Truyen3h.Co

Dm Ngang Raw Nguoi Thu Ba Mo Nhat W Tong Tinh

291.

Trước khi tôi kịp phản ứng, Quý Ôn đã trực tiếp kéo tôi ra khỏi nhà họ.

Tôi không quay lại phía sau vì không dám thấy họ nhìn chằm chằm vào tôi. Hình như Khúc Nghiêu vừa định nói gì đó, tôi có thể không nên rời đi như thế này với Quý Ôn.

Quý Ôn nắm tay tôi suốt khi ngồi trên taxi.

Bàn tay của anh ấy cũng rất lớn, nước da trắng như Quý Vân, có thể thấy rõ những đường gân xanh trên mu bàn tay.

Tôi nghĩ lúc này mình có lẽ nên buông tay, nên tôi lại cố rút tay ra.

Vẫn không thành công.

Sau khi tôi bất an quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lúc, Quý Ôn mới buông tay tôi ra.

"Chúng ta đi ăn mì gạo Quế Lâm." Quý Ôn nói, "Dư Triệu, có gì muốn nói với anh không?"

Tôi cảm thấy chuyện xảy ra đêm qua hơi khó nói, tôi không thể nói gì với Quý Ôn. Trong chốc lát không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Quý Ôn quay sang nhìn tôi nói: "Anh không tức giận khi em từ chối đâu, thế nên đừng vướng bận như vậy."

Tôi cúi đầu thừa nhận với Quý Ôn rằng tôi không nói ra được.

Khi bước xuống xe và đi đến một góc không có người, Quý Ôn nói với tôi bằng giọng điệu tuyên bố: "Nó cắn vào cổ em."

Nói xong, anh ấy chậm rãi quay người lấy chiếc khăn màu đen quàng vào cổ tôi, bàn tay ôm lấy cổ tôi, ấn vào vùng vai tôi, "Chỗ này... Là em trai anh làm phải không?"

Tôi không nói lời nào, đưa tay nắm lấy hai bên chiếc khăn quàng cổ đang buông xuống, cẩn thận nhìn lên khuôn mặt của anh Quý Ôn.

Anh xoa tóc tôi, thở dài và nói: "Dư Triệu, học cách nói chuyện, được không?"

292.

Đôi khi tôi đột nhiên cảm thấy Quý Ôn cũng mang khí chất nguy hiểm như Quý Vân, nhưng khi anh ấy xoa đầu tôi như một người anh bao dung, tôi cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Không có nhiều người trong cửa hàng, vì vậy tôi và Quý Ôn tìm một chỗ ngồi bên trong góc.

Hôm nay ngồi trước mặt anh, không hiểu sao tôi lại có chút ngượng ngùng.

"Sao em không gọi cho anh?" Quý Ôn hỏi tôi.

Khi ngẩng đầu nhìn anh, tôi chợt nghĩ đến nụ hôn trước đây trong rạp chiếu phim, bàn tay cầm đũa của tôi run lên, theo bản năng nhìn sang chỗ khác.

"Sự việc lần trước khiến em bị áp lực à?" Anh ấy đưa tay nâng khuôn mặt đang cúi gằm của tôi lên.

Tôi thấy vẻ hối lỗi trên khuôn mặt nghiêm túc của anh Quý ôn, vội giải thích: "Không phải, em không gọi vì sợ làm phiền anh."  

Quý Ôn nói, "Sợ làm phiền anh sao?"

Tôi nói. "Em biết anh rất bận. Chuyện của em không quan trọng. Gọi điện sẽ làm mất thời gian của anh..."

"Anh đã nói rất nhiều lần rồi." Sau khi nghe tôi nói câu này, anh ấy cuối cùng cũng nở một nụ cười, "Đừng dùng kính ngữ. Quý Vân không gọi anh là anh, em không cần phải quá coi trọng việc này như vậy."

Trong nhà hàng nhỏ phát những bài hát nhạc pop gần đây.

Tôi hỏi anh ấy, "...Tại sao Vân Vân không gọi anh là anh trai?"

Quý Ôn dừng lại và giải thích với tôi: "Nó cho rằng anh dùng hai từ 'ca ca' này để thị uy nó, vì vậy nó luôn gọi trực tiếp tên anh."

Khi nói lời này, anh ấy thu lại bàn tay vừa dừng ở trên mặt tôi, trầm mặc một hồi chống khuỷu tay lên bàn, anh ấy tiếp tục nói: "Em cho rằng kiểu anh em như này có kỳ lạ không?" 

Tôi thì thầm với anh "Em không cố ý nói vậy... Chỉ là em muốn gọi anh là anh."

