Dn One Piece Tuyen Tap Cac Loai Hac Hoa Tren Dai Hai Trinh
V.Sabo rất hiểu Ace và Luffy, cũng có thế mạnh của kí ức kiếp trước, vì thế anh dễ dàng khiến Ace và Luffy tin tưởng anh, nghe lời anh, ỷ lại anh.Sabo không thích bất cứ đứa trẻ nào xen vào họ, anh có đủ các thủ đoạn khiến Ace và Luffy không thể kết bạn.Sabo rất biết cách đóng vai một người dịu dàng, hoà nhã và trí thức, sự khôn ngoan của anh khiến các cô trong viện đều quý mến, đối với tất cả mọi người, Sabo gần như xuất sắc hoàn hảo. Lại có những người muốn đến nhận nuôi những đứa trẻ trong cô nhi viện, nhưng chỉ cần có ai muốn nhận nuôi một trong ba anh em đều bị Sabo cản trở, và cho dù có người muốn nuôi cả ba thì Sabo cũng không đồng ý, bởi vì anh không chấp nhận người nhà khác...Anh và Ace cùng với Luffy sẽ trở thành người một nhà, không ai khác nữa.Năm mười bốn tuổi, mùa đông ở thành phố bắt đầu tràn về trên từng mái hiên cô nhi viện.Lũ trẻ bắt đầu lớn, quần áo cũ thì ngắn cũn, giày thì bung đế, mà bữa ăn mỗi ngày lại càng thêm đạm bạc. Những đứa trẻ từ mười bốn tuổi trở lên đều bị yêu cầu tự kiếm thêm tiền phụ giúp viện bằng lao động chân tay rải rác: phát tờ rơi, rửa chén, bưng bê, khuân vác.Sabo không một lời phàn nàn, vừa đi học giành học bổng, vừa tranh thủ làm thêm bằng các công việc sử dụng trí tuệ: dạy kèm, viết bài thuê, dịch tài liệu, đánh máy cho người mù chữ. Từ những đồng tiền đầu tiên, anh đã giấu một khoản tiền bí mật để toan tính cho tương lai. Ace cũng làm việc, bất cứ thứ công việc nào mà cậu có thể làm được để nuôi sống ba anh em. Mười tám tuổi, Sabo và Ace được thông báo phải rời khỏi viện. Luật là vậy, đến tuổi, những đứa trẻ mồ côi phải rời đi. Chỉ có điều lần này, Sabo đã chuẩn bị từ rất lâu. Anh đã có giấy tờ tài chính vững vàng, một công việc toàn thời gian ở một công ty tư nhân lớn, thậm chí công ty này còn bồi dưỡng anh, cung cấp điều kiện để anh học đại học.Vài tháng sau khi nhận việc, Sabo đã thuê được một căn hộ nhỏ, đủ ba phòng ngủ. Không sang trọng, nhưng sạch sẽ và yên tĩnh. Anh biết rõ nơi nào an toàn, nơi nào không, thậm chí đã kiểm tra trước hệ thống an ninh khu nhà. Mọi thứ nằm trong kế hoạch, từng bước đi đều như quân cờ trên bàn cờ được anh sắp đặt từ bốn năm trước.Hôm đó, trời mưa nhẹ.Luffy đứng dưới mái hiên viện mồ côi, nhìn hai người anh của mình bước xuống từ chiếc xe buýt công cộng.
Ace khoác áo gió cũ, tay xách một túi đồ ăn. Sabo mặc sơ mi trắng, ôm chặt tập giấy tờ chứng minh thân phận người giám hộ.Cậu bé bảy tuổi ngày nào giờ đã mười lăm, nhưng ánh mắt vẫn như cũ, long lanh và vô hại. Vừa nhìn thấy họ, cậu lập tức chạy ào đến, hét lên:“Sabo! Ace!”Ace đón em trai bằng nụ cười rạng rỡ, xoa đầu thằng nhóc như muốn vò tung tóc nó ra. Sabo thì dịu dàng, cúi người xuống, lau giọt mưa trên má Luffy, miệng cong lên như một vệt trăng non:“Anh đến đón em về nhà.”Luffy không cần hỏi “nhà” ở đâu. Chỉ cần có hai người họ, ở đâu cũng là nhà.Căn hộ nhỏ nơi góc phố lặng lẽ, mỗi sáng mở cửa sổ là ánh mặt trời chiếu vào bậc cửa, mùi trà nóng và tiếng chảo dầu lách tách trong bếp. Dù không có người lớn nào trong nhà, nhưng mọi thứ đều gọn gàng, nề nếp, đầy ắp hơi thở của "gia đình". từng ngày yên ả trôi qua cũng như trang giấy trắng thơm mùi mực mới. Với ba anh em họ, cuộc sống thực sự như một giấc mơ nhỏ dịu dàng: một mái nhà, ba con người, ba bữa cơm, và một thế giới chỉ có họ, không ai chen vào. Sabo bận rộn. Một tay học đại học, một tay làm việc ở công ty. Mỗi ngày anh đều trở về nhà sau tám giờ tối, nhưng chưa từng quên ôm hai anh em mình một cái, dọn bát đũa, dỗ Luffy ngủ hay lau những giọt mồ hôi còn dính trên trán Ace.Nhưng dù bận rộn cấp mấy, anh vẫn luôn biết Luffy tan học lúc mấy giờ, Ace tan ca lúc nào, từng bước di chuyển của họ, từng con đường họ đi qua, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh.Còn Ace, từ sau khi dọn ra ngoài, trở nên trưởng thành hẳn. Anh nhận trách nhiệm lo bữa tối, học hành nghiêm túc, mỗi tối về đúng 6 giờ để nấu ăn cho em út. Căn bếp nhỏ lúc nào cũng ấm, mùi cơm canh hòa vào tiếng game từ phòng khách, nơi Luffy nằm dài trên ghế sofa, vừa bấm máy vừa thi thoảng hét lên gọi “Ace ơi đói!”Luffy vẫn như thuở nhỏ ngây thơ, hiếu động. Cậu học trung học gần nhà, chiều tan trường sẽ về thẳng căn nhà ba người, ôm máy chơi game mà Sabo mua cho, hoặc ngồi cắn bút làm bài tập. Có lúc ngủ gục trên bàn, tóc rũ xuống như một con mèo nhỏ. Ace sẽ bật cười, nhấc cậu về giường.Sabo thì ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vén tóc em trai, lòng ngập tràn yên ổn.