Truyen3h.Co

[ĐM | HOÀN] Thừa tướng đã mơ ước trẫm từ lâu - Tạp Liễu Năng Toa

Chương 27

eocoten

Nói xong câu đó, Bộ Diêu cắn môi, nhìn thẳng vào Yến Vân Tiêu. Nàng run rẩy, toàn thân căng cứng, giống như một sợi dây đàn đã được kéo căng hết mức, chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ đứt lìa.

Là không thể cứu vãn.

Ánh nến đỏ mờ ảo, trong không khí tràn ngập vị ngọt say lòng người, hương rượu thoang thoảng thanh đạm mê hoặc.

Yến Vân Tiêu khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

Nàng là một cánh bướm tự do, xinh đẹp và kiêu hãnh, bay lượn giữa biển hoa. Từ quan lớn quý tộc, cho đến thư sinh nghèo khó, không ai không yêu nàng, không ai không kính trọng nàng.

Nhưng từ khi nàng gọi tiếng "Hoàng thượng" đó, tất cả đã thay đổi.

Nàng đang cầu xin sự trói buộc từ y, nàng cam tâm từ một cánh bướm xinh đẹp tự do, biến thành con chim hoàng yến trong lồng son.

Biến thành một trong ba ngàn giai nhân, biến thành một nữ nhân bình thường sẽ ghen tuông, đố kỵ, hơn thua.

Bởi vì nàng yêu quá nhiều.

Nàng biết.

Y cũng biết.

Nghe y hỏi như vậy, cả người Bộ Diêu run lên, đột nhiên bật khóc nức nở, úp mặt vào ngực y.

Tim của vị quân vương trẻ tuổi đập thật trầm ổn, thình thịch, bình tĩnh đến gần như lạnh lùng. Dù là hương thơm mê hoặc, rượu lạnh đã pha thêm dược liệu, hay mỹ nhân khoác áo mỏng nép trong lòng, cũng không thể làm tim y loạn nhịp dù chỉ một phần nhỏ.

Bộ Diêu ngẩng đầu, qua đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng thấy được một đôi mắt thanh lãnh, sạch sẽ, xinh đẹp, như hồ nước sâu mùa thu, không có một tia cảm xúc ái muội.

Nàng như bị dội một gáo nước lạnh, cả người đột nhiên tỉnh táo lại.

"Ta, ta không biết—" Nàng ngồi thẳng người dậy, quay lưng về phía y, khẽ nói, "Xin lỗi, đêm nay ta có chút mất kiểm soát cảm xúc."

Yến Vân Tiêu ôn tồn nói: "Không sao, ngươi chỉ là say rượu thôi."

Bộ Diêu vẫn quay lưng về phía y, rót một ly rượu uống cạn: "Phải, ta chỉ là say rượu thôi."

"Mười ba năm trước, ngươi từ trong cung trốn ra ngoài chơi. Lúc đó cha mẹ ta đều đã mất, ta lưu lạc trên đường phố. Ngươi mua cho ta bánh bao, còn mua một hộp phấn tặng ta."

Bộ Diêu nói rồi rót một chén rượu đưa cho y. Lần này nàng không chạm vào cơ quan kia.

Yến Vân Tiêu nhận lấy chén rượu, nghe nàng nói tiếp: "Trước khi về cung, ngươi đã sắp xếp cho ta ở Thiên Hương Lâu, đó là lần đầu tiên ngươi vận dụng Lam Vệ."

Nhớ lại chuyện cũ, Yến Vân Tiêu mỉm cười xoay chén rượu, chậm rãi uống cạn: "Lúc đó ngươi giống như một con sói con cảnh giác, còn lo ta hạ độc trong bánh màn thầu."

Bộ Diêu nín khóc mỉm cười: "Lúc đó ta không tin, một công tử nhà giàu như ngươi lại có thể vô điều kiện đối xử tốt với một người xa lạ."

"Nhưng ngươi quả thực là người như vậy, ngươi sẽ giúp đỡ bất kỳ người xa lạ nào gặp khó khăn..." Nàng nhẹ giọng nói, "Cho nên dù bên cạnh ngươi toàn là tai mắt của Thái hậu, ngươi vẫn bất chấp nguy cơ bại lộ Lam Vệ, sắp xếp cho ta ổn thỏa, để ta không còn phải lưu lạc đầu đường."

"Lúc đó ngươi mới bảy tuổi, còn thấp hơn ta. Nói chuyện lại đâu ra đấy, giống như một ông cụ non."

