Dn Kny Tokyo Ghoul Quy Sinh
"Oh... Cuối cùng thì ngươi cũng chết. Tốt lắm. Bây giờ ta có thể an tâm mà yên nghỉ rồi"- Kochou Shinobu đắc ý mỉm cười nhìn Douma.'Hử... mình chết rồi ha.. mà nơi này là đâu... a... một người phụ nữ... đầu của mình đang ở trên tay cô ta, mà cô ta trông quen quen quá nhỉ?'Douma ngạc nhiên nhìn Kochou Shinobu: "Eh.. Cô là Shinobu phải không? Hay là Kanae vậy?".Kochou Shinobu vẫn cười, cô không muốn tranh cãi với một tên quỷ đã chết: "Ồ, phải rồi, ngươi không cần phải nhớ về chị hai hay ta đâu. Ngươi làm ta phát bệnh lên đi được, cho nên, không cần phải nói tên của ta".Cô gái này vẫn luôn ác miệng như vậy sao? "Nè~ Chất độc đó cực kì mạnh đấy. Ta thậm chí còn không nhận ra cho đến khi nó phát tán khắp cơ thể ta đấy"."Ah! Ta cho rằng ngươi sẽ không nhớ. Một con quỷ tên là Tamayo... đã giúp ta làm điều đó".Douma suy tư: "Tamayo? Oh... cô ta".'Phải rồi, người phụ nữ đó... người có thể thoát khỏi sự điều khiển và lời nguyền của Muzan-sama. Cô ta tránh khỏi sự truy đuổi của thập nhị nguyệt mà ẩn náu suốt trăm năm qua. Và bây giờ, mình nghe được gì nhỉ? Sự hợp tác giữa một con quỷ và binh đoàn diệt quỷ sao? Whoa~'"Nhưng nó vẫn khiến ta bực tức. Ta nghĩ thế. Nếu có thể, ta thích làm ngươi phải chết bằng chính thuốc độc do ta tạo ra hơn. Nhưng ta vẫn rất hài lòng, kết quả rất hoàn hảo"- Kochou Shinobu mỉm cười hạnh phúc, nói: "Tên cầm đầu đám quỷ các ngươi vẫn còn sống... nhưng ta chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Một trong những đồng đội của ta sẽ hoàn thành nó. Nhất định là như vậy"."Whoa~ Chuyện gì thế này~? Chuyện gì thế này~?"- Douma cảm thấy thích thú.Kochou Shinobu không hiểu ý của Douma: "Có gì không đúng sao?"."Dù ta không có tim... nhưng ta cảm thấy nó như đang đập thình thịch vậy... Cảm giác này... người ta nói đây là yêu, phải không~? Cô dễ thương lắm đấy, Shinobu-chan~"."..."Douma vẫn tiếp tục nói: "Cảm giác này thực sự có tồn tại sao? Như vậy... thiên đường và địa ngục cũng không phải là nơi hão huyền do chính con người nghĩ ra?"- Đôi mắt màu cầu vồng của Douma dường như sáng lấp lánh hơn hẳn: "Này, Shinobu-chan... nè nè... Cô có muốn xuống địa ngục với ta không~?"."...""Ngay sau ngươi thôi, tên rác rưởi thối tha!"....Trước mắt Douma tối sầm lại, ý thức chìm vào bóng tối vô tận. Đến khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên đất ở một nơi mà hắn không biết.Oh. Cái đầu của hắn vẫn còn trên thân. Mà... đây là địa ngục sao?"Xin chào~! Có ai ở đây không? Shinobu-chan~... cô đâu rồi? Nè nè... trả lời ta đi chứ~! Không có ai hết sao!"- Douma cảm thấy tủi thân.Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận những mùi hương tràn ngập trong không khí.Ah~Mùi con người - Mùi thức ăn.