Truyen3h.Co

Dm Edit Tieu My Nhan Om Yeu Roi Vao Tu La Trang

Ca cao nóng, bánh sandwich, bít tết chín tái với một ít máu, súp ngô và thậm chí là một quả táo tươi.

Trên chiếc bàn nhỏ được đặc trước ngực Lâm Chiêu Vân, Anthony cũng tìm thấy một ít sô cô la từ chiếc hộp phía sau.

Anthony nhìn chằm chằm Lâm Chiêu Vân khi cậu ăn bánh ngọt nhỏ và bánh quy phô mai, nếu cậu ăn chậm hơn một chút, Anthony sẽ giật lấy thìa của cậu, nâng cằm cậu lên và đút cho cậu một ngụm.

Lâm Chiêu Vân trên mặt còn có chút đỏ hồng sau khi khóc, trong phòng không quá sáng sủa, khuôn mặt xinh đẹp của cậu tựa hồ so với bình thường càng thêm xinh đẹp.

"Không ăn nhiều làm sao mập lên được." Anthony cười nửa miệng, dùng xương ngón tay mạnh mẽ cắt miếng bít tết, máu đỏ tràn ra, nói: "Có thịt thì dễ ôm và không dễ bị ngất."

Lông mi của Lâm Chiêu Vân run lên, cậu cúi đầu nhai từng chút một chiếc bánh nhỏ, ngoan ngoãn để tránh cho Anthony nghe có vẻ chua ngoa này tức giận.

Anthony gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng Lâm Chiêu Vân, mùi thịt cùng máu xông vào mặt, Lâm Chiêu Vân mím miệng muốn tránh.

"Không ăn thịt?"

Lâm Chiêu Vân, mũi và má vẫn còn đỏ, cau mày: " có chút quá nhanh."

Anthony nghe vậy dừng lại, hắn không biết suy nghĩ cái gì, nặng nề thở dốc, có chút khẩn trương thở ra.

Hắn theo thói quen cắt thành cỡ mình thường ăn, lại không chú ý rằng miếng thịt có kích cỡ như thế không thích hợp với cái miệng nhỏ đáng thương sắp bị chính mình cắn đến chóc da của Lâm Chiêu Vân.

So sánh như vậy, miếng thịt bò này thật sự không chứa nổi.

Lâm Chiêu Vân không biết hắn ta đang nghĩ gì, cậu trừng mắt nhìn Anthony ,như thể đang đợi hắn cắt nó ra và đưa vào miệng mình, Anthony ngừng thở trong một giây, hắn cắt nó thành nhiều miếng và chia một miếng nhỏ đưa đến bên miệng Lâm Chiêu Vân.

{Ha, tôi cười, tôi thậm chí không cần nghĩ cũng biết hắn ta đang nghĩ gì ~}

{Chiêu Chiêu chạy mau! Hắn ta đang nghĩ những điều bẩn thỉu bỉ ổi với cưng đó!}

{Tôi vô thức khoa tay múa chân một chút(ngôn ngữ đen tối)}

Lâm Chiêu Vân dùng chiếc mũi hồng của cậu ngửi ngửi trước, sau đó thè lưỡi cuốn lấy miếng thịt, cuối cùng cho vào miệng.

"Luôn là như vậy."

"Cái gì?" Lâm Chiêu Vân ngước mắt lên lông mi run rẩy theo.

"Có vấn đề gì với hương thơm trên cơ thể của em?"

"Em có mùi hương thơm kỳ lạ, ngửi xong sau lưng sẽ tê ngứa, tim đập càng nhanh." Anthony nhét vào trong miệng một khối bít tết.

"Lưng rất mềm, đầu lưỡi càng mềm, em còn chỗ nào không mềm?"

Lâm Chiêu Vân sửng sốt một giây, sau đó nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, mặt cậu lập tức đỏ lên, miếng bít tết chưa nuốt vừa tình cờ gặm vào xương sườn trong thịt, cậu ngạc nhiên rằng mình không thể nhai được nó và gần như bị mắc kẹt trong cổ họng, cậu muốn nhổ nó ra khỏi miệng ngay lập tức.

Lâm Chiêu Vân đỏ cả cổ, vươn đầu tìm kím thùng rác nhưng lại không thấy, một đôi bàn tay đưa đến bên miệng cậu: "Đây."

"Um um" hai tiếng, cậu có chút xấu hổ lắc đầu, bị Anthony nhéo nhẹ hai má, bắt nhổ ra, rơi vào lòng bàn tay Anthony.

Lâm Chiêu Vân hoảng sợ muốn thu dọn miếng thịt trong lòng bàn tay Anthony, nhưng hắn lại tùy tiện gói nó vào một tờ giấy vụn rồi ném miếng thịt đi.

"Miếng thịt này quá cứng..." Lâm Chiêu Vân nhỏ giọng giải thích.

