Dm Edit On Going Choi Game Sinh Ton Ruoc Vo Ve Dinh
Mọi người đều kinh hãi tột độ, ngay cả chiếc thang máy an toàn duy nhất cũng không còn."Vậy đi cầu thang bộ đi!" Cô gái tóc đuôi ngựa cắn môi dưới, vẻ mặt lo lắng nhìn mọi người.Mấy người quay đầu lại, nhìn cánh cửa cầu thang tối đen, không ai có đủ dũng khí bước xuống bước đầu tiên."Các người... Ai đi trước đây..." Gã gầy yếu run rẩy nhìn quét khuôn mặt mọi người.Chàng trai vừa rồi còn vẻ mặt phấn chấn, lúc này yếu ớt rúc vào lòng cô gái, khuôn mặt trắng bệch trông yếu ớt đến cực điểm.Hai cô gái còn lại thì nương tựa vào nhau, cũng không ngẩng đầu lên.Má ơi! Người đàn ông lướt mắt qua khuôn mặt họ một lượt, cuối cùng dừng lại trên mặt Dư Tử, rồi nhanh chóng lướt qua anh, nhìn về phía Lục Kiều."Tôi..." Lục Kiều vừa định mở miệng nói thì Dư Tử liền đưa tay bịt miệng cậu lại."Suỵt..." Dư Tử dựng thẳng ngón tay nghiêm túc lắc đầu, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía người đàn ông."Chắc không phải như tôi nghĩ đâu nhỉ?" Người đàn ông cố nặn ra một nụ cười.Dư Tử nghiêm túc gật đầu: "Hiện tại là lúc anh cống hiến cho đội rồi."Nhìn chiếc đèn pin được đưa đến trước mặt, người đàn ông duy nhất còn lành lặn trong nhóm nước mắt lưng tròng.--- Cánh cửa cầu thang tối đen giống như miệng vực sâu khổng lồ.Người đàn ông run rẩy chiếu ánh đèn pin yếu ớt xuống phía dưới, nỗi sợ hãi khi không nhìn thấy gì đã đáng sợ, giờ chỉ nhìn thấy một vầng sáng nhỏ mờ ảo lại càng đáng sợ hơn.Hắn cầu cứu nhìn lại, chàng trai nhắm mắt dựa vào lòng cô gái, hai cô gái lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trần nhà.Cuối cùng hắn đặt hy vọng vào Lục Kiều, hy vọng cậu có thể cứu hắn.Kết quả, Dư Tử vươn tay kéo cậu rồi ấn một cái, cường ép đầu Lục Kiều dựa vào vai của anh, rồi như không có chuyện gì thản nhiên dời mắt đi.Người đàn ông: "......"Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng run rẩy cử động hai chân, vịn vào tay vịn cầu thang, chầm chậm từng bước một di chuyển xuống dưới.Những người phía sau cũng theo sát như thể đang diễu hành, không ai dám phát ra động tĩnh thừa thãi, chỉ sợ thu hút thứ gì đó kỳ lạ."Dư Tử." Lục Kiều ngẩng đầu nhìn về phía anh."Suỵt..." Anh nghiêm trang dựng thẳng một ngón tay, một lần nữa ấn đầu cậu trở lại.Hiện tại không khí đang nghiêm túc mà.Lục Kiều mím môi dưới, thu lại cuốn sổ trong lòng ngực.Đi được gần mười mấy hai mươi phút, mới khó khăn lắm đến được khúc ngoặt cầu thang.Người đàn ông vẻ mặt căng thẳng xoa xoa mồ hôi trên trán, đứng tại chỗ một lúc lâu để chuẩn bị tinh thần, rồi mới một lần nữa bắt đầu bước tiếp theo."Có thể nhanh hơn một chút không..." Chàng trai yếu ớt hé miệng.Không đợi đi đến phía dưới, máu trên người hắn sẽ khô hết."Đại Bảo." Cô gái vẻ mặt đau lòng nhìn chàng trai.Người đàn ông tức giận quay đầu lại trừng hắn một cái, có bản lĩnh thì cậu tới đi!Vất vả lắm mới bước được một bước, hiện tại lại muốn bắt đầu lại từ đầu.Lại một hồi dây dưa, Lục Kiều thật sự không chịu nổi, đứng lên tiếp nhận đèn pin của người đàn ông: "Để tôi đi."Người đàn ông sững sờ một chút, lập tức sảng khoái đưa đèn pin cho cậu, cả người như trút được gánh nặng."Vậy đại ca cậu cẩn thận một chút."Nói xong liền vui vẻ hài lòng đi đến cuối đội hình.Lục Kiều đang định đi về phía trước, đột nhiên