Dm Edit Giao Ba La Mot Cai Eo Nho Thi Me
Đinh Uyên ánh mắt không tự chủ mà chuyển hướng về phía Sở Ly, giáo thảo lúc này quần áo nửa mở, trên đầu vai mượt mà cùng với xương quai xanh tinh xảo kia chi chít các dấu răng. Lại nhìn biểu tình không kiên nhẫn của Cố Lạc, cậu đột nhiên cảm thấy lời của ủy viên tuyên truyền có vài phần đáng tin."Không phải, mày nghe tao giải thích!" Đinh Uyên tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại không rời khỏi người Sở Ly.Sở Ly liếc cậu ta một cái, Đinh Uyên cảm giác được mà rụt cổ, chuyển dời ánh mắt khỏi ngón tay linh hoạt đang cài nút áo của Sở Ly.Cố Lạc hiển nhiên biết Đinh Uyên căn bản là đang ngụy biện thôi, vì thế trực tiếp nói tiếp: "Nói đi, chuyện gì?"Đinh Uyên ha ha cười hai tiếng: "Này không phải là nghe nói mày bị phạt nên mới tới đây an ủi sao?"Kỳ thật là hóng hớt nên tới đây xem chút náo nhiệt.Cố Lạc mở tay ra với Đinh Uyên, phun một câu: "Nếu thực sự có tâm đến thế, thì giúp tao viết kiểm điểm đi?"Đinh Uyên vội vàng xua xua tay: "Việc này anh em chúng ta thật sự không phải dân chuyên, hơn nữa trước đây mày không phải tìm được trên mạng một người chuyên viết giùm kiểm điểm sao? Liên hệ thêm một lần đi."Cố Lạc còn chưa nói gì, Sở Ly liền khinh thường hô nhẹ một tiếng "Ha!". Cặp mắt đào hoa kia nhìn nhìn Cố Lạc cùng Đinh Uyên, nhẹ nhàng dao động, tự mình đi ra ngoài.Nhìn biểu cảm khinh thường này của Sở Ly, ngón tay Đinh Uyên run rẩy chỉ theo bóng lưng Sở Ly: "Không phải chứ huynh đệ, cái dáng vẻ đó của cậu ta mà mày còn bỏ qua được à?"Đúng vậy, Đinh Uyên cho rằng tiểu thiếu gia chính là người bên trên đó.Cố Lạc nghe một trận khó mà hiểu được: "Đầu óc mày có tật à, tao bỏ qua cho cậu ta?Ông đây đánh cho nó răng rơi đầy đất rồi, được chưa?"Đinh Uyên nhìn Cố Lạc kích động như vậy, đem câu bạo lực gia đình là không tốt nuốt ngược vào.Đúng lúc này, di động Cố Lạc vang lên, là Ngô Hưng gửi tin nhắn tới, ý tứ tóm lại là cậu ta đi chơi không mang đủ tiền, nhờ Cố Lạc cấp cứu.Cố Lạc cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chuyển 5000 qua đi, dù sao phí sinh hoạt hàng ngày của cậu cũng hơn 5000 rồi, nghĩ Ngô Hưng chắc cũng không tiêu nhiều đến mức đó, cho nên chỉ chuyển một chút đó thôi.Vừa chuyển tiền cho Ngô Hưng, Cố Lạc vừa liên hệ cho người chuyên viết hộ kiểm điểm đợt trước, đối phương hồi đáp rất nhanh.Chăm chỉ học tập: Bằng hữu, lần này lại là viết kiểm điểm môn nào đây?Lạc - đẹp trai nhất Cửu trung: Không phải, là do đánh người, phải đọc kiểm điểm ở lễ chào cờ đó, anh em, lần này thái độ thành kính một chút, nhất định phải than thở khóc lóc các loại đấy.Chăm chỉ học tập: okok, nhưng mà cái đó giá khác, thêm hai trăm.Nhanh gọn, một phát chuyển liền 500...Lạc - đẹp trai nhất Cửu trung: Nhớ kỹ, than thở khóc lóc, như thế mới có thể khiến người khác đồng cảm.Chăm chỉ học tập: Được, được, nhưng mà này, vụ soát phiếu giáo thảo lần trước, phút chót có chút phiền toái đấy.Cố Lạc theo bản năng đóng điện thoại lại, quả nhiên, Đinh Uyên cũng đang thò đầu nhìn vào."Ai, cái gì mà soát phiếu, vị huynh đệ này còn nhận nhiều chức vụ thế à? Cố Lạc mày che cái gì nha, rốt cuộc là mày soát phiếu gì?"Cố Lạc hung dữ đóng di động lại: "Không có phiếu gì hết, mày nhìn lầm rồi, cứ biết vậy, đi ra ngoài chơi bóng."