Dam My Sung Phu
Editor: demcodon
Yến tiệc hoàng gia hàng năm so về ý nghĩa hơn nữa là một loại vinh dự và thái độ.
Xét thấy thái độ Thẩm vương gia đã đoan chính hai mươi mấy năm, điều kiện tiên quyết hưởng thụ lấy hai mươi mấy năm vinh dự, y quyết định —— quyết định về sớm.
Hoắc An Lăng tên thê nô này quyết định cũng về sớm —— dù sao hắn hiện tại có Thái tử làm hậu trường, không có chuyện gì.
Đối với Hoắc An Lăng mà nói lễ mừng năm mới gì đó kỳ thật cũng không quan trọng. Bất quá bởi vì mấy năm trước đều là ở nước khác hơn nữa còn là ở trong quân doanh, cho nên lần này lúc ở kinh thành trong quý phủ của mình có một loại cảm giác ấm áp. Kỳ thật quan trọng nhất chính là có người yêu của mình ở bên nhau.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Thà mở mày uống cháo chứ không cau mày ăn cơm.
Thẩm vương gia vỗ vỗ lên Tam Mao đã cao đến bắp đùi mình, sau đó vừa cắn hạt dưa vừa lắc lư lảo đảo đi đến phòng bếp —— bởi vì Thẩm vương gia muốn ăn nồi lẩu Hoắc An Lăng tự tay làm, cho nên đầu bếp và gã sai vặt phụ trách thức ăn đều bị Hoắc An Lăng hạ lệnh về nhà mỗi người ăn lễ mừng năm mới.
Vừa đi sát vào thì ngửi thấy một làn hương vị cay sặc người chui thẳng vào xoang mũi, làm cho Thẩm vương gia không khỏi hắt xì hai cái. Không chờ y tiếp tục thăm dò vào bên trong đã bị Hoắc An Lăng phát hiện, sau đó vô cùng lo lắng người đẩy đi ra: "Chàng tới nơi này làm gì, khói dầu lớn, nhanh đi ngồi ăn vặt đi."
Nói xong lại nhớ thương dầu nóng trong nồi Hoắc An Lăng lại vô cùng lo lắng mà chạy về cũng "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Lấy gừng tỏi cùng với đậu cà vỏ băm, hỗn hợp ớt và hoa tiêu bỏ vào chảo dầu xào nóng xào thơm, sau đó để vào ngưu du xào thành tương, tiếp theo đổ vào hỗn hợp xương, gà mái, cẩu kỷ; chờ hầm chung thành canh loãng, thêm vào muối và các gia vị.
Những thức này lại nói đơn giản nhưng làm được rất khó, độ lửa và thời gian chính là Hoắc An Lăng từ những sư phụ già tiệm lẩu kia học được bí quyết.
Thẩm vương gia bị nhốt ở ngoài cửa có chút khó chịu mà xoa xoa cái mũi, sau đó di chuyển tới một căn phòng khác nhìn những đầu bếp kia chuẩn bị thức ăn —— về phần đồ ăn vặt... hừ hừ, loại đồ vật này đương nhiên là phải mang theo trên người ăn.
Xét thấy Hoắc An Lăng không có ba đầu sáu tay, cho nên những đầu bếp kia vẫn là muốn trước làm tốt công tác chuẩn bị cho Tướng quân bọn họ mới có thể an tâm đi ăn cơm.
Cuốn thịt dê cắt miếng hơi mỏng đóng băng, thịt bò miếng, thịt ba chỉ, cá miếng trắng như tuyết chồng chất ở trên tảng băng hơi mờ, tôm he lột vỏ, mực miếng, mực tua, cá nhám, bong bóng cá; cùng với đậu hà lan mầm thế giới này dường như khó gặp, đậu hà lan tươi, củ sen, còn có khoai tây miếng cắt thành từng miếng lớn nhỏ đều đều, măng miếng mùa đông, củ cải miếng, bình nấm, nấm kim châm; cuối cùng còn có đậu hủ trắng như tuyết trơn mềm xếp ngay ngắp, mộc nhĩ dùng nước ấm ngâm mềm nhũn, nấm hương, nấm trúc, vv... dường như tất cả đều là thứ y thích ăn.
