Dm Edit Xuyen Den Truyen Van Nhan Me Ta Bi Ooc Roi
Tác giả : ĐÔNG THI NƯƠNG
EDIT : J05XXZ
Chung Ly Việt Thủy nhìn thanh niên ngâm hơn nửa thân thể trong nước, ngữ khí không tốt, " Đêm hôm khuya khoắt ngươi làm gì ở đây?"
Phương Triều Chu dùng sức cấu véo chính mình một phen, mới có thể vực dậy tinh thần đáp, " Thưa sư tổ, con bắt cá."
"Bắt cá? bắt cá làm gì?" Chung Ly Việt Thủy nhăn mày.
" Con định cho mèo...... A, không, là dâng lên cho mèo trắng đại nhân sư tổ nuôi bồi bổ thân thể." Phương Triều Chu nói.
Ngữ khí của Chung Ly Việt Thủy càng thêm không tốt, "Nó không cần ngươi bắt cá bổ thân thể, còn nữa, ngươi làm tu sĩ, vì sao phải xuống nước bắt cá giống bọn phàm phu tục tử ?"
Ở trong mắt hắn, thanh niên thật sự là không đúng tí nào, nếu không phải Tiết Đan Dung cầu mình, hắn sẽ không bao giờ mang một người bùn nhão không thể trát tường như vậy lên Hoa Lê Sơn.
Bởi vì khinh thường, cho nên từ trước đến giờ hắn đối xử với Phương Triều Chu đều không khách khí.
Cho dù đối phương là đồ đệ thân truyền của đệ tử hắn.
"Nếu dùng pháp thuật, cá trong hồ sẽ chết hết, con chỉ định bắt một con." Phương Triều Chu cúi đầu trả lời.
Chung Ly Việt Thủy nghe xong lời này, ngữ khí không hề nguôi giận, thậm chí càng nghiêm khắc, "Sát sinh chính là sát sinh, ngươi giết một con với giết mấy chục, mấy trăm con đều không khác nhau, trong mắt những con cá đó, ngươi chính là đao phủ. Về sau không cần làm mấy việc vô dụng như vậy, cá trong hồ vốn để nuôi Đồ Bạch, nó đói bụng sẽ tới ăn, không cần ngươi cố tình bắt cá lấy lòng nó, ngươi có thời gian rảnh rỗi còn không bằng tiếp tục tu luyện."
Hắn nói xong liền xoay người rời đi.
Phương Triều Chu nhìn bóng dáng đối phương chậm rãi đi xa, chưa kịp lết xác lên bờ, lại nghe thấy một thanh âm khác.
"Meo, ngươi đúng là ngu ngốc."
Là mèo trắng.
Phương Triều Chu tìm theo tiếng nhìn lại, mèo trắng ở đó như bóng ma, không biết nó đã ngồi bao lâu.
Mèo trắng nhìn chằm chằm Phương Triều Chu còn ở trong nước, đứng lên nhẹ nhàng đến gần, nó duỗi móng vuốt vào trong hồ nước, chớp mắt một cái, một con cá to bị vứt lên bờ.
Phương Triều Chu thấy một màn như vậy, không còn lời nào để nói, chỉ có thể leo lên, y làm phép hong khô quần áo, lúc đeo giày, mèo trắng bước đến bên người.
"Meo, khổ sở không? Nếu khổ sở thì nói với Chung Ly đại nhân, ngươi có thể chủ động rời khỏi Thiên Thủy Tông."
Wattpad : J05xxz
Nó nói xong, chờ mong phản ứng của thanh niên, nhưng không nghĩ tới, đầu mình bị xoa một phen.
Phương Triều Chu ngồi xổm xuống, nghiêm trang, "Không đi, đã nói nửa năm, thiếu một tháng, một ngày, một canh giờ đều không thể xem như nửa năm."
Y nhớ rõ lời nói của Chung Ly Việt Thủy, Tiết Đan Dung cách ly y ít nhất nửa năm, cảm xúc của hắn mới bình thường được.
Hơn nữa hiện tại nếu y rời khỏi Thiên Thủy Tông, Lê Nhất Diệp sẽ rất dễ dàng bắt y đi, y không muốn máu chảy thành sông, cho nên chỉ có thể mặt dày mà ở lại.
Nửa năm, cũng đủ để Lê Nhất Diệp quên mất chuyện này.
