Doi Ban Noi Kho
Cuộc phẫu thuật tim diễn ra suôn sẻ thuận lợi, mẹ An Nhiên trong bệnh viện được gần hai tuần thì xuất viện. Cậu để cho An Bình đưa mẹ về quê, tiện thể dặn dò rất nhiều thứ về chế độ ăn, vận động ra sao còn phải cách ba tuần phải đến bệnh viện kiểm tra một lần. Lúc hai anh em An Nhiên cùng An Bình tiễn nhau ra bến xe, bỏ qua chuyện của mẹ, An Bình nhìn cậu như đã biết tỏng giữa cậu và Nghiệp Thiệu Đăng đã xảy ra chuyện.– Hai già đầu rồi mà còn thích chơi trò bỏ trốn sao? – An Bình nheo mắt nhìn An Nhiên, nói.– Cái giọng điệu như mày mới là anh tao vậy! Mà sao biết chuyện?– Anh Đăng gọi điện riêng cho em, nói hết rồi, anh ấy kêu em giữ bí mật không cho ai biết hết, đồng thời nói chừng nào có tin của anh thì báo cho anh ấy!– Không lý nào, cậu ta còn tìm tao làm gì chứ! Mà mày có nói tin tức gì của tao không?An Bình thở hắt ra , điệu bộ như một ông cụ non.– Em có tin gì của Hai mà nói chứ, gần đây anh ấy cũng không gọi về hỏi nữa.– Mà khoan, cậu ta nói hết với mày, có nghĩa là...là cũng nói chuyện tao là...– Là Gay?An Nhiên giật thót, trợn mắt nhìn em trai mình.– Đừng giật mình, anh Đăng không nói, em và mẹ cũng biết cả rồi!– Cái gì?? Sao...sao...hai người biết?– Ở chung nhà mười mấy năm, anh nghĩ anh giấu được ai? Thấy anh diễn trò hay quá, bao năm nay mẹ con em cũng diễn theo anh cho nó vui nhà vui cửa thôi. Chứ cả hai đều biết tỏng vụ anh là ẻo lã rồi!– "Vui nhà vui cửa" cái định mệnh, mà mày nói ai ẻo lã?An Nhiên tát cái bốp vào đầu đứa em trai, sau đó định thần lại mà suy ngẫm. Suy ra cho tới hiện tại thì cũng chẳng có mấy người không biết chuyện An Nhiên là gay, cậu chẳng cần giấu diếm điều gì nữa. Nhưng chuyện cậu yêu Nghiệp Thiệu Đăng thì chắc chắn vẫn "còn trong hộp", chỉ có ba người Trịnh Huyền Mi, Mai Tiểu Băng, Đào Trung Phương là biết rõ. Cậu thầm nghĩ rằng bao nhiêu người biết cũng không sao miễn người duy nhất trong cuộc Nghiệp Thiệu Đăng không biết là được, nếu như hắn phát hiện ra từ lâu cậu đã nuôi những cảm xúc, hy vọng đáng khinh miệt kia thì chắc hẳn sẽ còn khinh khi cậu nhiều hơn bây giờ nữa. An Nhiên tự thấy bao nhiêu nhục nhã như hiện tại đã là quá đủ rồi.Tiễn mẹ và An Bình đi, An Nhiên lại quay về nhà trọ. Vừa bước tới cửa, nhét chìa khóa vào ổ thì nhận ra cửa không khóa, An Nhiên thoáng chau mày sau đó bước vào trong. Quả nhiên Đào Trung Phương đang ở đây.– Em về rồi à? Đã ăn gì chưa?– Anh đang làm gì?Cậu lập tức đi vào bếp, nhìn vào nồi cháo nhiều màu sắc đang sôi sùng sục thì lại cảm thấy muốn nhợn ở cổ.– Nấu cháo hành!– Đây là cháo hành? Sao lại có đỏ đỏ, đó là cái gì?– Là tương ớt!– Anh nấu cho heo ăn à?– Không, là nấu cho em ăn!– Tôi không ăn, ghê chết được!An Nhiên bỏ ra phía ngoài, mệt mỏi ngồi trên ghế vừa rút một điếu thuốc ra đặt lên môi. Đào Trung Phương mang cháo ra, thành thục dọn đầy chén, muỗng sau đó tự hào nói:– Anh không biết nấu làm sao để có vị như em nấu nữa, thấy màu sắc có chút không giống!– Tôi nói rồi, đổ cho heo ăn đi! Ăn cái này chắc chắn bị ngộ độc chết!– Không lý nào...Nói xong gã liền nếm thử, vừa nếm xong thì mặt mài đã đỏ lựng lên, một mạch chạy vào toa lét khạc nhổ. An Nhiên cười khẩy, châm mổi lửa hút thuốc.Cậu đưa mắt nhìn nồi cháo sau đó lại thủng thỉnh đứng lên mang vào trong bếp đun lên lần nữa, thêm vào chút gia vị, chút nước. Lúc Đào Trung Phương bước ra thấy bóng lưng cậu đang ở trước bếp, đôi mắt gã lập tức chứa tia ôn hòa, gã bước tới ôm lấy thắt lưng cậu, nói:– Anh chưa từng nấu ăn, nên nấu có hơi dở...