Truyen3h.Co

Dm Edit Dung Danh Thuc Ma Vuong Cach Vach

"Tại sao ngươi lại muốn vào học viện Thánh Quang?"

Tại lễ khai giảng, khi hiệu trưởng râu xanh đang hùng hồn phát biểu trên lễ đài, Ma Vương hỏi Chúc Minh Tỉ như vậy.

"Không phải ngài thấy lúc sáng nay rồi à?" Chúc Minh Tỉ đáp, "Nếu tôi không vào học viện Thánh Quang, thì sẽ gặp cả đống kẻ ngoài kia muốn biến tôi thành nô lệ giống như Bellis."

Ma Vương cau mày: "Chỉ vì vậy?"

"Dĩ nhiên không chỉ thế," Chúc Minh Tỉ nhìn về phía hiệu trưởng, mỉm cười đầy kỳ vọng, "Ngài nghe đi."

Bài phát biểu của hiệu trưởng đang vào phần cao trào.

Bên dưới là những gương mặt thanh xuân ngẩng lên lắng nghe, đôi mắt từng người đều sáng rực.

Hiệu trưởng: "...Tại nơi đây, cho dù em là nhân loại thuần túy, em vẫn có thể trở thành pháp sư trung cấp, thậm chí pháp sư cao cấp. Mà những học sinh xuất sắc nhất, sẽ nhận được một lệnh bài bảo vệ được đích thân pháp sư cấp Thánh chế tạo, có thể cứu mạng em vào lúc nguy cấp..."

"Lệnh bài bảo vệ của cấp Thánh?" Ma Vương cười nhạt khinh thường. "Ta có thể cho ngươi thứ tốt hơn, lại còn có ma pháp Joa..."

"Nhưng ngài sẽ không cho tôi." Chúc Minh Tỉ mỉm cười cắt lời hắn. "Ngài ở lại đây bây giờ chỉ là để truy lùng kẻ thù chung của hai ta. Một khi kẻ đó chết hoặc bị trục xuất, ngài sẽ rời khỏi tôi. Và một khi tìm ra giải pháp cho ma pháp Joa và ước định năm ngày, ngài sẽ lập tức giải trừ ràng buộc."

"Vì hiện tại, ngài không yêu tôi. Cũng không có lý do gì để bảo vệ tôi nhiều hơn, đúng không?"

Ma Vương khựng lại.

Chúc Minh Tỉ thì hơi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hắn.

Gương mặt cậu bình thản và ôn hòa, như bờ hồ se se lạnh vào đầu xuân.

"...Đúng vậy."

Ma Vương quay đầu đi, giọng lạnh băng:

"Dĩ nhiên ta sẽ không làm vậy."

Sau lễ khai giảng, tâm trạng của Ma Vương đại nhân vẫn không lấy gì làm vui vẻ.

Vừa vào lớp, hắn đã nằm bò ra bàn ngủ, chuông vào học vang lên cũng chẳng buồn dậy.

Chúc Minh Tỉ cũng không gọi hắn.

Tiết đầu tiên là Ma khí học, Chúc Minh Tỉ vừa lấy sách giáo khoa ra thì xung quanh bỗng rộ lên một tràng xôn xao.

"Là pháp sư cấp Thánh Demily kìa!"

"Trời ơi! Không ngờ là cô ấy!"

"Đẹp quá trời luôn..."

"Nghe nói cô ấy đang bệnh mà..."

Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy người vừa bước vào lớp là một Tinh Linh lai, mái tóc đỏ rực, đôi mắt tím sâu thẳm, trông vừa thần bí lại vừa xinh đẹp. Chỉ là làn da cô hơi nhợt nhạt, cổ tay mảnh khảnh, khiến quả cầu pha lê màu hồng mà cô nâng trong tay trông lớn đến lạ, như thể chỉ chực đè bẹp cô.

Dáng người cô tuy gầy yếu, nhưng bước chân lại dứt khoát lanh lẹ. Cô đặt quả cầu lên bục giảng, dùng cây bút dài gõ "cốc cốc" mấy cái lên bàn, cả lớp lập tức im phăng phắc.

"Chào các học viên pháp sư sơ cấp, cô là Demily, pháp sư cấp Thánh. Từ hôm nay, tôi cô phụ trách dạy các em cách nhận biết và sử dụng ma khí."

Vừa tự giới thiệu, cô vừa cầm phấn viết lên bảng đen.

Thế nhưng viết được nửa chừng, tay cô đột nhiên khựng lại.

Cô nắm viên phấn, xoay người, giọng trầm xuống:

"Trong lớp của cô, cô hy vọng mọi học sinh đều nghiêm túc học hành. Cô không muốn có bất kỳ ai lơ đãng, nói chuyện riêng hay ngủ gật."

