Dm E Sports Drop Toan Gioi E Sports Deu Nghi Toi La The Than
Edit: ZhiTần Chi Ngộ ra cổng căn cứ, vừa định hỏi bọn họ đi qua như thế nào, thì thấy trước mặt đến hai chiếc xe buýt lớn.Tiếng ồn ào của xe buýt từ xa dần đến gần, cuối cùng dừng lại ở cổng căn cứ, trước mặt Tần Chi Ngộ."?" Cậu quay đầu nhìn những thành viên của đội một, cho dù có thêm huấn luyện viên cũng không cần hai chiếc xe buýt chứ? Hơi khoa trương rồi.Tiểu Viễn nhìn ra sự hoài nghi của cậu, bước nhanh vài bước lên giải thích: "Ông chủ nói đây nên coi như là xây dựng tập thể, càng nhiều người càng tốt, nên cũng gọi luôn đội thanh huấn.Tần Chi Ngộ cảm thấy ngưỡng mộ, dù sao cũng là tiền của ông chủ.Xe buýt là ngồi chỗ nào cũng được, Tần Chi Ngộ lượn đến hàng ghế cuối cùng, chỗ này khá cao, có cảm giác như đứng trên đỉnh núi.Tần Chi Ngộ ngồi xuống nhìn về phía trước.Ông chủ một mình ngồi ở chỗ ghế đơn ở phía trước, từ chỗ anh này nhìn qua cũng chỉ thấy một đỉnh tóc vàng, cùng với xoáy tóc không rõ ràng vì tóc quá dày."Cậu nhìn cái gì vậy?" Tiểu Viễn ngồi bên cạnh cậu, nhìn theo tầm mắt của cậu, vừa lúc thấy Thời Thâm quay đầu nhìn về phía họ.Tiểu Viễn bỗng nhiên rùng mình: "..."Tần Chi Ngộ quái lạ nhìn hắn một cái, "Trong xe điều hòa không lạnh mà, nhiệt độ vừa đủ."Cùng với ngày càng gần tháng sáu, thời tiết cũng càng nóng hơn, ngồi trong xe không mở điều hòa đơn giản là không chịu nổi."Tiểu Viễn anh nói, " Tần Chi Ngộ dùng khuỷu tay húc húc Tiểu Viễn, đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình: "Chúng ta theo cách chơi trung đơn cốt lõi có được không?""Tôi biết sao được, thi đấu mùa hạ còn chưa bắt đầu." Tiểu Viễn tay trái chống cằm, trộm nhìn thoáng qua Thời Thâm phía trước: "Ông chủ vừa lên sân tôi cứ có cảm giác sợ hãi, thật không phải là tôi diễn anh ấy, cứ cảm thấy tôi không bảo vệ anh ấy đánh, anh ấy sẽ trừ lương tôi.""Cậu đánh không tốt anh ấy mới trừ lương bạn." Tần Chi Ngộ nói.Có lẽ là trong xe có huấn luyện viên và ông chủ nên không khí trong xe đặc biệt nặng nề, giống như Tần Chi Ngộ cùng Tiểu Viễn nhỏ giọng trộm nói chuyện rất ít.Như là cả lớp ngoại học sinh tiểu học đi chơi dã ngoại, bởi vì có giáo viên chủ nhiệm nên không dám nói chuyện, vừa ngoan vừa sợ.Trong không khí như thế này, Tần Chi Ngộ tay nắm lấy tay cầm trước ghế, điều hòa không khí thổi không lâu đã ngủ gật.Giấc ngủ trưa này coi như là bù lại những gì không ngủ được đêm qua.Trong mơ Tần Chi Ngộ mơ thấy cúp mùa hè bay trước mặt, cậu chạy theo sau, chạy đến mức giày cũng rách, may mà cuối cùng cũng đuổi kịp.Cậu ôm cúp vừa ôm vừa sờ, chính là không rời ra được, giây sau cúp biến thành không khí biến mất.Cậu bừng bỉnh, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách quen thuộc.Thời Thâm chắp tay sau lưng, trên cao nhìn xuống cậu, phát huy tối đa khí chất người trên của anh. Bên trong xe người khác hẳn là đã xuống xe hết rồi, nên trống vắng."Ông chủ?"Tần Chi Ngộ xoa xoa mắt ngái ngủ, muốn làm cho mình tỉnh táo lại.Kết quả Thời Thâm bất ngờ từ sau lưng lấy ra cúp thi đấu mùa hè, đưa đến trước mặt cậu, Tần Chi Ngộ bị ánh vàng của cúp đâm vào mắt không mở ra được.Chỉ nghe Thời Thâm lạnh giọng nói: "Cúp này không có tôi, cậu đừng mơ lấy được."Tần Chi Ngộ: ?"