Dm Hoan Tinh Dich Giao Ba Muon Cung Chieu Toi Tu Bach
Sau khi đại hội thể thao kết thúc vào buổi chiều, Trương Lâm vui vẻ ra mặt, đối với học sinh cũng phá lệ khoan dung. Cô vung tay, cùng các giáo viên lớp khác mời cả lớp đi ăn lẩu liên hoan.Học sinh lớp khác đã sớm nghe ngóng được, quay đầu nhìn về phía bọn họ bằng ánh mắt hâm mộ, đồng thời liếc sang giáo viên chủ nhiệm lớp mình. Các thầy cô bị nhìn tới liền ôm chặt ví tiền, giả vờ không thấy gì.Cả quán lẩu gần như bị lớp bọn họ chiếm hết, mấy nhóm bạn tốt tự giác ngồi cùng nhau, Giang Ngạn kéo Thương Lạc Khê chọn một chỗ hơi khuất rồi ngồi xuống.Lý Hạo thấy tình hình, liền kéo Trần Văn qua đó, cười nói: "Anh Giang, cùng ngồi đi." Cuối cùng còn có thêm hai nữ sinh lẻ loi nhập hội.Ở độ tuổi này, nam sinh vận động nhiều, thích ăn nhất chính là thịt, Giang Ngạn ghé sát hỏi nhỏ: "Cậu muốn ăn gì? Tôi gọi."Thương Lạc Khê lắc đầu, tỏ ý gì cũng được. Lý Mai ngồi gần đó liếc về phía hai người, thấy cảnh tượng này liền không giấu nổi chút hưng phấn trong mắt. Cô kéo bạn nữ ngồi cạnh ghé tai thì thầm, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người, khiến Thương Lạc Khê hơi ngại ngùng.Giang Ngạn lạnh lùng liếc cảnh cáo, ánh mắt ra hiệu. Lý Mai lập tức ngậm miệng, đưa tay che kín miệng, gật đầu lia lịa.Dù gì cũng là con gái, thấy trên bàn toàn là con trai, các cô cũng không khách khí, chuẩn bị ra lấy món mình thích ăn.Lý Mai vốn dĩ rất thích cậu bạn cùng bàn cũ, bèn nhỏ giọng hỏi: "Lạc Lạc, cậu muốn ăn gì?"Thương Lạc Khê còn chưa kịp mở miệng, Giang Ngạn đã cắt ngang: "Tôi lấy giúp cậu ấy rồi, mấy cậu cứ lấy cái mình thích ăn là được."Hai cô gái liếc nhau đầy kích động rồi rời đi.Giang Ngạn tiện tay kéo luôn Lý Hạo qua làm chân sai vặt. Hai đứa con trai cơ bản toàn chọn thịt, rau cỏ linh tinh lấy rất ít. Hai cô gái thì ngược lại, chọn toàn rau với nấm, không muốn bị tăng cân. Giang Ngạn gom hết những thứ Thương Lạc Khê thích ăn vào, dù có ăn không hết thì hắn cũng có thể xử lý.Bên này không khí có phần trầm lặng, tuy trước đó đã từng cùng nhau đi chơi, nhưng cơ bản hai người chưa nói chuyện riêng bao giờ, chủ yếu là do Giang Ngạn luôn kéo Thương Lạc Khê đi cùng, nên cậu chẳng có cơ hội tiếp xúc với ai khác.Cuối cùng Trần Văn chủ động phá vỡ im lặng, thử thăm dò: "Cậu thấy anh Giang thế nào?"Thương Lạc Khê đang thất thần, câu hỏi mơ hồ lọt vào tai, phản ứng mấy giây mới nhẹ nhàng đáp: "Khá tốt, là một người bạn không tồi."Trần Văn gật đầu, lại không biết nói gì thêm, trong lòng âm thầm cảm thấy thương thay cho Giang Ngạn. Con đường phía trước còn dài, mà đối phương hình như hoàn toàn chẳng có chút suy nghĩ dư thừa nào, kiểu người như vậy chắc sẽ khó theo đuổi. Có khi còn chưa từng nghĩ đến chuyện con trai thích con trai. Sau đó hai người lại rơi vào trầm mặc.Thương Lạc Khê lại suy nghĩ, chẳng lẽ đây là đang dò xét xem mình có đáng làm bạn với Giang Ngạn không. Nếu vậy thì xem ra cũng là một người bạn tốt, vì thế cậu nhẹ giọng nói: "Cậu cũng khá tốt."Người đối diện ngơ ra, đúng lúc này, từ xa Giang Ngạn nghe được câu đó, bước chân khựng lại. Mày hơi nhíu lại, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt như có như không liếc về phía Trần Văn.Trần Văn khẽ rùng mình, không hiểu đối phương nghĩ gì, nói gì nữa.Thương Lạc Khê nhìn người bên cạnh đang bận rộn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh Giang, vất vả rồi."Giang Ngạn lập tức nhìn cậu đầy dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Không cần cảm ơn, Lạc Lạc xem còn muốn ăn gì nữa không?"Thương Lạc Khê lắc đầu, mọi người lấy đủ nguyên liệu xong liền bắt đầu ăn, toàn là con trai, vừa cho thịt vào nồi chưa được mấy phút đã hết sạch.Đặc biệt là Lý Hạo, tốc độ ăn như vũ bão, vừa nhấc mắt đã thấy thịt sạch bách, cậu gãi đầu cười hì hì: "Tại các cậu chậm đấy, không trách tôi được."Sau đó chẳng ai khách sáo nữa, đến cả mấy cô gái cũng nhập cuộc tranh đồ ăn.Giang Ngạn gắp hết chỗ thịt cướp được vào bát của Thương Lạc Khê. Mấy người đối diện nhìn chằm chằm về phía hai người, Thương Lạc Khê khó hiểu ngẩng đầu liếc bọn họ một cái, Giang Ngạn thản nhiên hỏi: "Các cậu ăn no rồi à?"Cả bọn đồng loạt lắc đầu. Thương Lạc Khê nhẹ nhàng kéo áo hắn, nhỏ giọng nói: "Đủ rồi, cậu cũng ăn đi."Giang Ngạn lơ đãng chạm nhẹ vào tay cậu, rồi lập tức nhét tay vào túi áo mình.Hắn cong khóe môi, dịu dàng nói: "Được rồi, Lạc Lạc không cần lo, cậu ăn đi."Hai cô gái ngồi bên cạnh đột nhiên cảm thấy nồi lẩu nhạt hẳn, cứ như đang ăn một miệng đầy cơm chó, đồng thời nhớ lại hình tượng Giang Ngạn trong ấn tượng — bình thường lúc nào cũng lạnh lùng như thiếu nợ 500 vạn vậy, giờ nói chuyện dịu dàng thế này, thật sự là cùng một người hả?Nhưng Thương Lạc Khê thì đã miễn dịch với kiểu giọng điệu này, người này vốn luôn như thế, thành ra không cảm thấy có gì lạ.Lý Hạo cảm thấy anh Giang nhà mình hôm nay thật sự không bình thường, đang định mở miệng thì Trần Văn liền kéo cậu lại, quay sang hỏi mấy người khác: "Muốn uống gì không? Tôi với Lý Hạo đi lấy."Giang Ngạn thuận miệng nói: "Tôi uống bia, Lạc Lạc thì rượu trái cây loại vài độ thôi."Lý Hạo dù có ngốc cũng cảm giác có gì đó sai sai, bèn tò mò hỏi: "Cậu kéo tôi làm gì?"Trần Văn liếc cậu một cái: "Muốn bị đánh thì cứ việc nói, lát nữa nói đi."Lý Hạo cảm kích nhìn Trần Văn, rất nhanh cũng quên mất chuyện vừa rồi.Một nồi lẩu ăn liền mấy tiếng