Dm Ngang Raw Nguoi Thu Ba Mo Nhat W Tong Tinh
341.Thực ra trong một khoảnh khắc nào đó, tôi muốn nói với Quý Ôn rằng:"Hãy đưa em đi ngay bây giờ."Nhưng không, tôi phải về nhà và học hành thật chăm chỉ.Có lẽ khi cảm thấy rằng mình không phải là vật làm cản trở Quý Ôn nữa, tôi sẽ có đủ tự tin để nói điều đó với anh ấy.342.Khi Quý Ôn đưa cho tôi một ly đầy coca, tôi nhìn những bọt khí và nghĩ: Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể rời đi. Tôi đã trao đổi một phần của bản thân mình cho Lục Quân rồi.Lục Quân đã gửi cho tôi một vài tin nhắn trong thời gian tôi ngủ quên vào buổi sáng, cậu ấy hỏi có phải hôm qua cậu ấy đã quá đáng không, hỏi tôi có ở nhà không. Cậu ấy muốn xin nghỉ để đến gặp tôi, cậu ấy còn hỏi tôi có muốn ăn những viên bánh bạch tuộc nhỏ không, sau giờ học cậu ấy sẽ mua chúng. Một lúc sau, cậu ấy lại nhắn tin cho tôi bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, và nói sẽ giúp tôi ghi chép bài tập.Đọc xong tôi cảm thấy mình có lỗi và nhắn cho Lục Quân một câu "Tớ xin lỗi" và nói với cậu ấy lúc đó tôi ngủ quên nên không nhắn lại, sau đó cảm ơn cậu ấy vì đã nhớ tôi.Rõ ràng là Lục Quân rất tốt với tôi, và tôi dường như rất thích cậu ấy, vậy tại sao tôi vẫn rung động trước Quý Ôn?343.Sau khi gọi các món ăn, anh Quý Ôn ngước lên nhìn tôi, nói với tôi: "Anh nói với Lục Quân rồi, em ở chỗ anh."Tôi im lặng một lúc rồi hỏi: "Lục Quân có nói gì không ạ?"Quý Ôn nói: "Anh đã nói với cậu ta, em ở chỗ anh sẽ không bị bắt nạt, sau này cuối tuần không được tùy tiện chạm vào em..."Anh ấy cúi đầu cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ nói.Quý Ôn nói với tôi, "A."Tôi nghe theo anh ấy liền "A", mở miệng và ăn thịt trên nĩa của anh ấy.Anh ấy nhìn tôi cười nhẹ và hỏi: "Ăn ngon không?"Tôi nói là ngon.Anh ấy chạm cốc với tôi, giọng điệu thản nhiên: "Phải rồi, em cũng biết là Quý Vân rất ghét anh rồi đấy, bởi vì ba mẹ anh luôn lấy anh làm hình mẫu và liên tục bắt nó phải học hết điều này điều kia... mặc dù không muốn, nhưng nó vẫn phải học theo anh."Tôi suy nghĩ một lúc rồi do dự rồi nói: "Nhưng anh rất khác."Quý Ôn nói: "Bởi vì nó chỉ học một nửa, tập trung học những thứ bỉ ổi của anh."Tôi không biết có phải là lời nói đùa hay không?"Nếu một người quá tự tin," anh ấy nói, "sẽ trở nên kiêu ngạo."Khi những quả trứng sống được đập ra trên đĩa sắt, mùi thơm dầu mỡ tràn ra, tôi nhìn Quý Ôn qua chiếc bình trên bàn, ánh mắt anh ấy như đang đặt trên bông hoa hồng giả trong bình.Tiếng nhạc trong nhà hàng bay lượn quanh những chiếc đèn chùm vàng như tiếng chim mòng biển. Anh ấy xắn ống tay áo len, để lộ cánh tay với những đường cơ mờ ảo.Anh ấy nói với tôi rằng tình yêu không phải là sự hy sinh.Giọng anh cuộn lại như sóng biển nhẹ nhàng dưới ánh trăng và diu dàng liếm vào màng nhĩ của tôi.Nói xong, anh đưa cho tôi trứng của mình rồi tiếp tục: "Hi sinh rất đau đớn, nhưng tình yêu thì không. Đầu tiên em phải tình nguyện trước, sau đó, nắm chắc thế chủ động."Khi nói điều này, anh mỉm cười và nhìn tôi: "Nói thì là như