Điều này làm hắn rất phấn khích, có vẻ như nơi này không phải địa ngục, nhìn hai bức tường trái phải, trước sau là một lối đi dài, bầu trời đêm phía trên. Xem ra hắn đang đứng trong một con hẻm.Mặc dù không biết tại sao hắn lại không chết và đứng nơi này... Chắc rằng Shinobu-chan rất thất vọng, nhỉ~! Tốn sức hy sinh bản thân để giết hắn.Nghĩ đến đây hắn lại muốn khóc. Ôi, người phụ nữ đáng thương~Ha! Bây giờ hắn nên làm gì nhỉ? Có lẽ hắn phải ăn một chút trước khi điều tra hắn đang ở chỗ nào.Hử? Mùi hương này. Douma nhận thấy có hai con người đang tiến tới đây.*Liếm môi* Cười cười. Đồ ăn đã dâng tới, sao lại bỏ cho được...."Đứng lại! Tên khốn, anh mau đứng lại, anh nói như vậy là sao hả?"."Tch! Cô có điên không hả? Nửa đêm mà cô la lối cái gì? Tôi nói rồi, chúng ta chia tay đi"."CHIA TAY!!! Không thể được. Có phải là vì con khốn đó không? Chúng ta yêu nhau mấy năm chỉ vì gặp gỡ con khốn đó được mấy tháng mà anh đòi chia tay tôi. Tôi nhất quyết không chia tay đấy. Anh làm gì được tôi!".*Chát*Chưa kịp để cô gái dứt lời, chàng trai đã vung một cú tát khiến cô ngã ra đất.Cô gái ôm mặt sững sờ, dường như vô cùng ngạc nhiên trước hành động của chàng trai, vì đây là lần đầu tiên bạn trai cô ra tay với cô, nói không nên lời: "Anh... anh..."."Ôi chà~ ôi chà~ Cuộc tình lâm li bi đát gì thế này!"- Douma vô cùng thích thú với tinh huống trước mắt hắn.Lời nói đột ngột của Douma làm cặp đôi kia giật mình. Họ cùng nhìn về hướng giọng nói ấy thì thấy một thanh niên đang mỉm cười nhìn họ.Dựa vào ánh đèn gần đó mà họ có thể nhìn rõ người phía trước.Người đàn ông này có vẻ ngoài khá sặc sỡ, ngoại hình của một thanh niên ở độ tuổi hai mươi. Trên người mặc một chiếc áo màu đỏ máu có họa tiết màu đen như giọt nước ở phần cổ và hai cổ tay, khoác chiếc áo choàng màu đen và chiếc quần rộng nâu sọc, đầu đội mũ đen. Làn da hắn nhợt nhạt cùng với mái tóc màu bạc.Có lẽ điểm nổi bật nhất trên người hắn là đôi mắt màu cầu vồng và có chữ trên tròng mắt ấy. Quá xa để chàng trai và cô gái có thể nhìn rõ đó là chữ gì.Chơi trò cosplay à?Một tên điên chơi cosplay chạy long nhong giữa đêm- Đây là kết luận cuối của hai người.
Tác giả có lời muốn nói:Mắc chứng bệnh lười giai đoạn cuối nên không có lịch đăng cụ thể và không chắc có thể hoàn bộ này hay không :v nhưng tác giả vẫn sẽ cố gắng :3Vì quá u mê giáo chủ-san quyết định viết bộ này để thỏa mãn nỗi lòng. Dù anh có giết chị Shinobu nhưng vì anh đẹp trai nên được tha thứ.Không biết qua đây anh có bớt tạo nghiệp hay không nữa :(
Tác giả có lời muốn nói:Mắc chứng bệnh lười giai đoạn cuối nên không có lịch đăng cụ thể và không chắc có thể hoàn bộ này hay không :v nhưng tác giả vẫn sẽ cố gắng :3Vì quá u mê giáo chủ-san quyết định viết bộ này để thỏa mãn nỗi lòng. Dù anh có giết chị Shinobu nhưng vì anh đẹp trai nên được tha thứ.Không biết qua đây anh có bớt tạo nghiệp hay không nữa :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co