liếc thấy Dư Tử đang theo sau, khóe miệng không tự giác nhếch lên một đường cong nhỏ."Tôi là người không thích bị người khác chiếm tiện nghi." Dư Tử mặt không đổi sắc nói một câu.Lục Kiều khựng lại: "Tôi biết."Dư Tử liếc cậu một cái, như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt, thật ra còn một câu chưa nói xong là anh còn rất hẹp hòi nữa........Tầng năm và tầng sáu so với nhau thì yên tĩnh gần như bất thường, hành lang dài hun hút trong bóng đêm nhìn không thấy điểm cuối.Chỗ đèn pin soi tới là hành lang cũ kỹ và chất đầy đồ đạc, dường như lại biến thành cảnh tượng họ lần đầu tiên nhìn thấy ở tầng năm.Mấy người cẩn thận đi về phía trước, trước mắt họ chỉ có thể cố gắng tìm được nơi an toàn trong không gian đầy rẫy nguy hiểm, cùng với nhiều manh mối hơn."Cẩn thận." Dư Tử chưa kịp giữ chặt Lục Kiều, cả người liền "bịch" một cái ngã ngồi xuống đất.Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, tất cả mọi người lặng lẽ nhìn về phía anh.Mà Dư Tử nhìn miếng vỏ chuối đen xì trên mặt đất, rơi vào trầm tư vĩnh cửu.Cho nên, anh vì sao lại ngã hai lần ở cùng một chỗ chứ!Là anh xui xẻo sao?Không, Dư Tử thà thừa nhận mình mắt mù."Tranh." Lục Kiều nhặt mấy bức tranh từ chỗ Dư Tử vừa định cản cậu, những quả táo thối rữa và những đường nét lộn xộn.Dư Tử nhìn về phía chiếc rương vốn lung lay sắp đổ giờ lại kiên cường dị thường, nhất thời cảm thấy không nói nên lời, nghẹn họng." Lớp 12/3, Từ Khanh." Lục Kiều đọc ra cái tên Dư Tử chưa kịp nói hết.Hành lang lập tức rung chuyển dữ dội, các vật dụng chất đống cũng đổ sụp xuống."Không thể nào, lại nữa rồi!" Cô gái không nhịn được sợ hãi kêu lên.Mấy người vội vàng quay trở lại, chỉ là tủ đổ và giá đỡ đã chặn đường lui của họ, một người chậm rãi bò ra từ phía trước hành lang tối tăm.Cô ta lê tấm thân nặng nề, khuôn mặt xanh xao trắng bệch không chút máu."Các người ở đâu vậy, tôi sợ quá, huhu...""Tiểu Dâu... Ưm..."Cô gái nói chưa dứt lời đã bị chàng trai bịt miệng.Mấy người không thể quay đầu lại, trong tình thế cấp bách liền phải đẩy mạnh cánh cửa bên cạnh, nhưng lại thế nào cũng không mở ra được.Lục Kiều đưa đèn pin cho Dư Tử, giơ chân định đá cửa."Chờ..." Lời Dư Tử chưa kịp nói ra, cửa đã bị đá văng."Không sợ có nguy hiểm sao..." Nhìn mấy người nhanh chóng trốn vào trong, Dư Tử lặng lẽ nuốt lời nói vào bụng.Hành lang ngừng rung lắc, tất cả những âm thanh kịch liệt đều trở về tĩnh lặng.Nhưng cũng chính vì vậy, tiếng khóc bên ngoài mới càng thêm rõ ràng."Tiểu Dâu... Ưm..." Cô gái lần nữa bị bịt miệng, cô bất mãn nhìn về phía chàng trai, đối phương nghiêng đầu ra hiệu, cô nhíu mày theo khe cửa bị đá nứt nhìn qua, ngay sau đó đồng tử co rút lại, trở tay che chặt miệng mình.Cô gái gầy yếu nhỏ bé từ từ bò sát trên mặt đất, hai mắt trống rỗng vô thần, cô ta lẩm bẩm hé miệng, mặt không biểu cảm nức nở, mà theo động tác bò sát của cô, dưới chiếc váy dài xinh đẹp là nửa thân dưới trống rỗng." Huhu... Tôi sợ lắm, các người ở đâu vậy..."Tiếng khóc thê lương của cô gái trong bầu không khí yên tĩnh trở nên âm trầm đáng sợ, cô ta bò qua đống đồ đạc lộn xộn trên mặt đất, khuôn mặt xanh xao trắng bệch như một khối xác chết cứng đờ.Mấy người trong phòng đồng loạt nín thở không dám nhúc nhích.Không rõ vì sao người chơi đã chết lại xuất hiện, nhưng tất cả những điều quỷ dị trước mắt đủ để khiến người ta khiếp vía.Người đàn ông gầy yếu ngồi xổm hai chân tê dại, vội vàng chạy, chờ phản ứng lại thì hắn đã ở tư thế ngồi xổm kiểu quân đội.