Dm Edit Dung Danh Thuc Ma Vuong Cach Vach
Dùng bữa xong, Chúc Minh Tỉ nghỉ ngơi một lát rồi lên tầng ba đến phòng thí nghiệm ma pháp.Ma pháp Joa đã được giải trừ, cậu muốn thử kiểm tra xem năng lực thực sự của mình đến đâu.Ma pháp sơ cấp bậc một, thành công.Ma pháp sơ cấp bậc hai, thành công. ...Ma pháp trung cấp bậc một, thành công.Chúc Minh Tỉ lau mồ hôi trên trán, cẩn thận cầm lấy pháp trượng, bắt đầu thử thi triển ma pháp trung cấp bậc hai.Trước kia mỗi lần cậu thi triển đến mức này, ma pháp Joa liền phát huy tác dụng, khiến cậu ngỡ mình chỉ đạt tới bậc một là cùng.Nhưng thực tế không phải thế.Dù toàn thân đổ mồ hôi, cánh tay run rẩy, trong người như bị rút cạn sinh lực, nhưng cậu vẫn thi triển thành công ma pháp trung cấp bậc hai.Tốt quá rồi.Chúc Minh Tỉ mồ hôi như tắm ngồi phịch xuống sofa, ngửa đầu uống một lọ dược trị liệu.Cậu mơ hồ cảm thấy, nếu tiếp tục cố thêm một chút, có lẽ ngay cả ma pháp trung cấp bậc ba cậu cũng có thể thử.Nhưng cậu không làm thế.Dù sao cũng chỉ là muốn kiểm tra giới hạn thực lực, chứ không phải tự hủy thân mình.Cọt kẹt——Đúng lúc ấy, cửa phòng thí nghiệm ma pháp bỗng khẽ mở ra.Chúc Minh Tỉ quay đầu lại, là Ma Vương.Ma Vương đứng đó, như muốn nói gì, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, sắc mặt hắn đã thay đổi.Hắn sải ba bước tới trước mặt Chúc Minh Tỉ, ngón tay lạnh buốt lau đi mồ hôi trên trán cậu, mặt lạnh như băng: "Ngươi vừa làm gì?""Kiểm tra năng lực ma pháp của bản thân.""Ngươi có biết nếu ngươi ép bản thân sử dụng ma pháp vượt giới hạn, cơ thể sẽ bị tổn thương vĩnh viễn không?""Biết chứ, nên tôi chỉ thử tới trung cấp bậc hai rồi dừng lại." Chúc Minh Tỉ lắc lắc cái chai thuốc đã cạn trong tay, "Tôi quý mạng lắm."Nhưng sắc mặt Ma Vương vẫn không dịu xuống.Hắn ném cái chai rỗng kia đi, rồi lập tức thi triển một pháp thuật trị liệu cho cậu.Ngón tay hắn chạm lên hàng mi còn vương mệt mỏi của Chúc Minh Tỉ, nhíu mày: "Chúc Minh Tỉ, ta thấy thân thể ngươi có gì đó không ổn.""Hử? Không ổn chỗ nào?"Lời vừa dứt, Ma Vương liền biến thành dáng vẻ vương tử Tinh Linh – Rociel.Bàn tay lạnh dịu của vương tử Tinh Linh nhẹ nhàng lướt qua cơ thể cậu, một luồng ánh sáng vàng ấm áp từ lòng bàn tay bao phủ lấy toàn thân.