“Thế này… là đủ rồi,” Sabo từng nghĩ như thế.Chỉ cần Luffy luôn như vậy.Chỉ cần Ace không rời khỏi tổ.Chỉ cần không ai bước vào.Nhưng Luffy đã mười lăm tuổi, cậu có bạn học, bạn chơi game, bạn cùng nhóm làm bài, và rồi… bạn mới.Hôm đó là thứ sáu.Luffy nói dối rằng sẽ đi mua sách bài tập. Nhưng khi chuông đồng hồ điểm sáu giờ mà chưa thấy bóng dáng quen thuộc, Ace đã bỏ cả bữa tối, chạy ra ngoài tìm. Sabo từ công ty lao về, ánh mắt sắc lạnh chưa từng có.Cuối cùng, họ thấy Luffy ở trạm xe buýt gần quảng trường. Cậu bé đang đứng cười toe toét với một người bạn đồng trang lứa, tay cầm ly trà sữa, ánh mắt trong veo.“Tạm biệt!”Cậu vừa vẫy tay với người bước lên xe buýt, thì cánh tay ấy bị Ace tóm lấy, kéo giật lại.“Về nhà.”Ace chưa bao giờ giận dữ như vậy, trong giọng nói còn có chút phát rung vì lo lắng“Anh... đã dặn em bao nhiêu lần rồi hả?! Phải về nhà trước 6h tối!”Luffy vẫn cười hì hì nói xin lỗi, nhưng nhìn qua liền biết không thật sự hối lỗi gì mấy. Ace tức đến nỗi vung tay gõ lên đầu em mình, phải nói là suýt chút nữa bị đứa nhỏ làm cho nhồi máu cơ tim. Sabo từ xa bước tới, dáng người vẫn thẳng, cặp tài liệu gọn gàng trong tay.“Em ấy không sao chứ?” – Giọng anh rất nhẹ.“Không có, chỉ là ra ngoài chơi…” – Ace thở hổn hển. – “Thằng nhóc này còn dám không nghe điện thoại”Luffy lúng túng lấy điện thoại ra, mở mãi nhưng không lên, cậu gãi ót cười trừ “Hì...hết pin mất rồi, em không để ý”Sabo không trả lời ngay.Anh cúi xuống lau mồ hôi trên trán Luffy bằng khăn tay, ánh mắt vẫn dịu dàng.“Luffy làm anh và Ace rất sợ hãi. Em còn nhỏ, nên đôi lúc không hiểu chuyện… nhưng nếu không nghe lời răn dạy, sau này sẽ còn tái phạm. Lúc đó... anh trai phải làm sao đây, Luffy?”Luffy chột dạ, rũ mắt.“Em xin lỗi… em chỉ muốn đi dạo một chút thôi…”Sabo nhẹ nhàng:“Anh biết em không cố ý. Chỉ là, nếu như một ngày có chuyện gì xảy ra thì sao? Anh vừa đi làm nuôi chúng ta, vừa phải lo lắng Luffy gặp nguy hiểm…Luffy à, anh trai rất khổ tâm”“Hay là... Luffy đeo định vị nhé, được không? Như vậy anh sẽ yên tâm hơn khi đi làm.”Giọng nói mềm mại nhưng sắc như dao mỏng làm Ace thoáng giật mình, nhưng rồi cũng gật đầu:“Ừ, anh nghĩ nên vậy.”Luffy thì không dám từ chối. Cậu cắn môi, khẽ gật. Cậu vốn là đứa trẻ dễ mềm lòng, và hai anh trai là tất cả thế giới của cậu.“Được… em sẽ đeo…”Nhưng Sabo chưa hài lòng.Anh ngồi xuống, nắm tay Luffy, ánh mắt dịu dàng như nước lặng:“Luffy, ngoan nào. Nói cho anh nghe… em có hứa sẽ không tái phạm không?”Luffy khẽ gật, lí nhí đáp“Em hứa…”“Hửm?” – Giọng Sabo thấp xuống. – “Bé ngoan, anh trai chưa nghe rõ”Ánh mắt anh nheo lại, ánh đèn từ hành lang hắt lên khiến tròng mắt như đọng ánh kim.“Em phải hứa, nếu em còn lén đi ra ngoài mà không báo, không nghe điện thoại, đi đêm về trễ... thì anh trai sẽ có quyền nhốt em trong nhà để đảm bảo an toàn.”Luffy rùng mình, không hiểu tại sao, nhưng một nỗi sợ bản năng như con thú nhỏ khiến cậu răm rắp gật đầu.“Ngoan lắm, chúng ta về nhà thôi”.
.
.VI.Đêm muộn. Ánh đèn vàng cam từ chiếc đèn bàn nhỏ loang ra một vùng ánh sáng ấm, phủ lên góc phòng làm việc của Sabo. Âm thanh gõ phím đều đặn vang lên giữa căn nhà tĩnh lặng như tiếng kim đồng hồ đang đếm từng nhịp kiểm soát.Sabo đang xử lý một bản kế hoạch phức tạp từ công ty. Đôi mắt sau gọng kính không hề mỏi mệt, chỉ ánh lên sự tập trung đến đáng sợ. Anh đã quá quen với việc ôm cả thế giới trên vai, cả ở kiếp trước lẫn kiếp này.Tiếng cửa phòng khẽ mở.Ace thò đầu vào, tay cầm một ly sữa nóng. Anh không mặc áo khoác, tóc có chút rối, ánh mắt lim dim như vừa mới tỉnh ngủ.“Muộn rồi, vẫn chưa ngủ à?” – Giọng khàn khàn, nửa trách móc, nửa ngáp.Sabo chỉ mỉm cười, mắt không rời khỏi màn hình. Sau đó Ace bước đến, đặt ly sữa xuống bàn, rồi uể oải ngồi phịch xuống sofa, kéo một cái gối ôm vào lòng, cằm tựa lên đầu gối như một đứa trẻ lớn xác.“Mới đây mà Luffy lớn rồi.” – Ace lầm bầm: “Bây giờ phải chạy khắp nơi mà canh chừng nó. Làm anh trai đúng là vất vả chết được.”Sabo dừng tay, anh chợt nhớ tới kiếp trước, khi anh quyết định chạy trốn ra biển và để lại cho Ace một lá thư để Ace tiếp tục chăm sóc Luffy, anh đã không nghĩ đến một mình Ace chăm sóc Luffy sẽ vất vả bao nhiêu, dù sao lúc đó Ace cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng Ace đã nuôi Luffy gần 10 năm, giao một đứa bé phiền phức và hay gặp chuyện như Luffy vào tay một quả pháo nhỏ như Ace, đúng là đã làm khó Ace rồi.“Đúng là vất vả.”Ace cười gượng, hai mắt vẫn lim dim, như thể sắp ngủ gục. Một lát sau, cậu thực sự tựa đầu vào vai Sabo, hơi thở chậm rãi.Sabo lặng lẽ đóng máy tính, cất sang một bên, rồi quay lại. Anh đưa tay vén mấy sợi tóc vương trán Ace, bàn tay dịu dàng và ấm áp. “...Ace.”“Hửm?” – Tiếng đáp lại lười nhác.“Cậu cũng mang định vị được không?”Ace nhíu mày, mắt vẫn nhắm.“Gì cơ? Tôi có phải con nít như Luffy đâu…”Sabo không đáp lại ngay. Anh ngồi yên một lát, rồi thấp giọng, như đang thú nhận:“Nhưng trong lòng tôi rất sợ… Ace, tôi không hiểu vì sao luôn cảm thấy bất an khi rời xa cậu và Luffy. Tâm trí tôi cứ quanh quẩn, không biết hai người đang làm gì, đang ở đâu… Mỗi lần đi làm, tôi như để tim mình ở nhà vậy.”Giọng Sabo trầm thấp, khản đặc, mang theo sự mỏi mệt:“Cậu cũng biết mà, nhà chúng ta không có người lớn. Từ nhỏ đến bây giờ, chỉ có chúng ta dựa vào nhau…”Ace im lặng một lúc. Anh không quen thấy Sabo thế này...yếu mềm, lo âu, lộ ra nỗi sợ hãi như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Trước giờ, Sabo luôn là người hoàn hảo, mạnh mẽ, gần như không thể gục ngã.“…Được rồi, được rồi.” – Ace ngáp dài – “Tôi đeo. Định vị gì đó, đeo thì đeo.”Sabo nở nụ cười, ánh mắt sáng lên một tia thỏa mãn dịu dàng.Anh rướn người ôm lấy Ace, cằm tựa lên vai Ace.“Ngủ chung được không?” Ace hơi đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu, lí nhí:“Chúng ta vẫn hay ngủ chung từ nhỏ mà…”Nửa đêm.Sabo bật dậy giữa tiếng thở hổn hển.Ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của anh, mồ hôi rịn đầy trán. Trong mắt anh là một vùng trời mờ mịt, Ace gục trong vũng máu, cơ thể lạnh băng của Luffy… tro tàn lặng lẽ rơi xuống biển.Anh ôm ngực, thở gấp. Trái tim như bị đâm xuyên qua bởi một mảnh thủy tinh cũ kỹ.Cho đến khi ánh mắt anh bắt gặp hình dáng quen thuộc đang ngủ say bên cạnh. Ace vẫn nằm đó, ngực phập phồng đều đặn, ánh trăng mờ chiếu lên gương mặt non trẻ ấy. Gối của cậu hơi nghiêng, tóc rối lên nhưng vẫn mang vẻ thanh xuân ấm áp.Sabo vươn tay khẽ chạm vào ngón tay Ace.“Còn ở đây...”“Vẫn ở đây…”Anh thì thầm, rồi từ từ nằm xuống, tay khẽ chạm cổ tay Ace như sợ người này sẽ biến mất trong chớp mắt..
.
.VII.Ngày hôm sau.Ace nhận được việc làm thêm ở một quán cà phê nhỏ cách nhà không xa, chỉ phải đi ngang qua một con phố hơi vắng. Sabo từng kiểm tra nơi đó qua bản đồ, hỏi han chủ quán, rồi mới cho phép. Thỉnh thoảng, anh vẫn bật GPS trên điện thoại, theo dõi hành trình về nhà của Ace.Một thời gian mọi thứ đều yên ổn.Cho đến một ngày trời có mưa lất phất, và Ace về trễ.Tiếng bước chân nặng nề vang lên ở hành lang. Cửa nhà bật mở trong bóng tối.Ace bước vào, cánh tay trái ôm sát người, đầu hơi nghiêng về một bên, tóc ướt, trán bầm, khóe miệng dính máu. Vết thương trên đầu rỉ máu xuống thái dương, chiếc áo đồng phục nhàu nhĩ, tay áo phải rách toạc, bắp tay sưng tím. Thanh niên loạng choạng đóng cửa lại, hơi thở dồn dập.Anh chỉ muốn kịp về nhà trước khi...“Ace.”Tiếng nói vang lên trong bóng tối.Sabo đang ngồi trên ghế sofa. Không mở đèn.Mắt anh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng nhạt từ điện thoại phản chiếu lên gương mặt. Màn hình hiển thị bản đồ định vị... với điểm chấm đỏ nhấp nháy, vừa dừng lại ở cửa nhà.Ace sững người.Một giây sau, Sabo đứng dậy.Ánh đèn hành lang bật sáng, rọi lên gương mặt của Sabo. Mắt anh rất tĩnh, nhưng lạnh đến rợn người. Không phải tức giận, mà là một sự im lặng mang tính đe dọa nguyên thủy, như cơn gió trước giông bão sắp sửa cuốn trôi tất cả.Ace lùi lại một bước.“Sa…Sabo…”Sabo bước tới.“Tay của cậu bị gì vậy?” – Giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng ánh mắt như xuyên qua lớp thịt của Ace.Ace lập tức lúng túng:“Chỉ… chỉ là va chạm thôi. Không sao đâu.”Sabo dừng lại.“…Là ai.”Ace không đáp.“Là ai làm cậu thành thế này?”Gió bên ngoài nổi lên.Mắt Sabo tối lại, sâu không thấy đáy, từng bước từng bước tiến lại gần Ace, khí lạnh lan ra theo từng bước chân. Ánh mắt ấy khiến sống lưng Ace lạnh buốt. Đến khi khoảng cách chỉ còn vài bước, Ace theo bản năng lùi lại một bước, khẽ run:“Sabo… đừng như thế…”Không hiểu vì sao, Ace cảm thấy bộ dáng lúc này của Sabo thật đáng sợ, như thể sẵn sàng đi giết người. Điều này chưa từng xảy ra trước đây, Sabo là người rất ôn hoà. Sao có thể có sát khí nặng như vậy được cơ chứ.Nhưng suy nghĩ của Ace không theo kịp quá trình, Sabo dũi tay ra nắm lấy cổ tay Ace kéo cậu lại gần. “Tại sao… tại sao lại để bản thân bị thương như thế này? Hửm?”Giọng nói ấy, thấp trầm và mềm mỏng như gió thổi qua mộ địa. Cánh tay còn lại vòng ra sau lưng Ace, ngón tay Sabo bấu nhẹ vào lưng áo Ace, rồi kéo sát hơn nữa.“Cậu trốn tránh tôi sao? Ace, đằng sau cậu cũng dính máu. Cậu đánh nhau đúng không? Máu của ai?”Ace lúc này chỉ im lặng, để mặc cho người em trai ôm mình thật chặt. Trong lòng anh có phần hối lỗi, cũng có phần lo lắng.“Sabo, tôi không muốn để cậu lo. Tôi thật sự... chỉ là do xui xẻo gặp bọn khốn thôi, tôi đã xử lý ổn rồi. Cảnh sát tới kịp, tôi không sao.”“Ace.”Giọng Sabo cắt ngang. Anh buông Ace ra, nâng cằm đối phương lên, đôi mắt đó chạm thẳng vào mắt Ace.“Từ giờ trở đi, cậu không được đi làm qua con phố đó nữa. Không được đi làm vào ban đêm nữa. Tôi sẽ thay cậu liên hệ chỗ làm, sắp xếp lại ca.”“Không cần”“Tôi sẽ lo. Cậu chỉ cần nghe lời.”Câu nói ấy, như một lệnh áp xuống từ trên cao, không phải lời đề nghị.
