Truyen3h.Co

Dm Edit Dung Danh Thuc Ma Vuong Cach Vach

Muốn tách nước mắt Auretta khỏi dòng dung nham của núi lửa Trụy Thần, phải ném mười bảy loại nguyên liệu quý hiếm vào hồ dung nham theo từng giai đoạn, rồi rót ma lực liên tục, chưng cất, chiết tách.

Quá trình này kéo dài suốt hai mươi tám ngày, Rociel phải ngồi trên một tảng đá cạnh hồ dung nham, không thể rời nửa bước.

Nhiệt độ ở nơi đó quá cao, pháp thuật hạ nhiệt của hắn cũng không đủ để cản lại hoàn toàn, mồ hôi tuôn như suối trên trán.

Chúc Minh Tỉ dùng khăn lạnh lau mồ hôi cho hắn: "Để tôi ra ngoài đợi ngài nhé."

Rociel cau mày tỏ vẻ không vui.

Chúc Minh Tỉ: "Nơi này nóng quá, tôi ở lại thì ngài sẽ phải chịu nóng gấp đôi vì còn có cả pháp thuật Joa. Tôi ra ngoài rồi, ngài sẽ dễ chịu hơn."

Rociel: "Ta không thấy nóng."

Mà lúc hắn nói vậy, trên đầu vẫn đang bốc khói trắng nghi ngút.

Chúc Minh Tỉ bật cười, xoa xoa gò má đỏ bừng của hắn: "Tôi sẽ dùng Thánh khí quan sát ngài từ bên ngoài. Muốn nói gì với tôi thì cứ nói, tôi nghe thấy. Tôi sẽ thỉnh thoảng vào thăm, hoặc gửi tin nhắn cho ngài, được chứ?"

Rociel hơi giãn mày, nhưng trông vẫn còn hơi không cam tâm.

Chúc Minh Tỉ ghé lại hôn nhẹ hắn: "Ngoan, tôi không nỡ nhìn ngài chịu khổ."

"...Ừm."

Rociel rốt cuộc cũng chịu đồng ý.

Rời khỏi núi lửa Trụy Thần, Chúc Minh Tỉ dùng pháp thuật dựng một căn nhà gỗ nhỏ ở gần đó, lại chuyển một bàn thí nghiệm ma pháp từ thị trấn gần nhất về.

Cậu đặt quả cầu thủy tinh ở góc bàn, chuyên tâm điều chế dược, chỉ ngẩng đầu mỗi khi Ma Vương trong quả cầu lên tiếng.

Cứ thế theo dõi và nhắn tin đơn phương suốt ba ngày, đến ngày thứ ba, Rociel không chịu nổi nữa.

Chiều hôm ấy, Chúc Minh Tỉ vừa bày bữa tối ra, Rociel đã sốt sắng chộp tay cậu, vẽ lên mu bàn tay một trận pháp.

"Cái gì đây?" Chúc Minh Tỉ hỏi.

"Trận truyền âm trên mu bàn tay." Rociel giơ tay mình lên, trên đó cũng có một trận y hệt, "Ta vừa phát minh ra đó. Như vậy bất kể em đi đâu, ta đều nghe được giọng em. Cái pháp trận này còn có thể tạm tắt hoặc chặn âm, nhưng em không được chặn ta đâu đấy."

...Gọi điện thoại bằng pháp thuật à.

Chúc Minh Tỉ uể oải liếc hắn.

Rociel không hiểu: "Sao lại nhìn ta kiểu đó?"

Chúc Minh Tỉ thở dài: "Tôi đang nghĩ quả nhiên Rociel là ma pháp sư thiên tài mà."

Rociel hừ một tiếng, nhắm mắt, chờ Chúc Minh Tỉ hôn mình.

Chúc Minh Tỉ mỉm cười, tiến tới hôn nhẹ lên môi hắn.

"A Tỉ, em đang điều chế thuốc gì vậy? Sao điều mãi mà chưa xong?"

Sau một lúc dài nghe tiếng chai lọ va chạm, cuối cùng Rociel không nhịn được nữa.

Giọng hắn truyền ra từ trận âm, tay Chúc Minh Tỉ thoáng khựng lại, rồi tiếp tục công việc: "Là thuốc hạ nhiệt có thể kháng cự nhiệt độ của núi lửa Trụy Thần."

Rociel: "...Ồ. Em điều chế lâu vậy mà không nghỉ."

Chúc Minh Tỉ: "Muốn làm xong sớm, để vào trong với ngài."

Rociel liền im lặng.

Nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn nghe thấy tiếng thở không ổn định của hắn.

