏ, lại có một con vật bự tổ chảng, ướt nhẹp, hai mắt nhắm nghiền không động đậy - Sơn kê!Trọng Cát liếm liếm miệng, dạo nửa vòng quanh con sơn kê kia, nó chưa từng thấy con sơn kê bự như thế này, to gấp mấy lần con sơn kê bình thường, đuôi cũng dài hơn hẳn.Trọng Cát rung rung lỗ tai, thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là con sơn kê do thần tiên nuôi từ trên trời rớt xuống, là gà thần sao?Nó lại nuốt ngụm nước miếng nữa, thịt của con gà thần này, không biết có phải là ngon hơn thịt của mấy con gà rừng tầm thường không nhỉ.Trưởng lão đã căn dặn, từ nay về sau không được ăn thịt nữa. Nhưng, cái con sơn kê này, giống như là món quà trời ban. Không ăn sao được? Trọng Cát ngồi xổm bên cạnh con Đại sơn kê, nội tâm không ngừng tranh đấu.Ờm, nếu như ăn ở bên ngoài, bị trưởng lão phát hiện, thì thật không xong.Trọng Cát quyết định đem con Đại sơn kê này lôi về trong động của mình trước cái đã, rồi mới từ từ suy nghĩ đến vấn đề có ăn hay không.Chương 2: Là gà rừng hay gà thầnTrọng Cát dùng miệng ngoặm lấy cái cánh của con Đại sơn kê, lôi nó về động huyệt của mình, trước mắt thì Trọng Cát vẫn chỉ là một con tiểu hồ ly không lớn hơn bao nhiêu so với cái nắm tay, cái con sơn kê này bự quá là bự, nó liều mạng kéo về phía trước, kéo đến nỗi răng xót hết cả lên, vẫn chẳng xê dịch được.Trọng Cát hết cách, đành phải hóa thành hình người, hình người của nó là một thiếu niên mười một mười hai tuổi mặc đoản sam, vì mới biến thành, vẫn chưa biến thành hình người hoàn chỉnh, cái đuôi vẫn lòi bên ngoài, tai thì vẫn là tai cáo, nhòn nhọn dựng trên đỉnh đầu.Hai tay Trọng Cát cầm lấy cái cánh của con sơn kê, một mạch kéo nó về sơn động nhỏ của mình.Đem Đại sơn kê đặt lên nệm cỏ, Trọng Cát ngồi bên cạnh, thở hổn hển, lông vũ ướt nhèm nhẹp của con Đại sơn kê nhất thời làm ướt luôn một vùng lớn của nệm cỏ. Trọng Cát lại tỉ mỉ ngắm nghía lần nữa, lông vũ của sơn kê quá ướt, nếu như làm cho thịt bị ngâm đến chua, e rằng sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.Thế là Trọng Cát lại biến trở về hình dạng hồ ly, nhảy lên sống lưng của sơn kê, dùng đuôi đem lông vũ của Đại sơn kê tỉ mỉ mà lau một phen. Ban nãy kéo sơn kê về đã hao phí không ít sức lực của nó, dùng đuôi lau sạch lông gà xong, nó cảm thấy rất mệt mỏi, liền nhảy xuống đất, kéo một cái đệm mềm đến cạnh con Đại sơn kê, cuộn lại trên đệm mềm mà ngáy ngủ.Trong mơ, nó ngồi xổm bên một đống lửa, một con gà rừng bự tổ chảng bị vặt trụi lông xiên qua một nhánh cây tùng gác trên đống lửa, bản thân con gà rừng chuyển động từ từ trên lửa, lớp da đã được quay vàng, lóng lánh, mỡ không ngừng nhỏ xuống đống lửa, nổ lép bép, mùi gà quay thơm lạ thường, là mùi vị ngon nhất thiên hạ...Trọng Cát ở trong mộng đẹp mà chảy nước miếng hạnh phúc cười một cách ngây ngô.Từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, Trọng Cát mang theo vẻ mệt mỏi mà mở mắt ra, trước mắt bỗng dưng là một mảng sặc sỡ chói lóa, làm nó hết hồn, trở mình bật dậy khỏi nệm mềm.Hóa ra mảng màu sắc chói mắt quỷ dị kia là lông vũ của con Đại sơn kê, lông vũ của nó đã khô ráo, lông đỏ thắm, đuôi năm màu sặc sỡ, lông vũ dài hơi hơi phát sáng, tựa như nhộm ánh bình minh xinh đẹp.Đây là lông gà sặc sỡ nhất đẹp nhất mà nó từng thấy!Trọng Cát ngây ngốc nhìn toàn thân Đại sơn kê phát ra ánh sáng bảy màu, chắc nó không phải là một con gà thần đấy chứ, nếu là gà thần, thịt gà có phải là không thể tùy tiện ăn, ăn thịt của nó rồi có bị đau bụng hay không?Trọng Cát dùng miệng đụng chạm vào thân mình con sơn kê, lông gà đúng là quá đẹp, làm nó muốn nhổ một cọng xuống. Nó lập tức giơ chân trước lên đè cái mông của Đại sơn kê lại, dùng sức mà nhổ. Lông đuôi thế mà lại không nhổ xuống được, mà thân thể Đại sơn kê thì bỗng dưng nhúc nhích một cái.Trọng Cát sợ hết hồn, vội vàng nhảy sang một bên, liếm liếm lớp lông dính bên mép.Thân thể Đại sơn kê lại khẽ cử động.Trọng Cát tránh thật xa, cẩn thận vòng đến trước mặt sơn kê, đối diện với cặp mắt đen nhánh.Đại sơn kê thế mà lại mở mắt ra rồi! Hóa ra nó chỉ bị ngất đi, chứ không phải con gà chết.Trọng Cát và Đại sơn kê mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau, đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Sao lại có một con tiểu hồ ly thế này?" thanh âm lạnh lẽo, nhưng cực kì dễ nghe.Tiếp đó, đầu của Đại sơn kê động đậy, chậm rãi đánh giá bốn phía, sau đó, giọng nói ấy lại cất lên: "Tại sao ta lại ở trong cái động nhỏ xíu thế này?" Giọng nói này, dường như phát ra từ trong miệng của Đại sơn kê.Đại sơn kê biết nói chuyện!À há, nó quả nhiên là gà thần!Trọng Cát đánh bạo trả lời: "Là ta kéo ngươi về."Cặp mắt đen nhánh của Đại sơn kê nhìn về phía Trọng Cát, dường như đang ngắm nghía nó: "Ồ? Thì ra ngươi biết nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi là hồ yêu? Nhưng trên người ngươi lại chẳng có yêu khí."Trọng Cát ngồi thẳng người: "Ta không phải hồ yêu, là Thiên Thực hồ!" Hồ yêu là hồ ly dựa vào việc tu luyện tà thuật mà thành tinh, Thiên Thực hồ trời sinh có tiên căn vẫn luôn cảm thấy hồ yêu là loại hạ đẳng, cực kì khinh thường chúng nó. "Ta kéo ngươi về, là muốn ăn ngươi!"Cho dù con sơn kê này là gà thần biết nói chuyện, thì nó vẫn là gà, hồ ly ăn gà, thiên kinh địa nghĩa, Trọng Cát nói như thể là lẽ dĩ nhiên.Nhưng Đại sơn kê lại cười một tiếng, Trọng Cát cảm thấy, trong ánh mắt con gà này nhìn mình, có chút gì đó khinh thường: "Ngươi? Ngươi định ăn ta như thế nào?"Trọng Cát thành thực trả lời: "Vặt trụi lông ngươi, quay trên đống lửa."Đại sơn kê lại cười một tiếng: "Cho nên lúc nãy, ngươi đang đụng đến lông đuôi của ta?"Trọng Cát cam chịu.Đại sơn kê nói: "Tiểu hồ ly, ngươi có biết ta là ai không?"Trọng Cát nói: "Ngươi không phải gà rừng à?"Ánh mắt của Đại sơn kê đột nhiên trở nên lạnh lẽo, toàn thân tản phát ra một cỗ khí lạnh băng.Trọng Cát cẩn thận nói: "Đương nhiên, ngươi biết nói chuyện, chắc chắn không phải gà rừng bình thường, ngươi là gà mà Thần tiên trên trời nuôi dưỡng hả?"Ánh mắt Đại sơn kê càng lạnh lẽo hơn, hàn ý tản mác trên thân càng thêm nồng đậm.Đột nhiên Trọng Cát cảm nhận được một loại áp lực vô hình, nó không khỏi có chút sợ hãi.Có phải là vì con sơn kê này cảm thấy sắp bị ăn mất, cho nên không vui? Nó là gà thần, có lẽ rất chú trọng đến tôn nghiêm.Trọng Cát nhìn nó bảy màu sặc sỡ lòe loẹt, trong lòng không khỏi mềm đi, dùng ngữ khí thăm dò mà nói: "Nếu ngươi đã là gà thần, lại biết nói chuyện, chi bằng như vậy đi, ta không ăn ngươi, ngươi làm gà của ta, ta nuôi ngươi, thế nào?"Hồ ly trong đồng tộc, thường trong lúc tu luyện mà nuôi mấy con linh thú khác có tiên giai thấp hơn mình, nghe nói như vậy có thể gia tăng lợi ích tu luyện, vừa có thể tích chút tiên đức.Nhưng mấy tiền bối nuôi linh thú phần lớn đều là nuôi mấy con hồ ly bình thường, hoặc là chồn tinh lang tinh, người nuôi gà, dường như chưa từng có ai.Trọng Cát vẫy đuôi nghĩ, con sơn kê này là gà thần, ăn thịt của nó rồi không biết sẽ bị gì nữa. Nó to lớn, vừa sặc sỡ vừa đẹp đẽ, đem đi nuôi nhất định là rất hãnh diện, hô, dù sao thì sau này chắc là sẽ không có cơ hội ăn thịt nữa, nuôi một con gà sống bên mình, lúc ngắm nghía, nhớ đến mùi vị của thịt gà, cũng hay lắm đó.Đại sơn kê đối với lời đề nghị này của nó lại chẳng có tí biểu hiện gì, ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ. Trọng Cát giảng đạo lý với nó: "Ngươi xem, ta kéo ngươi về, tuy là dự định ăn ngươi, nhưng ta đã không ăn ngươi, thì cũng giống như là cứu ngươi rồi, ngươi nên báo đáp ta, có đúng hay không? Vả lại, nếu ngươi làm gà của ta, ta nhất định sẽ đối đãi với ngươi thật tốt, cho ngươi ăn ngon, uống tốt, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy ấm ức."Ánh mắt của Đại sơn kê đã chuyển từ lãnh đạm sang cười lạnh: "Được thôi, dù sao thì ta cũng bị thương nặng, tạm thời bay không nổi, nếu đã gặp phải con tiểu hồ ly ngu ngốc như ngươi...thì tùy ngươi vậy, nếu như ngươi vẫn muốn ăn ta, cũng có thể tiếp tục thử xem."Trọng Cát run rẩy lớp lông, rất thận trọng mà nói: "Ta cam đoan, ta nhất định sẽ không ăn ngươi."Đại sơn kê lãnh đạm nhìn nó lần nữa, chải chuốt bộ lông của mình một chút, rồi nhắm mắt lại.Chương 3: Thì ra sơn kê là phượng hoàngTừ sau giây phút đó, Đại sơn kê không nói với Trọng Cát thêm một câu nào nữa. Trọng Cát hỏi nó có họ tên hay không, rốt cuộc có phải là từ trên trời xuống hay không, vân vân..., nó chẳng đáp lấy câu nào, chỉ thỉnh thoảng lạnh lùng mà nhìn Trọng Cát mấy cái, sau đó lập tức dời tầm mắt, hoặc là nhắm mắt lại. Trọng Cát đành phải gọi nó là Sơn Kê luôn.Trọng Cát vẫn luôn cảm thấy làm một con hồ ly tốt thì phải nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã hứa là sẽ nuôi con gà rừng này cho thật tốt, thì nhất định phải tận tâm đối đãi nó. Nó không biết Sơn Kê thích ăn gì, hỏi han Sơn Kê, Sơn Kê cũng chẳng trả lời. Nó liền tha về đủ mọi loại cỏ dại, tìm về đủ mọi loại quả dại và hạt giống đặt trước mặt Sơn Kê, lúc mới đầu Sơn Kê còn lạnh lùng nhìn mấy cái, sau đó chẳng buồn liếc nữa, một miếng cũng chẳng thèm ăn, chỉ thỉnh thoảng uống vài ngụm nước đặt trước mặt.Trọng Cát cảm thấy thịt trên người Sơn Kê ít đi từng ngày, đau lòng không thôi. Sơn Kê không chịu ăn, cũng chẳng thèm nhúc nhích, Trọng Cát sợ nó ở trong động sẽ buồn chán, đành phải mỗi ngày biến thành hình người lôi kéo cái cánh của Sơn Kê, hì hà hì hục mà kéo nó ra ngoài động, để nó sưởi nắng, đến tối, lại hì hà hì hục mà tha nó về trong sơn động.Cứ thế mà qua hết mười ngày, Sơn Kê vẫn không ăn, không nói chuyện, ngay đến việc nhìn Trọng Cát thôi cũng chẳng buồn nhìn.Chủ nhân lúc trước của Sơn Kê, nhất định là thần tiên, cho nên nó cảm thấy việc trở thành gà của con hồ ly như ta, làm mất thân phận của nó chăng. Trọng Cát suy đoán như vậy. Nó thường đem một chân trước khoác lên người sơn kê, thận trọng nói: "Sơn Kê, ta sẽ luôn đối xử tốt với ngươi." Sơn Kê vẫn không động đậy, cũng chẳng buồn đoái hoài đến nó.Sáng nay, Trọng Cát biến thành hình người như thường lệ, kéo Sơn Kê đến một bụi cỏ mềm ở bên ngoài động huyệt để phơi nắng. Sau đó lại biến thành hình dạng hồ ly ngậm quả dại và hạt giống đặt trước mặt Sơn Kê. Rồi nó chạy đến một bụi cây, phát hiện ra một quả màu đỏ, vừa mới ngậm vào miệng, đột nhiên lớp da lông sau gáy bị túm lấy, xách lên không trung.Bốn chân Trọng Cát đạp loạn, liều mạng giãy dụa, đột nhiên rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, một bàn tay sờ sờ đầu nó, có một tiếng cười nói: "Ngoan, đừng sợ."