Tim Chúc Minh Tỉ lập tức siết chặt.

Quả nhiên—

Chỉ giây sau, một viên đầu phấn mang theo tiếng gió vun vút bay thẳng về phía đầu Ma Vương!

Bốp!

Chúc Minh Tỉ vươn tay, xòe lòng bàn tay ra bắt gọn viên phấn đang lao đến!

"Xin lỗi cô giáo," Chúc Minh Tỉ thu tay về, đứng dậy, lễ phép cúi người nhận lỗi, "Tối qua Ma Vương đột nhập vào ký túc xá của chúng em, bạn Otis bị dọa không ngủ được cả đêm."

"Ma Vương?!"

"Cứ tưởng bọn họ nói chơi, hóa ra Ma Vương thật sự đến đấy à..."

"Bị dọa vậy mà vẫn lên lớp học được, quá đỉnh luôn..."

Cả lớp lập tức rì rầm bàn tán.

Sắc mặt Demily cũng lập tức thay đổi.

Mà đúng lúc này, người vừa bị bàn tán ầm ĩ là bạn học Ma Vương, rốt cuộc cũng lề mề ngẩng đầu khỏi bàn.

Cử chỉ và biểu cảm đều lười biếng lười nhác.

Trông chẳng hề giống buồn ngủ hay hối lỗi, trái lại khiến người ta chỉ muốn ném viên phấn vào mặt hắn thêm lần nữa rồi đuổi ra khỏi lớp đứng phạt.

Nhưng khoảnh khắc hắn nhìn thấy Demily, cơ thể hắn bỗng hơi khựng lại, rồi mặt không biểu cảm đứng dậy, quay người rời khỏi lớp học.

"Bạn ấy thật sự bị dọa sợ rồi." Chúc Minh Tỉ nghiêm túc nhấn mạnh một lần nữa.

Demily: "...Vậy em đi theo bạn ấy, đừng để bạn xảy ra chuyện gì."

Chúc Minh Tỉ lại từ chối lời đề nghị của cô: "Không cần đâu ạ. Em nghĩ bạn Otis chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi, còn em thì muốn nghiêm túc nghe giảng."

Cậu thật sự rất hứng thú với tiết Ma khí học này.

Dù sao thì cậu còn có một cái Ma gương bị đánh cắp, chưa tìm ra đầu mối.

Tiếc là tiết học hôm nay lại chỉ nói đến pháp trượng, loại ma khí phổ thông, chưa nhắc gì đến ma khí cao cấp biết nói chuyện.

Chuông tan học vừa vang lên, Chúc Minh Tỉ lập tức thu dọn sách vở, chuẩn bị ra ngoài tìm Ma Vương.

Thế nhưng vừa lúc ấy, các bạn trong lớp lại rộ lên bàn tán khi cô giáo Demily vừa bước khỏi cửa.

"Cô Demily đúng là đẹp thật, bảo sao ông mình vẫn giữ sách giáo khoa ma khí học suốt bao năm không chịu vứt..."

"Cô ấy hơn hai trăm tuổi rồi thì phải?"

"Cùng tuổi với cố vương tử Rociel, đúng không, Phil?"

"Phil?"

"Phil vừa bị cô Demily gọi ra rồi."

"Hai người họ thân lắm à?"

"Tất nhiên! Demily suýt nữa thì thành bác của Phil đấy..."

Động tác thu dọn đồ của Chúc Minh Tỉ đột ngột khựng lại.

"Đừng nói kiểu vậy chứ. Cô Demily đúng là xinh thật, nhưng không có nghĩa là cô ấy xứng với vương tử Rociel..."

"Nhưng cô ấy đúng là vị hôn thê của ngài Rociel mà, nếu không vì ngài ấy gặp tai nạn năm đó..."

Chúc Minh Tỉ rất từ tốn cài lại nút túi vải.

Cuối cùng, Chúc Minh Tỉ tìm thấy Ma Vương ngồi trên một cành cây lớn cạnh tòa nhà giảng dạy.

Ma Vương tựa người lười nhác vào thân cây, nghiêng đầu nhìn về một hướng.

Chúc Minh Tỉ nhẹ nhàng dùng ma pháp ngồi xuống bên cạnh, cũng nhìn theo hướng đó, hỏi: "Ngài đang nhìn vị hôn thê của mình à?"

Ma Vương lắc đầu: "Ta đang nhìn Phil."

Phil và cô Demily đang sánh vai đi cạnh nhau.

Một người tuấn tú, một người mỹ lệ. Hai người sóng bước trông như cảnh tượng tái hiện từ hai trăm năm trước, khiến không ít người xung quanh phải ngoái nhìn.

