Truyen3h.Co

Dm Hoan Ngu Sung Trong Long Ban Tay Bao Quan Tan Tat Tuyet Son Phi Ho

Lý Ngư biết, cậu phạm phải lỗi lớn rồi.

Nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, Cảnh Vương chắc chắn sẽ tức điên. Vậy mà cậu còn hắt nước lên người Cảnh Vương, thừa dịp Cảnh Vương không ở đây thì nháo Càn Thanh Cung khiến chó mèo cũng không yên. Bây giờ cậu còn phi lễ với Cảnh Vương, Lý Ngư tự mình cảm thấy rằng nếu hiện tại Cảnh Vương mà không bóp chết cậu thì chắc chắn các cụ gánh còng lưng rồi.

Cậu quên mất luôn làm sao mà mình từ trên người Cảnh Vương trở lại bể cá, rồi lại làm như thế nào để nằm lên giường đá trắng. Cá vốn dễ dàng đi vào giấc ngủ nhưng cậu lăn qua lộn lại đến tận nửa đêm mà lại chẳng thể ngủ được. Ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào chiếu đến bể cá Thanh Hoa, làm nước sáng lên lấp lánh một mảng, cảm giác thất hồn lạc phách của Lý Ngư mới tốt hơn một chút.

Rút kinh nghiệm xương máu, dù da mặt cậu có dày đến mấy thì nhiệm vụ "minh châu sáng trong" cũng không làm được rồi. Sau này cậu còn cơ hội hóa người, vẫn là bỏ nhiệm vụ nhánh đi, tập trung hoàn thành nhiệm vụ chính là được rồi.

Lý Ngư khó khăn thuyết phục chính mình, chuẩn bị một lòng nghiên cứu làm thế nào để "Ở chung" với Cảnh Vương. Nhưng mà cái tiền án tiền sự này đã khiến cậu có bóng ma rồi, vừa mới thấy Cảnh Vương thôi mà cả người cậu đều không được tự nhiên. Cậu luôn cảm thấy dường như ở miệng cá vẫn còn xúc cảm mềm mại ấy, đuôi cá như bị nướng trên lửa như thể trong chốc lát thôi toàn cá sẽ bị nướng cháy.

Sao trước đó cậu lại không nghĩ ra hai loại hạt châu đấy giống nhau vậy.

Lý Ngư bực bội nhét đầu vào trong chăn thủy sinh. Nếu cậu không thoải mái như này thì chắc Cảnh Vương cũng y chang, nói đơn giản thì, bị một con cá cắn nơi đó, phỏng chừng sẽ trở thành trò cười cả đời.

Hơn nữa cậu cứ làm bộ giả chết, ở trong phòng Cảnh Vương rồi, không cúi đầu gặp thì ngẩng đầu thấy. Bây giờ cậu mà muốn mua thuốc hối hận cũng không có nơi mà mua.

Lý Ngư bất giác trốn tránh Cảnh Vương. Nếu Cảnh Vương qua, thì cậu hoặc là sẽ quay đuôi với Cảnh Vương, hoặc là giả bộ trốn vào trong chăn thủy sinh ngủ, không thèm nhúc nhích, chờ tới khi Vương Hỉ qua xem cậu, thì cậu lại tiếp tục làm nũng cầu thức ăn.

Vương Hỉ mỗi lần đều sẽ cho cậu ăn rất nhiều viên thức ăn cho cá màu hồng, ánh mắt nhìn cậu biết bao trìu mến, còn nói nhỏ với cậu: "Vật nhỏ, chịu khổ rồi, ăn nhiều chút, nuôi cho mập."

Lý Ngư: ???

Cá bị nuôi mập rất nguy hiểm. Cá chép nhỏ cảm thấy, có phải là Cảnh Vương có ý định đem cậu làm canh cá không?