Đó là một cảm giác dễ chịu đến khó tả, như đang nằm giữa tầng mây, lại như ngâm mình trong nước ấm. Chúc Minh Tỉ vô thức thả lỏng toàn thân, khép mắt lại.Thế nhưng, Rociel lại bất chợt dừng tay.Chúc Minh Tỉ mở mắt nhìn hắn, chỉ thấy Rociel cau mày, môi mím chặt, biểu cảm trở nên vừa nghiêm túc vừa nghi hoặc."Sao vậy?" Cậu hỏi.Rociel nhìn cậu: "...Trong cơ thể ngươi xuất hiện một thứ màu đen, giống như ma khí xâm nhập."Chúc Minh Tỉ ngẩn ra: "Có phải là dư độc của Mị độc?"Rociel lắc đầu: "Không phải."Nói xong, hắn đặt tay lên bụng dưới của Chúc Minh Tỉ: "Đừng lo, ta sẽ giúp ngươi loại bỏ nó."Vương tử Tinh Linh với mái tóc vàng và đôi mắt xanh thật sự trông rất đáng tin. Chúc Minh Tỉ không nói một lời, để mặc hắn "chữa trị".Nhưng một lúc sau, sắc mặt Chúc Minh Tỉ dần dần thay đổi.Cậu theo phản xạ muốn tránh đi, nhưng lại bị Rociel giữ chặt."Đừng động."Chúc Minh Tỉ càng giãy mạnh, thậm chí dốc hết sức để đẩy tay hắn khỏi bụng mình. Nhưng vừa đẩy được hai cái đã hoàn toàn mất sức.Tứ chi cậu mềm nhũn, da bắt đầu đỏ lên, một bên mắt cũng dần biến thành màu tím.Rociel ngẩng đầu: "Được rồi, ta đã loại bỏ xong thứ dơ bẩn kia rồi... Ơ? Mị độc?"Chúc Minh Tỉ như một con tôm luộc mềm oặt nằm trên ghế, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.Rociel: "..."Hắn không hiểu tại sao Chúc Minh Tỉ lại nhìn mình như vậy, nhưng hắn biết giờ mình nên làm gì.Hắn quỳ một gối lên mép ghế, tay nâng mặt Chúc Minh Tỉ, cúi người hôn xuống.Chúc Minh Tỉ lại nghiêng đầu né tránh.Rociel khó chịu siết má cậu lại: "Chúc Minh Tỉ, ngươi vẫn muốn máu của ta đúng không? Nhưng ta không muốn cho ngươi nữa."Dứt lời, hắn hôn luôn.Chúc Minh Tỉ: "..."Đúng là được vương tử Tinh Linh tóc vàng mắt xanh hôn thì dễ choáng thật, nhưng Chúc Minh Tỉ bóp nhẹ tai dài nhọn của hắn, thở ra một tiếng uể oải giữa nụ hôn: "Biến lại đi..."Rociel: "..."Mãi lúc này hắn mới nhận ra mình đang trong hình dạng nào.Khói đen thoáng hiện, hắn trở lại thành Ma Vương, ngay khi Chúc Minh Tỉ nhắm mắt lại, liền cúi đầu hôn cậu một lần nữa.Đợi đến khi Mị độc bị áp chế hoàn toàn, Ma Vương mới buông cậu ra.Nhưng khi hắn còn đang tiếc nuối định hôn thêm một cái nữa, Chúc Minh Tỉ lại mở mắt ra, không biểu cảm đá cho hắn một cú.Ma Vương sững sờ.Đúng là Chúc Minh Tỉ hôm nay nóng nảy, lại hay giận dỗi vô cớ, nhưng Ma Vương thật sự không ngờ cậu dám ra tay với hắn.Còn chưa kịp tức giận, Chúc Minh Tỉ đã mở miệng trước."Khi nãy tôi bảo ngài dừng lại, sao ngài không chịu dừng?" Giọng cậu khàn khàn, nghẹn lại nơi cổ họng.Ma Vương nhíu mày: "Khi nào?"Chúc Minh Tỉ nhắm mắt rồi mở ra, giọng khó khăn: "Lúc ngài nói giúp tôi 'thanh trừ thứ dơ bẩn' kia."Ma Vương thật sự không hiểu: "Thứ đó trông như ma khí xâm nhập cơ thể, dù chưa rõ vì sao lại có, nhưng ta giúp ngươi loại bỏ thì có gì sai?"Chúc Minh Tỉ: "..."Cậu nghiến răng: "Ngài vừa làm sạch xong thì tôi phát tác Mị độc luôn. Đến giờ ngài còn chưa hiểu đó là gì à?"Ma Vương ngớ người: "Lẽ nào... là ma khí trong máu ta? Ngươi uống vào nên nó vào trong bụng? Không đúng, vị trí đó sai rồi, mà lượng cũng không lớn đến vậy..."Chúc Minh Tỉ há miệng định nói rồi lại thôi, cuối cùng nhịn không được nữa, giơ tay chỉ ra cửa: "Ra ngoài."Ma Vương chau mày đứng dậy: "Chúc Minh Tỉ, hôm nay ngươi thật sự kỳ quái."Chúc Minh Tỉ kỳ quái suýt nữa thì lấy pháp trượng ném vô mặt hắn.