Truyen3h.Co

(Đang Edit - Đam Mỹ) Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

307+308

kaorurits

【 Chương 307 】 hồ Lam Vũ

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits

Động phủ của Mặc Ngọc.

Vương Tấn kéo người ngồi xuống giường, cởi áo Mặc Ngọc, để lộ lỗ thủng máu trên vai đối phương. Nhìn vết thương đập vào mắt kinh tâm kia, Vương Tấn nhăn mày.

"Pháp y đưa cho ngươi, vì sao không mặc?" Nếu đối phương mặc pháp y thì làm sao chịu được trọng thương như vậy?

"Quên mặc." Đồ vật Vương Tấn đưa, Mặc Ngọc còn quý không kịp, tự nhiên không nỡ tùy tiện mặc.

"Không mặc pháp y, cũng dám che ở trước ta?" Vương Tấn gỡ mặt nạ đối phương, nhìn sâu vào đáy mắt y.

"Ta không muốn sư phụ bị thương." Lời này, Mặc Ngọc nói như lẽ đương nhiên. Chỉ cần y tồn tại, y liền không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương người đàn ông này, bất cứ kẻ nào cũng không thể, chính y cũng không thể.

"Hừ, một nha đầu thối mà thôi, có thể thương đến ta? Hay là ngươi cảm thấy, ta là người già phụ nữ và trẻ em, cần ngươi tới bảo hộ sao?" Vương Tấn nhéo cằm đối phương, sắc mặt bất thiện hỏi.

Bằng hắn một Luyện Hư lão tổ, thì làm sao Mộng Thi Nhã loại hàng này có thể làm bị thương? Mộng Thi Nhã không biết sống chết bổ nhào lại đây, kia hoàn toàn là tiết tấu tìm chết. Đáng giận, cái đồ ngu ngốc này lại dám dùng thân thể huyết nhục đi chống công kích của đối phương. Thật là, thật là làm Vương Tấn buồn bực không thôi.

"Sư phụ." Mặc Ngọc nhẹ gọi, nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông.

Vương Tấn nhìn thấy đối phương sợ hãi, cẩn thận, sợ chính mình sẽ không cao hứng, lực đạo đầu ngón tay tăng lớn hai phần.

"Ưm..." Mặc Ngọc rên một tiếng trong cổ họng, cảm giác cằm rất đau, như là sắp bị tháo xuống.

Nhìn thấy đối phương rõ ràng đau nhưng lại không thoát khỏi mình, vẫn cẩn thận nhìn mình như vậy. Bộ dáng tiểu tức phụ nhẫn nhục chịu đựng kia, làm Vương Tấn cảm thấy dục vọng bạo ngược của mình dâng lên.

Buông cằm đối phương, Vương Tấn năm ngón tay hoa trảo, linh lực nhàn nhạt bao vây ở đầu ngón tay, trực tiếp hút ra một tia khí tức màu đen từ vết thương trên vai đối phương, hung hăng bóp nát trong lòng bàn tay.

Mặc Ngọc mím môi, nhìn vẻ mặt ngoan tuyệt của người đàn ông. Y biết, người đàn ông thống hận nhất chính là người Vạn Quỷ Tông.

Vương Tấn chậm rãi buông tay, lòng bàn tay từ từ truyền linh lực vào vết thương trên vai Mặc Ngọc. Cho đến khi vết thương biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Vương Tấn mới vừa lòng thu tay lại.

"Thực xin lỗi, là ta quá xúc động. Là ta không tốt, ta không nên tùy tiện xông lên. Bị thương còn phải khiến ngài hao tổn linh lực để chữa thương cho ta, là ta không tốt." Mặc Ngọc nhìn Vương Tấn, vội vàng nhận sai xin lỗi.

"Vậy, nếu làm ngươi lựa chọn lại một lần, ngươi còn sẽ làm như vậy sao?" Vương Tấn nhìn đối phương từ trên cao, hỏi.

"Sẽ." Mặc Ngọc nhìn vào mắt người đàn ông, không chút do dự trả lời.