Ôm lấy Trọng Cát, là một người trẻ tuổi mặc bích sắc trường bào, hai mắt của y cười đến híp lại: "Ngoan, ta không phải người xấu, ta là thần tiên trên thiên đình, gọi là Bích Hoa Linh Quân, ngươi là ấu hồ của Thiên Thực hồ, hẳn là có thể biến thành hình người, cũng biết nói chuyện chứ nhỉ, nói cho bản quân, ngươi tên là gì?"Sự sợ hãi của Trọng Cát dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy trên thân thể của cái người đang ôm mình này quả nhiên là có tiên khí tinh khiết khá là nồng đậm.Y thật sự là thần tiên, thần tiên không phải nên ở trên trời hay sao? Tại sao lại đến ngọn núi này? Chẳng lẽ, y là chủ nhân trước của Sơn Kê, đến tìm Sơn Kê?Trọng Cát bỗng thấy hơi sợ, nó cẩn thận nhả thứ quả đang ngậm trong miệng ra hai chân trước, ôm chặt lấy, rồi mới nhỏ giọng trả lời: "Ta tên là Trọng Cát, ngụ tại núi này. Ngài là thần tiên, đến đây làm gì?"Thần tiên ôn hòa mà vuốt ve bộ lông của Trọng Cát: "Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy ngươi. Tiểu hồ ly, bản quân cảm thấy ngươi rất đáng yêu, lại có tiên căn, ngươi có muốn cùng bản quân trở về thiên đình hay không? Thiên đình rất vui, ở trong phủ đệ của ta, ta có thể dạy ngươi tu tiên, không cần vất vả như ở phàm gian, cũng không cần trải qua thiên kiếp, vừa tiêu dao lại tự tại, ngươi có muốn không?"Trọng Cát lập tức lắc đầu.Thần tiên thở dài một hơi: "Ngươi không muốn, bản quân cũng không miễn cưỡng ngươi." Tựa như lưu luyến không nỡ rời mà vuốt ve bộ lông của Trọng Cát thêm mấy lần nữa, rồi mới đặt nó xuống đất lại.Trọng Cát lập tức biến thành hình người, nó từng nghe các trưởng lão nói, nếu có duyên gặp được thần tiên, nhất định phải biến thành hình ngươi, như thế đại biểu cho sự cung kính.Thần tiên khẽ cười vỗ vỗ đầu nó: "Biến thành hình người cũng rất đáng yêu." Lại nhìn thứ quả trong tay nó. "Ngươi thích ăn thứ quả dại này à?"Trọng Cát lắc đầu: "Không phải, ta nuôi một con sơn kê, quả này là để cho nó ăn."Thần tiên buồn cười hỏi: "Ồ? Ngươi nuôi sơn kê? Hồ ly nuôi gà, thật đúng là thú vị."Trọng Cát cúi đầu, tai cáo nhòn nhọn trên đỉnh đầu khẽ rung: "Nhưng nó không thích ta, không đoái hoài gì đến ta, vẫn không chịu ăn. Đúng rồi, ngài là thần tiên, ngài có biết sơn kê thích ăn gì hay không?"Thần tiên vuốt cằm nói: "Đúng là bản quân chưa từng nuôi qua sơn kê, trên thiên đình dường như cũng chưa ai từng nuôi, cho nên ta cũng không rõ lắm."Trọng Cát nói: "Hả? Nhưng con sơn kê mà ta nuôi này chính là từ trên trời rớt xuống, không giống mấy con sơn kê tầm thường, vừa to vừa sặc sỡ, chắc hẳn là gà thần."Thần tiên có hứng thú mà nhướng mày: "Gà thần? Ngươi có muốn dẫn bản quân đến xem con sơn kê kia của ngươi hay không?"Trọng Cát dẫn thần tiên ra khỏi rừng cây, chỉ vị trí động huyệt của mình mà nói: "Ngài xem, đang nằm ở đó, chính là con sơn kê ta nhặt được, rất to rất sặc sỡ phải không, nó không ăn, cho nên bây giờ hơi gầy."Thần tiên nhìn con sơn kê kia, rồi lại cúi đầu nhìn Trọng Cát: "Ngươi...ngươi nhặt được hắn ở đâu?"Trọng Cát nói: "Chính là ở trong rừng cây, sét đánh trên trời, rồi nó rớt xuống."Thần tiên nhìn hắn lần nữa: "Tại sao ngươi lại cho rằng, hắn là con sơn kê chứ?"Trọng Cát chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ nó không phải sơn kê?"Thần tiên khẽ cười nói: "Hắn đương nhiên không phải sơn kê, hắn là phượng hoàng."Trọng Cát cầm chặt quả đỏ trong tay, ngây ra.Phượng hoàng, đấy là vua của trăm chim, là thần điểu, không phải gà thần, càng không phải là gà rừng.Chẳng trách nó lại lớn thế kia, chẳng trách nó lại sặc sỡ thế kia.Thần tiên nói: "Phượng hoàng đều rất sĩ diện, cho nên lúc hắn sa sút, thì thà bị xem là gà rừng, cũng không chịu thừa nhận mình là phượng hoàng. Ngươi vẫn luôn gọi hắn là sơn kê, khó trách hắn không thèm đoái hoài gì đến ngươi."Lỗ tai Trọng Cát vểnh lên, cúi đầu thật thấp.Thần tiên lại vỗ vỗ đầu nó lần nữa: "Nhưng cũng đừng buồn, ngươi không làm được hồ ly nuôi gà, làm một con hồ ly nuôi phượng hoàng cũng thật không tệ, rất có tiền đồ."Trọng Cát ngẩng đầu lên nói: "Ta, ta còn có thể nuôi nó sao?" Phượng hoàng là thần điểu tài giỏi, sao có thể để một con hồ ly nuôi được chứ.Thần tiên híp mắt lại khẽ cười: "Tại sao không được, vạn vật chúng sinh đều bình đẳng, vốn chẳng phân trên dưới, nếu ngươi đã nhặt được hắn, cứu hắn, bây giờ còn tận tâm chăm sóc hắn, hắn chính là con phượng hoàng được ngươi nuôi dưỡng. Ờm, phượng hoàng, bản quân cũng có nuôi một con, tuy rằng tính khí hẳn là kém rất nhiều so với con này của ngươi, nhưng cùng là phượng hoàng, vẫn có chút chỗ tương đồng." Thần tiên mò mẫm trong tay áo, moi ra một quyển sách, nhét vào trong tay Trọng Cát, "Đây là quyến sách nuôi dưỡng phượng hoàng do bản quân tâm đắc mà viết ra, đại khái sẽ giúp ích cho ngươi."Trọng Cát cầm lấy quyển sách, ngây ngốc mà nhìn thần tiên, thần tiên lại sờ sờ đầu nó: "Haizz, con hồ ly như ngươi thật đáng yêu, đáng tiếc không chịu theo bản quân về thiên đình, ừm, gặp được ngươi, xem như chúng ta có duyên, như vậy di, ta tặng ngươi thêm một thứ." Thần tiên lại từ trong tay áo lấy ra một vật đưa đến trước mặt nó. "Đây là linh phù, ngươi cầm lấy, khi nào gặp khó khăn, chỉ cần xé nát nó, bản quân sẽ mau chóng đến giúp ngươi."Trọng Cát cất kĩ linh phù, kẹp lấy quyển sách, nói tiếng cám ơn, thần tiên nói y còn có việc, hóa thành một đạo tiên quang, biến mất dạng.Trọng Cát đi đến trước động, ngồi xổm bên cạnh phượng hoàng, vuốt ve lông vũ của nó: "Thì ra, ngươi là phượng hoàng."Phượng hoàng mở cặp mắt đen nhánh ra, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.Trọng Cát thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta không biết ngươi là phượng hoàng, vẫn luôn gọi ngươi là Sơn Kê. Từ nay về sau, ta sẽ dựa theo phương pháp nuôi dưỡng phượng hoàng, nuôi dưỡng ngươi lại từ đầu cho thật tốt."Thân thể phượng hoàng bỗng nhiên động đậy một cái, sau đó lại nhắm hai mắt lại.Chương 4: Bí quyết chăn nuôi phượng hoàng.Quyển sách thần tiên tặng cho Trọng Cát tên là "Bí quyết nuôi phượng".Phần thứ nhất của "Bí quyết nuôi phượng" gọi là "Phần tắm rửa", trang đầu tiên điều thứ nhất có viết: "Phượng hoàng ưa sạch, cần tắm rửa sạch sẽ hằng ngày."Trọng Cát nhìn thấy điều này, trong lòng tự trách không thôi, mấy ngày nay nó xem phượng hoàng như gà rừng mà nuôi dưỡng, chưa tắm rửa cho hắn qua một lần nào, hơn nữa hằng ngày kéo hắn ra ngoài phơi nắng, đem hắn lôi đi lôi lại dưới đất, không biết đã dính hết bao nhiêu là bụi bặm.Nó lập tức quyết định đưa phượng hoàng đến con suối nhỏ gần đây để tắm rửa.Nhưng phượng hoàng quá lớn, hình dạng hồ ly lúc này của Trọng Cát còn chưa to bằng một cái cánh của hắn, biến thành hình người cũng không đủ sức để ôm hắn dậy, Trọng Cát thử cõng phượng hoàng lên, hoặc là khiêng hắn trên vai, đều thất bại hết. Lúc lần thứ ba rớt xuống khỏi vai Trọng Cát, cuối cùng thì phượng hoàng cũng mở mắt ra nói: "Ngươi muốn làm gì?"Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với Trọng Cát trong bao nhiêu ngày nay, Trọng Cát vui mừng, kích động lắm, một lúc sau mới ấp a ấp úng mà nói: "Ta...ta muốn đưa ngươi đi tắm rửa. Đến chỗ con suối nhỏ bên ngoài động."Phượng hoàng nhàn nhạt phun ra sáu chữ: "Không cần nữa, phiền phức lắm." Nói xong, nhắm mắt lại tiếp. Hắn vẫn rất lãnh đạm, Trọng Cát rất đau lòng, cúi đầu chốc lát, đột nhiên nghĩ ra được một cách.Nó trải một cái nệm cỏ mới toanh ra, kéo phượng hoàng lên nệm cỏ, buộc sợi dây thừng bên một đầu của nệm, quàng lên vai, hì hà hì hục mà kéo luôn phượng hoàng lẫn tấm nệm đến bên bờ suối.Nước suối rất trong và sạch, được mặt trời chiếu trở nên âm ấm, Trọng Cát đặt phượng hoàng vào trong nước, tỉ tỉ mỉ mỉ giúp hắn tắm rửa sạch sẽ. Phượng hoàng ướt nhèm nhẹp được nó vớt lên, đặt về trên nệm cỏ, Trọng Cát lại biến trở lại thành hồ ly, nhảy lên người phượng hoàng, dùng đuôi lau hết mấy giọt nước trên người hắn, sau đó lại biến thành hình người, vắt cái đuôi ướt sũng của mình, nhặt một phiến lá cây lớn, đứng quạt bên cạnh phượng hoàng, để lông vũ của hắn mau khô hơn.Nó vừa đứng bên quạt cho phượng hoàng, vừa giở "Bí quyết nuôi phượng" ra.Trang đầu tiên điều thứ hai có viết: "Tắm rửa xong, lông vũ cần dùng lược ngọc để chải."Tắm xong, thì ra còn phải chải lông cho phượng hoàng, nhưng Trọng Cát không có lược, càng khỏi nói đến lược bằng ngọc. Nó ngồi xổm suy nghĩ một lát, rồi 'bụp' một cái biến trở về thành hồ ly, nhảy đến bên cạnh phượng hoàng, giơ chân phải phía trước lên, cào nhẹ từng chút từng chút trên người phượng hoàng: "Ta, ta không có lược để chải lông giúp ngươi, ta dùng móng vuốt giúp ngươi chải vậy."Phượng hoàng quay đầu lại, nhìn nhìn nó, thở dài: "Haizz, cái con hồ ly nhà ngươi...đa tạ."Trọng Cát nghe thấy câu này, dường như không dám tin vào tai mình nữa. Đa tạ, phượng hoàng thế mà lại nói cám ơn nó, nó cực kì vui mừng, cả nửa ngày trời mới ấp a ấp úng mà nói: "Không...không có gì." Càng thêm ra sức dùng móng chải chuốt lông vũ cho phượng hoàng.Lông vũ của phượng hoàng đã dần dần khô, sờ lên thấy mượt mà, ánh nắng mặt trời chói lọi khiến Trọng Cát thấy hoa hết cả mắt, móng Trọng Cát đã mỏi nhừ, nhưng vẫn từng chút từng chút mà chải.Phần thứ hai "Bí quyết nuôi phượng", "Phần sinh hoạt hằng ngày", điều thứ nhất: "Phượng hoàng, không phải là cây ngô đồng thì không thèm nằm."Trọng Cát lại kinh ngạc lần nữa kèm theo sự áy náy vô cùng. Thì ra phượng hoàng phải ngủ trên cành cây ngô đồng, thế mà mình vẫn luôn để phượng hoàng ngủ trên nệm cỏ. Chẳng trách phượng hoàng luôn không có tinh thần, hình như vết thương mãi vẫn chưa khỏi.Trọng Cát chạy vào trong rừng cây, tìm kiếm cây ngô đồng, nhặt nhặn từng nhánh cây phiến lá rơi dưới đất mà ngoặm về trong sơn động. Mỗi lần nó ngoặm một hai nhánh cây hoặc là một hai phiến lá, chạy đi chạy về, chạy đến khi không biết là lần thứ mấy, phượng hoàng lại mở mắt ra, nhìn nó, nói: "Ngươi đang làm gì?"Trọng Cát vội bỏ nhánh cây đang cắn trong miệng xuống: "Ta đang nhặt cành cây ngô đồng."Phượng hoàng nhàn nhạt nói: "Ồ, không phải ngươi có thể biến thành hình người à, như thế có thể cầm được rất nhiều trong một lần, tại sao phải chạy mấy chuyến như thế?"Trọng Cát bừng tỉnh: " Phải ha!" lập tức biến thành hình người, ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Ta làm hồ ly quen rồi, cứ quên rằng dùng hình người có thể cầm được rất nhiều đồ." Xoay người chạy tóe khói ra khỏi động.Gom đủ một đống lớn nhánh cây, Trọng Cát dùng cành cây ngô đồng làm thành một cái nệm hình tròn, lấy lá ngô đồng phủ từng lớp từng lớp bên trên, rồi đến bên phượng hoàng, chuẩn bị kéo nó lên nệm: "Xin lỗi, ta không biết rằng ngươi nhất định phải ngủ trên cành cây ngô đồng, để ngươi ngủ trên nệm cỏ lâu như vậy, ta đã làm cho ngươi cái nệm bằng nhánh cây này, nếu ngươi cảm thấy không mềm mại, ta sẽ đi tìm thêm lá cây."Phượng hoàng dường như lại thở dài một hơi nói: "Chẳng lẽ hôm nay ngươi chạy đi chạy về, là vì để làm cái này sao?"Trọng Cát gật gật đầu.Phượng hoàng nhìn tấm nệm dùng cành cây và lá cây để trải thành kia, lát sau, đột nhiên hỏi: "Tiểu hồ ly, ngươi tên gì?"Trọng Cát mừng rơn. Phượng hoàng thế mà lại đang hỏi ta tên gì, "Bí quyết nuôi phượng" thật có ích, không hổ là sách tiên mà thần tiên tặng.Trọng Cát túm chặt lông trên chiếc đuôi của mình, nói: "Ta tên Trọng Cát."Phượng hoàng tựa như có điều suy nghĩ mà gật đầu.Trọng Cát cẩn thận hỏi: "Chắc ngươi cũng có tên chứ nhỉ, có thể nói cho ta biết không?"Phượng hoàng không trả lời. Trọng Cát thất vọng cúi đầu, không hỏi nữa.Bỗng nhiên phượng hoàng mở miệng: "Phượng Tiêu, ngươi nhớ kĩ, ta tên là Phượng Tiêu."Phần thứ ba của "Bí quyết nuôi phượng", "Phần ăn uống", điều thứ nhất: "Phượng hoàng, không phải quả trúc thì không ăn; uống nước Thanh Tuyền, lúc này phải lấy đồ dùng bằng ngọc bích để đựng."Quả trúc? Là quả của cây trúc à? Trọng Cát dùng móng vuốt gãi gãi đầu, trước giờ nó chưa từng thấy cây trúc kết trái, quả trúc, quả trúc...quả dại hạt giống các loại đích thực là cái gì phượng hoàng cũng chưa từng ăn, nếu nó cứ tiếp tục như thế nhất định là sẽ càng ngày càng gầy.Trọng Cát cầm ống trúc thật lớn chạy đến Thanh Tuyền ở bên khe núi, đựng đầy ống, lại thở hồng hộc mà chạy về động huyệt, đặt trước mặt Phượng Tiêu: "Đây không phải nước khe suối cũng không phải nước sông càng không phải nước hồ, là nước ta lấy từ trong dòng suối, ngươi uống đi, nhưng ta không có đồ làm bằng ngọc, chỉ có ống trúc. Ngươi dùng tạm trước đã."Phượng Tiêu híp mắt nhìn nó: "Tiểu hồ ly, sao ngươi lại tận tâm với ta như vậy, có phải muốn nhận được sự báo đáp gì từ chỗ ta hay không? Nếu ngươi có nguyện vọng gì, đợi sau khi thương thế của ta lành lại, có thể thỏa mãn ngươi."Trọng Cát ngồi xổm xuống bên cạnh Phượng Tiêu, lại gãi gãi đầu nói: "Ta không có nguyện vọng, ngươi chịu để ta nuôi, chính là báo đáp ta rồi, ta từng nói là sẽ đối xử tốt với ngươi, cho nên ta nói được làm được. Các trưởng lão đều nói ta là con hồ ly vô dụng, tu tiên chậm chạp, cũng chẳng chăm chỉ, cái gì cũng làm không tốt. Ta muốn chí ít thì trong lúc nuôi ngươi cũng phải làm cho tốt một chút."Phượng Tiêu híp hai mắt lại, không nói thêm lời nào.Trọng Cát đột nhiên vứt lại một câu: "Ngươi đợi chút." Rồi đứng dậy chạy ra khỏi động.Lần này Trọng Cát chạy ra ngoài, rất lâu cũng chưa thấy trở về, Phượng Tiêu ở trong động ngủ hết một ngày một đêm, đến tối ngày thứ ba, lúc Phượng Tiêu bắt đầu suy nghĩ tiểu hồ ly này ở bên ngoài có phải là đã gặp đại yêu quái khác, bị bắt đi làm điểm tâm rồi hay không, thì một cục bùn đất tròn vo từ ngoài động đi vào.Phượng Tiêu kinh ngạc một chút, ngắm nghía cục bùn kia, đang nghĩ xem nó là thứ gì, cục bùn kia đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Xin lỗi..."Phượng Tiêu nghe ra được giọng nói của Trọng Cát, lại kinh ngạc một lúc. Lông của Thiên Thực hồ không giống với hồ ly tầm thương, là màu đen huyền, từ đỉnh đầu đến đuôi có một đường màu trắng, nhưng giờ đây lớp lông của Trọng Cát toàn là bùn đất, y như cục bùn vậy, chỉ còn sót lại hai con mắt đang chớp chớp. Phượng Tiêu không nhịn được hỏi han: "Tiểu hồ ly, sao ngươi trở nên như vậy..."Trọng