Dich Vo Ngu Luan Bi Ve Dep Khong Gi Sanh Bang Fanfic Stay With Me
Tô Ngự tỉnh táo lại, nói: "Ba, ba vừa nói cái gì?"
Tô Chí Cương cầm điện thoại lên, không biết ông đã uống bao nhiêu rượu, sắc mặt hồng hào, đôi mắt mờ mịt. "Ba không lo lắng cho việc học của con, nhưng con phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị những người mình không biết rõ lừa gạt."
Nghe thấy thế, khuôn mặt ngốc nghếch đầy lông của Ngô Bỉ ngay lặp tức hiện lên trong đầu Tô Ngự, khóe miệng bất giác nhếch lên. "Ba đừng lo lắng, người ta không lừa được con đâu, con biết chuyện gì đang xảy ra mà."
Nói xong cậu bước ra khỏi cổng, tình cờ gặp cô Châu đang đi về phía cậu. Cô Châu nhìn cậu một cái, yên lặng gật đầu, cô sờ sờ cái đầu nhỏ của Đoá Đoá, quay đầu hỏi Tô Ngự: "Ba cháu và cô có chuyện cần bàn. Cháu có thể giúp coi chừng Đoá Đoá được không?"
Đoá Đoá rất khôn ngoan kéo Tô Ngự đi ra ngoài, cô Châu thấy ấm lòng khi thấy Đoá Đoá hiểu chuyện như vậy. Quay lại và bắt gặp ánh mắt của Tô Chí Cương, mọi chuyện dường như đã ổn thỏa.
Vừa ra đến ngoài cửa, Đoá Đoá ngẩng đầu lên hỏi Tô Ngự: "Anh Tô Ngự, nếu mẹ và chú kết hôn, chúng ta sẽ là một gia đình chứ?" Tô Ngự quỳ xuống sờ đầu cô bé, mái tóc mềm mại cộng với đôi mắt to khiến cô bé trông thanh tú như búp bê. "Chà, Đoá Đoá, em có muốn trở thành một gia đình với anh không?"
Đoá Đoá xoa xoa khẩu súng trong tay và thở dài. "Từ giờ trở đi, hai người sẽ bảo vệ em và mẹ, phải không?" "Đương nhiên, mặc kệ trong lòng em nghĩ thế nào, anh và anh Ngô Bỉ đều sẽ bảo vệ em."
Đoá Đoá ngước mắt lên và nhìn Tô Ngự với vẻ mặt bối rối. "Anh Ngô Bỉ cũng là người nhà của chúng ta à?"
Tô Ngự nặng nề gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta đều là một gia đình, mãi mãi là như vậy". Cậu vừa dứt lời, giọng nói của cô Châu từ phía sau vang lên. "Hai con đang nói về cái gì vậy?"
Đoá Đoá chạy đến, đưa tay nắm lấy tay cô Châu, giọng nói đầy mong đợi. "Mẹ, anh Tô Ngự nói với con, từ nay chúng ta sẽ là một gia đình."
Cô Châu nghe vậy hơi giật mình, sau đó ngước mắt nhìn Tô Ngự, qua ánh mắt có thể thấy rõ sự cảm kích trong lòng. "Tô Ngự, cảm ơn cháu."
"Cô Châu, dù cô nói gì đi nữa, hai ba con cháu đều là người nhà của cô."
Cô Châu cúi đầu, nhìn Đoá Đoá đang có vẻ bối rối rồi quay đầu nhìn về phía sân nhà họ Tô. "Tô Ngự, cô và ba cháu đã bàn bạc rồi, chúng ta đều đã lớn tuổi, không muốn làm lớn chuyện, đến lúc đó có thể mời hàng xóm qua ăn cơm, sẽ là hình thức, cháu tính thế nào?"
Tô Ngự mỉm cười gật đầu: "Tuỳ ý cô, chỉ cần cô vui vẻ là được."
Cô Châu nắm tay Đoá Đoá chậm rãi bước đi, xa xa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện giữa hai mẹ con.
"Mẹ ơi, anh Ngô Bỉ cũng là con trai của chú phải không?"
"Con đang nói nhảm cái gì vậy? Chú chỉ có một đứa con, đó chính là anh Tô Ngự của con."
"Nhưng mà, anh Tô Ngự nói, sau khi mẹ kết hôn, anh Ngô Bỉ cũng sẽ là người nhà của chúng ta."
Cô Châu dừng lại một chút, vài giây sau, cô dẫn Đoá Đoá đi mà không nói một lời.
------Trăng sáng, khiến cho tiếng dế kêu trên bức tường phía đông. Theo tiếng dế kêu, Tô Ngự đẩy cánh cổng hé mở ra. Đi qua cổng, sải bước vào nhà, cậu nhìn đã thấy đống quần áo bẩn dưới sàn nhà, rải rác khắp nơi, nhưng lại có một không hai. Ngô Bỉ mặc một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần đùi đen. Hắn đang nằm trên ghế trong phòng khách, trằn trọc như một đứa trẻ bị ngược đãi. "Bây giờ cậu mới cảm thấy xấu hổ sao?"
