〚ĐN Tokyo Revengers〛 GIVE LOVE
Chương 14
Sau vài lần đến thăm họ, bỗng chốc Hiyori tự khi nào đã cảm thấy thân thiết với họ một cách khác lạ. Họ đối với cô cũng chẳng còn nhiều hoài nghi hay suy tính gì, đơn giản là bởi họ đã phần nào hiểu được tính cách của cô nàng sau khi tiếp xúc có gần có xa. Hiyori trông vậy nhưng đối xử với họ lại cực kì tốt a, lúc nào đến chơi cũng có đồ ăn và trò chơi cho họ cả. Và cũng chính vì vậy nên lúc nào bọn họ cũng mong muốn Hiyori đến thăm, đơn giản là bởi ai cũng muốn có quà-thứ giúp họ giảm bớt đi sự nhàm chán ở trong trại giáo dưỡng này.Bên cạnh đó, ngoài việc đến chơi với họ, Hiyori còn dành thời gian để học tập mỗi ngày nữa. Hiyori dù sao cũng vẫn còn mục tiêu học hành chăm chỉ để trở thành một vị bác sĩ tài giỏi. Mỗi khi rảnh cô đều sẽ đến thư viện học hành, đều sẽ gặp được chị Akane đã hồi phục và đang chăm chỉ đọc sách ở đó. Bằng một cách nào đó, cả hai người họ lại vô cùng hợp nhau, không khí giữa họ lúc nào cũng tỏa ra đầy một màu hồng phấn."Ngứa mắt ghê đấy" Inupee đã quá chán nản cái chản đến thư viện cùng chị, không gặp Kokonoi thì đều sẽ là Hiyori, hôm nào không may thì có cả hai, bọn họ chẳng thèm để cậu vào mắt tí nào.Hoặc, ngoài thời gian đó ra Hiyori đều sẽ ở nhà chơi bời và đọc truyện tranh. Cô không chủ động đến nhà Sano nếu không có việc cần thiết, Hiyori đó giờ vẫn luôn là như vậy.Một ngày cuối thu se lạnh, Hiyori khoác lên mình chiếc Cardigan màu trầm bước đi trên đường, đoạn đường ấy có rất nhiều lá rụng, đều là những chiếc lá đã chuyển màu nên trông vô cùng đẹp. Một bức tranh màu đỏ của lá đang ở ngay trước mắt cô, Hiyori mỉm cười bước đi."Có vẻ như mùa đông đang đến gần rồi..." Cô thở hắt ra một hơi.Đôi mắt bắt đầu chuyển động, thứ gì kia?"Một con mèo sao?" Cô dừng chân lại khi thấy một chú mèo con nhỏ nhắn chạy ra, không phải là rất đáng yêu sao?"Meow""Sao vậy? Sao không ở nhà mà đi ra đây thế này?" Cô ngồi xuồng nhìn nó một hồi lâu."Meow" Nó mở to mắt nhìn cô, toàn bộ sự chú ý đều dán trên người cô."Có một cục như vậy, mẹ mày ở đâu rồi?" Cô nhấc nó lên vuốt ve một hồi."Meow!" Tiếng kêu nhỏ nhắn một lần nữa vang lên.Từ trong bụi rậm kia, một con mèo khác đi ra, là mèo mẹ sao?"Không có vòng cổ... Vậy là chúng mày bị bỏ rơi nhỉ?""Meow" Mèo mẹ lên tiếng, từ phía sau lại tòi ra thêm một chú mèo nhỏ nữa."Ôi trời..." Hiyori thở dài, kiếp này vậy là toang.Trở về nhà với ba cục bông trên tay, Hiyori không khỏi cảm thán bản thân, ai bảo chúng quá dễ thương làm gì chứ?"Đành nuôi vậy, haiz"Và cũng chính vì việc đó mà Hiyori lại có ít thời gian hơn, cô không thể lo liệu quá nhiều việc cùng một lúc được nên Wakasa đành phải chăm cùng."Hay là gửi qua tiệm của Shin bớt một đứa nhỉ?""Nhưng xa mẹ chẳng phải rất buồn sao?""Vậy thì cả ba đứa? Lúc nào rảnh em ghé qua tiệm Shin chơi với tụi nó là được""Như vậy không phiền anh ấy đó chứ?""Phiền gì? Shin nó cũng chẳng làm gì hơn mày mò xe đâu, để đó cho nó chăm thêm cũng không sao hết""..."Và thật vậy, Shinichiro đã đồng ý nhận nuôi cả ba cục bông đó mà không một lời phàn nàn."Cảm ơn anh ạ!" Hiyori cúi đầu."Không có gì đâu mà" Anh vội đẩy cô ngẩng đầu lên."Khi rảnh nhất định em sẽ qua, cảm ơn anh!""Anh đã nói là không có gì rồi mà con bé này..."Cuối cùng cũng đã đến mùa đông, Hiyori trong bộ đồ màu tối ấm áp một lần nữa đứng ở trước cửa tiệm của anh."Chào, em còn đến sớm hơn cả tưởng tượng của anh đó" Anh mỉm cười rồi mở cửa tiệm."Dạ vì em chỉ có khoảng thời gian sáng sớm là rảnh để ghé chơi thôi...""