Dịch | TRÒ CHƠI MA SÓI - TF Gia Tộc/TF三代
【Drop】Đêm khuya, viết cho《Trò Chơi Ma Sói》......
ⓉⒻ
(*) nhân lang luyến: tính yêu người và sói(*) ý nan bình: tâm nguyện khó yênCảm ơn Xuy Xuy đã giúp tui duyệt bản thảo chương này, cảm ơn bà, mấy khúc được sửa lại đều rất vừa khớp, nhớ lại chúng ta không lâu trước đây còn từng thảo luận, có cần viết tiếp góc nhìn của bảo vệ ở sau truyện hay không, nhưng chúng ta cũng rất ăn ý "tư tưởng tương đồng"—— không cần thiết nữa, kết thúc đoạn đó vừa hay thích hợp, viết nữa cũng chỉ là thiếu gấm chắp vải thô mà thôi.(*) thiếu gấm chắp vải thô: thêm thắt vô dụngKhi viết về Đậu Đậu (Đậu Cơ), tôi tiện thể đọc bình luận của nhiều độc giả, đột nhiên trong đầu nảy sinh một câu hơi linh tinh—— "Thợ săn cao cấp nhất, thường sẽ xuất hiện dưới dáng vẻ của con mồi." Trước khi Đậu Đậu chủ động lật bài, dường như không có ai tính đến việc em ấy là thợ săn, đương nhiên, cũng là vì tôi đưa ra quá ít manh mối, từ lúc bắt đầu tôi đã quyết định phải giấu em ấy cho kỹ rồi, vậy thì đêm thứ ba mới càng đặc sắc hay ho hơn.Khiến tôi bất ngờ là, số ít người đoán đúng lại không dựa theo tình tiết và logic, mà vì tôi từng leak kết cục của tuyến này. Nhưng tôi chỉ nói 4 chữ "lãng mạn hoang tàn", mấy bạn cao siêu thật, khi tôi nhìn thấy có người đoán được cú này, trong lòng vừa chấn động vừa kinh hỉ—— Nhưng người này vừa hay chính là người bạn đã giúp tôi cắt ghép 2 video Trailer và Cực Vũ. tôi còn chưa nói thân phận thợ săn cho cô ấy, cô ấy đã cắt ghép Đậu Đậu vào trong luôn rồi.Khi câu "đồ sói con" của Đậu Đậu xuất hiện, Tâm Tâm còn suy đoán, bảo phía sau sẽ có bạch thiết hắc phải không, thực ra là chẳng có đâu, bởi vì trong thiết lập nhân vật ở dàn ý thì em ấy chính là một thiên sứ nhỏ lương thiện, cho dù thật sự không biết chơi ma sói, nhưng em ấy vô cùng để tâm đến bạn bè, tuyệt đối không hy vọng tự tay đưa bất kỳ ai đi.(*) bạch thiết hắc: chỉ người vẻ ngoài tốt bụng hiền lành nhưng nội tâm hiểm độcHình như tôi thường không giỏi viết về đôi Cực Vũ (Tức Ngư: cá trích), một mặt là tính cách của họ không thích hợp trò chơi này, mặt khác tôi cũng luôn rất tò mò về cách tiếp xúc giữa họ, cũng cảm ơn Mạn lão sư, từng giải đáp nghi vấn cho tôi. Vì quê của tôi và Đậu Đậu cũng xem là khá gần, những nơi xuất hiện trong truyện tôi đều từng đến. Tôi nghĩ, nếu hai bạn nhỏ đến từ một Nam một Bắc mà có cơ hội đến quê của đối phương một chuyến, thì chắc chắn là một chuyện khiến người ta vô cùng vui vẻ.Trong biệt thự tôi viết không có bánh hoa quế ngọt lịm, chỉ còn thừa 1 khúc thịt xông khói (jăm-bông) mặn mặn thôi, mỗi người một nửa, bất kể là hoàn cảnh thuận lợi hay bất lợi, họ đều chia sẻ thứ mình có. Họ đều là người thích cười thích nháo, rất xin lỗi đã tàn nhẫn kéo họ vào trò chơi trốn thoát này, nhưng cá nhân tôi cho rằng, chết cùng nhau cũng xem là một cách mọi người đều vui.