Ngô Bỉ xoay người, nhặt một cái gối ném về phía Tô Ngự. "Tôi giúp cậu giải quyết phiền toái, cậu lại đối xử với tôi như vậy à?"
Hắn khoanh tay trước ngực, hai bên má vẫn còn dấu vết ửng hồng, dường như đang xấu hổ hoặc đang tức giận. Phần tóc mái xõa trên trán đung đưa lên xuống theo cử động của hắn, khiến hắn càng dễ thương hơn. Tô Ngự mỉm cười vỗ vỗ chiếc gối, nhẹ nhàng đặt lên bụng Ngô Bỉ, ngồi xuống tựa lưng ghế, cúi đầu nhìn Ngô Bỉ.
"Cậu đang giúp tôi hay giúp chính mình?"
Tô Ngự vừa nói xong, hắn đã lao về phía Tô Ngự và ôm cậu vào lòng. "Có khác biệt gì không? Hay là tôi đang phá hoại việc tốt của cậu?"
Tô Ngự quay đầu đi, không nhìn vào mắt hắn, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng. "Xấu hay không thì cậu đã làm rồi, tôi còn có thể nói cái gì?"
"Phải không? Hôm nay tôi muốn cho cậu thấy những gì tôi làm."
-----Hôm sau, Hàn Ba Cuồng đi ngang qua sân nhà Tô Ngự, nhìn thấy lão Tô đang rửa mặt, cậu ta bước vào hỏi. "Chú, Tô Ngự đâu? Đã lâu rồi cháu không đến trường cùng cậu ấy."Lão Tô trả lời một cách mơ hồ với bọt trắng trong miệng. "Ở ngay bên cạnh, tối qua nó đã ngủ ở nhà Ngô Bỉ." Hàn Ba Cuồng trong lòng lẩm bẩm, 'Ngô Bỉ đến đây sống từ khi nào vậy, sao Tô Ngự lại ở nhà cậu ta chứ?'. Cậu ta bối rối đẩy cánh cổng nhà Ngô Bỉ ra. "Hai người này lớn gan lớn mật quá, ban đêm ngủ không khoá cổng sao?" Hàn Ba Cuồng và Tô Ngự cùng nhau lớn lên, bình thường khi đến nhà cậu ta sẽ xông thẳng vào phòng ngủ của Tô Ngự, cho nên lần này cậu ta cũng không nghĩ nhiều mà lao thẳng vào. Nhưng càng vào trong, tim Hàn Ba Cuồng càng đập nhanh. "Kỳ quái, đã mấy giờ rồi, sao bọn họ còn chưa dậy." Dưới sàn nhà là quần áo của hai người, vung vãi khắp nơi, chồng lên nhau. Hàn Ba Cuồng trong lòng có dự cảm không lành, vừa đặt tay lên nắm cửa phòng ngủ Ngô Bỉ thì cửa đã mở ra. Ngô Bỉ cởi trần, hắn không ngờ trong nhà lại có người, sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt tối sầm. "Cậu đang làm gì ở đây? Ai cho cậu vào?" Vừa nói, hắn vừa đẩy cậu ta ra, dùng thân mình chặn cửa lại. Hàn Ba Cuồng bị đẩy mạnh đến mức ngã về phía sau, mông va vào sàn nhà, khá đau. Cậu ta cau mày muốn ngẩng đầu lên, khi ngước mắt lên, cậu ta thoáng thấy Tô Ngự nằm trên giường của Ngô Bỉ, nửa thân trên trần như nhộng lộ ra ngoài chăn bông. Đang lúc cậu ta chuẩn bị hét lên thì bị Ngô Bỉ trừng mắt nhìn đến mức không dám đánh rắm. Ngô Bỉ duỗi ngón trỏ ra đặt lên môi ra hiệu."Suỵt, để cậu ấy ngủ thêm chút nữa đi." Hàn Ba Cuồng che miệng, ngoan ngoãn gật đầu, lúc cậu ta muốn nhìn vào lần nữa, cửa đã bị Ngô Bỉ đóng lại. Ngô Bỉ ngồi xổm xuống, trông như một tên côn đồ, trong mắt không có cảm xúc, nhìn thẳng vào Hàn Ba Cuồng, và làm động tác ngoáy cổ về phía cậu ta. "Hiểu rồi chứ?" Hàn Ba Cuồng sợ hãi chạy ra ngoài mà không thèm quay đầu lại. Nhìn hoàn cảnh bi thảm Hàn Ba Cuồng hoảng sợ bỏ chạy, Ngô Bỉ mỉm cười lắc đầu. "Này~ đồ hèn nhát."
-----Trên đường đến trường, ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai chiếu lên người Hàn Ba Cuồng, khiến cậu ta không khỏi run rẩy vì cảm giác gió lạnh. 'Tô Ngự, trên người cậu ấy lúc nãy có mấy vết đỏ trên ngực. Hơn nữa đã giờ này rồi mà vẫn còn chưa dậy, chẳng lẽ bị Ngô Bỉ đánh bất tỉnh sao?' Nghĩ đến người anh em tốt của mình bị bắt nạt mà không thể làm gì để giúp đỡ, cậu ta cảm thấy có lỗi. Trong lúc vẫn còn đang ngơ ngác, vai cậu ta đã bị vỗ mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co