Biết người đàn ông sẽ không bị thương là một chuyện khác, nhưng gặp được tình huống như vậy, bảo y làm lơ, đó là tuyệt đối không có khả năng. Cho nên mặc kệ lặp lại bao nhiêu lần, y đều sẽ nghĩa vô phản cố xông lên, dùng lực lượng mỏng manh của mình đi bảo hộ người mình muốn bảo hộ nhất.

"Biết rõ sai, còn biết rõ mà cố phạm?" Vương Tấn nhướng mày, nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, biết rõ sai, cũng sẽ không quay đầu lại, giống như yêu ngài vậy, rõ biết không nên, lại bất hối. Rõ biết không xứng, lại không cam lòng buông tay. Rõ biết sẽ vạn kiếp bất phục, lại cam nguyện trầm luân."

Nghe Mặc Ngọc nói, Vương Tấn trầm mặc một lát. "Ngọc Nhi, trước kia là ta thực xin lỗi ngươi, về sau ta sẽ bồi thường ngươi."

"Không, ta không hy vọng xa vời bất luận bồi thường nào của ngài. Chỉ hy vọng, có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngài. Như vậy ta đã rất thỏa mãn." Mặc Ngọc đứng dậy từ trên giường, thâm tình nhìn đối phương.

"Ngọc Nhi ngốc, ta đã nói rồi, ta hứa ngươi một đời." Vương Tấn nâng tay lên, đau lòng xoa xoa khuôn mặt bởi vì đổ máu quá nhiều mà trắng bệch của đối phương.

"Vậy, như vậy... ta liền cảm thấy mỹ mãn." Mặc Ngọc cười gật đầu. Y nhẹ nhàng dựa sát vào lòng Vương Tấn.

Ôm lấy vòng eo thon gầy của đối phương, Vương Tấn kéo người vào lòng.

Cảm giác được tay người đàn ông nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của mình, từng chút từng chút mang theo thương tiếc cùng sủng ái, Mặc Ngọc nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Như vậy là tốt rồi, sư phụ, ngươi cái gì cũng không cần làm, chỉ cần để Mặc Ngọc yêu ngươi là được rồi.

Nhà Liễu Hà, giờ cơm tối.

Bởi vì Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, Vương Thiên Ý trở về, nên bữa cơm tối nay người trong nhà tụ tập đặc biệt đông đủ, cả nhà đều nhiệt náo nhiệt nháo quây quần bên bàn ăn.

"Thiên Kỳ, Thiên Ý, Tiểu Thụy, các ngươi rốt cuộc đã trở về." Liễu Hà trên mặt đầy nụ cười từ ái, nhìn ba đứa trẻ này.

"Đúng vậy, các ngươi rốt cuộc đã trở về. A Hà vẫn luôn lo lắng các ngươi đó." Vương An Dương cười nói, nhìn ba đứa trẻ.

"Sao, chỉ có phụ thân nhớ con, lo lắng con, mẫu phụ đều không nhớ con sao?" Vương Thiên Ý nhăn mũi, vẻ mặt không vui hỏi mẫu phụ mình.

"Ngươi đứa nhỏ này, nói cái gì đâu? Mẫu phụ ngươi sao có thể không nhớ ngươi. Y đó, mỗi ngày đều nhắc tới ngươi." Liễu Hà bất đắc dĩ nói.

"Thật sao?" Vương Thiên Ý nhướng mày, nhìn về phía mẫu phụ mình.

"Ngươi cái thằng nhóc chết tiệt này, vừa trở về liền biết kiếm chuyện ta." Vương An Dương trừng mắt nhìn đối phương một cái, bất đắc dĩ nói.

"Sao có thể? Con chính là đặc biệt nhớ mẫu phụ, chính là mẫu phụ lại không nói nhớ con, lòng con thật thất vọng." Nói rồi, Vương Thiên Ý vươn tay ôm mẫu phụ mình làm nũng.

"Ngươi a, hơn 70 tuổi rồi, còn giống như một đứa trẻ." Vương An Dương bất đắc dĩ xoa xoa đầu Vương Thiên Ý, cười nói.