Ace khẽ chau mày. Từ trước đến nay, anh luôn tự hào về sự độc lập của mình. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Sabo, thứ gì đó trong lòng anh lại chùn xuống.“Tôi biết rồi.”Sabo thở dài nhẹ nhõm, kéo Ace ngồi xuống ghế.“Để tôi xem tay cậu.”Anh lấy hộp y tế ra từ ngăn kéo. Ngón tay thon dài mở băng gạc, chấm cồn sát trùng lên vết thương. Ace rùng mình, nhưng không kêu. Sabo thì trầm mặc, không nói thêm gì. Chỉ lặng lẽ bôi thuốc, rồi dùng băng trắng quấn lên chỗ xước rách nơi cánh tay.“Sáng mai tôi đưa cậu đến bệnh viện”Ace rũ mắt, anh ghét bệnh viện, nhưng anh cũng không thể phản kháng. Ánh đèn phản chiếu vết máu đỏ lem ra như hoa nở.Tối hôm đó, khi Ace ngủ rồi, Sabo ngồi trong phòng, trước màn hình giám sát, ánh mắt tối sẫm.Anh vừa gửi email từ một tài khoản ẩn danh đến chỗ làm của Ace, nhưng đó không phải nội dung xin chuyển ca làm..
.
.VIII.Mưa rơi trắng xoá, trút xuống mặt đường như thác đổ. Trong con hẻm u tối giữa thành phố đang ngủ yên, ánh đèn đường chập chờn hắt lên những vũng nước lấp lánh… và cả máu.Tiếng kêu gào vang lên không ngừng, hỗn loạn và thê lương. Thứ âm thanh đục ngầu như tiếng kim loại bị nghiền nát giữa bánh răng của một cỗ máy vô hình. Một cái ống sắt rơi xuống nền xi măng, vang lên tiếng ‘choang’ lạnh lẽo rồi lăn qua vũng máu, để lại vệt đỏ kéo dài.Kẻ cầm đầu đám côn đồ không còn gào lên nữa. Hắn đang nằm dưới đất, cánh tay bẻ quặt sang một bên, gương mặt méo mó đến khó nhận dạng. Xung quanh hắn là vài tên đồng bọn bất tỉnh, máu hòa cùng nước mưa loang lổ như những đóa hoa thối rữa dưới chân người thanh niên đứng lặng trong bóng tối.Áo mưa của anh đã bị xé rách trong lúc giằng co, tóc dính nước mưa, che khuất một phần ánh mắt. Bàn tay vẫn đang siết lấy cái khăn tay trắng giờ đã nhuộm máu đỏ. Anh đứng giữa con hẻm như một vị thần phán xét, lạnh lẽo và tối tăm, giữa một nghĩa địa sống.Ban đầu, anh chỉ định giao lũ rác rưởi này cho cảnh sát. Đưa bọn chúng ra công lý như một công dân tốt, như một người anh trưởng thành, như cái mặt nạ tử tế mà anh vẫn đeo bấy lâu nay.Nhưng chỉ cần nhớ lại dáng vẻ của Ace đêm qua vết máu chảy xuống thái dương, tay run rẩy ôm lấy vết thương mà vẫn cố mỉm cười, cố giấu đi, cố không để anh lo lắng…Chỉ cần nhớ đến điều đó, lý trí trong Sabo liền sụp đổ như một toà nhà mục ruỗng.Không ai được chạm vào Ace.Không ai được khiến cậu ấy bị thương.Không ai được phép.Sabo bỏ khăn vào túi áo, rút điện thoại ra bấm một dãy số. Đầu dây bên kia là giọng của một người quen trong bộ phận nội bộ cảnh sát.“Có một vụ ẩu đả ở hẻm sau quán cà phê Tokai. Mấy thanh niên lạ mặt. Tôi tình cờ đi ngang qua.”Rồi anh cúp máy, nhét điện thoại vào túi áo, bình thản rời khỏi hiện trường như thể chưa từng ở đó.Vài ngày sau.Ace ngồi trong phòng khách, cánh tay băng bó, mái tóc rối, bộ dạng vẫn còn chút mệt mỏi. Màn hình TV bật một chương trình nấu ăn, âm thanh rì rầm như tiếng ru.Sabo đứng trong bếp, nhẹ nhàng khuấy nồi canh gà.“Cậu đã uống thuốc chưa?” Ace gật đầu: “Ừ. Tôi uống rồi.”Sabo đặt tô canh lên bàn, dịu dàng nói: “Chuyện hôm đó cũng làm Luffy sợ lắm, em ấy không dám la cà sau giờ học nữa. Chắc là không muốn làm cậu bận tâm”Ace không nói gì. Chỉ mím môi, một bàn tay siết chặt muỗng canh, trong đầu lại đang nghĩ đến chuyện khác... Sáng nay, quán cà phê thông báo anh đã bị đuổi việc.Lý do thì Ace cũng không rõ nhưng lúc biết chuyện, Sabo đã cười nói:“Không sao đâu. Cậu có thể tìm việc khác. Hoặc không đi làm. Cậu biết mà, tôi có thể nuôi hai người cả đời.”Tại sao anh lại cảm thấy, lời này của Sabo không phải là an ủi cũng không phải nói đùa..
.
