Chương 56: Biến Mất Hoàn Toàn
汪家本历的第23年,黎簇在湖边的轮椅上消失不见,从此之后,再也没有出现。Lịch Uông gia năm thứ 23, Lê Thốc biến mất trên xe lăn bên hồ, từ đó về sau không xuất hiện trở lại.这是汪家历史上从来没有遇到过的事情,一个外来者,在汪家的核心区域,在重重防备的巨大封闭体系中,在有人的监视之下,犹如蒸汽一样消失了。整个消失的过程最多不超过三分钟的时间。他们封闭了所有的出口,地毯式的搜索,边边角角,一遍又一遍。竟然没有发现任何的蛛丝马迹。Đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử Uông gia, một người từ bên ngoài đến, ở trong khu vực trung tâm của Uông gia, ở trong nơi có hệ thống phòng bị khép kín tầng tầng lớp lớp, trong tình trạng có người giám thị, mà biến mất như hơi nước, Toàn bộ quá trình biến mất tối đa không quá ba phút. Bọn họ đóng kín tất cả lối ra, lục soát khắp nơi bao nhiêu lần mà không hề phát hiện bất kỳ dấu vết nào.对于黎簇身边的那些汪家人来说,这是一个巨大的灾难,这是家族重要财产的缺失,也是不可知因素的出现。Đối với những người Uông gia bên cạnh Lê Thốc mà nói, đây là một tai hoạ rất lớn, đây là một sự thất thoát một tài sản quan trọng của gia tộc, cũng là xuất hiện một nhân tố không thể biết.这变成了一个转折点,由此,经营了几百年的这片区域,忽然变得无比的不安全,谨慎的汪家被迫拔起自己的根基,开始新一轮的迁徙和建设,汪家内部的信任,从之前的绝对稳定,终于出现了裂隙。Chuyện này biến thành một bước ngoặt, vì vậy, khu vực đã đóng quân được mấy trăm năm này bỗng nhiên trở nên cực kỳ không an toàn, Uông gia vốn rất cẩn thận đã bị ép rút nền móng của mình lên, bắt đầu một vòng mới di chuyển và kiến thiết, sự tín nhiệm trong nội bộ Uông gia, lúc trước luôn ổn định tuyệt đối, bây giờ đã xuất hiện kẽ nứt.没有任何的蛛丝马迹证明黎簇使用了轨迹,他的膝盖伤痕被证实绝对真实,他无法自己走动,三根手指骨折,头骨缺损。他们想破了头,也想不出黎簇到底到哪里去了?Không có bất kỳ dấu vết gì chứng minh Lê Thốc sử dụng quỹ tích, vết thương trên đầu gối nó đã được chứng thực tuyệt đối là thật, nó không thể tự đi lại, ba ngón tay gãy xương, xương sọ khuyết tổn. Bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cục Lê Thốc đã đi đâu.只能是有内奸,在这个绝对食物链上层的家族体系中,竟然出现了奸细,这是何等恐怖的一件事情。Chỉ có thể là có nội gián, ở nơi tuyệt đối nghiêm mật trong hệ thống gia tộc lại xuất hiện gian tế, đây là chuyện kinh khủng đến mức nào.汪家开始迁移的同时,清洗和排查开始进行,家族体系之间的冲突,从之前的无形,逐渐变得残忍起来。Uông gia bắt đầu di chuyển, đồng thời tra xét và thanh trừng cũng bắt đầu tiến hành, xung đột trong hệ thống gia tộc, lúc trước còn vô hình, dần dần trở nên tàn nhẫn.同时,掌权的汪家人,开始重新看待吴邪这个人,他们开始搜索吴邪的尸体,然而,他们什么都没有找到。Đồng thời, người nắm quyền Uông gia, bắt đầu một lần nữa chú ý đến Ngô Tà, bọn họ bắt đầu tìm kiếm thi thể Ngô Tà, nhưng bọn họ không thể tìm được gì.黎簇,解语花,吴邪三个人,就如同从来没有出现在这个世界上过一样,变成了传说中的人物。