(*) bánh hoa quế, tác giả nhắc đến bánh này vì Cực từng cắn một miếng rồi gắp phần dư của bánh cho Tiểu BảoTôi từng nói, tôi chắc chắn sẽ cho Cực Vũ một kết cục vừa long trọng vừa lãng mạn hoang tàn. Hy vọng tôi cũng xem như đã đạt được kỳ vọng ban đầu rồi.Nói thêm về con sói thứ tư không xuất hiện, câu chuyện của Tiểu Diêu. Thiết lập ban đầu đó là, chọn một người mà tất cả đều không ngờ đến, cho dù là tất cả độc giả hay tất cả nhân vậy đều vậy.Nhưng khi thật sự viết tuyến của Tiểu Diêu, tôi đã không còn muốn giấu như dự tính ban đầu nữa, vì ngày đầu tiên em ấy lật úp thẻ phòng, rất nhiều bạn đã đoán ra thân phận của em ấy rồi, sau đó tôi lại luôn liên tục làm lộ manh mối, bất kể là Thiên Nhuận lần đầu tìm em ấy, xém chút phát hiện con dao trên giường hay là Tiểu Tả vô tình nhìn thấy em ấy trong nhà vệ sinh, .... ..... Tình tiết trốn trong tủ áo đến từ Ngày Thường Thực Tập Sinh kỳ 37, căn cứ bí mật của Tiểu Diêu. Cuối cùng Thiên Nhuận hỏi Tiểu Diêu: "Em muốn sống tiếp không?", câu này trở thành bước ngoặc lớn nhất trong sự thay đổi tâm lí của em út, linh cảm đến từ màn chọn người công diễn 1 của On Fire, Thiên Nhuận và Tiểu Diêu được chia cùng nhóm, em ấy từng nhỏ giọng hỏi em trai: "Em muốn được chọn không?" Tiểu Diêu kiên định trả lời một câu "Muốn." Tuy thường có người nói em út dường như không để tâm đến trò chơi trốn thoát này, nhưng tôi vẫn ôm kỳ vọng lớn với em ấy, hy vọng em ấy có thể cố gắng hơn chút, đi về phía trước. Mong em cũng có thể trở thành một con hắc mã, có một ngày sẽ làm tất cả mọi người kinh ngạc.(*) hắc mã: lội ngược dòngCuối cùng nói một chút về tuyến chính của tôi. Cảm ơn bà sui gia giúp tôi duyệt văn, cô ấy đọc xong thì xóa hết đoạn đối thoại thẳng thắng cứng nhắc trong đêm thứ năm đi, chỉ thừa lại phần ý thơ, hiệu quả sau đó rất tốt.Hàng Nhuận trong truyện đương nhiên là đôi tình nhân tôi yêu nhất rồi, đồng thời cũng trở thành phe thứ 3 của hiện trường —— tổ hợp nhân lang luyến có sức kéo tình tiết nhất. Hai bạn nhỏ mà tôi đều rất thích, từ lúc không thân cho lắm, cho đến khi bị ép hợp tác, rồi hiểu rõ đối phương, cuối cùng bằng lòng giao phó cả tính mạng.Ở giữa muốn drop vô số lần, nhưng đều vì câu chuyện của họ chưa viên mãn sát thanh nên lần nửa mở tệp truyện ra. Vốn là vì họ mới nghĩ đến viết câu chuyện này, tôi nói gì cũng phải viết hết đoạn đó, đây là động lực sáng tác cuối cùng của tôi rồi.Ở dàn ý ban đầu của câu chuyện, tuyến câu chuyện này chính là kiểu "hôn nhân sắp đặt, cưới trước yêu sau" cũ rích đó. Tôi cũng từng suy xét rất nhiều cách BE, nhưng sau cùng cảm thấy, với cách tiếp xúc của hai đứa thì không thích hợp bất cứ kết thúc oanh oanh liệt liệt nào, tế thủy trường lưu đã là cú hạ màn tốt nhất rồi.(*) tế thủy trường lưu: ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì không lúc nào thiếu, chậm rãi từ từ nhưng đầy đủỞ đây đương nhiên cũng có chút ích kỷ, vì tôi thật sự sẽ khóc rất thảm. Viết đến đây tôi đã rất đau lòng rồi, chương ban đêm trước đó, tôi căn bản cũng vừa viết vừa khóc.