À phải, Hiyori vẫn đi học mà nhỉ?""Vâng..." Bước vào trong cửa tiệm, dường như mọi thứ chẳng hề thay đổi so với lần đầu tiên cô đến đây, chỉ khác là giờ đây trên ghế sofa kia đang có ba cụ bông nhỏ đang nằm yên mà thôi.Nghe thấy tiếng động của cô, chúng đều mở mắt ra và bắt đầu cựa quậy."Chúng có làm phiền đến anh nhiều lắm không ạ?""Không đâu, rất ngoan"Hiyori liền mỉm cười rồi chạy đến chơi với chúng trong suốt nửa tiếng đồng hồ trước khi đi học."Đến giờ rồi..." Nhìn vào đồng hồ Hiyori đành phải đứng lên."Cứ chơi thêm đi, lát anh chở em đi học""Như vậy không phiền anh chứ?""Không đâu, anh rất vui nữa là đằng khác đấy" Anh nở nụ cười tươi."Vậy cảm ơn anh nhé" Hiyori nhìn theo anh rồi nở nụ cười đáp lại.Và cũng kể từ ngày hôm đó, Hiyori đã hình thành thói quen đến chơi với mèo từ sớm rồi Shinichiro chở đi học, dù sao cũng khá tiện mà nên tội gì cô lại từ chối...Năm mới đang đến gần, Hiyori tiếp tục đến chơi với mấy người bạn cùng trang lứa kia, dù sao có mấy người bạn cùng trang lứa cũng tốt mà. Hiyori đương nhiên không phải chơi với mỗi con trai, trai hay gái cô đều chơi cùng cả nhưng mức độ thân thiết thì tùy từng người mà thôi. Đặc biệt, trong cái thời đại bất lương như thế này thì có một người bạn làm bất lương cũng không đến nỗi, đặc biệt là khi nó có máu mặt. Mà có một thì không nói, đằng này cô còn có cả ổ bảo kê ở đằng sau lưng cơ mà..."Ran-kun, hôm nay là loại bánh mới ở cửa hàng bánh ngọt có tiếng ở Shibuya đó nha!""Cảm ơn nha Hiyori-chan, không được ra ngoài mà có cậu thế này thì tiện quá! Sau này tụi này ra ngoài đảm bảo sẽ có báo đáp đầy đủ nha~""Không cần khách sáo, đều là bạn tôi cả mà, quý lắm mới mua cho đó nha~""Lần nào chị cũng nói vậy cả, tụi này cũng ngại lắm chứ bộ" Rindou ngồi uống cà phê được để trong bình giữ nhiệt của cô."Cà phê đó cũng là cà phê chồn đó nha""Cảm ơn chị nhé Hiyori""Lần sau cậu mang theo trò chơi mới đi, ở đây tụi này chơi chán rồi đó" Mocchi."Cũng được thôi, để tôi tìm hiểu xem có cái gì mới không đã nhé""Mua bộ bài mới được không Hiyor-chan? Tụi này chơi nhiều quá lá mất lá còn luôn rồi..." Shion."Cũng được, nhưng tôi không cổ vũ mấy cậu chơi cờ bạc đâu đó, hạn chế đi nha không thì tôi bị mang tiếng đó""Biết mà~" Ran."Mà sao cậu biết sở thích của bọn này hay vậy?" Mucho."Không hẳn là biết, đoán vậy thôi""Đáng lẽ ra mày phải có quà cho tao nữa chứ!?" Izana cuối cùng cũng chịu lên tiếng sau một lúc lâu im lặng."Có chứ, của mày nè" Cô mỉm cười rồi lấy trong túi vải ra một chiếc khăn len màu đỏ."Đặc biệt đan cho mày đấy nhé!" Cô liền quàng lên cho cậu."Mày lừa tao đấy à? Còn nguyên mác này" Cậu nhíu mày nhìn cô, đồng thời bàn tay chạm đến cái mác còn nguyên kia mà đưa về phía cô."Xin lỗi được chưa? Tao không có thời gian" Hiyori đành nhún vai thở dài."Thì mày cứ nói đi, mắc gì bày đặt văn vở thế?""