Truyen3h.Co

Dich Vo Ngu Luan Bi Giac Mong Dem Giua He Fanfic Stay With Me


Tô Chí Cương rót đầy ly rượu, đứng lên, nở nụ cười mộc mạc với mọi người: "Đoá Đoá nói đúng, chúng ta là người một nhà, không dễ dàng gì được ăn một bữa cùng nhau, thật sự là rất hiếm khi có được, thế nên nhất định uống một ly!"

Ông ấy quay đầu lại, nhìn Ngô Chính Hào nói tiếp: "Anh Ngô, ly rượu này tôi mời anh trước, cảm ơn sự thông cảm và ủng hộ của anh đối với hai đứa trẻ." Nói xong, ông ấy không chút do dự ngẩng đầu lên và uống cạn trong một ngụm.

Tô Ngự vội vàng đứng dậy khuyên can: "Ba, eo của ba không tốt, vẫn nên uống ít thôi."

Tô Chí Cương xua tay: "Hôm nay anh Ngô có thể hạ cố đến chỗ chúng ta, điều này đã cho ba rất nhiều mặt mũi rồi. Nếu như ba lấy vết thương ở eo này làm cớ từ chối uống rượu, chẳng phải sẽ khiến anh Ngô cụt hứng sao?"

Vừa dứt lời, ông ấy lại rót đầy ly rượu trước mặt, nâng ly về phía Tiêu Tán nói: "Giữa hai chúng ta không cần phải nói nhiều nữa, tất cả những lời cần nói đều ở trong ly rượu này."

Kỳ thực chuyện này nói riêng cũng không sao, nhưng khi nói ra trước mặt Ngô Chính Hào thì chỉ có thể nói Tô Chí Cương thật sự là thiển cận.

Ngay cả Châu Lê cũng để ý thấy biểu cảm trên mặt Ngô Chính Hào đã biến hoá một cách vi diệu, nhưng Tô Chí Cương lại hoàn toàn không hề hay biết, vẫn tiếp tục cao hứng nâng ly không ngừng.


Bữa ăn vừa mới bắt đầu không bao lâu, Tô Chí Cương đã uống hết nửa chai rượu.

Mặt ông ấy đỏ bừng như quả táo chín, một tay đặt lên vai Ngô Chính Hào, tay còn lại chỉ thẳng về phía Ngô Bỉ và Tô Ngự.

"Anh Ngô à, hôm nay để tôi nói chuyện thẳng thắng với anh. Mặc dù Ngô Bỉ không phải là con gái, nhưng chỉ cần nó đến nhà họ Tô chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với nó. Từ giờ trở đi, mức độ tình cảm tôi dành cho nó nhất định phải tăng thêm không ít, thằng bé Ngô Bỉ này thật sự rất đáng yêu, hahaha..."

Nhìn thấy Tô Chí Cương nói những lời điên rồ đó, Tô Ngự chỉ muốn trực tiếp giật lấy chai rượu mà đại nghĩa diệt thân.

Ngô Bỉ ngồi ở một bên lại có phản ứng hoàn toàn khác -- hắn thực sự không khỏi cảm động, đôi mắt ngấn nước lấp lánh sáng ngời, rõ ràng trong lòng đã nghe hết những lời này, không ngừng gật đầu hùa theo.

Ngược lại, Ngô Chính Hào sắc mặt tái xanh, chỉ thấy ông đột nhiên đứng dậy, ngữ khí cứng ngắc nói: "Anh Tô, anh say rồi."

Tô Chí Cương đã vào thế làm sao có thể bằng lòng buông tay? Ông ấy nắm chặt lấy cánh tay của Ngô Chính Hào, cả khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn quá độ, thậm chí còn bắt đầu khua tay múa chân và rót cho Ngô Chính Hào một ly rượu nữa.

Châu Lê thấy thế, vội vàng đưa tay nắm lấy cánh tay Tô Chí Cương, hạ giọng nhắc nhở: "Anh hãy kiềm chế bản thân một chút đi, đừng quên là có bọn trẻ đang nhìn đấy."

Tô Chí Cương lại không quan tâm đến điều này, thay vào đó nói năng hùng hồn phản bác: "Ôi chao, hôm nay là ngày vui cho gia đình chúng ta đoàn tụ, uống say thì có sao chứ? Chỉ cần mọi người đều vui vẻ thì điều đó quan trọng hơn bất cứ điều gì khác!"


Ngô Chính Hào lặng lẽ quay đầu lại, liếc nhìn Tiêu Tán, đột nhiên hiểu được ý bà một chút.

Chỉ cần một cái liếc nhìn, Tiêu Tán liền hiểu ngầm trong lòng.

