[Dịch] Alpharius: Head of the Hydra - Thủ lĩnh Hydra
NHỮNG ĐỘI QUÂN MỚI, NHỮNG NGƯỜI ANH EM THẤT LẠC
Tôi đã chơi rất nhiều ván Kẻ Giết Vua với Malcador. Tôi dần chán trò chơi này, nhưng nó nhanh chóng trở thành một khuôn khổ mà trong đó, một cuộc thi mới sẽ tự diễn ra: Sigillite cố gắng thâm nhập vào suy nghĩ của tôi và tôi cố gắng ngăn chặn ông ta. Phải mất một thời gian, nhưng cuối cùng tôi đã có thể chặn gần như hoàn toàn ông ta và do đó thường xuyên giành chiến thắng trong các ván đấu của chúng tôi. Thời gian còn lại tôi dành cho việc học hỏi cả về bản thân lẫn về thế giới mà cha tôi và Malcador đã tạo ra.Cả hai đều ngoạn mục.Chưa có ai trong lịch sử từng thống nhất được Terra. Cha tôi, Hoàng đế đã làm được điều đó nhờ các Chiến binh Sấm sét, những người lính được cải tạo về mặt di truyền, những người đã đè bẹp sự kháng cự ở bất cứ nơi nào họ gặp phải - và khi làm như vậy, đã mở ra nhiều con đường ngoại giao khác. Đe dọa vũ lực có thể đủ để tránh xung đột, nhưng chỉ khi mối đe dọa đó được coi là có thật. Việc san bằng một thành phố có thể khuyến khích nhiều thành phố khác cùng tham gia nổi loạn. Terra có lẽ vẫn chưa thực sự thống nhất như những tuyên bố chính thức được đưa ra, nhưng sự thống trị hợp pháp của Đế Chế Nhân Loại không bị thách thức bởi bất kỳ ai ngoại trừ những kẻ cứng đầu hoặc cuồng tín nhất.Và đối với việc cải tiến về mặt di truyền... tôi rất ngạc nhiên với những gì tôi học được về bản thân mình.Tôi không biết các quy trình được sử dụng để tạo ra tôi. Tuy nhiên, tôi đã tự đánh giá bản thân bằng mọi cách có thể so với bất kỳ thông tin nào tôi có thể tìm thấy và phát hiện ra rằng tôi là người xuất sắc nhất về mọi mặt. Mặc dù vẫn còn trẻ so với bất kỳ tiêu chuẩn nào, nhưng tôi dễ dàng có kích thước của một con người trưởng thành và sự phát triển của tôi không có dấu hiệu chậm lại. Năng lực trí tuệ của tôi thách thức mọi phương tiện đo lường hay phân loại. Sức mạnh, tốc độ, phản xạ, khả năng phục hồi của tôi - tất cả đều vượt qua mọi tiêu chuẩn được ghi nhận của con người ở một mức độ lớn đến mức gần như không thể đo đếm được. Đây không phải là sự kiêu ngạo. Đây là sự thật. Lẽ ra tôi không thể làm được. Điều này nói lên rất nhiều khả năng của cha tôi.Đó là buổi tối khi Hoàng đế gọi tôi. Tôi đã gặp Ngài và chúng tôi đã nói chuyện lần đầu tiên kể từ khi Ngài tìm thấy tôi, đó là sự thật, Malcador là gia sư thường xuyên kèm cặp nên ông ta ở bên tôi nhiều hơn."Đi với ta nào," Cha nói và đưa cho tôi một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu. Tôi đội nó ngay lập tức và kéo mũ trùm lên để che kín mặt. Không nhất thiết phải có bất kỳ lý do rõ ràng nào để làm như vậy - khuôn mặt của tôi không thể được nhận ra, vì nó chưa bao giờ được nhìn thấy - nhưng mọi việc cha tôi làm đều có sự Logic trong đó. Nếu Ngài mang cho tôi một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu dù biết rằng cơ thể tôi miễn dịch với cả những cơn gió rét lạnh ở Himalazia, thì đó dĩ nhiên không phải là để sưởi ấm cho tôi.Malcador nói với tôi rằng tôi đã đạt được tiến bộ đáng kể trong việc học tập của mình, ông ấy nói khi chúng tôi rời khỏi căn phòng của tôi và bắt đầu đi bộ qua Cung điện Hoàng gia. Nó vẫn chưa hoàn thiện, chưa đầy đủ, nhưng nó hoạt