[ĐM | HOÀN] Thừa tướng đã mơ ước trẫm từ lâu - Tạp Liễu Năng Toa
Chương 47
Sau khi Lâm Hồng dứt lời, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.Yến Vân Tiêu trầm mặc một lát, rồi xoay người quay lưng lại với hắn, không nói một lời nào.Lâm Hồng nhạy bén nhận ra rằng, màn đêm, hơi men và ngôi nhà tranh nhỏ này đã làm suy yếu phòng bị trong lòng hoàng đế, có lẽ y đang rơi lệ.Trong phòng không một tiếng động, nhưng đôi vai hoàng đế run rẩy, vòng eo cũng run rẩy, y cuộn tròn lại trong tư thế phòng thủ.Mẫn cảm và yếu ớt.Lâm Hồng gần như không kìm được muốn ôm lấy y, nhưng hắn biết y không thích bị áp chế bằng vũ lực, càng biết y không muốn bày ra sự yếu ớt trước mặt người khác, nên chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đuôi tóc y.Hồ ly nhỏ dường như cũng cảm nhận được không khí nặng nề, lo lắng nhìn người trên giường. Nó nhảy lên giường, ngồi xổm trước mặt Yến Vân Tiêu, ô ô kêu, dùng bộ lông mềm mại cọ vào tay y.Mãi lâu sau, Yến Vân Tiêu mới đưa tay sờ đầu hồ ly nhỏ.Y nói: "Tại sao ngươi lại nói với ta những lời này?"Giọng y rất bình tĩnh, nhưng Lâm Hồng hiểu y sâu sắc, không chút khó khăn nào mà nghe ra sự run rẩy ở cuối âm tiết.Lâm Hồng nói: "Em đã biết tâm ý của ta."Yến Vân Tiêu nói: "Không biết."Lâm Hồng hơi suy tư, dù là bên đống lửa trại hay trong đêm giông bão đó, hắn đều dùng giọng kể chuyện để nói về "hắn", chưa từng thẳng thắn nói yêu "ngươi".Vì thế hắn nói ra.Yến Vân Tiêu lại trầm mặc một lát, vẫn quay lưng lại với hắn, lạnh lùng cười: "Ngươi bảo ta tin thế nào đây? Yến tiệc sinh nhật không tham gia, ngay cả xoa vai cho ta cũng không chịu, còn nói gì thích với không thích."Xoa vai?Lâm Hồng lập tức nhớ lại ngày đó, hắn đang bẩm báo chuyện dự toán tài chính trong Noãn Các, hoàng đế cúi đầu lâu nên vai mỏi, hắn theo bản năng muốn giúp y xoa bóp, nhưng rồi lại lập tức phản ứng, rụt tay về."Ta sai rồi." Lâm Hồng gần như không suy nghĩ, lập tức nhận lỗi.Rồi lại nhớ đến những chuyện xảy ra mấy tháng qua, vừa tức giận vừa buồn cười, thấy đôi vai đối phương khẽ run, trong lòng chỉ còn lại sự thương tiếc. Lâm Hồng cuối cùng không nhịn được, ôm y vào lòng, có vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Báo con ngang ngược không chịu nói lý.""Em vừa thấy ta liền lạnh mặt đuổi ta đi, còn bảo ta dọn ra khỏi Noãn Các thì không nói, ta bình thường đến bẩm báo tấu sớ, vẻ mặt em cũng không kiên nhẫn bảo ta giao cho thái giám, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ta một cái.""Ta rót nước em cũng chê, hộp đựng những tờ giấy nhỏ trên bàn cũng không thấy. Còn nữa, cây hạt dẻ chọc gì đến em hả? Nó đang lớn lên tốt lành, em lại cho người ta nhổ cả cây lên.""Tấu sớ của thất phẩm tiểu chủ sự, em đều có thể viết