[Dịch|Vô Ngự Luân Bỉ] Giấc Mộng Đêm Giữa Hè - Fanfic Stay With Me
Chương 1: Tôi sẽ không rời xa cậu ấy đâu.
Trong bệnh viện tràn ngập mùi của thuốc khử trùng, khắp nơi ồn ào thanh âm, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra vô cùng lo lắng, có lẽ không ai có thể mỉm cười khi đến đây. Ngồi trên băng ghế trước phòng cấp cứu là một chàng trai toàn thân đầy máu, vết máu đỏ thẫm nhuộm đẫm chiếc áo sơ mi trắng của cậu. Vết máu trên trán Tô Ngự đã khô, chảy dài trên khuôn mặt nhẵn nhụi của cậu, thẳng tới tận cổ, như thể là vừa gặp phải một tai nạn lớn. Trên người Tô Ngự có đeo một chiếc túi đeo, hai tay máu thịt lẫn lộn, nhìn qua trông vô cùng thê thảm, thế nhưng cậu không có chút cảm giác gì. Đèn trong bệnh viện sáng trưng, nhưng vẫn không thể chiếu sáng được đồng tử u ám của cậu, cậu cúi đầu, tóc cũng rối bời, không biết đang suy nghĩ về điều gì, chỉ thẫn thờ nhìn xuống đất. Cậu đã giữ nguyên tư thế này suốt ba tiếng rưỡi đồng hồ, các cô y tá nhiều lần đi đến muốn băng bó vết thương ở tay cho cậu, nhưng cậu đều không mở miệng nói gì. Trên người Tô Ngự ngoại trừ ngón tay ra, không có vết thương lớn nào, bởi vì trước khi tai nạn xảy ra, Ngô Bỉ đã dùng chính thân thể mình để chặn hết mọi thứ cho cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ hoe nhưng không thể rơi nước mắt được nữa. "Ngô Bỉ, cậu sẽ không có chuyện gì đâu, không... cậu không có chuyện gì, trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn là người bất bại, cậu từng nói, dù bị thương đến mấy cũng có thể nhanh chóng hồi phục lại như trước..." Tô Ngự cảm thấy tim mình như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng, cơn đau khiến cậu không khỏi cúi người xuống. "Cậu đã hứa với tôi... sẽ mãi mãi bảo vệ tôi mà, tại sao lần này cậu lại nuốt lời? Không được tôi cho phép, cậu không thể nuốt lời, cậu không được..."
Lại thêm nửa giờ nữa trôi qua, đèn hiệu trên cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Đùng một tiếng, Tô Ngự bừng tỉnh từ trong đau buồn, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm bác sĩ. Bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra nhìn cậu từ trên xuống dưới, không thể ngờ rằng chàng trai này vẫn đang đợi ở đây. Lúc Ngô Bỉ được đưa vào đây, anh chú ý tới Tô Ngự, vết thương trên tay Tô Ngự nếu không được điều trị kịp thời nhất định sẽ để lại di chứng về sau, anh vừa định mở miệng thuyết phục thì lại bị Tô Ngự cắt ngang. "Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?" Lời nói của bác sĩ bị nghẹn lại trong cổ họng, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Tô Ngự, đoán rằng bệnh nhân bên trong nhất định là người vô cùng quan trọng đối với người đứng trước mặt anh. Sau vài giây im lặng mới lên tiếng, "Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, bệnh nhân đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt." Lúc này, lưỡi dao sắc bén trong lòng Tô Ngự dần dần được rút ra, dù vậy, nỗi đau không dứt vẫn còn nguyên. Cậu không ngừng hít thở sâu, niềm vui xen lẫn nỗi đau lặng lẽ đập vào trán cậu, cơn đau từ mười đầu ngón tay cuối cùng cũng bắt đầu tấn công. Bác sĩ cau mày, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, cẩn thận quan sát cả hai tay. "Xì~... hai tay của cậu cần phải nhanh chóng chữa trị. Tôi biết bệnh nhân đối với cậu mà nói là đặc biệt quan trọng, tuy nhiên, nếu thân thể của cậu cũng tổn hại, rốt cuộc chẳng phải sẽ khiến cậu ấy lo lắng ngược lại cho cậu sao?" Bác sĩ nhìn cậu một cái, dễ hiểu lúc này có mắng cậu cũng chẳng ăn thua gì nên ngoảnh mặt về hướng khác rồi chỉ sang. "Cậu đến đó trước đi, xử lý sau." Tô Ngự nhìn bác sĩ đầy vẻ biết ơn, gật đầu cảm ơn.
Sau khi bác sĩ rời đi, Tô Ngự mới chậm rãi cử động cơ thể, đi về hướng bác sĩ nói. Chưa đầy mười bước, một y tá trẻ đã chặn đường cậu, không chú ý đến tình trạng vết thương của cậu, cầm phiếu viện phí, giọng nói thản nhiên. "Này, xin chào, cậu là người nhà của Ngô Bỉ phải không?"
Khi đến quầy thanh toán, Tô Ngự giữ tờ hoá đơn giữa hai bàn tay, cẩn thận từng li từng tí đưa cho cô y tá ngồi bên trong.
Hành lang mờ mịt, có chút dài, bình thường cậu không nghĩ con đường đi gặp Ngô Bỉ lại xa như thế này. Đi được nửa đường, cậu nhìn thấy một bóng người quen đứng ở cuối hành lang, hơn nữa ánh mắt người đó như thể muốn nuốt chửng cậu. Anh ta mặc một bộ vest lịch sự, hoàn toàn khác hẳn với trang phục của Tô Ngự, ánh nắng giữa trưa chiếu tà tà vào người họ. Mạc Dĩ nhìn bước chân loạng choạng của Tô Ngự, sâu trong đồng tử tràn đầy hận ý thoáng hiện một tia cảm xúc, anh ta giơ tay chỉnh lại kính, áp chế mọi cảm xúc vào trong lòng. Tô Ngự chậm rãi tới gần, còn có năm bước... bốn... ba... hai... Cậu không dừng lại, sau khi đi ngang qua Mạc Dĩ, cậu mới dừng bước. Hai người đứng lưng đối lưng như thế này, không khí xung quanh lúc này đông đặc lại, sát khí cuộn trào mãnh liệt đang "đâm chém" lẫn nhau. "Người ban đầu anh muốn giết, là tôi đúng không." Mạc Dĩ chậm rãi quay lại, liếc nhìn bóng lưng của Tô Ngự từ khóe mắt, "Cậu sẽ huỷ hoại nó." Đột nhiên, anh ta nghĩ đến việc Ngô Bỉ đã thực sự muốn làm điều đó vì Tô Ngự, lên cùng một chiếc xe vì Tô Ngự. Trái tim của Ngô Bỉ, sợ rằng đã giao cho Tô Ngự từ lâu. Nghĩ đến đây, hận ý cuồng nộ lại trào dâng, anh ta tiếp tục nói, "Không đúng, cậu đã huỷ hoại nó rồi." Tô Ngự kiên định nhìn về phía trước, máu của Ngô Bỉ nhuộn đầy lưng áo sơ mi, ý chí của cậu càng kiên định hơn, mạng của cậu kể từ lúc xảy ra tai nạn đã thuộc về Ngô Bỉ, không ai có thể tách rời hai người. Câu nói to từng chữ từng chữ một, "Tôi sẽ không rời xa cậu ấy đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co