Truyen3h.Co

Dm Edit Doan Menh

Chương 53: Hội thảo 04 - "Anh phản ứng kiểu gì vậy?"

Hạ Chu đứng dậy, bước sang một bên, Phùng Lộc Xuân tiến đến chỗ trống, nhưng không ngồi ngay lập tức.

Ông đứng ở lối đi, tháo kính râm đặt lên bàn, sau đó quay mặt về phía Dương Kỷ Thanh, chắp tay xin lỗi, "Dương tiên sinh, trước đây là tôi mắt mờ, nhầm ngọc quý thành đá cuội, trước tiên xin lỗi cậu ở đây."

Dương Kỷ Thanh nhìn vào mắt Phùng Lộc Xuân, vừa nghĩ rằng ông này không bị mù, vừa đáp lễ chắp tay, hỏi: "Ông Phùng, nếu bây giờ tôi tha thứ cho ông, có phải là ông sẽ không đấu với tôi nữa?"

Phùng Lộc Xuân nói những lời trước đó, mặc dù giọng điệu không tốt, nhưng không có ý xúc phạm người, Dương Kỷ Thanh không để tâm, thực ra không có chuyện tha thứ hay không tha thứ. Vấn đề là nếu anh không để tâm, Phùng Lộc Xuân có đấu với anh không? Nếu Phùng Lộc Xuân không đấu với anh, kế hoạch "hưởng lợi từ danh tiếng của Phùng Lộc Xuân" của anh không phải là thất bại sao!

Phùng Lộc Xuân vén tà áo ngồi xuống, "Tôi nói luôn giữ lời. Tôi đã nói rằng sau khi cậu thắng đệ tử của tôi, tôi sẽ giao đấu với cậu, đương nhiên sẽ không nuốt lời."

Dương Kỷ Thanh lập tức yên tâm, cười tươi nói: "Ông Phùng không cần xin lỗi tôi, đó không phải là lỗi của ông Phùng. Chủ yếu là do tôi quá xuất sắc, vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường."

Phùng Lộc Xuân: "..." Ông thừa nhận rằng năng lực tiên đoán của Dương Kỷ Thanh là phi thường, nhưng nghe câu này sao mà muốn đánh ghê chứ?

Dương Kỷ Thanh hài lòng thu hồi ánh nhìn từ Phùng Lộc Xuân, quay sang những thuật sĩ xung quanh, muốn xem ai sẽ đứng ra nhờ tiên đoán. Nhưng khi anh quay đầu lại, không thấy ai chủ động đứng ra, mà tất cả đều đang nhìn Phùng Lộc Xuân.

"Ừm? Sao thế?" Phùng Lộc Xuân nhìn những thuật sĩ không có động tĩnh, nhíu mày.

"Ông Phùng, ngài nhìn thấy à?" Một thuật sĩ trẻ đứng ở hàng đầu, sau khi nhìn vào mắt Phùng Lộc Xuân, khô khan thay mặt mọi người hỏi.

Dương Kỷ Thanh bừng tỉnh, thì ra không chỉ mình anh không biết Phùng Lộc Xuân không mù!

"Tất nhiên là nhìn thấy." Phùng Lộc Xuân đáp.

"Vậy tại sao ngài lại luôn đeo kính râm?" Một thuật sĩ khác hỏi.

"Sư phụ tôi dị ứng phấn hoa, mấy ngày nay mắt luôn đỏ, nên mới đeo kính râm." Phùng Lộc Xuân không lên tiếng, Hạ Chu lên tiếng, thay mặt sư phụ có chút khó xử trả lời.

Mọi người rướn cổ nhìn kỹ mắt Phùng Lộc Xuân, thấy rằng mắt ông thực sự vẫn còn vằn đỏ bất thường.

"Nghe nói người có năng lực tiên đoán sẽ thiếu một trong năm: mồ côi, góa bụa, cô độc, tật nguyền, đa số biểu hiện ở khuyết tật cơ thể, chúng tôi còn tưởng mắt của Phùng lão cũng..."

"Năng lực tiên đoán của một người không liên quan đến việc bọn họ thiếu một trong năm cái này, đó là lời đồn của những kẻ lừa đảo giang hồ." Phùng Lộc Xuân điềm đạm nói, "Là để cho người bình thường đến xem tướng, dựa vào việc thiếu một trong năm này mà nhận định bọn họ là cao nhân. Đa số biểu hiện ở mặt này, chỉ vì khuyết tật cơ thể, người bình thường cũng có thể nhận ra ngay."