Nói đến đây nàng quay đầu lại, lông mi vẫn còn đọng nước mắt, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười: "Lúc ngươi ở trong cung, không thể thường xuyên đến thăm ta, liền ra lệnh cho Lam Vệ tặng đồ cho ta, nào là bạc, điểm tâm, quần áo, phấn má..."

"Sau này ngươi lớn hơn một chút, lại sợ ta cảm thấy ngươi đang bố thí cho ta, liền để ta thay ngươi liên lạc với Lam Vệ bên ngoài."

Bộ Diêu khẽ thở dài, sửa lại áo choàng cho y, nói: "Ngươi dịu dàng, chu đáo như vậy, lại còn đẹp trai như này, cô gái nào có thể không thích ngươi?"

Yến Vân Tiêu chậm rãi nói: "Xin lỗi."

"Tại sao lại xin lỗi? Vì ngươi đối xử quá tốt với ta sao? Hay vì ngươi không nên ưu tú như vậy?" Bộ Diêu lấy đi chén rượu trong tay y, "Uống không nổi thì đừng uống nữa, sắc mặt không tốt, mấy hôm trước có phải bị bệnh không?"

"Không sao." Yến Vân Tiêu nói, "Ngươi muốn uống, ta sẽ uống cùng ngươi."

"Ngươi xem, ngươi luôn như vậy." Bộ Diêu lại rơi một chuỗi nước mắt, nhưng cũng không khuyên y nữa, rót đầy rượu vào cả hai chén, "Vậy thì uống đi, dù sao đây cũng là lần cuối cùng ngươi uống rượu cùng ta."

Yến Vân Tiêu nói: "Tại sao?"

"Bởi vì... ta sắp thành thân." Bộ Diêu mỉm cười nói, "Hắn họ Trịnh, là một tiểu thương bán vải, không tính là giàu có. Hắn mỗi đêm đều đến thăm ta, chỉ uống trà nói chuyện. Hắn sẽ ngồi xổm trên phố, giúp ta lau vết bùn trên giày."

Không hiểu sao Yến Vân Tiêu lại nghĩ đến ngày đó trên triều đình, giữa cảnh máu tươi và thi thể ngổn ngang, Thừa tướng nửa quỳ trước mặt y, lau đi vết máu trên đôi giày gấm cho y.

"...Ba ngày sau thành thân."

Bộ Diêu từ trên đùi y đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm, búi lại mái tóc tán loạn, rồi dặm lại phấn và son môi.

Khi quay đầu lại, nàng đã trở lại là hoa khôi của Thiên Hương Lâu, rạng rỡ chói mắt.

"Yên tâm đi, ngươi không cần ta, nhưng người yêu ta thì nhiều lắm." Nàng lấy một chiếc áo choàng khoác vào, "— Tỷ đây của ngươi đắt giá lắm. Chậc, cái áo rách này, lạnh chết người."

Yến Vân Tiêu chậm rãi uống cạn rượu, sắc mặt so với vừa rồi càng tái nhợt hơn, y mỉm cười nói: "Chúc mừng."

Bộ Diêu nhìn bình rượu trên bàn, nói: "Xin lỗi, ly rượu đầu tiên có thêm..."

"Chỉ là một chén rượu bình thường." Yến Vân Tiêu vẫn mỉm cười, "Không phải sao?"

Thấy nước mắt lại sắp trào ra, Bộ Diêu xoay người quay lưng về phía y, nói: "Phải, chỉ là một chén rượu bình thường— được rồi, thời gian không còn sớm, mau về cung nghỉ ngơi... tìm thái y xem sao."

Nàng dừng một chút, nói: "Tỷ đây sắp lấy chồng rồi, phải tránh hiềm nghi. Mau đi đi."

Yến Vân Tiêu đứng dậy, vịn vào mặt bàn, thân thể loạng choạng một chút, chờ đứng vững, y nói: "Nếu gặp khó khăn gì, hãy viết thư cho ta."

Bộ Diêu vẫn quay lưng về phía y, không nói gì.

Yến Vân Tiêu đẩy cửa ra ngoài, lại nghe sau lưng vang lên giọng nói run rẩy trầm thấp.

"Vân Tiêu."

Y dừng bước.

"Ngươi là gió, là cơn gió thoảng qua không để lại dấu vết." Bộ Diêu nói, "Chỉ có phương hướng, vĩnh viễn không có điểm dừng."