Đừng ngủ nữa, đến rồi!" Tần Chi Ngộ bỗng nhiên nghe bên tai trái truyền đến tiếng Tiểu Viễn, anh mở mắt, vừa lúc thấy Tiểu Viễn sắc mặt táo bón nhìn anh.Hóa ra đoạn vừa rồi vẫn là mơ.Tần Chi Ngộ nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía trước, thấy cửa xe mở toang, nhưng người muốn xuống xe lại dừng lại, biểu hiện kinh ngạc, ánh mắt dừng lại ở mặt cậu.Thực ra không chỉ cậu, những người trong xe cũng đều có biểu hiện như vậy.Ngay cả ông chủ người ngồi ở hàng ghế trước cũng quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách nhạt màu không thể nhìn ra cảm xúc, như là đựng một ly rượu trong suốt không có gợn sóng."Thất thần cái gì, xuống đi!" Hình Thiên không nhìn được nữa, mở miệng thúc giục đội viên thanh huấn không quen biết đó.Không khí trong xe lúc này mới như là lưu động, người trong xe một người tiếp một người xuống xe.Tần Chi Ngộ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, vừa lúc cùng hàng với Thời Thâm ngồi ở hàng ghế đầu.Cậu bước một bước, ý muốn để ông chủ xuống trướcNhưng Thời Thâm không theo ý cậu mà xuống, bước chân vừa bước ra một bước, lại quay đầu lại, thần sắc khó lường nhắc nhở: "Về sau đừng thức khuya nữa.""Vâng ông chủ." Tần Chi Ngộ lập tức đáp lại.Xuống xe, Tần Chi Ngộ kéo góc áo Tiểu Viễn, ngước mắt thấp giọng hỏi: "Vừa rồi trên xe có xảy ra chuyện gì không?"Mặt của Tiểu Viễn thay đổi nhiều lần, dường như không muốn nhắc lại chuyện này, nhưng không lay chuyển được Tần Chi Ngộ quấn lấy hỏi, ấp úng trả lời: "Cậu đang ngủ gọi ông chủ, to lắm, mọi người cả xe đều nghe được."Tần Chi Ngộ: "......"Nhớ lại biểu tình của những người trong xe, cậu bỗng nhiên không còn thèm ăn bữa này nữa. Nếu không cứ coi như không có người như cậu đi.Trách không được ông chủ nhắc nhở cậu về sau đừng thức đêm."Aiiii, nhưng cũng không cần lo lắng quá," Tiểu Viễn thấy mặt Tần Chi Ngộ không mấy tốt, lại đến an ủi cậu: "Dù sao người trong căn cứ cũng đều biết bạn thích......kính trọng ông chủ, mơ gọi tên ông chủ cũng không lạ."Tần Chi Ngộ không cảm thấy được an ủi gì.Cậu như là xác sống, bị Tiểu Viễn kéo đến ghế của đội một.Nơi ăn tối mà Thời Thâm chọn cũng rất xa hoa, phòng riêng không chỉ rộng rãi mà còn trang trí rất cao cấp.Đèn trần pha lê phát ra ánh sáng màu bạc vàng, quanh bàn tròn bằng gỗ đàn hương, xếp một vòng ghế da màu kem, rèm cửa màu đỏ đậm nặng nề che khuất của sổ sát đất.Bên cửa sổ ngồi một thanh niên cúi đầu chơi game, cánh tay màu đồng đặt ở trên bàn ăn, ngón tay thon dài với những đốt ngón tay rõ ràng đang cầm thân điện thoại thân máy bay, tóc đuôi sói màu đen hơi dài bị mũ lưỡi trai nén lại, đuôi tóc nhuộm một chút màu vàng."Đây không phải là đại minh tinh Vân Thượng YSG Trường Tinh sao?" Gia Gia vỗ vỗ tay, quái gở nói: "Mũ lưỡi trai cộng khẩu trang màu đen, có phải còn thiếu kính mắt màu đen không? Làm sao, sợ bị cẩu tử chụp lén à?"*Tóc đuôi sói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co