Thẩm vương gia dò xét một lần những nguyên liệu nấu ăn kia bày ở trên mâm và trên thớt chưa kịp xử lý hoàn tất thoả mãn gật đầu. Sau khi nhóc nhỏ trong lòng quay cuồng một lúc thì Vương gia tham ăn nào đó dẫn theo Tam Mao cao lớn uy mãnh bước chân ưu nhã rời đi —— ngày tháng có ăn có uống gì đó thật sự là quá hạnh phúc mà!
Chờ y rời khỏi thì đầu bếp và đầu bếp nữ trong phòng bếp mới liếc nhau một cái —— đều nói quân tử tránh xa nhà bếp, sao Tướng quân và Tướng quân phu nhân nhà bọn họ đều thích đi dạo trong phòng bếp chứ?
Ăn hết một phần bánh đậu xanh lại ăn hết một cái tuyết lê chưng đường đỏ thơm ngát mềm ngọt, ngay dưới ánh mắt thèm thuồng của Tam Mao Thẩm vương gia lại muốn đem một phần bánh táo thơm xốp giòn ăn sạch thì nồi lẩu rốt cục bưng lên bàn.
Kỳ thật lại nói tiếp, loại nồi lẩu này ở nước Cảnh cũng không lưu hành, đặc biệt là ở trong hoàng thân quốc thích ít giới thượng lưu quý tộc. Bởi vì bọn họ cảm thấy loại động tác rất nhiều người dùng đôi đũa nhúng tới nhúng lui ở trong một cái nồi thật sự là quá không phù hợp lễ nghi. Hơn nữa bọn họ cho rằng kiểu mang tất cả thức ăn đều bỏ vào trong một cái nồi nhúng ăn là dân nghèo không có ăn mới có; bọn họ có rất nhiều thức ăn, mới không cần kiểu ăn nồi to keo kiệt này.
Bất quá Thẩm vương gia cảm thấy đó hoàn toàn là bởi vì bọn họ không biết cách ăn như thế nào. Nhìn một cái A Lăng nhà y làm cho... chậc chậc, chỉ là ngửi thôi nước miếng đã muốn chảy xuống, hít hà!
Hừ hừ, quả nhiên quyết định về sớm là lựa chọn sáng suốt; so với tình huống ở trên yến tiệc đánh Thái cực cùng người khác, mình ngược lại ăn không có bao nhiêu còn không bằng chạy trước đến ăn uống no nê.
"Ta muốn ăn thịt dê trước, bất quá muốn trước tiên lấy thịt viên và trứng cút bỏ vào!" Như vậy chờ lúc y muốn ăn thì cũng không cần đợi —— quang dùng tài hùng biện không động thủ Thẩm vương gia chỉ nói chứ không làm không chút nào khách khí mà ngồi ở trên chỗ ngồi chỉ huy Hoắc An Lăng.
Thẩn vương gia trước lấy một miếng thịt nhét vào trong miệng Tam Mao phòng ngừa con chó nào đó giành ăn, sau đó hai mắt y cứ không chớp mắt mà nhìn xem Hoắc An Lăng lấy cuốn thịt dê hơi mỏng nhúng vào trong súp đỏ nồi lẩu sôi sùng sục.
Cuốn thịt dê hơi mỏng ở trong bong bóng sôi trào dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ giãn ra. Tiếp theo màu lát thịt tơ máu đỏ tươi trở thành nhạt biến trắng, mép thịt cũng bắt đầu lồi lõm cuốn khúc lên...
"Chín chín." Thẩm vương gia lén nuốt nước miếng, sau đó không thể chờ đợi được mà thúc giục Hoắc An Lăng gắp miếng thịt thả dầu mè, tỏi băm, rau thơm và các loại gia vị trong chén của mình. Dáng vẻ thèm nhỏ dãi kia ở đâu còn có nửa phần dáng vẻ Thẩm vương gia nước Cảnh chứ, ngược lại là giống như đúc dáng vẻ tham ăn của A Thập mất trí nhớ.
