Dich Vo Ngu Luan Bi Giac Mong Dem Giua He Fanfic Stay With Me
Gió đêm hiu hiu nhẹ nhàng lướt qua đôi má hai người họ, mang lại một chút cảm giác mát mẻ.Tô Ngự và Ngô Bỉ vừa tắm xong, hai người ngồi cạnh nhau trên mái ngói bức tường của nhà họ Tô, ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu.Vài ngày nữa, vòng kiểm tra thể lực thứ hai sẽ bắt đầu, mặc dù bề ngoài Tô Ngự trông có vẻ bình tĩnh như gió thoảng mây trôi, nhưng Ngô Bỉ vẫn có thể cảm nhận được sự bất an mơ hồ ở sâu trong lòng cậu.Ngô Bỉ nằm nghiêng trên mái ngói đổ nát của bức tường, giơ tay lên cao chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, năm ngón tay nắm lại, giống như muốn giữ chặt nó trong lòng bàn tay.Hắn nhẹ giọng hỏi: "Tô Ngự, nếu như cậu thuận lợi đỗ vào học viện Hàng không, có phải là cũng sẽ giống như Hàn Ba Cuồng, chịu sự quản lý chuẩn quân sự bán khép kín không?"Tô Ngự chụm hai chân lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu gối, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng "Ừm".Nghe được câu trả lời này, Ngô Bỉ lập tức ngồi thẳng dậy, tiến lại gần Tô Ngự, tựa đầu thật chặt vào vai cậu, trên mặt lộ ra vẻ miễn cưỡng chia tay sâu sắc.Tô Ngự quay đầu nhìn hắn, bị dáng vẻ ngây thơ dễ thương của hắn chọc cười, không khỏi bật cười thành tiếng."Bây giờ nói điều này vẫn còn quá sớm, hơn nữa, ai biết được liệu tôi có thể vượt qua vòng kiểm tra thứ hai hay không."Rất hiếm khi Tô Ngự tỏ ra thiếu tự tin như vậy, Ngô Bỉ không nén nổi tâm tình nặng nề.Suy cho cùng, đối với Tô Ngự mà nói, để cậu thử thách những lĩnh vực không phải thế mạnh của mình quả thực có chút làm khó cậu.Biết đấy, ước mơ của Tô Ngự từ trước đến giờ luôn là trở thành một nhà thám hiểm.Cuộc sống mà cậu khao khát phải là được tự do tự tại, không bị ràng buộc.Nhưng giờ đây, vì để thực hiện thay ước mơ của mình, cậu đành phải bị mắc kẹt trong bầu trời vuông vức nhỏ bé này, giống như bị trói chặt bởi một sợi dây vô hình.
Nghĩ tới đây, Ngô Bỉ không khỏi cảm thấy một loại cảm giác thất vọng không thể giải thích được.Tuy nhiên, để tránh cho Tô Ngự cảm thấy áp lực, Ngô Bỉ vẫn gắn gượng nâng cao tinh thần, cười hihihaha như thường lệ, ôm chặt lấy vai Tô Ngự."Thế này chẳng giống Tô Ngự mà tôi biết." Ngô Bỉ cười nói."