Dù sao Lê Nhất Diệp đối với y, chỉ là nhất thời hứng khởi, thời gian dài, có khi dung mạo y trông như thế nào cũng không nhớ rõ.
Đang nghĩ đến chỗ này, trên mặt Phương Triều Chu lại nhiều thêm một vết xước.
Thanh âm Mèo trắng trầm trầm, "Ngươi vừa mới đeo giày vớ đã rửa tay chưa?"
Nó tức giận đến mức từ "Meo" cũng không kêu lên.
Phương Triều Chu nhìn xuống tay chính mình , sau đó liền đứng lên chạy.
Tuy rằng điều thứ nhất lấy lòng bằng cá khô thất bại, rất nhanh Phương Triều Chu đã thực hiện điều thứ 2.
Chải lông cho mèo.
Nhưng chải lông mèo có nguy hiểm, có con cực thích, có con lại phi thường chán ghét, Phương Triều Chu chỉ có thể thử một lần.
Y làm một chiếc lược nhỏ, lúc mèo trắng quang minh chính đại xò chân vào chén nước của y, y lén lút giơ lược lên, từ chải một chút.
Trình tự này vô cùng trọng yếu, đại đa số mèo đều không thích lông mình bị động vào.
Y chải một chút, mèo trắng không có phản ứng gì vẫn tiếp tục uống nước, Phương Triều Chu do dự, lại chải một chút, cái đuôi mèo trắng lắc lắc.
Phương Triều Chu mắt sáng lên, muốn rèn sắt khi còn nóng, nhưng hai phút sau, lược trong tay y "Răng rắc" một tiếng, chia thành hai nửa.
điều thứ hai, thất bại.
Thất bại lần nữa khiến mặt Phương Triều Chu có thêm một vết cào.
Y nhanh chóng thực hiện điều thứ ba.
Y dùng bút lông vẽ trên sàn nhà một vòng tròn, sau đó gọi mèo trắng, "Meo meo."
Mèo trắng không quay đầu lại, Phương Triều Chu nghĩ nghĩ, đứng dậy, nhấc mèo trắng vói chân trong chén trà lên, đặt ở vòng tròn.
Một lát sau, chén trà bị đánh nghiêng, nước văng đầy đất, mèo trắng ngồi xổm ngoài vòng tròn, tiếp tục ưu nhã liếm móng vuốt.
Lần ba, thất bại.
......
Lần tứ , thất bại.
Lần năm, thất bại.
Lần...... Đều thất bại.
Đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh Phương Triều Chu tự sa ngã, hằng ngày bị cào ra bao nhiêu vết cũng không buông mèo trắng trong ngực ra, ngược lại lá gan lớn, làm mấy chiêu massage.
Vốn dĩ Mèo trắng tạc mao cào y cho đã, bây giờ móng vuốt sắc bén chậm rãi lùi về đệm thit. Một lát sau, cổ họng nó phát ra tiếng gru gru, cái đuôi ngoe nguẩy cũng an tĩnh, thậm chí cặp mắt uyên ương kia cũng bắt đầu lim dim.
Phương Triều Chu nuôi mèo mười năm một bên gãy cằm, một bên dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nhỏ của mèo trắng.
Baby nhà y thích nhất y làm như vậy.
Phương Triều Chu vừa vỗ, vừa quan sát phản ứng mèo trắng, thấy mông đối phương quả nhiên nâng lên, khóe môi y cũng nhịn không được dâng cao, chỉ là ý cười trên môi mới treo được một nửa liền đọng lại.
Mèo trắng trong ngực"Phanh" một tiếng biến lớn gấp mười, trực tiếp chặn nửa người y.
Bạch Hổ mở mắt ra, cặp mắt uyên ương xanh lam thẳng băng nhìn thanh niên dưới chân, móng vuốt dẫm lên bả vai đối phương, giọng nói ồm ồm, "Tiếp tục."
Xoa mèo, Phương Triều Chu xoa đến vui vẻ, nhưng xoa lão hổ, y chỉ muốn bất tỉnh.
Phương Triều Chu nhìn mặt hổ gần trong gang tấc, khẩn trương nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng thi triển một đạo pháp thuật. Y làm phép, lập tức bò dậy muốn chạy trốn, nhưng chưa đến cửa, y đã bị k.o.
Hơi thở nóng bỏng thuộc về dã thú phun sau cổ y, lập tức làm y nổi một đống da gà.
Trong một cái chớp mắt, Phương Triều Chu bị lật lại.
200722Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co