Đinh Uyên có chút tiếc nuối, nhưng nhìn tiểu thiếu gia khẩn trương thế kia cũng không dây dưa nhiều: "Được, chơi bóng đi."Mắt thấy đã đuổi bạn tốt đi rồi, Cố Lạc ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, chuyện này chính là ai cũng không biết.Hai người cùng nhau tới sân thể dục, đám họ Tần với Diệp Tân cũng đang chờ sẵn rồi, tiết sau không phải tiết chính trong chương trình học, mấy người bọn họ cũng tính toán không trở về học nữa.Họ Tần thấy họ thì vẫy vẫy tay: "Nơi này!". Ý gọi họ lại đây.Ngay ở lúc tâm tình Cố Lạc có chút tốt lên, nghênh đón cậu lại là một người vô cũng đáng ghét, tiểu tử thối Lưu Lâm đứng chắn trước mặt Cố Lạc, trên mặt đã treo biểu tình thiếu đòn.Cố Lạc thật sự là lần nào cũng không chịu nổi cái biểu cảm đê tiện của cậu ta, cậu nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Chó ngoan không cản đường, biết điều thì lăn xa ra một chút."Đối phương vẫn như cũ chắn trước cậu, một bước cũng không động: "Đường là nhà các cậu mở chắc, tôi cứ thích đứng ở đây đấy, chân không đủ dài để bước qua à?"Cố Lạc cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi đến tông thẳng vào người Lưu Lâm, cậu ta vốn rất yếu, bị đâm một cái liền ngã ra đất.Cố Lạc hơi hơi rũ mắt, mắt phượng hiện lên một tia kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống quan sát Lưu Lâm, khóe miệng khinh thường: "Thật ngại quá, tôi không có thói quen nhường đường cho chó."Ở bên kia, họ Tần với Diệp Tân cũng chạy tới, bọn họ đối tình huống như vậy cũng tập mãi thành quen, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lưu Lâm đang nằm trên mặt đất."Đừng để ý thằng cháu trai này nữa, một con gà bệnh, đánh nó còn bẩn tay, chúng ta chơi bóng đi." Họ Tần an ủi nói.Cố Lạc thần sắc hơi trầm xuống, gật gật đầu: "Ừm, chơi bóng đi thôi."Mấy người cùng khoác vai nhau đi về phía sân bóng, không để ý đến Lưu Lâm từ trên mặt đất bò dậy, phỉ nhổ, thấp giọng mắng một câu: "Phi, một đám rác rưởi!"Bọn Cố Lạc đương nhiên là nghe được, nhưng thật sự bọn họ cũng lười so đo với tên này, cho nên cũng không thèm quản.Lưu Lâm rất không cam lòng mà đi về khu dạy học, cậu phẫn hận trừng mắt nhìn bọn Cố Lạc. Cái đám lưu manh này, không có chút nỗ lực nào, dựa vào cái gì lại có cuộc sống sung sướng hơn nhiều người khác, còn không phải là có một ngươi cha tốt thôi sao.Lưu Lâm lại quay đầu lại phi một tiếng, cậu ta không biết rằng, bản thân mình trong mắt người khác cùng lắm cũng chỉ là kẻ ghen ăn tức ở mà thôi.Bởi vì liên tục quay đầu lại nhìn, cậu ta không thấy được bậc thang ở cạnh sườn sân thể dục, dưới chân lập tức dẫm phải khoảng không, Lưu Lâm "Ai da!" một tiếng, ngã lăn xuống.Bọn Cố Lạc vốn không để ý Lưu Lâm, đương nhiên cũng không biết cậu ta vừa té ngã.Mười mấy thiếu niên quây xung quanh sân bóng rổ, ngươi chạy ta đuổi, tràn ngập hơi thở thanh xuân.Cố Lạc vọt một cái bay đến rổ, lắc lắc mồ hôi giữa trán, khiêu khích nhìn họ Tần: "Đại Tần, nhìn thấy chứ, đây chính là thực lực của lớp 9 bọn tao đó."Họ Tần không phục liếc liếc mắt một cái: "Ăn may thôi.""Mạnh miệng, anh Cố đây lợi hại như vậy, bọn mày không đấu lại cũng là chuyện bình thường, đừng uể oải, đừng nản chí." Cố Lạc cười cười, khóe miệng cong lên xinh đẹp.Con ngươi tiểu thiếu gia sáng long lanh, vụn tóc nhỏ giữa trán hơi ướt át, lông mày nhướn lên đầy tự tin, vô cùng lóa mắt và hấp dẫn người khác.Vài người cười cười, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Đó là nhường cái vóc dáng 1m7 thấp bé của mày, Cố Lạc mày đừng quá đắc ý, tới thêm một ván."Cố Lạc mới vừa nhướng mày, cười nói: "Được thôi, tới thì tới."Đúng lúc này, Đinh Uyên vẻ mặt sốt ruột, chạy về phía này, bọn Cố Lạc quay đầu lại.Đinh Uyên há miệng thở dốc, dùng tay quạt gió, nhìn bọn họ, vô cùng nóng vội, nói: "Cố Lạc, chúng mày vừa đẩy Lưu Lâm hả? Nó bị gãy xương, đang ở phòng y tế, giáo viên gọi mày qua đó nhanh lên.."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co