vậy, nhưng khi thực hiện lại rất khó. Dư Triệu, không cần vội, cứ từ từ thôi."344.Có lẽ thấy tôi vẫn còn hơi bất an, anh Quý Ôn đã cùng tôi quay trở lại con hẻm. Trời chưa tối hẳn, mọi người đã tan học được một lúc, có mùi thức ăn trong ngõ, qua những khe nứt trên cánh cửa mở đang hé mở của khu phố là tiếng ồn ào nói chuyện.Chiêu Tài đang nằm trên bức tường trước cửa, khi thấy tôi trở lại, nó kêu meo meo và nhảy vào vòng tay tôi.Bộ lông trắng của nó có mùi giống với cơ thể của Quý Vân.Nhưng tôi nhìn vào đôi mắt xanh tròn xoe của nó một lúc, vẫn thấy nó rất dễ thương nên tôi cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc mũi lạnh giá của nó.Khi tôi hôn mèo con, Quý Ôn cũng cúi đầu xuống và hôn lên má tôi.345.Lúc chuẩn bị đưa Quý Ôn vào ngồi trong nhà, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bà nội gọi trong phòng. Sau khi bảo Quý Ôn ngồi xuống phòng khách, tôi vội vàng chạy vào xem bà. Phát hiện ra bà nội vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, không phải gọi tôi, chỉ là tự mắng mình ăn đậu phụ trộn với hẹ.Lâu lắm mới bị bà la mắng, bà hay bảo rằng tôi làm việc nhà rất vụng về, không giúp ích được gì cho bà. Nhưng có một hôm bà bị ngã ở nhà, khi tỉnh lại bà không còn nhớ ra tôi nữa, cùng không thích nói nhiều.Nhưng bà sẽ nhớ dậy từ sáng sớm để làm sữa đậu nành, và nấu một số món ăn cho gia đình vào buổi tối.Khi tôi ở nhà, tôi sẽ nấu cháo cho bà để nguội, để lại một số món ăn phụ mà bà có thể ăn cùng, để bà ăn vui vẻ.Khi đang đeo tạp dề và làm món đậu phụ trộn với hẹ tây bên bếp, tôi thấy Quý Ôn cũng bước vào. Anh ấy quan sát tôi làm nước sốt, khi tôi nhấc đậu phụ lên khỏi nước, anh ấy hỏi tôi: "Có mệt không?"Tôi cúi đầu, đổ hẹ và đậu phụ vào nhau và hỏi: "Mệt gì ạ?" "Quý Ôn nói: "Ba của em không chăm sóc bà ấy, vì vậy mọi thứ đều dồn lên vai em."Tôi từng nói với Quý Ôn rằng tôi rất sợ bà của mình vì bà sẽ đánh tôi bằng chổi lông gà, nhưng sau đó bà đã trở thành người như vậy, tôi không phải sợ bà , và cũng không còn hận bà nữa.Thực ra, tôi cũng không yêu bà nhiều như vậy. Chỉ là tôi thấy có lỗi với bà, tôi học những món ăn yêu thích của bà để nấu tại nhà, và khi có thời gian tôi đấm lưng cho bà, mặc dù bà chẳng nhớ tôi gì cả.Ba không quan tâm đến cuộc sống của bà nội, nên dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải quan tâm đến bà. Nếu một ngày nào đó thấy mình hoàn toàn trở thành một gánh nặng mà người khác muốn trút bỏ, ngay cả một điều ước nhỏ nhoi cũng không thể thực hiện được thì thật đáng buồn biết bao.Vì vậy, không sao cả, khi nghe được điều đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tâm nguyện của bà. Trước đây ba tôi cho tôi một ít tiền tiêu vặt, tôi mua một chiếc đài cho bà nội, bà nghe hàng ngày rồi lăn ra ngủ, có vẻ rất vui vẻ.Tôi phá bỏ bức tường phía đông và sửa chữa bức tường phía tây trong ngôi nhà này, cuối cùng nhận thấy rằng vật liệu xây dựng ở đây không đủ.Giải pháp tốt nhất mà tôi đã cố gắng nghĩ ra là:Khi trời mưa, mọi người sẽ tự cầm ô của mình che