hai hàng phê đỏ, còn ta ở Tùy Châu liên tục một tháng, em trả lời tấu sớ chỉ có một chữ 'duyệt', không chịu viết thêm hai chữ sao?"Cánh tay đau nhói, đã bị cắn một cái thật mạnh."Câm miệng." Yến Vân Tiêu nhíu mày lạnh giọng, "Nói thêm nữa thì quỳ xuống."Lời y nói cứng rắn, nhưng Lâm Hồng lại nhìn ra y ngoài mạnh trong yếu. Đôi mắt y hơi đỏ lên, trên hàng mi đen dài cong vút đọng những giọt nước, nói chuyện mang theo chút giọng mũi và run rẩy.Lâm Hồng không còn ý nghĩ gì khác, bàn tay vỗ nhẹ lưng y, liên tục nói: "Được rồi, được rồi, là ta sai."Yến Vân Tiêu tựa vào lòng hắn, sắc mặt tái nhợt.Lâm Hồng kiểm tra trán y, nhíu mày nói: "Uống bao nhiêu rồi? Ta đã dặn Cốc Nguyên Thành để ý, sao vẫn uống nhiều như vậy? Đau đầu không? Dạ dày có khó chịu không?"Yến Vân Tiêu nắm lấy sơ hở trong lời nói của hắn, hỏi ngược lại: "Hắn nghe ngươi, hay nghe ta?"Lâm Hồng biết lúc này chỉ có cách thuận theo, ôn nhu nói: "Đương nhiên là nghe em rồi. Chúng ta đều quan tâm em, cho nên ta mới bảo hắn khuyên em uống ít chút."Sắc mặt Yến Vân Tiêu càng ngày càng tệ, trên trán toát mồ hôi, Lâm Hồng đỡ y đi nôn. Nôn xong dùng trà đặc súc miệng, rồi uống canh giải rượu, cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút.Lâm Hồng vùi than hồng cho cháy mạnh hơn, trong nhà tranh ấm áp đến mức khiến người ta muốn ngủ gật.Những bông hoa khô trên bàn đã được dọn đi, thay vào đó là những bông hồng tươi đỏ mới hái. Yến Vân Tiêu lười biếng gục trên bàn, lấy một bông hoa ra ngắm nghía.Thấy hai người không cãi nhau nữa, cuối cùng hồ ly nhỏ cũng không còn lo lắng, an tâm nằm cạnh bếp lò, chải chuốt bộ lông của mình.Chỉ chốc lát sau, Lâm Hồng bưng một bát mì trường thọ nóng hổi đến, cùng với một đĩa cải dầu xào."Trong yến tiệc không ăn được bao nhiêu đúng không? Mau tranh thủ lúc còn nóng ăn chút đi."Yến Vân Tiêu chậm rãi ăn, mì chay kết hợp với cải dầu hơi mặn, rất kích thích vị giác và ngon miệng, dạ dày y cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Lâm Hồng nhìn y ăn, cười nói: "Quên nói, sinh nhật vui vẻ."Yến Vân Tiêu liếc nhìn hắn: "Giờ Tý đã qua rồi, chậm rồi.""Là ta sai rồi." Lâm Hồng thành khẩn nhận lỗi, "Sau này từ từ đền bù, sau này mỗi năm sinh nhật đều ở bên cạnh em, được không?"Yến Vân Tiêu không tỏ ý kiến, chậm rãi ăn hết mì, ngay cả canh cũng uống cạn.Lâm Hồng thu dọn bát đĩa trống, bưng đến một đĩa bánh hạt dẻ và một chén trà nóng.Yến Vân Tiêu cúi đầu không nhìn, Lâm Hồng biết y đang khó chịu, liền cười khuyên nhủ: "Sao vậy? Dù sao cũng là sinh nhật mà, ăn chút điểm tâm sau bữa ăn đi."Lâm Hồng nói rồi đứng dậy: "Ta đi rửa bát."Tiếng bước chân biến mất trong bếp, Yến Vân Tiêu chậm rãi cầm một miếng bánh hạt dẻ ăn, hương vị ngọt ngào đã lâu không có tràn ngập khoang miệng. Rất nhanh, một đĩa bánh hạt dẻ đã được ăn hết.Yến Vân Tiêu tỉnh rượu hơn nửa, nhớ lại những lời nói và hành vi lúc trước thì bắt đầu hối hận và xấu hổ, hận không thể quay lại một canh giờ trước, đánh ngã bản thân không bình tĩnh đó.Y cảm thấy mình mất mặt thảm hại, không muốn đối mặt. Bởi vậy khi Lâm Hồng rửa bát xong trở về, y chỉ cúi đầu đùa với hồ ly nhỏ."