"Đúng vậy, con mặc kệ lớn bao nhiêu, đều là con của mẫu phụ." Lời này, Vương Thiên Ý nói như lẽ đương nhiên.

Nhìn tam đệ mặt dày làm nũng nũng nịu, Liễu Thiên Tứ bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn thầm nghĩ: Khó trách ông ngoại, phụ thân cùng mẫu phụ thích tam đệ nhất. Hắn thì làm không được loại chuyện như ghé vào lòng mẫu phụ làm nũng.

"Được rồi, già đầu rồi. Đừng chiếm tiện nghi mẫu phụ ngươi." Liễu Hà nói, rất không khách khí kéo nhi tử từ trong lòng tức phụ lên, đẩy sang một bên.

"Ây, phụ thân không thể như vậy, mẫu phụ là của con, không phải của một mình cha đâu." Vương Thiên Ý bất mãn nói, nhìn Liễu Hà.

Nghe vậy, mọi người bật cười.

"Nói bậy, An Dương là của ta, sao có thể là của ngươi?" Liễu Hà nhìn nhi tử, lời lẽ chính đáng trả lời, không hề có ý tứ nhượng bộ.

"Mẫu phụ." Vương Thiên Ý chớp chớp mắt, đáng thương nhìn về phía Vương An Dương.

"Ha ha ha, được rồi, đừng náo loạn Thiên Ý. Ngươi lớn rồi, là người lớn. Ngươi bộ dáng này, nếu để tức phụ ngươi thấy được, thì làm sao bây giờ?" Vương An Dương cười nói, nhìn nhi tử.

Nghe được hai chữ tức phụ, Vương Thiên Ý cong cong khóe miệng, nghĩ tới cục lông xù xù kia. "Được rồi phụ thân, vậy con liền hào phóng một chút, cho người mượn mẫu phụ trước."

"Ngươi tiểu tử này, ngươi..." Nghe được lời này, Liễu Hà buồn bực không thôi. Quả nhiên nhi tử chính là oan gia đòi nợ, lại còn dám giành tức phụ với hắn, thật là, thật là làm cho người ta không nói được lời nào!

"Thụy ca, sắp ăn cơm rồi, ngươi sao không thả Kim Diễm ra a?" Vương Thiên Ý nói, nhìn qua túi dưỡng thú bên hông Kiều Thụy.

"Cái tên kia chỉ thích nói hươu nói vượn. Đừng để y ra ngoài gây rối." Kiều Thụy lắc đầu, cảm thấy không thích hợp.

"Sao lại thế? Thả y ra đi, đều là người trong nhà."

Liễu Thiên Kỳ nhăn mày, liếc thấy tam đệ nhìn chằm chằm eo ái nhân nóng bỏng như vậy. Tuy rằng biết đối phương nhìn chằm chằm túi dưỡng thú của ái nhân, nhưng tức phụ bị đệ đệ nhìn chằm chằm vẫn làm Liễu Thiên Kỳ cảm thấy không được tự nhiên. Liễu Thiên Kỳ vươn tay, trực tiếp hái túi dưỡng thú trên eo Kiều Thụy xuống, ném cho Vương Thiên Ý.

"Oa, đại ca ngươi nhẹ một chút chứ!" Vương Thiên Ý vươn tay, vội vàng tiếp được túi dưỡng thú của đại tẩu, cẩn thận thả Kim Diễm ra.

"Ừm, không tồi, một bàn lớn đồ ăn ngon." Kim Diễm thập phần cao hứng, y thấy có đồ ăn.

"Lại đây Kim Diễm, ngồi ở chỗ này!" Vương Thiên Ý nói, lấy ra một khối ngọc thạch từ không gian để đối phương ngồi xuống.

"Ừm." Kim Diễm gật đầu, ngồi trên khối ngọc thạch kia. Vương Thiên Ý liền trực tiếp bưng hai mâm thịt yêu thú tới, xé từng khối từng khối đút cho Kim Diễm đang ngồi trên bàn.

