Truyen3h.Co

Doc Thu Tich Mich Chuyen Ver Suamchan

Seoham cũng hét lớn, hắn rất hiểu tính cách của Park mẫu, nếu biết Yoo Jimin và Park Jae Chan cùng mang thai, bà nhất định sẽ chọn Park Jae Chan, hơn nữa sẽ đem vị trí tổng tài uy hiếp hắn không được ly hôn, như vậy không những thương tổn Yoo Jimin mà còn mất đi con của họ. Trong chuyện này, hắn chỉ có thể chọn con đường hi sinh Park Jae Chan.

"Anh muốn ly hôn, được, tôi ly hôn với anh, tôi lập tức ký."

Jae Chan sớm đã nhìn thấy tờ giấy ly hôn trên bàn, cho nên khi đoạt lấy giấy đoán bệnh mang thai thì nhịn không được mà khóc rấm rức.

Jae Chan giãy khỏi tay Seoham hai mắt đẫm lệ ký tên vào giấy ly hôn, động tác run rẫy khiến cho nước mắt rơi xuống thấm ướt cả tờ ly hôn.

Jae Chan chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ký vào tờ giấy ly hôn nhanh như vậy, nhưng con đường đã đi đến ngã rẽ này, khi bàn tay di chuyển nét bút, chút ánh sáng lẻ loi trong tim Jae Chan đã bị dập tắt.

"Tôi xin anh, xin anh hãy tha cho con tôi."

Đã từng khao khát được ở lại bên người Seoham, thậm chí dù Seoham làm nhiều chuyện khiến cậu thương tâm, nhưng cậu vẫn nỗ lực tìm kiếm một cơ hội nhỏ nhoi. Thế nhưng hiện tại Jae Chan như một tên khất cái, đi cầu xinSeoham buông tha cho mình.

"Vô dụng thôi, dù cậu ký rồi, mẹ tôi vẫn không để chúng ta ly hôn."

Với tính cách của Park mẫu, dù hắn ly hôn với Jae Chan, Park mẫu nhất định sẽ cho cả thế giới biết vợ của Seoham là nam, còn sắp sinh con đầu lòng. Đến lúc đó hắn phải làm sao đối mặt với Yoo Jimin.

"Đi bệnh viện phá thai nhanh!"

"Không, buông ra."

Jae Chan kiên cường chống lại, Seoham cũng không khoan nhượng cầm chặt lấy vai Jae Chan không tha, cố kéo cậu đến cánh cửa.

Dùng hết sức lực toàn thân chống lại, bụng Jae Chan truyền đến từng đợt đau nhức, thế nhưng cậu cắn chặt răng kiên trì, nếu như thả lỏng một chút, cậu sợ con mình sẽ ra đi mãi mãi. Đứa con ấy là sinh mạng của cậu, cậu không muốn mất đi, không bao giờ muốn.

"Park Jae Chan, cậu cho là sinh con rồi tôi sẽ yêu cậu sao, đừng nghĩ dùng đứa con sẽ khiến tôi đến với cậu, cậu sai rồi!" Seoham bạo phát nắm hai vai Jae Chan gào thét. Nếu như mềm không được, chỉ có thể mạnh bạo thôi.

"Tôi không hy vọng anh yêu tôi, nhưng xin anh đừng giết con của tôi, tôi xin anh." Jae Chan khóc như điên dại tìm cách cứu lấy đứa con của mình.

"Tôi sẽ không yêu cậu, từ đầu đến bây giờ tôi cũng chưa từng chấp nhận cậu!" Seoham tuyệt tình khiến tâm hồn Jae Chan tan nát như bị xe tải dần qua.

"Không! Tôi không muốn nghe."

"Cậu nghĩ sinh con ra không có cha nó sẽ an ổn lớn lên sao? Đi phá thai đi."

Seoham chậm rãi nói, vươn tay tới Jae Chan.

Không có tình thương yêu của cha mẹ, con của mình nhất định sẽ hận một người ba vô dụng như mình, sẽ bị những đứa trẻ khác cười nhạo, không được, mình không thể để con mình chịu đau khổ. Thế nhưng ba thực sự thương con.

"Không được, tôi sẽ không đi phá thai!"

Jae Chan thoát khỏi tay của Seoham, thế nhưng bàn chân không ổn định lệch trọng tâm mà ngã về phía sau, đụng vào chiếc ghế sô pha bên cạnh, vừa lúc bụng bị va chạm mạnh.

Cú ngã khá mạnh khiến nỗi đau từ bụng truyền lên gia tăng, móng tay đâm vào chiếc gối chịu đựng cơn đau giết người. Cảm giác được một dòng chất lỏng nóng ấm từ hạ thân chảy ra, Jae Chan chịu đựng đau đớn nhìn lại, máu đỏ đang chậm rãi thấm ướt quần jean.