.IXMột buổi sáng trời trong, nắng rọi đầy ban công.Ace thức sớm hơn thường lệ. Bàn tay phải đang lành dần nhưng vẫn còn nhức mỏi. Anh quyết định dọn dẹp một chút, coi như giết thời gian.Anh bắt đầu lau chùi đầu giường Luffy. Cậu nhóc còn đang ngủ say. Khung ảnh gia đình đặt trên bàn nhỏ cạnh đầu giường. Ace cười, lau tấm kính phủ bụi.Nhưng khi tay anh lướt qua mặt sau khung ảnh… một tiếng ‘click’ rất nhỏ vang lên.Góc khung ảnh hé ra.Bên trong là một thiết bị nhỏ bằng móng tay, gắn khéo léo ở cạnh gỗ. Ace cạy ra, cố nhìn rõ đó là gì. Dù sao Ace cũng là một sinh viên ngành kĩ thuật, thiết bị nhỏ tinh vi này không làm khó nhận thức của anh. Một chiếc máy nghe lén?Ace ngẩn người. Trong vài giây, trái tim anh như ngừng đập.Cái gì đây…?Ai lại…?Không, không thể nào.Anh lao đi kiểm tra khắp phòng. Mỗi ngóc ngách. Sau rèm cửa, dưới bàn học, cạnh kệ sách.Không gì cả.Anh thở hổn hển, từ từ ngồi xuống giường quan sát. Ánh mắt của anh đảo quanh những thứ bên cạnh Luffy rồi dừng lại ở gấu Teddy đáng yêu đang ôm khối thịt bông nằm trên đầu thằng bé. Đó là món quà Luffy nhận được vài tháng trước, chính Sabo đã đích thân mang từ chuyến công tác về, đặt trong một chiếc hộp xanh trang nhã.Chỉ là gấu bông thôi mà…Nhưng đột nhiên, một nỗi nghi ngờ lạnh lẽo xuyên qua sống lưng Ace như tia điện.Anh siết chặt tay, rồi cầm con gấu bông lên lật qua lật lại, kiểm tra lần lượt tai, chân, cổ… rồi đến mắt.Một mắt gấu hơi lõm hơn mắt còn lại.Ngón tay Ace run lên.Anh dùng móng tay nhẹ nhàng búng vào mắt gấu.Cạch.Phần tròng đen lật mở ra, lộ ra bên trong một camera siêu nhỏ. Ace như bị sét đánh.Căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ.“Không thể nào... không thể nào...”Trên tay Ace, con gấu bông lăn lóc, một mắt mở to như mắt người chết.
Ace khoác áo gió cũ, tay xách một túi đồ ăn. Sabo mặc sơ mi trắng, ôm chặt tập giấy tờ chứng minh thân phận người giám hộ.Cậu bé bảy tuổi ngày nào giờ đã mười lăm, nhưng ánh mắt vẫn như cũ, long lanh và vô hại. Vừa nhìn thấy họ, cậu lập tức chạy ào đến, hét lên:“Sabo! Ace!”Ace đón em trai bằng nụ cười rạng rỡ, xoa đầu thằng nhóc như muốn vò tung tóc nó ra. Sabo thì dịu dàng, cúi người xuống, lau giọt mưa trên má Luffy, miệng cong lên như một vệt trăng non:“Anh đến đón em về nhà.”Luffy không cần hỏi “nhà” ở đâu. Chỉ cần có hai người họ, ở đâu cũng là nhà.Căn hộ nhỏ nơi góc phố lặng lẽ, mỗi sáng mở cửa sổ là ánh mặt trời chiếu vào bậc cửa, mùi trà nóng và tiếng chảo dầu lách tách trong bếp. Dù không có người lớn nào trong nhà, nhưng mọi thứ đều gọn gàng, nề nếp, đầy ắp hơi thở của "gia đình". từng ngày yên ả trôi qua cũng như trang giấy trắng thơm mùi mực mới. Với ba anh em họ, cuộc sống thực sự như một giấc mơ nhỏ dịu dàng: một mái nhà, ba con người, ba bữa cơm, và một thế giới chỉ có họ, không ai chen vào. Sabo bận rộn. Một tay học đại học, một tay làm việc ở công ty. Mỗi ngày anh đều trở về nhà sau tám giờ tối, nhưng chưa từng quên ôm hai anh em mình một cái, dọn bát đũa, dỗ Luffy ngủ hay lau những giọt mồ hôi còn dính trên trán Ace.Nhưng dù bận rộn cấp mấy, anh vẫn luôn biết Luffy tan học lúc mấy giờ, Ace tan ca lúc nào, từng bước di chuyển của họ, từng con đường họ đi qua, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh.Còn Ace, từ sau khi dọn ra ngoài, trở nên trưởng thành hẳn. Anh nhận trách nhiệm lo bữa tối, học hành nghiêm túc, mỗi tối về đúng 6 giờ để nấu ăn cho em út. Căn bếp nhỏ lúc nào cũng ấm, mùi cơm canh hòa vào tiếng game từ phòng khách, nơi Luffy nằm dài trên ghế sofa, vừa bấm máy vừa thi thoảng hét lên gọi “Ace ơi đói!”Luffy vẫn như thuở nhỏ ngây thơ, hiếu động. Cậu học trung học gần nhà, chiều tan trường sẽ về thẳng căn nhà ba người, ôm máy chơi game mà Sabo mua cho, hoặc ngồi cắn bút làm bài tập. Có lúc ngủ gục trên bàn, tóc rũ xuống như một con mèo nhỏ. Ace sẽ bật cười, nhấc cậu về giường.Sabo thì ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vén tóc em trai, lòng ngập tràn yên ổn.“Thế này… là đủ rồi,” Sabo từng nghĩ như thế.Chỉ cần Luffy luôn như vậy.Chỉ cần Ace không rời khỏi tổ.Chỉ cần không ai bước vào.Nhưng Luffy đã mười lăm tuổi, cậu có bạn học, bạn chơi game, bạn cùng nhóm làm bài, và rồi… bạn mới.Hôm đó là thứ sáu.Luffy nói dối rằng sẽ đi mua sách bài tập. Nhưng khi chuông đồng hồ điểm sáu giờ mà chưa thấy bóng dáng quen thuộc, Ace đã bỏ cả bữa tối, chạy ra ngoài tìm. Sabo từ công ty lao về, ánh mắt sắc lạnh chưa từng có.Cuối cùng, họ thấy Luffy ở trạm xe buýt gần quảng trường. Cậu bé đang đứng cười toe toét với một người bạn đồng trang lứa, tay cầm ly trà sữa, ánh mắt trong veo.“Tạm biệt!”Cậu vừa vẫy tay với người bước lên xe buýt, thì cánh tay ấy bị Ace tóm lấy, kéo giật lại.“Về nhà.”Ace chưa bao giờ giận dữ như vậy, trong giọng nói còn có chút phát rung vì lo lắng“Anh... đã dặn em bao nhiêu lần rồi hả?! Phải về nhà trước 6h tối!”Luffy vẫn cười hì hì nói xin lỗi, nhưng nhìn qua liền biết không thật sự hối lỗi gì mấy. Ace tức đến nỗi vung tay gõ lên đầu em mình, phải nói là suýt chút nữa bị đứa nhỏ làm cho nhồi máu cơ tim. Sabo từ xa bước tới, dáng người vẫn thẳng, cặp tài liệu gọn gàng trong tay.“Em ấy không sao chứ?” – Giọng anh rất nhẹ.