Truyen3h.Co

Dich Vo Ngu Luan Bi Giac Mong Dem Giua He Fanfic Stay With Me


Thấy Ngô Bỉ không nói gì, đôi mắt to của Đoá Đoá đảo một vòng tròn, xắn tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ thần giao cách cảm. Một cái chạm nhẹ, đồng hồ của Ngô Bỉ sáng lên, kêu ding ding và rung lên. 

"Anh Ngô Bỉ, anh đưa đồng hồ của em cho anh Tô Ngự giữ đi, bằng cách này các anh sẽ không lạc nhau nữa." 

Cô bé cẩn thận từng li từng tí tháo đồng hồ ra, rất sợ làm hỏng nó dù chỉ một vết xước, trong mắt hiện lên vẻ miễn cưỡng. 

Đoá Đoá nhắm mắt lại, cầm đồng hồ lại và hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau, cô bé từ từ mở mắt, đặt chiếc đồng hồ vào lòng bàn tay của Ngô Bỉ, vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Ngô Bỉ. 

Ngô Bỉ ngẩn người vài giây, nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay. Hắn ngước mắt nhìn Đoá Đoá, đôi mắt kiên quyết và lạc quan sáng ngời dưới đôi lông mày rậm, không thể giấu kín tình yêu sâu sắc trong đó. 

"Còn em thì phải làm sao?" 

Đoá Đoá cười khà khà hai tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Chí Cương và đến gần tai Ngô Bỉ thì thầm vào đó. "Ba mẹ ngày nào cũng rất bận rộn, em không muốn sống với họ nữa! Em cũng sẽ chuyển về sống với các anh. Từ giờ trở đi á, ba chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày~ Em muốn ngủ chung với các anh~" 


Tiếng chuông báo động trong lòng Ngô Bỉ vang lên điên cuồng, đôi mắt to của hắn mở to đến mức suýt rơi ra ngoài. 

Không dễ dàng gì mới thoát khỏi cái đuôi nhỏ này, sống cuộc sống trong thế giới riêng của hai người, toàn bộ chuyện này, chẳng lẽ lại trở về trước khi giải thoát sao? 

Hắn lắc lắc đầu liên tục, "Vậy không được, em xem, giường ở nhà mới đều mềm mại và rộng rãi, nhưng giường nhà cũ đều là giường gỗ, cứng lắm, em ngủ trên đó không quen đâu." 

Đoá Đoá chớp mắt, "Không sao, em chỉ thích ngủ trên giường cứng thôi. Ba luôn nói giường cứng tốt cho eo ~" 

Ngô Bỉ ngó sang bên cạnh, thấy Tô Chí Cương đang vặn eo trong tư thế ưỡn ngực, đầu ngày càng to ra. 

"Anh và anh trai Tô Ngự của em đều là con trai, em là con gái, con trai và con gái không thể ngủ cùng nhau được." 

Đoá Đoá nghiêng đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp, như thể mọi thứ đều mới mẻ, "Ai nói thế, ba và mẹ ngày nào cũng ngủ cùng nhau." 


Ngô Bỉ có chút hối hận khi đến đây tìm Tô Ngự, bây giờ thì hay rồi, Tô Ngự không thấy đâu, nhưng đã thấy có một bóng đèn 1000 watt. 

Ngô Bỉ mặt như đưa đám, 'Mềm mỏng không chịu, bắt anh phải cứng rắn!' 

Hắn đứng dậy, bước đến chỗ Tô Chí Cương với Đoá Đoá trong tay. "Chú, Đoá Đoá nói con bé không thích sống với chú nữa, muốn quay lại khu nhà cũ để chen chúc với tụi con, chú thấy việc này có hiệu quả không?" 

Đoá Đoá vẻ mặt kinh ngạc, lắc đầu tuyệt vọng, "Không, con không có. Anh Ngô Bỉ, anh đang nói nhảm!" 

"Hửm? Vừa rồi không phải em nói rồi sao, nói không muốn sống cùng họ nữa mà?" 

"..." 

Đoá Đoá che miệng lại, vô cùng uỷ khuất, dù sao thì đó thực sự là những gì vừa nói. 

Tô Chí Cương sờ sờ vào cái đầu nhỏ của cô bé. "Đoá Đoá à, có phải là ba thường ngày ngáy to quá nên làm phiền con không? Con yên tâm, lát về ba sẽ..." Ông sờ cằm, "Lát về ba sẽ mua cho con mấy cái nút tai, bảo đảm con sẽ không nghe thấy nữa." 

Tô Chí Cương giơ tay nhìn đồng hồ, vội vội vàng vàng dựng thẳng xe đạp. "Sắp muộn rồi, chú phải nhanh chóng đưa Đoá Đoá đi, xong rồi, chuyện này cứ theo như những gì đã nói, lát nữa ba sẽ mua cho con nút bịt tai." 