Jae Chan thống khổ ôm bụng ngồi dưới đất, cậu cảm giác con mình đang bị dòng máu đỏ kia cuốn trôi đi mất.

"Seoham, cứu tôi..." Jae Chan giơ tay hướng về Seoham xin giúp đỡ.

Seoham thấy dưới thân Jae Chan đầy máu tươi, hoảng sợ choáng váng không dám động đậy. Chờ hắn định thần lại, lần đầu tiên gặp chuyện này cũng không biết làm sao.

"Jae Chan, cậu làm sao vậy?" Seoham lo lắng hỏi.

"Con tôi, xin anh hãy cứu con tôi." Jae Chan khó khăn mấp máy những lời bi thương, trên gương mặt trắng bệch như trang giấy trắng không ngừng rơi lệ, nắm lấy vạt quần của Seoham cầu xin.

Đúng lúc này Park mẫu đột nhiên đến thăm, thấy cảnh tượng bên trong phòng khách mà hoảng sợ, nhìn dưới thân Jae Chan có vết máu liền biết là dấu hiệu sảy thai.

"Còn đứng đó làm gì, mau gọi cấp cứu."

Jae Chan tựa ở trong lòng Seoham, đau đến nói không nên lời, chỉ có thể dùng đôi mắt ngập lệ nhìn Xán Liệt, ngực liên tục nói, hãy cứu con của tôi, cứu con của tôi.

Xe cấp cứu hú vang cả con đường đến bệnh viện, cáng cứu thương rất nhanh chạy vào phòng cấp cứu, hộ sĩ và bác sĩ cũng gấp rút chạy theo. Park mẫu vẫn cầm lấy tay Jae Chan, nỗ lực an ủi Jae Chan.

"Jae Chan, kiên trì, con sẽ bình an."

"Mẹ, con của con..." Hiện tại trong miệng chỉ còn lại từ này, Jae Chan đã lâm vào khủng hoảng.

"Không có việc gì, con của Jae Chan chúng ta nhất định rất kiên cường, nhất định sẽ không có việc gì."

Jae Chan được đưa vào phòng cấp cứu, Park mẫu và Seoham bị chặn ở ngoài, đèn ngoài phòng cấp cứu đã đỏ lên.

Seoham nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, lúc nãy choáng váng vẫn chưa tỉnh lại, lúc này Park mẫu đột nhiên giáng một cái tát lên mặt hắn.

"Park Seoham, ta sao có thể nuôi một đứa con súc sinh như ngươi!"

Đây là lần thứ hai Park mẫu đánh Seoham, hiện tại bà đã hoàn toàn thất vọng với hắn, hết lần này tới lần khác bóp nát con tim của người làm mẹ này.

"Jae Chan rốt cuộc đã làm sai cái gì mà ngươi lại đối xử với nó như thế, đó cũng là con của ngươi a, ngươi sao có thể tàn nhẫn như thế."

Tàn nhẫn? Jae Chan cũng từng nói mình tàn nhẫn, lẽ nào mình thực sự tàn nhẫn?

"Xin lỗi, mẹ." Seoham cúi đầu áy náy nói.

"Ngươi đi mà nói xin lỗi với Jae Chan, nó yêu ngươi như vậy mà ngươi dĩ nhiên đối xử tàn nhẫn với nó như thế, thật vất vả mới có thai, vậy mà ngươi còn bắt nó đi phá!"

"Thế nhưng Karina cũng có thai, mẹ bảo con phải chọn thế nào?"

Xán Liệt ngẩng đầu nhìn Park mẫu, nói ra khổ não của mình.

Seoham nói chưa dứt lời Park mẫu đã bùng lửa lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quật chết Xán Liệt, "Ngươi tên hỗn đản này, dĩ nhiên vì con ranh kia mà tổn thương Jae Chan, ngươi có còn là người không, các ngươi mới là vợ chồng!"

"Nếu mẹ lúc ấy không ép chúng con kết hôn, hiện tại đâu thành như vậy?"

"Ngươi giờ còn dám mở miệng trách ta, nếu Jae Chan có mệnh hệ gì, ngươi đừng trách ta."

"Con căn bản không yêu cậu ta, mẹ bảo con đối mặt cả đời với cậu ta thế nào đây!"

"Ngươi sẽ hối hận, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận!"

Park mẫu lấy khăn tay lau nước mắt, lòng vô cùng đau xót, bà đã dùng hết tâm tư muốn Seoham và Jae Chan bên nhau, lẽ nào thật là ép buộc?

Nửa giờ sau đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ và hộ sĩ giật cửa đi ra.

"Bác sĩ, Jae Chan thế nào rồi?" Park mẫu tiến lên hỏi.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống sắc mặt ngưng trọng, "Xin lỗi, chúng tôi đã tận lực rồi, cái thai không thể giữ được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co