—Cả buổi chiều hôm ấy, Chúc Minh Tỉ không ra khỏi phòng thí nghiệm ma pháp.Ba tiếng sau, Ma Vương nghe thấy động tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, liền thấy Chúc Minh Tỉ nằm ngủ trên ghế, phát tác Mị độc trong lúc mơ ngủ.Ma Vương cũng có lòng tự trọng.Hắn không nhào tới hôn cậu như thường lệ.Mà rạch tay mình ra, đặt vết thương lên môi Chúc Minh Tỉ để cậu uống máu hắn.Chúc Minh Tỉ trong mơ nếm được vị máu ngọt lành, cơn Mị độc tạm thời được đè xuống một chút, nhưng chưa hoàn toàn hóa giải. Cậu chớp mắt tỉnh dậy, lông mi run nhẹ, mắt long lanh như dòng nước dưới ánh trăng."...Rociel, ngài cố ý đúng không."Giọng Chúc Minh Tỉ khàn khàn, ấm ức, như thể vừa bị bắt nạt."...Xin lỗi."Và Ma Vương - dù chẳng hiểu mình sai cái gì - cũng vô thức nói xin lỗi.Chúc Minh Tỉ quay đầu, nhắm mắt ngủ tiếp.Ma Vương cẩn thận ôm cậu lên, đưa vào phòng ngủ, đặt cậu xuống chiếc giường mềm mại.—Tần suất phát tác Mị độc của Chúc Minh Tỉ ngày càng dày đặc.Ban đầu là ba tiếng một lần.Sau là hai tiếng một lần.Đến hoàng hôn ngày hôm sau, cứ mỗi nửa tiếng cậu lại phát tác một lần.Mà chỉ hôn môi hay vài giọt máu đã không đủ kiềm chế Mị độc nữa rồi.Khi hôn suốt mười phút mà mắt trái của Chúc Minh Tỉ vẫn chưa đổi lại màu đen, ngón tay Ma Vương run rẩy cởi dây áo ngủ của cậu.Mái tóc đen hơi ẩm rối tung trên nền ga trắng, đôi mi nhẹ run, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn là dáng vẻ "muốn làm gì thì làm".Thế là Ma Vương nuốt nước bọt, hôn nhẹ lên trán cậu, tay toát mồ hôi bắt đầu hành động bước tiếp theo.Bộ sách "hướng dẫn kỹ năng" mới mua quả thật có ích. Hai ngày nay hắn cũng tranh thủ thời gian đọc được kha khá.Ma pháp sư thiên tài Rociel có năng khiếu đáng kinh ngạc trong nhiều lĩnh vực.Và lĩnh vực này... cũng không ngoại lệ.Tóm lại.Mọi thứ đều diễn ra vô cùng chính xác và hoàn hảo, không gặp trở ngại nào.Nhưng.Ngay lúc Ma Vương đại nhân hoàn thành trót lọt giai đoạn một, còn lau mồ hôi, bình tĩnh chuẩn bị cho giai đoạn hai... thì Chúc Minh Tỉ trong cơn lơ mơ chợt mở mắt, ánh mắt mông lung."Rociel...""Ừ?" Ma Vương vừa hành động vừa hôn nhẹ cậu dỗ dành."Sao kĩ thuật của ngài không bằng lần trước vậy?"Chúc Minh Tỉ hoang mang hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co