Cát đứng cúi đầu ở góc tường: "Xin lỗi, ta đã tìm hết hai ngọn núi ở trước sau, cũng không tìm thấy quả trên cây trúc."Phượng Tiêu chăm chú nhìn nó, lát sau chậm rãi hỏi: "Ta, đâu phải chỉ ăn quả trúc." Phượng Tiêu nhìn Trọng Cát đang trợn to hai con mắt đen láy, nói tiếp: "Hoa quả tươi thì vốn ta cũng có thể ăn được một chút, nhưng mấy ngày này, ta đang nằm yên trị thương, không thể ăn vào, hoa quả tươi mà ngươi hái ta đều không ăn, vốn không phải là chê chúng nó không ngon."Hở? Vậy à, Trọng Cát cười ngây ngô, hóa ra sách mà thần tiên tặng cũng có chỗ viết sai, thật ra quả gì phượng hoàng cũng xơi. Nó cao hứng gặm mấy quả táo, rồi lại uống hai ngụm nước lấp đầy bụng, sau đó nói: "Đã hai ngày nay không đưa ngươi đi tắm rửa, chắc ngươi rất khó chịu nhỉ? Xin lỗi, ta sẽ..."Nó vừa nói, vừa chuẩn bị biến thành hình người, lời còn chưa nói xong, Phượng Tiêu vẫn luôn nằm im trên nệm đột nhiên đứng dậy, rũ rũ lông vũ, Trọng Cát mừng rỡ nói: "Ngươi, ngươi có thể đứng dậy được rồi?"Phượng Tiêu đột nhiên dùng mỏ nhẹ nhàng quắp lấy lớp lông sau gáy nó. Thân thể của Trọng Cát vọt lên không trung, rời khỏi mặt đất, nó kinh ngạc giãy dụa một chút, Phượng Tiêu quắp lấy nó, chầm chậm ưu nhã mà bước ra động, vỗ cánh bay lên.Trọng Cát bay lên giữa không trung, nhìn mặt đất càng ngày càng xa, ngây ngốc nói: "Thương thế của ngươi đã khỏi rồi sao?"Thương thế của Phượng Tiêu vốn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể bay được ở độ cao không hơn gì so với cái cây, mấy ánh sáng lành lượn lờ quanh đôi cánh mà Phượng Tiêu giương ra, bay lượn một chốc, nhẹ nhàng đáp xuống con suối nhỏ bên cạnh động huyệt, mà vừa mở miệng ra, Trọng Cát liền rơi tõm xuống nước.Trọng Cát ở trong nước quẫy đạp hai cái, đứng dậy, rũ lớp lông, Phượng Tiêu đậu bên bờ, nửa nằm, thản nhiên nhìn nó, Trọng Cát hiểu ra, người mình quá bẩn, Phượng Tiêu ghét bỏ nó.Nó lập tức nhào vào trong nước, ngay đến cái mũi cũng chôn luôn dưới nước, ra sức rửa sạch lớp lông.Ánh hoàng hôn vàng lấp lánh chiếu lên mặt hồ lăn tăn, Trọng Cát ngồi xổm dưới cây, dùng móng phải phía trước chải lông giúp cho Phượng Tiêu, lông vũ của Phượng Tiêu dưới ánh tịch dương nhìn càng đẹp hơn, tựa như mùa hạ trong khe núi vậy, sương mù dưới khúc xạ của ánh mặt trời trở thành cầu vồng. Phượng Tiêu híp mắt, dường như cũng đang hưởng thụ, có thể dùng móng để chải lông vũ cho Phượng Tiêu như vậy, Trọng Cát cảm thấy rất hạnh phúc."Phượng Tiêu Phượng Tiêu, chắc thương thế của ngươi cũng sắp khỏi rồi nhỉ, đợi sau khỉ lành, có phải ngươi có thể ăn được hoa quả tươi rồi đúng không."Phương Tiêu khép hờ hai mắt, ừ một tiếng.Trọng Cát nói: "Thế thì mỗi ngày ta đều hái đủ mọi loại quả tươi cho ngươi ăn."Phượng Tiêu lại ừ một tiếng, chậm rãi nói: "Tiểu hồ ly, đợi sau khi ta khỏi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần không quá đáng, ngươi có nguyện vọng gì, đều có thể mở miệng với ta."Trọng Cát lắc đầu: "Ta không có nguyện vọng gì hết á, giống như bây giờ là tốt rồi."Giống như bây giờ là tốt rồi, ở cùng với Phượng Tiêu, ăn no ngủ ngon, thì nó đã mãn nguyện lắm luôn rồi.Trọng Cát tiếp tục dùng móng vuốt nhẹ nhàng chải lông cho Phượng Tiêu, vừng hồng của ráng chiều dung hòa với ánh sáng lành nhàn nhạt trên cánh phượng.Chương 5: Phượng hoàng đã bay điTừng ngày trôi qua, thương thế của Phượng Tiêu cũng tốt lên từng ngày.Mỗi ngày Trọng Cát đều lấy nước suối trong sạch nhất ở Thanh Tuyền cho Phượng Tiêu, Phượng Tiêu quắp lấy nó đến bên bờ suối tắm rửa, thời gian khác Phượng Tiêu đều tĩnh tu ở trong bụi cỏ mềm bên cạnh động huyệt, Trọng Cát tìm kiếm đủ loại quả dại trong rừng cây, nó đối với thịt đặc biệt là thịt gà đã không còn thèm thuồng đến thế nữa.Thương thế của Phượng Tiêu cuối cùng cũng nhanh chóng khỏi hẳn, hôm nay, hắn ăn mấy quả dại Trọng Cát hái về, Trọng Cát rất vui. Ngày thứ hai, Trời vừa sáng Trọng Cát đã thức dậy, chạy vào trong núi, tìm một cây táo rừng to, cả ngọn núi, duy chỉ có táo rừng ở trong khe núi là giòn ngọt nhất, nó biến thành hình người, dùng vạt áo bọc đầy táo rừng, nhanh chóng chạy về.Ra khỏi khu rừng nhỏ, Trọng Cát đứng ở nơi cách động huyệt không xa, nó nhìn thấy có hai người đứng ở trước cửa động huyệt của mình. Bọn họ mặc sam bào đỏ thắm, đầu buộc ngọc quan, có tiên khí nồng đậm tản phát ra từ trên người họ.Là thần tiên! Thần tiên đến trước cửa động của con hồ ly như nó làm gì? Chẳng lẽ là vì Phượng Tiêu? Là chủ nhân lúc trước của Phượng Tiêu đến tìm hắn?Trọng Cát nắm chặt vạt áo bọc đầy táo rừng kia, hai thần tiên trước cửa động đó cung kính khom lưng, giống như đang nói gì với bên trong vậy.Một trong số những thần tiên đó dường như phát hiện ra nó, tầm mắt sắc bén quét tới đây, Trọng Cát đi lên trước mấy bước, thần tiên kia nhíu mày nhìn nó, lẩm bẩm nói: "Hóa ra là tiểu hồ ly này, Thiên Thực hồ, đích thực là tiên thú rất trân quý."Trọng Cát đánh bạo vọt lên phía trước: "Các người là ai? Đến làm gì?"Vị thần tiên nhìn nó kia mặt không có biểu tình gì, không trả lời, người trong động huyệt đột nhiên chậm rãi nói: "Thiếu Thược, không được lãnh đạm với nó." Là giọng nói của Phượng Tiêu.Vị thần tiên gọi là Thiếu Thược kia thế mà lại cúi đầu, cung kính nói: "Tuân lệnh." Sau đó ngẩng đầu, hòa ái mà cười một cái với Trọng Cát.Trọng Cát bị nụ cười này của y làm cho toàn thân đều dựng hết cả lông, Phượng Tiêu chầm chậm từ trong động bước ra, hắn vẫn là hình dạng phượng hoàng, nhìn Trọng Cát nói: "Tiểu hồ ly, ta phải trở về thiên đình rồi."Trọng Cát ngây người, tay nắm vạt áo buông lỏng ra, táo rừng bọc trong vạt áo đều rơi vãi ra đất, có rất nhiều quả đập vào chân nó, nó nghe giọng nói của mình lắp ba lắp bắp: "Ngươi, ngươi phải rời đi? Ngươi, ngươi không muốn để ta nuôi nữa?"Một thần tiên khác lập tức lạnh mặt: "To gan, ở trước mặt Phượng đế bệ hạ, lại dám ăn nói xằng bậy!"Phượng đế? Phượng đế là gì? Vua của tộc phượng hoàng? Thế chẳng phải là thần điểu chi vương hay sao?Chẳng lẽ...Phượng Tiêu hắn thật ra là thần điểu vương?Phượng đế là nhân vật lợi hại cỡ nào, Trọng Cát hiểu, tộc Thiên Thực hồ cũng có Hồ đế, mà phượng hoàng ở trên trời, vua một tộc của bọn họ hẳn là lợi hơn rất nhiều rất nhiều so với Hồ đế nhỉ.Tóm lại, là nhân vật mà tiểu hồ ly như nó chỉ có thể ngước đầu nhìn. Nó đột nhiên cảm thấy, Phượng Tiêu trước mặt này bỗng trở nên rất xa xôi, dáng vẻ, giọng nói, màu sắc lông vũ của hắn, đều trở nên xa lạ.Vị thần tiên tên Thiếu Thược kia vẫn hòa ái mà mỉm cười với nó, tiếng nói càng hòa ái hơn mà nói: "Bệ hạ đồng ý thỏa mãn ngươi một nguyện vọng, ngươi có mong muốn gì?"Trọng Cát cúi đầu, tai cáo nhòn nhọn run run, thấp giọng nói: "Ta...ta không có mong muốn gì hết."Thiếu Thược vẫn cười nói: "Tiểu hồ ly, ngươi vẫn nên suy nghĩ kĩ, bỏ qua hôm nay, có thể sẽ không còn cơ hội nữa."Không còn cơ hội nữa, không còn cơ hội gặp được Phượng Tiêu nữa. Trọng Cát cúi đầu, mũi chua xót, mắt chan chát, nó lớn tiếng nói: "Không có, ta không có mong muốn gì hết!"Thiếu Thược và thần tiên kia nhìn nó, đều lắc đầu. Phượng Tiêu cười khẽ nói: "Thôi được, ta tặng ngươi một tín vật."Một cọng lông phượng đỏ thắm nhẹ nhàng bay tới, tự động rơi vào trong tay Trọng Cát, Trọng Cát cầm nó lên, nghe thấy Phượng Tiêu nói tiếp: "Khi ngươi có thứ mình mong muốn, thì dùng hồ hỏa đốt cọng lông vũ này, sau đó nói ra nguyện vọng, bất luận ta ở đâu cũng sẽ biết được, rồi giúp ngươi thực hiện nguyện vọng."Trọng Cát cầm lông vũ, vẫn đứng im tại chỗ, nghe thấy Phượng Tiêu nói: "Thời gian không còn sớm, ta thật sự phải đi rồi, tiểu hồ ly, hẹn gặp lại."Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Trọng Cát ngẫu nhiên nói với hồ ly khác trong đồng tộc về tình hình hôm đó mình nhìn thấy được: "Cậu biết không, phượng hoàng vỗ cánh bay lên trời, là cảnh tượng dẹp nhất, tường quang sáng lạn chói mắt thế kia, thụy vân năm màu sặc sỡ thế kia..."Hồ ly nghe nó kể thường đều sẽ bĩu môi, giơ chân vỗ vỗ vai nó: "Huynh đệ đừng nói mớ nữa, cậu còn chưa thành tiên nữa kìa, lên đâu nhìn thấy phượng hoàng? Phượng hoàng sẽ rớt từ trên trời xuống cho cậu nhìn hay sao?"Trọng Cát luôn nở nụ cười lười biếng phản bác nói: "Con phượng hoàng kia, đúng là rớt từ trên trời xuống đó, ta còn từng nuôi hắn nữa kìa, cậu không tin?""Ma mới tin cậu, nếu cậu từng nuôi phượng hoàng, ta còn từng nuôi cả con kì lân của Thái Thượng lão quân nữa cơ. Mơ nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu, vẫn nên nắm bắt thời gian mà đi tu luyện thì hơn!"Trọng Cát chỉ cười mà không nói gì thêm nữa, nó ngẩng đầu nhìn trời: "Phải đó, ai mà tin chứ, đấy quả thật chỉ là một giấc mộng thôi."Chương 6: Phượng hoàng trở lạiSau khi Phượng Tiêu rời đi, Trọng Cát cầm cọng lông vũ đỏ thắm kia, đứng ngây người rất lâu, có giọt nước không ngừng tuôn ra trong mắt nó, theo khuôn mặt lăn xuống dưới cằm, rồi tí ta tí tách rơi vào trong bụi cỏ, giống như mấy quả táo rừng mà khó khăn lắm nó mới tìm được kia vậy.Nó đi đến bên bờ suối nhỏ, ngồi trên bờ, cầm cọng lông vũ kia lại ngồi rất lâu rất lâu, móc quyển "Bí quyết nuôi phượng" mà thần tiên tặng kia ra, đem cọng lông vũ dó và "Bí quyết nuôi phượng" cùng ném vào trong dòng suối, "Bí quyết nuôi phượng" vừa vào trong nước liền hóa thành một đạo bạch quang, biến mất tăm, lông vũ trôi nổi trên nước, theo dòng nước dần dần đi xa.Trọng Cát ôm lấy đầu gối, nhìn cọng lông phượng đỏ thắm kia từ từ biến mất.Nó chẳng có thứ gì mong muốn cả, cọng lông phượng này không thuộc về nó.Phượng hoàng mà nó nuôi đã bay mất rồi, không trở về nữa.Phượng Tiêu và hai vị tùy tùng cùng nhau trở về thiên đình, biến trở về thành tiên thân hình người đứng trên đám mây, nhịn không được chắp tay quay đầu, nhìn về phương hướng nơi hạ giới. Trên vân lộ, hắn gặp được một vị thần tiên mặc bích sắc trường sam, thần tiên kia cười hì hì chào hỏi với hắn: "Ồ, Phượng Tiêu, ngài về rồi à."Tuy Phượng Tiêu là vua của phượng tộc, nhưng cấp bậc vẫn nằm dưới vị thần tiên này, đành khách khí khom người nâng tay: "Linh Quân."Vị Linh Quân kia bay đến bên cạnh hắn: "Không cần đa lễ, mấy ngày nay ngài ở dưới hạ giới, ở cùng với con hồ ly kia, sống tốt đấy chứ."Phượng Tiêu nói: "Nói đến chuyện này, ta đang có một chỗ không hiểu. Ngày đó bên động huyệt của tiểu hồ ly, rõ ràng là Linh Quân đã nhận ra ta, tại sao không nói, vẫn để ta ở lại phàm gian?"Vị Linh Quân kia mỉm cười nói: "Ồ, ta cảm thấy tiểu hồ ly kia hồ đồ làm ngài bị trọng thương, để nó bồi thường ngài là lẽ hiển nhiên, như vậy Phượng Tiêu ngài sẽ khoan hồng đại lượng, không truy cứu nó nữa. Haizz, nói ra thì, Thiên Thực hồ đúng là tiên thú cực kì trân quý, thiên kiếp lợi hại hơn nhiều so với chúng tiểu yêu bình thường, ngay đến vua của phượng tộc cũng đỡ không nổi, bị đánh đến trọng thượng. Con tiểu hồ ly kia, càng ngốc đến đáng yêu, thiên kiếp của mình tới rồi mà cũng chẳng biết."Phượng Tiêu biến sắc, chắp hai tay nhàn nhạt nói: "Đấy là bởi khi đó ta ngẫu nhiên đi ngang qua, không có chú ý. Ta cũng không hề dự định sẽ tính toán với nó."Thì ra, Thiên Thực hồ là tiên chủng trời sinh, không giống với đám tiểu yêu quái tu luyện thành tinh, lúc khoảng mười tuổi có thể biến thành hình người, sẽ phải trải qua thiên kiếp lần đầu tiên. Trọng Cát không chuyên tâm tu luyện, mười một mười hai tuổi mới có thể biến thành hình người, các trưởng lão cho rằng việc sau khi biến hình sẽ trải qua thiên kiếp là thường thức cơ bản nhất mà mỗi con hồ ly trong tộc Thiên Thực hồ đều biết, liền không nhắc gì với nó, thế mà Trọng Cát lại chính là con hồ ly cực kì hiếm hoi không biết đến chuyện này.Ngay khi thiên kiếp của nó sắp đến, trùng hợp Phượng Tiêu đi ngang qua, kết quả khi đạo sét thiên kiếp lợi hại nhất kia bổ xuống, không bổ trúng Trọng Cát, ngược lại bổ trúng Phượng Tiêu.