"Nhưng ta hy vọng, ngươi có thể tìm được một người thật lòng yêu thương ngươi, một người có thể giữ ngươi lại, để ngươi dừng chân."

Yến Vân Tiêu đợi thêm một lát, sau lưng vắng lặng không tiếng động, y liền đi ra ngoài.

Người thật lòng yêu y sao?

Tình yêu là gì?

Các phi tần trong hậu cung lúc nào cũng nói yêu y, nhưng lại đốt hương có dược trong điện, pha dược vào rượu. Là yêu y, hay là quyền thế và vàng bạc của y?

Bộ Diêu nói yêu y, nhưng trước khi bày tỏ tình yêu, nàng đã tìm sẵn đường lui.

Thậm chí Thái hậu cũng từng nói yêu y.

Thật nực cười.

Ngoài tình thân máu mủ, trên đời làm sao có thể tồn tại tình yêu toàn tâm toàn ý?

Yến Vân Tiêu yếu ớt bước xuống lầu.

Thân thể y vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, buổi sáng còn đang uống thuốc. Mấy chén rượu lạnh kia thực sự làm y khó chịu không nhẹ.

Đi ra khỏi cửa lớn Thiên Hương Lâu, nhìn thấy xe ngựa của mình, Yến Vân Tiêu nhẹ nhàng thở phào, trước mắt tối sầm suýt nữa ngã quỵ.

Y được một đôi tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy.

Y tưởng là Tiểu Đặng Tử, liền yếu ớt khẽ nói: "Hồi cung."

Chờ sương đen trước mắt tan đi, y thấy rõ Tiểu Đặng Tử đang đứng bên xe ngựa, lúc này mới nhận ra mà quay đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng của Lâm Hồng.

"Sao Thừa tướng lại ở đây?"

Yến Vân Tiêu đẩy đẩy hắn, muốn đứng thẳng người. Nhưng cánh tay đang ôm sau eo y vừa rời đi thì trước mắt y lại tối sầm đứng không vững, liền mặc cho đối phương đỡ mình.

Lâm Hồng nói: "Thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Yến Vân Tiêu ừ một tiếng, không hỏi hắn là chuyện gì, đối phương cũng không nói tiếp. Y chỉ nhớ lại, vừa rồi khi y đứng không vững, đã nắm lấy đối phương một cái, chạm phải một vật rất cứng.

Bây giờ xem ra, hình như là cơ bắp trên cánh tay của Thừa tướng.

"Có phải trong người không khỏe không?" Lâm Hồng quan tâm nhìn y, "Về cung còn một đoạn đường dài, Hoàng thượng nếu không chê, thì đến phủ của thần nghỉ ngơi một lát."

Yến Vân Tiêu không còn sức lực mà phất phất tay.

Lâm Hồng đỡ y lên xe ngựa, đưa cho y lò sưởi đã chuẩn bị sẵn, lại rót một chén trà nóng.

Yến Vân Tiêu nhắm mắt dựa vào vách xe, trông uể oải, cô đơn và tịch mịch. Giống như một con cáo nhỏ ở bên ngoài bị bắt nạt, ủ rũ co thành một cục, tự mình liếm láp bộ lông.

Trong khoảnh khắc này, Lâm Hồng rất muốn ôm y vào lòng, an ủi y, dỗ dành y, mặc cho y phát tiết cảm xúc.

Nhưng hắn biết rõ tính cách kiêu ngạo của Yến Vân Tiêu – đây là một con hổ đang âm thầm liếm láp vết thương, chứ không phải một con thỏ trắng yếu đuối khóc lóc.

Cho nên hắn không hỏi Hoàng đế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngồi bên cạnh, cẩn thận nắm lấy đôi tay lạnh băng run rẩy kia.

"Có phải lạnh không?" Hắn nói, "Hoàng thượng trước đó bị nhiễm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn, để thần sưởi ấm tay cho Hoàng thượng."

Yến Vân Tiêu mở mắt nhìn hắn, sau đó lại chậm rãi nhắm lại.

Một đường không nói chuyện.

Đến phủ Thừa tướng, Lâm Hồng đỡ Yến Vân Tiêu vào thư phòng, cẩn thận đóng hết tất cả cửa sổ, ngăn cách gió lạnh. Sau đó nhóm lò sưởi, đổi than mới cho lò sưởi để y ôm.

"Hoàng thượng ngồi một lát, thần đi một chút sẽ quay lại."