mưa, không cần phải sửa chữa mái.346.Khi tôi đeo tạp dề bước ra ngoài để tưới hoa, không ngờ nhìn thấy Lục Quân và Đại Nghiêu cùng lúc đứng cửa nhà tôi.Khúc Nghiêu đi xe đạp chắn trước mặt Lục Quân.Hai người họ trông đều không tốt lắm.May mắn thay, Quý Ôn sau lưng tôi đi ra kịp thời, anh ấy bảo tôi trở về phòng trước, sau đó sẽ gọi tôi xuống khi giải quyết việc xong.Lục Quân nói: "Tôi có chuyện muốn nói với Dư Triệu."Tôi lẻn từ phía sau Quý Ôn nhìn họ, nghĩ rằng có gì đó không ổn, tại sao Quý Vân không đứng cùng Khúc Nghiêu. Nghĩ xong, tôi lại nhìn Lục Quân, cậu ấy cũng nhướng mắt nhìn tôi chằm chằm, nói: "Tiểu Triệu, tớ ..."Quý Ôn nói, "Tôi thấy bây giờ các cậu không nên gặp em ấy."Tôi lại vùi đầu, nấp sau lưng anh Quý Ôn, tránh ánh mắt họ nhìn tôi.Quý Ôn quay đầu lại, chạm vào đầu tôi, nói với tôi: "Nhớ những gì anh đã nói với em lúc ăn cơm không? Về phòng trước, anh sẽ tìm em sau."Anh ấy nói trong bữa ăn:"Đầu tiên cần tình nguyện, sau đó, nắm quyền chủ động."Tôi im lặng cởi tạp dề, ậm ừ, quay đầu và chạy lên cầu thang mà không nhìn lại bất cứ ai ở cửa.347.Làm thế nào để miêu tả cảm giác này? Khi đóng cửa lại, nghĩ ngợi, tôi giống như một lính đào ngũ dũng cảm.Miêu tả như vậy cũng không huy hoàng cho lắm. Tôi cởi giày và ngồi trên sàn phòng ngủ, ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào đôi tất sọc trên chân.Một lúc sau, tôi đứng dậy và ôm lấy con gấu nâu to lớn mà Lục Quân tặng ở cạnh giường.Anh Quý Ôn sẽ nói gì với họ? Tôi chỉ ngồi đây, không làm gì cả?Thực sự bồn chồn, tôi lại lặng lẽ mở cửa, muốn ra ban công xem thử.348.Tôi thấy Quý Vân nằm trên bệ cửa sổ đối diện.Cậu ấy chống cằm, mắt hơi nheo lại, nhìn xuống lầu với vẻ chán nản, trông chẳng khác gì một con mèo.Tôi sững sờ dừng lại và nhìn cậu ấy chằm chằm.Quý Vân cũng trông thấy tôi, cậu ấy nhướng mắt nhìn tôi, nhếch khóe môi cười, ngón trỏ áp vào giữa môi.Từ ban công trên lầu có thể nghe thấy mang máng giọng nói phía dưới, nhưng không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện. Tôi đang ngồi dựa vào tường và dưới giàn phơi quần áo.Tôi nghĩ, theo logic thì mình nên tức giận mà cãi nhau với Quý Vân, nhưng từ nhỏ đến giờ tôi chưa cãi nhau với ai, kìm chế hồi lâu, tôi mới nghẹn ngào hỏi cậu ấy một câu: "Cậu chỉ muốn xem náo nhiệt à?"Quý Vân đáp: "Mẹ nhờ tớ nấu cơm giúp, nên tớ về nhà trước rồi."Tôi hít một hơi thật sâu nói: "Thế nên cậu để Khúc Nghiêu đi chặn Lục Quân, để cậu không phải chịu tổn thất gì."Không thể nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, cũng không được nhìn vào đôi mắt giả dối đó của cậu ấy."Hmm, thông minh thật đấy." Quý Vân ném một miếng sô cô la lên đỉnh đầu của tôi. "Đúng rồi \, cho cậu một viên đó."Tôi đứng dậy ném lại viên sô cô la, cậu ấy đỡ lấy nó bằng cả hai lòng bàn tay, trên môi nở một nụ cười: "Không thích vị này à? Vậy thì tớ cho cậu cái khác."Tôi dừng lại, cố gắng bình tĩnh và nói với cậu ấy: "Tớ không thích cậu.""Không đúng," Quý Vân ném một viên kẹo khác qua và nói, "Cậu thích tớ."Tôi bắt lấy viên kẹo phản