Thẩm vương gia biết rõ mình bây giờ đoán chừng cũng không có nhiều hình tượng, bất quá ở trước mặt A Lăng y sớm cũng không có hình tượng gì. Lúc trước mất trí nhớ thì khóc đến một bãi nước mũi một bãi nước mắt cũng đều gặp qua, còn có cái gì nhận không ra người hay sao? Dù sao A Lăng cũng sẽ không ghét bỏ mình!
Vì vậy đồ tham ăn từ hồn trong lòng Thẩm vương gia phát ra bị mùi hương thức ăn tỏa ở trong phòng dày đặc kích thích càng thêm hừng hực bốc cháy lên.
Hoắc An Lăng nhìn đôi mắt sáng long lanh của người yêu trong lòng khẽ cười một cái lấy muỗng chứa thịt dê vớt ra vỏ ớt và hoa tiêu bởi vì nước sôi mà "nhảy vào", chuẩn bị dùng đôi đũa gắp ra.
"Mặc Lâm và Hoắc ái khanh thật hưởng thụ nha!" Một giọng nói ở trong sân đột nhiên vang lên làm cho tay Hoắc An Lăng run lên, miếng thịt kẹp ở trên đôi đũa bị buông lỏng bị Tam Mao đã sớm chảy nước miếng bên cạnh xoay quanh vẫy đuôi nhìn chuẩn bị cơ hội, mượn chân sau hơi đứng thân thể lên, miệng rộng mở ra nuốt xuống —— gâu ô, rốt cục ăn được, không dễ dàng mà!
Ánh mắt Thẩm vương gia ai oán mà nhìn người tới —— Dương đế và Thái tử giờ phút này hẳn là ở trên yến tiệc.
Dương đế sau khi biết được hành động Thẩm vương gia rời tiệc là vì lén lút đến phủ Tướng quân không khỏi nhíu mày.
Nói thật ra hắn đối với đệ đệ ruột này của mình xem như rất chăm sóc được, trên căn bản là hễ cầu xin thì cho, đối với y có hành vi gì không ổn cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, sau đó phái người đi mang chuyện dư thừa xử lý.
Cũng may đối phương cũng là một đệ đệ ngoan ngoãn, hơn nữa lại có năng lực; ngoại trừ những người có tư tâm hoặc thú vị mà lặng lẽ dựa vào kinh nghiệm tạo một ít sản nghiệp, ít nhất sau khi Hộ bộ giao cho đối phương cai quản ngân lượng quốc khố không chỉ không có chảy vào trong túi riêng hơn nữa hàng năm đều tăng lên. Cho nên Dương đế đối với người đệ đệ này rất hài lòng, cũng là rất dung túng.
Nhưng mà, ngay cả như vậy cũng không có nghĩa là hắn cho phép đối phương hiện tại trên cơ bản ở trong phủ Tướng quân! Phải biết rằng, chính là có không ít lời đồn đãi nói Thẩm vương gia chuẩn bị cùng Hoắc Tướng quân bí mật mưu đồ gì đó.
Nói thật ra thân là đế vương lòng nghi ngờ tự nhiên là nặng. Cho nên hắn rất sớm đã phái người đi thăm dò. Tên Hoắc An Lăng này mặc dù tốc độ lên chức có chút nhanh, hơn nữa lúc gã ở quân doanh thì rất là chú trọng hiệu quả và lợi ích. Nhưng mà từ sau khi gã lên làm Tướng quân ở kinh thành có phủ đệ ngược lại không có ở trong quân doanh, loại hành vi này chỉ vì cái trước mắt.
Chính xác mà nói, từ sau khi gã nhìn thấy Thẩm vương gia đã an phận nhiều. Không kết bè kết cánh, không cùng bất luận kẻ nào có quan hệ vô cùng thân mật; thậm chí chỉ cần lâm triều một chút thì đã trở lại phủ đệ của mình, rất ít ra ngoài đi dạo. Ngẫu nhiên mở cửa lớn phủ đệ ra cũng chỉ là mấy tướng lãnh ở trong quân doanh quan hệ tốt đến đây bái kiến, cũng không nói chuyện với nhau quá sâu.