Đường đường là Phượng đế cứ vậy mà bị đánh trọng thương, rơi xuống mặt đất, tiểu hồ ly là đầu sỏ gây nạn kia còn ngu ngốc xem hắn như gà rừng mà kéo về trong động, thậm chí còn dự định ăn hắn nữa kìa.Phượng Tiêu nhớ đến cái bộ dạng ngốc nghếch của con tiểu hồ ly chỉ to cỡ cái nắm tay kia, huyệt thái dương lại thấy đau nhức.Nó nói: "Ngươi là một con gà rừng chứ gì, ngươi từ trên trời rớt xuống, chẳng lẽ là gà thần mà thần tiên nuôi sao?"Nó nói: "Vốn ta dự định ăn ngươi, nhưng ngươi là gà thần, ta không ăn ngươi nữa, ngươi làm gà của ta, ta nuôi ngươi nhé."Phượng Tiêu bị một đống câu nói của nó, làm cho nội thương phát tác, ngất đi lần nữa, khi tỉnh lại, cái con tiểu hồ ly giống y như cái bánh bao đậu màu đen đang ngồi xổm bên đầu hắn, đầm đìa nước mắt mà nhìn hắn: "Sơn kê, ngươi phải ăn uống thì mới khỏe được, sơn kê ngươi thích ăn cái gì, nói ta biết đi."Bản đế mà không bị nó làm cho tức chết thì đúng là có tấm lòng bao la.Phượng đế bệ hạ đứng trên đám mây, nghĩ lại những chuyện đã qua, thở dài không thôi. Phượng Tiêu vừa hồi tưởng vừa thở dài, sau đó, lại không nhịn được mà mỉm cười.Bích Hoa Linh Quân đứng bên từ tốn nói: "Con tiểu hồ ly kia tuy rằng hại ngài bị sét đánh trọng thương, nhưng đích thực là nó vẫn luôn liều mạng chăm sóc ngài. Một nợ một trả, những gì nó nợ ngài, đã trả hết rồi, duyên phận nho nhỏ giữa Phượng đế ngài và nó, chắc đến đây là chấm dứt rồi nhỉ."Phượng Tiêu lại quay đầu lần nữa, nhìn về phương hướng nơi hạ giới, hơi híp mắt lại: "Có lẽ vậy."Trọng Cát sinh sống như những con Thiên Thực hồ khác, trôi qua rất nhiều rất nhiều năm, cậu từ một con tiểu hồ ly đã trở thành đại hồ ly, ngày tháng cứ thế mà trôi đi, cậu chẳng đếm xem mình đã được bao nhiêu tuổi rồi, càng chẳng thèm suy nghĩ, từ khi Phượng Tiêu đi đến nay đã được bao nhiêu năm.Mấy con hồ ly đồng trang lứa với cậu đều đã thành tiên, mấy con tiểu hồ ly hậu bối cũng dần dần khôn lớn, Trọng Cát vẫn là con hồ ly tu hành lơ mơ bình thường. Lúc mấy con hồ ly khác tu luyện, cậu cứ thích làm biếng, ngậm cỏ nằm ngủ bên sườn núi, nhìn núi xanh phía xa và trời xanh trên đỉnh đầu.Bầu trời vĩnh viễn vẫn xanh như vậy, núi cũng mãi xanh như thế, bất kể nhân gian đã thay đổi bao nhiêu triều đại, bao nhiêu phàm nhân phút chốc ra đời, thoắt cái bạc đầu.Lúc rảnh rỗi cậu sẽ kể với hồ ly đồng tộc chuyện về phượng hoàng, nói phượng hoàng thích nằm ngủ trên cây ngô đồng, vốn chẳng phải chỉ ăn quả trúc, cũng ăn quả dại, vân vân và vân vân.Mấy hồ ly đồng bối không tin, cậu liền kể cho mấy tiểu hồ ly, dần dần ngay đến tiểu hồ ly cũng chẳng thèm tin nữa, cậu cũng lười kể, để câu chuyện đó ngủ yên trong lòng mình, bị những chuyện khác từng chút từng chút mà vùi sâu.Có lúc các trưởng lão than vãn cậu không chỉnh tề, cậu liền thờ ơ mà nhìn bầu trời: "Thành tiên có gì tốt chứ, đâu có tự tại như làm hồ ly ở trong núi." Các trưởng lão thở dài, cũng chẳng buồn để ý đến cậu nữa, thế là có lúc cậu biến thành hình người, có lúc lại hóa thành hình dạng hồ ly, ở trên sườn núi nằm ngủ phơi nắng, mặc cho ngày tháng trôi đi từng ngày.Mãi đến một hôm, cậu lại nằm phơi nắng trên sườn núi, bỗng nhiên mây đen kéo đến ùn ùn, cuồng phong nổi lên bốn phía, không gian tựa như màn đêm, trời đất một mảng tối đen như mực.Tia sét quanh co như rắn rạch ngang lớp mây đen, tiếng sấm nổ to. Tình hình này, thật sự rất là quen, rất khiến cậu hoài niệm.Trọng Cát nhìn bầu trời, đứng im không nhúc nhích, lẩm bẩm nói: "Giống y hệt như năm đó, chẳng lẽ ông trời lại để một con phượng hoàng rớt xuống cho ta nữa sao?"Tiếng sấm liên hồi, cứ như đang nổ bên cạnh cậu vậy, cuối cùng Trọng Cát cũng cảm thấy có chỗ không đúng, lật người bò dậy, trái trốn phải tránh, từng đạo từng đạo sét cứ như nhắm chuẩn cậu vậy, đuổi theo cậu mà đánh, chỗ lúc nãy cậu dừng chân để trốn đã có một số chỗ bị sét đánh thành hố đất, còn bốc khói trắng.Tiếp tục như vậy, sẽ đánh chết cái mạng cáo này mất!Trọng Cát vừa chật vật nhảy trái nhảy phải, vừa tự nói một mình: "Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ phải biến thành hồ ly nướng tại đây sao? Trời đất chứng giám, từ khi biến thành hình người tới giờ, ta thật sự chưa ăn qua miếng thịt nào, càng chưa ăn qua gà nướng, không nên bị báo ứng sét đánh như vậy chứ..."Lời của cậu còn chưa nói xong, một đạo sét sáng loáng bổ thẳng trúng chỗ không xa bên cạnh cậu, lại là một hố đất, còn có cả khói trắng nữa.Trọng Cát đương lúc bó tay, đột nhiên nhớ tới trong ngực mình hình như còn có cọng rơm cứu mạng.Đấy là linh phù của vị thần tiên năm đó đã nói cho cậu biết Phượng Tiêu không phải là gà rừng mà là phượng hoàng đã tặng cho cậu, nghe nói chỉ cần xé nát, thần tiên sẽ lập tức đến giúp.Trọng Cát lập tức moi linh phù từ trong ngực ra, vội vã xé nát, không biết thần tiên nói sẽ mau chóng đến, rốt cuộc là bao lâu, cái 'lập tức' đó là tính theo phàm gian, hay là cái 'lập tức' tính theo thiên đình, trên trời một ngày, dưới đất một năm, nếu 'lập tức' tính theo thiên đình, đợi thần tiên tới đây, sợ là mình đã trở thành cục thịt bị sét đánh chín, hơn nữa cục thịt đó chắc cũng nguội luôn rồi.Cậu đang nghĩ như vậy, một đạo sét dị thường giáng từ trên trời, bổ đúng ngay đỉnh đầu cậu.Trọng Cát ôm đầu nhắm mắt nhảy sang bên, ông trời phù hộ, lần náy tránh được liền tránh, không tránh được thì là nạn rồi.Cậu nhắm tịt mắt, đợi, rồi lại đợi, hình như, không có cảm giác bị sét bổ trúng đỉnh đầu, cậu cẩn thận mở mắt ra, nhất thời ngây người.Đứng bên cạnh cậu, có một người, cẩm bào sang quý bay phất phơ theo gió, tường quang sáng rực, tay áo rộng lớn của hắn khẽ phất, một màn hào quang chói lọi liền bao quanh Trọng Cát và người đó.Tia sét và tiếng sấm từng đạo từng đạo bổ xuống, nhưng lại bị cản lại bên ngoài màn hào quang.Trọng Cát từ từ đứng dậy, dụi dụi mắt, vị thần tiên cứu mạng trước mắt này, hình như không giống với vị thần tiên năm đó đã tặng linh phù cho mình.Tuy tuổi tác nhìn có vẻ tương tự, nhưng mắt phượng nhếch lên, gương mặt tuấn tú cùng với khí độ ung dung trước mắt này, đều khác xa vị thần tiên năm đó.Đặc biệt là cặp mắt kia, cứ cảm thấy hơi quen.Bây giờ, cái cặp mắt quen thuộc kia đang nhìn Trọng Cát, cẩm bào thần tiên lại thở dài, chậm rãi mở miệng: "Con hồ ly nhà ngươi, sao cứ mãi không hay biết thiên kiếp của mình thế nhỉ."Thiên kiếp? Trọng Cát gãi gãi đầu, cười khan nói: "Hóa ra là thiên kiếp à? Ta cứ nghĩ thiên kiếp chỉ có mấy con hồ ly muốn thành tiên mới gặp phải, con hồ ly tu luyện không thành công như ta sẽ không có." Vội vàng ôm quyền hướng về phía vị thần tiên trước mặt, "Đa tạ đại tiên cứu mạng. Có phải là cái vị thần tiên gọi là Linh Quân gì đó hiện không rảnh, nên mới bảo đại tiên đi thay hay không? Ơn cứu mạng. suốt đời khó quên, vô cùng cảm kích!"Cặp mắt quen thuộc kia vẫn nhìn cậu: "Nhân gian chẳng qua chỉ mới một ngàn năm, thế mà ngươi đã quên ta rồi." Cẩm bào thần tiên hơi nhếch miệng: "Tuy ngươi chưa từng thấy tiên thân của ta, nhưng ta cho rằng, ngươi hẳn phải nhớ ra giọng nói của ta chứ."Trọng Cát ngơ ngác trợn mắt há hốc mồm, sấm chớp trên trời vẫn chưa ngừng, từng đạo từng đạo tiếp tục bổ lên màn hào quang, thân ảnh trước mắt dưới bạch quang của tia chớp mà chập sáng chập tối, Trọng Cát nghe thấy giọng nói lắp ba lắp bắp của mình: "Ngài, ngài là Phượng Tiêu..."Phượng Tiêu, cư nhiên là Phượng Tiêu.Chẳng lẽ phượng hoang đã bay đi, cũng có ngày bay về, hay đây chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng?Tia chớp và tiếng sấm dần dần ngừng, mây đen đột nhiên tản đi, trời đất sáng trở lại, ánh mặt trời ấm áp, bầu trời vẫn như mỹ ngọc màu lam, Phượng Tiêu lại khẽ phất tay áo, màn hào quang bao bọc lấy hắn và Trọng Cát đã biến mất.Trọng Cát vẫn đứng ngây tại chỗ, không dám tin vào những chuyện xảy ra trước mắt, cậu đứng đó nhìn Phượng Tiêu mãi. Phượng Tiêu mỉm cười nói: "Ngươi vẫn không dám tin, chẳng lẽ muốn ta biến trở về thành phượng hoàng thì mới chịu tin à?"Tiếng nói của hắn vừa dứt, toàn thân bỗng nhiên tiên quang sáng rực, một con phượng hoàng giương cánh mang theo ánh sáng lành vờn quanh, lượn một vòng giữa không trung, ưu nhã đáp xuống trong bụi cỏ, phượng hoàng híp mắt, nhìn Trọng Cát nói: "Thế nào?"Đích thực là giọng nói của Phượng Tiêu, đích thực là hình dáng của Phượng Tiêu.Phượng Tiêu, chẳng lẽ thật sự là Phượng Tiêu đã trở về rồi?Trọng Cát niệm khẩu quyết, biến trở về thành nguyên hình hồ ly, Phượng Tiêu vẫn ở trước mắt, cậu lại giơ chân trước lên dụi dụi mắt, phượng hoàng vẫn ở đó, không biến mất. Đích thực là Phượng Tiêu, là Phượng Tiêu đã trở lại rồi.Nhưng mà, Phượng Tiêu hắn là Phượng đế, lần này e rằng hắn chỉ tiện đường ghé qua thăm mình thôi, phượng hoàng thuộc về Cửu Trùng Thiên, suy cho cùng thì vẫn phải trở về trời.Trọng Cát ấp úng nói: "Đa tạ Phượng Tiêu...đa tạ Phượng đế bệ hạ cứu ta một mạng, lần này ngài đến đây, ta rất cảm kích, không biết ngài định khi nào thì quay về?"Phượng Tiêu biến trở lại tiên thân, đứng trong bụi cỏ, nhàn nhạt nói: "Lập tức về ngay."Quả nhiên.Trọng Cát vùi đầu vào trong bụi cỏ, nhỏ giọng nói: "Ờm, thế thì, hẹn gặp lại."Hẹn gặp lại, thật sự còn có ngày gặp lại hay sao? Cậu không dám mong đợi.Phượng Tiêu không nói chuyện, Trọng Cát tiếp tục cúi đầu, đột nhiên, lớp da lông sau gáy cậu vị túm lấy, cả người bay lên không trung.Trọng Cát hơi giãy dụa một cái, trong nháy mắt đã rơi vào một cái ôm ấm áp, có một cỗ hương vị rất quen thuộc của phượng hoàng.Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện đã cách mặt đất ngày càng xa, cậu bám lấy cánh tay Phượng Tiêu mà ngơ ngác nói: "Đây...đây là..."Phượng Tiêu vuốt ve lớp lông trên đỉnh đầu cậu: "Ban nãy ngươi đã vượt qua thiên kiếp thứ hai, coi như thành tiên rồi, đương nhiên phải đến thiên đình."Tai nhọn của Trọng Cát rung rung: "Thành tiên, không phải chứ, sao ta có thể thành tiên được. Cái loại hồ ly vô dụng như ta thiên đình sẽ chẳng cần đâu. Ta đến thiên đình, có thể làm được gì chứ?"Phượng Tiêu nói: "Có thể làm được gì thì đợi tới thiên đình rồi suy nghĩ sau đi. Ngươi ngay đến Phượng đế mà cũng từng nuôi, sao có thể là hồ ly vô dụng được."Trọng Cát lại bắt đầu lắp bắp: "Thế, thế sau này ta ở đâu?"Phượng Tiêu mỉm cười: "Ngươi là con hồ ly đã từng nuôi cả Phượng đế , đương nhiên không thể ở nơi bình thường được. Ngươi ở dưới đất đã từng nuôi ta, ta báo đáp ngươi, để ngươi ở trong Phượng cung của ta, ngươi chịu không?"Trọng Cát nghẹn họng líu lưỡi, không nói nổi câu nào.Tiên phong dằng dặc, khí mây chuyển động, Nam Thiên Môn cách đó không xa.Cuối cùng Trọng Cát cũng nhớ ra một câu, hỏi Phượng Tiêu: "Ngài nói xem, trải qua hai lần thiên kiếp mới coi như là thành tiên, nhưng rõ ràng là ta mới chỉ trải qua một lần thiên kiếp lúc nãy kia thôi, tại sao lại tính thêm một lần nữa?Phượng Tiêu vuốt ve bộ lông của cậu dường như rất thuận tay, nhưng không trả lời câu hỏi này của cậu.Xa xa, phương hướng nơi thiên giới. Lại có tiếng sấm nổi lên.Không biết lại là vùng núi hẻo lánh nào nơi phàm gian, con hồ ly xui xẻo nào đó, đang trải qua thiên kiếp.Toàn văn hoàn................=^= truyện gì đâu ngắn thía....k bằng 1 chương của ngừi ta n
Nhưng nó không phải là con hồ ly bình thường, nó khá là may mắn, đầu thai tốt, sinh ra đã là một con Thiên Thực hồ. Thiên Thực hồ là một loại tiên hồ, trời sinh có tiên căn, có thể biến hóa thành hình người, nếu chăm chỉ tu đạo, thì có thể phi thăng thành tiên.
Sinh ra là một con Thiên Thực hồ, nhưng Trọng Cát chẳng cảm thấy hạnh phúc tẹo nào. Quy củ trong tộc rất nhiều, mấy con tiểu ấu hồ đồng trang lứa với nó chỉ biết có tu đạo, không chịu chơi vói nó. Nó đành phải ra ngoài chơi với mấy con hồ ly bình thường kia, nhưng tốc độ trưởng thành của Thiên Thực hồ không giống với hồ ly bình thường, một năm hai năm trôi qua, mấy con tiểu hồ ly từng cùng chơi với Trọng Cát đều đã trở thành đại hồ ly, cuối cùng trở thành lão hồ ly, nhưng Trọng Cát vẫn là con nít. Thế là mấy con tiểu hồ ly sau này đều biết nó không phải là đồng loại, không chơi với nó nữa.
Cái năm mười một tuổi đó, Trọng Cát có thể biến hóa thành hình người rồi, trưởng lão xách nó vào trong động, ý vị sâu xa mà nói với nó, con đường tu đạo dài lê thê của nó, chính thức bắt đầu. Sau này phải dưỡng khí ăn chay, ngâm cứu đạo pháp, ngày ngày chuyên cần, không được biếng nhác.
Cái gọi là dưỡng khí ăn chay, chính là từ nay về sau, nó chỉ có thể ăn chay, không được ăn mặn.
Khi Trọng Cát nghe được, vô cùng uất ức, nó vẫn luôn cảm thấy làm hồ ly không tồi, đối với việc phi thăng thành tiên chẳng có lấy một tí hứng thú nào. Vì để thành tiên, ngay đến thịt cũng không được ăn, thân là một con hồ ly, sống còn gì vui nữa chứ.
Trọng Cát bi phẫn chạy đến bên một bờ hồ yên tĩnh trong rặng núi, nằm dưới một gốc cây đại thụ, đem đầu gác ở hai cái chân trước, chăm chú nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ.