Mặc dù trong thâm tâm bà vẫn mong muốn được dành nhiều thời gian hơn cho Tô Ngự, nhưng nghĩ rằng hai người họ sống trong nhà họ Tô, sau này sẽ luôn có cơ hội gặp nhau, vì thế bà kiên quyết đứng lên, nhẹ nhàng đỡ Ngô Chính Hào, nghiêng người chặn ly rượu do Tô Chí Cương đưa đến.

"Lão Tô, thể trạng của Chính Hào vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Bác sĩ chỉ cho chúng tôi nửa ngày để về thăm người thân, thế nên chúng tôi phải nhanh chóng quay lại bệnh viện rồi." Tiêu Tán dùng ngữ khí thành khẩn nói.

Tô Chí Cương ngây người một lát, sau đó dùng sức vỗ trán mình nói: "Aiya ya, anh Ngô, anh xem đầu óc tôi này! Bọn trẻ trở về ăn Tết, tôi cao hứng quá, thậm chí quên mất một chuyện quan trọng như vậy. Thật sự rất xin lỗi!"

Ngô Chính Hào khẽ gật đầu, vừa đi tới cửa liền dừng lại, quay người lại nhìn Ngô Bỉ, dặn dò: "Nghỉ ngơi xong thì nhớ về nhà."

'Được rồi, chuyện này vẫn chưa xong.' Ngô Bỉ thầm than khổ trong lòng, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại: "Biết rồi, ba, ba cũng nên chăm sóc bản thân nhiều hơn."

Ngô Chính Hào trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, khẽ gật đầu.

Rõ ràng, việc để hai người họ ra ngoài trải qua khoảng thời gian khó khăn thực sự đã có kết quả, sau khi trở về tính cách của cả hai đã trở nên ngoan ngoãn hơn không ít.

May mắn thay, Tô Ngự thích biển, trong hầu hết thời gian lang thang bên ngoài, họ đều chơi đùa vui vẻ trên bãi biển, gió biển và cái nắng như thiêu đốt khiến vẻ ngoài của hai người trông có chút mệt mỏi và tiều tuỵ như thể lăn lội vất vả thời gian dài ngoài xã hội. 

Nếu để Ngô Chính Hào biết được chuyến đi của họ thực ra là đi hưởng tuần trăng mật, e rằng ông sẽ không nghĩ đến ngày này nữa.

Với năng lượng ngọt ngào của họ, Ngô Chính Hào chắc hẳn là sẽ giam cầm riêng biệt hai người họ, một người ở dưới chân núi và người còn lại ở trên đỉnh núi.


Ngô Chính Hào vừa mới rời đi, Tô Chí Cương đột nhiên hồi phục trạng thái ban đầu, sắc mặt không còn đỏ nữa, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái hơn.

"Ba, ba không không phải đang say sao?" Tô Ngự có chút sửng sốt.

Tô Chí Cương liếc mắt nhìn cậu một cái, "Tửu lượng của ba con thế nào, chẳng lẽ con còn không biết sao? Ba chỉ cảm thấy có mặt anh ta ở đây, các con sẽ cảm thấy bị hạn chế, thế nên ba mới quyết định đuổi anh ta đi~"

Châu Lê đưa tay nhéo nhéo một cái lên cánh tay Tô Chí Cương, đau đến mức ông ấy không khỏi cười toe toét.

"Bớt làm ra vẻ nghĩa bạc vân thiên đi, rõ ràng là chính anh không muốn cùng người ta ăn bữa cơm đoàn viên. Còn nữa, đừng tưởng em không biết, chai rượu này chính là lần trước ba Ngô Bỉ mời đi ăn một bữa, đã bị anh chôm về nhà."

Bị vạch trần trước mặt các con, Tô Chí Cương cười ngượng nghịu, lui về chỗ ngồi của mình, nhấm nháp rượu trong ly từng ngum nhỏ.

Châu Lê không để ý tới ông ấy nữa, gắp một miếng thịt kho, nhẹ nhàng cho vào bát của Ngô Bỉ, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.

"Mấy ngày này các con ở nhà nghỉ ngơi đi, đợi đến khi các con hồi phục tinh thần tốt rồi đến chỗ của ba con cũng không muộn, chúng ta không cần sốt ruột, nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ sẽ bảo kê cho."

Cô nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tô Ngự, tiếp tục nói: "Sau khi thể trạng của các con hồi phục tốt rồi, con hãy dành nhiều thời gian cho mẹ con hơn. Lần này ba của Ngô Bỉ có thể thay đổi chủ ý, đều là nhờ có bữa ăn đó của chị ấy."