Ma Vương nhìn theo bóng lưng Phil, bực bội nói: "...Ta nhìn thấy dưới đế giày của Phil có in mặt ta, mà nó lúc nào đi cũng đạp cực mạnh... Ta đang nghĩ có nên cho nó uống thuốc ngủ rồi đưa đi đoàn tụ với cha mẹ nó không."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu thu tầm mắt lại, tựa lưng lên cành cây, thản nhiên hỏi: "Vậy ra cô Demily đúng là vị hôn thê của ngài à? Ma Vương đại nhân, gặp lại vị hôn thê trong lớp học, cảm giác có phải hơi kỳ lạ không? Cho nên ngài mới rời khỏi lớp?"

"Đúng là kỳ thật," Ma Vương cười khẩy, "Ta mà nghĩ đến chuyện nàng còn ngốc hơn cả Anastasia, bằng tốt nghiệp pháp sư sơ cấp phải thi ba lần mới đậu, giờ lại đứng trên bục dạy ta học, ta chỉ muốn cười thôi."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu lặng lẽ nói: "Ồ, ra là gu của ngài hồi nhỏ là kiểu đó ha."

Ma Vương: "Cái gì cơ?"

"Không có gì." Chúc Minh Tỉ thi triển ma pháp nhảy xuống đất, phủi bụi trên áo, "Trễ rồi, tôi đi ăn đây."

"Chúc Minh Tỉ!" Ma Vương đột nhiên gọi cậu.

Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không biểu cảm.

Ma Vương cũng từ trên cây nhảy xuống.

Gió cuốn áo choàng hắn bay phần phật, cả người rơi xuống chậm rãi như một con dơi thả mình trong không trung.

"Chúc Minh Tỉ." Hắn bước tới, vẻ mặt có chút kỳ quái, hỏi: "Ngươi đang không vui à?"

"Không có." Chúc Minh Tỉ nói. "Sao ngài lại hỏi vậy?"

"Đồ nói dối."

Ma Vương chớp mắt:

"Ta thấy ánh mắt ngươi đang chửi ta là đồ nói dối."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu khẽ nhíu mày, thu lại ánh nhìn, chuyển mắt về phía con đường trước mặt.

Ma Vương bước nhanh theo sau bằng đôi chân ngắn.

Nhưng Chúc Minh Tỉ càng lúc càng đi nhanh.

Ma Vương đành đưa tay nắm lấy tay cậu.

"Tại sao nhìn ta như thể ta là kẻ lừa đảo? Ta từng nói gì với ngươi à?" Ma Vương hỏi không buông.

Chúc Minh Tỉ không trả lời.

Thật ra cũng không hẳn là lừa.

Cậu nghĩ.

Mặc dù Ma Vương trong gương, hay nói đúng hơn là Ma Vương tương lai, đã tỏ tình với cậu rất nhiều lần, dường như tình nùng ý mật lắm, nhưng lại chưa từng nhắc đến việc mình có một vị hôn thê.

Nghĩ lại thì, hắn cũng chưa từng nói rõ ràng kiểu "em là mối tình đầu của ta" hay gì đó.

Thôi vậy, người lớn mà, ai chẳng có quá khứ chứ?

Dù Chúc Minh Tỉ thì không.

...

Nhưng...

Quá khứ của Ma Vương thì có liên quan gì đến cậu đâu.

Chúc Minh Tỉ buông tay hắn ra, định nghiêm túc giải thích rằng mình không hề tức giận, cũng chẳng coi hắn là kẻ lừa đảo, thì Ma Vương đã lên tiếng:

"Demily từng là vị hôn thê của ta. Nhưng hai bên rất ghét nhau, đã hủy hôn từ rất sớm rồi."

Ma Vương dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nói:

"Chúc Minh Tỉ, tuy bây giờ ta không có cảm giác gì với ngươi cả. Nhưng nếu trong quá khứ, ta từng nói với ngươi rằng... ta chỉ từng thích mình ngươi, thì đó cũng không phải là lời dối trá."

Hắn nghiêng đầu, giọng nói theo gió tản đi, nhỏ nhẹ như tiếng lá rung, nhưng phần đuôi tai giấu trong mái tóc đen lại hơi đỏ lên.

"Ồ."

Chúc Minh Tỉ vẫn thản nhiên đáp, như thể lời hắn nói chẳng hề làm lòng cậu gợn sóng chút nào.

"Ngài không cần nói mấy chuyện này với tôi đâu." Chúc Minh Tỉ nói.

Ma Vương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cậu.

Chúc Minh Tỉ khẽ cười, kéo vạt áo hắn, giúp hắn tránh một vũng nước phía trước:

"Lát nữa ngài muốn ăn gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co