Dom Sub Nguyen Y
Trời về khuya, gió nhẹ quét qua dãy hành lang dẫn vào khu huấn luyện. Những bóng đèn âm trần trải một ánh sáng xanh nhạt lên mặt gạch, phản chiếu bước chân trần của Dư Khải. Nền đá mát lạnh dưới lòng bàn chân khiến từng sải bước của cậu trở nên tỉnh thức – từng nhịp không run sợ, nhưng cũng chẳng phải bình yên.Tin nhắn từ Hàn Thâm chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
"Phòng 4. Không chuẩn bị."Không hướng dẫn. Không lịch trình. Không bối cảnh.Nhưng cậu đã hiểu.Hôm nay không phải để được dẫn dắt bằng lời – mà là để bị thử thách bằng khoảng trống.**Khi bước vào căn phòng, điều đầu tiên đập vào mắt Dư Khải là sự thiếu thốn. Không có hương trà nhài quen thuộc. Không có bản nhạc nền êm dịu để ổn định tâm lý. Không có ánh sáng vàng dịu mời gọi.Chỉ có một ánh sáng trắng lạnh lẽo từ trần rọi thẳng xuống sàn, làm nổi bật khung gỗ treo chính giữa phòng – hệ thống dây ròng rọc, đệm áp lực và bảng điều khiển cảm ứng sinh học đặt dưới chân. Một bảng trắng bên cạnh treo một tờ giấy nhỏ, chỉ vỏn vẹn dòng chữ viết tay:"Em sẽ không được chọn.
Em sẽ học cách tiếp nhận."Dư Khải khựng lại nửa giây. Câu chữ không sắc bén, nhưng thấm.Hàn Thâm đã có mặt từ trước, đứng im lặng bên bảng điều khiển, trong chiếc sơ mi đen không nếp nhăn, tay cầm clipboard, gương mặt nghiêm nghị như tượng đá. Không một ánh nhìn mềm mại, không nụ cười chào đón.– "Buổi huấn luyện hôm nay do anh chỉ đạo toàn bộ," – anh nói, giọng trầm, không dịu cũng chẳng lạnh, mà là chính xác. – "Em không hỏi. Em không yêu cầu. Giới hạn sẽ có, nhưng không được báo trước. Em chỉ phản ứng."Không có vùng an toàn để nắm bắt.Không có khung tham chiếu để né tránh.Chỉ có một không gian trắng trơn – nơi cậu sẽ không được chọn lựa.Dư Khải hít sâu.Cậu từng được thương lượng mọi giới hạn. Được lắng nghe, được điều chỉnh. Nhưng hôm nay, chính sự mơ hồ là bài kiểm tra.Và cậu không lùi.**Theo hiệu lệnh ánh mắt, một trợ lý bước tới. Không một lời. Chỉ là hành động thuần thục và lặng lẽ.Dư Khải được đưa vào khung treo – cánh tay được cố định cao ngang đầu, giữ thẳng cột sống mà không làm đau vai. Bàn chân đặt trên một đệm cảm ứng nhiệt độ và rung chấn. Thiết bị sinh học bắt đầu hoạt động – màn hình ghi nhận nhịp tim, áp suất máu, độ dẫn điện da, độ co cơ...Trạng thái của cơ thể – giờ đây là dữ liệu thô, không giấu giếm.– "Bắt đầu."Không âm nhạc. Không khung dẫn.
Âm thanh đầu tiên vang lên – chính là nhịp tim của Dư Khải, được khuếch đại qua loa treo tường.Đập nhanh.
Gấp gáp.
Phơi bày không một lớp vỏ bọc.Dư Khải khẽ cắn môi. Cậu không nhìn quanh, không kiếm ánh mắt anh. Chỉ giữ nhịp thở – dù gấp, vẫn cố vững.Sau vài phút đầu, những dao động nhẹ bắt đầu chạy dọc cánh tay – sóng điện xung kích tần số thấp, được điều chỉnh vừa đủ để không gây đau, nhưng khiến các nhóm cơ căng nhẹ, khó giữ thăng bằng.Tiếp theo, là âm thanh:
– Tiếng gõ cửa.
– Tiếng bước chân xa dần.
– Tiếng ai đó thì thầm gọi tên cậu.Không phải tiếng ai rõ ràng. Mà như tiếng vọng – của những ký ức mơ hồ.Hơi thở Dư Khải bắt đầu rối loạn. Cậu nhắm mắt, rồi mở ra. Một giây thôi, cậu định cất tiếng:"Stop."Nhưng không. Cậu thì thầm trong tâm trí:"Em không cần mạnh mẽ. Em chỉ cần ngoan."Đó là câu nói Hàn Thâm từng thì thầm trong buổi huấn luyện đầu tiên. Hôm nay, nó như một neo – giữ tâm trí cậu không trôi dạt.**Nhịp tim tăng đến 130. Máy đo EDA hiển thị vạch cảnh báo đầu tiên.Hàn Thâm bước đến.Không chạm mặt. Không vuốt ve. Không hỏi han. Anh chỉ đặt tay lên ngực Dư Khải – một áp lực nhẹ, không ép buộc, chỉ là điểm chạm đủ để định hướng.– "Em vẫn chưa xin dừng."Dư Khải ngẩng đầu. Mồ hôi rịn đầy trán. Môi khô.– "Vì em tin anh," – cậu đáp, giọng nghẹn, nhưng không yếu.Hàn Thâm gật đầu. Không thêm lời.Anh điều chỉnh bảng điều khiển, tăng nhẹ lực căng dây ròng rọc. Rồi bật đoạn ghi âm mới – là chính giọng anh, được thu trước: trầm, đều, và tách biệt khỏi mọi cảm xúc.– "Em không được chọn.