– Là rất dở mới đúng! Mà anh định ăn cháo hành mà sống đến suốt đời sao?Mắt Đào Trung Phương bỗng dưng rực sáng.– Được vậy thì tốt quá!An Nhiên lại lãnh đạm đáp:– Đừng nghĩ tôi sẽ nấu cho anh ăn cả đời, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh...ăn hành lá nhiều quá sẽ bị hôi lách!Mặt Đào Trung Phương có chút đen.Khi mang cháo ra, lần này đã có mùi vị hơn hẳn lúc nãy. Đào Trung Phương vừa ăn vừa khen ngon tấm tắc, An Nhiên không đụng lấy một muỗng chỉ ngồi bên cạnh phì phèo điếu thuốc, đột nhiên cậu nói:– Cảm ơn anh!– Về chuyện của mẹ em sao? – Gã vừa ăn vừa nói.– Phải!– Vậy, tối nay chúng ta đi chơi đi!– Ở đâu?– Chỗ mà em cũng biết!**Sau bao nhiêu ngày không tới, bar Chrum vẫn như trước đây, rất náo nhiệt. Vũ Lý Quyên vừa nhìn thấy hai người bước vào lập tức nhí nhố:– Khách quý, khách quý đây rồi!!Hai người tìm đến một chỗ ngồi sau đó gọi rượu tới, mụ ta vẫn lẽo đẽo theo An Nhiên, nói không ngừng nghỉ.– Cu cậu bỏ chỗ làm việc tốt như ở đây, thì ra là có lý do...bến này tốt đó An Nhiên!An Nhiên không màn, lập tức bưng rượu uống. Đào Trung Phương phải phép hơn, tươi cười hỏi chuyện mụ ta.– Dạo này chị cũng làm ăn khấm khá lắm phải không?Vũ Lý Quyên lại vờ bày vẻ mặt đáng thương ra, yểu giọng nói:– Khá gì đâu chú em ơi, chế cũng chật vật muốn chết! Sau khi thằng nhóc Odie kia rời khỏi thì mối khách sang cũng biến mất tiêu theo!Lúc này An Nhiên lại ngẩn nhìn lên, hỏi:– Cậu ta nghỉ làm rồi sao?– Chậc, nhắc tới thật đáng thương! Thằng nhóc kia không biết đắc tội với ai mà bị xã hội đen một đám kéo đi "ứ ự" sau đó thì bị đưa đi vào bệnh viện, thần trí không còn bình thường!An Nhiên kinh ngạc. Cậu miên man nhớ về cậu nhóc nhỏ người nhưng vô cùng xinh xắn kia, tuy tính cách có hơi khó chịu và cũng từng một lần gây khó dễ cho cậu nhưng suy ra cũng chỉ vì do tuổi trẻ bốc đồng, không ngờ lại có kết cục như vậy, thật đáng thương. Nếu trách chỉ nên trách cậu ta đã sa chân vào vũng bùn lầy này, trách đã không có ai kéo cậu ta lên. An Nhiên đột nhiên liếc sang nhìn Đào Trung Phương, dù gì đó cũng từng là người tình nhỏ của gã, nhưng trông vẻ mặt thờ ơ này càng khiến cho cậu thấy khó chịu.Đào Trung Phương đang nghịch mồi lửa, cảm nhận được tia nhìn khó chịu của An Nhiên, lập tức nói:– Em không cần nghi ngờ! Anh không có làm chuyện thất đức như vậy!– Tôi không phải nghi ngờ anh về chuyện đó, nhưng rõ ràng hai người từng yêu nhau, không phải nên vào bệnh viện thăm cậu ta một chút?Đào Trung Phương phì cười.– Em nghĩ thật sâu xa, yêu đương gì chứ! Chẳng qua cũng chỉ là chơi bời!Ánh mắt An Nhiên lại càng hẹp nhỏ, lúc này Đào Trung Phương lập tức có phản ứng hơi nghiêm trọng, khẩn thiết nói:– Anh chỉ yêu em!Lúc hai người đang nhìn nhau, không biết từ lúc nào đã có một bóng người xuất hiện trước đó, một giọng nói nhè nhẹ như gió lại mềm mại như giọng nói con gái thốt lên:– Đào Trung Phương? Thì ra anh cũng ở đây!Đào Trung Phương ngẩn nhìn liền nhận ra người trước mặt mình.