Ăn vào máu rồi, khó sửa""Haiz...""Không thì mày có thể đổi với khăn của tao cũng được""Cái mày đang quàng đấy hả?""Ờ, cái này thì không còn mới nữa rồi, nhưng mà là tao đan đấy""Vậy đổi đi""Được thôi" Cô liền trao đổi khăn với cậu.Hiyori quàng khăn mới rồi hà hơi vào bàn tay mình, sau đó xoa xoa vài cái cho đỡ lạnh. Đôi mắt lại hướng về tên kia mà bắt đầu nhăn lại."Không đeo hết ấm đó đồ ngu!""Tao biết rồi!" Cuối cùng Izana cũng quàng khăn lên."Coi kìa, lại bày trò gì đấy?" Ran nói nhỏ với cô."Cũng không hẳn là có trò gì đâu, chiều ý cậu ta vậy thôi""Chị chiều ý Izana-kun nhất hội đó!" Rindou."Đương nhiên rồi, tụi này là bạn thân từ lâu mà?""Ghen tị ghê đó, tôi cũng muốn có một cô gái nào đó quan tâm đến mình như vậy~" Shion."Thì kiếm đi, ngoại trừ tôi ra vẫn còn khoảng 3 tỉ người nữa đó, không thiếu đâu" Cô vỗ vai cậu trai kia."Có cần phải từ chối như vậy không..."Quanh đi quẩn lại thì năm mới cuối cùng cũng đã qua, vậy là mọi người lại thêm trưởng thành hơn một chút rồi...Hiyori cũng đã cao hơn, so với các bạn đồng trang lứa đều cao hơn hẳn, dù cô có bao giờ luyện tập thể dục thể thao gì đâu, thậm chí nhiều hôm còn thức khuya đọc truyện và chơi game ấy chứ."Đo lại đi xem nào!!" Izana hậm hực, vì cái quái gì mà nhỏ này nó lại dám cao hơn cậu cơ chứ!?"Nhưng nó chênh lệch thật mà..." Shion."Thậm chí cả hai đều không đi giày nhưng vẫn cách khá xa đó..." Ran."Haha, uống sữa cho nhiều vào Izana, kẻo tương lai mày thấp nhất đám thì dở đó" Hiyori cười sặc."...""Cáu rồi chị!!" Rindou vội vỗ lưng cô.Hiyori ngay lập tức im lặng.Kể từ ngày đó, Izana chăm chỉ luyện tập và ăn uống nhiều hơn hẳn, nhưng sau mỗi lần Hiyori đến, cô đều sẽ cách cậu một khoảng nhiều hơn..."Không sao đâu Izana, là do tao phát triển trước mà thôi, buồn gì buồn dữ?" Cô vỗ lưng ai kia mà an ủi."Mày không hiểu được đâu...""Chúng ta không nên buồn. Và không có gì phải buồn. Thì chúng ta vẫn không buồn. Buồn thì cũng buồn một chút xíu thôi. Chứ không phải đến nỗi mà phải buồn quài buồn quài, đúng hông? Mưa nào mà hổng tạnh..."
"Con mẹ nó đừng có trêu tao!!" Izana giận quá hóa thẹn mà bỏ đi."Ê câu đó hay à nha" Ran vỗ tay đôm đốp."Haha""Cơ mà chị cao thật đó" Bởi Rindou đứng cạnh vẫn thấp hơn cô mà."Bình thường thôi, so với Mucho và Mocchi chị vẫn thấp hơn mà?""Vậy là cao rồi đó" Ran."Làm gì bây giờ nhỉ?" Shion."Để coi... Ở trong này cũng chả có gì chơi cả ấy" Hiyori nhún vai tỏ vẻ chán chường."Vậy ra ngoài rồi đi Roppongi chơi một chuyến không? Đặc quyền riêng cậu muốn gì được đó đấy nha" Ran."Được đấy! Tôi mới chỉ đến đó có mấy lần cũng anh trai thôi à""Hiyori còn có anh trai nữa sao?" Rindou."Ừ, là Wakasa, Imaushi Wakasa""..."Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề hơn hẳn so với mọi khi."Gì đâu mà ngơ ra hết với nhau thế?""Thật sự sao? Đó không phải là người thuộc Hắc Long đời đâu à!?" Mocchi."