Ồ? Vậy cậu biết tôi là người như thế nào?" Tô Ngự tò mò hỏi lại."Tô Ngự trong mắt tôi á..." Ngô Bỉ nhẹ nhàng cọ cằm qua lại lên vai Tô Ngự, đôi mắt nửa nheo lại, trên môi nở nụ cười: "Bất luận gặp phải câu hỏi khó khăn gì, đều có thể dễ dàng giải được, đơn giản chính là không gì không biết, không gì không làm được!""Tôi không có thần kỳ như cậu nói đâu, tôi á, chỉ là một người bình thường thôi.""Có người bình thường nào có thể giống như cậu, ngày ngày ngủ trong giờ học mà vẫn đạt được hạng nhất trong kỳ thi không?"Tô Ngự cúi đầu cười nói: "Vậy cậu sao không nói tôi mỗi đêm sẽ chiến đấu bao lâu?"Ngô Bỉ sờ sờ cằm, nhếch nửa khóe miệng, xấu xa cười nói: "Cùng tôi chiến đấu, khá muộn..."Không đợi hắn dứt lời, Tô Ngự đã giơ tay lên tung một nắm đấm, đáng tiếc trong mắt Ngô Bỉ chỉ là chuyển động chậm, không có gì khác biệt.Hắn thậm chí cũng không cần dịch chuyển người mình, giơ tay bắt lấy nắm đấm của Tô Ngự, tiện thể kéo cậu vào lòng mình.Với sức lực này, Tô Ngự trực tiếp lao thẳng vào vòng tay của Ngô Bỉ.Khi bốn mắt chạm nhau, Tô Ngự cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng đã giảm bớt đôi chút.Vòng tay của Ngô Bỉ rất ấm áp, Tô Ngự cảm thấy thoải mái đến mức không muốn đứng dậy, thế là từ từ nhắm mắt lại.Ngô Bỉ thấy vậy, cũng chầm chậm cúi đầu xuống.Hai khuôn mặt na ná nhau càng lúc càng gần nhau hơn, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
"Tô Ngự! Ngô Bỉ!"Giọng nói của Hàn Ba Cuồng đánh phá cảnh tượng đẹp đẽ này, cậu ta đang đứng ở cổng, đập mạnh liên tục vào cổng.Môi hai người còn chưa kịp chạm vào nhau, Tô Ngự lập tức đẩy Ngô Bỉ ra, thò đầu ra khỏi vách tường nhìn xuống: "Hàn Ba Cuồng? Muộn thế này, cậu ấy đến đây làm gì?"Bầu không khí lãng mạn không dễ gì mới tạo ra được, đã bị phá hỏng như vậy, sắc mặt Ngô Bỉ lập tức trở nên u ám, trong mắt tràn đầy vẻ bực tức."Cái tên Hàn Ba Cuồng chết tiệt này, thật biết chọn thời điểm!" Ngô Bỉ thầm mắng chửi, "Tiểu tử nhà cậu tốt nhất là thực sự có trường hợp khẩn cấp!"Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình, tuy nhiên, nỗi oán hận sâu thẳm trong lòng như ngọn lửa đang cháy hừng hực khó dập tắt.Tô Ngự quay đầu nhìn phản ứng của Ngô Bỉ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.Cậu nhẹ nhàng vỗ vai Ngô Bỉ, dịu dàng an ủi: "Chúng ta ở bên nhau một thời gian rất dài như vậy rồi."Ngô Bỉ vừa định mở miệng đáp lại, tiếng gõ cửa từ bên dưới ngày càng trở nên gấp gáp hơn.Hắn không thể chịu đựng được nữa, không chút do dự mà nhảy thẳng xuống từ trên bức tường.Bạn biết đấy, nơi này cao gần hai tầng nhà so với mặt đất!