“Không có, chỉ là ra ngoài chơi…” – Ace thở hổn hển. – “Thằng nhóc này còn dám không nghe điện thoại”Luffy lúng túng lấy điện thoại ra, mở mãi nhưng không lên, cậu gãi ót cười trừ “Hì...hết pin mất rồi, em không để ý”Sabo không trả lời ngay.Anh cúi xuống lau mồ hôi trên trán Luffy bằng khăn tay, ánh mắt vẫn dịu dàng.“Luffy làm anh và Ace rất sợ hãi. Em còn nhỏ, nên đôi lúc không hiểu chuyện… nhưng nếu không nghe lời răn dạy, sau này sẽ còn tái phạm. Lúc đó... anh trai phải làm sao đây, Luffy?”Luffy chột dạ, rũ mắt.“Em xin lỗi… em chỉ muốn đi dạo một chút thôi…”Sabo nhẹ nhàng:“Anh biết em không cố ý. Chỉ là, nếu như một ngày có chuyện gì xảy ra thì sao? Anh vừa đi làm nuôi chúng ta, vừa phải lo lắng Luffy gặp nguy hiểm…Luffy à, anh trai rất khổ tâm”“Hay là... Luffy đeo định vị nhé, được không? Như vậy anh sẽ yên tâm hơn khi đi làm.”Giọng nói mềm mại nhưng sắc như dao mỏng làm Ace thoáng giật mình, nhưng rồi cũng gật đầu:“Ừ, anh nghĩ nên vậy.”Luffy thì không dám từ chối. Cậu cắn môi, khẽ gật. Cậu vốn là đứa trẻ dễ mềm lòng, và hai anh trai là tất cả thế giới của cậu.“Được… em sẽ đeo…”Nhưng Sabo chưa hài lòng.Anh ngồi xuống, nắm tay Luffy, ánh mắt dịu dàng như nước lặng:“Luffy, ngoan nào. Nói cho anh nghe… em có hứa sẽ không tái phạm không?”Luffy khẽ gật, lí nhí đáp“Em hứa…”“Hửm?” – Giọng Sabo thấp xuống. – “Bé ngoan, anh trai chưa nghe rõ”Ánh mắt anh nheo lại, ánh đèn từ hành lang hắt lên khiến tròng mắt như đọng ánh kim.“Em phải hứa, nếu em còn lén đi ra ngoài mà không báo, không nghe điện thoại, đi đêm về trễ... thì anh trai sẽ có quyền nhốt em trong nhà để đảm bảo an toàn.”Luffy rùng mình, không hiểu tại sao, nhưng một nỗi sợ bản năng như con thú nhỏ khiến cậu răm rắp gật đầu.“Ngoan lắm, chúng ta về nhà thôi”.
.
.VI.Đêm muộn. Ánh đèn vàng cam từ chiếc đèn bàn nhỏ loang ra một vùng ánh sáng ấm, phủ lên góc phòng làm việc của Sabo. Âm thanh gõ phím đều đặn vang lên giữa căn nhà tĩnh lặng như tiếng kim đồng hồ đang đếm từng nhịp kiểm soát.Sabo đang xử lý một bản kế hoạch phức tạp từ công ty. Đôi mắt sau gọng kính không hề mỏi mệt, chỉ ánh lên sự tập trung đến đáng sợ. Anh đã quá quen với việc ôm cả thế giới trên vai, cả ở kiếp trước lẫn kiếp này.Tiếng cửa phòng khẽ mở.Ace thò đầu vào, tay cầm một ly sữa nóng. Anh không mặc áo khoác, tóc có chút rối, ánh mắt lim dim như vừa mới tỉnh ngủ.“Muộn rồi, vẫn chưa ngủ à?” – Giọng khàn khàn, nửa trách móc, nửa ngáp.Sabo chỉ mỉm cười, mắt không rời khỏi màn hình. Sau đó Ace bước đến, đặt ly sữa xuống bàn, rồi uể oải ngồi phịch xuống sofa, kéo một cái gối ôm vào lòng, cằm tựa lên đầu gối như một đứa trẻ lớn xác.“Mới đây mà Luffy lớn rồi.” – Ace lầm bầm: “Bây giờ phải chạy khắp nơi mà canh chừng nó. Làm anh trai đúng là vất vả chết được.”Sabo dừng tay, anh chợt nhớ tới kiếp trước, khi anh quyết định chạy trốn ra biển và để lại cho Ace một lá thư để Ace tiếp tục chăm sóc Luffy, anh đã không nghĩ đến một mình Ace chăm sóc Luffy sẽ vất vả bao nhiêu, dù sao lúc đó Ace cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng Ace đã nuôi Luffy gần 10 năm, giao một đứa bé phiền phức và hay gặp chuyện như Luffy vào tay một quả pháo nhỏ như Ace, đúng là đã làm khó Ace rồi.“Đúng là vất vả.”Ace cười gượng, hai mắt vẫn lim dim, như thể sắp ngủ gục. Một lát sau, cậu thực sự tựa đầu vào vai Sabo, hơi thở chậm rãi.Sabo lặng lẽ đóng máy tính, cất sang một bên, rồi quay lại. Anh đưa tay vén mấy sợi tóc vương trán Ace, bàn tay dịu dàng và ấm áp. “...Ace.”“Hửm?” – Tiếng đáp lại lười nhác.“Cậu cũng mang định vị được không?”Ace nhíu mày, mắt vẫn nhắm.“Gì cơ? Tôi có phải con nít như Luffy đâu…”Sabo không đáp lại ngay. Anh ngồi yên một lát, rồi thấp giọng, như đang thú nhận:“Nhưng trong lòng tôi rất sợ… Ace, tôi không hiểu vì sao luôn cảm thấy bất an khi rời xa cậu và Luffy. Tâm trí tôi cứ quanh quẩn, không biết hai người đang làm gì, đang ở đâu… Mỗi lần đi làm, tôi như để tim mình ở nhà vậy.”Giọng Sabo trầm thấp, khản đặc, mang theo sự mỏi mệt:“Cậu cũng biết mà, nhà chúng ta không có người lớn. Từ nhỏ đến bây giờ, chỉ có chúng ta dựa vào nhau…”Ace im lặng một lúc. Anh không quen thấy Sabo thế này...yếu mềm, lo âu, lộ ra nỗi sợ hãi như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Trước giờ, Sabo luôn là người hoàn hảo, mạnh mẽ, gần như không thể gục ngã.“…Được rồi, được rồi.” – Ace ngáp dài – “Tôi đeo. Định vị gì đó, đeo thì đeo.”Sabo nở nụ cười, ánh mắt sáng lên một tia thỏa mãn dịu dàng.Anh rướn người ôm lấy Ace, cằm tựa lên vai Ace.“Ngủ chung được không?” Ace hơi đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu, lí nhí:“Chúng ta vẫn hay ngủ chung từ nhỏ mà…”Nửa đêm.Sabo bật dậy giữa tiếng thở hổn hển.Ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của anh, mồ hôi rịn đầy trán. Trong mắt anh là một vùng trời mờ mịt, Ace gục trong vũng máu, cơ thể lạnh băng của Luffy… tro tàn lặng lẽ rơi xuống biển.Anh ôm ngực, thở gấp. Trái tim như bị đâm xuyên qua bởi một mảnh thủy tinh cũ kỹ.Cho đến khi ánh mắt anh bắt gặp hình dáng quen thuộc đang ngủ say bên cạnh. Ace vẫn nằm đó, ngực phập phồng đều đặn, ánh trăng mờ chiếu lên gương mặt non trẻ ấy. Gối của cậu hơi nghiêng, tóc rối lên nhưng vẫn mang vẻ thanh xuân ấm áp.Sabo vươn tay khẽ chạm vào ngón tay Ace.“Còn ở đây...”“Vẫn ở đây…”Anh thì thầm, rồi từ từ nằm xuống, tay khẽ chạm cổ tay Ace như sợ người này sẽ biến mất trong chớp mắt..