Không phải gọi là anh Quý Ôn, mà là anh trai.

"Nhưng anh là anh trai Vân Vân, không phải của em." Tôi cầm đũa gắp mì, cúi đầu nói hết câu, "Nếu em gọi anh là 'ca ca', chẳng khác nào lấy mất đồ của Quý Vân."

Tôi đã cho họ thấy tất cả sự ghen tị mà tôi luôn giấu kín trước đó.  

Quý Ôn nói, "Anh là đồ vật sao?"

Tôi định trả lời rằng anh ấy không phải vậy.

Cũng may lời nói vừa đến môi, tôi liền cảm thấy có cái gì không đúng, nhanh chóng thay đổi nói: "Dù sao em cảm thấy cũng không tốt lắm."  

"Về sau cứ gọi anh là 'ca ca' đều được." Quý Ôn cười với tôi nói, "Có thêm một người em ngoan cũng không phải là chuyện xấu gì. Anh cảm thấy chẳng có gì là không tốt cả."

293.

Mặc dù chính tôi đã nói rằng tôi muốn gọi anh ấy là anh trai của mình, Nhưng khi Quý Ôn bảo tôi gọi anh ấy mấy lần như vậy, tôi không thể gọi được, mặt tôi nóng bừng, nhưng không thể tránh ánh mắt anh ấy đang nhìn mình.  

Tôi không ngờ rằng anh ấy sẽ đồng ý điều này, cũng không biết nên gọi anh ấy là 'anh Quý Ôn' hay 'anh trai'.

Cho đến khi tôi ăn xong mì, vẫn không thể mở miệng.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, phía sau bảng quảng cáo ở trạm xe buýt, Quý Ôn bất ngờ ôm eo tôi từ phía sau, gục đầu và vùi mặt vào chiếc khăn quàng quanh cổ tôi. Hơi thở ấm áp của anh ấy phả vào gáy tôi, nghe thấy anh ấy nói: "Em không gọi được trước mặt mọi người, vậy lúc ở riêng thì gọi nhé."

Quý Ôn nói những lời này với giọng khác ngày thường.

Anh ấy không dùng nhiều sức ôm tôi.

Tôi đưa tay kéo cổ tay anh ấy ra, nhưng khi kéo được, anh ấy lại xoay chuyển bao gọn tay tôi trong lòng bàn tay của mình.

"Dư Triệu," đôi môi Quý Ôn áp vào gáy tôi nói: "Em không muốn gọi anh là anh trai sao?"

Tôi với anh ấy giữ nguyên tư thế một lúc trước khi gọi anh ấy là 'ca ca' với một giọng nói nhỏ hơn muỗi.

Đợi, đợi đã ... Rõ ràng tôi là người yêu cầu, tại sao bây giờ tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn?

294.

Quý Ôn kéo chiếc mũ tuần lộc của tôi lên, anh ấy đứng trước mặt tôi, áp lòng bàn tay lên đôi má nóng bừng của tôi và nhìn tôi cười nhẹ.

Chiếc mũ giới hạn tầm nhìn của tôi, chỉ có thể tập trung vào khuôn mặt của anh Quý Ôn. Rõ ràng là rất lạnh, nhưng lòng bàn tay tôi lại đẫm mồ hôi.

"Gọi lại lần nữa?" Anh ấy nói.

Mặt tôi đỏ bừng như trái cà chua chín, hai từ này rất dễ phát âm, nhưng khi bị nhìn chăm chú như vậy, tôi há miệng ra nhiều lần, giọng nghẹn lại và không thể gọi lại lần nữa.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nói với anh ấy: "Hay là để em gọi anh như trước đây..."

Quý Ôn không nói, cúi đầu hôn lên môi tôi.

Chóp mũi anh cọ nhẹ khóe môi tôi, tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên mái tóc đen của anh.

"Dư Triệu," anh ấy nói với tôi "gọi thêm mấy lần nữa sẽ quen."

Tôi không biết có ai khác đang nhìn không. Quý Ôn lại đang quá gần gũi với tôi, vì vậy tôi không thể nghĩ nên làm gì tiếp theo.

Làm thế nào bây giờ? Hay cứ giả vờ như mình là một con tuần lộc không biết nói? ... Nghĩ đến đây, tôi bất giác ôm đầu ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối.

Tôi có thể cảm thấy Quý Ôn đang ngồi xổm xuống.

Anh chạm vào đầu tôi: "Dư Triệu, anh thích em gọi anh như thế."