Ăn ngon không?" Lâm Hồng hỏi.Yến Vân Tiêu không tình nguyện nói: "Cũng được.""Hoàng thượng bây giờ đã tỉnh táo chưa?" Lâm Hồng nhìn thần sắc y, biết y đã tỉnh rượu, liền ngồi xuống đối diện bàn, bày ra tư thế muốn nói chuyện lâu dài, "Vậy bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?"Ăn của người thì mềm miệng, Yến Vân Tiêu vẫn không nhìn hắn, qua loa gật đầu một cái.Lâm Hồng biết y sĩ diện, bèn tỏ vẻ như thương lượng nói: "Em không muốn nói, vậy để ta nói, sau đó em nghe xem ta nói có đúng không. Nếu có chỗ nào không đúng, cứ ngắt lời ta bất cứ lúc nào."Yến Vân Tiêu ừ một tiếng.Y cảm thấy ánh mắt của Lâm Hồng đang nhìn y sáng quắc. Điều này khiến y nhớ lại chuyện hoang đường một canh giờ trước, trong lòng khó chịu. Vì thế y liền gọi Tiểu Táo một tiếng, hồ ly nhỏ liền nhảy lên bàn, nằm sấp trước mặt y.Yến Vân Tiêu cũng gục xuống bàn, trước mắt là bộ lông đỏ rực của hồ ly nhỏ.Với dáng vẻ này, y sẽ không nhìn thấy Lâm Hồng đang nhìn y, trong lòng thoải mái hơn nhiều: "Nói đi.""......" Lâm Hồng bị hành động bịt tai trộm chuông này làm cho không biết nên khóc hay cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy, sự khó chịu này thật đáng yêu.Lâm Hồng hơi trầm ngâm, mở miệng nói: "Mùng bốn tháng giêng chúng ta ở đây cả ngày, khi đó mọi chuyện đều bình thường, ban đêm em ngủ lại đây. Sáng mùng năm ta chăm sóc em rửa mặt chải đầu, lúc này mọi chuyện vẫn bình thường. Cho đến khi —— ta mang bánh hạt dẻ cho em, thái độ của em liền đột ngột thay đổi."Yến Vân Tiêu không hé răng."Mùng năm sau khi trở về cung, em liền không gặp ta nữa. Đêm mười tháng giêng, em triệu ta đến tẩm cung, đoạn tuyệt với ta.""Khi đó em nói, em không có thứ gì có quý giá để cho ta. Lại liên tưởng đến sáng mùng năm, bánh hạt dẻ vô cớ chọc giận em —— nếu ta không đoán sai, em cảm thấy ta làm hơi quá. Rạng sáng đội tuyết đi đến chợ rồi trở về, trước khi em tỉnh lại đã làm xong bánh hạt dẻ —— em cảm thấy ta làm quá đà, tình cảm này quá long trọng. Em không muốn gánh áp lực này, cho nên em lựa chọn trốn tránh."Lâm Hồng bình tĩnh phân tích.Yến Vân Tiêu vẫn nằm sấp không nói gì, đầu ngón tay vuốt ve bụng tiểu hồ ly.Lâm Hồng biết mình nói đúng.Hắn tiếp tục nói: "Ta cũng không phải ngay từ đầu đã nghĩ ra. Đêm mười tháng giêng em nói ra những lời đó, ta từng nản lòng thoái chí, thậm chí nảy sinh ý định quy