"Thì ra là vậy..."

"Còn nữa, nếu một người tiên đoán, cơ thể có khuyết tật, không phải do gặp tai nạn không may, thì đa phần là do bọn họ dựa vào khả năng tiên đoán mà làm việc ác, bị cắn trả." Dương Kỷ Thanh chống mặt ngồi bên cạnh bổ sung.

"Còn ai muốn xem tướng không?" Phùng Lộc Xuân gõ bàn nói, "Nếu không ai muốn xem, tôi sẽ ra ngoài tìm người với Dương tiên sinh."

"Không không không, tôi muốn xem!"

"Còn tôi! Còn tôi!"

Những thuật sĩ xung quanh tỉnh lại, đồng loạt hưởng ứng.

Cách thi đấu lần này có chút điều chỉnh, Phùng Lộc Xuân và Dương Kỷ Thanh sẽ cùng tiên đoán cho một người, sau khi xem xong sẽ viết kết quả tiên đoán của mình lên giấy, rồi phân định thắng thua.

Sau khi xem xong ba người, Phùng Lộc Xuân đặt bút xuống, không tiếp tục tiên đoán nữa.

"Tôi thua." Phùng Lộc Xuân mở miệng nhận thua.

Ba lần tiên đoán, kết quả tiên đoán của ông, tự nhận đã đủ chi tiết, nhưng vẫn không bằng đáp án của Dương Kỷ Thanh. Hơn nữa, ông dùng cách tiên đoán mà mình giỏi nhất là bát tự, cách tiên đoán của Dương Kỷ Thanh lại do người khác chỉ định ngẫu nhiên tại chỗ. Thắng bại rõ ràng, ông thua tâm phục khẩu phục.

"Đa tạ." Dương Kỷ Thanh lịch sự nói.

"Tôi không nhường cậu chút nào." Phùng Lộc Xuân cười khẩy, đeo kính râm đứng dậy, "Phải nói nhường, e rằng là Dương tiên sinh nhường Phùng mỗ mới đúng?"

Dương Kỷ Thanh cười nhẹ không nói, Phùng Lộc Xuân cũng không truy hỏi, giơ tay ra hiệu cho đệ tử đỡ, đi sang một bên nghỉ ngơi.

"Cậu nhường ông ấy à?" Nhậm Triều Lan từ bàn bên cạnh lấy một chai nước khoáng, mở nắp, đưa cho Dương Kỷ Thanh.

"Chỉ nhường chút thôi." Dương Kỷ Thanh nhận lấy chai nước Nhậm Triều Lan đưa, ghé sát bên cạnh thì thầm, "Phải kính già yêu trẻ mà!"

"Là kính già hay yêu trẻ?" Nhậm Triều Lan hỏi.

"... Coi như là yêu trẻ đi." Nói về tuổi, anh phải lớn hơn Phùng Lộc Xuân mấy trăm tuổi.

Dương Kỷ Thanh uống một ngụm nước, ánh mắt rơi vào những thuật sĩ đang tụ tập gần đó.

Sau khi Phùng Lộc Xuân đứng dậy rời đi, một nửa thuật sĩ xung quanh giải tán, một nửa còn lại vẫn ở đó, hăng hái thảo luận về cuộc giao đấu giữa hai người.

Dương Kỷ Thanh sờ cằm, lộ ra vẻ hài lòng. Có nhiều người thảo luận như vậy, anh đã thành công "hưởng lợi từ danh tiếng của Phùng Lộc Xuân". Những người này bây giờ đang thảo luận tại hội trường, sau này đa phần cũng sẽ kể lại chuyện này với bạn bè trong giới huyền thuật, tiến trình nổi danh trong giới huyền thuật của anh đã bắt đầu.

"Này, Dương tiên sinh, anh có thể xem tướng giúp tôi không?" Một phụ nữ trẻ tiến tới hỏi thăm, "Tôi có thể trả phí."

"Được tham gia hội giao lưu này cũng là có duyên, tôi có thể xem miễn phí cho cô." Dương Kỷ Thanh rất hào phóng nói.

"Dương tiên sinh, có thể xem cho tôi không?"

"Còn tôi nữa."