Cảnh tượng này làm mọi người một trận vô ngữ. Một con hồ ly ngồi trên pháp khí cấp năm, há to mồm ăn thịt yêu thú, mà càng muốn mệnh hơn là, Vương Thiên Ý còn toàn bộ hành trình hầu hạ đối phương.

"Tam đệ, ngươi quá nuông chiều nó rồi." Kiều Thụy nhướng mắt, có chút nhìn không nổi. Y thầm nghĩ: Cái tên Kim Diễm này a, đều sắp bị tam đệ sủng lên trời rồi.

"Ha ha ha, Kim Diễm miệng nhỏ, ta xé thịt ra đút nó, nó càng dễ nhai."

Nghe vậy, Kiều Thụy trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Kim Diễm không bắt nạt tam đệ cũng lạ.

"Tam đệ, ta thấy tiểu hồ ly này rất thân với ngươi đó." Liễu Thiên Tứ có chút kinh ngạc, thấy tiểu hồ ly ở bên cạnh tam đệ lại thân cận với tam đệ như vậy. Theo lý mà nói, thú sủng đều sẽ không quá thân cận với người ngoài chủ nhân mà nhỉ?

"À, lúc ở bí cảnh, Thụy ca đặt Kim Diễm ở chỗ ta, bảo Kim Diễm bảo hộ ta, nên Kim Diễm quen thuộc với ta." Vương Thiên Ý nhìn nhị ca, trả lời như lẽ đương nhiên.

"Thì ra là thế." Liễu Thiên Tứ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Lần này, Tiểu Thụy thuận lợi kết anh, Thiên Tứ cùng Thiên Ý cũng thuận lợi kết đan. Nào, Tiểu Thụy, Thiên Kỳ, Thiên Tứ, Thiên Ý, vi phụ kính các ngươi một ly." Nói rồi, Liễu Hà nâng chén rượu lên.

"Con thì không cần đi?" Liễu Thiên Kỳ cười khổ, lắc đầu. Cái này, hình như không có chuyện gì liên quan đến hắn?

"Thiên Kỳ tuy rằng còn chưa kết anh, nhưng thực lực cũng đã đề cao rất nhiều. Hơn nữa ngươi làm ca ca, vẫn luôn bảo hộ đệ đệ ngươi, cũng là nên kính một ly." Lời này, Liễu Hà nói như lẽ đương nhiên.

"Được rồi." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, nâng chén rượu lên. Năm cha con uống một hơi cạn sạch.

"Lần này, các ngươi đi vào bí cảnh, chẳng những tăng lên thực lực của chính mình, còn nhất cử tru diệt dư nghiệt Vạn Quỷ Tông. Ta cũng kính các ngươi một ly." Vương Tấn nói, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy và Vương Thiên Ý.

"Đa tạ ông ngoại." Mọi người gật đầu nói cảm ơn, uống một hơi cạn sạch.

"Ông ngoại, thực lực đại ca đã đề cao rất nhiều, chính là còn thiếu một ít cơ duyên. Ngài giúp hắn một chút, làm hắn thuận lợi kết anh đi." Vương Thiên Ý nhẹ giọng cầu xin, nhìn ông ngoại.

"Ta? Ta giúp thế nào mới được?" Vương Tấn nhướng mày, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cháu trai mình.

"Ông ngoại, con biết ngài nhất định có biện pháp mà." Vương Thiên Ý kéo ống tay áo Vương Tấn, nhẹ giọng cầu xin.

Vương Tấn liếc nhìn Vương Thiên Ý một cái, khẽ thở dài. "Ngươi tiểu tử này..."

"Ông ngoại..." Vương Thiên Ý ôm cánh tay Vương Tấn. Hắn tiếp tục làm nũng, khoe mẽ.

"Được, cho hắn đi hồ Lam Vũ." Vương Tấn nhìn Vương Thiên Ý, bất đắc dĩ nói.

"Đa tạ ông ngoại." Vương Thiên Ý gật đầu, liên tục nói lời cảm ơn.