Một người hoàn mỹ như vậy không có bất kỳ sai lầm, căn bản là sẽ không làm cho người bắt được nhược điểm. Hơn nữa thân phận bối cảnh của Hoắc An Lăng mỏng đến đáng thương, cá tính lại một lòng trung thành, căn bản không cần lo lắng gã sẽ bị người nào sai khiến.
Ngay lúc đó Dương đế đã cho là như vậy. Nhưng mà... hắn không nghĩ tới con người đều có dục vọng. Mà hắn càng không có nghĩ qua đối tượng dục vọng của Hoắc An Lăng này chính là thập nhị đệ của mình.
Nếu như nói gã là dựa vào nịnh nọt lấy lòng hoặc là cố ý muốn mượn lấy gia thế và tiền tài của Thẩm vương gia làm gì thì Dương đế còn có lý do phòng bị Hoắc An Lăng. Nhưng mà... ngẫm lại những nội dung trong mật báo kia Dương đế chỉ cảm giác đau nhức trên đầu gân xanh nhảy "thình thịch" mà mình đã lâu không có —— cmn, loại tiết mục ntrung khuyển ngạo kiều thật sự là đã đủ rồi!
Suy nghĩ cả nửa ngày thì ra là loại nguyên nhân này ư?
Dương đế nghĩ đến dáng vẻ Hoắc An Lăng ngày bình thường bày ra một gương mặt co quắp, phảng phất như tất cả mọi người thiếu gã tám trăm xâu tiền, còn lúc ở trước mặt thập nhị đệ của mình lộ ra loại dáng vẻ "vô cùng thê thảm" đã cảm thấy đau bụng.
Bất quá có thể làm cho thập nhị đệ của mình tiếp nhận, thậm chí còn cam tâm tình nguyện mà ở chung một chỗ với gã thì tên Hoắc An Lăng này cũng không phải người đơn giản.
Dù sao từ sau khi Trung thu năm đó, mặc dù thập nhị đệ vẫn làm việc ôn hòa tươi cười sạch sẽ có lễ với mọi người như cũ, nhưng trên thực tế đối với rất nhiều người đều rất xa cách; bằng không Cửu Tranh ở bên cạnh đệ ấy khoảng mười năm còn không phải nói quyết liệt thì quyết liệt sao?
Bất quá nếu như tên Hoắc An Lăng này là chân tâm thật ý đối xử tốt với thập nhị đệ thì ngược lại cũng không tệ.
Như vậy thập nhị đệ và Hoắc An Lăng này bị Tễ nhi chú ý kết thành đúng rồi, như vậy Tễ nhi cũng chỉ thuộc về một mình mình —— lúc nghĩ như vậy thì Dương đế đã dẫn theo Thái tử đi vào phủ Tướng quân —— vì chính là đến xem hai người kia rốt cuộc đến trình độ nào... khụ khụ, thuận tiện suy xét tính lúc nào tứ hôn được.
* * *
Cùng ở dưới một bầu trời, ở chỗ nước Cảnh vô cùng náo nhiệt vô cùng mùi vị. Khoảng cách nước Cảnh xa không chỉ nghìn vạn dặm, trong y quán một trấn nhỏ biên cảnh nước Thanh cũng không có bị không khí lễ mừng năm mới lây nhiễm.
Trên thực tế, chủ nhân y quán là một vị lão đại phu làm nghề y nhiều năm cảm thấy rất nghẹn khuất —— mình và người nhà mình đang muốn ăn cơm tất niên đột nhiên lại bị một trận tiếng đập cửa dồn dập cắt đứt. Căn cứ đối phương khẳng định không có việc gì sẽ không lên điện tam bảo và tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu nghĩ cách, lão đại phu kêu nhi tử của mình đi mở cửa, kết quả... Ồ! Vừa mở cửa một người trẻ tuổi thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy cầm một thanh đao gác ở trên cổ nhi tử mình: "Nhanh cứu người! Nếu không khỏi thì chôn cùng cả nhà ngươi!"
Tiểu lão nhân gã là trêu ai chọc ai chứ?