"Vậy chiều nay tôi sẽ xem tướng miễn phí cho mọi người, ai muốn xem có thể xếp hàng." Dương Kỷ Thanh nói to. Dù sao anh cũng rảnh rỗi, xem tướng cho các thuật sĩ này cũng tốt, có thể củng cố danh tiếng.

Suốt buổi chiều hoạt động giao lưu tự do, Dương Kỷ Thanh đều bận rộn xem tướng. Ban đầu là các thuật sĩ được mời tham gia hội giao lưu nhờ anh xem, sau đó các nhân viên của Cục Điều Tra Đặc Biệt cũng lần lượt nhờ anh xem. Khi hoạt động giao lưu tự do kết thúc, Dương Kỷ Thanh gần như đã quen biết hết các thuật sĩ và nhân viên trong hội trường.

Kết thúc hoạt động giao lưu tự do, ngày đầu tiên của hội giao lưu huyền thuật cũng khép lại, các thuật sĩ tham dự có thể tự do sắp xếp hoạt động.

Khi ra khỏi hội trường, trời đã sẩm tối, nhiều người chọn đi thẳng đến nhà hàng khách sạn để ăn tối.

Ăn tối tại nhà hàng khách sạn, Cục Điều Tra Đặc Biệt sẽ chi trả, nếu ra ngoài ăn thì phải tự túc. Nhưng ăn một bữa đơn giản cũng không tốn nhiều tiền, Dương Kỷ Thanh muốn ra ngoài dạo chơi nên đề nghị ra ngoài ăn.

Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan lên lầu trước, vào phòng khách sạn do Cục Điều Tra Đặc Biệt đặt để rửa mặt, sau đó mới cùng nhau xuống lầu.

Khi vừa ra khỏi thang máy ở tầng một, Dương Kỷ Thanh nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc ở khu vực nghỉ ngơi tầng một.

Người này không ai khác chính là Thôi Chấn Thư, người đã ngồi cùng hàng với bọn họ vào buổi sáng hôm nay, đã cố gắng tán tỉnh anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Lúc này, Thôi Chấn Thư đang ngồi trên ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, nói chuyện với một nhân viên phục vụ nam đẹp trai, nhìn vào thái độ lả lơi của anh ta, có lẽ không phải đang nói chuyện nghiêm túc.

Dương Kỷ Thanh liếc nhìn Thôi Chấn Thư một cái, sau đó theo Nhậm Triều Lan ra khỏi cổng khách sạn.

Thành phố B là kinh đô của 400 năm trước, Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan quen thuộc với kinh đô của 400 năm trước, nhưng không quen thuộc với thành phố B đã trải qua 400 năm sau. Vì vậy, nhà hàng ăn tối cuối cùng là do hỏi ý kiến Nhậm Du.

Nhậm Du là người bản xứ ở thành phố B, tự mình giỏi nấu ăn, nhà hàng mà anh ta giới thiệu đương nhiên cũng không tệ, Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan ăn rất hài lòng.

Sau bữa tối, Nhậm Triều Lan cùng Dương Kỷ Thanh đi dạo một vòng trên phố, sau đó nhận được tin nhắn từ Nhậm Thiếu Trạch.

Nhậm Thiếu Trạch: Tối nay hồ Hải Giác ở phía bắc thành phố sẽ bắn pháo hoa, thích hợp cho các cặp đôi check-in.

"Đi xem pháo hoa không?" Nhậm Triều Lan đặt điện thoại xuống, hỏi Dương Kỷ Thanh đang đứng xếp hàng mua trà sữa ở trước cửa hàng.

"Đi chứ! Pháo hoa bây giờ đẹp hơn nhiều so với thời của chúng ta, tôi chỉ nhìn thấy trên TV, chưa bao giờ thấy trực tiếp." Dương Kỷ Thanh nói, "Nhưng nếu đi xem pháo hoa, tôi phải về khách sạn lấy điện thoại đã, lúc nãy để quên trong phòng, bức tượng gỗ chứa âm hồn mèo đen treo trên điện thoại, không mang theo bên mình cảm giác sẽ bỏ lỡ manh mối về Lệnh Trảm."

"Vậy tôi đi cùng cậu về khách sạn lấy điện thoại nhé?"