Hết chương 307. (TruyenduocdangtaiwordpressHikariare&wattpadKaorurits)

_____°☆゚°☆☆° ゚☆° ゚_____

【 Chương 308 】 Thiên Ý Đến Thăm

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits

Nghe được ba chữ hồ Lam Vũ, Liễu Thiên Kỳ mừng rỡ như điên. Bích Thủy Tông, lấy Thủy được gọi tên, và hồ Lam Vũ chính là Thánh Thủy của Bích Thủy Tông. Là một đại tông môn, ngoại trừ tiểu bí cảnh, cơ duyên tốt nhất của Bích Thủy Tông phải kể đến hồ Lam Vũ.

"Hồ Lam Vũ là nơi nào?" Kiều Thụy tò mò hỏi, nhìn Vương Tấn.

"Hồ Lam Vũ là bí địa tông môn, chỉ khi lập công lớn trong tông môn, mới có thể được cho phép tiến vào hồ Lam Vũ tu luyện. Linh khí trong hồ Lam Vũ thích hợp nhất với tu sĩ hệ Thủy." Vương Tấn nghiêm túc trả lời.

"Ồ, đó nhất định là nơi tốt." Nghe thấy điều này, Kiều Thụy mừng rỡ như điên.

"Đa tạ ông ngoại." Liễu Thiên Kỳ vội vàng nói cảm ơn.

"Đừng cảm ơn sớm như vậy, ta chỉ mở cho ngươi quyền hạn hai mươi năm. Sau hai mươi năm, mặc kệ ngươi có kết anh được hay không, ngươi đều phải rời khỏi hồ Lam Vũ." Vương Tấn nghiêm túc nói, nhìn Liễu Thiên Kỳ.

"Vâng ông ngoại. Con hiểu." Việc Vương Tấn kiểm soát tài nguyên vô cùng hà khắc. Điểm này, Liễu Thiên Kỳ tự nhiên cũng hiểu.

"Ừm." Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ gật đầu, Vương Tấn liền không nói thêm gì nữa.

"Ta cùng A Hà cũng muốn đi." Vương An Dương mở lời nói.

Nghe vậy, Vương Tấn nhướng mày nhìn về phía nhi tử mình. "Ngươi muốn bế quan?"

"Vâng, thực lực của con quá thấp, con muốn cùng A Hà bế quan." Vương An Dương gật đầu, nói như vậy.

"Hảo, đi thôi, cho các ngươi đi 50 năm." Vương Tấn gật đầu, đồng ý với đối phương.

"Một trăm năm, con muốn cùng A Hà có thêm chút không gian riêng tư, trải qua cuộc sống của hai người."

Nghe vậy, Vương Tấn nhíu mày. "Vậy đi Lam Thủy 50 năm, Tiên Linh Động 50 năm đi! Linh khí bên hồ Lam Vũ càng ngày càng ít. Các ngươi nếu ở một trăm năm, ta về sau liền không cách nào lấy nó ra để khen thưởng đệ tử."

Cơ duyên là át chủ bài của mỗi tông môn, nếu không có những át chủ bài này, thì làm sao bồi dưỡng đệ tử, lớn mạnh tông môn được? Cho nên đối với việc quản chế tài nguyên, Vương Tấn vô cùng hà khắc.

Nghe Vương Tấn nói như vậy, Vương An Dương quay đầu lại nhìn về phía Liễu Hà. "A Hà, ngươi thấy sao?"

"Làm theo lời nhạc phụ đại nhân sắp xếp đi, cứ ở mãi một chỗ cũng chưa chắc là có thể hấp thụ thêm nhiều linh lực." Liễu Hà nói như thế, nhìn ái nhân.

"Ừm, vậy được rồi." Vương An Dương gật đầu, lúc này mới đồng ý với Vương Tấn.

"Phụ thân, mẫu phụ, hai người muốn bế quan sao?" Liễu Thiên Tứ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn song thân mình.