Ông bế Đoá Đoá đến ghế sau xe, quay đầu lại, thấy Ngô Bỉ vẫn đang đờ ra, liền mỉm cười với Ngô Bỉ, "Sao con còn đứng đây?" 

Đột nhiên nhớ tới mục đích của Ngô Bỉ, ông vỗ vỗ trán, có lẽ là đã quen với việc nuôi thả rông con trai mình, Tô Ngự từ trước đến giờ cũng chưa từng làm ông phải lo lắng. 

"Tô Ngự luôn làm việc một cách có chừng mực, hay là con gọi điện thoại cho nó xem xem? Chú phải nhanh chóng đưa Đoá Đoá đến trường." 

Ngay sau đó, ông loạng choạng đạp chiếc xe đạp nhỏ cũ kỹ, chao chao đảo đảo đi xa. 


Ngô Bỉ nhìn chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay, khẽ thở một hơi dài, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số của Tô Ngự. 

Điện thoại kêu tút tút một lúc lâu, không có ai trả lời. "Tô Ngự, cậu rốt cuộc đã chạy đi đâu vậy?" 

Chẳng lẽ là quay lại biệt thư Ngô gia để tìm Tiêu Tán? Cũng không nói trước một tiếng. Hắn vừa định gọi cho Tiêu Tán, một chiếc xe van chạy tới, đậu trước cửa hàng. 

Cửa kính xe hạ xuống, Tô Ngự một tay dựa vào cửa, cánh tay trái cơ bắp vạm vỡ hiện rõ ra từ chiếc áo khoác có tay áo bị rách, những sợi lông nhung bay phấp phới trong gió. 

Những sợi lông nhung bay thành vòng tròn trong ánh sáng ban mai, trông như những bông tuyết lớn. 

Tô Ngự nhếch khóe miệng và nhướng mày nhìn Ngô Bỉ. 

Đầu óc của Ngô Bỉ một khoảng trống rỗng, cơ thể đã hành động trước cái đầu, hắn vẫn ngồi trên xe đạp, đôi chân mảnh khảnh đẩy vài cái, chiếc xe trượt về phía Tô Ngự. 

"Quần áo của cậu sao lại thành ra thế này? Hôm nay trời lạnh như vậy, cũng không sợ bị lạnh cóng à!" 

Hắn cởi áo khoác ra, khoác lên người Tô Ngự. 

Sau đó hắn ôm đầu Tô Ngự cẩn thận quan sát, 'Áo khoác bị rách te tua, người có bị sao không?' 

Miệng cứ không ngừng lẩm bẩm. "Mới sáng sớm cậu đã chạy đi đâu thế? Làm tôi lo chết đi được. Cậu mà còn cố biến mất lần nữa, tôi sẽ... tôi sẽ... hứ!"

Hắn bĩu môi, sắc mặt có thể so sánh với mấy cái đít nồi trong cửa hàng. Tuy vậy, những lời nói gay gắt rốt cuộc hắn vẫn không thể thốt ra. 


Trong lòng Tô Ngự ấm áp, mỉm cười mở cửa xe, cởi áo khoác, lại khoác lên vai Ngô Bỉ. "Biết rồi, lần sau không như vậy nữa." 

Ngô Bỉ nắm lấy tay trái của Tô Ngự, đeo chiếc đồng hồ thần giao cách cảm vào đó. 

Đôi mắt Tô Ngự rõ ràng sáng lên, thoáng hiện lên một cảm giác kinh ngạc khó tả. "Cái này?" Cậu cúi đầu nhìn thật kỹ, "Đây không phải của Đoá Đoá sao?" 

Ngô Bỉ nhướng mày lên cao thật cao, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt ngưng tụ trong đôi mắt. "Cũng không biết là ai, ngày ngày đều chơi trò biến mất. Đoá Đoá không tin tưởng cậu, nên đã đưa chiếc đồng hồ cho cậu. Cậu phải trân trọng thật tốt tâm ý của con bé!" 

Tô Ngự cúi đầu cười khẩy, hồi trước Ngô Bỉ chỉ mua hai cái, cậu vẫn rất ghen tị trong một khoảng thời gian dài. Tuy rằng họ ngày nào cũng đều ở bên nhau, nhưng mà vẫn nhớ nhung từ đông sang tây, thậm chí là mặt đối mặt, cũng không thể không ngừng nhớ nhung được. 

Cậu nhẹ nhàng vào ấn vào nút trên đồng hồ, vòng tròn sáng lên, chiếc đồng hồ trên tay Ngô Bỉ rung lên cùng lúc, phát ra một tiếng kêu lanh lảnh. 

Đây... phải chăng là âm thanh của sự nhớ nhung? 

Tô Ngự ngây người tại chỗ, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng lúc đó trở nên hoàn toàn khác. 

Cậu từ từ ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Ngô Bỉ. Ánh mắt dịu dàng của Ngô Bỉ giống như ánh nắng ban mai ấm áp, làm tan băng giá trong lòng Tô Ngự. 