May mà Vương Hỉ mỗi khi cho cá ăn xong, kiểu gì cũng sẽ lấy một thanh ngọc Như Ý, đuổi cậu bơi qua bơi lại. Lý Ngư ban đầu rất chi là khó hiểu. Dù sao thì Vương Hỉ người đi theo kẻ đặc biệt an tĩnh như Cảnh Vương, mà thế quái nào lại lòi ra thuộc tính nói nhiều chứ. Trước mặt chủ tử nói một câu thì trái lo phải nghĩ nhưng mà thế quái nào nói với cá thì lại chẳng cần nghĩ ngợi gì. Lý Ngư từ trong mấy lời đâu đẩu đầu đâu của Vương Hỉ mới biết được rằng cá không thể ăn nhiều. Vương công công đuổi cậu là để cậu tiêu cơm.

Lý Ngư ngẩn ra, trong đầu cậu hiện ra một bàn tay. Ngón tay cũng nhẹ nhàng đẩy cậu bơi xung quanh giúp cậu tiêu cơm.

Hóa ra Cảnh Vương lúc đó giúp cậu tiêu cơm à.

Nhưng bởi vì không thể nói chuyện, lại còn cả vấn đề về tính cách nữa, Cảnh Vương vậy mà lại chẳng nói với ai.

Lý Ngư trong lòng cảm kích, cũng càng thêm áy náy. Cảnh Vương đối với cậu không tồi cậu biết, nhưng cậu lại đi ăn đậu...... Đậu hũ của người ta, A A A A.

Tuy rằng là hiểu lầm, là ngoài ý muốn, nhưng ăn chính là ăn.

Cá chép nhỏ vẻ mặt tang thương ngẫm nghĩ. Đậu hũ này ăn một lần, cậu với Cảnh Vương chung quy chẳng thể nào quay lại như xưa.

Chẳng lẽ, cứ như vậy trốn tránh mãi, cuối cùng không làm được nhiệm vụ, mình thì biến thành xương cá tro cá?

Vì loại lý do không thể hiểu nổi này mà kết thúc sinh mệnh, Lý Ngư không cam lòng.

Cậu muốn phấn chấn lên, muốn cùng Cảnh Vương vui vẻ làm nhiệm vụ, nhưng không phải là vừa nghe thấy tiếng bước chân của Cảnh Vương thì đã sợ hãi trốn đi.

Cậu...... Càng cảm thấy chính mình cần phải thử xin lỗi.

Tuy rằng là hiểu lầm, xét đến cùng vẫn là cậu sai.

Chỉ cần xin lỗi thôi, chẳng sợ lời xin lỗi của một con cá đối với Cảnh Vương có bao nhiêu nhỏ bé đến mức dễ bỏ qua, nhưng cậu sẽ có cơ hội trở mình, dùng tâm tư bình thường đối xử với Cảnh Vương.

Chỉ là câu xin lỗi này phải diễn tả như nào chứ?

Vũ điệu rong biển hay là bơi vòng vòng thì ngày thường cậu cũng làm, không tính đặc biệt.

Cậu không thể viết chữ, cũng không cách nào dùng người ngôn ngữ biểu đạt.

Thân là một con cá, càng không thể thể hiện sự lễ phép. Ở trong bể cá, giường và chăn cậu dùng, đều không phải của cậu.

Rốt cuộc làm như nào mới thể hiện thành ý của cậu vậy?

Lý Ngư ở trong bể cá buồn rầu bơi một vòng, ánh mắt dừng lại ở trên một viên thức ăn.

Đây là một viên thức ăn Vương Hỉ cho cậu không lâu trước đây, Lý Ngư không quá đói nên vẫn chưa động vào.

Cho cậu thức ăn, thì chính là của cậu.

Cậu có thể đem cái này đưa cho Cảnh Vương dùng để bày tỏ.

Lý Ngư đem thức ăn cho cá ngậm đem giấu kĩ, sợ số lượng quá ít, lại trộm giấu đi vài lần, thuận lợi giấu đi được tận sáu viên.