"Đúng vậy, ngươi cùng tam đệ ngươi đều lớn rồi. Ta và mẫu phụ ngươi tính toán bế quan một khoảng thời gian, tăng thực lực đi lên." Liễu Hà gật đầu, trả lời như thế.

"Vậy sao... con còn tưởng rằng, phụ thân sợ con giành mẫu phụ, muốn đem mẫu phụ giấu đi đó." Vương Thiên Ý cười nói, nhìn chằm chằm song thân mình.

"An Dương là bạn lữ danh chính ngôn thuận của ta. Giấu hay không giấu đều là của ta, còn sợ con chắc?" Liễu Hà trừng mắt nhìn đối phương một cái, bất đắc dĩ nói.

"Ồ? Phải không mẫu phụ?" Vương Thiên Ý cười liếc mẫu phụ, cười hỏi.

"Thiên Ý, ta và phụ thân con bế quan xong, con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, biết không?" Vương An Dương xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nhi tử, nghiêm túc nói.

"Ừm, con sẽ. Mẫu phụ yên tâm."

"Thiên Tứ, ngươi là ca ca, ngươi phải chiếu cố đệ đệ, hiếu thuận ông ngoại. Biết không?" Liễu Hà dặn dò không yên tâm, nhìn con thứ hai.

"Ừm, phụ thân yên tâm, con biết." Liễu Thiên Tứ liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

"Ông ngoại, cái Lam Thủy Hồ kia, con... con có thể đi cùng không a?" Kiều Thụy nhẹ giọng hỏi, nhìn Vương Tấn.

"Không thể, ngươi là hệ Hỏa, đi cũng chỉ có thể là lãng phí tài nguyên." Vương Tấn mở lời, trực tiếp cự tuyệt.

"Dạ..." Kiều Thụy gật đầu, không khỏi có chút mất mát.

"Đừng lo lắng, chỉ là 20 năm thôi, ta rất nhanh liền sẽ trở về." Liễu Thiên Kỳ kéo tay ái nhân, nhẹ giọng an ủi.

"Ừm." Kiều Thụy có chút lưu luyến, nhìn ái nhân mình.

"Các ngươi chuẩn bị một chút đi, mười ngày sau, ta đưa các ngươi đi hồ Lam Vũ." Vương Tấn nhìn ba người, nói như thế.

"Đa tạ Nhạc phụ." "Đa tạ Ông ngoại." Hai cha con Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng nói cảm ơn.

Vương An Dương mím môi, nhìn phụ thân mình, lại không nói gì.

Ngày hôm sau, tại động phủ của Mặc Ngọc.

"Sư phụ." Mặc Ngọc vô cùng vui vẻ, nhìn thấy Vương Tấn đã đến.

"Sắc mặt tốt hơn không ít." Vương Tấn liên tục gật đầu, nhìn sắc mặt Mặc Ngọc đã khôi phục như thường.

"Sư phụ không cần lo lắng, ta đã không có việc gì." Chỉ là chảy một ít máu mà thôi. Tối hôm qua, Mặc Ngọc tu luyện một đêm, lại ăn đan dược bổ huyết, liền đã khôi phục.

"Không có việc gì thì tốt." Vương Tấn khẽ gật đầu. Hắn xoay người định đi.

"Sư phụ." Mặc Ngọc liếc thấy người đàn ông định đi, vội vàng tiến lên kéo lại ống tay áo đối phương.

"Hửm?" Vương Tấn nghiêng đầu, nhìn về phía đối phương. Lấy ánh mắt dò hỏi đối phương có chuyện gì?

"Ngài, ngài không ở lại sao?" Nói đến cái này, sắc mặt Mặc Ngọc ửng đỏ.

Nghe vậy, Vương Tấn sửng sốt một chút. Ngay sau đó cười. "Không được, ngươi điều dưỡng cho đàng hoàng đi."

"Ta, ta không sao." Mặc Ngọc kéo ống tay áo Vương Tấn, có chút luyến tiếc buông tay.

Nhìn người đang khẩn cầu mình lưu lại như vậy, Vương Tấn bất đắc dĩ cười cười. Hắn vươn tay ôm cổ đối phương, kéo người vào lòng. "Tiểu đồ ngốc."