đồng hồ. Trương Lâm còn đặc biệt tới kiểm tra xem bọn họ có uống rượu hay không, may mà tất cả đều rất ngoan, không làm ra chuyện gì quá đáng. Cô hài lòng gật đầu, cùng các thầy cô khác tiếp tục vui vẻ ăn uống.Lý Mai đột nhiên nhớ ra một trò hay, tích cực đề nghị: "Chơi thật lòng hay mạo hiểm đi."Mấy người khác nhất loạt quay lại nhìn cô, cô lúng túng nói: "Không chơi cũng được."Thương Lạc Khê nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Chơi đi, tớ cũng thấy hứng thú."Lý Mai ném cho Thương Lạc Khê ánh mắt cảm kích. Cậu cảm thấy bạn cùng bàn cũ này không tệ, hơn nữa làm mất mặt một cô gái thật sự không nên.Giang Ngạn liếc nhìn người bên cạnh một cái, cũng thuận miệng nói: "Chơi đi. Luật thế nào?"Mấy người khác cũng không có ý kiến gì nên Lý Mai lấy điện thoại ra mở trò chơi xúc xắc, kéo luôn năm người còn lại vào nhóm chat, sau đó giải thích: "Chúng ta ném xúc xắc ngẫu nhiên, ai có số nhỏ nhất thì phải chọn thật lòng hay mạo hiểm, ai có số lớn nhất thì là người đưa ra câu hỏi hoặc yêu cầu."Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sáu người bắt đầu ném xúc xắc. Vòng đầu tiên người thắng là Lý Hạo, số nhỏ nhất là Giang Ngạn.Lý Hạo đắc ý: "Thật lòng hay mạo hiểm đây, anh Giang~""Thật lòng."Lý Hạo lập tức tỏ vẻ hóng hớt, hỏi ngay vấn đề muốn biết nhất, "Anh Giang, cậu có thích ai không?"Giang Ngạn không chút do dự đáp: "Có."Mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Thương Lạc Khê.Lý Hạo còn muốn hỏi tiếp thì Giang Ngạn đã lạnh lùng nói: "Câm miệng, chỉ được hỏi một câu."Sang vòng thứ hai, Giang Ngạn thắng, Thương Lạc Khê thua. Cậu không chút do dự nói: "Tôi chọn thật lòng."Giang Ngạn nhìn cậu, hỏi: "Cậu thích kiểu người như thế nào?"Hắn không định nói rõ là con gái, hỏi kiểu này bao gồm cả nam lẫn nữ, đối phương chắc cũng không dễ phát hiện ra.Thương Lạc Khê suy nghĩ hai giây, nghiêm túc đáp: "Không có tiêu chuẩn cụ thể, chỉ cần thích là được."Vài vòng tiếp theo, hai người bọn họ đều thoát được. Những người khác thì thảm, hai cô gái yêu cầu Lý Hạo cùng Trần Văn nhìn nhau mười giây, nắm tay mười phút, ôm nhau một cái, khiến hai người hoàn toàn không muốn chơi nữa, cảm giác trò này chính là để hành bọn họ.Giang Ngạn liếc một cái rồi thản nhiên buông một câu: "Đáng đời."Hai người xoa xoa mũi, số đen đều đổ hết lên đầu họ mà.Nồi lẩu cay làm Thương Lạc Khê hơi khó chịu, phải uống liền hai chai rượu trái cây mới đỡ hơn.Mãi đến chín giờ tối, bữa tiệc mới kết thúc. Các thầy cô lần lượt dặn dò bọn họ bắt xe về nhà, thấy ai cũng an toàn rời đi mới yên tâm. Giang Ngạn tạm biệt mấy người còn lại, sau đó đưa Thương Lạc Khê về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co