Trong phòng rất nhanh đã ấm áp như mùa xuân, Yến Vân Tiêu ôm lò sưởi, cuối cùng không còn lạnh nữa.

Y đánh giá xung quanh.

Thư phòng không lớn, chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế cứng, trên bàn bày một ít công văn, nghiên mực còn một ít mực thừa. Trên tường treo một bức tranh dài khoảng bốn thước.

Ánh mắt Yến Vân Tiêu lướt qua bức tranh, ngay sau đó y như nhớ ra điều gì, lại một lần nữa đánh giá bức tranh.

Trên tranh là vỏ trai và trân châu.

Nhìn ra được người vẽ tranh đã tập trung tô điểm cho viên trân châu, khắc hoạ vô cùng cẩn thận.

Yến Vân Tiêu nhớ lại đêm đó trong sơn động dưới đáy vực, nụ hôn qua lớp khăn dừng trên trán y, và cả câu nói thì thầm bên tai y.

"Trân châu của ta, Lạc Thần của ta..."

Y quấn chặt áo choàng, khẽ nhấp một ngụm trà nóng.

Khi Lâm Hồng trở về, trên tay bưng một đĩa bánh hạt dẻ, và một ly đồ uống nóng.

"Đầu bếp trong phủ mới làm đồ uống và trà sữa mật ong hương quế, Hoàng thượng nếm thử."

Yến Vân Tiêu uống hơn nửa ly trà sữa ấm áp, lại ăn mấy miếng bánh hạt dẻ thơm ngọt, cuối cùng cũng ấm lên, thân thể thoải mái hơn không ít.

Y nói: "Thừa tướng còn nhớ trẫm có vài món đồ ở chỗ ngươi không?"

Lâm Hồng suy nghĩ một chút, nói: "Vâng."

Hắn mở ngăn tủ dưới cùng của bàn, lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Yến Vân Tiêu.

Yến Vân Tiêu mở ra, bên trong quả nhiên là đồ của y – một cái yếm đỏ, hai sợi dây buộc tóc màu đỏ, và một cái bùa hộ mệnh, đều là do mẫu phi khi còn nhỏ tự tay làm cho y. Được xếp ngay ngắn trong hộp nhỏ, bảo quản rất tốt.

Lâm Hồng nói: "Năm đó phụng mệnh Thái hậu, không thể không thu đồ của Hoàng thượng đi, nhưng thần vẫn luôn bảo quản cẩn thận, vạn mong Hoàng thượng thứ lỗi."

Yến Vân Tiêu lấy sợi dây buộc tóc ra ướm thử, tóc y bây giờ vừa dài vừa dày, sợi dây buộc tóc khi còn nhỏ tự nhiên thành ngắn, không thể buộc được nữa.

Lâm Hồng phát hiện y đang nghĩ gì, trầm ngâm một chút rồi nói: "Mượn đồ vật này của Hoàng thượng dùng một chút."

Yến Vân Tiêu không hiểu.

Lâm Hồng nhận lấy sợi dây buộc tóc, quỳ một gối trước mặt y, nói một tiếng mạo phạm, rồi cẩn thận nâng tay y lên, buộc sợi dây buộc tóc vào cổ tay.

Cổ tay Hoàng đế có chút gầy, xương cổ tay hơi nhô lên, sợi dây buộc tóc màu đỏ vừa vặn quấn hai vòng, ở cổ tay lại thắt một nút lỏng.

Sau đó, Lâm Hồng vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, nắm lấy bàn tay đó, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.

Yến Vân Tiêu run lên, bỗng chốc ngồi thẳng, không dám tin mà nhìn hắn.

"Nguyện chủ thượng của thần—" Lâm Hồng nói, "Mỗi năm đều vui vẻ. Chỉ có niềm vui, không còn ưu sầu."

Tiếp theo, Lâm Hồng đứng dậy, thong dong cười nói: "Thần đọc được trong truyện kể, ở những quốc gia ven biển phía Tây, cấp dưới thường thực hiện nghi thức hôn tay với quân vương, để biểu đạt sự kính ngưỡng và trung thành. Thần không có ý gì khác, mong Hoàng thượng không phiền lòng."

Yến Vân Tiêu đờ đẫn nhìn hắn.

Nếu không phải người này còn hôn trộm trán y khi y đang sốt mê man thì y đã tin rồi.

⭐️⭐️⭐️

Tiểu hoàng đế: Diễn, tiếp tục diễn đi, ta nhìn ngươi diễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co