Nghe giọng nói người đàn ông bên tai, cảm thụ được hơi nóng thổi bên tai, tai Mặc Ngọc lập tức mẫn cảm mà đỏ lên.

Vương Tấn hôn vành tai người trong lòng, trực tiếp bế người lên giường.

Hai người trao đổi hết nụ hôn này đến nụ hôn khác, tình đến nồng khi, quần áo đều bị cởi ra. Mặc Ngọc bị đè dưới thân Vương Tấn, lộ vẻ kiều mị.

"Ưm..." Đột nhiên, Mặc Ngọc nhíu mày. Y hoảng sợ bắt lấy tay Vương Tấn.

"Làm sao vậy?" Vương Tấn hơi kinh ngạc, nhìn người bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

"Tam thiếu— tới, hắn đang gõ kết giới bên ngoài của chúng ta." Mặc Ngọc nôn nóng nói, nhìn Vương Tấn.

"Thiên Ý? Hắn tới tìm ngươi?" Nghe thấy điều này, Vương Tấn cảm thấy có chút kỳ quái.

Căn cứ vào sự hiểu biết của mình về Mặc Ngọc, Mặc Ngọc là người tương đối quái gở, thậm chí có thể nói là một người tương đối lãnh khốc. Trừ sư phụ là mình ra, ngay cả những sư đệ khác, y cũng cực ít tụ tập với họ để liên lạc tình cảm, còn đối với Thiên Ý thì càng không có khả năng!

"Đúng vậy, ta... ta cũng không biết Tam thiếu hắn vì sao lại tới, nhưng hắn chính là tới, đang ở bên ngoài." Nói đến cái này, Mặc Ngọc cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Được rồi. Ta tránh đi một chút trước." Vương Tấn nói, đứng dậy, lấy quần áo của mình, trực tiếp dùng một tấm Ẩn Thân Phù liền ẩn tàng thân ảnh.

"Dạ, vậy ngài đừng lên tiếng." Mặc Ngọc nhìn đối phương một cái, cẩn thận dặn dò.

"Ừm, ngươi mặc xong quần áo, đi xem đi."

"Dạ." Mặc Ngọc gật đầu, vội vàng lấy áo ngoài của mình, mặc lên người. Sửa sang lại tóc, cầm lấy mặt nạ đeo vào, Mặc Ngọc mới mở kết giới của mình.

"Đại sư huynh, thương thế của ngươi đỡ chút nào chưa?" Vương Thiên Ý cười hỏi đối phương, cất bước đi vào.

"A, đa tạ Tam thiếu lo lắng, thương thế của ta đã không có việc gì." Mặc Ngọc lắc đầu, nói mình không sao.

"Đại sư huynh, đây là đan dược cấp sáu chữa thương, là ta đặc biệt ở Đan Đường bên kia, giúp ngươi lấy về. Cho ngươi." Nói rồi, Vương Thiên Ý lấy ra một lọ đan dược, đưa cho đối phương.

"Không không không, cái này sao được, Tam thiếu vẫn là thu hồi đi." Mặc Ngọc lắc đầu, tự nhiên là ngượng ngùng tiếp thu đan dược của đối phương.

"Đại sư huynh, đều là người một nhà, ngươi hà tất phải khách khí với ta?" Vương Thiên Ý nói, cất bước đi lên hai bước, đặt đan dược trên bàn đá. Mắt hắn nhìn một vòng, Vương Thiên Ý thấy được một cái đai lưng màu xanh ngọc trên giường Mặc Ngọc. Liếc thấy cái đai lưng kia, Vương Thiên Ý hơi sững sờ. Hắn hít hít mũi, quả nhiên ngửi thấy một cổ hương nhài nhàn nhạt.

"Tam thiếu, thương thế của ta thật sự không có việc gì. Đan dược ngươi vẫn là mang về đi?" Mặc Ngọc nhìn Vương Thiên Ý, vẫn không muốn tiếp thu đan dược của đối phương.