Thịt hươu, thịt thỏ rừng, thịt cá còn có thịt gà rừng thơm nhất tươi ngon nhất nữa...mấy thứ này từ rày về sau toàn bộ đều không được ăn nữa, chỉ có thể ăn gió nằm sương gặm quả dại hoa màu. Như thế, con hồ ly như nó có gì khác biệt so với thỏ chứ?
Trọng Cát tức tối mà gặm lấy cọng cỏ đuôi chó ở bên mũi, lông tơ của cọng cỏ đuôi chó chọc vào mũi nó, nó chán chường mà hắt xì hơi một cái.Ta là hồ ly, ta phải ăn thịt!Ông trời dường như cảm ứng được sự bi phẫn của nó, bỗng dưng, bầu trời đang trong xanh thì mây đen ùn ùn, che lấp cả trời, cuồng phong nổi lên, bốn phía trong phút chốc tựa như màn đêm, một mảng tối đen như mực.Trọng Cát mau chóng bò dậy, vọt về phía sơn động của mình.Sấm chớp tựa như hỏa xà từng đạo từng đạo quanh co trên tầng mây đen , tiếng sấm lùng đùng, Trọng Cát rụt đầu duỗi bốn chân ra mà phóng như điên, khi phóng đến trong rừng cây cách động huyệt của mình không xa, thì một đạo sấm sét rạch ngang bầu trời, điện quang chiếu sáng loáng khiến Trọng Cát không mở nổi mắt, tiếp đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa cứ như đang nổ tung trên đỉnh đầu Trọng Cát vậy.Trọng Cát cắm đầu xông vào trong bụi cỏ, nhắm tịt hai mắt, cuộn mình lại, không dám động đậy, một vật thể đột nhiên từ trên trời rơi xuống, xuyên qua nhánh cây, nặng nề đáp xuống nơi cách chỗ nó không xa.Lát sau, Trọng Cát từ trong bụi cỏ ngẩng đầu lên, mở mắt ra, phát hiện bốn phía sáng trưng, mây đen trên trời toàn bộ đều đã biến mất không thấy bóng, ánh mặt trời ấm áp sưởi lên lớp lông của nó, trời xanh sáng láng.Sau đó, nó phát hiện, trong bụi cỏ cách đó không xa, có một cục gì đó nhìn lòe loẹt.Trọng Cát cẩn thận đi lên phía trước, không khỏi ngớ ra, rồi lại nuốt ngụm nước miếng.Trong bụi cỏ, lại có một con vật bự tổ chảng, ướt nhẹp, hai mắt nhắm nghiền không động đậy - Sơn kê!Trọng Cát liếm liếm miệng, dạo nửa vòng quanh con sơn kê kia, nó chưa từng thấy con sơn kê bự như thế này, to gấp mấy lần con sơn kê bình thường, đuôi cũng dài hơn hẳn.Trọng Cát rung rung lỗ tai, thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là con sơn kê do thần tiên nuôi từ trên trời rớt xuống, là gà thần sao?Nó lại nuốt ngụm nước miếng nữa, thịt của con gà thần này, không biết có phải là ngon hơn thịt của mấy con gà rừng tầm thường không nhỉ.Trưởng lão đã căn dặn, từ nay về sau không được ăn thịt nữa. Nhưng, cái con sơn kê này, giống như là món quà trời ban. Không ăn sao được? Trọng Cát ngồi xổm bên cạnh con Đại sơn kê, nội tâm không ngừng tranh đấu.Ờm, nếu như ăn ở bên ngoài, bị trưởng lão phát hiện, thì thật không xong.Trọng Cát quyết định đem con Đại sơn kê này lôi về trong động của mình trước cái đã, rồi mới từ từ suy nghĩ đến vấn đề có ăn hay không.Chương 2: Là gà rừng hay gà thầnTrọng Cát dùng miệng ngoặm lấy cái cánh của con Đại sơn kê, lôi nó về động huyệt của mình, trước mắt thì Trọng Cát vẫn chỉ là một con tiểu hồ ly không lớn hơn bao nhiêu so với cái nắm tay, cái con sơn kê này bự quá là bự, nó liều mạng kéo về phía trước, kéo đến nỗi răng xót hết cả lên, vẫn chẳng xê dịch được.Trọng Cát hết cách, đành phải hóa thành hình người, hình người của nó là một thiếu niên mười một mười hai tuổi mặc đoản sam, vì mới biến thành, vẫn chưa biến thành hình người hoàn chỉnh, cái đuôi vẫn lòi bên ngoài, tai thì vẫn là tai cáo, nhòn nhọn dựng trên đỉnh đầu.Hai tay Trọng Cát cầm lấy cái cánh của con sơn kê, một mạch kéo nó về sơn động nhỏ của mình.Đem Đại sơn kê đặt lên nệm cỏ, Trọng Cát ngồi bên cạnh, thở hổn hển, lông vũ ướt nhèm nhẹp của con Đại sơn kê nhất thời làm ướt luôn một vùng lớn của nệm cỏ. Trọng Cát lại tỉ mỉ ngắm nghía lần nữa, lông vũ của sơn kê quá ướt, nếu như làm cho thịt bị ngâm đến chua, e rằng sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.Thế là Trọng Cát lại biến trở về hình dạng hồ ly, nhảy lên sống lưng của sơn kê, dùng đuôi đem lông vũ của Đại sơn kê tỉ mỉ mà lau một phen. Ban nãy kéo sơn kê về đã hao phí không ít sức lực của nó, dùng đuôi lau sạch lông gà xong, nó cảm thấy rất mệt mỏi, liền nhảy xuống đất, kéo một cái đệm mềm đến cạnh con Đại sơn kê, cuộn lại trên đệm mềm mà ngáy ngủ.Trong mơ, nó ngồi xổm bên một đống lửa, một con gà rừng bự tổ chảng bị vặt trụi lông xiên qua một nhánh cây tùng gác trên đống lửa, bản thân con gà rừng chuyển động từ từ trên lửa, lớp da đã được quay vàng, lóng lánh, mỡ không ngừng nhỏ xuống đống lửa, nổ lép bép, mùi gà quay thơm lạ thường, là mùi vị ngon nhất thiên hạ...Trọng Cát ở trong mộng đẹp mà chảy nước miếng hạnh phúc cười một cách ngây ngô.Từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, Trọng Cát mang theo vẻ mệt mỏi mà mở mắt ra, trước mắt bỗng dưng là một mảng sặc sỡ chói lóa, làm nó hết hồn, trở mình bật dậy khỏi nệm mềm.Hóa ra mảng màu sắc chói mắt quỷ dị kia là lông vũ của con Đại sơn kê, lông vũ của nó đã khô ráo, lông đỏ thắm, đuôi năm màu sặc sỡ, lông vũ dài hơi hơi phát sáng, tựa như nhộm ánh bình minh xinh đẹp.Đây là lông gà sặc sỡ nhất đẹp nhất mà nó từng thấy!Trọng Cát ngây ngốc nhìn toàn thân Đại sơn kê phát ra ánh sáng bảy màu, chắc nó không phải là một con gà thần đấy chứ, nếu là gà thần, thịt gà có phải là không thể tùy tiện ăn, ăn thịt của nó rồi có bị đau bụng hay không?Trọng Cát dùng miệng đụng chạm vào thân mình con sơn kê, lông gà đúng là quá đẹp, làm nó muốn nhổ một cọng xuống. Nó lập tức giơ chân trước lên đè cái mông của Đại sơn kê lại, dùng sức mà nhổ. Lông đuôi thế mà lại không nhổ xuống được, mà thân thể Đại sơn kê thì bỗng dưng nhúc nhích một cái.Trọng Cát sợ hết hồn, vội vàng nhảy sang một bên, liếm liếm lớp lông dính bên mép.Thân thể Đại sơn kê lại khẽ cử động.Trọng Cát tránh thật xa, cẩn thận vòng đến trước mặt sơn kê, đối diện với cặp mắt đen nhánh.Đại sơn kê thế mà lại mở mắt ra rồi! Hóa ra nó chỉ bị ngất đi, chứ không phải con gà chết.Trọng Cát và Đại sơn kê mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau, đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Sao lại có một con tiểu hồ ly thế này?" thanh âm lạnh lẽo, nhưng cực kì dễ nghe.Tiếp đó, đầu của Đại sơn kê động đậy, chậm rãi đánh giá bốn phía, sau đó, giọng nói ấy lại cất lên: "Tại sao ta lại ở trong cái động nhỏ xíu thế này?" Giọng nói này, dường như phát ra từ trong miệng của Đại sơn kê.Đại sơn kê biết nói chuyện!À há, nó quả nhiên là gà thần!Trọng Cát đánh bạo trả lời: "Là ta kéo ngươi về."Cặp mắt đen nhánh của Đại sơn kê nhìn về phía Trọng Cát, dường như đang ngắm nghía nó: "Ồ? Thì ra ngươi biết nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi là hồ yêu? Nhưng trên người ngươi lại chẳng có yêu khí."Trọng Cát ngồi thẳng người: "Ta không phải hồ yêu, là Thiên Thực hồ!" Hồ yêu là hồ ly dựa vào việc tu luyện tà thuật mà thành tinh, Thiên Thực hồ trời sinh có tiên căn vẫn luôn cảm thấy hồ yêu là loại hạ đẳng, cực kì khinh thường chúng nó. "Ta kéo ngươi về, là muốn ăn ngươi!"Cho dù con sơn kê này là gà thần biết nói chuyện, thì nó vẫn là gà, hồ ly ăn gà, thiên kinh địa nghĩa, Trọng Cát nói như thể là lẽ dĩ nhiên.Nhưng Đại sơn kê lại cười một tiếng, Trọng Cát cảm thấy, trong ánh mắt con gà này nhìn mình, có chút gì đó khinh thường: "Ngươi? Ngươi định ăn ta như thế nào?"Trọng Cát thành thực trả lời: "Vặt trụi lông ngươi, quay trên đống lửa."Đại sơn kê lại cười một tiếng: "Cho nên lúc nãy, ngươi đang đụng đến lông đuôi của ta?"Trọng Cát cam chịu.Đại sơn kê nói: "Tiểu hồ ly, ngươi có biết ta là ai không?"Trọng Cát nói: "Ngươi không phải gà rừng à?"Ánh mắt của Đại sơn kê đột nhiên trở nên lạnh lẽo, toàn thân tản phát ra một cỗ khí lạnh băng.Trọng Cát cẩn thận nói: "Đương nhiên, ngươi biết nói chuyện, chắc chắn không phải gà rừng bình thường, ngươi là gà mà Thần tiên trên trời nuôi dưỡng hả?"Ánh mắt Đại sơn kê càng lạnh lẽo hơn, hàn ý tản mác trên thân càng thêm nồng đậm.Đột nhiên Trọng Cát cảm nhận được một loại áp lực vô hình, nó không khỏi có chút sợ hãi.Có phải là vì con sơn kê này cảm thấy sắp bị ăn mất, cho nên không vui? Nó là gà thần, có lẽ rất chú trọng đến tôn nghiêm.Trọng Cát nhìn nó bảy màu sặc sỡ lòe loẹt, trong lòng không khỏi mềm đi, dùng ngữ khí thăm dò mà nói: "Nếu ngươi đã là gà thần, lại biết nói chuyện, chi bằng như vậy đi, ta không ăn ngươi, ngươi làm gà của ta, ta nuôi ngươi, thế nào?"Hồ ly trong đồng tộc, thường trong lúc tu luyện mà nuôi mấy con linh thú khác có tiên giai thấp hơn mình, nghe nói như vậy có thể gia tăng lợi ích tu luyện, vừa có thể tích chút tiên đức.Nhưng mấy tiền bối nuôi linh thú phần lớn đều là nuôi mấy con hồ ly bình thường, hoặc là chồn tinh lang tinh, người nuôi gà, dường như chưa từng có ai.Trọng Cát vẫy đuôi nghĩ, con sơn kê này là gà thần, ăn thịt của nó rồi không biết sẽ bị gì nữa. Nó to lớn, vừa sặc sỡ vừa đẹp đẽ, đem đi nuôi nhất định là rất hãnh diện, hô, dù sao thì sau này chắc là sẽ không có cơ hội ăn thịt nữa, nuôi một con gà sống bên mình, lúc ngắm nghía, nhớ đến mùi vị của thịt gà, cũng hay lắm đó.Đại sơn kê đối với lời đề nghị này của nó lại chẳng có tí biểu hiện gì, ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ. Trọng Cát giảng đạo lý với nó: "Ngươi xem, ta kéo ngươi về, tuy là dự định ăn ngươi, nhưng ta đã không ăn ngươi, thì cũng giống như là cứu ngươi rồi, ngươi nên báo đáp ta, có đúng hay không? Vả lại, nếu ngươi làm gà của ta, ta nhất định sẽ đối đãi với ngươi thật tốt, cho ngươi ăn ngon, uống tốt, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy ấm ức."Ánh mắt của Đại sơn kê đã chuyển từ lãnh đạm sang cười lạnh: "Được thôi, dù sao thì ta cũng bị thương nặng, tạm thời bay không nổi, nếu đã gặp phải con tiểu hồ ly ngu ngốc như ngươi...thì tùy ngươi vậy, nếu như ngươi vẫn muốn ăn ta, cũng có thể tiếp tục thử xem."Trọng Cát run rẩy lớp lông, rất thận trọng mà nói: "Ta cam đoan, ta nhất định sẽ không ăn ngươi."Đại sơn kê lãnh đạm nhìn nó lần nữa, chải chuốt bộ lông của mình một chút, rồi nhắm mắt lại.Chương 3: Thì ra sơn kê là phượng hoàngTừ sau giây phút đó, Đại sơn kê không nói với Trọng Cát thêm một câu nào nữa. Trọng Cát hỏi nó có họ tên hay không, rốt cuộc có phải là từ trên trời xuống hay không, vân vân..., nó chẳng đáp lấy câu nào, chỉ thỉnh thoảng lạnh lùng mà nhìn Trọng Cát mấy cái, sau đó lập tức dời tầm mắt, hoặc là nhắm mắt lại. Trọng Cát đành phải gọi nó là Sơn Kê luôn.Trọng Cát vẫn luôn cảm thấy làm một con hồ ly tốt thì phải nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã hứa là sẽ nuôi con gà rừng này cho thật tốt, thì nhất định phải tận tâm đối đãi nó. Nó không biết Sơn Kê thích ăn gì, hỏi han Sơn Kê, Sơn Kê cũng chẳng trả lời. Nó liền tha về đủ mọi loại cỏ dại, tìm về đủ mọi loại quả dại và hạt giống đặt trước mặt Sơn Kê, lúc mới đầu Sơn Kê còn lạnh lùng nhìn mấy cái, sau đó chẳng buồn liếc nữa, một miếng cũng chẳng thèm ăn, chỉ thỉnh thoảng uống vài ngụm nước đặt trước mặt.Trọng Cát cảm thấy thịt trên người Sơn Kê ít đi từng ngày, đau lòng không thôi. Sơn Kê không chịu ăn, cũng chẳng thèm nhúc nhích, Trọng Cát sợ nó ở trong động sẽ buồn chán, đành phải mỗi ngày biến thành hình người lôi kéo cái cánh của Sơn Kê, hì hà hì hục mà kéo nó ra ngoài động, để nó sưởi nắng, đến tối, lại hì hà hì hục mà tha nó về trong sơn động.Cứ thế mà qua hết mười ngày, Sơn Kê vẫn không ăn, không nói chuyện, ngay đến việc nhìn Trọng Cát thôi cũng chẳng buồn nhìn.Chủ nhân lúc trước của Sơn Kê, nhất định là thần tiên, cho nên nó cảm thấy việc trở thành gà của con hồ ly như ta, làm mất thân phận của nó chăng. Trọng Cát suy đoán như vậy. Nó thường đem một chân trước khoác lên người sơn kê, thận trọng nói: "Sơn Kê, ta sẽ luôn đối xử tốt với ngươi." Sơn Kê vẫn không động đậy, cũng chẳng buồn đoái hoài đến nó.Sáng nay, Trọng Cát biến thành hình người như thường lệ, kéo Sơn Kê đến một bụi cỏ mềm ở bên ngoài động huyệt để phơi nắng. Sau đó lại biến thành hình dạng hồ ly ngậm quả dại và hạt giống đặt trước mặt Sơn Kê. Rồi nó chạy đến một bụi cây, phát hiện ra một quả màu đỏ, vừa mới ngậm vào miệng, đột nhiên lớp da lông sau gáy bị túm lấy, xách lên không trung.Bốn chân Trọng Cát đạp loạn, liều mạng giãy dụa, đột nhiên rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, một bàn tay sờ sờ đầu nó, có một tiếng cười nói: "Ngoan, đừng sợ."