ẩn núi rừng.""Nhưng ánh mắt của em không đúng." Lâm Hồng trầm ổn nói, "Em bảo ta dọn ra khỏi Noãn Các, sau đó em nhìn ta một cái, em biết ánh mắt của mình có gì không? Có chút ai oán, có chút tủi thân, ủ rũ. Rõ ràng người bị bỏ rơi là ta, nhưng em lại dùng ánh mắt héo úa ủ rũ đó nhìn ta, như thể người bị bỏ rơi là em vậy.""Dừng." Yến Vân Tiêu ngắt lời hắn, "Sai."Lâm Hồng chăm chú lắng nghe, nhưng y nói xong hai chữ này liền không nói tiếp, lại chơi với hồ ly."......"Lâm Hồng biết y coi trọng sĩ diện, không muốn bị miêu tả như vậy. Vì thế hắn tiếp tục nói: "Chiều hôm đó ta đến tìm em bẩm báo tấu sớ, ta còn chưa mở miệng, em đã đuổi ta đi, ta gần như đã chết tâm, nhưng trước khi đi, em lại dùng ánh mắt đó nhìn ta, như thể bị oan ức tày trời vậy.""Sau nhiều lần như vậy, ta liền biết em có thể có nỗi khổ tâm. Nhưng mỗi lần ta định thử một chút thì em liền lạnh lùng cự tuyệt, khiến ta không thể xác định. Cho đến ngày đó em bị bệnh, ta mới có thể xác định." Lâm Hồng chậm rãi nói, "Lúc đó em sốt đến mơ hồ, ngủ rất nông. Nhưng ta ở bên cạnh chăm sóc em, em liền có thể yên tĩnh lại, điều này chứng tỏ, ở một mức độ nào đó em đã quen với sự chăm sóc của ta. Sau đó em nắm sợi dây buộc tóc bị đứt mà khóc mãi."Nghe đến đó, Yến Vân Tiêu tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ai khóc? Không được nhắc lại."Lâm Hồng cười: "Được rồi. Tóm lại, đêm đó khiến ta xác định em không vui vẻ nên ta đã quyết định dù thái độ của em có thế nào, ta cũng phải tiếp tục ở lại bên cạnh em. Đêm nay ta không đi yến tiệc sinh nhật vì biết một khi buồn bực em sẽ luôn đến đây, ta ở đây chờ em, vì muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.""Những điều trên, ta nói có sai sót gì không?" Lâm Hồng hỏi.Yến Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng: "Sai sót chồng chất."Y nói xong, vẫn không nói tiếp.Lâm Hồng nói: "Nếu ta nói không sai, vậy thì trước tiên ta phải xin lỗi em. Ngày mùng năm đó, quả thật là ta đã làm quá cực đoan, khiến em cảm thấy áp lực, ta vốn nên từ từ, nhưng lại không kiểm soát được lực độ, là ta sai."Yến Vân Tiêu khẽ ừ một tiếng từ trong cổ họng.Lâm Hồng cười: "Vậy chúng ta hiện tại đang đối mặt với hai vấn đề. Một là em cho rằng ta làm quá mức, tình cảm này quá nặng, quá long trọng, khiến em áp lực. Vấn đề khác là, em cảm thấy mình không thể đáp lại tương tự như tình cảm của ta. Hai vấn đề chồng chất lên nhau, cho nên em lựa chọn trốn tránh."Yến Vân Tiêu gục trên bàn, lười biếng dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, ý bảo mình đang nghe."Vấn đề thứ nhất, ta đã nghĩ ra cách giải quyết, em hãy nghe thử xem có được không." Lâm Hồng nói, "Ta đã thỏa thuận với một người trồng rau ở chợ, mỗi ngày sáng sớm người này