động đúng như ý định của cha tôi. Cha tôi có thể cai trị từ đây, và nơi đây sẽ là biểu tượng và ngọn hải đăng cho toàn bộ hành tinh."Con thích nghĩ như vậy," tôi đáp."Tốt," Cha tôi nói. "Điều đó là quan trọng. Điều ta sắp cho con xem tối nay là điều mà con nên biết, nhưng ta không thể để thông tin lọt vào tay kẻ xấu.""Và kẻ xấu đó là ai?" Tôi hỏi."Bất cứ ai mà ta chưa tiết lộ về con," cha tôi trả lời, đó là một câu trả lời hiển nhiên ngay lập tức nhưng lại không mang tính truyền đạt thông tin. Chắc chắn sẽ không có gì khác biệt nếu bất kỳ cá nhân thỉnh cầu hoặc người hành hương nào biết được những gì tôi sẽ thấy tối nay; cha tôi chỉ lo ngại nếu lời nói của họ vang đến tai ai đó, một kẻ thù địch nào đó có thể làm hỏng kế hoạch của Cha. Tôi chỉ gật đầu. Nếu Ngài không chia sẻ thông tin đó với tôi, tôi sẽ tự mình tìm ra. Suy cho cùng, mục đích của tôi là bảo vệ những gì Hoàng đế và Malcador đã xây dựng.Chúng tôi đi qua Cung điện và tiến vào bên dưới nó. Chúng tôi đi qua những hang động lớn đang được lấp đầy bời hàng người này đến hàng người khác, bọn họ đang cúi xuống các chỗ làm việc. Tôi không nhìn kỹ, nhưng có vẻ như nó dựa trên cơ sở sinh học: có thể là một dạng công việc nào đó liên quan đến di truyền. Họ kinh ngạc ngước nhìn lên khi chúng tôi đi ngang qua, và tôi có thể thấy ánh hào quang của cha tôi phản chiếu trong mắt họ, ít nhất là cho đến khi họ sực tỉnh và quay lại với công việc của mình.Tôi đã không sử dụng món quà của mình. Hoặc là cha tôi không biết điều đó, hoặc là ông cho rằng điều đó là không cần thiết. Trong cả hai trường hợp, Ngài sẽ làm bất cứ điều gì Ngài cho là phù hợp với mục đích của Ngài. Tôi có thể hiểu cách cải trang đơn giản mà tôi đang làm. Ai sẽ nhìn hai lần vào nhân vật đội mũ trùm đầu này, sao lại không nhìn vào ánh hào quang rực rỡ của Chủ Nhân của Nhân loại đang ở bên cạnh?Trong hang động cuối cùng và sâu nhất, Malcador đang đợi chúng tôi. Vị quan giữ ấn đứng đó, đội mũ trùm đầu và mặc áo choàng giống như tôi, nhưng ông ta đang tựa vào cây trượng của mình. Không có ai khác ở đây, nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi của những người đã làm việc ở đây. Tôi cũng có thể ngửi thấy những thứ khác: tĩnh điện mạnh, mùi khoáng chất của chất bôi trơn và....thoang thoảng nhưng ở khắp mọi nơi, một mùi hương của con người nhưng... không phải.Hang động chứa đầy những bình hình trụ, có hàng trăm, có lẽ vài nghìn. Chúng ngân nga khi đang hấp thụ nguồn điện.Tôi nhìn Cha tôi và nhìn Malcador. Không hề động đậy hay đưa ra bất kỳ chỉ dẫn nào cho tôi, nên tôi bước về phía trước và nhìn qua cửa sổ quan sát trong suốt của ống hình trụ gần nhất.Đó là một con người. Và... không.Anh ta to lớn, và hình dáng cơ thể anh ta cũng khác: vòng ngực quá đồ sộ, và vì anh ta đang khỏa thân nên tôi thấy rõ hình dáng của xương sườn bên dưới làn da...rất kỳ quái. Khi nhìn kỹ hơn, tôi có thể xác định được những khác biệt về mặt giải phẫu khác cũng như các vết sẹo do các cuộc phẫu thuật khác nhau."Đây không phải là các Chiến binh Sấm Sét," tôi nói. Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi, nhưng tôi nhận ra ngay lập tức là không chính xác. Các chiến binh Sấm sét gần đây không tham gia vào bất kỳ hoạt động nào nên có lẽ số lượng của họ đã giảm và cần được bổ sung. Nhưng các Chiến binh Sấm sét không phải là bí mật lớn, và giải phẫu học của người đàn ông này không khớp với những gì tôi đã biết về họ."Không phải vậy," Cha tôi thừa nhận."Họ là những người thay thế," tôi kết luận, lùi lại và đưa mắt nhìn qua hang động. "Một sự cải tiến. Bước đi tiếp theo.""Một sự cải tiến và một sự thỏa hiệp," Cha tôi nói. "Bước đi tiếp theo, nhưng lại là một sự bắt chước nhạt nhẽo."Tôi cau mày. "Con không hiểu.""Những tháng ngày của các chiến binh Sấm sét sẽ sớm thành dĩ vãng," Hoàng đế nói. "Đây là Legiones Astartes, chương cuối cùng trong tác phẩm của Amar Astarte, nhà di truyền học lỗi lạc nhất của Ta."Tôi mới sực nhớ rằng Astarte không có mặt ở đây. Đó là vì bà ấy không biết về tôi, hay bà ấy không biết gì về cái hang này? Rốt cuộc, cha tôi đã tuyên bố đây là chương cuối cùng trong tác phẩm của bà. Có lẽ bà ấy cũng đã tới cái ngày của mình."Tuy nhiên, đây không phải là công việc tuyệt vời nhất của bà ấy với Ta," cha tôi tiếp tục. Ngài đặt tay lên vai tôi. "Con mới chính là tạo vật tuyệt vời nhất. Con và những người khác giống như con."Đôi mắt Malcador nhìn tôi với độ sắc bén như dao mổ. Ông ấy đã dành nhiều thời gian để cố gắng thâm nhập vào tâm trí tôi và đọc được suy nghĩ hoặc tâm trạng của tôi, nhưng ông ấy lại không chú ý nhiều đến việc ngụy trang suy nghĩ của mình. Tôi không phải là psyker để lấy những suy nghĩ đó ra khỏi não ông ấy, nhưng ngay cả khi bị che đậy trong tấm áo choàng của ông ấy, tôi vẫn có thể đọc được ngôn ngữ cơ thể của ông ấy.Malcador không biết tôi sẽ phản ứng thế nào trước lời nói của cha tôi và ông ấy lo sợ.Tôi ghi nhận điều đó và suy ngẫm về nó, ngay cả khi tôi đang hiểu chính xác những gì tôi vừa được kể. Cảm ơn Malcador vì đã dạy tôi cách giữ nhiều suy nghĩ trong đầu cùng một lúc, để tôi có thể trình bày bất cứ điều gì tôi chọn với thế giới bên ngoài và chôn vùi những suy nghĩ khác vào bên trong."Vẫn còn những người khác giống con à?" Tôi hỏi Cha tôi một cách hoài nghi. Tôi không đủ khả năng: đối với Ngài, việc tạo ra nhiều hơn những kẻ như tôi là một cái nhìn sâu sắc thực sự về mức độ khôn ngoan, kiến thức và quyền năng của Ngài.Có phải Malcador sợ cái tôi của tôi sẽ không chịu được cú sốc khi biết rằng tôi không phải là độc nhất? Hay ông ta có lý do nào khác để thấy khó chịu?"Còn mười chín người nữa," Cha tôi nói giọng nhẹ nhàng và buồn bã. "Họ giống con ở chỗ họ được tạo ra bởi bàn tay của ta, sử dụng các quy trình giống nhau, nhưng các con không giống nhau. Tất cả các con sẽ đứng bên cạnh ta khi ta thống nhất thiên hà và đưa nhân loại vào sự bảo vệ của Imperium, nhưng các con đã bị cướp đi khỏi ta. Chỉ có con là được quay trở lại, nhưng lúc đó ta đã cần phải bắt đầu những kế hoạch mới.""Bị cướp đi?" Tôi hỏi. "Bị ai cướp?" Làm sao kẻ thù địch có thể xâm nhập vào Cung điện Hoàng gia?"Bởi một kẻ thù mà ta cũng không thực sự biết rõ bản chất của hắn," cha tôi nói. "Điều quan trọng là bây giờ con đang ở đây, và những thứ này," Cha chỉ tay về phía tôi, về phía các khối trụ và các Legiones Astartes bên trong chúng, "theo một nghĩa nào đó, đây là những đứa con của con và những người anh em đã mất của con, giống như con là con của ta vậy."Tôi nhìn lại cái hang. "Bọn họ chia sẻ vật chất di truyền của chúng ta à?""