"Không được, Đại sư huynh là vì cứu ông ngoại ta mới bị thương. Đan dược này là chút tâm ý của Thiên Ý, nên đại sư huynh không thể cự tuyệt." Vương Thiên Ý nghiêm túc vô cùng nói, nhìn Mặc Ngọc.

"Vậy, vậy đa tạ Tam thiếu." Mặc Ngọc nhăn mày, đành phải tiếp thu đan dược của đối phương, nhìn vẻ khí phách không dung chống đối tản ra trên người thiếu niên nhỏ bé.

"Đại sư huynh không cần khách khí, cứ dưỡng thương đi, Thiên Ý cáo từ." Vương Thiên Ý nói, xoay người định đi.

"Ta tiễn Tam thiếu." Mặc Ngọc cất bước đi tới, nói muốn tiễn đối phương.

"Ông ngoại thích hương liệu mùi gì, đại sư huynh biết không?" Vương Thiên Ý cười hỏi, nghiêng đầu.

"Tự nhiên biết." Mặc Ngọc gật đầu, nói mình biết. Chuyện người đàn ông thiên vị hương nhài, Mặc Ngọc tự nhiên là biết.

"Ha..." Vương Thiên Ý cười, nghe được câu trả lời của Mặc Ngọc. Hắn nghiêng đầu lại nhìn thoáng qua cái đai lưng trên giường, liền cất bước rời đi.

Tiễn Vương Thiên Ý đi, Mặc Ngọc lại một lần nữa buông kết giới động phủ. Y tháo mặt nạ xuống, nhíu chặt mày.

"Làm sao vậy?" Vương Tấn hiện thân, đi tới bên cạnh đối phương.

"Ta.. Ta cảm thấy, Tam thiếu hắn, hắn hình như đoán được ngài ở chỗ này." Mặc Ngọc cẩn thận nói, nhìn về phía người đàn ông.

"Hừ, thì tính sao?" Vương Tấn hừ cười một tiếng, cười hỏi lại.

"Sao lại thế? Chẳng lẽ ngài không sợ bị hắn phát hiện sao? Ngài là ông ngoại kính yêu của hắn, nếu để hắn biết chuyện của chúng ta, ta... Ta sợ hắn sẽ không cao hứng." Nói đến cái này, Mặc Ngọc không khỏi có chút lo lắng.

Nghĩ lại câu nói cuối cùng của Vương Thiên Ý, cùng với ánh mắt cuối cùng trước khi đi, Mặc Ngọc luôn cảm thấy không quá thích hợp.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, nó không phải tiểu hài tử." Vương Tấn nói, trực tiếp ôm người trở về trên giường.

"Chỉ là, ta sợ..." Lời Mặc Ngọc mới nói được một nửa, liền nghe thấy tiếng xé kéo, quần của mình trực tiếp bị rải ra.

"Không cần lo lắng những cái đó, trước hết dập lửa của ta đã." Vương Tấn nói, trực tiếp mở hai chân đối phương, chiếm hữu đối phương.

"Ưm..." Mặc Ngọc rên một tiếng trong cổ họng, sắc mặt đau đến trắng bệch.

Vương Tấn cúi đầu, hôn hôn chóp mũi đối phương. "Không cần nghĩ nhiều như vậy, có ta ở đây. Ngươi ngoan ngoãn nằm yên là được."

"Ta... ta không muốn mang đến phiền toái cho ngài." Mặc Ngọc lo lắng nói, ôm cổ người đàn ông.

Nghe vậy, Vương Tấn bất mãn mà cắn đôi môi đối phương. "Chuyên tâm một chút."

"A..." Sự hung mãnh của người đàn ông làm Mặc Ngọc có chút chống đỡ không nổi, trong đôi mắt sáng ngời, bốc lên hơi nước nhàn nhạt. Nhìn đôi mắt ướt dầm dề kia của đối phương, Vương Tấn long tâm đại duyệt, cười hôn hôn môi đối phương, rồi càng trở nên hung mãnh hơn...

Hết chương 308.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co