Ôm lấy Trọng Cát, là một người trẻ tuổi mặc bích sắc trường bào, hai mắt của y cười đến híp lại: "Ngoan, ta không phải người xấu, ta là thần tiên trên thiên đình, gọi là Bích Hoa Linh Quân, ngươi là ấu hồ của Thiên Thực hồ, hẳn là có thể biến thành hình người, cũng biết nói chuyện chứ nhỉ, nói cho bản quân, ngươi tên là gì?"Sự sợ hãi của Trọng Cát dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy trên thân thể của cái người đang ôm mình này quả nhiên là có tiên khí tinh khiết khá là nồng đậm.Y thật sự là thần tiên, thần tiên không phải nên ở trên trời hay sao? Tại sao lại đến ngọn núi này? Chẳng lẽ, y là chủ nhân trước của Sơn Kê, đến tìm Sơn Kê?Trọng Cát bỗng thấy hơi sợ, nó cẩn thận nhả thứ quả đang ngậm trong miệng ra hai chân trước, ôm chặt lấy, rồi mới nhỏ giọng trả lời: "Ta tên là Trọng Cát, ngụ tại núi này. Ngài là thần tiên, đến đây làm gì?"Thần tiên ôn hòa mà vuốt ve bộ lông của Trọng Cát: "Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy ngươi. Tiểu hồ ly, bản quân cảm thấy ngươi rất đáng yêu, lại có tiên căn, ngươi có muốn cùng bản quân trở về thiên đình hay không? Thiên đình rất vui, ở trong phủ đệ của ta, ta có thể dạy ngươi tu tiên, không cần vất vả như ở phàm gian, cũng không cần trải qua thiên kiếp, vừa tiêu dao lại tự tại, ngươi có muốn không?"Trọng Cát lập tức lắc đầu.Thần tiên thở dài một hơi: "Ngươi không muốn, bản quân cũng không miễn cưỡng ngươi." Tựa như lưu luyến không nỡ rời mà vuốt ve bộ lông của Trọng Cát thêm mấy lần nữa, rồi mới đặt nó xuống đất lại.Trọng Cát lập tức biến thành hình người, nó từng nghe các trưởng lão nói, nếu có duyên gặp được thần tiên, nhất định phải biến thành hình ngươi, như thế đại biểu cho sự cung kính.Thần tiên khẽ cười vỗ vỗ đầu nó: "Biến thành hình người cũng rất đáng yêu." Lại nhìn thứ quả trong tay nó. "Ngươi thích ăn thứ quả dại này à?"Trọng Cát lắc đầu: "Không phải, ta nuôi một con sơn kê, quả này là để cho nó ăn."Thần tiên buồn cười hỏi: "Ồ? Ngươi nuôi sơn kê? Hồ ly nuôi gà, thật đúng là thú vị."Trọng Cát cúi đầu, tai cáo nhòn nhọn trên đỉnh đầu khẽ rung: "Nhưng nó không thích ta, không đoái hoài gì đến ta, vẫn không chịu ăn. Đúng rồi, ngài là thần tiên, ngài có biết sơn kê thích ăn gì hay không?"Thần tiên vuốt cằm nói: "Đúng là bản quân chưa từng nuôi qua sơn kê, trên thiên đình dường như cũng chưa ai từng nuôi, cho nên ta cũng không rõ lắm."Trọng Cát nói: "Hả? Nhưng con sơn kê mà ta nuôi này chính là từ trên trời rớt xuống, không giống mấy con sơn kê tầm thường, vừa to vừa sặc sỡ, chắc hẳn là gà thần."Thần tiên có hứng thú mà nhướng mày: "Gà thần? Ngươi có muốn dẫn bản quân đến xem con sơn kê kia của ngươi hay không?"Trọng Cát dẫn thần tiên ra khỏi rừng cây, chỉ vị trí động huyệt của mình mà nói: "Ngài xem, đang nằm ở đó, chính là con sơn kê ta nhặt được, rất to rất sặc sỡ phải không, nó không ăn, cho nên bây giờ hơi gầy."Thần tiên nhìn con sơn kê kia, rồi lại cúi đầu nhìn Trọng Cát: "Ngươi...ngươi nhặt được hắn ở đâu?"Trọng Cát nói: "Chính là ở trong rừng cây, sét đánh trên trời, rồi nó rớt xuống."Thần tiên nhìn hắn lần nữa: "Tại sao ngươi lại cho rằng, hắn là con sơn kê chứ?"Trọng Cát chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ nó không phải sơn kê?"Thần tiên khẽ cười nói: "Hắn đương nhiên không phải sơn kê, hắn là phượng hoàng."Trọng Cát cầm chặt quả đỏ trong tay, ngây ra.Phượng hoàng, đấy là vua của trăm chim, là thần điểu, không phải gà thần, càng không phải là gà rừng.Chẳng trách nó lại lớn thế kia, chẳng trách nó lại sặc sỡ thế kia.Thần tiên nói: "Phượng hoàng đều rất sĩ diện, cho nên lúc hắn sa sút, thì thà bị xem là gà rừng, cũng không chịu thừa nhận mình là phượng hoàng. Ngươi vẫn luôn gọi hắn là sơn kê, khó trách hắn không thèm đoái hoài gì đến ngươi."Lỗ tai Trọng Cát vểnh lên, cúi đầu thật thấp.Thần tiên lại vỗ vỗ đầu nó lần nữa: "Nhưng cũng đừng buồn, ngươi không làm được hồ ly nuôi gà, làm một con hồ ly nuôi phượng hoàng cũng thật không tệ, rất có tiền đồ."Trọng Cát ngẩng đầu lên nói: "Ta, ta còn có thể nuôi nó sao?" Phượng hoàng là thần điểu tài giỏi, sao có thể để một con hồ ly nuôi được chứ.Thần tiên híp mắt lại khẽ cười: "Tại sao không được, vạn vật chúng sinh đều bình đẳng, vốn chẳng phân trên dưới, nếu ngươi đã nhặt được hắn, cứu hắn, bây giờ còn tận tâm chăm sóc hắn, hắn chính là con phượng hoàng được ngươi nuôi dưỡng. Ờm, phượng hoàng, bản quân cũng có nuôi một con, tuy rằng tính khí hẳn là kém rất nhiều so với con này của ngươi, nhưng cùng là phượng hoàng, vẫn có chút chỗ tương đồng." Thần tiên mò mẫm trong tay áo, moi ra một quyển sách, nhét vào trong tay Trọng Cát, "Đây là quyến sách nuôi dưỡng phượng hoàng do bản quân tâm đắc mà viết ra, đại khái sẽ giúp ích cho ngươi."Trọng Cát cầm lấy quyển sách, ngây ngốc mà nhìn thần tiên, thần tiên lại sờ sờ đầu nó: "Haizz, con hồ ly như ngươi thật đáng yêu, đáng tiếc không chịu theo bản quân về thiên đình, ừm, gặp được ngươi, xem như chúng ta có duyên, như vậy di, ta tặng ngươi thêm một thứ." Thần tiên lại từ trong tay áo lấy ra một vật đưa đến trước mặt nó. "Đây là linh phù, ngươi cầm lấy, khi nào gặp khó khăn, chỉ cần xé nát nó, bản quân sẽ mau chóng đến giúp ngươi."Trọng Cát cất kĩ linh phù, kẹp lấy quyển sách, nói tiếng cám ơn, thần tiên nói y còn có việc, hóa thành một đạo tiên quang, biến mất dạng.Trọng Cát đi đến trước động, ngồi xổm bên cạnh phượng hoàng, vuốt ve lông vũ của nó: "Thì ra, ngươi là phượng hoàng."Phượng hoàng mở cặp mắt đen nhánh ra, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.Trọng Cát thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta không biết ngươi là phượng hoàng, vẫn luôn gọi ngươi là Sơn Kê. Từ nay về sau, ta sẽ dựa theo phương pháp nuôi dưỡng phượng hoàng, nuôi dưỡng ngươi lại từ đầu cho thật tốt."Thân thể phượng hoàng bỗng nhiên động đậy một cái, sau đó lại nhắm hai mắt lại.Chương 4: Bí quyết chăn nuôi phượng hoàng.Quyển sách thần tiên tặng cho Trọng Cát tên là "Bí quyết nuôi phượng".Phần thứ nhất của "Bí quyết nuôi phượng" gọi là "Phần tắm rửa", trang đầu tiên điều thứ nhất có viết: "Phượng hoàng ưa sạch, cần tắm rửa sạch sẽ hằng ngày."Trọng Cát nhìn thấy điều này, trong lòng tự trách không thôi, mấy ngày nay nó xem phượng hoàng như gà rừng mà nuôi dưỡng, chưa tắm rửa cho hắn qua một lần nào, hơn nữa hằng ngày kéo hắn ra ngoài phơi nắng, đem hắn lôi đi lôi lại dưới đất, không biết đã dính hết bao nhiêu là bụi bặm.Nó lập tức quyết định đưa phượng hoàng đến con suối nhỏ gần đây để tắm rửa.Nhưng phượng hoàng quá lớn, hình dạng hồ ly lúc này của Trọng Cát còn chưa to bằng một cái cánh của hắn, biến thành hình người cũng không đủ sức để ôm hắn dậy, Trọng Cát thử cõng phượng hoàng lên, hoặc là khiêng hắn trên vai, đều thất bại hết. Lúc lần thứ ba rớt xuống khỏi vai Trọng Cát, cuối cùng thì phượng hoàng cũng mở mắt ra nói: "Ngươi muốn làm gì?"Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với Trọng Cát trong bao nhiêu ngày nay, Trọng Cát vui mừng, kích động lắm, một lúc sau mới ấp a ấp úng mà nói: "Ta...ta muốn đưa ngươi đi tắm rửa. Đến chỗ con suối nhỏ bên ngoài động."Phượng hoàng nhàn nhạt phun ra sáu chữ: "Không cần nữa, phiền phức lắm." Nói xong, nhắm mắt lại tiếp. Hắn vẫn rất lãnh đạm, Trọng Cát rất đau lòng, cúi đầu chốc lát, đột nhiên nghĩ ra được một cách.Nó trải một cái nệm cỏ mới toanh ra, kéo phượng hoàng lên nệm cỏ, buộc sợi dây thừng bên một đầu của nệm, quàng lên vai, hì hà hì hục mà kéo luôn phượng hoàng lẫn tấm nệm đến bên bờ suối.Nước suối rất trong và sạch, được mặt trời chiếu trở nên âm ấm, Trọng Cát đặt phượng hoàng vào trong nước, tỉ tỉ mỉ mỉ giúp hắn tắm rửa sạch sẽ. Phượng hoàng ướt nhèm nhẹp được nó vớt lên, đặt về trên nệm cỏ, Trọng Cát lại biến trở lại thành hồ ly, nhảy lên người phượng hoàng, dùng đuôi lau hết mấy giọt nước trên người hắn, sau đó lại biến thành hình người, vắt cái đuôi ướt sũng của mình, nhặt một phiến lá cây lớn, đứng quạt bên cạnh phượng hoàng, để lông vũ của hắn mau khô hơn.Nó vừa đứng bên quạt cho phượng hoàng, vừa giở "Bí quyết nuôi phượng" ra.Trang đầu tiên điều thứ hai có viết: "Tắm rửa xong, lông vũ cần dùng lược ngọc để chải."Tắm xong, thì ra còn phải chải lông cho phượng hoàng, nhưng Trọng Cát không có lược, càng khỏi nói đến lược bằng ngọc. Nó ngồi xổm suy nghĩ một lát, rồi 'bụp' một cái biến trở về thành hồ ly, nhảy đến bên cạnh phượng hoàng, giơ chân phải phía trước lên, cào nhẹ từng chút từng chút trên người phượng hoàng: "Ta, ta không có lược để chải lông giúp ngươi, ta dùng móng vuốt giúp ngươi chải vậy."Phượng hoàng quay đầu lại, nhìn nhìn nó, thở dài: "Haizz, cái con hồ ly nhà ngươi...đa tạ."Trọng Cát nghe thấy câu này, dường như không dám tin vào tai mình nữa. Đa tạ, phượng hoàng thế mà lại nói cám ơn nó, nó cực kì vui mừng, cả nửa ngày trời mới ấp a ấp úng mà nói: "Không...không có gì." Càng thêm ra sức dùng móng chải chuốt lông vũ cho phượng hoàng.Lông vũ của phượng hoàng đã dần dần khô, sờ lên thấy mượt mà, ánh nắng mặt trời chói lọi khiến Trọng Cát thấy hoa hết cả mắt, móng Trọng Cát đã mỏi nhừ, nhưng vẫn từng chút từng chút mà chải.Phần thứ hai "Bí quyết nuôi phượng", "Phần sinh hoạt hằng ngày", điều thứ nhất: "Phượng hoàng, không phải là cây ngô đồng thì không thèm nằm."Trọng Cát lại kinh ngạc lần nữa kèm theo sự áy náy vô cùng. Thì ra phượng hoàng phải ngủ trên cành cây ngô đồng, thế mà mình vẫn luôn để phượng hoàng ngủ trên nệm cỏ. Chẳng trách phượng hoàng luôn không có tinh thần, hình như vết thương mãi vẫn chưa khỏi.Trọng Cát chạy vào trong rừng cây, tìm kiếm cây ngô đồng, nhặt nhặn từng nhánh cây phiến lá rơi dưới đất mà ngoặm về trong sơn động. Mỗi lần nó ngoặm một hai nhánh cây hoặc là một hai phiến lá, chạy đi chạy về, chạy đến khi không biết là lần thứ mấy, phượng hoàng lại mở mắt ra, nhìn nó, nói: "Ngươi đang làm gì?"Trọng Cát vội bỏ nhánh cây đang cắn trong miệng xuống: "Ta đang nhặt cành cây ngô đồng."Phượng hoàng nhàn nhạt nói: "Ồ, không phải ngươi có thể biến thành hình người à, như thế có thể cầm được rất nhiều trong một lần, tại sao phải chạy mấy chuyến như thế?"Trọng Cát bừng tỉnh: " Phải ha!" lập tức biến thành hình người, ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Ta làm hồ ly quen rồi, cứ quên rằng dùng hình người có thể cầm được rất nhiều đồ." Xoay người chạy tóe khói ra khỏi động.Gom đủ một đống lớn nhánh cây, Trọng Cát dùng cành cây ngô đồng làm thành một cái nệm hình tròn, lấy lá ngô đồng phủ từng lớp từng lớp bên trên, rồi đến bên phượng hoàng, chuẩn bị kéo nó lên nệm: "Xin lỗi, ta không biết rằng ngươi nhất định phải ngủ trên cành cây ngô đồng, để ngươi ngủ trên nệm cỏ lâu như vậy, ta đã làm cho ngươi cái nệm bằng nhánh cây này, nếu ngươi cảm thấy không mềm mại, ta sẽ đi tìm thêm lá cây."Phượng hoàng dường như lại thở dài một hơi nói: "Chẳng lẽ hôm nay ngươi chạy đi chạy về, là vì để làm cái này sao?"Trọng Cát gật gật đầu.Phượng hoàng nhìn tấm nệm dùng cành cây và lá cây để trải thành kia, lát sau, đột nhiên hỏi: "Tiểu hồ ly, ngươi tên gì?"Trọng Cát mừng rơn. Phượng hoàng thế mà lại đang hỏi ta tên gì, "Bí quyết nuôi phượng" thật có ích, không hổ là sách tiên mà thần tiên tặng.Trọng Cát túm chặt lông trên chiếc đuôi của mình, nói: "Ta tên Trọng Cát."Phượng hoàng tựa như có điều suy nghĩ mà gật đầu.Trọng Cát cẩn thận hỏi: "Chắc ngươi cũng có tên chứ nhỉ, có thể nói cho ta biết không?"Phượng hoàng không trả lời. Trọng Cát thất vọng cúi đầu, không hỏi nữa.Bỗng nhiên phượng hoàng mở miệng: "Phượng Tiêu, ngươi nhớ kĩ, ta tên là Phượng Tiêu."Phần thứ ba của "Bí quyết nuôi phượng", "Phần ăn uống", điều thứ nhất: "Phượng hoàng, không phải quả trúc thì không ăn; uống nước Thanh Tuyền, lúc này phải lấy đồ dùng bằng ngọc bích để đựng."Quả trúc? Là quả của cây trúc à? Trọng Cát dùng móng vuốt gãi gãi đầu, trước giờ nó chưa từng thấy cây trúc kết trái, quả trúc, quả trúc...quả dại hạt giống các loại đích thực là cái gì phượng hoàng cũng chưa từng ăn, nếu nó cứ tiếp tục như thế nhất định là sẽ càng ngày càng gầy.Trọng Cát cầm ống trúc thật lớn chạy đến Thanh Tuyền ở bên khe núi, đựng đầy ống, lại thở hồng hộc mà chạy về động huyệt, đặt trước mặt Phượng Tiêu: "Đây không phải nước khe suối cũng không phải nước sông càng không phải nước hồ, là nước ta lấy từ trong dòng suối, ngươi uống đi, nhưng ta không có đồ làm bằng ngọc, chỉ có