Khi Ngô Bỉ tiếp đất, có hơi loạng choạng, cảm thấy có một cơn đau ở mắt cá chân.Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế đứng ở đó, chỉ thấy trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.Tô Ngự cũng nhảy xuống theo Ngô Bỉ.Lúc này Hàn Ba Cuồng vốn còn đang bất an đứng ở đó, vừa quay người lại đã nhìn thấy Tô Ngự và Ngô Bỉ từ trên trời rơi xuống.Ngay lặp tức kinh ngạc đến há mồm trợn mắt, miệng há to đến nổi nhất thời không thể khép lại được.Ngô Bỉ nghiến răng nghiến lợi, không thể kiềm chế cơn tức giận hỏi: "Cậu không ở chỗ Mạo Xung cho tốt, chạy tới chỗ chúng tôi là muốn gì?"Hàn Ba Cuồng bình tĩnh lại một chút, dùng sức lắc đầu, sau đó vội vàng tiến tới, thần sắc hốt hoảng nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi! Đã xảy ra chuyện lớn rồi!"Tô Ngự cau mày, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Trông cậu gấp vội hùng hục như vậy."Hàn Ba Cuồng há mồm thở hổn hển, với những giọt nước mắt trong mắt, cực kỳ đáng thương nhìn Tô Ngự: "Chiều nay trước cửa hàng nhà cậu có fan đánh nhau đúng không?"Vẻ mặt Tô Ngự càng ngày càng nghiêm túc.Cậu biết chuyện này nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng sức ảnh hưởng của nó lại nhanh đến thế.Tô Ngự khẽ gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy."Hàn Ba Cuồng tâm trạng kích động, vỗ mạnh vào đùi mình một cái, như thể giây tiếp theo sẽ khóc lóc thảm thiết: "Ây dô, thực sự là thật sao! Lúc đó tại hiện trường có mặt phóng viên truyền thông, bọn họ đã bí mật ghi hình lại!""Fan hâm mộ đánh nhau thì có liên quan gì đến cậu?" Tô Ngự vội vàng truy hỏi.Hàn Ba Cuồng lòng như lửa đốt, không ngừng giậm chân: "Laptop của các cậu đâu?""Trong phòng của tôi."Nói xong, Tô Ngự đưa tay đẩy cổng, lại phát hiện cổng không có động tĩnh gì.Cậu lúc này mới nhận ra rằng mình đã khóa cổng từ bên trong và cài thêm một chốt cửa nữa.Tô Ngự vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ngô Bỉ lại nhảy lên bức tường, thân hình nhẹ như én bay, lao lên bức tường chỉ trong một cú nhảy, vững vàng đáp xuống sân.Theo sau là một tiếng rầm vang, đôi chân của Ngô Bỉ vững vàng tiếp đất, tựa như vượt qua bức tường này đối với hắn không có gì khó khăn.Tuy nhiên, chỉ có bản thân Ngô Bỉ biết, cơn đau dữ dội đến từ bàn chân phải khiến hắn cau mày.Nhưng hắn rất nhanh che đi dấu biểu hiện đau đớn này, vẻ mặt trở lại như cũ, cứ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Cổng vừa mở ra, Hàn Ba Cuồng liền nóng lòng kéo Tô Ngự vào nhà.Ngô Bỉ nhìn bóng dáng họ đang đi xa dần, rồi lại cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân bị đau của mình, bất giác bĩu môi.Tuy rằng bước chân có hơi loạng choạng, nhưng hắn vẫn khập khiễng đi về phía căn phòng cũ Tô Ngự từng ở trước đây.Hắn nhớ rằng trong phòng đó có một tuýp thuốc mỡ vạn năng thần kỳ, đó chính là bí mật mà Tô Ngự từng nói với hắn.Hồi đó, lúc hai người họ chỉ vừa mới làm thân với nhau, trong một sự cố bất ngờ, Ngô Bỉ đã bị chiếc quạt trần trong phòng cũ của Tô Ngự rớt trúng chân và làm bị thương.
Tuy nhiên, gần như toàn bộ hộp đựng thuốc đều bị hắn lật ngược, hắn vẫn không tìm thấy cái gọi là thuốc mỡ vạn năng.Ngô Bỉ chỉ đơn giản bôi thử toàn bộ thuốc mỡ có trong hộp đựng thuốc lên mu bàn tay, muốn tìm kiếm bằng cách dùng xúc giác.Trước sự tuyệt vọng của mình, hắn đã thử tất cả các loại thuốc mỡ có trong hộp, còn lại duy nhất thuốc trị trĩ là bỏ qua chưa thử.Hắn bắt đầu hoài nghi nheo mắt nhìn chằm chằm hộp thuốc trị trĩ đó. "Tô Ngự, nếu cậu dám lừa tôi bằng thuốc bôi trĩ! Tôi sẽ..."Lời nói gay gắt còn chưa nói xong, nắp lọ thuốc đã mở ra, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.Trái tim treo lủng lẳng của Ngô Bỉ cuối cùng đã chết.Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên bầu trời một góc 45°, một hàng nước mắt trong suốt từ từ chảy xuống."AAAA!! Tô Ngự!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co