Đúng thế," Cha tôi nói. "Sẽ có hai mươi Quân đoàn - mỗi trong số chúng sẽ mang hình ảnh của con. Quân đoàn của con sẽ là Quân đoàn thứ hai mươi. Họ sẽ là những chiến binh giỏi nhất của ta." Ngài ngừng lại, thở sâu. "Và họ sẽ không biết đến sợ hãi."Bạn có thể thắc mắc tại sao tôi lại chấp nhận lời giải thích đó về việc tôi và anh em tôi đã bị thất lạc như thế không. Đó thậm chí không thực sự là một lời giải thích, đúng không? Nhưng hãy nhớ những gì tôi đã nói về lời nói của cha tôi, đó không chỉ là luật lệ mà còn là sự thật. Nếu Ngài nói với bạn rằng điều gì đó không quan trọng, tôi thách thức bạn có thể tranh luận với Ngài. Tôi thậm chí không biết liệu Ngài có cố tình làm điều đó hay không.Đó là một lời nói dối. Tôi biết rằng đôi khi Cha tôi cố tình làm điều đó. Tôi chắc chắn rằng tất cả anh em của tôi đều có những câu hỏi tương tự về việc làm thế nào mà họ lại có được vị trí như vậy. Tôi thực sự nghi ngờ họ có thể đưa ra kỳ câu trả lời nào chi tiết hơn tôi. Tôi nhận thấy rằng, theo thời gian, tôi đã trở nên có khả năng giữ vững suy nghĩ của mình hơn trước làn sóng thủy triều theo ý muốn của cha tôi. Có lẽ anh em tôi cũng từng trải qua điều tương tự. Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ khám phá ra sự thật, mặc dù tôi không tin vào điều đó.Tuy nhiên, điều thú vị là chúng tôi có thể có những ham muốn trái ngược với mong muốn của Cha mình. Ngược lại với điều đó chẳng hạn, với Constantin Valdor. Ông ấy là nhà vô địch vĩ đại nhất của cha tôi, và có lẽ đối với Legio Custodes cũng giống như anh em tôi và tôi đối với Legiones Astartes, ít nhất là theo một nghĩa nào đó. Valdor, tôi bắt đầu nghi ngờ ông ta không có khả năng không làm theo mong muốn của cha tôi: tôi nghĩ bằng cách nào đó nó đã được mã hóa trong chính DNA của ông ta, như một phần của quá trình đã biến ông ta từ bất cứ thứ gì trước đây thành bất cứ thứ gì của ông ấy hiện nay.Chưa hết, các anh em tôi có thể làm trái ý muốn của Hoàng đế, ngay cả khi chúng tôi không có ý định làm vậy. Nếu bạn không tin tôi, hãy đến Monarchia. Nhưng gạt sự điên rồ của Logar sang một bên, cho đến ngày nay tôi vẫn tự hỏi điều này có nghĩa là gì. Liệu sự vâng phục thâm căn cố đế của Valdor có phải là một sự ngẫu nhiên ? Đó có phải là điều mà cha tôi không thể tái hiện trong chúng tôi (và chắc chắn rằng, quá trình này hẳn phải khác; xét cho cùng, ông ấy chưa bao giờ coi Valdor là con trai của ông ấy)? Đây có phải là sự thất bại từ phía Cha tôi, hay trong quá trình sáng tạo ra chúng tôi? Hay Ngài cố tình để lại cho chúng tôi quyền tự do suy nghĩ và ý chí này? Nếu vậy thì đây có phải là một bài kiểm tra không?Sau đó tôi nghĩ đến mục đích được giao cho tôi: bảo vệ Imperium mà không cần hướng dẫn nếu cần thiết. Và tôi tự hỏi, phải chăng cha tôi đã thấy trước một ngày Ngài không còn ở đây để hướng dẫn chúng tôi nữa, và như vậy ý muốn của Ngài không thể biết được? Có lẽ Ngài thậm chí còn thấy trước một ngày mà chúng tôi, những tạo vật của Ngài, có thể vượt qua Ngài về sự khôn ngoan, và do đó ý muốn của Ngài không còn được tôn trọng nữa? Tôi không biết câu trả lời, và tôi cũng không thích cái viễn cảnh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co