Dm Edit Dung Danh Thuc Ma Vuong Cach Vach
Sét lại giáng thẳng vào đầu Ma Vương.Nhưng lần này hắn không bị đánh văng xuống nữa, chỉ là đầu hơi chúi xuống, tựa luôn lên vai Chúc Minh Tỉ.Bạch Anh giảm tốc độ, mưa bụi tạt vào mặt Chúc Minh Tỉ.Cậu lập tức tỉnh táo lại.Nhịp thở dần đều trở lại, làn da cũng hạ nhiệt. Hương thơm mê hoặc giờ đây đã nhạt đi, vẫn còn, nhưng không đủ khiến cậu mất trí.Cơn phát tác Mị độc rốt cuộc cũng qua.Cái đầu đang tựa lên vai cậu hơi động đậy. Ma Vương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Chúc Minh Tỉ.Đôi mắt hắn đen láy như hồ xuân, ánh mưa rơi nhẹ càng khiến con ngươi như ánh nước lay động.Chúc Minh Tỉ bất giác dời ánh mắt, dịch người lùi lại chút."...Xin lỗi."Sắc mặt Ma Vương tụt xuống thêm một độ.Hắn cũng quay đi, giọng bình tĩnh: "Không cần xin lỗi. Vừa rồi là do ngươi phát tác Mị độc, phản ứng đó rất bình thường. Người khác phát tác cũng giống hệt ngươi.""Người khác?" – Chúc Minh Tỉ khựng lại – "Ngài từng thấy người khác phát tác Mị độc?"Ma Vương khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt:"Mị độc vốn ẩn sâu trong cơ thể của Mị ma. Ngoài lúc tự bạo để lây truyền cho người khác, bọn chúng cũng có lúc tự phát tác. Lúc đó chúng cũng như ngươi, nhào về phía ta, còn bảo ta là 'người thơm nhất'."Chúc Minh Tỉ: "...Rồi sao nữa?"Ma Vương: "Ta giết hết rồi."Chúc Minh Tỉ: "...""...Ờ." – Cậu cúi đầu, lặng lẽ nắm lấy góc áo Ma Vương để giữ thăng bằng trên lưng rồng.Một lúc sau, cậu lại lên tiếng:"Tôi cảm thấy dịch thể của ngài có tác dụng ức chế Mị độc rất mạnh."Ma Vương nheo mắt nhìn cậu.Chúc Minh Tỉ ngẩng lên, hỏi thẳng: "Ngài có thể... cho tôi một ít máu được không?"Ma Vương: "..."Hắn cười lạnh: "Không.""Cũng phải." – Chúc Minh Tỉ thở dài – "Tôi phát tác quá thường xuyên, nếu lần nào cũng cần máu ngài để kiềm chế sẽ gây tổn hại lớn đến sức khỏe của ngài."Nói rồi, cậu hỏi tiếp: "Vậy trước khi giải trừ ma pháp Joa, ngài có thể... giúp tôi như lúc nãy được không?"Ma Vương nhìn về phía xa, giọng lành lạnh: "Được.""Cảm ơn ngài.""Không cần cảm ơn. Nếu Mị độc không được giải đúng lúc, ngươi chết, ta cũng chết.""Nhưng tôi vẫn cảm ơn."—Hai người nhẹ nhàng, hòa nhã, vui vẻ mà đạt được thỏa thuận, như thể vừa cùng nhau quên sạch lời nguyền công chúa Heidi, quên rằng cứ hôn môi là sẽ bị sét đánh.Mà so với bị sét giáng liên tục thì tổn thương vì mất máu chỉ như muỗi chích.—Bốn đến năm tiếng sau, Bạch Anh đưa cả hai đến gần rừng mê cung Trụy Long rồi vỗ cánh bay mất.Khu rừng quanh năm bị sương mù dày đặc bao phủ, muốn phá sương phải dùng đuốc ma pháp chuyên dụng.Vì vậy các tiệm buôn quanh rừng đều bày bán đủ loại đuốc, giá từ bèo đến chát.Chúc Minh Tỉ bước vào một tiệm, tỉ mỉ chọn lựa một cây đuốc, định trả tiền thì phát hiện Ma Vương đang đứng chết trân trong một góc."Ngài đang xem gì thế?" – Chúc Minh Tỉ vừa đi lại gần vừa hỏi.Ai ngờ tiếng vừa vang lên, Ma Vương như bị điện giật, quay ngoắt lại, gương mặt còn hơi bối rối.Chúc Minh Tỉ lập tức nổi hứng, nghiêng đầu nhìn ra sau lưng hắn.—— Sau đó, cậu nhìn thấy một tủ đầy ắp ma khí chống sét.Chúc Minh Tỉ: "..."Đúng lúc đó, ông chủ cửa hàng bước đến, nhiệt tình giới thiệu:"Rừng mê cung Trụy Long rất rộng, bên trong còn có hẻm núi Sấm Sét, nhiều người bị sét đánh lắm. Nhưng nếu dùng ma khí bên tôi thì xác suất bị đánh trúng sẽ giảm đáng kể, rất đáng tiền đấy. Mua hai cái còn giảm giá nữa!"Ai biết chút về khu vực này đều rõ: Hẻm núi Sấm Sét nằm ở nơi vô cùng hẻo lánh, người thường chẳng mấy ai đi vào tận nơi đấy để bị sét đánh. Nói trắng ra, đống ma khí này chẳng có tác dụng gì.Nhưng dù biết rõ điều đó, cả Chúc Minh Tỉ lẫn Ma Vương lại đồng loạt im lặng như tượng."Không biết hai vị muốn loại nào?" – Chủ tiệm cười tươi hỏi.Chúc Minh Tỉ nhìn sang Ma Vương, chỉ thấy hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mày nhíu chặt, môi mím thành đường thẳng... chỉ có vành tai ửng đỏ.Chúc Minh Tỉ: "..."Cậu thở dài, quay sang chủ tiệm nói:"Phiền ông tư vấn giúp. Có loại nào nhỏ gọn, hiệu quả, dùng được nhiều lần không? Chúng tôi... có thể sẽ cần dùng thường xuyên."Cậu vừa dứt lời, Ma Vương đã vội vã rời khỏi cửa hàng:"Ta ra ngoài chờ."Chúc Minh Tỉ: "..."Chậc, thể loại đàn ông này mà sống ở thời hiện đại kiểu gì khi yêu cũng bắt người ta đi mua bao giùm cho mà xem.Mười phút sau, Chúc Minh Tỉ bước ra khỏi cửa hàng, đưa món pháp khí vừa mua cho Ma Vương."Tôi mua hai cái pháp khí chống sét, ông chủ nói là có thể dùng nhiều lần..."Cậu còn chưa nói hết, Ma Vương đã cầm lấy món pháp khí, cất luôn: "Biết rồi, đi thôi."Chúc Minh Tỉ: "..."Cậu tiếp tục giải thích: "Loại tôi chọn là kiểu huy hiệu, có thể gắn lên áo, sau này nếu cần dùng gấp sẽ dễ tìm hơn."Ma Vương khẽ nhíu mày, lôi một cái ra, cài lên ngực áo.Chúc Minh Tỉ vẫn kiên nhẫn: "Khi dùng thì nhấn vào cơ quan ở giữa, nó sẽ tạo ra một lớp khiên bảo vệ. Ông chủ bảo chất lượng tốt lắm, một món có thể chống được tới hai mươi lần sét đánh.""Hai mươi lần?" Ma Vương nhíu mày sâu hơn, "Vậy sao ngươi chỉ mua hai cái?"Chúc Minh Tỉ: "..."Ma Vương bỗng như nhận ra mình vừa lỡ lời, mím môi, không nói gì nữa.Chúc Minh Tỉ khẽ thở dài, giải thích: "Tôi cũng không biết hiệu quả thực tế thế nào, có chịu được thật không, nên mua trước hai cái để thử. Nếu không tốt, ông chủ cho đổi."Ma Vương không đáp, chỉ cúi đầu, giả vờ nghiêm túc xem xét pháp khí trên người, như thể đang chăm chú kiểm tra chỉ số ma lực.Chúc Minh Tỉ hơi ngập ngừng, rồi khẽ hỏi: "...Hay là thử luôn xem?"Ma Vương đột ngột ngẩng đầu, mắt khẽ chớp.Mắt trái của Chúc Minh Tỉ đã bắt đầu ánh lên sắc tím kỳ dị.Cổ họng Ma Vương khẽ chuyển động, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cậu.Nhưng Chúc Minh Tỉ lại lập tức nắm ngược tay hắn, kéo hắn trốn ra sau một gốc cây to gần đó, còn tiện tay nhấn vào huy hiệu chống sét trên ngực hắn.—Năm phút sau.Chúc Minh Tỉ cau mày, đặt một chiếc huy hiệu đã cháy đen và một cái mới tinh lên quầy hàng."Ông chủ, tôi muốn trả lại cái này. Nó chả chống được sét gì cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co