Ba người Lê Thốc, Giải Ngữ Hoa, Ngô Tà, giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới này, trở thành nhan vật trong truyền thuyết.对于吴邪的判断和演算,逐渐神话,诡异的气氛开始弥漫。汪家当了几个世纪的捕猎者,现在终于第一次,感受到了当猎物的恐惧。Từ những tính toán và phán đoán của Ngô Tà, từ thần thoại, bầu không khí quỷ dị bắt đầu tràn ngập. Uông gia mấy thế kỷ đều là kẻ đi săn, hiện tại rốt cục lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi khi trở thành con mồi.沙海之中的混乱仍旧在继续,杨好被困在了霍道夫的队伍里,为了生存,他只能学着变成和身边货色一样的人,梁湾仍旧在沙海之下,近况不明。进入沙海之下的队伍越来越多,死亡和争斗每天都在发生。Sự hỗn loạn trong biển cát vẫn tiếp tục như cũ. Dương Hảo khốn đốn trong đội ngũ của Hoắc Đạo Phu, để sinh tồn, nó chỉ có thể học trở thành giống những kẻ xung quanh mình, Lương Loan vẫn ở dưới biển cát, tình hình gần đây không rõ. Đoàn người đi xuống biển cát càng ngày càng nhiều, tử vong và tranh đấu mỗi ngày đều xảy ra.苏万回到了北京,在黑瞎子的庇护之下,开始了解到一些事情的来龙去脉,他一边思考着这些问题,一边为他们的朋友们担心着。Tô Vạn về tới Bắc Kinh, dưới sự bảo vệ của Hắc Nhãn Kính, nó bắt đầu hiểu được một ít chân tướng của sự việc, nó vừa suy nghĩ những chuyện này, vừa lo lắng cho bạn bè của mình.他开始能分辨四周各种人的身份,也开始能感觉到,有人无时无刻不盯着自己,期待自己能和自己的朋友见面。Nó bắt đầu có thể nhận biết các loại thân phận của những người xung quanh mình, cũng bắt đầu có thể cảm giác được có người không có bất kỳ thời khắc nào là không nhìn mình chằm chằm, chờ đợi mình có thể gặp lại bạn bè.巨大的变化,在每一个势力,每一个人的身上发生着,普通人的生活当中,没有人感觉到一些根深蒂固的势力,正在发生几个世纪以来最大的动摇。Sự biến đổi khổng lồ, xảy ra ở mỗi một thế lực, trên người mỗi người, giữa cuộc sống của người bình thường, không ai cảm giác được một thế lực đã ăn sâu bén rễ đang xảy ra sự lung lay lớn nhất trong vòng mấy thế kỷ nay.这些变化激烈精彩,但是却是千千万万的另外一些故事,时光发酵着之前的一切,而这些人再次行动,开始产生更多的联系,已经是一年以后。Những biến đổi này vô cùng ngoạn mục, nhưng lại là nghìn nghìn vạn vạn câu chuyện khác, trước khi thời gian xoá mờ tất cả, những người này đã hành động lần thứ hai, bắt đầu sản sinh càng nhiều liên hệ hơn nữa, đã là một năm sau đó.吴邪的计划还在向前推进,他暴露了一切别人可以理解的部分,留下了一些真正的奇招,这部分的设计,连一丝一毫都没有显露。Kế hoạch của Ngô Tà vẫn tiếp tục đẩy mạnh về phía trước, hắn để lộ tất cả những phần kẻ khác có thể hiểu được, để lại một ít kỳ chiêu thực sự, trù tính những phần này, ngay cả một chút cũng không để lộ.***西湖边的铺子禁闭大门已经很久很久,没有缴纳的电费催缴单也已经有了五六张,被灰尘蒙蔽着。隔壁的老板在下棋的时候,总会和别人说起这个铺子的奇怪之处,那个不太会做生意的小伙子和他的便宜伙计。一年之中的四个季节,停停走走,等到一个轮回过去,除了那些灰尘之外,整个铺子的气场都发生了变化。