Tôi vẫn vùi mặt không nhìn anh, nói xin lỗi với anh ấy: "Anh Quý Ôn, em đề cập đến chuyện này vậy mà lại không đủ can đảm để gọi."

"Vậy nói nhỏ vào tai anh được không?" Quý Ôn trầm giọng nói, trái tim tôi đập mạnh theo giọng anh ấy.

Thực ra, người anh tôi muốn không giống thế này ...

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, sau một hồi bối rối, cảm thấy ngồi xổm xuống đây không ổn, vì vậy tôi ghé miệng vào tai anh Quý Ôn thấp giọng gọi anh ấy là anh trai.

Gọi xong, tôi đứng dậy, lo lắng nhìn Quý Ôn, người vẫn đang quỳ một gối trên mặt đất.

Anh ấy đứng dậy ngay sau đó.

Tôi nói: "Em phải quay lại làm bài tập..."

"Chờ đã," Quý Ôn nói.

Anh ấy vươn tay ôm lưng tôi, còn tôi thì thẫn thờ vùi mặt vào cổ áo len của anh ấy và được ôm trong áo gió của anh.

Cảm nhận được hơi thở vừa quen vừa lạ của anh ấy.

Anh ấy là anh trai của Quý Vân, nhưng bây giờ tôi cũng có thể gọi anh ấy là anh trai của mình.

Nhưng cái tên mà tôi mong chờ bấy lâu này lại giống như một viên thuốc được tẩm siro, mới nhai thì thấy ngọt, khi nuốt xuống mới cảm nhận được vị đắng.

Quý Ôn hơn tôi khoảng 5 tuổi, anh ấy là một người trưởng thành rất đáng tin cậy, anh ấy hay cho tôi những ý kiến ​​đóng góp mang tính xây dựng trong cuộc sống.

Thà rằng anh ấy cứ mắng tôi, nói rằng tôi không nên tham lam đòi hỏi nhiều thứ như vậy, nói rằng tôi nên nuốt sự ghen tị vào bụng và tiêu hóa tính chiếm hữu tồi tệ trong dạ dày.

Tôi chưa bao giờ đủ tư cách để sở hữu bất cứ thứ gì.

Nếu Quý Ôn nói rằng tôi đã làm sai điều gì đó, tôi sẽ không vui trong hoàn cảnh sai trái này.

Tuy nhiên, anh ấy không trách mắng tôi.

Anh ấy hỏi tôi sau này sẽ gọi anh ấy là gì.

Khi tôi gọi anh ấy là "anh trai" lần thứ ba, tôi cuối cùng đã có thể vượt qua cảm giác xấu hổ kỳ lạ trong lòng.

295.

Anh Quý Ôn nói với tôi rằng ông già Noel nhiệt tình phát quà cho mọi người, nhiều khi bận quá nên quên để lại quà cho chú tuần lộc đã âm thầm làm việc.

Nói xong, anh ấy bỏ vào túi tôi một hộp kẹo nhỏ giống hình con gấu.

296.

Khi tôi đang nhấc chân để lên xe buýt về nhà thì bất ngờ có người kéo cánh tay tôi từ phía sau.

Tôi quay đầu không chuẩn bị nhìn cậu ấy, bởi vì không ngờ gặp được Lục Quân vào lúc này, cũng không có chào hỏi, chỉ đứng há hốc mồm nhìn cậu ấy.

Cậu ấy cau mày, liếc nhìn tôi, rồi nhìn lên cửa xe buýt.

Người lái xe từ ghế lái thúc giục tôi.

Lục Quân cũng không nói, dùng cánh tay kéo tôi trở lại.

Một lúc sau Quý Ôn cũng xuống xe.

Khi tôi định nói gì đó, Lục Quân lại lấy tay che miệng tôi, khó chịu nói với tôi: "Cậu trước hết đừng nói gì."

Sau khi thấy tôi gật đầu, Lục Quân liền nhướng mắt nhìn Quý Ôn.

Anh Quý Ôn nắm lấy cánh tay còn lại của tôi.

Lục Quân nói: "Bạn trai thực sự của cậu ấy đến rồi, anh chẳng phải bây giờ nên bỏ tay ra rồi sao?"

"Tôi sẽ đưa em ấy về nhà." Quý Ôn nói.

Lục Quân liếc mắt nhìn tôi, bóp chặt mặt tôi, nói: "Bây giờ cậu ấy đã hẹn đến nhà tôi."

Tôi muốn quay lại nhìn Quý Ôn, nhưng Lục Quân đã giữ lấy cổ tôi, trừng mắt nhìn tôi đe dọa, có vẻ rất tức giận ... Cậu ấy nhìn thấy tôi khi nào nhỉ?