Nhưng em luôn có quyền đầu hàng."Một lời nhắc – không phải để xin, mà để hiểu.Câu nói ấy không phải là một lệnh, cũng không phải thử thách. Nó là chìa khóa – cho phép người đang bị treo lơ lửng giữa mơ hồ và kiêu hãnh được chọn... buông xuống.Dư Khải không mở miệng. Nhưng cậu hiểu.Lần đầu tiên, cậu không gồng để giữ lấy hình ảnh "Sub kiên cường." Không cố để chứng minh mình đáng tin. Cậu không chống, không kháng. Chỉ hiện diện – trần trụi, yếu mềm, nhưng đúng chỗ.Nước mắt không rơi vì sợ hãi hay tủi thân.
Mà vì cậu cảm nhận rõ – mình đang được đọc hiểu. Không bằng ngôn ngữ, mà bằng sự tôn trọng.Khi bài huấn luyện kết thúc, Hàn Thâm không nói "Tốt lắm." Không "Em làm được rồi."Anh chỉ bước đến, tháo dây từng điểm – cẩn trọng, lặng lẽ.Rồi đỡ Dư Khải vào lòng, không siết mạnh, không chiếm hữu – chỉ là một vòng tay đủ chặt, để nói:"Anh thấy em."– "Em đã học xong bài hôm nay." – Giọng anh thấp. Không run. – "Không phải để làm chủ. Mà để biết khi nào cần được dẫn dắt – và dám tin vào người dẫn dắt đó."Dư Khải tựa vào ngực anh.
Tim vẫn đập nhanh – nhưng không còn hỗn loạn.
Chỉ còn sự sống. Và chọn lựa.Giây phút ấy, cậu không còn cảm thấy phục tùng là biểu hiện của yếu đuối.Mà là một dạng mạnh mẽ khác – của người biết rõ mình có thể dừng, nhưng chọn trao quyền kiểm soát – một cách có ý thức, có giới hạn, và có tình cảm.Từ hôm nay, Dư Khải không còn là "người được chọn để huấn luyện."Cậu là người đã chọn – chọn để được dẫn dắt, không bằng nỗi sợ, mà bằng niềm tin tỉnh thức.
"Phòng 4. Không chuẩn bị."Không hướng dẫn. Không lịch trình. Không bối cảnh.Nhưng cậu đã hiểu.Hôm nay không phải để được dẫn dắt bằng lời – mà là để bị thử thách bằng khoảng trống.**Khi bước vào căn phòng, điều đầu tiên đập vào mắt Dư Khải là sự thiếu thốn. Không có hương trà nhài quen thuộc. Không có bản nhạc nền êm dịu để ổn định tâm lý. Không có ánh sáng vàng dịu mời gọi.Chỉ có một ánh sáng trắng lạnh lẽo từ trần rọi thẳng xuống sàn, làm nổi bật khung gỗ treo chính giữa phòng – hệ thống dây ròng rọc, đệm áp lực và bảng điều khiển cảm ứng sinh học đặt dưới chân. Một bảng trắng bên cạnh treo một tờ giấy nhỏ, chỉ vỏn vẹn dòng chữ viết tay:"Em sẽ không được chọn.
Em sẽ học cách tiếp nhận."Dư Khải khựng lại nửa giây. Câu chữ không sắc bén, nhưng thấm.Hàn Thâm đã có mặt từ trước, đứng im lặng bên bảng điều khiển, trong chiếc sơ mi đen không nếp nhăn, tay cầm clipboard, gương mặt nghiêm nghị như tượng đá. Không một ánh nhìn mềm mại, không nụ cười chào đón.– "Buổi huấn luyện hôm nay do anh chỉ đạo toàn bộ," – anh nói, giọng trầm, không dịu cũng chẳng lạnh, mà là chính xác. – "Em không hỏi. Em không yêu cầu. Giới hạn sẽ có, nhưng không được báo trước. Em chỉ phản ứng."Không có vùng an toàn để nắm bắt.Không có khung tham chiếu để né tránh.Chỉ có một không gian trắng trơn – nơi cậu sẽ không được chọn lựa.Dư Khải hít sâu.Cậu từng được thương lượng mọi giới hạn. Được lắng nghe, được điều chỉnh. Nhưng hôm nay, chính sự mơ hồ là bài kiểm tra.Và cậu không lùi.**Theo hiệu lệnh ánh mắt, một trợ lý bước tới. Không một lời. Chỉ là hành động thuần thục và lặng lẽ.Dư Khải được đưa vào khung treo – cánh tay được cố định cao ngang đầu, giữ thẳng cột sống mà không làm đau vai. Bàn chân đặt trên một đệm cảm ứng nhiệt độ và rung chấn. Thiết bị sinh học bắt đầu hoạt động – màn hình ghi nhận nhịp tim, áp suất máu, độ dẫn điện da, độ co cơ...Trạng thái của cơ thể – giờ đây là dữ liệu thô, không giấu giếm.– "Bắt đầu."Không âm nhạc. Không khung dẫn.