.
.VII.Ngày hôm sau.Ace nhận được việc làm thêm ở một quán cà phê nhỏ cách nhà không xa, chỉ phải đi ngang qua một con phố hơi vắng. Sabo từng kiểm tra nơi đó qua bản đồ, hỏi han chủ quán, rồi mới cho phép. Thỉnh thoảng, anh vẫn bật GPS trên điện thoại, theo dõi hành trình về nhà của Ace.Một thời gian mọi thứ đều yên ổn.Cho đến một ngày trời có mưa lất phất, và Ace về trễ.Tiếng bước chân nặng nề vang lên ở hành lang. Cửa nhà bật mở trong bóng tối.Ace bước vào, cánh tay trái ôm sát người, đầu hơi nghiêng về một bên, tóc ướt, trán bầm, khóe miệng dính máu. Vết thương trên đầu rỉ máu xuống thái dương, chiếc áo đồng phục nhàu nhĩ, tay áo phải rách toạc, bắp tay sưng tím. Thanh niên loạng choạng đóng cửa lại, hơi thở dồn dập.Anh chỉ muốn kịp về nhà trước khi...“Ace.”Tiếng nói vang lên trong bóng tối.Sabo đang ngồi trên ghế sofa. Không mở đèn.Mắt anh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng nhạt từ điện thoại phản chiếu lên gương mặt. Màn hình hiển thị bản đồ định vị... với điểm chấm đỏ nhấp nháy, vừa dừng lại ở cửa nhà.Ace sững người.Một giây sau, Sabo đứng dậy.Ánh đèn hành lang bật sáng, rọi lên gương mặt của Sabo. Mắt anh rất tĩnh, nhưng lạnh đến rợn người. Không phải tức giận, mà là một sự im lặng mang tính đe dọa nguyên thủy, như cơn gió trước giông bão sắp sửa cuốn trôi tất cả.Ace lùi lại một bước.“Sa…Sabo…”Sabo bước tới.“Tay của cậu bị gì vậy?” – Giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng ánh mắt như xuyên qua lớp thịt của Ace.Ace lập tức lúng túng:“Chỉ… chỉ là va chạm thôi. Không sao đâu.”Sabo dừng lại.“…Là ai.”Ace không đáp.“Là ai làm cậu thành thế này?”Gió bên ngoài nổi lên.Mắt Sabo tối lại, sâu không thấy đáy, từng bước từng bước tiến lại gần Ace, khí lạnh lan ra theo từng bước chân. Ánh mắt ấy khiến sống lưng Ace lạnh buốt. Đến khi khoảng cách chỉ còn vài bước, Ace theo bản năng lùi lại một bước, khẽ run:“Sabo… đừng như thế…”Không hiểu vì sao, Ace cảm thấy bộ dáng lúc này của Sabo thật đáng sợ, như thể sẵn sàng đi giết người. Điều này chưa từng xảy ra trước đây, Sabo là người rất ôn hoà. Sao có thể có sát khí nặng như vậy được cơ chứ.Nhưng suy nghĩ của Ace không theo kịp quá trình, Sabo dũi tay ra nắm lấy cổ tay Ace kéo cậu lại gần. “Tại sao… tại sao lại để bản thân bị thương như thế này? Hửm?”Giọng nói ấy, thấp trầm và mềm mỏng như gió thổi qua mộ địa. Cánh tay còn lại vòng ra sau lưng Ace, ngón tay Sabo bấu nhẹ vào lưng áo Ace, rồi kéo sát hơn nữa.“Cậu trốn tránh tôi sao? Ace, đằng sau cậu cũng dính máu. Cậu đánh nhau đúng không? Máu của ai?”Ace lúc này chỉ im lặng, để mặc cho người em trai ôm mình thật chặt. Trong lòng anh có phần hối lỗi, cũng có phần lo lắng.“Sabo, tôi không muốn để cậu lo. Tôi thật sự... chỉ là do xui xẻo gặp bọn khốn thôi, tôi đã xử lý ổn rồi. Cảnh sát tới kịp, tôi không sao.”“Ace.”Giọng Sabo cắt ngang. Anh buông Ace ra, nâng cằm đối phương lên, đôi mắt đó chạm thẳng vào mắt Ace.“Từ giờ trở đi, cậu không được đi làm qua con phố đó nữa. Không được đi làm vào ban đêm nữa. Tôi sẽ thay cậu liên hệ chỗ làm, sắp xếp lại ca.”“Không cần”“Tôi sẽ lo. Cậu chỉ cần nghe lời.”Câu nói ấy, như một lệnh áp xuống từ trên cao, không phải lời đề nghị.
Ace khẽ chau mày. Từ trước đến nay, anh luôn tự hào về sự độc lập của mình. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Sabo, thứ gì đó trong lòng anh lại chùn xuống.“Tôi biết rồi.”Sabo thở dài nhẹ nhõm, kéo Ace ngồi xuống ghế.“Để tôi xem tay cậu.”Anh lấy hộp y tế ra từ ngăn kéo. Ngón tay thon dài mở băng gạc, chấm cồn sát trùng lên vết thương. Ace rùng mình, nhưng không kêu. Sabo thì trầm mặc, không nói thêm gì. Chỉ lặng lẽ bôi thuốc, rồi dùng băng trắng quấn lên chỗ xước rách nơi cánh tay.“Sáng mai tôi đưa cậu đến bệnh viện”Ace rũ mắt, anh ghét bệnh viện, nhưng anh cũng không thể phản kháng. Ánh đèn phản chiếu vết máu đỏ lem ra như hoa nở.Tối hôm đó, khi Ace ngủ rồi, Sabo ngồi trong phòng, trước màn hình giám sát, ánh mắt tối sẫm.Anh vừa gửi email từ một tài khoản ẩn danh đến chỗ làm của Ace, nhưng đó không phải nội dung xin chuyển ca làm..