Ừ, mà tôi cũng chẳng quan tâm lắm""Chẳng phải là rất ngầu sao?" Mucho."Thấy cũng bình thường à, mấy cậu thấy vậy sao?""Anh cậu nổi tiếng lắm đó nha, cơ mà có lẽ cậu là con gái nên cậu cảm thấy không mấy hứng thú thôi" Ran."Có lẽ là vậy, dù sao thì anh ấy cũng chẳng bao giờ nói với tôi về mấy chuyện bất lương cả""Izana cũng biết chứ?" Shion."Biết mà, cậu ta từng đến nhà tôi nên chắc chắn biết""Vậy tụi này có thể đến không!?" Mocchi."Hong bé ơi""Hế...""Tôi có nghe đồn cậu và Izana hẹn hò, chuyện đó là thật sao?" Mucho."Ừ, đó chỉ là chuyện quá khứ mà thôi. Nhưng mà đứa nào đồn thế!?""Thế là chia tay rồi!?" Ran."Ừ, nhưng mà đứa nào đồn thế!?""Thì mấy thằng trong này đấy" Shion."Hả? Còn có người khác biết đến tôi sao!?""Này, chị không biết mình nổi tiếng thế nào à?" Rindou."Không, biết chết liền á""Thế thì hiểu đơn giản đi, Hiyori-chan là khách quý của những kẻ mạnh nhất trong cái trại giáo dưỡng này đấy" Ran."Ồ...""Học cách nhận thức về sự nổi tiếng của bản thân đi Hiyori à, sau này mà đi cùng tụi này chị tính sao đây?" Rindou."Ai biết haha..."Sau cả một năm trời, cuối cùng mùa hè năm 13 tuổi Izana cũng đã được thả ra ngoài."Trước khi ra ngoài lại đánh quản trại, mày thật quá đáng!""Kệ tao!""Haiz..."
"Con mẹ nó đừng có trêu tao!!" Izana giận quá hóa thẹn mà bỏ đi."Ê câu đó hay à nha" Ran vỗ tay đôm đốp."Haha""Cơ mà chị cao thật đó" Bởi Rindou đứng cạnh vẫn thấp hơn cô mà."Bình thường thôi, so với Mucho và Mocchi chị vẫn thấp hơn mà?""Vậy là cao rồi đó" Ran."Làm gì bây giờ nhỉ?" Shion."Để coi... Ở trong này cũng chả có gì chơi cả ấy" Hiyori nhún vai tỏ vẻ chán chường."Vậy ra ngoài rồi đi Roppongi chơi một chuyến không? Đặc quyền riêng cậu muốn gì được đó đấy nha" Ran."Được đấy! Tôi mới chỉ đến đó có mấy lần cũng anh trai thôi à""Hiyori còn có anh trai nữa sao?" Rindou."Ừ, là Wakasa, Imaushi Wakasa""..."Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề hơn hẳn so với mọi khi."Gì đâu mà ngơ ra hết với nhau thế?""Thật sự sao? Đó không phải là người thuộc Hắc Long đời đâu à!?" Mocchi."Ừ, mà tôi cũng chẳng quan tâm lắm""Chẳng phải là rất ngầu sao?" Mucho."Thấy cũng bình thường à, mấy cậu thấy vậy sao?""Anh cậu nổi tiếng lắm đó nha, cơ mà có lẽ cậu là con gái nên cậu cảm thấy không mấy hứng thú thôi" Ran."Có lẽ là vậy, dù sao thì anh ấy cũng chẳng bao giờ nói với tôi về mấy chuyện bất lương cả""Izana cũng biết chứ?" Shion."Biết mà, cậu ta từng đến nhà tôi nên chắc chắn biết""Vậy tụi này có thể đến không!?" Mocchi."Hong bé ơi""Hế...""Tôi có nghe đồn cậu và Izana hẹn hò, chuyện đó là thật sao?" Mucho."Ừ, đó chỉ là chuyện quá khứ mà thôi. Nhưng mà đứa nào đồn thế!?""Thế là chia tay rồi!?" Ran."Ừ, nhưng mà đứa nào đồn thế!?""Thì mấy thằng trong này đấy" Shion."Hả? Còn có người khác biết đến tôi sao!?""Này, chị không biết mình nổi tiếng thế nào à?" Rindou."Không, biết chết liền á""Thế thì hiểu đơn giản đi, Hiyori-chan là khách quý của những kẻ mạnh nhất trong cái trại giáo dưỡng này đấy" Ran."Ồ...""Học cách nhận thức về sự nổi tiếng của bản thân đi Hiyori à, sau này mà đi cùng tụi này chị tính sao đây?" Rindou."Ai biết haha..."Sau cả một năm trời, cuối cùng mùa hè năm 13 tuổi Izana cũng đã được thả ra ngoài."Trước khi ra ngoài lại đánh quản trại, mày thật quá đáng!""Kệ tao!""Haiz..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co