Yến tiệc hoàng gia hàng năm so về ý nghĩa hơn nữa là một loại vinh dự và thái độ.
Xét thấy thái độ Thẩm vương gia đã đoan chính hai mươi mấy năm, điều kiện tiên quyết hưởng thụ lấy hai mươi mấy năm vinh dự, y quyết định —— quyết định về sớm.
Hoắc An Lăng tên thê nô này quyết định cũng về sớm —— dù sao hắn hiện tại có Thái tử làm hậu trường, không có chuyện gì.
Đối với Hoắc An Lăng mà nói lễ mừng năm mới gì đó kỳ thật cũng không quan trọng. Bất quá bởi vì mấy năm trước đều là ở nước khác hơn nữa còn là ở trong quân doanh, cho nên lần này lúc ở kinh thành trong quý phủ của mình có một loại cảm giác ấm áp. Kỳ thật quan trọng nhất chính là có người yêu của mình ở bên nhau.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Thà mở mày uống cháo chứ không cau mày ăn cơm.
Thẩm vương gia vỗ vỗ lên Tam Mao đã cao đến bắp đùi mình, sau đó vừa cắn hạt dưa vừa lắc lư lảo đảo đi đến phòng bếp —— bởi vì Thẩm vương gia muốn ăn nồi lẩu Hoắc An Lăng tự tay làm, cho nên đầu bếp và gã sai vặt phụ trách thức ăn đều bị Hoắc An Lăng hạ lệnh về nhà mỗi người ăn lễ mừng năm mới.
Vừa đi sát vào thì ngửi thấy một làn hương vị cay sặc người chui thẳng vào xoang mũi, làm cho Thẩm vương gia không khỏi hắt xì hai cái. Không chờ y tiếp tục thăm dò vào bên trong đã bị Hoắc An Lăng phát hiện, sau đó vô cùng lo lắng người đẩy đi ra: "Chàng tới nơi này làm gì, khói dầu lớn, nhanh đi ngồi ăn vặt đi."
Nói xong lại nhớ thương dầu nóng trong nồi Hoắc An Lăng lại vô cùng lo lắng mà chạy về cũng "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Lấy gừng tỏi cùng với đậu cà vỏ băm, hỗn hợp ớt và hoa tiêu bỏ vào chảo dầu xào nóng xào thơm, sau đó để vào ngưu du xào thành tương, tiếp theo đổ vào hỗn hợp xương, gà mái, cẩu kỷ; chờ hầm chung thành canh loãng, thêm vào muối và các gia vị.
Những thức này lại nói đơn giản nhưng làm được rất khó, độ lửa và thời gian chính là Hoắc An Lăng từ những sư phụ già tiệm lẩu kia học được bí quyết.
Thẩm vương gia bị nhốt ở ngoài cửa có chút khó chịu mà xoa xoa cái mũi, sau đó di chuyển tới một căn phòng khác nhìn những đầu bếp kia chuẩn bị thức ăn —— về phần đồ ăn vặt... hừ hừ, loại đồ vật này đương nhiên là phải mang theo trên người ăn.
Xét thấy Hoắc An Lăng không có ba đầu sáu tay, cho nên những đầu bếp kia vẫn là muốn trước làm tốt công tác chuẩn bị cho Tướng quân bọn họ mới có thể an tâm đi ăn cơm.
Cuốn thịt dê cắt miếng hơi mỏng đóng băng, thịt bò miếng, thịt ba chỉ, cá miếng trắng như tuyết chồng chất ở trên tảng băng hơi mờ, tôm he lột vỏ, mực miếng, mực tua, cá nhám, bong bóng cá; cùng với đậu hà lan mầm thế giới này dường như khó gặp, đậu hà lan tươi, củ sen, còn có khoai tây miếng cắt thành từng miếng lớn nhỏ đều đều, măng miếng mùa đông, củ cải miếng, bình nấm, nấm kim châm; cuối cùng còn có đậu hủ trắng như tuyết trơn mềm xếp ngay ngắp, mộc nhĩ dùng nước ấm ngâm mềm nhũn, nấm hương, nấm trúc, vv... dường như tất cả đều là thứ y thích ăn.