Một lúc lâu sau, Rociel mới khẽ khàng mở miệng: "A Tỉ... ta đói rồi, muốn ăn."

Mặt trời lúc này vẫn treo giữa trời, không phải trưa cũng chẳng phải tối, nhưng Chúc Minh Tỉ không từ chối, rất nhanh đã mang hộp cơm vào núi lửa Trụy Thần.

Chỉ là vừa mới bước vào, đã bị một luồng ma lực kéo tới, Rociel lập tức ôm chầm lấy cậu, ngẩng đầu hôn tới tấp.

Ba tiếng sau, Chúc Minh Tỉ mới dỗ được hắn ổn định lại, đôi môi hôn đến tê rần mới rời khỏi núi lửa Trụy Thần, nghỉ ngơi chút rồi lại trở về bàn thí nghiệm tiếp tục điều chế thuốc.

Nếu lúc này Rociel dùng thuật Tinh Linh Tuy Quang mà nhìn cậu—

Hắn sẽ thấy rõ đầu mối—

Trên đời này, thuốc hạ nhiệt đều có màu lam nhạt như băng.

Còn trên bàn của Chúc Minh Tỉ, lại là hơn trăm bình thuốc đủ sắc độ đỏ khác nhau.

Mãi đến khi việc tách nước mắt Auretta được tách ra hoàn tất, Chúc Minh Tỉ vẫn không điều chế thành công thuốc hạ nhiệt.

"...Có phải tôi vô dụng quá không." Chúc Minh Tỉ mím môi.

Rociel chưa từng thấy cậu như vậy, tim như thắt lại, lập tức kéo cậu vào lòng, vụng về an ủi.

"Không phải," hắn nói, "em đã rất giỏi rồi, chỉ là thuốc này quá khó chế tạo thôi."

Hắn buông cậu ra, nhìn thẳng vào mắt cậu: "A Tỉ là dược sư thiên tài."

Chúc Minh Tỉ nhẹ nhàng hỏi: "Vậy so với ngài thì sao?"

Rociel còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, Chúc Minh Tỉ đã bật cười cắt ngang: "Thôi được rồi, ngài còn thật sự muốn so à. Tôi hỏi chơi thôi... À đúng rồi, nước mắt Auretta có dùng được chưa?"

"Vẫn còn hơi nóng." Rociel đưa lọ chất lỏng đã chiết ra, "Nhưng có thể uống rồi."

"Đẹp quá, màu vàng..."

"Cho nên mới gọi là Thánh thủy lưu kim."

Rociel nhìn chằm chằm lọ thuốc trong tay Chúc Minh Tỉ, hơi thở dần chậm lại, ánh mắt rực sáng, nhưng sâu trong đó lại ẩn giấu một tia căng thẳng khó thấy.

Chúc Minh Tỉ cụp mắt xuống, đầu ngón tay khẽ lăn tròn lọ thuốc, trong đó chỉ có một giọt nhỏ bằng móng tay, màu vàng nhạt.

Cậu ngửa đầu, uống cạn.

Thánh thủy lưu kim, cậu từng uống rất nhiều.

Trước đây, chỉ cảm thấy ngọt ngào thơm mát, uống vào thì hồi sức, ngoài ra không có gì khác.

Nhưng lần này, không biết vì sao, chất lỏng ấm áp ấy vừa rơi vào cổ họng, Chúc Minh Tỉ liền thấy choáng váng trong khoảnh khắc, thân thể khẽ run, thậm chí còn nghe thấy một giọng nữ vang lên gọi mình.

Chúc Minh Tỉ lắc đầu lấy lại tinh thần, liền thấy Rociel đang nắm lấy cổ tay mình, cúi đầu nhìn cánh hoa trên tay cậu.

Còn cậu thì cúi mắt, nhìn vào hắn.

Cậu thấy hàng mi Rociel khẽ run, hơi thở rối loạn, rồi đôi môi hắn chầm chậm cong lên, như một chiếc thuyền nhỏ.

Rociel ngẩng đầu nhìn cậu, mắt sáng rực, giọng vui vẻ: "A Tỉ, thành công rồi!"

Chúc Minh Tỉ lúc này mới dời mắt xuống cổ tay mình.

Mười cánh hoa đỏ, một trăm năm tuổi thọ, trường thọ trăm năm.

Cậu chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn về khuôn mặt Rociel.

"Ừ, thành công rồi."

Chúc Minh Tỉ cũng khẽ mỉm cười.

Cậu đã thắp sáng những vì sao trong mắt người yêu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co