Anh Quý Ôn không buông tay tôi ra, ôn nhu hỏi: "Em ấy đồng ý chưa?"

Lục Quân lại bóp chặt mặt tôi nói: "Dư Triệu, cậu có muốn đi cùng tớ không?"

Mặc dù cậu ấy đang muốn hỏi ý kiến ​​của tôi, nhưng câu hỏi này dường như chỉ có một câu trả lời. Tuy Lục Quân có gương mặt lạnh lùng khó gần, nhưng cậu ấy không hay có biểu hiện dữ tợn như vậy với tôi.

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy, tôi liền gật đầu đồng ý.

"Em không về nhà làm bài tập à?" Quý Ôn nói, "Gần đây có rất nhiều đề phải làm đúng không?"

Tôi suy nghĩ một lúc. Tôi không mang theo gì cả. Tôi có thể không làm xong bài tập khi đến nhà Lục Quân, vì vậy tôi đã lặp lại lời của Quý Ôn: "Đúng vậy ..."

"Ngày mai làm cũng được." Lục Quân nhìn chằm chằm tôi, sau đó trầm giọng nói, "Nếu anh ta nắm tay cậu một lần nữa, tớ sẽ đánh anh ta ngay tại đây."

Tôi lo lắng nói, "Đừng đánh nhau!"

Lục Quân nói,"Tớ rất muốn đánh anh ta. "

Tôi nói," Vậy hôm nay tớ sẽ đến nhà cậu... "

Sau khi tôi nói với Quý Ôn về sắp xếp tạm thời vào buổi chiều, Lục Quân cuối cũng nhíu mày, cậu ấy nheo mắt, ôm tôi vào lòng rồi nói với Quý Ôn: "Đừng thể hiện mình lớn tuổi hơn đi có được không?"

Tôi sợ cậu ấy sẽ cãi nhau với Quý Ôn liền vội vàng vươn tay bịt miệng Lục Quân nói: "Lục Quân, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau ..."

Môi Lục Quân áp vào lòng bàn tay của tôi.

Cậu ấy nhướng mày và nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt giận dữ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải tình huống như vậy, xấu hổ đến mức cắm mũi chân xuống đất và ước gì mình có thể thực hành thoát hiểm ngay tại chỗ.

"Ba em ấy nhờ tôi giúp chăm sóc em ấy", Quý Ôn chỉnh lại cổ áo khoác và nhẹ nhàng nói bên cạnh tôi, "Thế nên tôi có quyền chăm sóc em ấy. Buổi chiều có thể chơi cùng nhau, nhưng buổi tối em ấy phải về nhà."

Lục Quân nói: "Ba cậu ấy chỉ là đồ rác rưởi, nói cái gì cũng đều là rắm."

Tôi không ngờ nghe được Lục Quân nói những lời này, tim như muốn nhảy bungee trong lồng ngực, lại như nghe thấy tiếng gió lướt qua tai.

Không phải, tôi có nên nhớ lại hình ảnh của ba không?

Khi đang nghĩ Quý Ôn sẽ nói vài lời về ba tôi, tôi nghe thấy anh ấy đến trước mặt Lục Quân nói, "Ba em ấy không tốt lắm, thế nên tôi sẽ giúp đỡ em ấy."

297.

Trước khi Quý Ôn đi, anh ấy nói buổi tối sẽ đến đón tôi.

298.

Lục Quân nhét tay túi quần đi bên cạnh tôi với vẻ mặt u ám, trông cậu ấy có vẻ rất tức giận và không chịu để ý đến tôi, tôi cố nói vài câu với cậu ấy, nhưng cậu ấy không trả lời tôi.  

Tôi cẩn thận kéo góc áo cậu ấy, có chút buồn bực thì thào: "Lục Quân, Lục Quân..."

Sau một lúc, Lục Quân hung dữ nắm lấy tay tôi đang giữ góc áo của cậu ấy nói: "Này, đừng gọi tên tớ nữa."

Tôi cúi đầu, xấu hổ vì lời nói của Lục Quân làm cho nóng mắt. Sau đó, tôi không thể không nghĩ rằng cậu ấy có thể sẽ chia tay với tôi, còn sẽ kéo tôi đến nhà cậu ấy để đánh nhau.

Tại sao vừa rồi tôi lại từ chối anh Quý Ôn cơ chứ?

Tôi biết mình không đúng nên Lục Quân tức giận, cậu ấy có đánh tôi và phớt lờ tôi là điều dễ hiểu.

Nghĩ đến đó, khi bước xuống cầu thang đến nhà cậu ấy, tôi thực sự dừng lại tại chỗ và nghẹn ngào.