"Tôi tự về lấy được rồi, từ đây đến khách sạn chỉ vài bước. Anh ở lại đây xếp hàng mua trà sữa, sắp đến lượt rồi, không thể bỏ công!" Dương Kỷ Thanh đẩy Nhậm Triều Lan trở lại hàng, sau đó quay người nhanh chóng bước về phía khách sạn.

Khách sạn bọn họ ở thực sự rất gần cửa hàng trà sữa, Dương Kỷ Thanh đi hơn mười phút là đến khách sạn. Anh bước vào phòng mình, lấy điện thoại để trên giường, lấy bức tượng gỗ mèo đen vào túi, rồi ra khỏi phòng.

Vừa bước ra khỏi phòng, Dương Kỷ Thanh thấy Thôi Chấn Thư đứng trước cửa phòng của Nhậm Triều Lan ở phòng kế bên.

Dương Kỷ Thanh đóng cửa phòng, đánh giá Thôi Chấn Thư từ trên xuống dưới. Thôi Chấn Thư mặc quần áo khác so với lúc anh nhìn thấy ở khu vực nghỉ ngơi khách sạn khi ra ngoài ăn tối, rõ ràng mới thay đồ chưa lâu.

Lúc này Thôi Chấn Thư mặc quần tây trắng và áo sơ mi tím, cúc áo sơ mi mở ba nút, lộ ra đường nét cơ bắp ngực mờ mờ ảo ảo.

"Cậu làm gì ở đây?" Dương Kỷ Thanh nhìn Thôi Chấn Thư hỏi.

"Tôi đến tìm Nhậm Triều Lan, anh ấy ở phòng này đúng không?" Thôi Chấn Thư cười nói.

"Cậu tìm Nhậm Triều Lan làm gì?" Dương Kỷ Thanh hỏi ngược lại.

"Tôi muốn theo đuổi anh ấy, tiếc là tôi hẳn là sẽ không thể theo đuổi được." Thôi Chấn Thư nháy mắt với Dương Kỷ Thanh, "Vì vậy, tôi muốn thử xem có thể vui vẻ với anh ấy một đêm không."

Sắc mặt của Dương Kỷ Thanh lập tức lạnh lẽo.

Thôi Chấn Thư thích đùa cợt người khác anh không quan tâm, nhưng anh không thích đối phương đùa cợt đến Nhậm Triều Lan.

"Sao anh lại phản ứng như vậy?" Thôi Chấn Thư không hiểu, "Tôi biết Nhậm Triều Lan thích anh, nhưng anh không thích đàn ông, tôi rất giỏi trong việc đoán định xu hướng tình dục của người khác. Anh đã không thích anh ấy, chẳng lẽ còn muốn giữ không cho người khác đến gần sao?"

"Nhậm Triều Lan không phải là người cậu có thể chạm vào." Dương Kỷ Thanh lạnh lùng nói.

Nhậm Triều Lan thích đàn ông, nhưng Thôi Chấn Thư thì không được, loại người lả lơi như vậy, không xứng với Nhậm Triều Lan.

"Có chạm được hay không, phải do Nhậm Triều Lan quyết định chứ? Chuyện này tôi luôn tôn trọng nguyên tắc đôi bên tự nguyện, sẽ không ép buộc anh ấy. Anh và anh ấy không phải là người yêu, anh có phải là đang quản hơi rộng rồi không?" Thôi Chấn Thư bỏ tay vào túi, tiến đến trước mặt Dương Kỷ Thanh, nhìn chằm chằm anh một lúc rồi đột nhiên nói, "Có phải anh đã bị Nhậm Triều Lan bẻ cong rồi hay không?"

"Không." Dương Kỷ Thanh lập tức phủ nhận.

"Thật sự không phải à? Nếu anh thực sự bị bẻ cong, thì nhất định phải cân nhắc đến tôi nhé? Thực ra tôi rất thích ngoại hình của anh." Thôi Chấn Thư một tay chống lên cửa bên tai Dương Kỷ Thanh, nửa ôm Dương Kỷ Thanh trong cánh tay.

Tác giả có điều muốn nói:

Xin lỗi, tháng 8 tôi bị nhiều phiền toái ngoài đời, không có tinh thần viết, tần suất cập nhật có lẽ sẽ không cứu vãn được nữa.

Cam đoan sẽ hoàn thành, không bỏ dở.

Nếu không kiên nhẫn đợi cập nhật, có thể để dành chờ hoàn thành.

_________________

2469 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co