Chap 13
Vừa lên đến phòng, Tần Minh gấp gáp mở cửa, đập vào mắt là hình ảnh Hạ Mộc Vũ nhăn nhó nằm trên giường, cả người cậu ướt mồ hôi, tay ôm chặt lấy bụng, rên rỉ.Tần Minh hoảng sợ ôm chầm lấy cậu: "Mộc Mộc, em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ"Thẩm Thần Hiên nhìn cậu, rồi vỗ vỗ vai Tần Minh: "Mau mang cậu ấy đến bệnh viện, chậm một chút sẽ rất nguy hiểm cho cậu ấy và cả đứa bé"Mà Tần Minh vốn đang ôm Hạ Mộc Vũ, nghe đến đứa bé liền ngơ ngác, anh nhìn Thẩm Thần Hiên: "Anh vừa nói cái gì, đứa bé nào?""Thì đứa bé trong bụng cậu ấy, chính là con của anh, nhanh lên đi đừng nói nữa, tôi và tiểu Hạ xuống lấy xe, anh ôm cậu ấy xuống, ngay lập tức"Mà Tần Minh nhìn Hạ Mộc Vũ, sau đó hôn lên trán cậu một cái: "Đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì" - sau đó bế bổng cậu xuống trước sự chú ý của nhiều người.Buổi tiệc cứ như thế kết thúc..-----Hạ Mộc Vũ được đẩy vào phòng cấp cứu, Thẩm Thần Hiên là bác sĩ sản khoa, cho nên cũng theo vào, trước khi đi y khẽ vỗ vai Tần Minh một cái, nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu, tôi đảm bảo"Mà Tần Minh cũng không thể bớt lo lắng, anh ở ngoài đi qua đi lại đến Lục Nhất Hạ nhìn cũng muốn chóng mặt, nhưng biết mình vừa làm sai cho nên không dám nói gì, nếu không phải cậu mời Hạ Mộc Vũ uống rượu, thì sẽ không xảy ra chuyện.Hơn một tiếng sau, Hạ Mộc Vũ được chuyển qua phòng bệnh VIP, cậu vẫn chưa tỉnh lại, mà Tần Minh ở bên cạnh chăm sóc cậu không rời nửa bước.Anh nhìn đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc của cậu, cảm thấy bản thân rất đáng giận, anh không nên bảo cậu uống rượu, tất cả đều là lỗi của anh.Tần Minh nhìn chằm chằm bụng Hạ Mộc Vũ, đáng lẽ ra khi thấy cậu nôn nhiều lần như vậy anh phải đoán ra rồi chứ, đúng là ngu ngốc.Thẩm Thần Hiên nói cậu mang thai hơn ba tháng rồi, đúng là bụng có to lên, nhưng cả người lại không có bao nhiêu thịt, Tần Minh cúi đầu hôn lên trán cậu, khẽ nói: "Anh xin lỗi.."-----Sáng hôm sau Hạ Mộc Vũ tỉnh dậy, đầu tiên là sờ bụng mình, cảm giác nơi đó vẫn còn nhô lên liền thở phào một hơi, sau đó hai mắt liền đỏ hoe, cậu rất hối hận, hối hận vì đã để con gặp nguy hiểm bởi vì chính bản thân mình, cậu không phải là một người ba tốt.Hạ Mộc Vũ nhúc nhích muốn ngồi dậy nhưng tay chân không có chút sức lực, mà Tần Minh cũng bị tiếng động đánh thức, anh nhìn thấy Hạ Mộc Vũ đã tỉnh liền đứng dậy, tay sờ lấy mặt cậu: "Em tỉnh rồi, em cảm thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không? Anh đi gọi bác sĩ"Nhưng Hạ Mộc Vũ lắc đầu, chưa kịp đi thì cậu đã nắm lấy cánh tay anh, nói: "Em không khó chịu, cũng không cần gọi bác sĩ" - ngập ngừng một chút lại nói tiếp: "Tần Minh, em muốn ly hôn"Mà Tần Minh nghe xong suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: "Em vừa nói cái gì, vì sao lại ly hôn, anh không đồng ý ly hôn, chúng ta có con rồi, vì sao lại muốn ly hôn chứ?""Tần Minh, anh có muốn con không?"Anh khẩn trương gật đầu: "Muốn, đương nhiên muốn, đó chính là con chúng ta a""Chúng ta vẫn là ly hôn đi, sáu tháng nữa em bé ra đời, sau khi em sinh xong sẽ mang con đến cho anh""Vì sao lại mang con đến cho anh, không phải chúng ta cùng nhau chăm sóc con à, em không cần con sao?"Hạ Mộc Vũ lắc đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Em rất thương con, nhưng Tần Minh, hôn nhân không tình yêu, đứa nhỏ chính là người đáng thương nhất, anh nói thật với em đi, không cần phải giấu giếm nữa, em biết hết mọi chuyện rồi, em sẽ chúc phúc cho hai người""Mộc Mộc, em đang nói cái gì? Rốt cuộc là anh đã làm gì sai? Anh thừa nhận là trước đây anh rất quá đáng, làm tổn thương em, nhưng anh xin thề với em rằng ngay giờ phút này người anh yêu chỉ có mình em, Hạ Mộc Vũ""Tần Minh, đừng tự lừa mình dối người, em không cần anh thề với em, em chỉ mong anh sẽ chăm sóc tốt cho con, nếu sau này Lục Nhất Hạ không thích con của em, muốn có đứa con của hai người, thì khi đó xin anh hãy trả lại con cho em""Cái gì mà Lục Nhất Hạ, anh và cậu ấy thì liên quan gì đến nhau, có phải là em hiểu lầm chuyện gì rồi không?""Hai người yêu nhau không phải sao, còn có ảnh chụp cùng nhau nữa, cậu ấy đến tận công ty, sau đó cùng anh âu âu yếm yếm, lần trước anh gọi em mang đồ ăn trưa đến là để em nhìn không phải sao?"Tần Minh nhìn thấy nước mắt của cậu, tâm liền đau không chịu nổi, vừa định đưa tay lau nước mắt, Hạ Mộc Vũ đã quay mặt đi, chỉ đành vuốt ve tay cậu, nói: "Bảo bối, em hãy tin anh, anh với cậu ấy không như em nghĩ, Lục Nhất Hạ chính là em trai của Lục Hạo, Lục Hạo trước đây em đã từng gặp qua rồi, anh xem Lục Nhất Hạ như em trai, hơn nữa người cậu ấy yêu là Thẩm Thần Hiên, cậu ấy bởi vì muốn Thẩm Thần Hiên ghen, cho nên mới nhờ anh làm một việc ấu trĩ như vậy, em nhìn xem tấm ảnh đó cậu ấy cũng đã xóa rồi, hiện tại cũng đã công khai yêu đương với Thẩm Thần Hiên, không liên quan gì đến anh hết"Lục Hạo chính là một trong những người bạn hiếm hoi của Tần Minh.Hạ Mộc Vũ uất ức mím mím môi: "Vậy vì sao anh không giải thích với em, hay anh cảm thấy em nhìn thấy cảnh như vậy thì sẽ vô cảm sẽ không đau lòng, hay căn bản trong lòng anh em không có quan trọng như vậy"Tần Minh ngượng ngùng sờ mũi: "Không phải, chính là anh không biết nói như thế nào, em hãy xem như lúc đó anh bị đụng đầu cho nên thần trí không tỉnh táo đi.." - nhìn thấy Hạ Mộc Vũ đã bớt giận một chút, anh liền lau nước mắt cho cậu, rồi nói tiếp: "Anh xin lỗi, anh không hề biết em mang thai, cho nên mới để em uống ly rượu kia, anh chỉ nghĩ muốn em vui vẻ một chút, không nghĩ đến em đang hiểu lầm anh và Lục Nhất Hạ"Sau đó anh hôn lên trán cậu một cái: "Em không cần nghi ngờ anh, cho dù là trước đây hay sau này anh cũng chỉ yêu mình em, cho dù là Tần Minh năm hai mươi bốn tuổi hay là ba mươi bốn, vẫn chỉ yêu một mình em"Mà Hạ Mộc Vũ nghe anh nói, có chút không tin được sợ là mình nghe lầm, cậu nắm tay anh, run run hỏi: "Tần Minh, anh.. anh nhớ ra chuyện gì rồi sao?""Thật ra.. trước đây anh đã nhớ ra được một vài chuyện, nhưng vẫn còn rất mơ hồ, hôm nay lúc đưa em vào đây, anh căng thẳng cho nên ngất xỉu, sau khi tỉnh lại anh đã nhớ hết tất cả những chuyện của chúng ta, nhớ rõ trước đây Mộc Mộc đã bám lấy anh như thế nào, nhớ rõ khi bé Mộc Mộc đã cắn anh một cái đau ơi là đau, nhớ rõ em đã chịu tội thay anh để cho ông nội đánh sưng cả mông, nhớ rõ.."Chưa nói hết thì Hạ Mộc Vũ đã bật dậy, ôm lấy anh, nước mắt rơi xuống như mưa: "Tần Minh ca ca, anh nhớ ra em rồi sao, cuối cùng anh cũng nhớ ra em rồi, em rất vui, rất vui.."Mà Tần Minh cũng cười, anh xoa xoa lưng cậu, Mộc Mộc bảo bối, xin lỗi vì đã để em đau lòng vì anh, sau này anh sẽ không để em phải khóc vì anh thêm lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co