– Hướng Triết Đan, cậu cũng tới đây vui chơi sao?An Nhiên nghe thấy cái tên, lập tức cảm thấy quen quen. Đó là cái tên mà Mai Tiểu Băng đã nhắc tới, người vừa chuyển vào phòng số 68 của cậu. Âm thầm nhìn người kia nhận xét, quả nhiên cậu ta quả không giống người bình thường. Hướng Triết Đan rất cao, là khổ người xương to, vì hơi gầy nên toàn bộ nét đẹp khung xương đều lộ ra quyến rũ, to lớn hoàn mĩ như một kiệt tác, làn da trắng mịn, gương mặt lại đẹp pha lẫn giữa nét mạnh mẽ đầy lực của con trai và nét thanh thoát sắc gọn của con gái. Cậu thực sự không hiểu nổi vì sao con trai lại để chân mày lá liễu, nhưng nhìn vào thì trông lại rất đặc biệt lại không gây cảm giác phản cảm. Hướng Triết Đan thực sự rất đẹp, nhưng có điều gu thời trang của cậu ta rất có vấn đề. An Nhiên chưa thấy thằng con trai nào lại mặc áo chẻ cổ sâu tới dưới bụng như vậy, toàn bộ làn da trắng ngọc bên trong đều lộ ra cả, trông vô cùng gợi tình. Và dù chỉ mới gặp mặt lần đầu nhưng An Nhiên có thể nhìn điệu bộ của cậu ta mà nhận xét, Hướng Triết Đan rất lười, ngay cả cử chỉ ngồi xuống cũng toát ra được tính cách lười biếng đến đáng sợ, thậm chí còn hơn cả mức độ lười của An Bình – em cậu.Sau khi ngồi xuống được một lúc, lúc này Hướng Triết Đan mới chậm chạp đưa mắt nhìn sang vị trí bên cạnh Đào Trung Phương. Cậu ta lập tức hơi nhướng mày lên, giọng nói rền rền như kẻ vẫn còn đang ngái ngủ kéo dài ra:– Giang – An – Nhiên?An Nhiên nhìn đăm đăm cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng.Hướng Triết Đan lại cười yểu mị.– Cậu đang rất nổi tiếng trong cộng đồng gay trên mạng xã hội!– Vậy sao! – An Nhiên đáp ngắn.– Nghe nói cậu là bạn thân của Nghiệp Thiệu Đăng?– Phải, thì sao?– Không sao cả, nhưng mà cánh mũi của cậu có hơi to!– Cái gì????– Mắt cậu hơi nhỏ, chân mày cũng không đẹp, chắc là không cắt tỉa thường xuyên, da sáng nhưng không đều màu...Mặt An Nhiên bấy giờ đã cứng lại như tượng đá, một lúc lâu sau cậu mới lấy lại được phản ứng. Đào Trung Phương nhìn sang An Nhiên, biết cậu đang khó chịu, biết sớm muộn gì cậu cũng bùng nổ nên lập tức lên tiếng:– Triết Đan, cái tính của cậu thật dễ khiến người ta ghét!– Tôi đối với cái đẹp thì rất nhạy cảm! Chỉ thành thật mà nói thôi...Nói xong Hướng Triết Đan liền như cọng bún, oặt xuống tựa hẳn vào lưng ghế, lười biếng không muốn nói gì nữa. An Nhiên đã siết tay thành nắm đấm, cậu hiểu ra vì sao cả Nghiệp Thiệu Đăng và Mai Tiểu Băng đều ghét người này, cậu ta ngạo mạn, tự phụ, chẳng xem ai ra gì cả.Ngồi được một lúc, có một cậu bồi trông rất xinh đẹp bước tới, thấy Hướng Triết Đan ngồi một mình nên có ý rót rượu giúp tiện thể đá mắt vài cái. Hướng Triết Đan vẫn nằm trên lưng ghế, liếc qua liếc lại, liếc từ trên rồi lại liếc xuống hông của cậu bồi, sau đó khóe miệng liền nhếch lên, nói:– Nhìn cưng cũng được lắm! Biết làm tình kể từ mấy tuổi?Cậu bồi nghe thấy câu hỏi thằng thừng kia, mặt liền đỏ lựng không biết trả lời ra sao.– Thái độ này chắc chắn là mới biết hơn năm nay rồi! Lại đây!Hướng Triết Đan kéo người kia ngồi lên đùi mình, đẩy đẩy đùi mình lên cái ở giữa đùi của người kia mấy cái, sau đó tình mị mà nhìn vẻ mặt đã ửng đó của cậu bồi. Cậu ta lại chẳng màn cái gì gọi là liêm sỉ, tráo trợn mà đùa bỡn con nhà người ta. An Nhiên ngồi đối diện không thể tiếp thu nỗi thể loại này liền muốn đứng dậy, nhưng cũng vừa lúc cậu nhỏm dậy, Hướng Triết Đan đã nhanh hơn như một cái lò xo bật mạnh đứng lên, làm cậu bồi lúc nãy vẫn còn ngồi trên đùi cậu ta phịch một cái rơi mông xuống đất, kinh ngạc nhìn lên.– Có chuyện gì à? – Đào Trung Phương liền hỏi.– Cứt thật, quên béng mất thằng đánh giày! Bảo nó chờ, không lẽ nó vẫn chờ ở đó?An Nhiên và Đào Trung Phương nhìn nhau không hiểu. Sau đó, Hướng Triết Đan như một cơn gió cuốn đi, phút chốc đã không còn thấy bóng dáng.Đào Trung Phương ở đây cười cười nói:– Cậu ta chơi tới thằng đánh giày rồi sao? Càng ngày càng biến thái!————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co