Dau An Tinh Yeu
Ngày hôm sau, Diệp Nhất Phàm không thể thoát khỏi cảm giác bồn chồn. Công việc vẫn trôi qua như bình thường, nhưng tâm trí anh cứ quay cuồng với những mảnh ký ức mơ hồ. Lúc anh đi làm, những cảm giác kỳ lạ vẫn vây quanh, như thể có một điều gì đó lớn lao đang đợi anh. Anh không thể lý giải, nhưng mỗi lần nghĩ về cô gái trong giấc mơ, anh lại cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Dường như cô ấy đang cố gắng nói với anh điều gì đó quan trọng, nhưng anh lại không thể nhớ nổi.Tối đó, khi ánh đèn đường bắt đầu mờ dần và thành phố chìm vào sự yên tĩnh, Diệp Nhất Phàm quyết định ghé qua một công viên gần nhà để hít thở không khí trong lành. Cơn mưa chiều đã tạnh, để lại những vũng nước nhỏ phản chiếu ánh sáng đêm. Anh đi dọc theo con đường quen thuộc, nhưng đột nhiên, có một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Anh dừng lại, nhìn xung quanh, nhưng chẳng có gì lạ thường.Bỗng nhiên, từ bóng cây lớn phía trước, một bóng dáng xuất hiện. Là cô gái. Cô đứng đó, như thể đã đợi anh từ lâu. Ánh mắt cô vẫn đầy bí ẩn, nhưng lần này có vẻ như cô đang chờ đợi anh tiến lại gần. Không hiểu sao, anh cảm thấy mình không còn sợ hãi nữa. Dù không thể nhớ rõ ràng, anh vẫn cảm nhận được một sự liên kết sâu sắc, như thể hai người đã gặp nhau từ rất lâu."Anh đến rồi," cô gái nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, như thể đã biết trước mọi điều sẽ xảy ra. "Cuối cùng thì anh cũng bắt đầu nhớ."Diệp Nhất Phàm đứng bất động, những lời cô vừa nói vang lên trong tâm trí anh như một cú đánh mạnh. Anh muốn hỏi cô là ai, tại sao lại quen biết mình, nhưng miệng anh như bị đóng băng. Cô gái mỉm cười, ánh mắt thấm đẫm sự kiên nhẫn."Em là người anh đã hứa bảo vệ, Diệp Nhất Phàm," cô nói, đôi tay khẽ vẫy ra, như muốn anh nhìn thấy rõ hơn. "Anh đã quên rất nhiều thứ, nhưng giờ là lúc để anh nhớ lại tất cả."Nhất Phàm lắc đầu, cảm giác choáng váng dâng lên trong anh. Ký ức về một thế giới xa xưa, về chiến tranh và những trận đánh lớn, đang dần hiện ra trong tâm trí anh. Anh thấy mình trong bộ áo giáp cổ xưa, đứng bên cô gái này, chiến đấu bảo vệ cô giữa trận chiến ác liệt."Đây không phải giấc mơ phải không?" Anh nói với giọng khàn khàn, không còn chắc chắn về những gì đang xảy ra. "Tôi không nhớ gì cả.""Đúng vậy, đây không phải giấc mơ," cô gái đáp, bước lại gần anh. "Anh là Diệp Nhất Phàm, một chiến binh từ quá khứ. Và em… em là Ngọc Hương Lan. Anh phải cứu em, anh phải cứu thế giới của chúng ta."Những lời cô nói như một tiếng chuông vang lên trong đầu anh. Anh không thể giải thích nổi cảm giác này, nhưng có một sự thôi thúc mạnh mẽ trong anh. Ký ức đang trở lại, những ký ức về chiến đấu, về những lời hứa, về người con gái này. Cô gái ấy – Ngọc Hương Lan – chính là lý do anh phải trở lại, phải nhớ lại tất cả."Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đâu?" Anh thì thầm, đôi mắt dần sáng lên sự quyết tâm. "Tôi sẽ không quên lần nữa."Ngọc Hương Lan mỉm cười, đôi mắt đầy hy vọng. "Bắt đầu từ đây, Diệp Nhất Phàm. Bắt đầu từ lúc anh nhớ lại tất cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co