Truyen3h.Co

Doan

Phù dung hoa sớm nở tối tàn

Nhấc chung rượu uống cạn men tình

Nỗi nhớ vén màn ký ức

Quay đầu chợt nhớ

Hai tiếng :

Cố nhân.

[………]

Có một nam nhân vào năm nàng tám tuổi từng nói muốn dẫn nàng đi. Nàng tin hắn nhưng đáp lại niềm tin của nàng chỉ là một thánh chỉ vô tình. Nữ nhân mà hắn muốn là tỷ tỷ của nàng.....

Nàng muốn hỏi hắn, hỏi hắn còn nhớ tiểu nữ nhi đã từng cứu hắn hay không?

Nàng muốn hỏi hắn, hỏi hắn còn nhớ gốc vô ưu cùng nàng trồng năm đó hay không?

Nàng còn muốn hỏi hắn, hắn liệu còn nhớ hương thơm của loài cát cánh kia hay không?

Nhưng nàng có cơ hội sao?

Người hắn thương là tỷ tỷ.

Người hắn nhung nhớ là tỷ tỷ.

Người hắn muốn thú cũng chỉ là tỷ tỷ.

Với hắn, nàng là công cụ dùng để trấn áp quần thần. Là tấm bình phong thay hắn che chắn mọi tiếng xấu. Cũng là thế thân của tỷ tỷ.

Thế thân!? Ha ha ha.... Nàng dùng danh tiếng cả đời, không từ bất cứ thủ đoạn nào để đến bên hắn cuối cùng cũng chỉ đổi được hai tiếng "thế thân". Nàng mãi mãi chẳng thể thay thế được tỷ tỷ, mãi mãi không thể....

Hắn từng nói.

"Chỉ cần ngươi nói ra tung tích của Liễu Vận Nhi, trẫm sẽ cho ngươi mọi thứ ngươi mong muốn."

Nàng khẽ ngước lên nhìn hắn, mím môi.

"Kể cả tình yêu của người sao?"

Nàng nhớ, khi ấy hắn giận dữ hất tung bàn trà, nhìn nàng mà lớn giọng.

"Hồ nháo. Ngươi nên biết thế nào là đủ!"

Đúng a, nàng nên biết thế nào là đủ. Nhưng đã là nữ nhân, ai chẳng muốn có được tâm của phu quân mình, ai chẳng muốn được yêu thương!?....

"Vậy liền không thể rồi. Hoàng thượng, ngài biết mà, ta chỉ cần có điều đó thôi."

Đúng vậy, trên đời này thứ nàng cần chỉ là tình yêu của hắn. Chỉ cần một chút cũng đủ rồi. Nhưng đó lại là điều duy nhất hắn không thể cho nàng, ngay cả lừa dối cũng chẳng chịu lừa nàng...

Trong một lần say rượu, hắn đến chỗ nàng, hắn nói.

"Nếu ngươi đã muốn làm kẻ thế thân, vậy trẫm đây liền thỏa nguyện giúp ngươi."

Nhìn theo bóng dáng nam nhân khuất dần nơi cửa cung. Nữ nhân thân thể đơn bạc dường như mất hết sức sống, ngã xuống...

Nàng muốn làm thế thân sao? Nàng có quyền  định đoạt sao? Tại sao ai cũng muốn quyết định cuộc đời nàng như vậy?

Phụ thân vì quyền thế liền quyết định để nàng thay thế tỷ tỷ gả đến hoàng cung.

Tỷ tỷ vì cái gọi là tình yêu liền biến nàng thành vật phẩm hy sinh.

Nay, người nam nhân mà nàng yêu, vì một nữ nhân khác liền để nàng làm người thay thế.

Tại sao, không một ai chịu để ý đến ý muốn của nàng? Tại sao không ai chịu để ý đến cảm xúc của nàng?

Nếu được, nàng chỉ muốn chạy trốn đến một nơi thật xa... Nhưng được sao?

Vuốt ve miếng ngọc bên hông, nàng cười.

Nàng sớm đã chẳng có quyền quyết định cuộc đời của mình ...
 
Nàng từng nói với hắn.

"Chỉ cần người thả ta rời khỏi nơi này, ta sẽ nói chỗ tỷ tỷ cho người hay."

Hắn nhìn nàng, khẽ cười.

"Muộn rồi, ngươi muốn ra đi sớm đã chẳng còn  cơ hội. Đời đời kiếp kiếp của ngươi sẽ buộc phải ở bên cạnh trẫm, lấy thân phận Liễu Vận Nhi mà ở bên trẫm..."

Nàng đáp.

"Ta là Liễu Cẩm Đình, sẽ không bao giờ là Liễu Vận Nhi..."

"Chỉ tiếc chỉ có mình ngươi biết."

Giọng nói lạnh lùng như xuất phát từ địa ngục, đâm thẳng vào trái tim nàng, đánh tan mọi hy vọng của nàng.

Đúng a, nàng lấy thân phận Liễu Vận Nhi gả đi. Cả đời này của nàng phải chăng sẽ sống mãi dưới cái tên Liễu Vận Nhi kia?...

Nàng ngẩng đầu, ánh nắng xuyên qua tàn lá vô ưu, phản xạ màu vàng dịu của từng đóa hoa xinh đẹp. Nàng khẽ nheo mắt về phía thân ảnh đang tiến tới gần. Miệng khẽ lẩm bẩm.

"Phần quan tâm kia là dành cho Liễu Cẩm Đình ta hay là dành cho thế thân của Liễu Vận Nhi?"

Chỉ có điều nàng mãi mãi chẳng thể nghe được đáp án.

Ngón tay rời khỏi dây đàn, âm thanh cao vút tựa như sự tiếc thương. Nàng ra đi vào một chiều cuối thu khi loài vô ưu nở vàng cả một góc cung điện, khi hương cát cánh ngập tràn không gian cũng là khi người nam nhân mà nàng thương khẽ âu yếm gọi nàng một tiếng.

"Đình Nhi....".

_______________

#Lam_Anh

Chỗ Lam Anh hôm nay lại mưa rồi 🌧🌧🌧.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co