ống trúc. Ngươi dùng tạm trước đã."Phượng Tiêu híp mắt nhìn nó: "Tiểu hồ ly, sao ngươi lại tận tâm với ta như vậy, có phải muốn nhận được sự báo đáp gì từ chỗ ta hay không? Nếu ngươi có nguyện vọng gì, đợi sau khi thương thế của ta lành lại, có thể thỏa mãn ngươi."Trọng Cát ngồi xổm xuống bên cạnh Phượng Tiêu, lại gãi gãi đầu nói: "Ta không có nguyện vọng, ngươi chịu để ta nuôi, chính là báo đáp ta rồi, ta từng nói là sẽ đối xử tốt với ngươi, cho nên ta nói được làm được. Các trưởng lão đều nói ta là con hồ ly vô dụng, tu tiên chậm chạp, cũng chẳng chăm chỉ, cái gì cũng làm không tốt. Ta muốn chí ít thì trong lúc nuôi ngươi cũng phải làm cho tốt một chút."Phượng Tiêu híp hai mắt lại, không nói thêm lời nào.Trọng Cát đột nhiên vứt lại một câu: "Ngươi đợi chút." Rồi đứng dậy chạy ra khỏi động.Lần này Trọng Cát chạy ra ngoài, rất lâu cũng chưa thấy trở về, Phượng Tiêu ở trong động ngủ hết một ngày một đêm, đến tối ngày thứ ba, lúc Phượng Tiêu bắt đầu suy nghĩ tiểu hồ ly này ở bên ngoài có phải là đã gặp đại yêu quái khác, bị bắt đi làm điểm tâm rồi hay không, thì một cục bùn đất tròn vo từ ngoài động đi vào.Phượng Tiêu kinh ngạc một chút, ngắm nghía cục bùn kia, đang nghĩ xem nó là thứ gì, cục bùn kia đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Xin lỗi..."Phượng Tiêu nghe ra được giọng nói của Trọng Cát, lại kinh ngạc một lúc. Lông của Thiên Thực hồ không giống với hồ ly tầm thương, là màu đen huyền, từ đỉnh đầu đến đuôi có một đường màu trắng, nhưng giờ đây lớp lông của Trọng Cát toàn là bùn đất, y như cục bùn vậy, chỉ còn sót lại hai con mắt đang chớp chớp. Phượng Tiêu không nhịn được hỏi han: "Tiểu hồ ly, sao ngươi trở nên như vậy..."Trọng Cát đứng cúi đầu ở góc tường: "Xin lỗi, ta đã tìm hết hai ngọn núi ở trước sau, cũng không tìm thấy quả trên cây trúc."Phượng Tiêu chăm chú nhìn nó, lát sau chậm rãi hỏi: "Ta, đâu phải chỉ ăn quả trúc." Phượng Tiêu nhìn Trọng Cát đang trợn to hai con mắt đen láy, nói tiếp: "Hoa quả tươi thì vốn ta cũng có thể ăn được một chút, nhưng mấy ngày này, ta đang nằm yên trị thương, không thể ăn vào, hoa quả tươi mà ngươi hái ta đều không ăn, vốn không phải là chê chúng nó không ngon."Hở? Vậy à, Trọng Cát cười ngây ngô, hóa ra sách mà thần tiên tặng cũng có chỗ viết sai, thật ra quả gì phượng hoàng cũng xơi. Nó cao hứng gặm mấy quả táo, rồi lại uống hai ngụm nước lấp đầy bụng, sau đó nói: "Đã hai ngày nay không đưa ngươi đi tắm rửa, chắc ngươi rất khó chịu nhỉ? Xin lỗi, ta sẽ..."Nó vừa nói, vừa chuẩn bị biến thành hình người, lời còn chưa nói xong, Phượng Tiêu vẫn luôn nằm im trên nệm đột nhiên đứng dậy, rũ rũ lông vũ, Trọng Cát mừng rỡ nói: "Ngươi, ngươi có thể đứng dậy được rồi?"Phượng Tiêu đột nhiên dùng mỏ nhẹ nhàng quắp lấy lớp lông sau gáy nó. Thân thể của Trọng Cát vọt lên không trung, rời khỏi mặt đất, nó kinh ngạc giãy dụa một chút, Phượng Tiêu quắp lấy nó, chầm chậm ưu nhã mà bước ra động, vỗ cánh bay lên.Trọng Cát bay lên giữa không trung, nhìn mặt đất càng ngày càng xa, ngây ngốc nói: "Thương thế của ngươi đã khỏi rồi sao?"Thương thế của Phượng Tiêu vốn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể bay được ở độ cao không hơn gì so với cái cây, mấy ánh sáng lành lượn lờ quanh đôi cánh mà Phượng Tiêu giương ra, bay lượn một chốc, nhẹ nhàng đáp xuống con suối nhỏ bên cạnh động huyệt, mà vừa mở miệng ra, Trọng Cát liền rơi tõm xuống nước.Trọng Cát ở trong nước quẫy đạp hai cái, đứng dậy, rũ lớp lông, Phượng Tiêu đậu bên bờ, nửa nằm, thản nhiên nhìn nó, Trọng Cát hiểu ra, người mình quá bẩn, Phượng Tiêu ghét bỏ nó.Nó lập tức nhào vào trong nước, ngay đến cái mũi cũng chôn luôn dưới nước, ra sức rửa sạch lớp lông.Ánh hoàng hôn vàng lấp lánh chiếu lên mặt hồ lăn tăn, Trọng Cát ngồi xổm dưới cây, dùng móng phải phía trước chải lông giúp cho Phượng Tiêu, lông vũ của Phượng Tiêu dưới ánh tịch dương nhìn càng đẹp hơn, tựa như mùa hạ trong khe núi vậy, sương mù dưới khúc xạ của ánh mặt trời trở thành cầu vồng. Phượng Tiêu híp mắt, dường như cũng đang hưởng thụ, có thể dùng móng để chải lông vũ cho Phượng Tiêu như vậy, Trọng Cát cảm thấy rất hạnh phúc."Phượng Tiêu Phượng Tiêu, chắc thương thế của ngươi cũng sắp khỏi rồi nhỉ, đợi sau khỉ lành, có phải ngươi có thể ăn được hoa quả tươi rồi đúng không."Phương Tiêu khép hờ hai mắt, ừ một tiếng.Trọng Cát nói: "Thế thì mỗi ngày ta đều hái đủ mọi loại quả tươi cho ngươi ăn."Phượng Tiêu lại ừ một tiếng, chậm rãi nói: "Tiểu hồ ly, đợi sau khi ta khỏi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần không quá đáng, ngươi có nguyện vọng gì, đều có thể mở miệng với ta."Trọng Cát lắc đầu: "Ta không có nguyện vọng gì hết á, giống như bây giờ là tốt rồi."Giống như bây giờ là tốt rồi, ở cùng với Phượng Tiêu, ăn no ngủ ngon, thì nó đã mãn nguyện lắm luôn rồi.Trọng Cát tiếp tục dùng móng vuốt nhẹ nhàng chải lông cho Phượng Tiêu, vừng hồng của ráng chiều dung hòa với ánh sáng lành nhàn nhạt trên cánh phượng.Chương 5: Phượng hoàng đã bay điTừng ngày trôi qua, thương thế của Phượng Tiêu cũng tốt lên từng ngày.Mỗi ngày Trọng Cát đều lấy nước suối trong sạch nhất ở Thanh Tuyền cho Phượng Tiêu, Phượng Tiêu quắp lấy nó đến bên bờ suối tắm rửa, thời gian khác Phượng Tiêu đều tĩnh tu ở trong bụi cỏ mềm bên cạnh động huyệt, Trọng Cát tìm kiếm đủ loại quả dại trong rừng cây, nó đối với thịt đặc biệt là thịt gà đã không còn thèm thuồng đến thế nữa.Thương thế của Phượng Tiêu cuối cùng cũng nhanh chóng khỏi hẳn, hôm nay, hắn ăn mấy quả dại Trọng Cát hái về, Trọng Cát rất vui. Ngày thứ hai, Trời vừa sáng Trọng Cát đã thức dậy, chạy vào trong núi, tìm một cây táo rừng to, cả ngọn núi, duy chỉ có táo rừng ở trong khe núi là giòn ngọt nhất, nó biến thành hình người, dùng vạt áo bọc đầy táo rừng, nhanh chóng chạy về.Ra khỏi khu rừng nhỏ, Trọng Cát đứng ở nơi cách động huyệt không xa, nó nhìn thấy có hai người đứng ở trước cửa động huyệt của mình. Bọn họ mặc sam bào đỏ thắm, đầu buộc ngọc quan, có tiên khí nồng đậm tản phát ra từ trên người họ.Là thần tiên! Thần tiên đến trước cửa động của con hồ ly như nó làm gì? Chẳng lẽ là vì Phượng Tiêu? Là chủ nhân lúc trước của Phượng Tiêu đến tìm hắn?Trọng Cát nắm chặt vạt áo bọc đầy táo rừng kia, hai thần tiên trước cửa động đó cung kính khom lưng, giống như đang nói gì với bên trong vậy.Một trong số những thần tiên đó dường như phát hiện ra nó, tầm mắt sắc bén quét tới đây, Trọng Cát đi lên trước mấy bước, thần tiên kia nhíu mày nhìn nó, lẩm bẩm nói: "Hóa ra là tiểu hồ ly này, Thiên Thực hồ, đích thực là tiên thú rất trân quý."Trọng Cát đánh bạo vọt lên phía trước: "Các người là ai? Đến làm gì?"Vị thần tiên nhìn nó kia mặt không có biểu tình gì, không trả lời, người trong động huyệt đột nhiên chậm rãi nói: "Thiếu Thược, không được lãnh đạm với nó." Là giọng nói của Phượng Tiêu.Vị thần tiên gọi là Thiếu Thược kia thế mà lại cúi đầu, cung kính nói: "Tuân lệnh." Sau đó ngẩng đầu, hòa ái mà cười một cái với Trọng Cát.Trọng Cát bị nụ cười này của y làm cho toàn thân đều dựng hết cả lông, Phượng Tiêu chầm chậm từ trong động bước ra, hắn vẫn là hình dạng phượng hoàng, nhìn Trọng Cát nói: "Tiểu hồ ly, ta phải trở về thiên đình rồi."Trọng Cát ngây người, tay nắm vạt áo buông lỏng ra, táo rừng bọc trong vạt áo đều rơi vãi ra đất, có rất nhiều quả đập vào chân nó, nó nghe giọng nói của mình lắp ba lắp bắp: "Ngươi, ngươi phải rời đi? Ngươi, ngươi không muốn để ta nuôi nữa?"Một thần tiên khác lập tức lạnh mặt: "To gan, ở trước mặt Phượng đế bệ hạ, lại dám ăn nói xằng bậy!"Phượng đế? Phượng đế là gì? Vua của tộc phượng hoàng? Thế chẳng phải là thần điểu chi vương hay sao?Chẳng lẽ...Phượng Tiêu hắn thật ra là thần điểu vương?Phượng đế là nhân vật lợi hại cỡ nào, Trọng Cát hiểu, tộc Thiên Thực hồ cũng có Hồ đế, mà phượng hoàng ở trên trời, vua một tộc của bọn họ hẳn là lợi hơn rất nhiều rất nhiều so với Hồ đế nhỉ.Tóm lại, là nhân vật mà tiểu hồ ly như nó chỉ có thể ngước đầu nhìn. Nó đột nhiên cảm thấy, Phượng Tiêu trước mặt này bỗng trở nên rất xa xôi, dáng vẻ, giọng nói, màu sắc lông vũ của hắn, đều trở nên xa lạ.Vị thần tiên tên Thiếu Thược kia vẫn hòa ái mà mỉm cười với nó, tiếng nói càng hòa ái hơn mà nói: "Bệ hạ đồng ý thỏa mãn ngươi một nguyện vọng, ngươi có mong muốn gì?"Trọng Cát cúi đầu, tai cáo nhòn nhọn run run, thấp giọng nói: "Ta...ta không có mong muốn gì hết."Thiếu Thược vẫn cười nói: "Tiểu hồ ly, ngươi vẫn nên suy nghĩ kĩ, bỏ qua hôm nay, có thể sẽ không còn cơ hội nữa."Không còn cơ hội nữa, không còn cơ hội gặp được Phượng Tiêu nữa. Trọng Cát cúi đầu, mũi chua xót, mắt chan chát, nó lớn tiếng nói: "Không có, ta không có mong muốn gì hết!"Thiếu Thược và thần tiên kia nhìn nó, đều lắc đầu. Phượng Tiêu cười khẽ nói: "Thôi được, ta tặng ngươi một tín vật."Một cọng lông phượng đỏ thắm nhẹ nhàng bay tới, tự động rơi vào trong tay Trọng Cát, Trọng Cát cầm nó lên, nghe thấy Phượng Tiêu nói tiếp: "Khi ngươi có thứ mình mong muốn, thì dùng hồ hỏa đốt cọng lông vũ này, sau đó nói ra nguyện vọng, bất luận ta ở đâu cũng sẽ biết được, rồi giúp ngươi thực hiện nguyện vọng."Trọng Cát cầm lông vũ, vẫn đứng im tại chỗ, nghe thấy Phượng Tiêu nói: "Thời gian không còn sớm, ta thật sự phải đi rồi, tiểu hồ ly, hẹn gặp lại."Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Trọng Cát ngẫu nhiên nói với hồ ly khác trong đồng tộc về tình hình hôm đó mình nhìn thấy được: "Cậu biết không, phượng hoàng vỗ cánh bay lên trời, là cảnh tượng dẹp nhất, tường quang sáng lạn chói mắt thế kia, thụy vân năm màu sặc sỡ thế kia..."Hồ ly nghe nó kể thường đều sẽ bĩu môi, giơ chân vỗ vỗ vai nó: "Huynh đệ đừng nói mớ nữa, cậu còn chưa thành tiên nữa kìa, lên đâu nhìn thấy phượng hoàng? Phượng hoàng sẽ rớt từ trên trời xuống cho cậu nhìn hay sao?"Trọng Cát luôn nở nụ cười lười biếng phản bác nói: "Con phượng hoàng kia, đúng là rớt từ trên trời xuống đó, ta còn từng nuôi hắn nữa kìa, cậu không tin?""Ma mới tin cậu, nếu cậu từng nuôi phượng hoàng, ta còn từng nuôi cả con kì lân của Thái Thượng lão quân nữa cơ. Mơ nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu, vẫn nên nắm bắt thời gian mà đi tu luyện thì hơn!"Trọng Cát chỉ cười mà không nói gì thêm nữa, nó ngẩng đầu nhìn trời: "Phải đó, ai mà tin chứ, đấy quả thật chỉ là một giấc mộng thôi."Chương 6: Phượng hoàng trở lạiSau khi Phượng Tiêu rời đi, Trọng Cát cầm cọng lông vũ đỏ thắm kia, đứng ngây người rất lâu, có giọt nước không ngừng tuôn ra trong mắt nó, theo khuôn mặt lăn xuống dưới cằm, rồi tí ta tí tách rơi vào trong bụi cỏ, giống như mấy quả táo rừng mà khó khăn lắm nó mới tìm được kia vậy.Nó đi đến bên bờ suối nhỏ, ngồi trên bờ, cầm cọng lông vũ kia lại ngồi rất lâu rất lâu, móc quyển "Bí quyết nuôi phượng" mà thần tiên tặng kia ra, đem cọng lông vũ dó và "Bí quyết nuôi phượng" cùng ném vào trong dòng suối, "Bí quyết nuôi phượng" vừa vào trong nước liền hóa thành một đạo bạch quang, biến mất tăm, lông vũ trôi nổi trên nước, theo dòng nước dần dần đi xa.Trọng Cát ôm lấy đầu gối, nhìn cọng lông phượng đỏ thắm kia từ từ biến mất.Nó chẳng có thứ gì mong muốn cả, cọng lông phượng này không thuộc về nó.Phượng hoàng mà nó nuôi đã bay mất rồi, không trở về nữa.Phượng Tiêu và hai vị tùy tùng cùng nhau trở về thiên đình, biến trở về thành tiên thân hình người đứng trên đám mây, nhịn không được chắp tay quay đầu, nhìn về phương hướng nơi hạ giới. Trên vân lộ, hắn gặp được một vị thần tiên mặc bích sắc trường sam, thần tiên kia cười hì hì chào hỏi với hắn: "Ồ, Phượng Tiêu, ngài về rồi à."Tuy Phượng Tiêu là vua của phượng tộc, nhưng cấp bậc vẫn nằm dưới vị thần tiên này, đành khách khí khom người nâng tay: "Linh Quân."Vị Linh Quân kia bay đến bên cạnh hắn: "Không cần đa lễ, mấy ngày nay ngài ở dưới hạ giới, ở cùng với con hồ ly kia, sống tốt đấy chứ."Phượng Tiêu nói: "Nói đến chuyện này, ta đang có một chỗ không hiểu. Ngày đó bên động huyệt của tiểu hồ ly, rõ ràng là Linh Quân đã nhận ra ta, tại sao không nói, vẫn để ta ở lại phàm gian?"Vị Linh Quân kia mỉm cười nói: "Ồ, ta cảm thấy tiểu hồ ly kia hồ đồ làm ngài bị trọng thương, để nó bồi thường ngài là lẽ hiển nhiên, như vậy Phượng Tiêu ngài sẽ khoan hồng đại lượng, không truy cứu nó nữa. Haizz, nói ra thì, Thiên Thực hồ đúng là tiên thú cực kì trân quý, thiên kiếp lợi hại hơn nhiều so với chúng tiểu yêu bình thường, ngay đến vua của phượng tộc cũng đỡ không nổi, bị đánh đến trọng thượng. Con tiểu hồ ly kia, càng ngốc đến đáng yêu, thiên kiếp của mình tới rồi mà cũng chẳng biết."Phượng Tiêu biến sắc, chắp hai tay nhàn nhạt nói: "Đấy là bởi khi đó ta ngẫu nhiên đi ngang qua, không có chú ý. Ta cũng không hề dự định sẽ tính toán với nó."Thì ra, Thiên Thực hồ là tiên chủng trời sinh, không giống với đám tiểu yêu quái tu luyện thành tinh, lúc khoảng mười tuổi có thể biến thành hình người, sẽ phải trải qua thiên kiếp lần đầu tiên. Trọng Cát không chuyên tâm tu luyện, mười một mười hai tuổi mới có thể biến thành hình người, các trưởng lão cho rằng việc sau khi biến hình sẽ trải qua thiên kiếp là thường thức cơ bản nhất mà mỗi con hồ ly trong tộc Thiên Thực hồ đều biết, liền không nhắc gì với nó, thế mà Trọng Cát lại chính là con hồ ly cực kì hiếm hoi không biết đến chuyện này.Ngay khi thiên kiếp của nó sắp đến, trùng hợp Phượng Tiêu đi ngang qua, kết quả khi đạo sét thiên kiếp lợi hại nhất kia bổ xuống, không bổ trúng Trọng Cát, ngược lại bổ trúng Phượng Tiêu.