Bây giờ toàn bộ bệnh viện thiếu nguồn lực, không có nước sạch và không có thức ăn để thỏa mãn cơn đói của cậu, nhưng cậu có thể ngồi đây và ăn những thức ăn thịnh soạn, thậm chí còn có thể nhổ ra những miếng thịt bò khó nhai.

Giống như không còn sợ hãi như lúc bắt đầu.

Ở một khía cạnh nào đó, Anthony có tính khí tốt và tính khí xấu, hắn sẽ cố tình đặt cậu vào nguy hiểm để mua vui như hắn đã làm trong cuộc họp kết nạp người mới và hắn sẽ đe dọa cậu bằng cách cho nổ bay đầu người khác như vừa rồi, nhưng hắn cũng sẽ như thế này, như thể hắn sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương đến Lâm Chiêu Vân ...

Cậu cúi đầu uống món súp đặc, hàng mi cong đung đưa theo chuyển động.

"Còn em thì sao?"

Lâm Chiêu Vân bối rối nhìn lên: "?"

"Hỏi Sao người em thơm và mềm thế".

Màu đỏ vừa mới phai mờ của Lâm Chiêu Vân lặng lẽ trở lại, mím môi tránh ánh mắt của Anthony, mí mắt hơi cụp xuống, lông mi khẽ run.

"Ngay cả chiếc giường em ngủ cũng thơm."

Lâm Chiêu Vân trong lòng thầm mắng, sao có thể biết được, cậu chưa bao giờ biết mình thơm, nói cậu mềm mại là bởi vì bọn họ người đầy cơ bắp.

Lâm Chiêu Vân nuốt một ngụm canh, chậm rãi nói: "Tôi không biết..."

Cậu không trả lời được, Anthony cũng không khó chịu, hắn nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh chậm rãi sắp xếp bát đĩa trên bàn, đứng dậy bỏ vào bồn rửa cạnh cửa, sau đó ngồi trở lại, khoanh hai chân lại,rất ngoan ngoãn.

Sau khi ăn xong, Lâm Chiêu Vân choáng váng đến mức không thể đi lại, vì vây cậu dựa vào ghế sô pha để tiêu hóa thức ăn, đây là tầng hai, nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy sân chơi bên dưới.

Lâm Chiêu Vân đang ngồi trên ghế sô pha, khi cậu vươn đầu ra, cậu nhìn thấy những bức tranh khảm đầy mắt, mặc dù cậu không nhìn thấy gì đáng kể, nhưng cậu nhanh chóng sợ hãi co rút lại.

Cậu có thể nghĩ đến tay chân của những bệnh nhân nằm rải rác trên mặt đất, thịt và máu nhớp nháp, một số người sống dở chết dở nằm trên mặt đất kêu gào ...

Mùi máu ở đây cũng rất nồng, nhưng trong phòng tốt hơn một chút, Lâm Chiêu Vân run rẩy ôm đầu gối không dám nhìn ra ngoài, dần dần cảm thấy có chút buồn nôn.

Sau khi Anthony hoàn thành công việc, hắn nhìn thấy Lâm Chiêu Vân đang co ro trên ghế sô pha với khuôn mặt tái nhợt, hắn ngồi bên cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa ngón tay cái lên phần rất mềm mại trên bờ vai của cậu.

"Mối quan hệ của em với đội trưởng đội an ninh đó là gì?"

"Em đã làm gì trên đống ngũ cốc trước khi tôi đến? Tôi nghĩ hắn ta rất quan tâm đến em."

"Em nửa đêm mạo hiểm chạy ra ngoài chỉ để tìm hắn sao?"

Khuôn mặt của Anthony nhích lại gần, lông mi của Lâm Chiêu Vân run rẩy dữ dội, Anthony đặt cằm lên vai bên kia của Lâm Chiêu Vân, nói hết câu này đến câu khác, rất nhức nhối.

Lâm Chiêu Vân do dự không thể nói, đôi môi của cậu mở ra và đóng lại, lông mi hơi rũ xuống nhẹ nhàng lẩm bẩm, "Tôi không làm gì cả ..."

Một bên cổ cậu nóng bừng vì hơi thở của Anthony, cậu nao núng, quay mặt tránh khỏi hơi thở của Anthony.

"Tôi là vì ra ngoài tìm đồ ăn, anh vấn đề thật nhiều... " Cậu nhẹ giọng than thở, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng mặt Anthony, bắt gặp ánh mắt đối phương, liền thu hồi giống như một tiểu chuột hamster.

Anthony nghe được câu trả lời của cậu sắc mặt mới tốt lên, lại nghe được những lời lẩm bẩm trầm thấp, đang nhìn hắn với lông mi khẽ run, không hiểu sao tim đập nhanh như vậy, cảm thấy Lâm Chiêu Vân như vậy đáng yêu kinh khủng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co