Âm thanh đầu tiên vang lên – chính là nhịp tim của Dư Khải, được khuếch đại qua loa treo tường.Đập nhanh.
Gấp gáp.
Phơi bày không một lớp vỏ bọc.Dư Khải khẽ cắn môi. Cậu không nhìn quanh, không kiếm ánh mắt anh. Chỉ giữ nhịp thở – dù gấp, vẫn cố vững.Sau vài phút đầu, những dao động nhẹ bắt đầu chạy dọc cánh tay – sóng điện xung kích tần số thấp, được điều chỉnh vừa đủ để không gây đau, nhưng khiến các nhóm cơ căng nhẹ, khó giữ thăng bằng.Tiếp theo, là âm thanh:
– Tiếng gõ cửa.
– Tiếng bước chân xa dần.
– Tiếng ai đó thì thầm gọi tên cậu.Không phải tiếng ai rõ ràng. Mà như tiếng vọng – của những ký ức mơ hồ.Hơi thở Dư Khải bắt đầu rối loạn. Cậu nhắm mắt, rồi mở ra. Một giây thôi, cậu định cất tiếng:"Stop."Nhưng không. Cậu thì thầm trong tâm trí:"Em không cần mạnh mẽ. Em chỉ cần ngoan."Đó là câu nói Hàn Thâm từng thì thầm trong buổi huấn luyện đầu tiên. Hôm nay, nó như một neo – giữ tâm trí cậu không trôi dạt.**Nhịp tim tăng đến 130. Máy đo EDA hiển thị vạch cảnh báo đầu tiên.Hàn Thâm bước đến.Không chạm mặt. Không vuốt ve. Không hỏi han. Anh chỉ đặt tay lên ngực Dư Khải – một áp lực nhẹ, không ép buộc, chỉ là điểm chạm đủ để định hướng.– "Em vẫn chưa xin dừng."Dư Khải ngẩng đầu. Mồ hôi rịn đầy trán. Môi khô.– "Vì em tin anh," – cậu đáp, giọng nghẹn, nhưng không yếu.Hàn Thâm gật đầu. Không thêm lời.Anh điều chỉnh bảng điều khiển, tăng nhẹ lực căng dây ròng rọc. Rồi bật đoạn ghi âm mới – là chính giọng anh, được thu trước: trầm, đều, và tách biệt khỏi mọi cảm xúc.– "Em không được chọn.
Nhưng em luôn có quyền đầu hàng."Một lời nhắc – không phải để xin, mà để hiểu.Câu nói ấy không phải là một lệnh, cũng không phải thử thách. Nó là chìa khóa – cho phép người đang bị treo lơ lửng giữa mơ hồ và kiêu hãnh được chọn... buông xuống.Dư Khải không mở miệng. Nhưng cậu hiểu.Lần đầu tiên, cậu không gồng để giữ lấy hình ảnh "Sub kiên cường." Không cố để chứng minh mình đáng tin. Cậu không chống, không kháng. Chỉ hiện diện – trần trụi, yếu mềm, nhưng đúng chỗ.Nước mắt không rơi vì sợ hãi hay tủi thân.
Mà vì cậu cảm nhận rõ – mình đang được đọc hiểu. Không bằng ngôn ngữ, mà bằng sự tôn trọng.Khi bài huấn luyện kết thúc, Hàn Thâm không nói "Tốt lắm." Không "Em làm được rồi."Anh chỉ bước đến, tháo dây từng điểm – cẩn trọng, lặng lẽ.Rồi đỡ Dư Khải vào lòng, không siết mạnh, không chiếm hữu – chỉ là một vòng tay đủ chặt, để nói:"Anh thấy em."– "Em đã học xong bài hôm nay." – Giọng anh thấp. Không run. – "Không phải để làm chủ. Mà để biết khi nào cần được dẫn dắt – và dám tin vào người dẫn dắt đó."Dư Khải tựa vào ngực anh.
Tim vẫn đập nhanh – nhưng không còn hỗn loạn.
Chỉ còn sự sống. Và chọn lựa.Giây phút ấy, cậu không còn cảm thấy phục tùng là biểu hiện của yếu đuối.Mà là một dạng mạnh mẽ khác – của người biết rõ mình có thể dừng, nhưng chọn trao quyền kiểm soát – một cách có ý thức, có giới hạn, và có tình cảm.Từ hôm nay, Dư Khải không còn là "người được chọn để huấn luyện."Cậu là người đã chọn – chọn để được dẫn dắt, không bằng nỗi sợ, mà bằng niềm tin tỉnh thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co