bác lại cậu ấy ấy: "Tớ không thích ..."Quý Vân ngắt lời tôi, nói, "Nếu cậu không thích tớ, cậu sẽ không luôn lén lút nhìn trộm tớ."Cậu ấy nói, chống cằm và ánh mắt có phần đắc thắng, cười gian xảo, "Cậu thích khuôn mặt tớ, và thích dáng vẻ giả vờ làm người tốt của tớ."Tôi nắm lấy lan can, mím môi suy nghĩ một lúc, nhìn cậu ấy chằm chằm nói, "Nhưng cậu căn bản không tốt chút nào."Cậu ấy cười nhẹ nói, "Tớ chưa bao giờ nói rằng tớ là người tốt."Tôi đã nghĩ rằng có lẽ mình không nên bắt đầu chủ đề với Quý Vân, cậu ấy có thể chặn lại bất kể tôi nói gì, nụ cười trên mặt cậu ấy vẫn không thay đổi, lời nói của tôi không gây tổn hại gì cho cậu ấy.Khi Quý Vân nói, tôi có thể thấy lưỡi cậu ấy liếm chiếc răng hổ nhỏ nhọn.Cậu ấy là một con sói, chờ cơ hội và sẵn sàng săn mồi, tôi đứng đây giống như một con mồi mà cậu ấy đang nhìn."Chúng ta, chúng ta không phải là một cộng đồng," tôi nói, "Nếu cậu coi tớ như một người bạn, cậu sẽ không trêu chọc tớ hay khuyến khích Khúc Nghiêu làm chuyện đó."Lòng bàn tay đổ mồ hôi, Quý Vân ngước mắt lên nhìn tôi, tôi chống lại ý nghĩ muốn chạy trốn, đứng yên nhìn lại cậu ấy."Đây, cậu ăn kẹo trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện." Quý Vân mở một túi kẹo cao su, nhìn tôi rồi hậm hực nói: "Cậu sợ tớ? Bây giờ tớ chẳng làm gì được ... hay là, cậu muốn xuống lầu tìm Quý Ôn, để anh ta đến bảo vệ cậu?"349.Tôi không muốn bị Quý Vân dắt mũi, cũng không muốn chạy trốn.Ánh sáng bị mái hiên trên cửa sổ cản lại, khuôn mặt cậu ấy bị che khuất trong bóng tối, nhưng đôi mắt đen láy nhìn tôi sáng ngời. Tôi cảm thấy hơi tê chân, ôm chặt con gấu nâu mà tôi vừa mới mang về trong tay."A, đây là Lục Quân tặng cho cậu sao?" Cậu ấy liếc nhìn con gấu nói: "Dư Triệu, sinh nhật lần sau, tớ sẽ tặng cho cậu con khác lớn hơn."Tôi nói là không cần."Vẻ mặt hôm nay ngang ngược hơn lần trước." Quý Vân nhìn tôi, lại cười toe toét: "Muốn chống đối tớ sao? Vậy thì qua đây đi, tớ bên này đợi cậu."350.Cậu ấy đang cố ý khiêu khích tôi vì cậu ấy hiểu tôi, biết tôi yếu đuối và nhút nhát, không phải mối đe dọa của cậu ấy.Tôi hít một hơi thật sâu.Tôi không nói với cậu ấy, thậm chí còn mang dép, tôi quay người chạy xuống nhà, quyết tâm chiến đấu với cậu ấy lần này. Mặc dù tôi chưa từng đánh ai, nhưng Lục Quân nói với tôi rằng chỉ cần nắm chặt tay và đập vào sống mũi đối phương.Cậu ấy sao có thể thoải mái nằm đó xem náo nhiệt như vậy cơ chứ!?Khi tôi đi xuống, Lục Quân và những người khác vẫn đang ở trước nhà tôi. Tôi lướt qua anh Quý Ôn, muốn chạy khỏi họ thì bị Khúc Nghiêu bắt lấy cánh tay, cậu ấy mở mắt ra nhìn tôi và hỏi tôi đang đi đâu.Khúc Nghiêu giữ tôi không chặt lắm, tôi nhanh chóng thoát khỏi tay cậu ấy.Tôi nóng bừng cả mặt vì tức giận, giơ nắm đấm nói với cậu ấy: "Đừng cản tớ, tớ đi đánh nhau". Nói xong, ôm tâm lý cá chết lưới rách, tôi chạy nhanh vào nhà Quý Vân,Tôi nhìn thấy Quý Vân trên góc cầu thang, cậu ấy đứng trên đó, nhìn xuống tôi và nói, "Cậu thực sự đã chạy qua rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co