Lúc này, Ngô Bỉ đang chuyên tâm nhai miếng thịt, đột nhiên nghe được những lời này, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Hắn ngẩng đầu mù tịt nhìn Tô Ngự, miệng dính đầy dầu.

Tô Ngự thấy vậy khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lau vết dầu mỡ trên khóe miệng hắn. 

Tô Ngự nhẹ nhàng giải thích: "Chỉ khi đối mặt với sự sống và cái chết, ba cậu mới có thể tự mình nhận ra, có một số việc kỳ thực không cần phải quá cố chấp. Suy cho cùng, đời người chỉ sống một lần, cho nên phải trân trọng hiện tại."

Ngô Bỉ lại không đồng tình, bĩu môi phản bác lại: "Đó là bởi vì cậu không hiểu ông ấy, đợi một thời gian sau khi ông ấy khỏe rồi, cậu xem ông ấy có đến tìm chúng ta tính sổ hay không."


Lời vừa dứt, điện thoại di động của hắn reo lên, người gọi  là Ngô Chính Hào.

Ngô Bỉ nhướng mày, tỏ ý kiểu: Thấy chưa, tôi biết chuyện này sẽ không cho qua nhanh như vậy mà.

Tay hắn dính đầy dầu, thế nên ra hiệu cho Tô Ngự ở bên cạnh rảnh tay ấn trả lời giúp.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Ngô Chính Hào: "Son dưỡng môi trong phòng con dùng rất tốt, ba đã lấy hết cả đống trong ngăn tủ đó rồi."

Hai má Tô Ngự lập tức đỏ bừng, lan ra đến tận gáy.

Ngô Bỉ thậm chí còn sốc hơn, hai mắt trợn to, 'Ba thân yêu của con ơi, ba thật sự dùng thứ đó để bôi lên môi á?!'


Vốn tưởng chỉ cần như vậy là đủ để độn thổ rồi, Tô Chí Cương ở bên cạnh cũng vui tươi hơn hở lấy từ trong túi quần ra một tuýp "son dưỡng môi", trên mặt nở một nụ cười nhìn hai người họ.

Ông ấy có chút oán trách nói: "Hai đứa các con cũng thật tình, có đồ tốt như vậy cũng không biết hiếu thảo biếu cho ba. Cũng may là có anh Ngô nhớ đến ba, chia bớt cho ba một ít để dùng."

Nói xong, ông ấy không chút do dự mở nắp ra, bôi "son dưỡng môi" trên môi của mình...


... 


-------------------

Sáng sớm hôm sau, trước khi mặt trời mọc, cổng nhà đã bị những tiếng gõ cửa dồn dập đập phá.

Tô Ngự đã quen với việc dậy sớm, vừa mở cổng ra, liền thấy Hàn Ba Cuồng sắc mặt u ám, trên vai vác theo mấy bao tải nặng nề.

Những chiếc bao tải này trông căn phồng lên như vậy, rõ ràng là bên trong chưa gì đó nặng. Thật khó có thể tưởng tượng, nửa năm trước Hàn Ba Cuồng vẫn là một tên gầy gò không có sức lực để buộc một con gà.

"Cái gì đây?" Tô Ngự vỗ vỗ bao tải hỏi.

"Khoai tây á." Hàn Ba Cuồng hạ bao xuống, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm cậu: "Mẹ tôi nghe tin các cậu về rồi, biết cậu thích ăn khoai tây nên nhất quyết bắt tôi mang đến cho cậu. Hừ! Tôi đây cũng có không được loại đãi ngộ đặc biệt này."

Tô Ngự một thoáng đau đầu, nhiều khoai tây như vậy, cũng không biết khi nào ăn mới hết, đến khi mọc mầm rồi thì lãng phí lắm.

Vừa định gọi Hàn Ba Cuồng vào ngồi chơi một lát, Hàn Ba Cuồng lại xua tay nói: "Hôm qua tôi nói với Mạo Xung là cậu sắp về nhà, cậu ta kích động đến mức phải bắt chuyến xe đầu tiên tới, tôi phải đi tới bến xe để đón cậu ta đây."

Tô Ngự nhìn ra ngoài cổng, nhìn thấy một chiếc xe đạp cũ nát nằm trước cửa, không khỏi cau mày: "Cậu định dùng chiếc xe đạp này đi đón cậu ấy à?"

"Không thì sao?" Hàn Ba Cuồng nhăn mặt, oán khí tràn đầy, "Tôi không lái xe máy được."

Tô Ngự dùng vai đụng vào vai cậu ta, giơ chìa khóa xe ô tô của mình ra: "Chẳng phải còn có tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co