Thẩm vương gia dò xét một lần những nguyên liệu nấu ăn kia bày ở trên mâm và trên thớt chưa kịp xử lý hoàn tất thoả mãn gật đầu. Sau khi nhóc nhỏ trong lòng quay cuồng một lúc thì Vương gia tham ăn nào đó dẫn theo Tam Mao cao lớn uy mãnh bước chân ưu nhã rời đi —— ngày tháng có ăn có uống gì đó thật sự là quá hạnh phúc mà!
Chờ y rời khỏi thì đầu bếp và đầu bếp nữ trong phòng bếp mới liếc nhau một cái —— đều nói quân tử tránh xa nhà bếp, sao Tướng quân và Tướng quân phu nhân nhà bọn họ đều thích đi dạo trong phòng bếp chứ?
Ăn hết một phần bánh đậu xanh lại ăn hết một cái tuyết lê chưng đường đỏ thơm ngát mềm ngọt, ngay dưới ánh mắt thèm thuồng của Tam Mao Thẩm vương gia lại muốn đem một phần bánh táo thơm xốp giòn ăn sạch thì nồi lẩu rốt cục bưng lên bàn.
Kỳ thật lại nói tiếp, loại nồi lẩu này ở nước Cảnh cũng không lưu hành, đặc biệt là ở trong hoàng thân quốc thích ít giới thượng lưu quý tộc. Bởi vì bọn họ cảm thấy loại động tác rất nhiều người dùng đôi đũa nhúng tới nhúng lui ở trong một cái nồi thật sự là quá không phù hợp lễ nghi. Hơn nữa bọn họ cho rằng kiểu mang tất cả thức ăn đều bỏ vào trong một cái nồi nhúng ăn là dân nghèo không có ăn mới có; bọn họ có rất nhiều thức ăn, mới không cần kiểu ăn nồi to keo kiệt này.
Bất quá Thẩm vương gia cảm thấy đó hoàn toàn là bởi vì bọn họ không biết cách ăn như thế nào. Nhìn một cái A Lăng nhà y làm cho... chậc chậc, chỉ là ngửi thôi nước miếng đã muốn chảy xuống, hít hà!
Hừ hừ, quả nhiên quyết định về sớm là lựa chọn sáng suốt; so với tình huống ở trên yến tiệc đánh Thái cực cùng người khác, mình ngược lại ăn không có bao nhiêu còn không bằng chạy trước đến ăn uống no nê.
"Ta muốn ăn thịt dê trước, bất quá muốn trước tiên lấy thịt viên và trứng cút bỏ vào!" Như vậy chờ lúc y muốn ăn thì cũng không cần đợi —— quang dùng tài hùng biện không động thủ Thẩm vương gia chỉ nói chứ không làm không chút nào khách khí mà ngồi ở trên chỗ ngồi chỉ huy Hoắc An Lăng.
Thẩn vương gia trước lấy một miếng thịt nhét vào trong miệng Tam Mao phòng ngừa con chó nào đó giành ăn, sau đó hai mắt y cứ không chớp mắt mà nhìn xem Hoắc An Lăng lấy cuốn thịt dê hơi mỏng nhúng vào trong súp đỏ nồi lẩu sôi sùng sục.
Cuốn thịt dê hơi mỏng ở trong bong bóng sôi trào dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ giãn ra. Tiếp theo màu lát thịt tơ máu đỏ tươi trở thành nhạt biến trắng, mép thịt cũng bắt đầu lồi lõm cuốn khúc lên...
"Chín chín." Thẩm vương gia lén nuốt nước miếng, sau đó không thể chờ đợi được mà thúc giục Hoắc An Lăng gắp miếng thịt thả dầu mè, tỏi băm, rau thơm và các loại gia vị trong chén của mình. Dáng vẻ thèm nhỏ dãi kia ở đâu còn có nửa phần dáng vẻ Thẩm vương gia nước Cảnh chứ, ngược lại là giống như đúc dáng vẻ tham ăn của A Thập mất trí nhớ.