Trong cả quá trình trò chơi, tôi dùng một ánh nhìn rất dịu dàng để quan sát mỗi một bước họ từng đi qua, giống như bài hát của Trương Huyền (Anpu) mà F Tương đề cử cho tôi nghe—— "Trên con đường xa xôi, ngày và đêm thắp sáng cho nhau." Nhưng giống như nỗi tiếc nuối thường xuất hiện trong cuộc sống hiện thực, một người thích mà không chịu nói, người còn lại thích nhưng không biết, giữa người với người, rất nhiều khi đã bỏ lỡ như thế.Tôi cũng từng nhìn thấy không ít bình luận của độc giả, nói cp chính quá là bình thường, giống nước lọc, không có cảm giác đặc biệt gì, rất nhạt nhẽo,..... Nhưng họ vốn không thân nhau, tự nhiên sẽ không cách nào giống những tuyến khác, vừa lên đã tớ yêu cậu cậu yêu tớ. , Tôi luôn áp dụng tiến hành tuần tự để khắc họa tuyến tình cảm này, vì tình cảm trên đời này không chỉ vĩ đại, trước đó cũng từng nói, những cp khác nhau trong dàn ý đều phát triển tuyến tình cảm khác nhau theo đặc điểm của họ, nhưng tôi cũng đang cố gắng viết ra Hàng Nhuận trong lòng mình.Tiểu Tả không cần nói nhiều, nếu văn học quần tượng cũng được có nam chính, thì em ấy tất nhiên là nam chính đầu tiên trong truyện này của tôi. Vì thế, một người bạn cùng bias với tôi từng chua lè "quở trách" tôi rằng: "Con người bà sao thế hả, mẹ ruột viết truyện nhưng nam chính lại là con rể." Nhưng sau khi F Tương nghe thì lại cười bảo, bà có lẽ chính là mẹ vợ nhìn con rể trong truyền thuyết, càng nhìn càng thích nhỉ.Quả thực, tôi cực kỳ thích em ấy.Nhưng tôi cũng nhớ từng nhìn thấy một vấn đề như này, ấn tượng sâu sắc, hỏi rằng sáng tác truyện quần tượng thì phải chọn ai làm nam chính mới được? Tuy rằng tôi cũng mới viết 1 bộ quần tượng, nhưng trong quá trình viết cũng tổng kết ra một vài lĩnh hội tâm đắc. Đầu tiên, chọn ai làm nam chính, chắc chắn có một người được thiên vị ở trong đó, nhưng đo lường từ góc độ kết cấu tự sự, cá nhân tôi vẫn kiến nghị chọn một người có tính cách đủ sensitive (nhạy cảm, xúc cảm).——Nhạy cảm ở hai mặt, một là tâm tư tinh tế, như thế thì góc nhìn của người đó mới đem đến nhiều manh mối hơn cho độc giả; hai là cảm xúc thay đổi phong phú, có thể khiến cảm xúc của độc giả cũng lay động, khiến người ta đồng cảm. Tôi cũng thấy một vài phản hồi nói, mỗi lần đọc xong đều căng thẳng bất an y hệt Tiểu Tả.Cuối cùng, một chuyện rất mấu chốt, lí do tôi chọn Tả Hàng, cũng là vì em ấy đều có mối liên kết thế này thế nọ với tất cả bạn nhỏ khác, quan hệ đều khá tốt, vì thế, tuyến câu chuyện chính mới có thể thu hút nhiều nhân vật hơn, cũng phát triển theo nhiều hướng hơn.Nam chính của tôi là một người rất hay tăng áp lực cho bản thân, em ấy rất nỗ lực cũng rất nghiêm túc muốn sống tiếp, vẻ ngoài trông có vẻ là người con trai cứng rắn kiên cường, nội tâm lại có một mặt vô cùng yếu mềm, sẽ vì xem phim mà nhớ mẹ, em ấy cũng sẽ lén lút lau nước mắt. Bộ phim mà tất cả cùng xem sau khi bỏ phiếu lần đầu, thực ra chính là Xin Chào Lý Hoán Anh. Khi đó tôi cũng xem khóc, đêm đến liền gọi điện cho mẹ. Tuy nói Tiểu Tả là một người rất lí trí, nhưng tôi quả thực cảm thấy dáng vẻ coi thường quy tắc của em ấy thật sự rất ngầu. Cho đến phần sau trò chơi, em ấy thường gánh một cảm giác tội lỗi