sẽ mang hạt dẻ tươi mới đến phủ ta, vậy nên mỗi ngày ta sẽ không cần đi chợ mua. Cách làm bánh hạt dẻ vô cùng đơn giản, mỗi ngày ta chỉ cần dậy sớm hơn một nén nhang là làm được. Như vậy có thể khiến em cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút không?"Yến Vân Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừm.""Vậy vấn đề thứ hai ——" Lâm Hồng bình tĩnh nói ra, "Em cảm thấy mình không thể đáp lại tương tự như tình cảm của ta. Nhưng chuyện tình cảm, vốn dĩ là không bình đẳng.""Ta không thúc giục em đưa ra quyết định, cũng sẽ không làm như vậy. Ta cũng không cầu em đáp lại, không cầu bất kỳ phần thưởng đặc biệt nào. Chỉ xin em cho ta ở bên cạnh, quan tâm em, chăm sóc em. Được em cần đến, đối với ta mà nói, chính là chuyện may mắn lớn nhất.""Nếu như em cảm thấy ta đang thúc giục, đang cầu em đáp lại, đó chính là ta không kiểm soát tốt tốc độ và lực độ, là vấn đề của ta, không phải vấn đề của em, em có thể trực tiếp nói cho ta, ta sẽ sửa."Lâm Hồng nói xong, nhìn Yến Vân Tiêu, nhẹ giọng hỏi: "Được không?"Đêm trăng tĩnh lặng, núi rừng không một tiếng động.Mãi lâu sau, Yến Vân Tiêu khẽ ừ một tiếng.Lâm Hồng cười rạng rỡ: "Vậy vấn đề đã được giải quyết, đúng không?"Yến Vân Tiêu lấy tay che trán, rũ mắt nhìn đôi mắt lấp lánh của hồ ly nhỏ, không tình nguyện nói: "Ừm."Lâm Hồng biết y vẫn còn khó chịu, cũng không vạch trần, chỉ nói: "Đưa em đến một nơi được không?"Yến Vân Tiêu nói: "Mệt rồi, muốn ngủ."Lâm Hồng nói: "Quà sinh nhật còn chưa tặng em. Đi xem một chút, được không? Xem xong ta đưa em về."Đây là lần đầu tiên Lâm Hồng đưa ra yêu cầu với y, cũng không phải yêu cầu khó khăn gì. Yến Vân Tiêu nghĩ nghĩ sau đó thể hiện sự rộng lượng của bậc quân vương: "Được."Nửa canh giờ sau, Lâm Hồng đánh thức người đang mơ màng sắp ngủ dựa vào lòng hắn, ôn nhu nói: "Đến rồi."Yến Vân Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt ra, được đỡ xuống xe ngựa.Trước mặt là một tòa đình viện.Vào cửa là một khoảng sân rất lớn, bên trái là vườn rau, rau mới nhú mầm, chưa nhìn ra là loại rau gì.Bên phải sân trồng hoa và cây, Yến Vân Tiêu nhìn hai cây ở góc đó, lập tức tỉnh táo lại.Hai cây hạt dẻ đang sinh trưởng khỏe mạnh, lá cây khẽ lay động theo gió nhẹ.Lâm Hồng nói: "Em vừa nhắc ta mới nhớ ra, có phải vì ta chưa xoa vai cho em, nên em mới nhổ cây hạt dẻ đi vứt không?"Yến Vân Tiêu nhìn thấy hai cây đó, như nhìn thấy oan gia vậy, không rên một tiếng, quay đầu bỏ đi.Lâm Hồng vội vàng kéo y lại, dỗ dành nói: "Được rồi, được rồi, ta sai rồi bảo bối, sau này mỗi ngày đều xoa vai cho em được không?"Yến Vân Tiêu trầm mặt nhìn hắn, ánh mắt nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng."Lâm Hồng biết điều mà chuyển sang chuyện khác: "Tòa nhà này