Cảnh Vương ban ngày rất ít ở phòng ngủ, lúc về đây toàn là buổi tối. Tới ban đêm đèn lên, Lý Ngư tính toán không sai biệt lắm, đem từng viên thức ăn ngậm ra nghiêm túc xếp, lòng đầy vui mừng chờ Cảnh Vương.

Cắn nơi đó của chủ nhân thì có làm sao chứ, người ta chỉ là một con cá thui, chủ nhân ngài sẽ tha thứ cho cá đúng chứ.

Chính cậu cũng không biết, đêm đó Cảnh Vương có chuyện quan trọng trở về vương phủ ngoài cung. Cậu chờ tới mức buồn ngủ cũng không chờ được Cảnh Vương.

Sáng sớm, Cảnh Vương đạp sương mai chạy về Cảnh Thái Điện.

Vương Hỉ dẫn một đống nội thị giúp hắn thay đồ, Cảnh Vương tranh thủ liếc mắt nhìn qua bể cá Thanh Hoa.

Sau khi bị cá chép cắn, Cảnh Vương cảm thấy con cá này có chút ủ rũ. Mà cái này ủ rũ theo hắn quan sát là có mục đích. Chính là khi nó đối diện với Vương Hỉ thì vui vẻ vẫy đuôi còn khi hắn qua chỗ nó thì nó lại ủ rũ chui vào đám cỏ thủy sinh.

Cảnh Vương có chút giận rồi. Chẳng nhẽ người bị cắn không phải là hắn à? Hắn còn chưa thấy thế nào mà con cá này lại dám bơ hắn.

Cảnh Vương cũng không phải loại đèn cạn dầu, nghĩ muốn cùng con cá này tính sổ. Hắn lập quy củ, viết ra từng điều một, chuẩn bị giao cho Vương Hỉ đi làm.

Cũng không phải là đến mức gạn nước không cho ăn, hắn không có tàn nhẫn với một con cá như vậy. Chỉ là cho con cá này ăn chút khổ, miễn cho con cá này linh hoạt quá mức thì đi gây rắc rối cho hắn.

Trong đó có một điều, là đem viên ngọc nhặt được ở Càn Thanh Cung nhét vào một cái bình thủy tinh rồi bịt kín rồi đem bình thủy tinh nhét vào bể cá.

Cảnh Vương biết Cá chép nhỏ cực kỳ muốn viên ngọc này, vậy thì hắn càng khiến nó không có được chỉ để nó nhìn. Mài đi một chút tính tình của nó, để cho nó biết, thói đời này điều không như ý có tận tám chín phần mười.

"Điện hạ, ngài...... Ngài lần này vất vả rồi, nhưng vật nhỏ này có thể hiểu sao?"

Vương Hỉ rất bất lực khuyên bảo Cảnh Vương, kỳ thực Vương Hỉ càng muốn nói hơn, vật nhỏ này chỉ là một con cá, cái đạo lý thâm sâu như này nó sao mà hiểu được chứ.

Nhưng mà Cảnh Vương vẫn kiên trì như vậy, đối với chuyện cần làm nghiêm nghị gật đầu.

Vương Hỉ: "......"

Vương Hỉ không lay chuyển được chủ tử, không thể làm gì khác hơn là đi chuẩn bị.

Cảnh Vương mặc y phục xong, đi đến trước bể cá, phát hiện Cá chép nhỏ thế mà lại không trốn đi, cũng không có trốn ở trên giường đá trắng, mà là ngủ ở trên một đống thức ăn cho cá được sắp xếp chỉnh tề.

Cảnh Vương: "......"

Cảnh Vương nhất thời thiếu chút nữa cho rằng có người đối xử khắt khe với con cá này, nên con cá này bắt đầu tích trữ đồ ăn.

Cá chép nhỏ chỉ một lúc sau đã tỉnh rồi, trước tiên cậu nhìn chung quanh một chút, phát hiện thức ăn vẫn còn, ngẩng đầu nhìn liền phát hiện Cảnh Vương, thì vui mừng bơi thành vòng tròn.