nặng nề, lúc hành động, cảm giác trách nhiệm ép em ấy phải ôm gánh hết mọi thứ đã xảy ra, nhưng em ấy vốn không nên nghĩ như vậy, vì em ấy không làm sai gì cả.Lúc này, trói buộc của nhân lang luyến giống như tiếng còi hơi vì em ấy mà báo động giữa đêm khuya tuyệt vọng. Vì thế khi viết tuyến câu chuyện chính, trừ Murakami Haruki ra, tôi còn sẽ thường nghĩ đến bài thơ nọ của Dư Tú Hoa:"Chỉ là vừa nghĩ đến cậu, thế giới cũng lùi lại trước vầng sáng rực rỡ, một vài thứ ta tưởng là vĩnh hằng, bao gồm cả thời gian, đều dễ dàng gục ngã."Tôi có thể không chút kiêng kị mà nói, Thiên Nhuận là một nhân vật mà tôi vô cùng vô cùng yêu quý, cho dù miêu tả không nhiều, nhưng tôi đã tốn rất nhiều sức lực để đắp nặn thật tốt em ấy.——Em ấy thích súng ống, có thể dễ dàng nhận ra súng thật trong tủ thủy tinh, em ấy rất thông minh, cũng dám thử thách với quy tắc, chưa từng muốn hại người, cũng không né tránh tranh giành. Cho dù hồi đầu em ấy tiêu cực giống hệt Tiểu Diêu, từ tận đáy lòng em ấy là một người cảm thấy "thế nào cũng được", nhưng sau đó vì bị khóa vào chuỗi tình nhân, em ấy cũng không muốn cứ vậy liên lụy Tiểu Tả, thế là cố gắng hết sức mình để sống tốt mỗi một ngày.Đương nhiên em ấy rất thích đối phương, nhưng vì tính cách mà không biết phải tiếp cận kiểu gì, đồng thời từ đáy lòng cũng vô cùng tỉnh táo, cho dù cậu ấy là lựa chọn đầu tiên của mình, nhưng đáng tiếc mình tuyệt đối không phải người đầu tiên của cậu ấy. Thiên Nhuận cũng có sự cố chấp và kiên trì của mình, cũng sẽ sợ không nhận được hồi đáp của đối phương.Vì thế, hình như họ thường bỏ lỡ—— cứ như hôm xem phim, Thiên Nhuận thấy cậu ấy ngồi khóc ở phía trước, nhưng lục nửa ngày cũng không thấy tờ giấy nào cả. Rõ ràng cố ý đem trứng gà để cậu ấy xoa mắt, nhưng dù cứ thế bị ăn mất cũng chỉ hơi tiếc nuối, tự an ủi trong lòng rằng "kệ đi, kệ đi."Thiên Nhuận trong truyện không biết nói dối, cũng không muốn gạt ai, nhưng em ấy bằng lòng đứng ra dũng cảm mạo danh một lần vì Tiểu Tả. Sinh nhật của họ chỉ kém nhau hai ngày mà thôi, đều là cung song tử có lòng tò mò mãnh liệt, em ấy luôn chỉ thiếu một người ở phía sau thúc đẩy mình, đẩy sự tự tin và dũng cảm trong nội tâm ra ngoài, còn Tiểu Tả trong truyện chính là người như thế. Quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản là bổ sung tính cách cho nhau, mà là sự cứu rỗi và tác thành từ hai phía——Em ấy là sự vững chắc bình tĩnh trong nội tâm cậu ấy, còn cậu ấy là sự can đảm và điên cuồng mà em ấy ẩn giấu. Cuốn sách bìa trắng mà Thiên Nhuận đem vào biệt thự này đầu, là cuốn《Hoàng Tử Bé》mà tôi vô cùng vô cùng thích, mà vừa hay đoạn này cũng là đoạn hai đứa từng phối âm."Vì tôi đặt cô ấy vào trong bìa hoa, vì tôi dùng bình phong để bảo vệ cô ấy.""Vì tôi từng lắng nghe sự oán trách và tự hào của cô ấy, thậm chí có khi tôi còn lắng nghe sự trầm mặc của cô ấy.""Vì cô ấy là hoa hồng của tôi."Tôi nhớ Thiên Nhuận cũng từng cover《Yêu chỉ gồm một chữ》của Trương Tín Triết trong Ngày Thường Thực Tập Sinh, lời của bài đó cũng đã cho tôi một vài linh cảm cho tuyến chính, khi mạo danh thợ săn, có xem như tôi đã dốc toàn lực vì cậu không. Tia sáng đã chiến thắng ánh sao trong màn đêm.