Lục Quân thả tay tôi ra.

Cậu ấy khịt mũi, tiến lại lấy hai tay ôm mặt tôi rồi nói: "Tớ còn chưa nói gì, cậu sao lại khóc rồi..." Cậu ấy lấy lòng bàn tay lau mặt cho tôi, im lặng một lúc rồi nói: "Dư Triệu, cậu có nói gì khiến tớ tức giận đâu."

Tôi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với cậu ấy, cậu ấy có thể tùy tiện đánh tôi, nhưng hy vọng cậu ấy có thể vì chúng tôi ngồi cùng bàn mà ra tay nhẹ nhàng với tôi hơn một chút.

Lục Quân bóp chặt mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Này, tớ không phải có ý này! Tớ muốn đánh cậu khi nào chứ?"

Hai má bị bóp, chỉ có thể mơ hồ hỏi cậu ấy: "Vậy cậu sẽ bỏ qua cho tớ chứ?"

Lục Quân cau mày nói: "Lên nhà rồi nói chuyện."

299.

Phòng ngủ đang bật máy sưởi.

Tôi để khăn quàng cổ và áo khoác xuống ghế bên cạnh, mặc áo len trắng ngồi cạnh Lục Quân. Không biết bây giờ cậu ấy có muốn để ý đến tôi không, tôi cúi người từ từ hôn lên khóe môi cậu ấy.

Cậu ấy vẫn cúi mặt lướt điện thoại, không nhìn tôi.

Tôi thủ thỉ hỏi cậu ấy, "Lục Quân, cậu có thể ôm tớ không?"

Cậu ấy nhướng mày nhìn tôi nói: "Tớ không muốn ôm cậu."

Nhưng khi tôi định ngồi sang chỗ khác, Lục Quân liền mở miệng hỏi tôi: "Thật sự muốn bồi thường cho tớ sao?"

Tôi gật đầu.

Cậu ấy đứng dậy đặt điện thoại trên tủ đầu giường, quay đầu nhìn tôi nói: "Vậy thì bây giờ tớ muốn sờ cậu."

300.

Áo len của tôi cũng được cởi ra.

Lục Quân đè lên người tôi, gục đầu nhìn cổ tôi, thản nhiên nói: "Đây là cái gì? Muỗi đốt?"

Sau khi vén áo tôi lên, sắc mặt càng thêm xấu đi.

Tôi không thể nói với cậu ấy rằng vết răng trên thắt lưng của tôi là do Quý Vân để lại.

Nhưng Lục Quân không hỏi.

Cậu ấy chỉ thò tay vào trong quần tôi và nhào bóp mông tôi.

Khi nụ hôn của cậu ấy rơi xuống môi tôi, ngón tay cũng chen vào khoe nhỏ phía sau. Tôi thất thần kêu lên, ôm chặt lấy cậu ấy, không kìm được mà kẹp chặt hai chân.

"Đừng kẹp chặt như vậy," Lục Quân nói, chóp mũi áp vào lỗ tai tôi, "Tớ không vào được."

Cậu ấy đưa thứ đó vào, ra ra vào vào một hồi, có lẽ cảm thấy bất tiện khi vượt qua lớp vải, vì vậy đã giúp tôi kéo quần mình xuống đầu gối.  

"Chờ đã, để lấy đồ đã."

Lục Quân lấy trong tủ ra một lọ chất lỏng sẫm màu không biết là gì, ý bảo tôi xoay người nằm xuống giường, tôi nghĩ tư thế này thật xấu hổ, nhưng vẫn nghe theo.

Cậu ấy sau đó lại đưa ngón tay ướt đẫm chất lỏng vào.

Tôi nắm chặt lấy gối.

Cảm giác như cậu ấy nới mông tôi ra, miệng lọ thuốc kề sát vào nơi ngón tay đang được nới lỏng, dòng chất lỏng lạnh lẽo được đổ vào.

Thật là lạ lẫm, tôi lẩm bẩm, bò về phía trước một chút trên giường, run giọng nói với Lục Quân rằng tôi không muốn chuyện này.

Lục Quân nắm lấy mắt cá chân của tôi.

Chất lỏng lạnh lẽo chưa được rót vào hết đã nhỏ giọt xuống bên trong đùi tôi. Sau đó luồng hơi lạnh thổi vào làm tôi nóng ran sau lưng, tôi cảm thấy Lục Quân đút thêm một ngón tay vào, vừa làm vừa nhấn giọng gọi tôi.

Tôi nghe thấy cậu ấy nói: "Dư Triệu, bù đắp cho tớ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co