Đùi một trận nhức mỏi, hắn nhe răng trợn mắt vặn vẹo mông, chàng trai bên cạnh lập tức cảnh cáo liếc hắn một cái.Người đàn ông mặt đầy đau khổ, hắn cũng không muốn như vậy, nhưng hắn thật sự không chịu nổi nữa."Ái da má ơi!" Thân thể loạng choạng, hắn trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, tuy kịp thời bịt miệng, nhưng động tĩnh gây ra đủ để thu hút sự chú ý của đối phương.Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn về phía hắn, người đàn ông chổng mông quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.Quả nhiên, tiếng động bên ngoài trong nháy mắt kéo gần, mọi người căng thẳng thần kinh, mồ hôi lạnh túa ra trên trán."Cốc cốc cốc!" Từng tiếng đập cửa giống như dùi trống giáng vào lòng người, khiến người ta vô thức nín thở."Dư Tử, các người ở đâu vậy..."Cái tên chợt vang lên khiến trái tim mọi người thắt lại.Dư Tử đè thấp thân thể, qua khe cửa bình tĩnh nhìn bóng dáng đang ghé vào bên ngoài."Tôi sợ lắm, các người ở đâu vậy, tôi sợ lắm, sợ lắm..."Tiếng kêu la thê lương hơn cùng với tiếng đập cửa dữ dội khiến lòng người hoảng loạn, cánh cửa gỗ vốn đã bị đá hỏng càng thêm lung lay dưới sức gõ của đối phương.Tất cả mọi người căng thẳng dựng tóc gáy, không khỏi nhìn chằm chằm vào cửa.Trong bầu không khí áp bức, tiếng động bên ngoài dần nhỏ lại, ngay cả bóng người cũng bắt đầu mơ hồ không nhìn rõ.Đối phương dường như đã rời đi.Mọi người không khỏi thở phào trong lòng, nhưng vừa thở ra một hơi, trái tim trong nháy mắt thắt chặt lại."Thì ra các người ở đây..."Kẻ không biết từ khi nào đã bò lên cửa sổ nhìn chằm chằm họ, trên mặt mang theo nụ cười."Chạy!"Mấy người như một tổ ong chen chúc về phía cửa, con đường phía trước bị đồ vật chắn, mọi người vội vàng chạy về phía sau.Thế nhưng hành lang chỉ mấy bước là có thể thấy cuối cùng lại đột nhiên trở nên vừa đen vừa dài.Không biết chạy bao lâu, Dư Tử nhìn phía trước giống như một cái cửa động đen ngòm không có điểm cuối, trong lòng giật thót, anh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Dâu Tây đang bò sát chậm rãi với nụ cười giả tạo trên mặt."Đừng chạy!" Anh đột nhiên lên tiếng, vội vàng dừng lại."Sao... Sao vậy..." Mấy người chạy thở hổn hển, chàng trai máu đều sắp chảy khô, run rẩy miệng nhìn về phía anh."Không thích hợp." Anh nhăn mày, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, giống như chỉ cần bước thêm một bước nữa sẽ vạn kiếp bất phục."Làm gì vậy, cô ta sắp đuổi kịp rồi!" Cô gái tóc đuôi ngựa kêu lên một tiếng thất thanh, vô cùng không hiểu hành vi của anh.Dư Tử không nói gì, khuôn mặt không biểu cảm của anh trong ánh sáng u ám có chút âm u ủ dột."Mặc kệ, các người không đi chúng tôi đi!" Cô gái tóc đuôi ngựa kéo cô gái tết tóc liền định tiếp tục chạy.Cô gái tết tóc lại giữ cô lại, đối với cô nghiêm túc lắc đầu.Cô gái tóc đuôi ngựa vừa vội vừa tức: "Sao ngay cả cậu cũng vậy!"Phía sau, Tiểu Dâu Tây đã đuổi kịp, đôi mắt sắp trừng ra hốc mắt nhìn chằm chằm họ."Các người sao không đi, sao không đi!"Tiếng kêu the thé mang đến cảm giác quỷ dị rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co