Cửa hàng bên Tây Hồ đóng cửa đã lâu, hoá đơn giục nộp tiền điện cũng đã có đến năm sáu cái, bụi đã phủ dầy. Trong lúc đánh cờ, ông chủ ở cửa hàng sát vách sẽ nói chuyện với người khác về cái cửa hàng kỳ lạ đó, về chàng trai không quá thích chuyện buôn bán và người giúp việc của cậu ta. Một năm bốn mùa, đến rồi lại đi, đến khi một vòng tuần hoàn qua đi, ngoại trừ bụi bặm bên ngoài, toàn bộ dáng vẻ của cửa hàng đã biến đổi.不再有人在这个铺子前停留,它逐渐变成了背景,而不是之前似乎可以进入的一个世界。Không ai dừng lại trước cửa hàng này, nó từ từ biến thành phông cảnh mà không phải là một thế giới có thể bước vào.过年的时候,隔壁的老板为这个铺子换下了春联,放了鞭炮,之前的伙计,在铺子外面聚了十几号人,坐在台阶上,喝着白酒,吃着小菜。为三爷,为小三爷,为潘子,为他们之前害怕的,跟随的那些老板热热场子。Trong lễ mừng năm mới, ông chủ cửa hàng sát vách treo đôi câu đối xuân cho cửa hàng này, đốt một dây pháo, những người làm thuê lúc trước tụ tập hơn mười người bên ngoài cửa hàng này, ngồi trên bậc thềm, uống rượu đế, ăn chút thức nhắm. Uống vì Tam gia, vì Tiểu Tam Gia, vì Phan Tử, vì những lo sợ của bọn họ lúc trước, tất cả nhờ ông chủ này mà ấm lòng hơn một chút.他们未必希望这个铺子再开,却真实的怀念那些日子。Bọn họ không hẳn là muốn cửa hàng này mở cửa, lại thực sự hoài niệm những ngày đó.解语花家的大宅子空无一人,老伙计们都不敢表露出一丝对于解家的怀念,北京的肃杀在眼前的财富下更加的凌冽,大雪中,年后的第一顿家宴之后,他们却都在自己的茶几上摆上了两只酒杯,默默的喝几杯冷酒。Đại trạch nhà Giải Ngữ Hoa không có một bóng người, ông lão gác cửa cũng không dám để lộ ra một chút hoài niệm nào với Giải gia, sự ớn lạnh của thành Bắc Kinh ở trước mặt tài phú càng thêm lạnh lẽo, trong tuyết lớn, tiệc rượu hàng năm trong nhà, bọn họ lại dọn hai chén rượu lên bàn trà, yên lặng uống vài chén rượu lạnh.吴一穷在大年夜看着家门口,看了整整一个晚上,他热了菜,凉了菜,热了酒,凉了酒,周而复始。一直等到天亮,年初一的早上,他照样出去买菜,过年的菜很贵,也不是特别的新鲜,他挑着买着。知道晚上还是得做一桌子儿子喜欢吃的菜,否则他待不安心。Đêm giao thừa, Ngô Nhất Cùng luôn nhìn ra cửa, nhìn suốt cả một buổi tối, thức ăn nóng rồi nguội lạnh, rượu nóng rồi nguội lạnh, vòng đi vòng lại. Đến tận hừng đông, sáng sớm đầu năm, ông lại ra ngoài mua thức ăn như thường lệ. Đầu năm thức ăn rất đắt, lại không hẳn là tươi ngon nhưng ông vẫn chọn mua. Biết là buổi tối vẫn phải làm một bàn thức ăn con trai thích, nếu không ông không yên lòng.霍家的年夜饭灯火酒绿,热闹非凡,席间两个兄弟话里带话,气氛又诡异,又有一种病态的欢乐。伙计们赔笑着,眼光总是不经意的看到他们墙壁上的全家福,上面那个不知所踪的小姑娘甜美的笑着,勾着两个哥哥的手,现在这两个人却似乎完全不记得那些光阴。