Hai ngôi sao chính của chòm Song Tử, mong hai em mãi tỏa sáng lấp lánh trong sinh mạng của nhau, cũng là của chính mình, trở thành phong cảnh đẹp đẽ nhất ở dải ngân hà.Còn về thiết lập của nhân vật khác, nếu đã không viết thì ở đây cũng không nói nhiều nữa. Rất nhiều người muốn xem dàn ý, tôi cũng luôn suy xét đến tận bây giờ, có cần đăng đề cương và thân phận lên hay không.Thực ra rất nhiều mạch suy luận mà độc giả phân tích đều vô cùng đặc sắc, tôi thậm chí cảm thấy còn đặc sắc hơn logic trong truyện nhiều, đặc biệt là nhìn thấy một người bạn nói, có khi nào Thuận Thuận là tiên tri không? Đêm đầu ngủ quên không thấy thẻ nên ngày đầu chưa dám nhảy ra? Đến tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, thực sự rất thú vị. E rằng đây chính là cái gọi là "trong mắt cả ngàn độc giả sẽ có cả ngàn cách lí giải khác nhau".Vì thế suy nghĩ hơn ba lần, vẫn quyết định không đăng.Một là, mọi người đều đã có lí giải và kết cục của câu chuyện này theo ý của bản thân rồi, tôi không nên để dàn ý khô khan của mình hạn chế trí tưởng tượng đó; mặt khác, có vài phục bút chưa kể hết trong truyện, tôi cũng không còn tinh thần đi giải thích từng cái nữa, nếu muốn tất cả đều rõ ràng thì phải tiếp tục viết.(*) phục bút: đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sauSau cùng của mọi thứ, vốn dĩ là vài lời được viết vì đoạn kết, nhưng bây giờ không nói thì về sau sẽ không còn cơ hội nữa.Cảm ơn mỗi một "bạn" vẫn luôn kiên trì đến bây giờ.Tôi hy vọng cuốn tiểu thuyết không dài không ngắn này có thể thêm thắt chút niềm vui trong cuộc sống của bạn, cũng đem đến chút mát mẻ cho mùa hạ dài đằng đẳng của bạn, có điều mối quan hệ này là hai phía, những phản hồi bạn dành cho《Trò Chơi Ma Sói》, đồng thời cũng đã đem đến cho tôi vô số niềm vui.Roman Ingarden từng đưa ra thuyết kết cấu thứ tự của tác phẩm văn học nổi tiếng, tam giác vàng quan trọng nhất trong đó là tác giả, tác phẩm và độc giả, không thể thiếu cái nào.Mỗi một "bạn" đều là một phần đáng quý nhất nhất của tác phẩm《Trò Chơi Ma Sói: Toàn Viên Phản Diện》 không có kết cục này.Vào đêm khuya 03/10/2021.
(TOÀN VĂN: HẾT)
ⓉⒻ
Bên trên là lời cuối truyện của chị tác giả gốc, mình cũng nên nói vài câu để khép lại cái hố này thôi ~
Ngày 1/10 mình đã dốc hết dũng khí ib cho douban của chị ấy, vl run dã man luôn, vì mình nghĩ mấy tác giả thường không ưa phiền phức cho lắm, may mắn là chị ấy chịu rep ib và cho phép mình dịch bộ truyện.
Nếu mình nhớ không nhầm thì cái hôm up chương 1 cũng là hôm chị ấy quyết định bỏ truyện. Dù đã đoán trước rồi nhưng khó tránh sẽ thấy mất mát. Chị ấy không muốn truyện được tâng bốc quá cao, cũng không hy vọng mọi người lợi dụng nó thành công cụ để làm khó nhau. Sau đó hình như có fans Việt khác xin per, nên chị ấy đã rep rằng có bạn xin rồi, còn đặc biệt đăng bài kèm link wattpad của mình lên để thông báo nữa~ (hình bêndưới)Dù vốn từ hạn hẹp và trình độ không cao, nhưng mình đã cố gắng hết sức để đầu tư vào mỗi bản dịch, có thể sẽ sót khá nhiều lỗi chính tả, nhưng chỉ là do mình vụng tay vụng chân thôi chứ không phải cố ý, mình cũng có thói quen dịch 1 lần hết chương hoặc nửa chương nên nhiều khi sẽ bị lú ngôn ngữ, quên từ này quên từ kia =)))
Truyện vẫn chưa có thời gian để soát lại, câu văn lủng củng thì xin các hạ châm chước, sau này đợi đầu óc thanh tĩnh rồi mình sẽ quay lại cân nhắc việc beta sau =)))Còn về nội dung, thề, mình cũng đang lú, mình vẫn chưa biết cupid với tiên tri là ai =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co