.
.VIII.Mưa rơi trắng xoá, trút xuống mặt đường như thác đổ. Trong con hẻm u tối giữa thành phố đang ngủ yên, ánh đèn đường chập chờn hắt lên những vũng nước lấp lánh… và cả máu.Tiếng kêu gào vang lên không ngừng, hỗn loạn và thê lương. Thứ âm thanh đục ngầu như tiếng kim loại bị nghiền nát giữa bánh răng của một cỗ máy vô hình. Một cái ống sắt rơi xuống nền xi măng, vang lên tiếng ‘choang’ lạnh lẽo rồi lăn qua vũng máu, để lại vệt đỏ kéo dài.Kẻ cầm đầu đám côn đồ không còn gào lên nữa. Hắn đang nằm dưới đất, cánh tay bẻ quặt sang một bên, gương mặt méo mó đến khó nhận dạng. Xung quanh hắn là vài tên đồng bọn bất tỉnh, máu hòa cùng nước mưa loang lổ như những đóa hoa thối rữa dưới chân người thanh niên đứng lặng trong bóng tối.Áo mưa của anh đã bị xé rách trong lúc giằng co, tóc dính nước mưa, che khuất một phần ánh mắt. Bàn tay vẫn đang siết lấy cái khăn tay trắng giờ đã nhuộm máu đỏ. Anh đứng giữa con hẻm như một vị thần phán xét, lạnh lẽo và tối tăm, giữa một nghĩa địa sống.Ban đầu, anh chỉ định giao lũ rác rưởi này cho cảnh sát. Đưa bọn chúng ra công lý như một công dân tốt, như một người anh trưởng thành, như cái mặt nạ tử tế mà anh vẫn đeo bấy lâu nay.Nhưng chỉ cần nhớ lại dáng vẻ của Ace đêm qua vết máu chảy xuống thái dương, tay run rẩy ôm lấy vết thương mà vẫn cố mỉm cười, cố giấu đi, cố không để anh lo lắng…Chỉ cần nhớ đến điều đó, lý trí trong Sabo liền sụp đổ như một toà nhà mục ruỗng.Không ai được chạm vào Ace.Không ai được khiến cậu ấy bị thương.Không ai được phép.Sabo bỏ khăn vào túi áo, rút điện thoại ra bấm một dãy số. Đầu dây bên kia là giọng của một người quen trong bộ phận nội bộ cảnh sát.“Có một vụ ẩu đả ở hẻm sau quán cà phê Tokai. Mấy thanh niên lạ mặt. Tôi tình cờ đi ngang qua.”Rồi anh cúp máy, nhét điện thoại vào túi áo, bình thản rời khỏi hiện trường như thể chưa từng ở đó.Vài ngày sau.Ace ngồi trong phòng khách, cánh tay băng bó, mái tóc rối, bộ dạng vẫn còn chút mệt mỏi. Màn hình TV bật một chương trình nấu ăn, âm thanh rì rầm như tiếng ru.Sabo đứng trong bếp, nhẹ nhàng khuấy nồi canh gà.“Cậu đã uống thuốc chưa?” Ace gật đầu: “Ừ. Tôi uống rồi.”Sabo đặt tô canh lên bàn, dịu dàng nói: “Chuyện hôm đó cũng làm Luffy sợ lắm, em ấy không dám la cà sau giờ học nữa. Chắc là không muốn làm cậu bận tâm”Ace không nói gì. Chỉ mím môi, một bàn tay siết chặt muỗng canh, trong đầu lại đang nghĩ đến chuyện khác... Sáng nay, quán cà phê thông báo anh đã bị đuổi việc.Lý do thì Ace cũng không rõ nhưng lúc biết chuyện, Sabo đã cười nói:“Không sao đâu. Cậu có thể tìm việc khác. Hoặc không đi làm. Cậu biết mà, tôi có thể nuôi hai người cả đời.”Tại sao anh lại cảm thấy, lời này của Sabo không phải là an ủi cũng không phải nói đùa..
.
.IXMột buổi sáng trời trong, nắng rọi đầy ban công.Ace thức sớm hơn thường lệ. Bàn tay phải đang lành dần nhưng vẫn còn nhức mỏi. Anh quyết định dọn dẹp một chút, coi như giết thời gian.Anh bắt đầu lau chùi đầu giường Luffy. Cậu nhóc còn đang ngủ say. Khung ảnh gia đình đặt trên bàn nhỏ cạnh đầu giường. Ace cười, lau tấm kính phủ bụi.Nhưng khi tay anh lướt qua mặt sau khung ảnh… một tiếng ‘click’ rất nhỏ vang lên.Góc khung ảnh hé ra.Bên trong là một thiết bị nhỏ bằng móng tay, gắn khéo léo ở cạnh gỗ. Ace cạy ra, cố nhìn rõ đó là gì. Dù sao Ace cũng là một sinh viên ngành kĩ thuật, thiết bị nhỏ tinh vi này không làm khó nhận thức của anh. Một chiếc máy nghe lén?Ace ngẩn người. Trong vài giây, trái tim anh như ngừng đập.Cái gì đây…?Ai lại…?Không, không thể nào.Anh lao đi kiểm tra khắp phòng. Mỗi ngóc ngách. Sau rèm cửa, dưới bàn học, cạnh kệ sách.Không gì cả.Anh thở hổn hển, từ từ ngồi xuống giường quan sát. Ánh mắt của anh đảo quanh những thứ bên cạnh Luffy rồi dừng lại ở gấu Teddy đáng yêu đang ôm khối thịt bông nằm trên đầu thằng bé. Đó là món quà Luffy nhận được vài tháng trước, chính Sabo đã đích thân mang từ chuyến công tác về, đặt trong một chiếc hộp xanh trang nhã.Chỉ là gấu bông thôi mà…Nhưng đột nhiên, một nỗi nghi ngờ lạnh lẽo xuyên qua sống lưng Ace như tia điện.Anh siết chặt tay, rồi cầm con gấu bông lên lật qua lật lại, kiểm tra lần lượt tai, chân, cổ… rồi đến mắt.Một mắt gấu hơi lõm hơn mắt còn lại.Ngón tay Ace run lên.Anh dùng móng tay nhẹ nhàng búng vào mắt gấu.Cạch.Phần tròng đen lật mở ra, lộ ra bên trong một camera siêu nhỏ. Ace như bị sét đánh.Căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ.“Không thể nào... không thể nào...”Trên tay Ace, con gấu bông lăn lóc, một mắt mở to như mắt người chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co