ta mua năm ngoái, mấy tháng nay mới bố trí xong, trồng những loại rau và những bông hoa em yêu thích. Phòng ngủ đặt hương em thích và dạ minh châu, đệm giường rất mềm, chăn là loại lụa Tô Châu thêu mà em thích, đảm bảo ngủ rất thoải mái.""Mọi thứ ở đây đều được bố trí theo ý thích của em. Sau này nếu thấy mệt mỏi, không muốn ở trong cung, muốn rời xa đám đông để một mình yên tĩnh một chút, thư giãn một chút —— ngôi nhà tranh nhỏ dù sao cũng phải đi qua mật đạo, rất xa. Em có thể đến đây. Nơi này trừ ta ra, không có bất kỳ ai biết."Yến Vân Tiêu bình tĩnh lại, nhìn chuông gió treo dưới mái hiên, ánh mắt xuyên qua sảnh đường, dừng lại trên lá sen trong ao ở hậu viện.Lâm Hồng theo ánh mắt y nhìn qua, cười nói: "Trồng chút hoa sen, đến mùa thu đông, liền có thể 'lưu đắc tàn hạ thính vũ thanh', chưa chắc không phải một chuyện lãng mạn may mắn."*Lưu đắc tàn hạ thính vũ thanh (留得残荷听雨声) là một câu thơ gốc Hán, được dịch là: Giữ lại đài sen tàn để lắng nghe tiếng mưa rơi.Yến Vân Tiêu đã hiểu, Lâm Hồng tặng y một mái nhà.Y trầm mặc hồi lâu.Trở ngại lớn nhất giữa bọn họ không phải tình cảm, mà là thân phận.Y là hoàng đế, cưới hậu nạp phi để kéo dài hương hỏa, đó là trách nhiệm y không thể thoái thác. Cho dù Lâm Hồng không ngại, vậy còn bản thân y thì sao? Y có thể không ngại sao?Nếu các quan lại phát hiện, hai người nên xử lý thế nào? Sử sách sẽ bình luận ra sao?Lâm Hồng dường như biết y đang suy nghĩ gì, cười an ủi nói: "Bất kỳ khó khăn nào cũng có cách giải quyết, gặp phải bất kỳ khó khăn gì, chúng ta đều có thể giống như hôm nay, ngồi xuống thương lượng, bàn bạc. Hơn nữa ai cũng không thể biết trước tương lai, tận hưởng niềm vui trước mắt có gì không tốt?"Ánh trăng ẩn vào tầng mây, trời tối sầm.Mãi lâu sau, Yến Vân Tiêu khẽ thở dài một hơi: "Ngươi để ta nghĩ đã.""Được, không cần vội." Lâm Hồng sửa lại áo choàng cho y, thương tiếc nhìn đôi mắt hơi khép hờ, không kìm lòng được mà nâng mặt y lên, "Đưa em về cung nghỉ ngơi."Yến Vân Tiêu mệt mỏi ừ một tiếng, đẩy tay hắn ra, đột nhiên như nhớ ra điều gì, nhíu mày nói: "Quy tắc thứ hai trong ba, thừa tướng còn nhớ rõ không?"Lâm Hồng dừng một chút, nói: "Chưa được cho phép, không được chạm vào Hoàng thượng."Yến Vân Tiêu nói: "Trẫm muốn thêm điều thứ ba."Ánh mắt y nguy hiểm, gằn từng chữ: "Trong bất kỳ tình huống nào, không được dùng vũ lực áp bức trẫm.""Điều này, so với hai điều trước còn quan trọng hơn, so với hai điều trước cộng lại cũng quan trọng hơn. Thừa tướng có nhớ rõ không?"Ý y là, hai điều trước có thể thỉnh thoảng vi phạm một chút? Lâm Hồng mặt không đổi sắc: "Thần cẩn tuân lời dạy của Hoàng thượng."Yến Vân Tiêu khẽ hừ một tiếng, xoay người lên xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co