Thẩm vương gia biết rõ mình bây giờ đoán chừng cũng không có nhiều hình tượng, bất quá ở trước mặt A Lăng y sớm cũng không có hình tượng gì. Lúc trước mất trí nhớ thì khóc đến một bãi nước mũi một bãi nước mắt cũng đều gặp qua, còn có cái gì nhận không ra người hay sao? Dù sao A Lăng cũng sẽ không ghét bỏ mình!
Vì vậy đồ tham ăn từ hồn trong lòng Thẩm vương gia phát ra bị mùi hương thức ăn tỏa ở trong phòng dày đặc kích thích càng thêm hừng hực bốc cháy lên.
Hoắc An Lăng nhìn đôi mắt sáng long lanh của người yêu trong lòng khẽ cười một cái lấy muỗng chứa thịt dê vớt ra vỏ ớt và hoa tiêu bởi vì nước sôi mà "nhảy vào", chuẩn bị dùng đôi đũa gắp ra.
"Mặc Lâm và Hoắc ái khanh thật hưởng thụ nha!" Một giọng nói ở trong sân đột nhiên vang lên làm cho tay Hoắc An Lăng run lên, miếng thịt kẹp ở trên đôi đũa bị buông lỏng bị Tam Mao đã sớm chảy nước miếng bên cạnh xoay quanh vẫy đuôi nhìn chuẩn bị cơ hội, mượn chân sau hơi đứng thân thể lên, miệng rộng mở ra nuốt xuống —— gâu ô, rốt cục ăn được, không dễ dàng mà!
Ánh mắt Thẩm vương gia ai oán mà nhìn người tới —— Dương đế và Thái tử giờ phút này hẳn là ở trên yến tiệc.
Dương đế sau khi biết được hành động Thẩm vương gia rời tiệc là vì lén lút đến phủ Tướng quân không khỏi nhíu mày.
Nói thật ra hắn đối với đệ đệ ruột này của mình xem như rất chăm sóc được, trên căn bản là hễ cầu xin thì cho, đối với y có hành vi gì không ổn cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, sau đó phái người đi mang chuyện dư thừa xử lý.
Cũng may đối phương cũng là một đệ đệ ngoan ngoãn, hơn nữa lại có năng lực; ngoại trừ những người có tư tâm hoặc thú vị mà lặng lẽ dựa vào kinh nghiệm tạo một ít sản nghiệp, ít nhất sau khi Hộ bộ giao cho đối phương cai quản ngân lượng quốc khố không chỉ không có chảy vào trong túi riêng hơn nữa hàng năm đều tăng lên. Cho nên Dương đế đối với người đệ đệ này rất hài lòng, cũng là rất dung túng.
Nhưng mà, ngay cả như vậy cũng không có nghĩa là hắn cho phép đối phương hiện tại trên cơ bản ở trong phủ Tướng quân! Phải biết rằng, chính là có không ít lời đồn đãi nói Thẩm vương gia chuẩn bị cùng Hoắc Tướng quân bí mật mưu đồ gì đó.
Nói thật ra thân là đế vương lòng nghi ngờ tự nhiên là nặng. Cho nên hắn rất sớm đã phái người đi thăm dò. Tên Hoắc An Lăng này mặc dù tốc độ lên chức có chút nhanh, hơn nữa lúc gã ở quân doanh thì rất là chú trọng hiệu quả và lợi ích. Nhưng mà từ sau khi gã lên làm Tướng quân ở kinh thành có phủ đệ ngược lại không có ở trong quân doanh, loại hành vi này chỉ vì cái trước mắt.
Chính xác mà nói, từ sau khi gã nhìn thấy Thẩm vương gia đã an phận nhiều. Không kết bè kết cánh, không cùng bất luận kẻ nào có quan hệ vô cùng thân mật; thậm chí chỉ cần lâm triều một chút thì đã trở lại phủ đệ của mình, rất ít ra ngoài đi dạo. Ngẫu nhiên mở cửa lớn phủ đệ ra cũng chỉ là mấy tướng lãnh ở trong quân doanh quan hệ tốt đến đây bái kiến, cũng không nói chuyện với nhau quá sâu.