Đường đường là Phượng đế cứ vậy mà bị đánh trọng thương, rơi xuống mặt đất, tiểu hồ ly là đầu sỏ gây nạn kia còn ngu ngốc xem hắn như gà rừng mà kéo về trong động, thậm chí còn dự định ăn hắn nữa kìa.Phượng Tiêu nhớ đến cái bộ dạng ngốc nghếch của con tiểu hồ ly chỉ to cỡ cái nắm tay kia, huyệt thái dương lại thấy đau nhức.Nó nói: "Ngươi là một con gà rừng chứ gì, ngươi từ trên trời rớt xuống, chẳng lẽ là gà thần mà thần tiên nuôi sao?"Nó nói: "Vốn ta dự định ăn ngươi, nhưng ngươi là gà thần, ta không ăn ngươi nữa, ngươi làm gà của ta, ta nuôi ngươi nhé."Phượng Tiêu bị một đống câu nói của nó, làm cho nội thương phát tác, ngất đi lần nữa, khi tỉnh lại, cái con tiểu hồ ly giống y như cái bánh bao đậu màu đen đang ngồi xổm bên đầu hắn, đầm đìa nước mắt mà nhìn hắn: "Sơn kê, ngươi phải ăn uống thì mới khỏe được, sơn kê ngươi thích ăn cái gì, nói ta biết đi."Bản đế mà không bị nó làm cho tức chết thì đúng là có tấm lòng bao la.Phượng đế bệ hạ đứng trên đám mây, nghĩ lại những chuyện đã qua, thở dài không thôi. Phượng Tiêu vừa hồi tưởng vừa thở dài, sau đó, lại không nhịn được mà mỉm cười.Bích Hoa Linh Quân đứng bên từ tốn nói: "Con tiểu hồ ly kia tuy rằng hại ngài bị sét đánh trọng thương, nhưng đích thực là nó vẫn luôn liều mạng chăm sóc ngài. Một nợ một trả, những gì nó nợ ngài, đã trả hết rồi, duyên phận nho nhỏ giữa Phượng đế ngài và nó, chắc đến đây là chấm dứt rồi nhỉ."Phượng Tiêu lại quay đầu lần nữa, nhìn về phương hướng nơi hạ giới, hơi híp mắt lại: "Có lẽ vậy."Trọng Cát sinh sống như những con Thiên Thực hồ khác, trôi qua rất nhiều rất nhiều năm, cậu từ một con tiểu hồ ly đã trở thành đại hồ ly, ngày tháng cứ thế mà trôi đi, cậu chẳng đếm xem mình đã được bao nhiêu tuổi rồi, càng chẳng thèm suy nghĩ, từ khi Phượng Tiêu đi đến nay đã được bao nhiêu năm.Mấy con hồ ly đồng trang lứa với cậu đều đã thành tiên, mấy con tiểu hồ ly hậu bối cũng dần dần khôn lớn, Trọng Cát vẫn là con hồ ly tu hành lơ mơ bình thường. Lúc mấy con hồ ly khác tu luyện, cậu cứ thích làm biếng, ngậm cỏ nằm ngủ bên sườn núi, nhìn núi xanh phía xa và trời xanh trên đỉnh đầu.Bầu trời vĩnh viễn vẫn xanh như vậy, núi cũng mãi xanh như thế, bất kể nhân gian đã thay đổi bao nhiêu triều đại, bao nhiêu phàm nhân phút chốc ra đời, thoắt cái bạc đầu.Lúc rảnh rỗi cậu sẽ kể với hồ ly đồng tộc chuyện về phượng hoàng, nói phượng hoàng thích nằm ngủ trên cây ngô đồng, vốn chẳng phải chỉ ăn quả trúc, cũng ăn quả dại, vân vân và vân vân.Mấy hồ ly đồng bối không tin, cậu liền kể cho mấy tiểu hồ ly, dần dần ngay đến tiểu hồ ly cũng chẳng thèm tin nữa, cậu cũng lười kể, để câu chuyện đó ngủ yên trong lòng mình, bị những chuyện khác từng chút từng chút mà vùi sâu.Có lúc các trưởng lão than vãn cậu không chỉnh tề, cậu liền thờ ơ mà nhìn bầu trời: "Thành tiên có gì tốt chứ, đâu có tự tại như làm hồ ly ở trong núi." Các trưởng lão thở dài, cũng chẳng buồn để ý đến cậu nữa, thế là có lúc cậu biến thành hình người, có lúc lại hóa thành hình dạng hồ ly, ở trên sườn núi nằm ngủ phơi nắng, mặc cho ngày tháng trôi đi từng ngày.Mãi đến một hôm, cậu lại nằm phơi nắng trên sườn núi, bỗng nhiên mây đen kéo đến ùn ùn, cuồng phong nổi lên bốn phía, không gian tựa như màn đêm, trời đất một mảng tối đen như mực.Tia sét quanh co như rắn rạch ngang lớp mây đen, tiếng sấm nổ to. Tình hình này, thật sự rất là quen, rất khiến cậu hoài niệm.Trọng Cát nhìn bầu trời, đứng im không nhúc nhích, lẩm bẩm nói: "Giống y hệt như năm đó, chẳng lẽ ông trời lại để một con phượng hoàng rớt xuống cho ta nữa sao?"Tiếng sấm liên hồi, cứ như đang nổ bên cạnh cậu vậy, cuối cùng Trọng Cát cũng cảm thấy có chỗ không đúng, lật người bò dậy, trái trốn phải tránh, từng đạo từng đạo sét cứ như nhắm chuẩn cậu vậy, đuổi theo cậu mà đánh, chỗ lúc nãy cậu dừng chân để trốn đã có một số chỗ bị sét đánh thành hố đất, còn bốc khói trắng.Tiếp tục như vậy, sẽ đánh chết cái mạng cáo này mất!Trọng Cát vừa chật vật nhảy trái nhảy phải, vừa tự nói một mình: "Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ phải biến thành hồ ly nướng tại đây sao? Trời đất chứng giám, từ khi biến thành hình người tới giờ, ta thật sự chưa ăn qua miếng thịt nào, càng chưa ăn qua gà nướng, không nên bị báo ứng sét đánh như vậy chứ..."Lời của cậu còn chưa nói xong, một đạo sét sáng loáng bổ thẳng trúng chỗ không xa bên cạnh cậu, lại là một hố đất, còn có cả khói trắng nữa.Trọng Cát đương lúc bó tay, đột nhiên nhớ tới trong ngực mình hình như còn có cọng rơm cứu mạng.Đấy là linh phù của vị thần tiên năm đó đã nói cho cậu biết Phượng Tiêu không phải là gà rừng mà là phượng hoàng đã tặng cho cậu, nghe nói chỉ cần xé nát, thần tiên sẽ lập tức đến giúp.Trọng Cát lập tức moi linh phù từ trong ngực ra, vội vã xé nát, không biết thần tiên nói sẽ mau chóng đến, rốt cuộc là bao lâu, cái 'lập tức' đó là tính theo phàm gian, hay là cái 'lập tức' tính theo thiên đình, trên trời một ngày, dưới đất một năm, nếu 'lập tức' tính theo thiên đình, đợi thần tiên tới đây, sợ là mình đã trở thành cục thịt bị sét đánh chín, hơn nữa cục thịt đó chắc cũng nguội luôn rồi.Cậu đang nghĩ như vậy, một đạo sét dị thường giáng từ trên trời, bổ đúng ngay đỉnh đầu cậu.Trọng Cát ôm đầu nhắm mắt nhảy sang bên, ông trời phù hộ, lần náy tránh được liền tránh, không tránh được thì là nạn rồi.Cậu nhắm tịt mắt, đợi, rồi lại đợi, hình như, không có cảm giác bị sét bổ trúng đỉnh đầu, cậu cẩn thận mở mắt ra, nhất thời ngây người.Đứng bên cạnh cậu, có một người, cẩm bào sang quý bay phất phơ theo gió, tường quang sáng rực, tay áo rộng lớn của hắn khẽ phất, một màn hào quang chói lọi liền bao quanh Trọng Cát và người đó.Tia sét và tiếng sấm từng đạo từng đạo bổ xuống, nhưng lại bị cản lại bên ngoài màn hào quang.Trọng Cát từ từ đứng dậy, dụi dụi mắt, vị thần tiên cứu mạng trước mắt này, hình như không giống với vị thần tiên năm đó đã tặng linh phù cho mình.Tuy tuổi tác nhìn có vẻ tương tự, nhưng mắt phượng nhếch lên, gương mặt tuấn tú cùng với khí độ ung dung trước mắt này, đều khác xa vị thần tiên năm đó.Đặc biệt là cặp mắt kia, cứ cảm thấy hơi quen.Bây giờ, cái cặp mắt quen thuộc kia đang nhìn Trọng Cát, cẩm bào thần tiên lại thở dài, chậm rãi mở miệng: "Con hồ ly nhà ngươi, sao cứ mãi không hay biết thiên kiếp của mình thế nhỉ."Thiên kiếp? Trọng Cát gãi gãi đầu, cười khan nói: "Hóa ra là thiên kiếp à? Ta cứ nghĩ thiên kiếp chỉ có mấy con hồ ly muốn thành tiên mới gặp phải, con hồ ly tu luyện không thành công như ta sẽ không có." Vội vàng ôm quyền hướng về phía vị thần tiên trước mặt, "Đa tạ đại tiên cứu mạng. Có phải là cái vị thần tiên gọi là Linh Quân gì đó hiện không rảnh, nên mới bảo đại tiên đi thay hay không? Ơn cứu mạng. suốt đời khó quên, vô cùng cảm kích!"Cặp mắt quen thuộc kia vẫn nhìn cậu: "Nhân gian chẳng qua chỉ mới một ngàn năm, thế mà ngươi đã quên ta rồi." Cẩm bào thần tiên hơi nhếch miệng: "Tuy ngươi chưa từng thấy tiên thân của ta, nhưng ta cho rằng, ngươi hẳn phải nhớ ra giọng nói của ta chứ."Trọng Cát ngơ ngác trợn mắt há hốc mồm, sấm chớp trên trời vẫn chưa ngừng, từng đạo từng đạo tiếp tục bổ lên màn hào quang, thân ảnh trước mắt dưới bạch quang của tia chớp mà chập sáng chập tối, Trọng Cát nghe thấy giọng nói lắp ba lắp bắp của mình: "Ngài, ngài là Phượng Tiêu..."Phượng Tiêu, cư nhiên là Phượng Tiêu.Chẳng lẽ phượng hoang đã bay đi, cũng có ngày bay về, hay đây chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng?Tia chớp và tiếng sấm dần dần ngừng, mây đen đột nhiên tản đi, trời đất sáng trở lại, ánh mặt trời ấm áp, bầu trời vẫn như mỹ ngọc màu lam, Phượng Tiêu lại khẽ phất tay áo, màn hào quang bao bọc lấy hắn và Trọng Cát đã biến mất.Trọng Cát vẫn đứng ngây tại chỗ, không dám tin vào những chuyện xảy ra trước mắt, cậu đứng đó nhìn Phượng Tiêu mãi. Phượng Tiêu mỉm cười nói: "Ngươi vẫn không dám tin, chẳng lẽ muốn ta biến trở về thành phượng hoàng thì mới chịu tin à?"Tiếng nói của hắn vừa dứt, toàn thân bỗng nhiên tiên quang sáng rực, một con phượng hoàng giương cánh mang theo ánh sáng lành vờn quanh, lượn một vòng giữa không trung, ưu nhã đáp xuống trong bụi cỏ, phượng hoàng híp mắt, nhìn Trọng Cát nói: "Thế nào?"Đích thực là giọng nói của Phượng Tiêu, đích thực là hình dáng của Phượng Tiêu.Phượng Tiêu, chẳng lẽ thật sự là Phượng Tiêu đã trở về rồi?Trọng Cát niệm khẩu quyết, biến trở về thành nguyên hình hồ ly, Phượng Tiêu vẫn ở trước mắt, cậu lại giơ chân trước lên dụi dụi mắt, phượng hoàng vẫn ở đó, không biến mất. Đích thực là Phượng Tiêu, là Phượng Tiêu đã trở lại rồi.Nhưng mà, Phượng Tiêu hắn là Phượng đế, lần này e rằng hắn chỉ tiện đường ghé qua thăm mình thôi, phượng hoàng thuộc về Cửu Trùng Thiên, suy cho cùng thì vẫn phải trở về trời.Trọng Cát ấp úng nói: "Đa tạ Phượng Tiêu...đa tạ Phượng đế bệ hạ cứu ta một mạng, lần này ngài đến đây, ta rất cảm kích, không biết ngài định khi nào thì quay về?"Phượng Tiêu biến trở lại tiên thân, đứng trong bụi cỏ, nhàn nhạt nói: "Lập tức về ngay."Quả nhiên.Trọng Cát vùi đầu vào trong bụi cỏ, nhỏ giọng nói: "Ờm, thế thì, hẹn gặp lại."Hẹn gặp lại, thật sự còn có ngày gặp lại hay sao? Cậu không dám mong đợi.Phượng Tiêu không nói chuyện, Trọng Cát tiếp tục cúi đầu, đột nhiên, lớp da lông sau gáy cậu vị túm lấy, cả người bay lên không trung.Trọng Cát hơi giãy dụa một cái, trong nháy mắt đã rơi vào một cái ôm ấm áp, có một cỗ hương vị rất quen thuộc của phượng hoàng.Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện đã cách mặt đất ngày càng xa, cậu bám lấy cánh tay Phượng Tiêu mà ngơ ngác nói: "Đây...đây là..."Phượng Tiêu vuốt ve lớp lông trên đỉnh đầu cậu: "Ban nãy ngươi đã vượt qua thiên kiếp thứ hai, coi như thành tiên rồi, đương nhiên phải đến thiên đình."Tai nhọn của Trọng Cát rung rung: "Thành tiên, không phải chứ, sao ta có thể thành tiên được. Cái loại hồ ly vô dụng như ta thiên đình sẽ chẳng cần đâu. Ta đến thiên đình, có thể làm được gì chứ?"Phượng Tiêu nói: "Có thể làm được gì thì đợi tới thiên đình rồi suy nghĩ sau đi. Ngươi ngay đến Phượng đế mà cũng từng nuôi, sao có thể là hồ ly vô dụng được."Trọng Cát lại bắt đầu lắp bắp: "Thế, thế sau này ta ở đâu?"Phượng Tiêu mỉm cười: "Ngươi là con hồ ly đã từng nuôi cả Phượng đế , đương nhiên không thể ở nơi bình thường được. Ngươi ở dưới đất đã từng nuôi ta, ta báo đáp ngươi, để ngươi ở trong Phượng cung của ta, ngươi chịu không?"Trọng Cát nghẹn họng líu lưỡi, không nói nổi câu nào.Tiên phong dằng dặc, khí mây chuyển động, Nam Thiên Môn cách đó không xa.Cuối cùng Trọng Cát cũng nhớ ra một câu, hỏi Phượng Tiêu: "Ngài nói xem, trải qua hai lần thiên kiếp mới coi như là thành tiên, nhưng rõ ràng là ta mới chỉ trải qua một lần thiên kiếp lúc nãy kia thôi, tại sao lại tính thêm một lần nữa?Phượng Tiêu vuốt ve bộ lông của cậu dường như rất thuận tay, nhưng không trả lời câu hỏi này của cậu.Xa xa, phương hướng nơi thiên giới. Lại có tiếng sấm nổi lên.Không biết lại là vùng núi hẻo lánh nào nơi phàm gian, con hồ ly xui xẻo nào đó, đang trải qua thiên kiếp.Toàn văn hoàn................=^= truyện gì đâu ngắn thía....k bằng 1 chương của ngừi ta n
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co