Không đúng không đúng, Lý Ngư lắc lắc đầu, thiếu chút nữa cậu đã phản xạ có điều kiện nhảy vũ điệu rong biển mất rồi!

Lý Ngư ở trong nước, nỗ lực thấp cúi đầu, vây cá quá ngắn, không có cách nào chắp tay thi lễ. Lý Ngư đành phải từ bỏ việc cong vây cá, đổi thành đem từng viên thức ăn đưa đến trước mặt Cảnh Vương rồi lại lần nữa cúi đầu.

Cảnh Vương: "......"

Vương Hỉ cả kinh nói: "Điện hạ, vật nhỏ...... Đây là có ý gì vậy?"

Cảnh Vương qua đống thức ăn được con cá xếp chỉnh tề mà thấy được dụng tâm của nó. Hắn nhìn thật lâu, cũng phỏng đoán thật lâu.

Đây là xin tha, là lấy lòng hay là cái gì khác?

Mặc kệ là cái gì, thức ăn cho cá hình như...... Là muốn hắn ăn.

Người tất nhiên không thể ăn thức ăn cho cá. Cảnh Vương cong môi vì cái ý tưởng kì quặc của con cá này.

Vương Hỉ thấy hắn như đang suy nghĩ sâu xa, không dám tùy tiện lên tiếng. Trước tiên ông phân phó dặn dò nội thị vào đây bẩm báo rồi Vương Hỉ thử nhẹ giọng kêu: "Điện hạ, điện hạ...... Dạ minh châu đã cho vào bình thủy tinh theo ý của ngài."

Cảnh Vương vốn định ra hiệu cho Vương Hỉ để hắn tự mình đặt hạt ngọc trong bình thủy tinh vào bể cá, trừng phạt con cá chép nhỏ này.

Vương Hỉ kêu nửa ngày, Cảnh Vương mới hồi phục tinh thần lại.

Trong tay Vương Hỉ chính là bình thủy tinh chứa dạ minh châu. Chỉ là cái bình này cực kì vững chắc, miệng bình được dùng sáp phong bế, một con cá tuyệt đối không thể mở ra.

Nhìn con cá phun bong bóng với hắn trong bể, Cảnh Vương chần chờ một chút, kéo Vương Hỉ lại.

Vương Hỉ không rõ vì sao, Cảnh Vương đã từ trong tay ông lấy bình thủy tinh, mang tới trước bể cá.

Ánh sáng dạ minh châu mặc dù cách một bình thủy tinh nhưng vẫn sáng ngời, nháy mắt đã chiếu sáng cả bể cá.

Lực chú ý của Lý Ngư lập tức đã bị hấp dẫn. Cậu lập tức liền thấy rõ đây chính là viên minh châu sáng trong cậu hằng mong ước.

Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Cậu có phải đang nằm mơ không, nhiệm vụ chi nhánh cũng đã từ bỏ rồi, không ngờ Cảnh Vương lại đem dạ minh châu tới.

Lý Ngư còn nhớ rõ kết quả của sự lỗ mãng lần trước, không dám lộn xộn, ngoan ngoãn canh giữ ở bể cá, cái đuôi cũng hơi vẫy vẫy.

Cảnh Vương muốn làm cái gì hả, sẽ không phải, như cậu nghĩ đi?

Thanh niên đứng ở trước bể cá, trầm mặc mở bình thủy tinh ra, ném dạ minh châu bên trong vào bể cá.

Nhân sinh không như ý tám chín phần mười.

Nhưng chỉ cần thành tâm đối với hắn thì dù chỉ là một con cá hắn cũng sẽ quan tâm.

Dạ minh châu chậm rãi rơi xuống, minh châu sáng trong ở ngay trước mắt cá, tựa như sao băng xán lạn xẹt qua.

Lý Ngư phát ra một tiếng hoan hô, đuôi dùng sức nhảy lên thật cao, tiếp nhận viên minh châu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co