Một người hoàn mỹ như vậy không có bất kỳ sai lầm, căn bản là sẽ không làm cho người bắt được nhược điểm. Hơn nữa thân phận bối cảnh của Hoắc An Lăng mỏng đến đáng thương, cá tính lại một lòng trung thành, căn bản không cần lo lắng gã sẽ bị người nào sai khiến.
Ngay lúc đó Dương đế đã cho là như vậy. Nhưng mà... hắn không nghĩ tới con người đều có dục vọng. Mà hắn càng không có nghĩ qua đối tượng dục vọng của Hoắc An Lăng này chính là thập nhị đệ của mình.
Nếu như nói gã là dựa vào nịnh nọt lấy lòng hoặc là cố ý muốn mượn lấy gia thế và tiền tài của Thẩm vương gia làm gì thì Dương đế còn có lý do phòng bị Hoắc An Lăng. Nhưng mà... ngẫm lại những nội dung trong mật báo kia Dương đế chỉ cảm giác đau nhức trên đầu gân xanh nhảy "thình thịch" mà mình đã lâu không có —— cmn, loại tiết mục ntrung khuyển ngạo kiều thật sự là đã đủ rồi!
Suy nghĩ cả nửa ngày thì ra là loại nguyên nhân này ư?
Dương đế nghĩ đến dáng vẻ Hoắc An Lăng ngày bình thường bày ra một gương mặt co quắp, phảng phất như tất cả mọi người thiếu gã tám trăm xâu tiền, còn lúc ở trước mặt thập nhị đệ của mình lộ ra loại dáng vẻ "vô cùng thê thảm" đã cảm thấy đau bụng.
Bất quá có thể làm cho thập nhị đệ của mình tiếp nhận, thậm chí còn cam tâm tình nguyện mà ở chung một chỗ với gã thì tên Hoắc An Lăng này cũng không phải người đơn giản.
Dù sao từ sau khi Trung thu năm đó, mặc dù thập nhị đệ vẫn làm việc ôn hòa tươi cười sạch sẽ có lễ với mọi người như cũ, nhưng trên thực tế đối với rất nhiều người đều rất xa cách; bằng không Cửu Tranh ở bên cạnh đệ ấy khoảng mười năm còn không phải nói quyết liệt thì quyết liệt sao?
Bất quá nếu như tên Hoắc An Lăng này là chân tâm thật ý đối xử tốt với thập nhị đệ thì ngược lại cũng không tệ.
Như vậy thập nhị đệ và Hoắc An Lăng này bị Tễ nhi chú ý kết thành đúng rồi, như vậy Tễ nhi cũng chỉ thuộc về một mình mình —— lúc nghĩ như vậy thì Dương đế đã dẫn theo Thái tử đi vào phủ Tướng quân —— vì chính là đến xem hai người kia rốt cuộc đến trình độ nào... khụ khụ, thuận tiện suy xét tính lúc nào tứ hôn được.
* * *
Cùng ở dưới một bầu trời, ở chỗ nước Cảnh vô cùng náo nhiệt vô cùng mùi vị. Khoảng cách nước Cảnh xa không chỉ nghìn vạn dặm, trong y quán một trấn nhỏ biên cảnh nước Thanh cũng không có bị không khí lễ mừng năm mới lây nhiễm.
Trên thực tế, chủ nhân y quán là một vị lão đại phu làm nghề y nhiều năm cảm thấy rất nghẹn khuất —— mình và người nhà mình đang muốn ăn cơm tất niên đột nhiên lại bị một trận tiếng đập cửa dồn dập cắt đứt. Căn cứ đối phương khẳng định không có việc gì sẽ không lên điện tam bảo và tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu nghĩ cách, lão đại phu kêu nhi tử của mình đi mở cửa, kết quả... Ồ! Vừa mở cửa một người trẻ tuổi thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy cầm một thanh đao gác ở trên cổ nhi tử mình: "Nhanh cứu người! Nếu không khỏi thì chôn cùng cả nhà ngươi!"
Tiểu lão nhân gã là trêu ai chọc ai chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co