Đôi mắt của hắn dường như có thể xuyên thấu trái tim Tô Ngự, xuyên qua đôi mắt của Tô Ngự, chiếu thẳng vào trái tim Tô Ngự, lấp lánh trong trái tim cậu như ngôi sao treo trên bầu trời đêm, phản chiếu một loại ánh sáng thuần khiết mê hoặc lòng người. 

Giây tiếp theo, Ngô Bỉ ôm Tô Ngự thật chặt vào lòng. 

"Tô Ngự, từ giờ trở đi đừng rời khỏi tầm mắt của tôi lần nào nữa, một bước, không, dù chỉ nửa bước cũng không được!" 

Cằm hắn tựa vào vai Tô Ngự, lời nói rõ ràng là ra lệnh, nhưng giọng điệu lại tràn đầy cầu xin. 

Giọng nói của Ngô Bỉ nhẹ nhàng bay bay vào tai Tô Ngự, không biết vì sao, trong lòng Tô Ngự chỉ cảm thấy mơ hồ đau đớn. Cơ thể vô thức đáp lại cái ôm và gật đầu nặng nề. 

"Yêu cầu này của cậu có hơi quá đáng không? Nếu tôi cần đi vệ sinh thì phải làm sao? Nếu tôi cần đi tắm thì phải làm sao?" 

"Đều là đàn ông con trai cả, cùng nhau vào nhà vệ sinh thì có làm sao? Cùng nhau đi tắm thì có làm sao? Đâu phải trước giờ chưa từng thấy!" 

"... Nếu như cậu không mắc thì sao?" 

"Thì đứng bên cạnh cậu chờ cậu ~" 

"..." 'Cậu thắng rồi.' 


Nửa giờ sau, Tô Ngự bưng một bát mì có tương đậu nành cẩn thận xì xụp xì xụp. Sau khi nghe Tô Ngự kể lại, Ngô Bỉ dừng ăn, hắn đập mạnh đũa xuống bàn, khí lạnh trên người lại thoát ra ngoài lần nữa, thở phì phì gầm lên. 

"Anh ta thực sự vẫn chưa chịu xong chuyện đúng không? Đáng lẽ lần trước tôi nên đánh anh ta tàn phế!" 

Tô Ngự húp xong sợi mì cuối cùng, ngước mắt nhìn Ngô Bỉ, suýt chút nữa phun ra. 

Theo cách nhìn của Tô Ngự, Ngô Bỉ trừng mắt giận dữ so với đôi mắt độc ác và tàn nhẫn của Mạc Dĩ, đôi mắt hắn chỉ giống như một con chó husky giận dữ, trong cơn tức giận có chút đáng yêu. 

Những thực khách xung quanh lại không nghĩ vậy, ở đây có Husky à? Biết chó Ngao Tây Tạng không? Ngoại trừ chủ nhân nó không cắn, bắt được ai thì sẽ cắn! ! 

Vốn dĩ đã run rẩy vì thời tiết lạnh giá, nhưng lúc này lại càng sợ Ngô Bỉ hơn, mọi người đều tới tấp đứng dậy trả tiền và rời đi. 

Tô Ngự hơi hơi ngẩng đầu, khoanh tay, lạnh lùng nhìn Ngô Bỉ. 

Ngô Bỉ vừa mớ phát điên một giây trước, giây tiếp theo đôi mắt đã trở nên hoà nhã hơn thấy rõ. 

Đôi mắt đảo một vòng, hạ tay xuống, ngoan ngoãn đứng nghiêm. 

"Ăn cơm đi." 

"Anh ta đã ức hiếp trên đầu chúng ta như vậy, sao cậu còn có thể nghĩ tới chuyện ăn uống?!" 

Tô Ngự tiếp tục nhìn chằm chằm không nói. 

Trong mắt người khác, cậu rõ ràng là mặt không biểu tình, nhưng trong mắt Ngô Bỉ, bên trong Tô Ngự mặt không biểu tình đó, lửa giận sắp phun trào ra khỏi mắt, là loại Tam Muội Chân Hỏa*, đến Tề Thiên Đại Thánh cũng phải nhượng bộ tránh xa ra. 

(*Tam Muội Chân Hỏa được Hồng Hài Nhi luyện 300 năm từ lửa lò Bát quái do Tôn Ngộ Không đạp đổ từ lò luyện linh đan nên nó hung dữ gấp trăm ngàn lần lửa trong lò Bát Quái.) 


Hắn đứng tại chỗ, cầm cái bát, nhấc nó lên. "Nhồm nhoàm nhồm nhoàm... " 

"Ngồi xuống." 

Tiểu cẩu ngồi xổm. 

"Nhồm nhoàm nhồm nhoàm... "

"Ăn đủ mới có sức để làm việc." 

"Nhồm nhoàm nhồm nhoàm... ừm... Nhồm nhoàm nhồm nhoàm... hửm...?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co