Bữa cơm tất niên ở Hoắc gia có đèn có rượu, cực kỳ náo nhiệt, trong tiệc hai anh em nói chuyện đầy ẩn ý làm cho bầu không khí có chút kỳ dị, lại có một loại sung sướng bệnh hoạn. Nhóm người làm cười theo, nhưng ánh mắt luôn lơ đãng liếc lên tấm ảnh gia đình trên vách tường, cô gái cười ngọt ngào ôm tay hai anh trai giờ đã không rõ tung tích, hiện giờ hai người kia dường như hoàn toàn không nhớ đến những ngày tháng đó.苏万在家里过的除夕,父亲开车送了一些年货到了那个眼镜铺子,黑眼镜安安静静的在沙发上听着春节联欢晚会,他们待了一会儿,说说笑笑,黑眼镜却一直没有转头看向他们。杨好没有回家过年,他在北京的京郊,和霍道夫一起泡着温泉,搂着小姐听满城烟花。Tô Vạn ở nhà qua đêm giao thừa, cha nó lái xe đưa một ít hàng Tết đến cửa hàng kính mắt kia. Hắc Nhãn Kính yên lặng ngồi trên salon nghe chương trình gala đón xuân, bọn họ đợi một lúc, cười cười nói nói, nhưng Hắc Nhãn Kính vẫn không quay đầu nhìn bọn họ. Dương Hảo không về nhà đón năm mới, nó vẫn ở ngoại thành Bắc Kinh, cùng Hoắc Đạo Phu tắm suối nước nóng, ôm gái, nghe tiếng pháo hoa vang khắp thành phố.光影中,黎簇家里空无一人,电话不时响起,但是无人接听。Giữa những cảnh sắc này, nhà Lê Thốc lại không có một bóng người, thỉnh thoảng chuông điện thoại reo lên, nhưng không có người nhấc máy...."鲜花曾告诉我 你怎样走过大地知道你心中的每一个角落甜蜜的梦啊 谁都不会错过终于迎来今天的这欢聚时刻水千条 山万座 我们曾走过每一次相逢和笑脸都彼此铭刻在阳光灿烂欢乐的日子里我们手拉手想说的太多星光撒满了所有的童年风雨走遍了世间的角落同样的感受 给了我们同样的渴望同样的欢乐 给了我们同一首歌阳光下渗透所有的语言春天把友好的故事传说同样的感受 给了我们同样的渴望同样的欢乐 给了我们同一首歌""Hoa từng nói với tôi những gì bạn đã trải quaĐất mẹ biết từng góc khuất trong tim taGiấc mộng ngọt ngào không ai bỏ lỡCuối cùng cũng chờ được thời khắc đoàn tụ nàyTa đã đi qua ngàn sông vạn núiMỗi lần tương ngộ lại khắc ghi gương mặt sáng ngờiDưới ánh mặt trời rạng rỡTay trong tay ta muốn nói bao điềuThời ấu thơ tràn ngập ánh sao đêmMưa gió đi khắp thế gianCùng một cảm xúc cho chúng ta cùng một khát khaoCùng một niềm vui cho chúng ta cùng một khúc caTừng lời đong đầy ánh nắngNgày xuân kể lại chuyện cũCùng một cảm xúc cho chúng ta cùng một khát khaoCùng một niềm vui cho chúng ta cùng một khúc ca"....电视上响起最后的那首歌,苏万恍惚间第一次认真的听了歌词,忽然觉得,眼前有一些景象无法抑制的闪过。Ti vi vang lên bài hát sau cùng, Tô Vạn ngẩn ngơ nghe xong ca từ, bỗng nhiên trước mắt hiện lên những ký ức không thể nào kìm nén.同时这一刻,随着时间的临近,远方黑暗中的年轻人的呼吸越来越沉重,在这个深埋入地底的空间内,时间的流逝似乎无法察觉,即使是他,也感觉到了一丝的不同。Cùng thời khắc này, theo thời gian tới gần, trong bóng tối ở một nơi xa xôi, người trẻ tuổi hô hấp ngày càng nặng nề, trong không gian sâu thẳm dưới mặt đất này, thời gian trôi qua dường như không thể phát hiện, cho dù là hắn, cũng cảm thấy một chút khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co